Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 716-720
Chương 716: Câu lạc bộ Vô Biên
Chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân im lặng quan sát. Hắn từng gặp mặt người này vài lần, có cảm giác ông ta là người tốt, ít nhất thì cũng không một mực dồn hắn vào đường cùng, không chết không tha như Bác Thiên Đạo và Vĩnh Sinh Đại Đế.
Trông ông ta cũng... hiền lành phết.
Nhưng người như thế thường mới là những kẻ nguy hiểm nhất.
Diệp Quân im lặng một hồi, nói: “Thật ra thì... con của hiện tại không thể đánh giá người như vậy được”.
Mộ Niệm Niệm quay lại: “Con đang nói chủ nhân bút Đại Đạo?"
Diệp Quân gật đầu, nghiêm túc đáp: “Đại Đạo mà ông ta vận hành có hại với chúng sinh nhưng có lợi cho vũ trụ. Nếu cứ để chúng sinh mặc sức đòi lấy thì vũ trụ sớm muộn gì cũng chịu hết nổi, khi ấy chính chúng sinh mới rơi vào cảnh tuyệt diệt. Nhưng nếu đổi lại là con sống ở thời đại đó thì cũng sẽ chống lại việc làm của ông ta, bởi dù gì nó cũng liên quan đến lợi ích của con mà”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu, cong môi hỏi: “Con vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Nếu trở thành chủ nhân của thời đại mới, con sẽ làm gì?"
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Con không biết”.
Hắn hiện là vua của vũ trụ Quan Huyên nhưng mọi sự vụ ở đó căn bản đều do Nạp Lan Ca, Lý Bán Tri và những người khác xử lý, còn bản thân hắn dốt đặc cán mai. Vì vậy nên hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đi con đường như thế nào nếu trở thành người đứng đầu vũ trụ.
Nhưng dì Mộ nói đúng, chính hắn cũng biết mình nên cân nhắc đến một số việc khác rồi.
Lời này của Diệp Quân khiến Mộ Niệm Niệm bật cười: “Không sao, cũng không có gì vội”.
Hắn hỏi lại: “Dì Mộ là Thiên Đạo đúng không?"
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Con muốn hỏi cái nhìn của ta về Đại Đạo trật tự của ông ta?"
Diệp Quân: “Vâng”.
Mộ Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn về phương xa: “Thân làm Thiên Đạo, đương nhiên là hy vọng thế gian có trật tự và quy tắc, bởi vì như vậy thì vũ trụ mới có thể phát triển lâu dài, thọ mệnh cũng dài lâu”.
Diệp Quân nhìn sang, chợt hiểu được ý của bà ấy.
Bà ấy ủng hộ hành động của chủ nhân bút Đại Đạo. Đây là điều hết sức bình thường, bởi nếu cứ để thế nhân mặc sức đòi lấy thì vũ trụ sớm muộn gì cũng diệt vong, điều mà Mộ Niệm Niệm thân là Thiên Đạo chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Thật ra thì trật tự của chủ nhân bút Đại Đạo không hề bị lật đổ. Con xem, Chân Thần vẫn duy trì trật tự của ông ta, vũ trụ Quan Huyên chúng ta cũng vậy”.
Diệp Quân gật gù: “Đúng thế”.
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Quan điểm của con về Chân Thần là gì?"
Hắn lắc đầu: “Không quen biết, không dám bàn”.
Mộ Niệm Niệm cười: “Cũng phải”.
Nhị Nha đứng bên nãy giờ bỗng chen vào: “Tiểu Quân Tử đã đến hệ Ngân Hà lần nào chưa?"
Diệp Quân lắc đầu: “Chưa”.
Nhị Nha: “Lần sau chúng ta cùng đi, ta dắt ngươi đi uống chai rượu 82!"
Diệp Quân nhìn lại đầy hoài nghi. Rượu 82?
Nhị Nha tiếp tục: “Ở đó còn mấy cô em nhảy đẹp mà mặc còn ít vải nữa”.
Tiểu Bạch gật đầu phụ họa, còn vung vẩy vài cái làm nền.
Mộ Niệm Niệm nhìn Nhị Nha mà lắc đầu cười, thầm nói hai đứa dở hơi này đúng là rất thích hệ Ngân Hà.
Diệp Quân hỏi lại: “Ít lắm hả?"
Nhị Nha gật đầu: “Ta thấy đến đó lịch luyện cũng tốt lắm. Lần sau chúng ta đi đi, ta dẫn ngươi đến nơi ấy”.
Diệp Quân càng không hiểu: “Nơi ấy?"
Nhị Nha chỉ cười hê hê, không giải thích gì thêm.
Diệp Quân đen mặt, thầm nhủ đừng bảo nơi ấy chính là "nơi ấy ấy" chứ?
Hắn nhìn Nhị Nha, đoán chừng cô bé là vì bị An tiền bối cấm đến hệ Ngân Hà nên mới chạy sang dụ dỗ mình đến đó, khi ấy là có thể quang minh chính đại theo cùng rồi.
Hệ Ngân Hà ư?
Diệp Quân cũng có chút trông mong, bởi đó không chỉ là quê hương của mẹ hắn - Tần Quan, mà cũng là nơi cha và cô cô hiện đang ở.
Mà nói thật ra thì hắn cũng xem như có nửa dòng máu hệ Ngân Hà rồi còn gì.
Thấy hắn bắt đầu xiêu xiêu, Nhị Nha càng thêm tranh thủ: “Nơi đó có thể giúp ngươi mạnh hơn nữa!"
Diệp Quân hỏi: “Vì sao?"
Cô bé nghiêm túc nói: “Thế giới ở hệ Ngân Hà phồn hoa rực rỡ vô cùng, có thể rèn luyện nhân tâm dễ dàng. Lấy thiên phú của ngươi, qua đó dạo chơi hồng trần một phen, đảm bảo tu vi kiếm đạo sẽ tăng lên vùn vụt. Chủ nhân bút Đại Đạo cũng từng ở đó, ta và Tiểu Bạch còn biết hắn đang ở Kiềm Châu, có... có siêu nhiều bảo bối nữa!"
Nói rồi quăng một ánh mắt ra hiệu sang cho Tiểu Bạch.
Nó thấy vậy thì lắc đầu nguầy nguậy, ý bảo Nhị Nha đang xạo đó, nhưng rồi phát hiện mình làm sai nên đổi thành gật đầu lia lịa, ý bảo Nhị Nha nói gì thì là đấy.
Làm Nhị Nha trợn mắt xem thường nó, bó tay toàn tập.
Diệp Quân im lặng nhìn cả hai.
Có gì đó không đúng lắm nhỉ...
Như nghĩ đến điều gì, hắn quay sang hỏi Mộ Niệm Niệm: “Dì Mộ từng đến đó chưa?"
Bà ấy lắc đầu: “Chưa, nhưng sau này có cơ hội sẽ đến, nghe nói nơi ấy rất vui”.
Diệp Quân cười: “Con cũng vậy”.
Nhị Nha chêm vào: “Nhớ dẫn theo ta với Tiểu Bạch đó, bọn ta sẽ dẫn ngươi tới câu lạc bộ Vô Biên...”
Câu lạc bộ Vô Biên?
Thấy ánh mắt hoài nghi của Diệp Quân, Nhị Nha tiếp tục: “Dẫn bọn ta đi theo thì sẽ có lợi, bằng không thì...”
Hai tay cô bé siết lại, ý tứ thế nào vô cùng rõ ràng.
Tiểu Bạch cũng nắm vuốt lại quơ quơ.
Diệp Quân bật cười: “Ừ, chúng ta cùng đi!"
Nhị Nha cười toe toét đến mang tai: “Cháu ngoan!"
Diệp Quân suýt nữa té xỉu.
Mộ Niệm Niệm thấy vẻ mặt hắn bày ra thì không khỏi bật cười.
Không bao lâu sau, ba người đặt chân đến một tinh vực tĩnh lặng nọ.
Chương 717: Vênh mặt
Mộ Niệm Niệm nhìn về phương xa, thấy nơi đó có một cánh cửa cũ xưa dài đến mấy trăm nghìn trượng, vắt ngang tinh vực tạo thành một cảnh tượng nguy nga vô cùng.
Diệp Quân hỏi: “Đến rồi ạ?"
Mộ Niệm Niệm gật đầu.
Ba ngươi đi đến trước cửa, nhìn thấy một thi thể.
Mộ Niệm Niệm nhìn một hồi, nói: “Có thể là người canh cổng, đã bị sát hại”.
Diệp Quân: “Chẳng phải Vĩnh Sinh Đại Đế đang ở khu vực Thần Khư này sao?"
Mộ Niệm Niệm cười: “Phải, sợ không?"
Diệp Quân bật cười: “Con đây tới cô cô còn không sợ thì chẳng lẽ lại sợ gã?"
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Con không sợ thì ta cũng không sợ, đến lúc đó môt mình con đánh nhau với Vĩnh Sinh Đại Đế, ta với Nhị Nha và Tiểu Bạch đứng ngoài cổ vũ nhé?"
Diệp Quân đơ ra.
Đi đánh Vĩnh Sinh Đại Đế ngay á?
Không sợ đâu có nghĩa là đánh lại đâu!
