-
Chương 3121-3125
Chương 3121: Mặt xám như tro
Gia nhập vào Chúng Thần Điện.
Diệp Quân im lặng không nói.
Hắn chưa từng nghĩ, vì lựa chọn ban đầu của hắn là dị vực… nhưng nghĩ lại cũng không phải không được.
Với hiện tại, Chúng Thần Điện chắc chắn là một bá chủ siêu cấp.
Nếu bây giờ đối đầu với bên đó quả thật không thức thời.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân nhìn Nam Tiêu: “Có được không?”
Thấy Diệp Quân có suy nghĩ, Nam Tiêu vội nói: “Được chứ, để ta giới thiệu, không có vấn đề gì cả”.
Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Được”.
Nam Tiêu mừng rỡ, có người trước mặt gia nhập thì là chuyện tốt đáng ăn mừng với y.
Diệp Quân cười nói: “Nhưng bây giờ ta vẫn còn vài chuyện phải xử lý…”
Nam Tiêu nói: “Không sao, ta đợi ngươi”.
Nói rồi y xòe lòng bàn tay ra, một lá bùa xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Diệp công tử, ngươi xử lý xong việc này hãy nghiền nát lá bùa này, ta sẽ đến đón ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nam Tiêu nói: “Tạm biệt”.
Nói rồi y biến mất khỏi đó.
Diệp Quân quay đầu nhìn Ma Thần ở một bên, Ma Thần lắc đầu khẽ cười, phải nói là mọi chuyện xảy ra từ trước đến giờ với ông ta đều giống như một giấc mộng.
Đám cường giả Ngôn Vương… thế mà bị giết trong tích tắc.
Là bị giết trong tích tắc!
Chuyện này nói ra ai mà tin cho được?
Bản thân ông ta cũng không ngờ mình lại sống đến cuối cùng…
Cho dù là đám Thần bị nhốt ở đây trước đó hay đám Thần mà Ngôn Vương dẫn đến cũng đều bị giết.
Diệp Quân nhìn Ma Thần, cười nói: “Tiếp theo tiền bối định làm gì?”
Ma Thần ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Muốn về điểm giao Hư Chân xem thử”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Ma Thần nói: “Anh bạn Diệp, có duyên sẽ gặp lại”.
Nói rồi ông ta quay người đi, sau đó biến mất ở tận cuối tinh hà.
Ở đó chỉ còn lại Diệp Quân, một nhóm cường giả nước Cổ Thần và Tang Mi, Diệp Quân quay lại nhìn các cường giả nước Cổ Thần: “Các ngươi có dự định gì không?”
Ông lão áo trắng im lặng một lúc rồi nói: “Bọn ta muốn ở lại đây”.
Diệp Quân nói: “Nơi này đã…”
Ông lão áo trắng cười nói: “Bọn ta biết nhưng nơi này là nhà của bọn ta, thế nên bọn ta muốn ở lại đây…”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Ta tôn trọng quyết định của các ông”.
Nói rồi hắn lấy một lá bùa ra đưa cho ông lão áo trắng: “Sau này nếu có cần gì thì nghiền nát lá bùa này”.
Ông lão áo trắng cũng không từ chối, nhận lấy lá bùa: “Cảm ơn”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tiền bối, tạm biệt”.
Nói rồi hắn dần Tang Mi biến mất ở đằng xa.
Sau khi Diệp Quân rời đi, ông lão áo trắng nhìn xung quanh, nhìn Cổ Thần Đô tàn tích khắp nơi, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp…
Nước Cổ Thần!
Từ bây giờ sẽ biến mất khỏi dòng thời gian lịch sử.
…
Diệp Quân dẫn Tang Mi về lại Thiên Vực, hắn vẫn chưa quên còn chưa giải quyết chuyện ở đây.
Bây giờ Thiên Vực vẫn đang đối đầu với các cường giả Đế Quốc.
Hai bên đều đang đợi, đợi trận chiến giữa Diệp Quân và chủ nhân Bút Đại Đạo kết thúc.
