-
Chương 2130-2132
Chương 2130: Nhất thống lĩnh
Ngay lúc nói ra câu này, hắn giật mình, vội dừng lại vì hắn thấy có gì đó không đúng, người phụ nữ trước mặt này rất lạnh nhạt với hắn, không hề giống ánh mắt khi thê tử nhìn tướng công.
Mẹ nó chứ!
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, bị cái thứ tên Tháp gia này lừa rồi.
Lúc thấy động tác của Diệp Quân và nghe hắn gọi “vợ”, ánh mắt Tịnh tông chủ vẫn rất bình tĩnh, nhưng Diệp Quân lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống hệt như bỗng chốc rơi vào hầm băng, cơn lạnh thấu xương lan ra toàn thân.
Diệp Quân biến sắc.
Hắn vội buông tay Tịnh tông chủ ra, đang định giải thích thì Tịnh tông chủ bỗng vung nhẹ tay lên, thoáng chốc sức mạnh Quang Âm còn sót lại trong người Diệp Quân bị loại bỏ hết sạch, cùng lúc đó, rất nhiều ký ức lập tức hiện lên trong đầu hắn, Diệp Quân chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt hắn mới dần trở lại như cũ.
Hồi phục trí nhớ.
Sau khi hồi phục trí nhớ, Diệp Quân toát mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Tháp gia, ngươi điên rồi sao?”
Vợ?
Cả người Diệp Quân như tê cả lại.
Mẹ nó chứ Tháp gia muốn bẫy chết hắn.
Quả thật là đáng chết.
Tháp gia muốn gài bẫy chết mình, sau đó thừa kế di sản của mình sao?
Thấy Tháp gia không trả lời, Diệp Quân sầm mặt, nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng đi đối phó với Tháp gia, hắn nhìn Tịnh tông chủ trước mặt, hắn đó dự một chốc rồi nói: “Thật xin lỗi, trước đó ta bị mất trí nhớ, không phải cố ý mạo phạm cô”.
Hắn vẫn khá sợ người phụ nữ trước mặt này, người này rất hung dữ.
Tịnh tông chủ bỗng xoay người đi, Diệp Quân biến sắc, hắn chỉ cảm thấy mình như bị hoa mắt, thân xác và thần hồn bỗng trở nên đau đớn, hắn đang dịch chuyển xuyên qua, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy mình dừng lại.
Diệp Quân thầm thở phào, hắn nhìn xung quanh, nhíu mày.
Vũ trụ Quan Huyên.
Lúc này hắn lại quay về vũ trụ Quan Huyên, hơn nữa còn ở thành Quan Huyên.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Tịnh tông chủ bên cạnh, mặt đầy vẻ khó hiểu, Tịnh tông chủ đưa mình về thành Quan Huyên làm gì?
Tịnh tông chủ không giải thích gì nhiều, cô ta nhìn đằng xa: “Thấy quen không?”
Diệp Quân nhìn cách đó không xa, rất nhanh hắn nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn đến điện Quan Huyên Vệ.
Diệp Quân vẫn hơi nghi ngờ, ngay lúc này một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt của hắn, người đàn ông này chính là Phương Ngự.
Diệp Quân quay đầu nhìn Tịnh tông chủ, khó hiểu hỏi: “Tịnh tông chủ, đây là?”
Tịnh tông chủ bình tĩnh nói: “Ngươi nghĩ thế giới này trở nên tốt đẹp hơn sao?”
Diệp Quân nhíu mày.
Tịnh tông chủ lại nói: “Ngươi nhìn đi”.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nhìn Phương Ngự trong điện Quan Huyên Vệ.
Trong đại điện, Phương Ngự đứng chính giữa đại điện, phía trước gã là một ông lão, ông lão mặc áo bào Quan Huyên Vệ khá rộng, cả người thẳng tắp, nở nụ cười dịu dàng.
Người này tên là Cam Tiếu, chính là trưởng lão ngoại vệ của Quan Huyên Vệ bây giờ, nắm quyền quản lý cả ngoại vệ của Quan Huyên Vệ.
Cam Tiếu bỗng nói: “Người đâu”.
Ông ta vừa dứt lời, một ông lão chậm rãi bước vào, trong tay ông ta cầm một cái khay, trên đó có một bộ áo bào cẩm Quan Huyên Vệ màu đen và một thẻ gỗ.
Ông lão bước đến trước mặt Phương Ngự, hơi cúi người xuống cũng kính nói: “Phương công tử”.
Phương Ngự hơi ngạc nhiên, gã nhìn Cam Tiếu: “Cam trưởng lão, đây là…”
Cam Tiếu mỉm cười nói: “Phương công tử, bắt đầu từ bây giờ, ngươi là Nhất thống lĩnh ngoại vệ ở Quan Huyên Vệ, chúc mừng”.
Nhất thống lĩnh!
Nghe Cam Tiếu nói thế, sắc mặt Phương Ngự thay đổi, ngoại vệ ở Quan Huyên Vệ có chín vị thống lĩnh, trong số đó Nhất thống lĩnh có thực quyền lớn nhất, có thể quản thúc tám vị thống lĩnh bên dưới, có thể nói Nhất thống lĩnh tương đương với phó trưởng lão ngoại vệ, quan trọng nhất là có thể trở thành Nhất thống lĩnh tức là chắc chắn sẽ là trưởng lão ngoại vệ đời tiếp theo.
Thực quyền của trưởng lão ngoại vệ lớn thế nào?
Đây là trưởng lão ngoại vệ thành Quan Huyên, có thể nói là một câu nói có thể dễ dàng hủy diệt một thế gia tông môn cấp trung, bao gồm cả nhà họ Phương trước kia của gã.
Phương Ngự ngạc nhiên nhìn Cam Tiếu trước mặt: “Cam trưởng lão, đây…”
Cam Tiếu nhìn Phương Ngự, cười nói: “Tuổi trẻ tài cao quả là không sai, thảo nào viện trưởng xem trọng ngươi đến thế… À phải rồi, xét thấy nhà họ Phương ở Ung Châu xa nơi này, bọn ta đã xin phép thư viện để nhà họ Phương dời cả nhà đến thành Quan Huyên, đã chọn xong nhà, ở bên cạnh gia tộc Nam Ly, đến lúc đó ngươi viết một lá thư bảo cả gia tộc họ Phương đến đây là được. Còn nữa, tổng viện thư viện đã dặn dò, năm nay có ba người nhà họ Phương được tuyển thẳng, còn để ai trong nhà họ Phương ngươi lên thì do ngươi quyết định. Ngươi yên tâm, bên trên sẽ sắp xếp hợp tình hợp lý, sẽ không để ai nắm thóp được, ngươi cũng biết gần đây rất nghiêm…”
Chương 2131: Tiệc rượu
Nghe Cam Tiếu nói vậy, Tịnh tông chủ quay đầu lại nhìn Diệp Quân, ánh mắt Diệp Quân vẫn bình tĩnh, không nói gì, hắn đã mơ hồ hiểu được ý đồ của Tịnh tông chủ.
Bên trong điện.
Phương Ngự vẫn bình tĩnh, đương nhiên gã hiểu rõ tại sao lại như thế.
Viện trưởng!
Nghĩ đến đây, đôi mắt gã hiện lên vẻ vô cùng phức tạp.
Khi Cam Tiếu nhìn Phương Ngự trước mặt, trong lòng ông ta cũng hơi bùi ngùi.
Thanh niên trẻ trước mặt này gia nhập ngoại vệ Quan Huyên chỉ chưa đầy nửa tháng đã từ một quân lính nhỏ bé trở thành Nhất thống lĩnh, có thể nói là nhanh nhất kể từ khi thư viện Quan Huyên Vệ được thành lập đến nay, nhanh đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Phải biết rằng, sau khi Cam Tiếu gia nhập Quan Huyên Vệ, ông ta phải mất trọn mười năm để leo từ cấp thấp nhất lên vị trí Nhất thống lĩnh này.