Vẻ mặt của hắn khiến Mộ Niệm Niệm bật cười: “Đi thôi”.
Rồi đưa cả bọn đi vào trong cửa.
...
Một hồi sau, bọn họ xuất hiện trên một vùng biển. Diệp Quân phóng tầm mắt nhìn bốn phía, thấy đâu đâu cũng là đại dương vô biên, chỉ có một hòn đảo lờ mờ ẩn hiện ở cuối tầm mắt. Hắn lại chăm chú quan sát, thấy một thanh kiếm đang lơ lửng phía trên đảo.
Mộ Niệm Niệm: “Nơi đó hẳn là Thượng Kiếm Tông”.
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Bạch bỗng vung vuốt lên.
Diệp Quân thắc mắc nhìn sang, đang muốn hỏi chuyện gì thì thấy mặt biển chợt sôi trào, sau đó có một luồng sáng vàng chóe phóng lên cao, đáp xuống trước mặt Tiểu Bạch.
Ánh sáng tản đi, để lộ một chiếc vòng đang tản ra thứ ánh sáng kỳ lạ, nhìn là biết không phải vật phàm.
Tiểu Bạch ngắm nghía nó một hồi rồi ngoắc ngoắc móng vuốt. Vòng vàng rung lên, phóng tít lên cao rồi phóng to ra gấp mấy trăm nghìn lần, bao trùm khắp thiên địa.
Diệp Quân cảm nhận được một thứ uy áp đáng sợ như đang bị ép xuống vực sâu.
Hắn không khỏi nhìn lên với vẻ khiếp sợ.
Cái vòng ấy ít nhất cũng phải là Thần vật vô cấp bậc!
Tiểu Bạch lại quơ móng, gọi cái vòng trở về rồi thu nó vào, sau đó nhăn nhở cười he he.
Diệp Quân ngần ngừ: “Tiểu Bạch, cái vòng đó...”
Nó chỉ chỉ vào bản thân.
Diệp Quân nhìn sang, nghe Nhị Nha phiên dịch: “Nó bảo là của nó rồi”.
Diệp Quân im luôn.
Siêuuuuu!!
Chỉ tới chơi thôi mà cũng nhặt được Thần vật vô cấp bậc!
Mấu chốt là hắn không hề biết Tiểu Bạch còn có thể tìm kiếm bảo vật, lại càng không ngờ rằng những thứ Thần vật kia đều sẵn sàng đi theo nó.
Yêu nghiệt!
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Đi tiếp thôi”.
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, thầm nói khi nào phải đi mượn vài món Thần vật xài thử mới được.
Nhất là cái khiên cổ kia!
Ba người biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trước hòn đảo. Trên đảo có một ngọn núi là nơi tọa lạc của mấy trăm tòa cung điện, mỗi tòa đều có một thanh kiếm bay là là phía trên.
Thượng Kiếm Tông.
Diệp Quân đanh mặt quan sát, cảm nhận được kiếm ý vô cùng đáng sợ ập đến.
Chúng không thuộc về hiện tại mà đến từ quá khứ, vì có những chủ nhân quá mạnh nên dù đã qua mấy chục triệu năm mà vẫn chưa phai mờ.
Mộ Niệm Niệm thì thầm: “Thượng Kiếm Tông này thật sự không đơn giản”.
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Mộ Niệm Niệm cười: “Vào nhìn xem”.
Ba người bước đi trên con đường lát đá, đi vào một gian đại điện.
Nơi này rộng lớn vô cùng, đường phố rộng cả nghìn trượng, mỗi một viên đá lát đều có chiều dài đến mấy trượng. Ở hai bên đường là những pho tượng xa xưa hình người đeo trường kiếm, trông như những thị vệ sừng sững canh gác.
Diệp Quân nhìn quanh, thấy Thượng Kiếm Tông tuy đồ sộ nguy nga nhưng lại chẳng có một bóng người.
Ba người đi tới trước một tòa đại điện, thấy cửa đóng lại kín mít.
Diệp Quân định bước lên nhưng nghĩ đến điều gì mà dừng lại, nhìn Mộ Niệm Niệm.
Bà ấy chỉ cười không nói.
Diệp Quân không khỏi sa sầm mặt, thế này e là có nguy hiểm rồi.
Đúng lúc này, một tiếng thét phẫn nộ nổ ra: “Cút!"
Uỳnh!
Âm thanh mang theo kiếm ý dữ dội lan tràn khắp thời không.
Diệp Quân biến sắc, Mộ Niệm Niệm chỉ vung tay lên, thả ra một tia kiếm ý ngăn kiếm ý của đối phương lại.
"Hử?"
Một giọng nói khẽ vang lên trong điện: “Kiếm tu à?"
Mộ Niệm Niệm cười: “Nghe nói kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông đứng đầu văn minh Thần Đạo, nay ta có hậu bối bất tài, xin mời chỉ giáo”.
Diệp Quân sửng sốt nhìn sang.
Mộ Niệm Niệm nháy mắt ra hiệu: “Vênh mặt lên”.
Diệp Quân chần chừ một hồi rồi nói với bên trong đại điện: “Ta đây vô địch, ngươi muốn làm gì cũng được!"
Mộ Niệm Niệm: “...”
Chương 718: Kiếm kỹ mới.
Diệp Quân vừa dứt lời đã thấy ngay vẻ mặt của Mộ Nhiệm Nhiệm, bèn chần chừ: “Hình như vênh hơi quá rồi ạ?"
Mộ Nhiệm Nhiệm cong môi: “Con thấy sao?"
Hắn cười cười: “Dì bảo sao con nghe vậy”.
Mộ Nhiệm Nhiệm: “Chuẩn bị xong rồi thì vào đánh đi”.
Diệp Quân đờ ra.
Quả nhiên, Mộ Nhiệm Nhiệm vừa nói xong đã thấy cánh cửa gian đại điện bật tung ra. Một thanh kiếm vù vù phóng thẳng tới Diệp Quân, mang theo khí tức kiếm đạo hùng hậu khóa chặt hắn, đồng thời phong tỏa mọi đường lui.
Diệp Quân nhìn nó mà giật nảy mình. Kiếm mạnh quá!
Ít nhất đã là Mệnh Vận Đại Đế rồi!
Hắn không dám xem thường, lập tức bước tới rồi vung kiếm ra.
Đường kiếm ngưng tụ từ ba loại kiếm ý.
Là kiếm ý vô địch mới tinh!
Uỳnh!
Hai luồng kiếm ý vừa va chạm đã nổ tung trong một quầng kiếm quang. Diệp Quân lập tức thối lui cả nghìn trượng.
Dừng lại rồi, hắn mới cảm giác được tay phải mình đã tê rần, đoạn ngẩng đầu lên. Một ông lão đang chậm rãi bước tới từ nơi xa, khoác áo bào trắng trên người, râu tóc bạc phơ, mặt mũi tuy già nua nhưng ánh mắt lại sáng quắc đầy tinh thần, cả người tản ra khí thế vô cùng ác liệt.
Là Mệnh Vận Đại Đế!
Lại còn là kiếm tu!
Ông lão vươn tay gọi một thanh kiếm xuất hiện, hỏi Diệp Quân: “Ngươi vô địch?"
Hắn nhìn Mộ Nhiệm Nhiệm, thấy đối phương quay mặt đi.
Sập bẫy rồi. Diệp Quân cười khổ.
Ông lão chậm rãi đi tới, từng bước từng bước đều thả ra kiếm thế hùng hậu ùa tới.
Diệp Quân nhíu mày, đoạn cũng bước lên, thả ra kiếm ý ồ ạt như thủy triều ập tới.
Đánh là được chứ gì!
Uỳnh!
Kiếm ý và kiếm thế của hai bên va chạm nhau, của Diệp Quân run lên bần bật nhưng không hề vỡ nát.
Ông lão thấy vậy thì hai mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, đoạn ông ta chạm nhẹ chân xuống đất, cả người thoắt cái biến thành kiếm quang lao vút tới.
Ông ta dung hợp cùng kiếm thế, phá nát kiếm ý của Diệp Quân, sau đó là một thanh kiếm thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Quân vung kiếm.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
U u u!
Tiếng kiếm minh vang vọng mây xanh.
Uỳnh!
Chỉ trong một khoảnh khắc, hai đối thủ đồng thời lùi bước. Diệp Quân lùi tận ngàn trượng, ông lão chỉ dừng lại ở trước cổng đại điện.
Nhưng ông ta khiếp sợ vô cùng, không ngờ kiếm tu trẻ tuổi này lại có thể bức cho mình lui bước.
Ông ta đã là Mệnh Vận Đại Đế, nhưng đối thủ chỉ mới đến cảnh giới Đạo Tiên, chẳng lẽ người của thời đại này đã yêu nghiệt đến mức này sao?
Bên kia, sắc mặt Diệp Quân đang vô cùng nghiêm trọng. Hắn nhìn cánh tay phải nứt nẻ mà thầm thở dài, tự nhủ chênh lệch giữa mình và Mệnh Vận Đại Đế vẫn còn lớn quá.
Nào ngờ lại nghe ông lão nói: “Thiếu niên, đón thêm một kiếm của ta!"