Tiên tổ của Vũ tộc đứng trên bầu trời, híp mắt lại, Diệp Quân và chủ nhân Bút Đại Đạo đã biến mất một thời gian, trong thời gian này, họ cũng cử người đi kiểm tra nhưng không tìm thấy gì.
Hai người cứ như biến mất tăm.
Nhưng ông ta vẫn có niềm tin vào chủ nhân Bút Đại Đạo, ông ta không nghĩ rằng một người có kinh nghiệm và xảo quyệt như chủ nhân Bút Đại Đạo lại thua một chàng trai trẻ.
Các cường giả Vũ tộc và cường giả Đế Quốc bên cạnh ông ta cũng cảm thấy thấp thỏm, vì họ biết rất rõ, một khi chủ nhân Bút Đại Đạo thua có nghĩa là gì.
Họ đều đã đặt cược vận mệnh gia tộc và quốc gia vào đó.
Ở đằng xa, lúc này lão tổ nhà họ Thiên và một nhóm cường giả nhà họ Thiên cũng đang lo lắng, họ cũng hiểu nếu Diệp Quân thua sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Thiên.
Hai bên đều không thể thua.
Thế nhưng lúc này họ không làm được gì cả, chỉ có thể âm thầm đợi.
Lão tổ Vũ tộc bỗng cười nói: “Lão tổ nhà họ Thiên, ông còn đang hoang tưởng à?”
Lão tổ nhà họ Thiên nhìn lão tổ Vũ tộc, bình tĩnh nói: “Ông chắc chắn Diệp công tử sẽ thua thế sao?”
Lão tổ Vũ tộc nói: “Ta tin vào trực giác của ta, trực giác của ta trước giờ vẫn luôn rất chính xác”.
Lão tổ nhà họ Thiên bật cười: “Vậy chúng ta chống mắt lên mà xem”.
Lão tổ Vũ tộc cười nhạo, đang định nói gì đó thì ngay lúc này có người bỗng nói: “Các ngươi nhìn kìa”.
Nghe thế mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy một tia kiếm quang bay đến từ tận cuối chân trời.
Nhìn thấy tia kiếm quang đó, mọi người đều sửng sốt, chẳng mấy chốc tất cả cường giả bên nhà họ Thiên đều mừng rỡ.
Vì người quay về là Diệp Quân.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân, sắc mặt tiên tổ Vũ tộc và các cường giả Vũ tộc đều trở nên trắng bệch.
Thôi tiêu rồi!
Cường giả Đế Quốc và Vũ tộc mặt xám như tro.
Chương 3122: Sắp đến rồi
Sau khi xuất hiện, Diệp Quân quay đầu sang nhìn cường giả Đế Quốc và Vũ tộc, lão tổ Vũ tộc nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Diệp Quân, ta không ngờ ngươi có thể sống sót trở về, thế chủ nhân Bút Đại Đạo…”
Diệp Quân xua tay: “Ta không có hứng thú nhiều lời với ông, có hai lựa chọn, đầu hàng hoặc là chết”.
Lão tổ Vũ tộc bật cười: “Đầu hàng? Diệp Quân, ngươi xem thường Vũ tộc ta quá rồi. Vũ tộc ta thà chết đứng chứ tuyệt đối không…”
“Câm miệng!”
Một giọng nói tức giận bỗng vang lên.
Người nói chính là tộc trưởng Vũ tộc.
Mọi người đều sửng sốt.
Chỉ thấy tộc trưởng Vũ tộc và một nhóm cường giả Vũ tộc bước ra, tộc trưởng Vũ tộc dẫn mọi người cung kính cúi đầu chào Diệp Quân: “Diệp công tử, Vũ tộc đầu hàng”.
“Hỗn láo!”
Tiên tổ Vũ tộc nổi giận: “Nghiệt tử ngươi dám làm trái lời ta, ngươi…”
Tộc trưởng Vũ tộc lạnh lùng nói: “Nếu lão tổ thật lòng nghĩ cho Vũ tộc chúng ta, con cháu Vũ tộc sẽ kính trọng ông, nhưng nếu lão tổ không quan tâm đến sự sống chết của con cháu thì bọn ta cũng… không cần tổ tông như vậy cũng được”.