Mà thanh niên này chỉ dùng chưa tới nửa tháng, vả lại, chẳng bao lâu nữa, chắc hẳn ông ta sẽ bị chuyển đi để nhường chỗ lại cho gã.
Đáng sợ nhất là gia tộc của thanh niên này, phải biết rằng một gia tộc ở nơi nhỏ bé như Ung Châu, nếu muốn vào được thành Quan Huyên và có chỗ đứng ở đó thì cần phải có mười mấy thế hệ cùng nhau phấn đấu, hơn nữa còn chưa chắc có thể làm được, trừ khi nhận được sự giúp đỡ của quý nhân hoặc xuất hiện thiên tài yêu nghiệt tuyệt thế.
Thế mà thanh niên này chỉ cần trò chuyện và uống rượu cùng viện trưởng một ngày, nhà họ Phương đã có thể lên như diều gặp gió.
Hơn nữa, đây có thể chỉ là bắt đầu.
Đã là người được viện trưởng coi trọng, cho dù ông ta không cố ý sắp xếp đi nữa thì những người ở bên dưới sao có thể không biết điều chứ?
Một người mới toanh vừa được bổ nhiệm sẽ từ từ được nâng cao.
Sau khi Cam Tiếu rời khỏi chính điện, một ông lão ở phía xa từ từ đi tới, trên ngực trái của ông lão ấy có chữ ‘Tiên’.
Tiên Bảo Các!
Một nụ cười xuất hiện trên mặt Cam Tiếu: “Hồng quản sự”.
Hồng quản sự!
Tiên Bảo Các ở thành Quan Huyên có mười hai quản sự, mỗi người trong mười hai quản sự này đều có quyền thế ngút trời, bởi vì ở Tiên Bảo Các này, ngoại trừ các trưởng lão ra thì họ là những người có quyền lực nhất. Hồng quản sự ở trước mặt này là một trong mười hai quản sự có quyền thế nhất chỉ đứng sau Ngao Vân quản sự của tộc Thiên Long, bởi vì ông ta đã được Tần Phong đề bạt thăng chức.
Tần phong là người như thế nào chứ?
Đó là trưởng lão trẻ tuổi nhất trong các trưởng lão ở Tiên Bảo Các, còn có mối quan hệ không tầm thường với viện trưởng!
Nhìn thấy Cam Tiếu, Hồng quản sự gật đầu: “Cam trưởng lão, Phương công tử có ở đây không?”
Cam Tiếu cười nói: “Đang ở bên trong”.
Hồng quản sự mỉm cười nói: “Quay về rồi nói chuyện sau”.
Dứt lời, ông ta đi vào trong chính điện.
Cam Tiếu nhìn tấm thiệp mời trong tay Hồng quản sự, ông ta im lặng một lúc rồi lắc đầu cười, nơi đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Có rất nhiều người, phấn đấu cả đời, nỗ lực cả đời cũng không bằng một câu nói hay thậm chí chỉ là một ánh mắt của một vài người.
Chỉ cần một ánh mắt đã có thể thay đổi số phận của ngươi và cả gia đình của ngươi.
Cam Tiếu lặng lẽ thở dài, đi về nơi xa.
Tiếp theo, ông ta phải chuẩn bị về hưu rồi.
Bởi vì đã cản trở con đường của người khác.
Bên trong điện.
Hồng quản sự đưa thiệp mời cho Phương Ngự, mỉm cười nói: “Phương công tử, tối nay Tiên Bảo Các tổ chức tiệc, mong cậu nể mặt đến tham dự”.
Vừa nói ông ta vừa đưa thiệp mời cho Phương Ngự.
Phương Ngự đột nhiên vừa mừng vừa lo, gã biết chức quyền của Hồng quản sự ở trước mặt này khủng khiếp đến mức nào, ví dụ, chỉ cần một câu nói của Cam Tiếu đủ khiến nhà họ Phương sống không bằng chết, còn một câu nói của người ở trước mặt này cũng đủ khiến Cam Tiếu sống không bằng chết...
Gã không ngờ đối phương sẽ đích thân gửi thiệp mời cho gã!
Nhìn thấy Phương Ngự vừa mừng vừa lo, Hồng quản sự khẽ cười nói: “Chỉ là một bữa tiệc bình thường thôi, đến lúc đó, các thiếu niên thiên tài của thư viện và Tiên Bảo Các cũng sẽ đến, các cậu có thể làm quen với nhau”.
Phương Ngự vội vàng nhận lấy thiệp mời, sau đó nói: “Nhất định sẽ đến đúng giờ”.
Hồng quản sự mỉm cười, quay người rời đi.
Sau khi Hồng quản sự rời khỏi đó, Phương Ngự nhìn tấm thiệp mời trước mặt, đột nhiên gã cảm thấy không chân thực lắm, giống như đang nằm mơ.
Gã cảm thấy nếu tất cả mọi người ở xung quanh đều tốt như vậy thì hay biết mấy, trên đời này không có người xấu mà chỉ có người tốt.
Một lúc sau, gã bật cười, tốt quá đi.
Đêm đến, Tiên Bảo Lâu.
Tiên Bảo Lâu được xây dựng bởi Tiên Bảo Các, nằm trong khu trung tâm và phồn hoa nhất của thành Quan Huyên, toàn bộ toà nhà có diện tích hàng ngàn mét vuông, bao gồm khu kinh doanh, đấu giá, tiệc tùng, dịch vụ và nhiều loại hình da dạng khác, cực kỳ náo nhiệt.
Lúc Phương Ngự đi đến cửa Tiên Bảo Lâu, một ông lão vội vàng chạy ra đón tiếp, ông ta mỉm cười cung kính nói: “Chào Phương công tử, mời cậu đi theo ta”.
Phương Ngự gật đầu: “Làm phiền ông rồi”.
Nói xong, gã đi theo ông lão đi vào trong Tiên Bảo Lâu, đây là lần đầu tiên gã vào Tiên Bảo Lâu, mọi thứ ở bên trong được trang hoàng rất sang trọng khiến cho gã chấn động.
Ông lão dẫn gã đến trước một trận pháp dịch chuyển, khi gã và ông lão đi vào trong trận pháp dịch chuyển, một luồng ánh sáng xanh lóe lên, hai người họ biến mất trong trận pháp dịch chuyển.
Ở cách đó không xa, có người đột nhiên ngạc nhiên nói: “Người đó là ai vậy? Sao gã lại được sử dụng thông đạo Tôn Hưởng...”
Thông đạo Tôn Hưởng là trận pháp dịch chuyển do Tiên Bảo Lâu đặc biệt thiết kế độc nhất, chỉ có khách quý với thân phận tôn quý mới có tư cách ngồi vào trận pháp dịch chuyển này, ngươi có tiền cũng không được, phải có quyền và thân phận cao quý mới được.
“Ngươi không biết sao? Gã là Phương Ngự, là người đã xưng huynh gọi đệ với viện trưởng...”
“Trời ạ... thì ra là gã!”
“Ngươi vẫn chưa biết hả? Nghe nói người nhà họ Phương đã được đưa đến thành Quan Huyên, hơn nữa, còn ở gần...”
“Nhà họ Phương sắp lên mây rồi”.
“Âu cũng là cái số rồi! Haizz, giá như ta...”
“Nếu được uống một chầu rượu với viện trưởng thì tốt biết mấy”.
“Không cần uống rượu đâu, chỉ cần viện trưởng vỗ vai ta và nói làm tốt lắm thanh niên trẻ thì ta đã có thể thăng quan tiến chức vùn vụt rồi, ha ha...”
Phương Ngự đi đến địa điểm tổ chức bữa tiệc, một căn phòng rộng rãi chợt đập vào mắt gã, nơi tổ chức bữa tiệc rất rộng rãi, có thể chứa ít nhất mấy trăm ngàn người.
Lúc này, đã có rất nhiều người tụ tập bên trong bữa tiệc, nam nữ đủ cả, đều là người trẻ tuổi.