Nói xong, ông ta hóa thành kiếm quang bay lên cao. Một khắc sau, kiếm khí lồng lộng kéo dài cả nghìn trượng ập xuống, chém vỡ đất trời.
Mộ Nhiệm Nhiệm đứng ngoài quan sát, thấy đường kiếm được ông lão dồn toàn bộ sức mạnh vào thì nhíu mày.
Bên kia, Diệp Quân thấy đường kiếm bay tới thì biến sắc. Hắn không dám khinh thường nhưng cũng không lùi lại, lập tức hóa thành kiếm quang tông thẳng vào kiếm khí kia.
Uỳnh!
Một luồng kiếm khí khác bất thình lình bùng nổ ở chân trời. Diệp Quân từ trên cao rơi xuống đất.
Ầm!
Mặt đất lõm vào thành một cái hố to.
Ông lão kia không ra tay nữa mà lùi về trước cổng đại điện. Tay ông cầm kiếm, mắt nhìn Diệp Quân với vẻ tán dương: “Kiếm đạo vô địch... Kiếm tu cảnh giới Phá Phàm, thật là yêu nghiệt!"
Diệp Quân chậm rãi bò ra khỏi đống tan hoang bên kia, lau đi vết máu bên mép, ôm quyền đáp: “Đa tạ tiền bối nương tay”.
Ông lão bật cười: “Ta không hề nương tay. Thiếu niên, thành tựu kiếm đạo của ngươi đã rất cao rồi!"
Diệp Quân cũng cười: “Chiêu vừa rồi của tiền bối là kiếm kỹ ạ?"
Ông lão: “Phải, là Trảm Thiên Tẫn do lão phu tự nghĩ ra, ngươi thấy thế nào?"
Diệp Quân chân thành đáp: “Cực kỳ lợi hại...”
Rồi hơi thi lễ: “Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng”.
Ông lão ngạc nhiên: “Ồ?"
Diệp Quân: “Vãn bối muốn học kiếm kỹ này!"
Ông lão thoáng ngẩn ra rồi phá ra cười: “Ngươi muốn học kiếm kỹ của ta?"
Diệp Quân gật đầu: “Không biết tiền bối có bằng lòng truyền thụ?"
Ông lão vui vẻ vô cùng, cười tươi roi rói: “Kiếm kỹ của ta tuy tốt nhưng không bằng được kiếm kỹ ngươi vừa thi triển, ngươi còn muốn học nó làm gì?"
Diệp Quân: “Để học ý của tiền bối”.
Chương 719: Thà gãy không cong, chết cũng bất khuất.
Ông lão tỏ vẻ hứng thú: “Ý?"
Diệp Quân cười: “Vâng, đường kiếm của tiền bối có mang theo ý. Ý này bướng bỉnh bất tuân, nhọn hoắt như dao, dám cùng cường giả thiên hạ so kiếm... Nhìn thấy tiền bối, ta mới ngộ ra rằng kiếm tu nên như thế nào!"
"Ha ha ha!"
Ông lão bật cười khoái trá: “Thiếu niên nhà ngươi nói chuyện thú vị thật... Chúng ta vào điện bàn tiếp”.
Vào điện!
Mộ Nhiệm Nhiệm nghe vậy thì cong môi, ánh mắt nhìn Diệp Quân mang theo vẻ khen ngợi.
Lần này bà ấy đưa hắn đến đây cốt là để cầu cơ duyên, nhưng mọi việc sẽ do hắn tự làm, bà không can dự vào.
Bên cạnh bà, Nhị Nha hết nhìn Diệp Quân rồi thì thầm với Tiểu Bạch: “Thằng cháu này biết nịnh dễ sợ, sau này nhớ phải cẩn thận vào, đừng để bị hắn lừa... Nhưng mà dù sao cũng là cháu ruột, đừng ki bo quá, thỉnh thoảng cho vài thứ là được”.
Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, gật gật đầu.
Hai đứa này thật sự xem người ta như cháu mình mà đối xử đó...
Diệp Quân nhấc chân đi vào điện, thấy Mộ Nhiệm Nhiệm bất động thì nghi hoặc nhìn sang, nghe bà ấy cười nói: “Tự vào đi”.
Hắn chần chừ một hồi rồi gật đầu bước vào. Trong điện trống trải vô cùng, chỉ có một pho tượng tạc một người đàn ông trung niên giắt trường kiếm.
Diệp Quân đi đến thi lễ với ông lão: “Tiền bối”.
Ông ta cười nói: “Ngươi đến đây là vì truyền thừa của Thượng Kiếm Tông?"
Vào thẳng vấn đề!
Diệp Quân đáp: “Không giấu gì tiền bối, ta đến không phải vì truyền thừa mà có một mục đích khác”.
"Ồ?"
Ông lão tỏ ra hứng thú: “Là gì?"
Diệp Quân vươn tay, gọi đạo ấn xuất hiện.
Ông lão thấy nó thì nheo mắt lại: “Đạo ấn”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Ông lão nhìn hắn: “Ngươi có đạo ấn trong tay nhưng lại không có khí vận của Thần Đạo, nói cách khác, ngươi không phải chủ nhân bút Đại Đạo. Thế thì lạ, đã không phải chủ nhân bút Đại Đạo mà lại có đạo ấn...”
Diệp Quân gật đầu: “Ta từng gặp mặt chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng thật sự không phải người của ông ta”.
Ông lão hỏi thẳng: “Ngươi muốn làm gì?"
Diệp Quân chân thành đáp: “Ta nghe nói quý tông có rất nhiều cường giả bị ông ta phong ấn nên muốn đến giải phong ấn cho”.
Ông lão cười: “Rồi muốn chúng ta phục tùng ngươi?"
Diệp Quân cười: “Tiền bối nhầm rồi”.
Ông lão sửng sốt.
Diệp Quân: “Không cần các vị làm gì hết, ta chỉ cầu được một phần truyền thừa về kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông. Chỉ dạy ta một ít kiến thức là được”.
Ông lão nhìn xoáy vào hắn: “Chỉ thế thôi?"
Diệp Quân đẩy tay, để đạo ấn bay tới trước mặt ông ta: “Ta có thể đưa đạo ấn cho tiền bối tạm dùng, tin rằng tiền bối có thể dễ dàng phá giải phong ấn Thượng Kiếm Tông”.
Ông lão không nhận nó mà chỉ chăm chú nhìn vào mắt hắn như muốn xem lời này là thật hay giả.
Ông ta chỉ thấy một đôi mắt trong suốt, không hề yếu thế hay né tránh.
Một hồi lâu sau, ông phá ra cười lớn: “Thiếu niên ngươi rất biết điều đấy, thú vị hơn tên Vĩnh Sinh Đại Đế kia nhiều! Ha ha ha!"
Diệp Quân ngạc nhiên: “Vĩnh Sinh Đại Đế đã đến đây?"
Ông lão gật đầu: “Vừa mới cách đây không lâu. Ông ta nói chỉ cần Thượng Kiếm Tông ta nguyện ý làm việc cho thì ông ta sẽ giúp chúng ta thoát khỏi khốn cảnh”.
Diệp Quân: “Các vị đã từ chối”.
Ông lão cười mỉa: “Thượng Kiếm Tông ta cốt cách như sắt thép, sao có thể cam tâm khom lưng làm tay sai?"
Diệp Quân im lặng.
Hắn biết rất nhiều kiếm tu... nói dễ nghe thì có ngạo khí, nói khó nghe thì là lì lợm, nhưng thường đều là những nhân vật khiến người kính nể.
Thà gãy không cong, chết cũng bất khuất.
Ông lão lại nói: “Ngươi thật sự bằng lòng cho ta mượn đạo ấn?"
Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên”.
Ông lão lại hỏi: “Chỉ cần truyền thừa kiếm đạo, không cần gì khác?"
Diệp Quân cười: “Cầu thêm một phần thiện duyên”.
Ông lão sững ra rồi bật cười: “Ha ha... Hay cho một phần thiện duyên! Thiếu niên, phần thiện duyên này, Thượng Kiếm Tông ta đồng ý!"
Nói xong, ông ta cầm lấy đạo ấn rồi khởi động. Một luồng sức mạnh bí ẩn lan tràn khắp đại điện.
Uỳnh!
Trời đất bên ngoài rung động kịch liệt. Phù ấn Đại Đạo khổng lồ xuất hiện ở chân trời, đạo ấn bay vút ra từ bên trong điện, hòa vào phù ấn.
Ầm!
Phù ấn run lên bần bật trước khi vỡ nát tan tành.
U u u!
Tiếng kiếm minh lảnh lót vọng lên từ lòng đất, theo sau là vô số tiếng kiếm minh khác.
Diệp Quân nhìn ra bên ngoài, cảm nhận được từng luồng khí tức kiếm đạo hùng hậu ập đến. Sắc mặt hắn đanh lại khi nhận ra vô số khí tức của Mệnh Vận Đại Đế.
Lại thêm một siêu thế lực xuất hiện trên đời!
Đúng lúc này, thân hình ông lão tóc trắng chợt nhòe đi.
Diệp Quân giật mình.
Ông lão chỉ cười không nói rồi hoàn toàn biến mất. Diệp Quân quay phắt lại nhìn, thấy ông ta xuất hiện ở nơi xa.