Không cần cũng được.
“Hay, hay lắm!”
Tiên tổ Vũ tộc tức đến mức bật cười: “Đúng là hay thật, không ngờ hậu duệ của Vũ tộc thế mà lại có một tên nghiệt tử như ngươi, ngươi…”
Tộc trưởng Vũ tộc bỗng lấy một cuốn gia phả dày ra, ông ta lấy bút gạch một đường lên cái tên đứng đầu trong gia phả dưới ánh mắt đầy khó hiểu của mọi người, sau đó nhìn lão tổ Vũ tộc: “Kể từ giờ phút này, ông không còn là người của Vũ tộc nữa, những việc ông làm cũng không còn đại diện cho Vũ tộc, không liên quan gì đến Vũ tộc…”
Trục xuất ra khỏi gia phả.
Mọi người ở đó đều ngạc nhiên đến ngây người.
Vì mọi người chưa từng nghĩ tộc trưởng sẽ đuổi thành viên ra khỏi gia phả…
Đây đã không phải nổi loạn nghịch thiên nữa rồi.
Đây là phản lại tổ tiên.
Vũ tộc đó cũng sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc ông ta bỗng bật cười: “Hay, hay lắm, ngươi đúng là có tiền đồ, ngươi…”
Tộc trưởng Vũ tộc nhìn lão tổ Vũ tộc chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ kiên định: “Mời lão tổ quy thiên, đừng để người khác hiểu lầm Vũ tộc”.
Nói rồi ông ta và các cường giả Vũ tộc đồng loạt ra tay…
Giết lão tổ!
Thấy các cường giả Vũ tộc ra tay, không chỉ các cường giả nhà họ Thiên mà ngay cả cương giả Đế Quốc cũng ngạc nhiên đến sửng sốt.
Đây là sao thế?
Nhưng chẳng mấy chốc họ cũng có thể hiểu.
Thật ra Đế Quốc và Vũ tộc đã thua ở trận chiến này rồi.
Nếu Diệp Quân không cho phép đầu hàng, dĩ nhiên họ muốn liều mạng, nhưng vấn đề là Diệp Quân lại cho phép đầu hàng.
Nếu đã được đầu hàng thì tại sao lại phải hại Vũ tộc bị tiêu diệt chỉ vì cá nhân lão tổ?
Phải biết Vũ tộc là một thế lực lớn, hơn nữa các chi và các hệ có đến hàng trăm vạn thành viên, phía dưới còn có rất nhiều thế lực dựa vào họ, nếu Diệp Quan tàn sát cả gia tộc thật thì sẽ có hàng trăm triệu chúng sinh phải chết.
Thế nên kết luận là: lão tổ phải chết.
Tiên tổ Vũ tộc thấy con cháu của mình bao vây tấn công mình thì tức đến mức suýt ngất.
Vũ tộc một tay mình lập ra, bây giờ đám con cháu thế hệ sau lại không nhận mình… quả thật là sự sỉ nhục.
Dĩ nhiên ông ta không cảm thấy nhục nhã quá lâu, không lâu sau linh hồn ông ta bắt đầu tan biến trong sự bao vây tấn công của các cường giả Vũ tộc.
Lúc đánh với lão tổ nhà họ Thiên, ông ta đã bị tiêu hao gần hết sức mạnh, hơn nữa lại là linh hồn thể, bây giờ lại bị chính người trong tộc mình hội đồng nên không thể chống đỡ được lâu.
Thế là lão tổ Vũ tộc biến mất hoàn toàn dưới ánh mắt của mọi người.
Tộc trưởng Vũ tộc dẫn người trong tộc xoay người đi đến trước mặt Diệp Quân, ông ta và mọi người quỳ xuống: “Diệp công tử, Vũ tộc ta đồng ý đầu hàng”.
Diệp Quân nhìn tộc trưởng Vũ tộc trước mặt, một lúc sau nói: “Được”.
Tộc trưởng Vũ tộc cung kính cúi người chào.
Diệp Quân nhìn các cường giả Đế Quốc còn sót lại, lúc này các cường giả Đế Quốc đó đã như rắn mất đầu, đối mặt với Diệp Quân vừa trở về, họ không có ý định phản kháng, lập tức tỏ ý muốn đầu hàng.