Ông lão dẫn Phương Ngự đi đến bàn tròn lớn số một, khi nhìn thấy cảnh này, vô số nam nữ thanh niên lập tức nhìn về phía Phương Ngự.
Bàn số một!
Có thể ngồi vào bàn đó tượng trưng cho điều gì?
Là tượng trưng cho quyền lợi, tượng trưng cho thân phận... hơn nữa, đó không phải là thân phận bình thường mà phải được Tiên Bảo Các công nhận mới được.
Ví như hiện giờ bàn số một đang có bốn người ngồi, ba nam một nữ, ba người đó lần lượt là: đại diện cho thế hệ trẻ nhà họ Diệp ở Thanh Châu - Diệp Trúc Tân, người đại diện của nhà họ An ở Thanh Châu - An Nguyên Kính, người đại diện cho thế hệ trẻ của đế tộc Bất Tử- Đông Lý Lăng và người đại diện cho thế hệ trẻ của Cổ tộc là Cổ thái tử.
Mặc dù quan hệ giữa nhà họ Diệp ở Thanh Châu và Kiếm Chủ Nhân Gian năm đó không được tốt, nhưng vì sau đó bọn họ đã cùng giúp đỡ viện trưởng nên viện trưởng vẫn luôn ghi nhớ ân tình này. Hơn nửa nhà họ Diệp còn có Diệp Vũ Kiếm Đế trấn giữ tổng viện Kiếm Tông, vì vậy, trong những năm gần đây, nhà họ Diệp ở Thanh Châu phát triển cực kỳ nhanh. Còn có tin đồn rằng Diệp Trúc Tân sắp đại diện cho Thanh Châu tham gia cuộc thi Vạn Châu. Nếu cô ấy có thể đại diện cho Thanh Châu giành hạng nhất thì nhà họ Diệp sẽ có thể tiến thêm một bước nữa.
Mặc dù ban đầu nhà họ An ở Thanh Châu đối đầu với viện trưởng, nhưng sau đó, viện trưởng đã gỡ bỏ hình phạt của Kiếm Chủ Nhân Gian lên bọn họ, cộng thêm việc căn cơ của họ vẫn còn đó, điều quan trọng nhất là An Khinh Hàn của nhà họ An thật sự quá chói mắt.
Một Võ Thần đời mới!
Vừa là chủ tịch của Võ Viện, vừa có tình thầy trò với viện trưởng.
Nhà họ An hôm nay hệt như mặt trời lúc ban trưa.
Hơn nữa, nhà họ An không chỉ có An Khinh Hàn, trong thế hệ trẻ cũng xuất hiện rất nhiều thiên tài, ngoại trừ An Nguyên Kính ra vẫn còn An Mộc Cẩn được xem là một người xuất sắc ở trong thế hệ trẻ, tổng viện thư viện và Kiếm Tông đều đã âm thầm quan sát, có thể nói rằng tương lai của nhà họ An rất rộng mở!
Đế tộc Bất Tử thì không cần phải nói nhiều nữa, đây là mẫu tộc của Kiếm Chủ Nhân Gian, được coi là họ hàng thuộc dòng chính của viện trưởng, mặc dù mấy năm gần đây không xuất hiện thiên tài yêu nghiệt nào nhưng địa vị và thân phận của họ vẫn còn sờ sờ ra đó.
Cổ thái tử của Cổ tộc không phải là một người tầm thường, phải biết rằng năm đó Tín công chúa của Cổ tộc là người thân cận với Kiếm Chủ Nhân Gian nhất. Hơn nữa, sau khi viện trưởng mới được thăng chức đã giao cho Cổ tộc những nhiệm vụ rất quan trọng. Tín công chúa và những gia tộc khác không giống nhau, bà ấy nắm giữ quân quyền thuộc về các quan lớn chân chính ở biên cương. Mà lúc này, Phương Ngự lại bước đến bàn số một, mọi người đều vô cùng kinh ngạc và tò mò, người này là ai? Vậy mà lại có thể ngồi ở bàn số một.
Không lâu sau đó mọi người đều biết được thân phận của Phương Ngự.
Có thể đến được bữa tiệc này thì chắc chắn không phải là người tầm thường, truyền âm cho người khác đi điều tra một chút là rõ ngay.
Phương Ngự!
Bấy giờ, Phương Ngự đang rất nổi tiếng ở vũ trụ Quan Huyên, vụ việc ở nội các lần trước là do Phương Ngự mà ra.
Uống rượu cùng viện trưởng, còn xưng huynh gọi đệ....
Chương 2132: Không xứng nữa
Dĩ nhiên mọi người đều biết có thể là do viện trưởng nhất thời nổi hứng, nhưng không ai dám xem thường. Phải biết rằng người này có khả năng một bước lên mây, hơn nữa không ai dám chắc được quan hệ của gã với viện trưởng đã đạt đến mức độ nào.
Tóm lại nịnh bợ là đúng.
Mọi người đều hiểu đạo lý này, thế là sau khi viện trưởng đi, địa vị của Phương Ngự và nhà họ Phương được tăng lên như tên lửa, hơn nữa còn một đường đột phá tiến lên.
Sau khi ngồi xuống, Phương Ngự cũng khá lo lắng, vì ông lão đã giới thiệu thân phận của mấy người cùng bàn cho gã.
Đều là thế gia đỉnh cấp.
Đều là gia tộc giàu có hàng đầu.
Nếu là trước đây, gã cũng chẳng có cơ hội nói với người ta một câu, nhưng bây giờ họ lại ngồi chung bàn.
Hơn nữa đứng quanh liên tục có người mời rượu gã.
Đừng nói là mấy người ngồi cùng bàn với gã, dù là mấy người đến mời rượu cũng từng là những người mà gã không với tới được, nhưng bây giờ mọi người đều đến mời rượu gã, muốn kết bạn với gã.
Địa vị.
Lần đầu gã cảm nhận được cảm giác sung sướng khi có địa vị…
Một lúc sau, gã bắt đầu chủ động nói chuyện với những người mà trước kia gã không với tới bên cạnh, các thiên tài yêu nghiệt của các thế gia không từ chối gã, đều nể mặt gã, nói chuyện với gã.
Dần dần gã cũng cảm thấy yên tâm, bắt đầu hoà nhập vào trong vòng giao thiệp, các đệ tử thế gia tông môn xung quanh đều liên tục đến nói chuyện với gã, có ý nịnh nọt, không hề có ý che giấu.
Nhìn các thế gia và đệ tử tông môn nịnh nọt mình xung quanh, lần đầu tiên gã nhận ra hoá ra sau khi có địa vị và quyền lợi lại tuyệt vời đến thế.
Ban đêm.
Phương Ngự quay về nơi ở của mình, chính là nơi bên trên cấp cho gã ở, cách vách là tộc Nam Ly và tộc Đông Lý.
Có thể sống ở khu vực này đều là thế gia hàng đầu của thư viện Quan Huyên.
Quay lại nhà chính, gã nhận được một bức thư, là tộc trưởng nhà họ Phương gửi đến, nội dung trong thư là nhà họ Nhạc giục gã nhanh chóng chọn ngày về kết hôn.
Trước kia gã đính hôn với một tiểu thư của nhà họ Nhạc, kết thông gia giữa các thế gia là chuyện hết sức bình thường, thật ra trước đó nhà họ Nhạc vẫn không đồng ý với hôn sự này lắm, vì nhà họ Nhạc là gia tộc đứng đầu ở Ung Châu, thực lực và thế lực hơn hẳn nhà họ Phương, có thể nói việc đính ước trước đó là nhà họ Phương trèo cao.
Mấy năm nay nhà họ Nhạc cũng rất không hài lòng với gã, thậm chí nghe nói có ý hủy hôn, gã không ngờ bây giờ đối phương lại giục hôn, hơn nữa còn có vẻ rất gấp, như thể sợ gã hối hận.
Phương Ngự nằm trên giường, mặc dù gã nhắm mắt lại nhưng lại một đêm không ngủ.