Đó mới là bản thể chân chính!
Ông lão nhắm mắt lại, thì thầm: “Thượng Kiếm Tông...”
Uỳnh!
Hàng loạt luồng khí tức cuồn cuộn vọt lên từ mặt đất.
Diệp Quân đi ra ngoài, thấy ông lão vung tay gọi đạo ấn xuất hiện. Ông ta nhìn nó, không nói gì, cũng không có ý trả lại.
Diệp Quân cũng im lặng quan sát.
Hắn vốn muốn đánh cược một phen.
Mà đã là cá cược, tất sẽ có nguy hiểm.
Chương 720: Khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút
Thua cược thì sao?
Diệp Quân không biết, nhưng hắn biết, nếu thua cược, không chỉ mất đi đạo ấn, mà còn có thêm một kẻ thù siêu cấp nữa.
Thượng Kiếm Tông!
Lúc này xung quanh ông lão tóc bạc đã có sáu Mệnh Vận Đại Đế!
Mà khí thế của ông lão tóc bạc đã vượt xa Mệnh Vận Đại Đế, đội ngũ này chỉ yếu hơn nền văn minh Vĩnh Sinh một chút mà thôi.
Bên cạnh ông lão áo bạc ngày càng có nhiều cao thủ, đã có bảy Mệnh Vận Đại Đế, Đại Đế bình thường cũng hơn hai mươi người, còn lại thấp nhất cũng là cảnh giới Thần Đế!
Cũng chỉ có cường giả cảnh giới Thần Đế mới có thể chống lại sự ăn mòn của mấy nghìn vạn năm tuế nguyệt, mà nơi này có hơn nghìn vị cường giả Thần Đế, hơn nữa còn đều là kiếm tu.
Lúc này, ông lão tóc bạc kia chợt nhìn về phía Diệp Quân, ông ta cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, đạo ấn kia bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nở nụ cười.
Hắn cược thắng rồi!
Ông lão tóc bạc chợt xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Tiểu hữu không sợ ta cướp đạo ấn đi à?”
Diệp Quân cười đáp: “Tiền bối không phải người như thế!”
Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Quân: “Sao cậu nghĩ thế?”
Diệp Quân đáp: “Dù có chết, tiền bối cũng sẽ không làm tay sai cho người khác, ngay cả chết còn không sợ, sao lại có thể làm chuyện vô liêm sỉ như thế được?”
“Ha ha!”
Ông lão tóc bạc đột nhiên cười to: “Tiểu hữu, cậu rất biết điều, tiếc là cậu đã có kiếm đạo của mình, nếu không, lão phu rất muốn nhận cậu làm đệ tử, để cậu làm Tông chủ của Thượng Kiếm Tông”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, không nói gì.
Ông lão tóc bạc đột nhiên mở lòng bàn tay, một quyển trục xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Tiểu hữu, đây là một phần truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông ta, trong đó có truyền thừa kiếm đạo nòng cốt của Thượng Kiếm Tông, hy vọng sẽ giúp ích được cho kiếm đạo của cậu”.
Đương nhiên ông có thể nhìn ra, sở dĩ thiếu niên trước mặt muốn có truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông không phải vì muốn truyền thừa nó, mà là muốn mượn truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông để nâng cao kiếm đạo của bản thân.
Đương nhiên Diệp Quân cũng sẽ không khách sáo, hắn lập tức nhận lấy quyển trục, sau đó chắp tay: “Cảm ơn”.
Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Quân trước mắt, càng nhìn càng thấy hài lòng, nhưng trong lòng thì thầm thấy buồn cười.
Không ngờ thời đại này vẫn có thiên tài kiếm đạo trẻ tuổi xuất sắc như thế, tiếc là thiếu niên kiếm tu này đã có kiếm đạo của mình, rõ ràng là người ta đã có sư phụ, hơn nữa người đó còn rất mạnh.
Sau khi cất quyển trục, Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, tạm biệt”.
Đợi đã!”
Ông lão tóc bạc đột nhiên mở lòng bàn tay, trong đại điện phía xa có một hộp đựng kiếm đột nhiên bay ra, cuối cùng rơi vào tay ông ta, ông ta đưa hộp đựng kiếm cho Diệp Quân: “Tiểu hữu, ta tặng cậu cái này”.
Diệp Quân nhìn hộp đựng kiếm trong tay, hộp đựng kiếm có màu đen, bên ngoài có rất nhiều phù văn nhỏ kỳ lạ, trong những phù văn này có ánh sáng màu vàng lưu động, tựa như một vật sống đang chậm rãi di chuyển. Mà phía đuôi hộp đựng kiếm có hai chữ nhỏ: Thần Tà.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tiền bối?”
Ông lão tóc bạc cười to nói: “Gọi tiền bối nghe xa lạ quá, ta lớn tuổi hơn cậu, cậu gọi ta một tiếng Đại ca đi!”
Đại ca!
Diệp Quân sửng sốt.
Không chỉ có Diệp Quân mà những cường giả Thượng Kiếm Tông xung quanh cũng tỏ vẻ khiếp sợ.
Thấy Diệp Quân im lặng, ông lão tóc bạc tỏ vẻ không vui: “Sao nào, cậu không thích à?”
Diệp Quân cười đáp: “Đương nhiên là thích!”
Dứt lời, hắn chắp tay: “Đại ca, tại hạ Diệp Quân, Viện trưởng của vũ trụ Quan Huyên hiện tại”.
Ông lão tóc bạc cười to: “Ta tên Nam Vân Thiên, Phó tông chủ Thượng Kiếm Tông, năm đó sau khi Tông chủ bị hại, Thượng Kiếm Tông bây giờ do ta quản lý”.
Dứt lời, ông lão đặt hộp đựng kiếm xuống trước mặt Diệp Quân: “Đây là thần vật hàng đầu Thượng Kiếm Tông ta, bên trong có sáu thanh phi kiếm vô cấp bậc, khi nãy ta thấy cậu sử dụng ý kiếm, có lẽ cậu thiếu kiếm, cho nên ta tặng nó cho cậu”.
Sáu thanh phi kiếm vô cấp bậc!
Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn đang định từ chối thì Nam Vân Thiên lại lắc đầu: “Đừng từ chối, đây là tấm lòng của ta”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nhận lấy: “Cảm ơn đại ca!”
Nam Vân Thiên cười to: “Ta mới là người phải cảm ơn cậu chứ, nếu không vì cậu chịu giúp đỡ, e rằng mấy người Thượng Kiếm Tông chúng ta đã bị phong ấn đến chết rồi!”
Diệp Quân cười nói: “Duyên phận cả!”
Nam Vân Thiên cười to: “Hay cho hai chữ duyên phận! Diệp lão đệ, ơn nghĩa không lời nào có thể cảm ơn hết được, kể từ hôm nay, chuyện của vũ trụ Quan Huyên cậu chính là chuyện của Thượng Kiếm Tông ta, cậu cần gì chỉ cần thông báo một tiếng, dù chủ nhân bút Đại Đạo là kẻ thù của cậu, Thượng Kiếm Tông ta cũng sẽ liều mạng với ông ta!”
Dứt lời, ông ta lấy ra một lệnh bài đặt vào tay Diệp Quân: “Chỉ cần bóp vỡ lệnh bài này, dù cậu ở đâu, có cần gì, kẻ thù là ai, Thượng Kiếm Tông ta nhất định cũng sẽ tìm đến”.
Diệp Quân lộ vẻ xúc động: “Cảm ơn đại ca!”
Nam Vân Thiên cười nói: “Huynh đệ với nhau, cảm ơn gì chứ?”
Diệp Quân cười khẽ, cất lệnh bài đi, mà lúc này, Mộ Niệm Niệm dẫn theo Tiểu Bạch và Nhị Nha xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, bà ấy cười nói với hắn: “Chúng ta phải đến nơi khác rồi”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía Nam Vân Thiên, chắp tay: “Đại ca, hiện tại Thượng Kiếm Tông cần phải làm rất nhiều chuyện, nếu cần gì thì thông báo một tiếng, vũ trụ Quan Huyên chúng ta nhất định sẽ không từ chối”.
Nam Vân Thiên cười nói: “Được!”
Diệp Quân gật đầu: “Tạm biệt!”
Nói xong, hắn và mấy người nhóm Mộ Niệm Niệm xoay người rời đi.
Sau khi ba người nhóm Diệp Quân rời đi, một ông lão bên cạnh Nam Vân Thiên trầm giọng nói: “Tông chủ, ông…”
Nam Vân Thiên nhẹ giọng nói: “Ông đang nghi ngờ sao ta lại đối xử với thiếu niên kia như vậy đúng không?”
Ông lão gật đầu.
Nam Vân Thiên nhìn mấy Mệnh Vận Đại Đế xung quanh, sau đó nói: “Thứ nhất, hắn đã cứu chúng ta, ơn cứu mạng, đừng nói chỉ là cảm ơn, dù có dập đầu cũng không quá đáng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân im lặng quan sát. Hắn từng gặp mặt người này vài lần, có cảm giác ông ta là người tốt, ít nhất thì cũng không một mực dồn hắn vào đường cùng, không chết không tha như Bác Thiên Đạo và Vĩnh Sinh Đại Đế.