Hắn nhận ra những chuyện trước kia hắn nghĩ phải phấn đấu cả đời mới có được, bây giờ hắn chỉ cần muốn là có được trong tay…
Ngày hôm sau.
Điện Quan Huyên Vệ.
Vì Phương Ngự là Nhất thống lĩnh nên gã có đại điện riêng của mình.
Lúc này Cam Tiếu bỗng bước vào, Phương Ngự vội đứng lên: “Cam trưởng lão”.
Cam Tiếu mỉm cười nói: “Bữa tiệc tối qua có vui không?”
Phương Ngự cười nói: “Cũng ổn, quen được với không ít bạn”.
Cam Tiếu gật đầu, sau đó nói: “Là thế này, cuộc khảo sát nhận đệ tử mỗi tháng một lần của Quan Huyên Vệ sắp bắt đầu rồi, ngươi là Nhất thống lĩnh, bây giờ ngươi sẽ phụ trách chuyện này, nói cách khác ngươi có thể quyết định ai được thông qua hoặc bị loại…”
Phương Ngự ngạc nhiên nói: “Trưởng lão, sao mà thế được? Trước đó vì chuyện này mà viện trưởng nổi trận lôi đình chấn chỉnh cả thư viện, đây…”
Cam Tiếu cười nói: “Ngươi đừng kích động, dĩ nhiên chúng ta không thể làm trái quy định của Quan Huyên…”
Nói rồi ông ta lấy một bức thư ra đưa cho Phương Ngự.
Phương Ngự ngờ vực: “Đây là?”
Phương Ngự mở thư ra, nội dung trong bức thư có hai cái tên: Trấn Vân, Ngao Lăng.
Phương Ngự trầm giọng nói: “Trấn tộc, tộc Thiên Long?”
Cam Tiếu gật đầu: “ Trấn Vân là người Trấn tộc, Ngao Lăng là người tộc Thiên Long, lần này họ sắp xếp hai người đến khảo sát, dĩ nhiên hai đại tộc siêu cấp này không phải chỉ vì ngoại vệ Quan Huyên, mục tiêu của họ là nội vệ Quan Huyên, nhưng ngươi cũng biết đấy, muốn vào nội vệ Quan Huyên thì phải gia nhập vào ngoại vệ trước, nói một cách đơn giản là họ đánh bóng danh tiếng, không mất bao nhiêu thời gian họ sẽ vào được nội vệ, sau đó trở thành nhân vật cốt cán nội vệ Quan Huyên, dần nắm quyền…”
Nói đến đây, ông ta ngừng một chốc, lại nói: “Trong gia tộc của họ, hai người này không phải là người chủ chốt gì, thuộc hạng ba hạng bốn, dĩ nhiên thực lực rất bình thường, thư viện và vài bộ phận đặc biệt không thể có phần của họ, họ chỉ có thể đến Quân Huyên Vệ… Thật ra chuyện cũng đơn giản, ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần sắp xếp một đối thủ yếu một chút vào vòng thứ ba cho họ thôi…”
Nói xong ông ta lại lấy một bức thư đưa cho Phương Ngự: “Đã chọn xong người rồi, là hai người này, hai người này là người có thực lực khá yếu trong trận đấu lần này, chỉ cần ngươi đóng dấu thống lĩnh lên là được”.
Phương Ngự nhìn bức thư trước mặt, lặng thinh.
Cam Tiếu bỗng nói: “Ngươi có biết ai tặng nhà chính cho nhà họ Phương không?”
Phương Ngự ngạc nhiên: “Không phải là thư viện à?”
Cam Tiếu lắc đầu: “Sao thư viện có thể tặng nhà cho ngươi được? Đó là do tộc Thiên Long sắp xếp, thư mời tối nay ngươi đến thư viện là do Trấn tộc sắp xếp, họ làm thế thật ra là muốn móc nối quan hệ với ngươi”.
Phương Ngự lặng thinh.
Cam Tiếu nói tiếp: “Nơi này không có người ngoài, ta nói thật với ngươi, qua khoảng thời gian nữa ta sẽ nghỉ hưu, ta sẽ giao lại vị trí này cho ngươi, nhưng nếu ngươi muốn tiến thêm một bước nữa thì phải có người ở trên dìu dắt ngươi, bây giờ ngươi lại quen biết với viện trưởng, có thể nói chỉ cần ngươi hoàn thành chuyện này, họ sẽ rất vui lòng giúp đỡ ngươi, đây là sự trao đổi trong các mối quan hệ, lợi ích và đồng thể, chỉ cần ngươi tạo ra lợi ích một thể với họ, sau này ngươi sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên…”
Phương Ngự nhìn Cam Tiếu: “Trưởng lão, như thế thì không công bằng với hai người còn lại”.
Cam Tiếu không nghĩ thế: “Thế giới này còn nhiều chuyện không công bằng lắm, chỉ có thể nói họ xui xẻo…”
Phương Ngự lặng thinh không nói
Cam Tiếu lại nói: “Ngươi muốn có chỗ đứng ở thư viện này, ngươi cần phải biết cách làm người, có thể nói chỉ cần ngươi đóng còn dấu này, ba tháng sau người có thể tiếp nhận vị trí của ta, một năm sau ngươi có thể vào được nội vệ, thậm chí vào được vài bộ phận then chốt của tổng viện thư viện… Lúc đó ngươi sẽ có tương lai tốt đẹp. Với tư cách là người từng trải, ta nói ngươi nghe, quan hệ và chỗ dựa ở vũ trụ Quan Huyên rất quan trọng, nói một câu bất kính, chẳng phải viện trưởng cũng nhờ vào quan hệ đó sao? Nếu không có mối quan hệ trong nhà thì viện trưởng có thể tạo ra một phần cơ nghiệp lớn thế này trong lúc còn trẻ được sao?”
Phương Ngự siết chặt hai tay, không nói gì.
Cam Tiếu nói tiếp: “Giang hồ không phải là đánh giết lẫn nhau, là đối nhân xử thế, với ngươi thì chỉ là một cái gật đầu, đóng cái dấu thôi…”
Phương Ngự nhìn bức thư trước mặt, một lúc lâu sau, gã nghĩ đến bữa tiệc tham gia tối qua, nghĩ đến các đệ tử tông môn thế gia cố gắng lấy lòng mình, nghĩ đến rất nhiều người bày tỏ ý tốt với mình, nghĩ đến nhà họ Nhạc giục hôn... nghĩ đến sự sung sướng mà địa vị mang đến…
Chỉ một con dấu thôi.
Phương Ngự lấy con dấu của mình ra đóng mạnh lên đó.
Cam Tiếu nở nụ cười.
Ngoài đại điện.
Ngay khi Diệp Quân nhìn thấy Phương Ngự đóng dấu, tay phải hắn run lên, hắn ngây người hồi lâu, sau đó nhắm mắt lại.
Tịnh tông chủ bên cạnh bỗng xoay người nhìn hắn: “Thiết lập trật tự? Ngươi có biết quy tắc vận hành của thế giới này không? Ngươi biết nhân tính thế nào không? Ngươi chẳng biết gì cả, ngươi chỉ là nhiệt huyết nhất thời, cộng thêm trong nhà có người, thế nên ngươi ngây thơ cho rằng mình có thể thay đổi mọi thứ, thật ra ngươi không thay đổi ai được cả, ngay cả bản thân ngươi không gọi người thì cũng không thay đổi được gì”.
Cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: “Thế giới này chưa từng thấy đổi, thiếu niên Đồ Long cuối cùng sẽ trở thành Ác Long”.
Ánh mắt Diệp Quân dần trở nên hoang mang…
Mình sai thật rồi sao?
Vừa nghĩ thế, vạn kiếp đến.
Ầm!
Khí tức kiếm ý của hắn bỗng giảm xuống, cảnh giới kiếm đạo thay đổi…
Tịnh tông chủ nhìn hắn, xoay người rời đi.