Trông ông ta cũng... hiền lành phết.
Nhưng người như thế thường mới là những kẻ nguy hiểm nhất.
Diệp Quân im lặng một hồi, nói: “Thật ra thì... con của hiện tại không thể đánh giá người như vậy được”.
Mộ Niệm Niệm quay lại: “Con đang nói chủ nhân bút Đại Đạo?"
Diệp Quân gật đầu, nghiêm túc đáp: “Đại Đạo mà ông ta vận hành có hại với chúng sinh nhưng có lợi cho vũ trụ. Nếu cứ để chúng sinh mặc sức đòi lấy thì vũ trụ sớm muộn gì cũng chịu hết nổi, khi ấy chính chúng sinh mới rơi vào cảnh tuyệt diệt. Nhưng nếu đổi lại là con sống ở thời đại đó thì cũng sẽ chống lại việc làm của ông ta, bởi dù gì nó cũng liên quan đến lợi ích của con mà”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu, cong môi hỏi: “Con vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Nếu trở thành chủ nhân của thời đại mới, con sẽ làm gì?"
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Con không biết”.
Hắn hiện là vua của vũ trụ Quan Huyên nhưng mọi sự vụ ở đó căn bản đều do Nạp Lan Ca, Lý Bán Tri và những người khác xử lý, còn bản thân hắn dốt đặc cán mai. Vì vậy nên hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đi con đường như thế nào nếu trở thành người đứng đầu vũ trụ.
Nhưng dì Mộ nói đúng, chính hắn cũng biết mình nên cân nhắc đến một số việc khác rồi.
Lời này của Diệp Quân khiến Mộ Niệm Niệm bật cười: “Không sao, cũng không có gì vội”.
Hắn hỏi lại: “Dì Mộ là Thiên Đạo đúng không?"
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Con muốn hỏi cái nhìn của ta về Đại Đạo trật tự của ông ta?"
Diệp Quân: “Vâng”.
Mộ Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn về phương xa: “Thân làm Thiên Đạo, đương nhiên là hy vọng thế gian có trật tự và quy tắc, bởi vì như vậy thì vũ trụ mới có thể phát triển lâu dài, thọ mệnh cũng dài lâu”.
Diệp Quân nhìn sang, chợt hiểu được ý của bà ấy.
Bà ấy ủng hộ hành động của chủ nhân bút Đại Đạo. Đây là điều hết sức bình thường, bởi nếu cứ để thế nhân mặc sức đòi lấy thì vũ trụ sớm muộn gì cũng diệt vong, điều mà Mộ Niệm Niệm thân là Thiên Đạo chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Thật ra thì trật tự của chủ nhân bút Đại Đạo không hề bị lật đổ. Con xem, Chân Thần vẫn duy trì trật tự của ông ta, vũ trụ Quan Huyên chúng ta cũng vậy”.
Diệp Quân gật gù: “Đúng thế”.
Mộ Niệm Niệm nhìn hắn: “Quan điểm của con về Chân Thần là gì?"
Hắn lắc đầu: “Không quen biết, không dám bàn”.
Mộ Niệm Niệm cười: “Cũng phải”.
Nhị Nha đứng bên nãy giờ bỗng chen vào: “Tiểu Quân Tử đã đến hệ Ngân Hà lần nào chưa?"
Diệp Quân lắc đầu: “Chưa”.
Nhị Nha: “Lần sau chúng ta cùng đi, ta dắt ngươi đi uống chai rượu 82!"
Diệp Quân nhìn lại đầy hoài nghi. Rượu 82?
Nhị Nha tiếp tục: “Ở đó còn mấy cô em nhảy đẹp mà mặc còn ít vải nữa”.
Tiểu Bạch gật đầu phụ họa, còn vung vẩy vài cái làm nền.
Mộ Niệm Niệm nhìn Nhị Nha mà lắc đầu cười, thầm nói hai đứa dở hơi này đúng là rất thích hệ Ngân Hà.
Diệp Quân hỏi lại: “Ít lắm hả?"
Nhị Nha gật đầu: “Ta thấy đến đó lịch luyện cũng tốt lắm. Lần sau chúng ta đi đi, ta dẫn ngươi đến nơi ấy”.
Diệp Quân càng không hiểu: “Nơi ấy?"
Nhị Nha chỉ cười hê hê, không giải thích gì thêm.
Diệp Quân đen mặt, thầm nhủ đừng bảo nơi ấy chính là "nơi ấy ấy" chứ?
Hắn nhìn Nhị Nha, đoán chừng cô bé là vì bị An tiền bối cấm đến hệ Ngân Hà nên mới chạy sang dụ dỗ mình đến đó, khi ấy là có thể quang minh chính đại theo cùng rồi.
Hệ Ngân Hà ư?
Diệp Quân cũng có chút trông mong, bởi đó không chỉ là quê hương của mẹ hắn - Tần Quan, mà cũng là nơi cha và cô cô hiện đang ở.
Mà nói thật ra thì hắn cũng xem như có nửa dòng máu hệ Ngân Hà rồi còn gì.
Thấy hắn bắt đầu xiêu xiêu, Nhị Nha càng thêm tranh thủ: “Nơi đó có thể giúp ngươi mạnh hơn nữa!"
Diệp Quân hỏi: “Vì sao?"
Cô bé nghiêm túc nói: “Thế giới ở hệ Ngân Hà phồn hoa rực rỡ vô cùng, có thể rèn luyện nhân tâm dễ dàng. Lấy thiên phú của ngươi, qua đó dạo chơi hồng trần một phen, đảm bảo tu vi kiếm đạo sẽ tăng lên vùn vụt. Chủ nhân bút Đại Đạo cũng từng ở đó, ta và Tiểu Bạch còn biết hắn đang ở Kiềm Châu, có... có siêu nhiều bảo bối nữa!"
Nói rồi quăng một ánh mắt ra hiệu sang cho Tiểu Bạch.
Nó thấy vậy thì lắc đầu nguầy nguậy, ý bảo Nhị Nha đang xạo đó, nhưng rồi phát hiện mình làm sai nên đổi thành gật đầu lia lịa, ý bảo Nhị Nha nói gì thì là đấy.
Làm Nhị Nha trợn mắt xem thường nó, bó tay toàn tập.
Diệp Quân im lặng nhìn cả hai.
Có gì đó không đúng lắm nhỉ...
Như nghĩ đến điều gì, hắn quay sang hỏi Mộ Niệm Niệm: “Dì Mộ từng đến đó chưa?"
Bà ấy lắc đầu: “Chưa, nhưng sau này có cơ hội sẽ đến, nghe nói nơi ấy rất vui”.
Diệp Quân cười: “Con cũng vậy”.
Nhị Nha chêm vào: “Nhớ dẫn theo ta với Tiểu Bạch đó, bọn ta sẽ dẫn ngươi tới câu lạc bộ Vô Biên...”
Câu lạc bộ Vô Biên?
Thấy ánh mắt hoài nghi của Diệp Quân, Nhị Nha tiếp tục: “Dẫn bọn ta đi theo thì sẽ có lợi, bằng không thì...”
Hai tay cô bé siết lại, ý tứ thế nào vô cùng rõ ràng.
Tiểu Bạch cũng nắm vuốt lại quơ quơ.
Diệp Quân bật cười: “Ừ, chúng ta cùng đi!"
Nhị Nha cười toe toét đến mang tai: “Cháu ngoan!"
Diệp Quân suýt nữa té xỉu.
Mộ Niệm Niệm thấy vẻ mặt hắn bày ra thì không khỏi bật cười.
Không bao lâu sau, ba người đặt chân đến một tinh vực tĩnh lặng nọ.
Chương 717: Vênh mặt
Mộ Niệm Niệm nhìn về phương xa, thấy nơi đó có một cánh cửa cũ xưa dài đến mấy trăm nghìn trượng, vắt ngang tinh vực tạo thành một cảnh tượng nguy nga vô cùng.
Diệp Quân hỏi: “Đến rồi ạ?"
Mộ Niệm Niệm gật đầu.
Ba ngươi đi đến trước cửa, nhìn thấy một thi thể.
Mộ Niệm Niệm nhìn một hồi, nói: “Có thể là người canh cổng, đã bị sát hại”.
Diệp Quân: “Chẳng phải Vĩnh Sinh Đại Đế đang ở khu vực Thần Khư này sao?"
Mộ Niệm Niệm cười: “Phải, sợ không?"
Diệp Quân bật cười: “Con đây tới cô cô còn không sợ thì chẳng lẽ lại sợ gã?"
Mộ Niệm Niệm chớp mắt: “Con không sợ thì ta cũng không sợ, đến lúc đó môt mình con đánh nhau với Vĩnh Sinh Đại Đế, ta với Nhị Nha và Tiểu Bạch đứng ngoài cổ vũ nhé?"
Diệp Quân đơ ra.
Đi đánh Vĩnh Sinh Đại Đế ngay á?
Không sợ đâu có nghĩa là đánh lại đâu!
Vẻ mặt của hắn khiến Mộ Niệm Niệm bật cười: “Đi thôi”.
Rồi đưa cả bọn đi vào trong cửa.
...
Một hồi sau, bọn họ xuất hiện trên một vùng biển. Diệp Quân phóng tầm mắt nhìn bốn phía, thấy đâu đâu cũng là đại dương vô biên, chỉ có một hòn đảo lờ mờ ẩn hiện ở cuối tầm mắt. Hắn lại chăm chú quan sát, thấy một thanh kiếm đang lơ lửng phía trên đảo.
Mộ Niệm Niệm: “Nơi đó hẳn là Thượng Kiếm Tông”.
Diệp Quân gật đầu.
Tiểu Bạch bỗng vung vuốt lên.
Diệp Quân thắc mắc nhìn sang, đang muốn hỏi chuyện gì thì thấy mặt biển chợt sôi trào, sau đó có một luồng sáng vàng chóe phóng lên cao, đáp xuống trước mặt Tiểu Bạch.
Ánh sáng tản đi, để lộ một chiếc vòng đang tản ra thứ ánh sáng kỳ lạ, nhìn là biết không phải vật phàm.
Tiểu Bạch ngắm nghía nó một hồi rồi ngoắc ngoắc móng vuốt. Vòng vàng rung lên, phóng tít lên cao rồi phóng to ra gấp mấy trăm nghìn lần, bao trùm khắp thiên địa.
Diệp Quân cảm nhận được một thứ uy áp đáng sợ như đang bị ép xuống vực sâu.
Hắn không khỏi nhìn lên với vẻ khiếp sợ.
Cái vòng ấy ít nhất cũng phải là Thần vật vô cấp bậc!
Tiểu Bạch lại quơ móng, gọi cái vòng trở về rồi thu nó vào, sau đó nhăn nhở cười he he.
Diệp Quân ngần ngừ: “Tiểu Bạch, cái vòng đó...”
Nó chỉ chỉ vào bản thân.
Diệp Quân nhìn sang, nghe Nhị Nha phiên dịch: “Nó bảo là của nó rồi”.
Diệp Quân im luôn.
Siêuuuuu!!
Chỉ tới chơi thôi mà cũng nhặt được Thần vật vô cấp bậc!
Mấu chốt là hắn không hề biết Tiểu Bạch còn có thể tìm kiếm bảo vật, lại càng không ngờ rằng những thứ Thần vật kia đều sẵn sàng đi theo nó.
Yêu nghiệt!
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Đi tiếp thôi”.
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch, thầm nói khi nào phải đi mượn vài món Thần vật xài thử mới được.
Nhất là cái khiên cổ kia!
Ba người biến mất tại chỗ rồi xuất hiện trước hòn đảo. Trên đảo có một ngọn núi là nơi tọa lạc của mấy trăm tòa cung điện, mỗi tòa đều có một thanh kiếm bay là là phía trên.
Thượng Kiếm Tông.
Diệp Quân đanh mặt quan sát, cảm nhận được kiếm ý vô cùng đáng sợ ập đến.
Chúng không thuộc về hiện tại mà đến từ quá khứ, vì có những chủ nhân quá mạnh nên dù đã qua mấy chục triệu năm mà vẫn chưa phai mờ.
Mộ Niệm Niệm thì thầm: “Thượng Kiếm Tông này thật sự không đơn giản”.
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Mộ Niệm Niệm cười: “Vào nhìn xem”.
Ba người bước đi trên con đường lát đá, đi vào một gian đại điện.
Nơi này rộng lớn vô cùng, đường phố rộng cả nghìn trượng, mỗi một viên đá lát đều có chiều dài đến mấy trượng. Ở hai bên đường là những pho tượng xa xưa hình người đeo trường kiếm, trông như những thị vệ sừng sững canh gác.
Diệp Quân nhìn quanh, thấy Thượng Kiếm Tông tuy đồ sộ nguy nga nhưng lại chẳng có một bóng người.
Ba người đi tới trước một tòa đại điện, thấy cửa đóng lại kín mít.
Diệp Quân định bước lên nhưng nghĩ đến điều gì mà dừng lại, nhìn Mộ Niệm Niệm.
Bà ấy chỉ cười không nói.
Diệp Quân không khỏi sa sầm mặt, thế này e là có nguy hiểm rồi.
Đúng lúc này, một tiếng thét phẫn nộ nổ ra: “Cút!"
Uỳnh!
Âm thanh mang theo kiếm ý dữ dội lan tràn khắp thời không.
Diệp Quân biến sắc, Mộ Niệm Niệm chỉ vung tay lên, thả ra một tia kiếm ý ngăn kiếm ý của đối phương lại.
"Hử?"
Một giọng nói khẽ vang lên trong điện: “Kiếm tu à?"
Mộ Niệm Niệm cười: “Nghe nói kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông đứng đầu văn minh Thần Đạo, nay ta có hậu bối bất tài, xin mời chỉ giáo”.
Diệp Quân sửng sốt nhìn sang.
Mộ Niệm Niệm nháy mắt ra hiệu: “Vênh mặt lên”.
Diệp Quân chần chừ một hồi rồi nói với bên trong đại điện: “Ta đây vô địch, ngươi muốn làm gì cũng được!"
Mộ Niệm Niệm: “...”
Chương 718: Kiếm kỹ mới.
Diệp Quân vừa dứt lời đã thấy ngay vẻ mặt của Mộ Nhiệm Nhiệm, bèn chần chừ: “Hình như vênh hơi quá rồi ạ?"
Mộ Nhiệm Nhiệm cong môi: “Con thấy sao?"
Hắn cười cười: “Dì bảo sao con nghe vậy”.
Mộ Nhiệm Nhiệm: “Chuẩn bị xong rồi thì vào đánh đi”.
Diệp Quân đờ ra.
Quả nhiên, Mộ Nhiệm Nhiệm vừa nói xong đã thấy cánh cửa gian đại điện bật tung ra. Một thanh kiếm vù vù phóng thẳng tới Diệp Quân, mang theo khí tức kiếm đạo hùng hậu khóa chặt hắn, đồng thời phong tỏa mọi đường lui.
Diệp Quân nhìn nó mà giật nảy mình. Kiếm mạnh quá!
Ít nhất đã là Mệnh Vận Đại Đế rồi!
Hắn không dám xem thường, lập tức bước tới rồi vung kiếm ra.
Đường kiếm ngưng tụ từ ba loại kiếm ý.
Là kiếm ý vô địch mới tinh!
Uỳnh!
Hai luồng kiếm ý vừa va chạm đã nổ tung trong một quầng kiếm quang. Diệp Quân lập tức thối lui cả nghìn trượng.
Dừng lại rồi, hắn mới cảm giác được tay phải mình đã tê rần, đoạn ngẩng đầu lên. Một ông lão đang chậm rãi bước tới từ nơi xa, khoác áo bào trắng trên người, râu tóc bạc phơ, mặt mũi tuy già nua nhưng ánh mắt lại sáng quắc đầy tinh thần, cả người tản ra khí thế vô cùng ác liệt.
Là Mệnh Vận Đại Đế!
Lại còn là kiếm tu!
Ông lão vươn tay gọi một thanh kiếm xuất hiện, hỏi Diệp Quân: “Ngươi vô địch?"
Hắn nhìn Mộ Nhiệm Nhiệm, thấy đối phương quay mặt đi.
Sập bẫy rồi. Diệp Quân cười khổ.
Ông lão chậm rãi đi tới, từng bước từng bước đều thả ra kiếm thế hùng hậu ùa tới.
Diệp Quân nhíu mày, đoạn cũng bước lên, thả ra kiếm ý ồ ạt như thủy triều ập tới.
Đánh là được chứ gì!
Uỳnh!
Kiếm ý và kiếm thế của hai bên va chạm nhau, của Diệp Quân run lên bần bật nhưng không hề vỡ nát.
Ông lão thấy vậy thì hai mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, đoạn ông ta chạm nhẹ chân xuống đất, cả người thoắt cái biến thành kiếm quang lao vút tới.
Ông ta dung hợp cùng kiếm thế, phá nát kiếm ý của Diệp Quân, sau đó là một thanh kiếm thình lình xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp Quân vung kiếm.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
U u u!
Tiếng kiếm minh vang vọng mây xanh.
Uỳnh!
Chỉ trong một khoảnh khắc, hai đối thủ đồng thời lùi bước. Diệp Quân lùi tận ngàn trượng, ông lão chỉ dừng lại ở trước cổng đại điện.
Nhưng ông ta khiếp sợ vô cùng, không ngờ kiếm tu trẻ tuổi này lại có thể bức cho mình lui bước.
Ông ta đã là Mệnh Vận Đại Đế, nhưng đối thủ chỉ mới đến cảnh giới Đạo Tiên, chẳng lẽ người của thời đại này đã yêu nghiệt đến mức này sao?
Bên kia, sắc mặt Diệp Quân đang vô cùng nghiêm trọng. Hắn nhìn cánh tay phải nứt nẻ mà thầm thở dài, tự nhủ chênh lệch giữa mình và Mệnh Vận Đại Đế vẫn còn lớn quá.
Nào ngờ lại nghe ông lão nói: “Thiếu niên, đón thêm một kiếm của ta!"