Người này đã không xứng làm đối thủ Đại Đạo của Tư Phàm Tịnh cô ta nữa…
Ngay lúc nói ra câu này, hắn giật mình, vội dừng lại vì hắn thấy có gì đó không đúng, người phụ nữ trước mặt này rất lạnh nhạt với hắn, không hề giống ánh mắt khi thê tử nhìn tướng công.
Mẹ nó chứ!
Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, bị cái thứ tên Tháp gia này lừa rồi.
Lúc thấy động tác của Diệp Quân và nghe hắn gọi “vợ”, ánh mắt Tịnh tông chủ vẫn rất bình tĩnh, nhưng Diệp Quân lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống hệt như bỗng chốc rơi vào hầm băng, cơn lạnh thấu xương lan ra toàn thân.
Diệp Quân biến sắc.
Hắn vội buông tay Tịnh tông chủ ra, đang định giải thích thì Tịnh tông chủ bỗng vung nhẹ tay lên, thoáng chốc sức mạnh Quang Âm còn sót lại trong người Diệp Quân bị loại bỏ hết sạch, cùng lúc đó, rất nhiều ký ức lập tức hiện lên trong đầu hắn, Diệp Quân chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt hắn mới dần trở lại như cũ.
Hồi phục trí nhớ.
Sau khi hồi phục trí nhớ, Diệp Quân toát mồ hôi lạnh, run giọng nói: “Tháp gia, ngươi điên rồi sao?”
Vợ?
Cả người Diệp Quân như tê cả lại.
Mẹ nó chứ Tháp gia muốn bẫy chết hắn.
Quả thật là đáng chết.
Tháp gia muốn gài bẫy chết mình, sau đó thừa kế di sản của mình sao?
Thấy Tháp gia không trả lời, Diệp Quân sầm mặt, nhưng bây giờ hắn không có tâm trạng đi đối phó với Tháp gia, hắn nhìn Tịnh tông chủ trước mặt, hắn đó dự một chốc rồi nói: “Thật xin lỗi, trước đó ta bị mất trí nhớ, không phải cố ý mạo phạm cô”.
Hắn vẫn khá sợ người phụ nữ trước mặt này, người này rất hung dữ.
Tịnh tông chủ bỗng xoay người đi, Diệp Quân biến sắc, hắn chỉ cảm thấy mình như bị hoa mắt, thân xác và thần hồn bỗng trở nên đau đớn, hắn đang dịch chuyển xuyên qua, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy mình dừng lại.
Diệp Quân thầm thở phào, hắn nhìn xung quanh, nhíu mày.
Vũ trụ Quan Huyên.
Lúc này hắn lại quay về vũ trụ Quan Huyên, hơn nữa còn ở thành Quan Huyên.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn Tịnh tông chủ bên cạnh, mặt đầy vẻ khó hiểu, Tịnh tông chủ đưa mình về thành Quan Huyên làm gì?
Tịnh tông chủ không giải thích gì nhiều, cô ta nhìn đằng xa: “Thấy quen không?”
Diệp Quân nhìn cách đó không xa, rất nhanh hắn nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn đến điện Quan Huyên Vệ.
Diệp Quân vẫn hơi nghi ngờ, ngay lúc này một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt của hắn, người đàn ông này chính là Phương Ngự.
Diệp Quân quay đầu nhìn Tịnh tông chủ, khó hiểu hỏi: “Tịnh tông chủ, đây là?”
Tịnh tông chủ bình tĩnh nói: “Ngươi nghĩ thế giới này trở nên tốt đẹp hơn sao?”
Diệp Quân nhíu mày.
Tịnh tông chủ lại nói: “Ngươi nhìn đi”.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nhìn Phương Ngự trong điện Quan Huyên Vệ.
Trong đại điện, Phương Ngự đứng chính giữa đại điện, phía trước gã là một ông lão, ông lão mặc áo bào Quan Huyên Vệ khá rộng, cả người thẳng tắp, nở nụ cười dịu dàng.
Người này tên là Cam Tiếu, chính là trưởng lão ngoại vệ của Quan Huyên Vệ bây giờ, nắm quyền quản lý cả ngoại vệ của Quan Huyên Vệ.
Cam Tiếu bỗng nói: “Người đâu”.
Ông ta vừa dứt lời, một ông lão chậm rãi bước vào, trong tay ông ta cầm một cái khay, trên đó có một bộ áo bào cẩm Quan Huyên Vệ màu đen và một thẻ gỗ.
Ông lão bước đến trước mặt Phương Ngự, hơi cúi người xuống cũng kính nói: “Phương công tử”.
Phương Ngự hơi ngạc nhiên, gã nhìn Cam Tiếu: “Cam trưởng lão, đây là…”
Cam Tiếu mỉm cười nói: “Phương công tử, bắt đầu từ bây giờ, ngươi là Nhất thống lĩnh ngoại vệ ở Quan Huyên Vệ, chúc mừng”.
Nhất thống lĩnh!
Nghe Cam Tiếu nói thế, sắc mặt Phương Ngự thay đổi, ngoại vệ ở Quan Huyên Vệ có chín vị thống lĩnh, trong số đó Nhất thống lĩnh có thực quyền lớn nhất, có thể quản thúc tám vị thống lĩnh bên dưới, có thể nói Nhất thống lĩnh tương đương với phó trưởng lão ngoại vệ, quan trọng nhất là có thể trở thành Nhất thống lĩnh tức là chắc chắn sẽ là trưởng lão ngoại vệ đời tiếp theo.
Thực quyền của trưởng lão ngoại vệ lớn thế nào?
Đây là trưởng lão ngoại vệ thành Quan Huyên, có thể nói là một câu nói có thể dễ dàng hủy diệt một thế gia tông môn cấp trung, bao gồm cả nhà họ Phương trước kia của gã.
Phương Ngự ngạc nhiên nhìn Cam Tiếu trước mặt: “Cam trưởng lão, đây…”
Cam Tiếu nhìn Phương Ngự, cười nói: “Tuổi trẻ tài cao quả là không sai, thảo nào viện trưởng xem trọng ngươi đến thế… À phải rồi, xét thấy nhà họ Phương ở Ung Châu xa nơi này, bọn ta đã xin phép thư viện để nhà họ Phương dời cả nhà đến thành Quan Huyên, đã chọn xong nhà, ở bên cạnh gia tộc Nam Ly, đến lúc đó ngươi viết một lá thư bảo cả gia tộc họ Phương đến đây là được. Còn nữa, tổng viện thư viện đã dặn dò, năm nay có ba người nhà họ Phương được tuyển thẳng, còn để ai trong nhà họ Phương ngươi lên thì do ngươi quyết định. Ngươi yên tâm, bên trên sẽ sắp xếp hợp tình hợp lý, sẽ không để ai nắm thóp được, ngươi cũng biết gần đây rất nghiêm…”
Chương 2131: Tiệc rượu
Nghe Cam Tiếu nói vậy, Tịnh tông chủ quay đầu lại nhìn Diệp Quân, ánh mắt Diệp Quân vẫn bình tĩnh, không nói gì, hắn đã mơ hồ hiểu được ý đồ của Tịnh tông chủ.
Bên trong điện.
Phương Ngự vẫn bình tĩnh, đương nhiên gã hiểu rõ tại sao lại như thế.
Viện trưởng!
Nghĩ đến đây, đôi mắt gã hiện lên vẻ vô cùng phức tạp.
Khi Cam Tiếu nhìn Phương Ngự trước mặt, trong lòng ông ta cũng hơi bùi ngùi.
Thanh niên trẻ trước mặt này gia nhập ngoại vệ Quan Huyên chỉ chưa đầy nửa tháng đã từ một quân lính nhỏ bé trở thành Nhất thống lĩnh, có thể nói là nhanh nhất kể từ khi thư viện Quan Huyên Vệ được thành lập đến nay, nhanh đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Phải biết rằng, sau khi Cam Tiếu gia nhập Quan Huyên Vệ, ông ta phải mất trọn mười năm để leo từ cấp thấp nhất lên vị trí Nhất thống lĩnh này.