Nói xong, ông ta hóa thành kiếm quang bay lên cao. Một khắc sau, kiếm khí lồng lộng kéo dài cả nghìn trượng ập xuống, chém vỡ đất trời.
Mộ Nhiệm Nhiệm đứng ngoài quan sát, thấy đường kiếm được ông lão dồn toàn bộ sức mạnh vào thì nhíu mày.
Bên kia, Diệp Quân thấy đường kiếm bay tới thì biến sắc. Hắn không dám khinh thường nhưng cũng không lùi lại, lập tức hóa thành kiếm quang tông thẳng vào kiếm khí kia.
Uỳnh!
Một luồng kiếm khí khác bất thình lình bùng nổ ở chân trời. Diệp Quân từ trên cao rơi xuống đất.
Ầm!
Mặt đất lõm vào thành một cái hố to.
Ông lão kia không ra tay nữa mà lùi về trước cổng đại điện. Tay ông cầm kiếm, mắt nhìn Diệp Quân với vẻ tán dương: “Kiếm đạo vô địch... Kiếm tu cảnh giới Phá Phàm, thật là yêu nghiệt!"
Diệp Quân chậm rãi bò ra khỏi đống tan hoang bên kia, lau đi vết máu bên mép, ôm quyền đáp: “Đa tạ tiền bối nương tay”.
Ông lão bật cười: “Ta không hề nương tay. Thiếu niên, thành tựu kiếm đạo của ngươi đã rất cao rồi!"
Diệp Quân cũng cười: “Chiêu vừa rồi của tiền bối là kiếm kỹ ạ?"
Ông lão: “Phải, là Trảm Thiên Tẫn do lão phu tự nghĩ ra, ngươi thấy thế nào?"
Diệp Quân chân thành đáp: “Cực kỳ lợi hại...”
Rồi hơi thi lễ: “Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng”.
Ông lão ngạc nhiên: “Ồ?"
Diệp Quân: “Vãn bối muốn học kiếm kỹ này!"
Ông lão thoáng ngẩn ra rồi phá ra cười: “Ngươi muốn học kiếm kỹ của ta?"
Diệp Quân gật đầu: “Không biết tiền bối có bằng lòng truyền thụ?"
Ông lão vui vẻ vô cùng, cười tươi roi rói: “Kiếm kỹ của ta tuy tốt nhưng không bằng được kiếm kỹ ngươi vừa thi triển, ngươi còn muốn học nó làm gì?"
Diệp Quân: “Để học ý của tiền bối”.
Chương 719: Thà gãy không cong, chết cũng bất khuất.
Ông lão tỏ vẻ hứng thú: “Ý?"
Diệp Quân cười: “Vâng, đường kiếm của tiền bối có mang theo ý. Ý này bướng bỉnh bất tuân, nhọn hoắt như dao, dám cùng cường giả thiên hạ so kiếm... Nhìn thấy tiền bối, ta mới ngộ ra rằng kiếm tu nên như thế nào!"
"Ha ha ha!"
Ông lão bật cười khoái trá: “Thiếu niên nhà ngươi nói chuyện thú vị thật... Chúng ta vào điện bàn tiếp”.
Vào điện!
Mộ Nhiệm Nhiệm nghe vậy thì cong môi, ánh mắt nhìn Diệp Quân mang theo vẻ khen ngợi.
Lần này bà ấy đưa hắn đến đây cốt là để cầu cơ duyên, nhưng mọi việc sẽ do hắn tự làm, bà không can dự vào.
Bên cạnh bà, Nhị Nha hết nhìn Diệp Quân rồi thì thầm với Tiểu Bạch: “Thằng cháu này biết nịnh dễ sợ, sau này nhớ phải cẩn thận vào, đừng để bị hắn lừa... Nhưng mà dù sao cũng là cháu ruột, đừng ki bo quá, thỉnh thoảng cho vài thứ là được”.
Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, gật gật đầu.
Hai đứa này thật sự xem người ta như cháu mình mà đối xử đó...
Diệp Quân nhấc chân đi vào điện, thấy Mộ Nhiệm Nhiệm bất động thì nghi hoặc nhìn sang, nghe bà ấy cười nói: “Tự vào đi”.
Hắn chần chừ một hồi rồi gật đầu bước vào. Trong điện trống trải vô cùng, chỉ có một pho tượng tạc một người đàn ông trung niên giắt trường kiếm.
Diệp Quân đi đến thi lễ với ông lão: “Tiền bối”.
Ông ta cười nói: “Ngươi đến đây là vì truyền thừa của Thượng Kiếm Tông?"
Vào thẳng vấn đề!
Diệp Quân đáp: “Không giấu gì tiền bối, ta đến không phải vì truyền thừa mà có một mục đích khác”.
"Ồ?"
Ông lão tỏ ra hứng thú: “Là gì?"
Diệp Quân vươn tay, gọi đạo ấn xuất hiện.
Ông lão thấy nó thì nheo mắt lại: “Đạo ấn”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Ông lão nhìn hắn: “Ngươi có đạo ấn trong tay nhưng lại không có khí vận của Thần Đạo, nói cách khác, ngươi không phải chủ nhân bút Đại Đạo. Thế thì lạ, đã không phải chủ nhân bút Đại Đạo mà lại có đạo ấn...”
Diệp Quân gật đầu: “Ta từng gặp mặt chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng thật sự không phải người của ông ta”.
Ông lão hỏi thẳng: “Ngươi muốn làm gì?"
Diệp Quân chân thành đáp: “Ta nghe nói quý tông có rất nhiều cường giả bị ông ta phong ấn nên muốn đến giải phong ấn cho”.
Ông lão cười: “Rồi muốn chúng ta phục tùng ngươi?"
Diệp Quân cười: “Tiền bối nhầm rồi”.
Ông lão sửng sốt.
Diệp Quân: “Không cần các vị làm gì hết, ta chỉ cầu được một phần truyền thừa về kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông. Chỉ dạy ta một ít kiến thức là được”.
Ông lão nhìn xoáy vào hắn: “Chỉ thế thôi?"
Diệp Quân đẩy tay, để đạo ấn bay tới trước mặt ông ta: “Ta có thể đưa đạo ấn cho tiền bối tạm dùng, tin rằng tiền bối có thể dễ dàng phá giải phong ấn Thượng Kiếm Tông”.
Ông lão không nhận nó mà chỉ chăm chú nhìn vào mắt hắn như muốn xem lời này là thật hay giả.
Ông ta chỉ thấy một đôi mắt trong suốt, không hề yếu thế hay né tránh.
Một hồi lâu sau, ông phá ra cười lớn: “Thiếu niên ngươi rất biết điều đấy, thú vị hơn tên Vĩnh Sinh Đại Đế kia nhiều! Ha ha ha!"
Diệp Quân ngạc nhiên: “Vĩnh Sinh Đại Đế đã đến đây?"
Ông lão gật đầu: “Vừa mới cách đây không lâu. Ông ta nói chỉ cần Thượng Kiếm Tông ta nguyện ý làm việc cho thì ông ta sẽ giúp chúng ta thoát khỏi khốn cảnh”.
Diệp Quân: “Các vị đã từ chối”.
Ông lão cười mỉa: “Thượng Kiếm Tông ta cốt cách như sắt thép, sao có thể cam tâm khom lưng làm tay sai?"
Diệp Quân im lặng.
Hắn biết rất nhiều kiếm tu... nói dễ nghe thì có ngạo khí, nói khó nghe thì là lì lợm, nhưng thường đều là những nhân vật khiến người kính nể.
Thà gãy không cong, chết cũng bất khuất.
Ông lão lại nói: “Ngươi thật sự bằng lòng cho ta mượn đạo ấn?"
Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên”.
Ông lão lại hỏi: “Chỉ cần truyền thừa kiếm đạo, không cần gì khác?"
Diệp Quân cười: “Cầu thêm một phần thiện duyên”.
Ông lão sững ra rồi bật cười: “Ha ha... Hay cho một phần thiện duyên! Thiếu niên, phần thiện duyên này, Thượng Kiếm Tông ta đồng ý!"
Nói xong, ông ta cầm lấy đạo ấn rồi khởi động. Một luồng sức mạnh bí ẩn lan tràn khắp đại điện.
Uỳnh!
Trời đất bên ngoài rung động kịch liệt. Phù ấn Đại Đạo khổng lồ xuất hiện ở chân trời, đạo ấn bay vút ra từ bên trong điện, hòa vào phù ấn.
Ầm!
Phù ấn run lên bần bật trước khi vỡ nát tan tành.
U u u!
Tiếng kiếm minh lảnh lót vọng lên từ lòng đất, theo sau là vô số tiếng kiếm minh khác.
Diệp Quân nhìn ra bên ngoài, cảm nhận được từng luồng khí tức kiếm đạo hùng hậu ập đến. Sắc mặt hắn đanh lại khi nhận ra vô số khí tức của Mệnh Vận Đại Đế.
Lại thêm một siêu thế lực xuất hiện trên đời!
Đúng lúc này, thân hình ông lão tóc trắng chợt nhòe đi.
Diệp Quân giật mình.
Ông lão chỉ cười không nói rồi hoàn toàn biến mất. Diệp Quân quay phắt lại nhìn, thấy ông ta xuất hiện ở nơi xa.