Mà thanh niên này chỉ dùng chưa tới nửa tháng, vả lại, chẳng bao lâu nữa, chắc hẳn ông ta sẽ bị chuyển đi để nhường chỗ lại cho gã.
Đáng sợ nhất là gia tộc của thanh niên này, phải biết rằng một gia tộc ở nơi nhỏ bé như Ung Châu, nếu muốn vào được thành Quan Huyên và có chỗ đứng ở đó thì cần phải có mười mấy thế hệ cùng nhau phấn đấu, hơn nữa còn chưa chắc có thể làm được, trừ khi nhận được sự giúp đỡ của quý nhân hoặc xuất hiện thiên tài yêu nghiệt tuyệt thế.
Thế mà thanh niên này chỉ cần trò chuyện và uống rượu cùng viện trưởng một ngày, nhà họ Phương đã có thể lên như diều gặp gió.
Hơn nữa, đây có thể chỉ là bắt đầu.
Đã là người được viện trưởng coi trọng, cho dù ông ta không cố ý sắp xếp đi nữa thì những người ở bên dưới sao có thể không biết điều chứ?
Một người mới toanh vừa được bổ nhiệm sẽ từ từ được nâng cao.
Sau khi Cam Tiếu rời khỏi chính điện, một ông lão ở phía xa từ từ đi tới, trên ngực trái của ông lão ấy có chữ ‘Tiên’.
Tiên Bảo Các!
Một nụ cười xuất hiện trên mặt Cam Tiếu: “Hồng quản sự”.
Hồng quản sự!
Tiên Bảo Các ở thành Quan Huyên có mười hai quản sự, mỗi người trong mười hai quản sự này đều có quyền thế ngút trời, bởi vì ở Tiên Bảo Các này, ngoại trừ các trưởng lão ra thì họ là những người có quyền lực nhất. Hồng quản sự ở trước mặt này là một trong mười hai quản sự có quyền thế nhất chỉ đứng sau Ngao Vân quản sự của tộc Thiên Long, bởi vì ông ta đã được Tần Phong đề bạt thăng chức.
Tần phong là người như thế nào chứ?
Đó là trưởng lão trẻ tuổi nhất trong các trưởng lão ở Tiên Bảo Các, còn có mối quan hệ không tầm thường với viện trưởng!
Nhìn thấy Cam Tiếu, Hồng quản sự gật đầu: “Cam trưởng lão, Phương công tử có ở đây không?”
Cam Tiếu cười nói: “Đang ở bên trong”.
Hồng quản sự mỉm cười nói: “Quay về rồi nói chuyện sau”.
Dứt lời, ông ta đi vào trong chính điện.
Cam Tiếu nhìn tấm thiệp mời trong tay Hồng quản sự, ông ta im lặng một lúc rồi lắc đầu cười, nơi đáy mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Có rất nhiều người, phấn đấu cả đời, nỗ lực cả đời cũng không bằng một câu nói hay thậm chí chỉ là một ánh mắt của một vài người.
Chỉ cần một ánh mắt đã có thể thay đổi số phận của ngươi và cả gia đình của ngươi.
Cam Tiếu lặng lẽ thở dài, đi về nơi xa.
Tiếp theo, ông ta phải chuẩn bị về hưu rồi.
Bởi vì đã cản trở con đường của người khác.
Bên trong điện.
Hồng quản sự đưa thiệp mời cho Phương Ngự, mỉm cười nói: “Phương công tử, tối nay Tiên Bảo Các tổ chức tiệc, mong cậu nể mặt đến tham dự”.
Vừa nói ông ta vừa đưa thiệp mời cho Phương Ngự.
Phương Ngự đột nhiên vừa mừng vừa lo, gã biết chức quyền của Hồng quản sự ở trước mặt này khủng khiếp đến mức nào, ví dụ, chỉ cần một câu nói của Cam Tiếu đủ khiến nhà họ Phương sống không bằng chết, còn một câu nói của người ở trước mặt này cũng đủ khiến Cam Tiếu sống không bằng chết...
Gã không ngờ đối phương sẽ đích thân gửi thiệp mời cho gã!
Nhìn thấy Phương Ngự vừa mừng vừa lo, Hồng quản sự khẽ cười nói: “Chỉ là một bữa tiệc bình thường thôi, đến lúc đó, các thiếu niên thiên tài của thư viện và Tiên Bảo Các cũng sẽ đến, các cậu có thể làm quen với nhau”.
Phương Ngự vội vàng nhận lấy thiệp mời, sau đó nói: “Nhất định sẽ đến đúng giờ”.
Hồng quản sự mỉm cười, quay người rời đi.
Sau khi Hồng quản sự rời khỏi đó, Phương Ngự nhìn tấm thiệp mời trước mặt, đột nhiên gã cảm thấy không chân thực lắm, giống như đang nằm mơ.
Gã cảm thấy nếu tất cả mọi người ở xung quanh đều tốt như vậy thì hay biết mấy, trên đời này không có người xấu mà chỉ có người tốt.
Một lúc sau, gã bật cười, tốt quá đi.
Đêm đến, Tiên Bảo Lâu.
Tiên Bảo Lâu được xây dựng bởi Tiên Bảo Các, nằm trong khu trung tâm và phồn hoa nhất của thành Quan Huyên, toàn bộ toà nhà có diện tích hàng ngàn mét vuông, bao gồm khu kinh doanh, đấu giá, tiệc tùng, dịch vụ và nhiều loại hình da dạng khác, cực kỳ náo nhiệt.
Lúc Phương Ngự đi đến cửa Tiên Bảo Lâu, một ông lão vội vàng chạy ra đón tiếp, ông ta mỉm cười cung kính nói: “Chào Phương công tử, mời cậu đi theo ta”.
Phương Ngự gật đầu: “Làm phiền ông rồi”.
Nói xong, gã đi theo ông lão đi vào trong Tiên Bảo Lâu, đây là lần đầu tiên gã vào Tiên Bảo Lâu, mọi thứ ở bên trong được trang hoàng rất sang trọng khiến cho gã chấn động.
Ông lão dẫn gã đến trước một trận pháp dịch chuyển, khi gã và ông lão đi vào trong trận pháp dịch chuyển, một luồng ánh sáng xanh lóe lên, hai người họ biến mất trong trận pháp dịch chuyển.
Ở cách đó không xa, có người đột nhiên ngạc nhiên nói: “Người đó là ai vậy? Sao gã lại được sử dụng thông đạo Tôn Hưởng...”
Thông đạo Tôn Hưởng là trận pháp dịch chuyển do Tiên Bảo Lâu đặc biệt thiết kế độc nhất, chỉ có khách quý với thân phận tôn quý mới có tư cách ngồi vào trận pháp dịch chuyển này, ngươi có tiền cũng không được, phải có quyền và thân phận cao quý mới được.
“Ngươi không biết sao? Gã là Phương Ngự, là người đã xưng huynh gọi đệ với viện trưởng...”
“Trời ạ... thì ra là gã!”
“Ngươi vẫn chưa biết hả? Nghe nói người nhà họ Phương đã được đưa đến thành Quan Huyên, hơn nữa, còn ở gần...”
“Nhà họ Phương sắp lên mây rồi”.
“Âu cũng là cái số rồi! Haizz, giá như ta...”
“Nếu được uống một chầu rượu với viện trưởng thì tốt biết mấy”.
“Không cần uống rượu đâu, chỉ cần viện trưởng vỗ vai ta và nói làm tốt lắm thanh niên trẻ thì ta đã có thể thăng quan tiến chức vùn vụt rồi, ha ha...”
Phương Ngự đi đến địa điểm tổ chức bữa tiệc, một căn phòng rộng rãi chợt đập vào mắt gã, nơi tổ chức bữa tiệc rất rộng rãi, có thể chứa ít nhất mấy trăm ngàn người.
Lúc này, đã có rất nhiều người tụ tập bên trong bữa tiệc, nam nữ đủ cả, đều là người trẻ tuổi.
Ông lão dẫn Phương Ngự đi đến bàn tròn lớn số một, khi nhìn thấy cảnh này, vô số nam nữ thanh niên lập tức nhìn về phía Phương Ngự.
Bàn số một!
Có thể ngồi vào bàn đó tượng trưng cho điều gì?
Là tượng trưng cho quyền lợi, tượng trưng cho thân phận... hơn nữa, đó không phải là thân phận bình thường mà phải được Tiên Bảo Các công nhận mới được.
Ví như hiện giờ bàn số một đang có bốn người ngồi, ba nam một nữ, ba người đó lần lượt là: đại diện cho thế hệ trẻ nhà họ Diệp ở Thanh Châu - Diệp Trúc Tân, người đại diện của nhà họ An ở Thanh Châu - An Nguyên Kính, người đại diện cho thế hệ trẻ của đế tộc Bất Tử- Đông Lý Lăng và người đại diện cho thế hệ trẻ của Cổ tộc là Cổ thái tử.
Mặc dù quan hệ giữa nhà họ Diệp ở Thanh Châu và Kiếm Chủ Nhân Gian năm đó không được tốt, nhưng vì sau đó bọn họ đã cùng giúp đỡ viện trưởng nên viện trưởng vẫn luôn ghi nhớ ân tình này. Hơn nửa nhà họ Diệp còn có Diệp Vũ Kiếm Đế trấn giữ tổng viện Kiếm Tông, vì vậy, trong những năm gần đây, nhà họ Diệp ở Thanh Châu phát triển cực kỳ nhanh. Còn có tin đồn rằng Diệp Trúc Tân sắp đại diện cho Thanh Châu tham gia cuộc thi Vạn Châu. Nếu cô ấy có thể đại diện cho Thanh Châu giành hạng nhất thì nhà họ Diệp sẽ có thể tiến thêm một bước nữa.
Mặc dù ban đầu nhà họ An ở Thanh Châu đối đầu với viện trưởng, nhưng sau đó, viện trưởng đã gỡ bỏ hình phạt của Kiếm Chủ Nhân Gian lên bọn họ, cộng thêm việc căn cơ của họ vẫn còn đó, điều quan trọng nhất là An Khinh Hàn của nhà họ An thật sự quá chói mắt.
Một Võ Thần đời mới!
Vừa là chủ tịch của Võ Viện, vừa có tình thầy trò với viện trưởng.
Nhà họ An hôm nay hệt như mặt trời lúc ban trưa.
Hơn nữa, nhà họ An không chỉ có An Khinh Hàn, trong thế hệ trẻ cũng xuất hiện rất nhiều thiên tài, ngoại trừ An Nguyên Kính ra vẫn còn An Mộc Cẩn được xem là một người xuất sắc ở trong thế hệ trẻ, tổng viện thư viện và Kiếm Tông đều đã âm thầm quan sát, có thể nói rằng tương lai của nhà họ An rất rộng mở!
Đế tộc Bất Tử thì không cần phải nói nhiều nữa, đây là mẫu tộc của Kiếm Chủ Nhân Gian, được coi là họ hàng thuộc dòng chính của viện trưởng, mặc dù mấy năm gần đây không xuất hiện thiên tài yêu nghiệt nào nhưng địa vị và thân phận của họ vẫn còn sờ sờ ra đó.
Cổ thái tử của Cổ tộc không phải là một người tầm thường, phải biết rằng năm đó Tín công chúa của Cổ tộc là người thân cận với Kiếm Chủ Nhân Gian nhất. Hơn nữa, sau khi viện trưởng mới được thăng chức đã giao cho Cổ tộc những nhiệm vụ rất quan trọng. Tín công chúa và những gia tộc khác không giống nhau, bà ấy nắm giữ quân quyền thuộc về các quan lớn chân chính ở biên cương. Mà lúc này, Phương Ngự lại bước đến bàn số một, mọi người đều vô cùng kinh ngạc và tò mò, người này là ai? Vậy mà lại có thể ngồi ở bàn số một.
Không lâu sau đó mọi người đều biết được thân phận của Phương Ngự.
Có thể đến được bữa tiệc này thì chắc chắn không phải là người tầm thường, truyền âm cho người khác đi điều tra một chút là rõ ngay.
Phương Ngự!
Bấy giờ, Phương Ngự đang rất nổi tiếng ở vũ trụ Quan Huyên, vụ việc ở nội các lần trước là do Phương Ngự mà ra.
Uống rượu cùng viện trưởng, còn xưng huynh gọi đệ....
Chương 2132: Không xứng nữa
Dĩ nhiên mọi người đều biết có thể là do viện trưởng nhất thời nổi hứng, nhưng không ai dám xem thường. Phải biết rằng người này có khả năng một bước lên mây, hơn nữa không ai dám chắc được quan hệ của gã với viện trưởng đã đạt đến mức độ nào.
Tóm lại nịnh bợ là đúng.
Mọi người đều hiểu đạo lý này, thế là sau khi viện trưởng đi, địa vị của Phương Ngự và nhà họ Phương được tăng lên như tên lửa, hơn nữa còn một đường đột phá tiến lên.
Sau khi ngồi xuống, Phương Ngự cũng khá lo lắng, vì ông lão đã giới thiệu thân phận của mấy người cùng bàn cho gã.
Đều là thế gia đỉnh cấp.
Đều là gia tộc giàu có hàng đầu.
Nếu là trước đây, gã cũng chẳng có cơ hội nói với người ta một câu, nhưng bây giờ họ lại ngồi chung bàn.
Hơn nữa đứng quanh liên tục có người mời rượu gã.
Đừng nói là mấy người ngồi cùng bàn với gã, dù là mấy người đến mời rượu cũng từng là những người mà gã không với tới được, nhưng bây giờ mọi người đều đến mời rượu gã, muốn kết bạn với gã.
Địa vị.
Lần đầu gã cảm nhận được cảm giác sung sướng khi có địa vị…
Một lúc sau, gã bắt đầu chủ động nói chuyện với những người mà trước kia gã không với tới bên cạnh, các thiên tài yêu nghiệt của các thế gia không từ chối gã, đều nể mặt gã, nói chuyện với gã.
Dần dần gã cũng cảm thấy yên tâm, bắt đầu hoà nhập vào trong vòng giao thiệp, các đệ tử thế gia tông môn xung quanh đều liên tục đến nói chuyện với gã, có ý nịnh nọt, không hề có ý che giấu.
Nhìn các thế gia và đệ tử tông môn nịnh nọt mình xung quanh, lần đầu tiên gã nhận ra hoá ra sau khi có địa vị và quyền lợi lại tuyệt vời đến thế.
Ban đêm.
Phương Ngự quay về nơi ở của mình, chính là nơi bên trên cấp cho gã ở, cách vách là tộc Nam Ly và tộc Đông Lý.
Có thể sống ở khu vực này đều là thế gia hàng đầu của thư viện Quan Huyên.
Quay lại nhà chính, gã nhận được một bức thư, là tộc trưởng nhà họ Phương gửi đến, nội dung trong thư là nhà họ Nhạc giục gã nhanh chóng chọn ngày về kết hôn.
Trước kia gã đính hôn với một tiểu thư của nhà họ Nhạc, kết thông gia giữa các thế gia là chuyện hết sức bình thường, thật ra trước đó nhà họ Nhạc vẫn không đồng ý với hôn sự này lắm, vì nhà họ Nhạc là gia tộc đứng đầu ở Ung Châu, thực lực và thế lực hơn hẳn nhà họ Phương, có thể nói việc đính ước trước đó là nhà họ Phương trèo cao.
Mấy năm nay nhà họ Nhạc cũng rất không hài lòng với gã, thậm chí nghe nói có ý hủy hôn, gã không ngờ bây giờ đối phương lại giục hôn, hơn nữa còn có vẻ rất gấp, như thể sợ gã hối hận.
Phương Ngự nằm trên giường, mặc dù gã nhắm mắt lại nhưng lại một đêm không ngủ.