Đó mới là bản thể chân chính!
Ông lão nhắm mắt lại, thì thầm: “Thượng Kiếm Tông...”
Uỳnh!
Hàng loạt luồng khí tức cuồn cuộn vọt lên từ mặt đất.
Diệp Quân đi ra ngoài, thấy ông lão vung tay gọi đạo ấn xuất hiện. Ông ta nhìn nó, không nói gì, cũng không có ý trả lại.
Diệp Quân cũng im lặng quan sát.
Hắn vốn muốn đánh cược một phen.
Mà đã là cá cược, tất sẽ có nguy hiểm.
Chương 720: Khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút
Thua cược thì sao?
Diệp Quân không biết, nhưng hắn biết, nếu thua cược, không chỉ mất đi đạo ấn, mà còn có thêm một kẻ thù siêu cấp nữa.
Thượng Kiếm Tông!
Lúc này xung quanh ông lão tóc bạc đã có sáu Mệnh Vận Đại Đế!
Mà khí thế của ông lão tóc bạc đã vượt xa Mệnh Vận Đại Đế, đội ngũ này chỉ yếu hơn nền văn minh Vĩnh Sinh một chút mà thôi.
Bên cạnh ông lão áo bạc ngày càng có nhiều cao thủ, đã có bảy Mệnh Vận Đại Đế, Đại Đế bình thường cũng hơn hai mươi người, còn lại thấp nhất cũng là cảnh giới Thần Đế!
Cũng chỉ có cường giả cảnh giới Thần Đế mới có thể chống lại sự ăn mòn của mấy nghìn vạn năm tuế nguyệt, mà nơi này có hơn nghìn vị cường giả Thần Đế, hơn nữa còn đều là kiếm tu.
Lúc này, ông lão tóc bạc kia chợt nhìn về phía Diệp Quân, ông ta cười khẽ, sau đó mở lòng bàn tay, đạo ấn kia bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nở nụ cười.
Hắn cược thắng rồi!
Ông lão tóc bạc chợt xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Tiểu hữu không sợ ta cướp đạo ấn đi à?”
Diệp Quân cười đáp: “Tiền bối không phải người như thế!”
Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Quân: “Sao cậu nghĩ thế?”
Diệp Quân đáp: “Dù có chết, tiền bối cũng sẽ không làm tay sai cho người khác, ngay cả chết còn không sợ, sao lại có thể làm chuyện vô liêm sỉ như thế được?”
“Ha ha!”
Ông lão tóc bạc đột nhiên cười to: “Tiểu hữu, cậu rất biết điều, tiếc là cậu đã có kiếm đạo của mình, nếu không, lão phu rất muốn nhận cậu làm đệ tử, để cậu làm Tông chủ của Thượng Kiếm Tông”.
Diệp Quân khẽ mỉm cười, không nói gì.
Ông lão tóc bạc đột nhiên mở lòng bàn tay, một quyển trục xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Tiểu hữu, đây là một phần truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông ta, trong đó có truyền thừa kiếm đạo nòng cốt của Thượng Kiếm Tông, hy vọng sẽ giúp ích được cho kiếm đạo của cậu”.
Đương nhiên ông có thể nhìn ra, sở dĩ thiếu niên trước mặt muốn có truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông không phải vì muốn truyền thừa nó, mà là muốn mượn truyền thừa kiếm đạo của Thượng Kiếm Tông để nâng cao kiếm đạo của bản thân.
Đương nhiên Diệp Quân cũng sẽ không khách sáo, hắn lập tức nhận lấy quyển trục, sau đó chắp tay: “Cảm ơn”.
Ông lão tóc bạc nhìn Diệp Quân trước mắt, càng nhìn càng thấy hài lòng, nhưng trong lòng thì thầm thấy buồn cười.
Không ngờ thời đại này vẫn có thiên tài kiếm đạo trẻ tuổi xuất sắc như thế, tiếc là thiếu niên kiếm tu này đã có kiếm đạo của mình, rõ ràng là người ta đã có sư phụ, hơn nữa người đó còn rất mạnh.
Sau khi cất quyển trục, Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, tạm biệt”.
Đợi đã!”
Ông lão tóc bạc đột nhiên mở lòng bàn tay, trong đại điện phía xa có một hộp đựng kiếm đột nhiên bay ra, cuối cùng rơi vào tay ông ta, ông ta đưa hộp đựng kiếm cho Diệp Quân: “Tiểu hữu, ta tặng cậu cái này”.
Diệp Quân nhìn hộp đựng kiếm trong tay, hộp đựng kiếm có màu đen, bên ngoài có rất nhiều phù văn nhỏ kỳ lạ, trong những phù văn này có ánh sáng màu vàng lưu động, tựa như một vật sống đang chậm rãi di chuyển. Mà phía đuôi hộp đựng kiếm có hai chữ nhỏ: Thần Tà.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tiền bối?”
Ông lão tóc bạc cười to nói: “Gọi tiền bối nghe xa lạ quá, ta lớn tuổi hơn cậu, cậu gọi ta một tiếng Đại ca đi!”
Đại ca!
Diệp Quân sửng sốt.
Không chỉ có Diệp Quân mà những cường giả Thượng Kiếm Tông xung quanh cũng tỏ vẻ khiếp sợ.
Thấy Diệp Quân im lặng, ông lão tóc bạc tỏ vẻ không vui: “Sao nào, cậu không thích à?”
Diệp Quân cười đáp: “Đương nhiên là thích!”
Dứt lời, hắn chắp tay: “Đại ca, tại hạ Diệp Quân, Viện trưởng của vũ trụ Quan Huyên hiện tại”.
Ông lão tóc bạc cười to: “Ta tên Nam Vân Thiên, Phó tông chủ Thượng Kiếm Tông, năm đó sau khi Tông chủ bị hại, Thượng Kiếm Tông bây giờ do ta quản lý”.
Dứt lời, ông lão đặt hộp đựng kiếm xuống trước mặt Diệp Quân: “Đây là thần vật hàng đầu Thượng Kiếm Tông ta, bên trong có sáu thanh phi kiếm vô cấp bậc, khi nãy ta thấy cậu sử dụng ý kiếm, có lẽ cậu thiếu kiếm, cho nên ta tặng nó cho cậu”.
Sáu thanh phi kiếm vô cấp bậc!
Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, hắn đang định từ chối thì Nam Vân Thiên lại lắc đầu: “Đừng từ chối, đây là tấm lòng của ta”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nhận lấy: “Cảm ơn đại ca!”
Nam Vân Thiên cười to: “Ta mới là người phải cảm ơn cậu chứ, nếu không vì cậu chịu giúp đỡ, e rằng mấy người Thượng Kiếm Tông chúng ta đã bị phong ấn đến chết rồi!”
Diệp Quân cười nói: “Duyên phận cả!”
Nam Vân Thiên cười to: “Hay cho hai chữ duyên phận! Diệp lão đệ, ơn nghĩa không lời nào có thể cảm ơn hết được, kể từ hôm nay, chuyện của vũ trụ Quan Huyên cậu chính là chuyện của Thượng Kiếm Tông ta, cậu cần gì chỉ cần thông báo một tiếng, dù chủ nhân bút Đại Đạo là kẻ thù của cậu, Thượng Kiếm Tông ta cũng sẽ liều mạng với ông ta!”
Dứt lời, ông ta lấy ra một lệnh bài đặt vào tay Diệp Quân: “Chỉ cần bóp vỡ lệnh bài này, dù cậu ở đâu, có cần gì, kẻ thù là ai, Thượng Kiếm Tông ta nhất định cũng sẽ tìm đến”.
Diệp Quân lộ vẻ xúc động: “Cảm ơn đại ca!”
Nam Vân Thiên cười nói: “Huynh đệ với nhau, cảm ơn gì chứ?”
Diệp Quân cười khẽ, cất lệnh bài đi, mà lúc này, Mộ Niệm Niệm dẫn theo Tiểu Bạch và Nhị Nha xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, bà ấy cười nói với hắn: “Chúng ta phải đến nơi khác rồi”.
Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía Nam Vân Thiên, chắp tay: “Đại ca, hiện tại Thượng Kiếm Tông cần phải làm rất nhiều chuyện, nếu cần gì thì thông báo một tiếng, vũ trụ Quan Huyên chúng ta nhất định sẽ không từ chối”.
Nam Vân Thiên cười nói: “Được!”
Diệp Quân gật đầu: “Tạm biệt!”
Nói xong, hắn và mấy người nhóm Mộ Niệm Niệm xoay người rời đi.
Sau khi ba người nhóm Diệp Quân rời đi, một ông lão bên cạnh Nam Vân Thiên trầm giọng nói: “Tông chủ, ông…”
Nam Vân Thiên nhẹ giọng nói: “Ông đang nghi ngờ sao ta lại đối xử với thiếu niên kia như vậy đúng không?”
Ông lão gật đầu.
Nam Vân Thiên nhìn mấy Mệnh Vận Đại Đế xung quanh, sau đó nói: “Thứ nhất, hắn đã cứu chúng ta, ơn cứu mạng, đừng nói chỉ là cảm ơn, dù có dập đầu cũng không quá đáng”.