Hắn nhận ra những chuyện trước kia hắn nghĩ phải phấn đấu cả đời mới có được, bây giờ hắn chỉ cần muốn là có được trong tay…
Ngày hôm sau.
Điện Quan Huyên Vệ.
Vì Phương Ngự là Nhất thống lĩnh nên gã có đại điện riêng của mình.
Lúc này Cam Tiếu bỗng bước vào, Phương Ngự vội đứng lên: “Cam trưởng lão”.
Cam Tiếu mỉm cười nói: “Bữa tiệc tối qua có vui không?”
Phương Ngự cười nói: “Cũng ổn, quen được với không ít bạn”.
Cam Tiếu gật đầu, sau đó nói: “Là thế này, cuộc khảo sát nhận đệ tử mỗi tháng một lần của Quan Huyên Vệ sắp bắt đầu rồi, ngươi là Nhất thống lĩnh, bây giờ ngươi sẽ phụ trách chuyện này, nói cách khác ngươi có thể quyết định ai được thông qua hoặc bị loại…”
Phương Ngự ngạc nhiên nói: “Trưởng lão, sao mà thế được? Trước đó vì chuyện này mà viện trưởng nổi trận lôi đình chấn chỉnh cả thư viện, đây…”
Cam Tiếu cười nói: “Ngươi đừng kích động, dĩ nhiên chúng ta không thể làm trái quy định của Quan Huyên…”
Nói rồi ông ta lấy một bức thư ra đưa cho Phương Ngự.
Phương Ngự ngờ vực: “Đây là?”
Phương Ngự mở thư ra, nội dung trong bức thư có hai cái tên: Trấn Vân, Ngao Lăng.
Phương Ngự trầm giọng nói: “Trấn tộc, tộc Thiên Long?”
Cam Tiếu gật đầu: “ Trấn Vân là người Trấn tộc, Ngao Lăng là người tộc Thiên Long, lần này họ sắp xếp hai người đến khảo sát, dĩ nhiên hai đại tộc siêu cấp này không phải chỉ vì ngoại vệ Quan Huyên, mục tiêu của họ là nội vệ Quan Huyên, nhưng ngươi cũng biết đấy, muốn vào nội vệ Quan Huyên thì phải gia nhập vào ngoại vệ trước, nói một cách đơn giản là họ đánh bóng danh tiếng, không mất bao nhiêu thời gian họ sẽ vào được nội vệ, sau đó trở thành nhân vật cốt cán nội vệ Quan Huyên, dần nắm quyền…”
Nói đến đây, ông ta ngừng một chốc, lại nói: “Trong gia tộc của họ, hai người này không phải là người chủ chốt gì, thuộc hạng ba hạng bốn, dĩ nhiên thực lực rất bình thường, thư viện và vài bộ phận đặc biệt không thể có phần của họ, họ chỉ có thể đến Quân Huyên Vệ… Thật ra chuyện cũng đơn giản, ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần sắp xếp một đối thủ yếu một chút vào vòng thứ ba cho họ thôi…”
Nói xong ông ta lại lấy một bức thư đưa cho Phương Ngự: “Đã chọn xong người rồi, là hai người này, hai người này là người có thực lực khá yếu trong trận đấu lần này, chỉ cần ngươi đóng dấu thống lĩnh lên là được”.
Phương Ngự nhìn bức thư trước mặt, lặng thinh.
Cam Tiếu bỗng nói: “Ngươi có biết ai tặng nhà chính cho nhà họ Phương không?”
Phương Ngự ngạc nhiên: “Không phải là thư viện à?”
Cam Tiếu lắc đầu: “Sao thư viện có thể tặng nhà cho ngươi được? Đó là do tộc Thiên Long sắp xếp, thư mời tối nay ngươi đến thư viện là do Trấn tộc sắp xếp, họ làm thế thật ra là muốn móc nối quan hệ với ngươi”.
Phương Ngự lặng thinh.
Cam Tiếu nói tiếp: “Nơi này không có người ngoài, ta nói thật với ngươi, qua khoảng thời gian nữa ta sẽ nghỉ hưu, ta sẽ giao lại vị trí này cho ngươi, nhưng nếu ngươi muốn tiến thêm một bước nữa thì phải có người ở trên dìu dắt ngươi, bây giờ ngươi lại quen biết với viện trưởng, có thể nói chỉ cần ngươi hoàn thành chuyện này, họ sẽ rất vui lòng giúp đỡ ngươi, đây là sự trao đổi trong các mối quan hệ, lợi ích và đồng thể, chỉ cần ngươi tạo ra lợi ích một thể với họ, sau này ngươi sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên…”
Phương Ngự nhìn Cam Tiếu: “Trưởng lão, như thế thì không công bằng với hai người còn lại”.
Cam Tiếu không nghĩ thế: “Thế giới này còn nhiều chuyện không công bằng lắm, chỉ có thể nói họ xui xẻo…”
Phương Ngự lặng thinh không nói
Cam Tiếu lại nói: “Ngươi muốn có chỗ đứng ở thư viện này, ngươi cần phải biết cách làm người, có thể nói chỉ cần ngươi đóng còn dấu này, ba tháng sau người có thể tiếp nhận vị trí của ta, một năm sau ngươi có thể vào được nội vệ, thậm chí vào được vài bộ phận then chốt của tổng viện thư viện… Lúc đó ngươi sẽ có tương lai tốt đẹp. Với tư cách là người từng trải, ta nói ngươi nghe, quan hệ và chỗ dựa ở vũ trụ Quan Huyên rất quan trọng, nói một câu bất kính, chẳng phải viện trưởng cũng nhờ vào quan hệ đó sao? Nếu không có mối quan hệ trong nhà thì viện trưởng có thể tạo ra một phần cơ nghiệp lớn thế này trong lúc còn trẻ được sao?”
Phương Ngự siết chặt hai tay, không nói gì.
Cam Tiếu nói tiếp: “Giang hồ không phải là đánh giết lẫn nhau, là đối nhân xử thế, với ngươi thì chỉ là một cái gật đầu, đóng cái dấu thôi…”
Phương Ngự nhìn bức thư trước mặt, một lúc lâu sau, gã nghĩ đến bữa tiệc tham gia tối qua, nghĩ đến các đệ tử tông môn thế gia cố gắng lấy lòng mình, nghĩ đến rất nhiều người bày tỏ ý tốt với mình, nghĩ đến nhà họ Nhạc giục hôn... nghĩ đến sự sung sướng mà địa vị mang đến…
Chỉ một con dấu thôi.
Phương Ngự lấy con dấu của mình ra đóng mạnh lên đó.
Cam Tiếu nở nụ cười.
Ngoài đại điện.
Ngay khi Diệp Quân nhìn thấy Phương Ngự đóng dấu, tay phải hắn run lên, hắn ngây người hồi lâu, sau đó nhắm mắt lại.
Tịnh tông chủ bên cạnh bỗng xoay người nhìn hắn: “Thiết lập trật tự? Ngươi có biết quy tắc vận hành của thế giới này không? Ngươi biết nhân tính thế nào không? Ngươi chẳng biết gì cả, ngươi chỉ là nhiệt huyết nhất thời, cộng thêm trong nhà có người, thế nên ngươi ngây thơ cho rằng mình có thể thay đổi mọi thứ, thật ra ngươi không thay đổi ai được cả, ngay cả bản thân ngươi không gọi người thì cũng không thay đổi được gì”.
Cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: “Thế giới này chưa từng thấy đổi, thiếu niên Đồ Long cuối cùng sẽ trở thành Ác Long”.
Ánh mắt Diệp Quân dần trở nên hoang mang…
Mình sai thật rồi sao?
Vừa nghĩ thế, vạn kiếp đến.
Ầm!
Khí tức kiếm ý của hắn bỗng giảm xuống, cảnh giới kiếm đạo thay đổi…
Tịnh tông chủ nhìn hắn, xoay người rời đi.
Người này đã không xứng làm đối thủ Đại Đạo của Tư Phàm Tịnh cô ta nữa…