Đế Quốc đầu hàng thì Đế Vực cũng sẽ nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Cả Đế Vực rộng lớn vô cùng.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hắn vẫn chưa quên sức mạnh tín ngưỡng mà bây giờ hắn có là sức mạnh tín ngưỡng nhà họ Thiên đơn thuần, hắn còn chưa giải trừ phong ấn sức mạnh tín ngưỡng bên vũ trụ Quan Huyên…
Nếu giải trừ phong ấn thì bây giờ thực lực của hắn chắc chắn đã vượt qua cường giả thần cảnh bình thường.
Hơn nữa còn có bên Toại Cổ Kim, hắn vẫn chưa biết bây giờ thư viện bên đó phát triển thế nào rồi, nhưng hắn tin tưởng Toại Cổ Kim…
Nói cách khác, tất cả sức mạnh tín ngưỡng cộng lại, thực lực hiện tại của hắn chắc chắn mạnh hơn các Thần như Hạo Thần trước đó, chỉ là không biết mạnh bao nhiêu.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, xoay người lại nhìn các cường giả nhà họ Thiên, hắn xòe lòng bàn tay ra rồi rải từng tia sáng ở trước mặt những cường giả nhà họ Thiên.
Thiên Liên dẫn đầu và đại trưởng lão Thiên Diêm sửng sốt.
Diệp Quân nhìn hai người, cười nói: “Hai cái này đều là đế khí, thần vật siêu cấp vượt xa nền văn minh này… Còn những người trong tộc ở phía sau các ngươi, những gì họ lấy được đều là tiên khí…”
Lúc này cả nhà họ Thiên đều nhốn nháo.
Tiên tổ nhà họ Thiên cũng nở nụ cười thật tươi, ông ta biết nhà họ Thiên đã đánh cược đúng.
Lúc này nhà họ Thiên sẽ phất lên.
…
Phân thân của Cổ Bàn quay về nơi bản thân bị phong ấn, vẻ mặt gã tràn đầy tự tin, với sức mạnh hiện tại của gã, việc giải trừ phong ấn chỉ là chuyện hết sức dễ dàng, chỉ cần phân thân và bản thể của gã dung hợp với nhau, sức mạnh của gã sẽ tăng lên…
Nghĩ một hồi, Cổ Bàn bật cười.
Thời đại vô địch sắp đến rồi.
Chương 3123: Thở dài
Cổ Bàn đi đến trước mặt bản thể của mình, hai người đối mặt nhau, bản thể nói: “Chúng ta dung hợp…”
Cổ Bàn cười nói: “Cứ đợi trước đã, để ta phá phong ấn này”.
Nói rồi gã vung tay lên, một luồng sức mạnh đáng sợ lao ra từ trong người gã.
“Đừng!”
Bản thể cực kỳ hoảng sợ, nhưng đã muộn rồi.
Bịch!
Cổ Bàn còn chưa phản ứng lại thì sức mạnh bí ẩn đã khiến gã phải quỳ xuống đất.
Cổ Bàn ngây người.
Ngay sau đó gã siết chặt nắm đấm muốn đánh trả lại, nhưng sức mạnh của gã vừa xuất hiện đã biến mất không tung tích.
Cổ Bàn sững sờ, gã run giọng nói: “Phong ấn của hòa thượng đó sao lại trở nên mạnh thế chứ?”
Bản thể tức giận nói: “Mẹ nó, đừng cố chấp nữa, mau dung hợp ký ức đi”.
Gã có ký ức của phân thân nhưng phân thân lại không có ký ức của bản thể.
Cổ Bàn thản nhiên gật đầu, sau khi dung hợp ký ức, Cổ Bàn mới hiểu rõ mọi chuyện…
Bản thể nói: “Mau đi tìm Diệp huynh đi”.
Diệp huynh!
Phân thân do dự một lúc, sau đó nói: “Lúc ta đến đây đã nói không cần hắn giúp, bây giờ lại đi tìm hắn sẽ rất mất mặt”.
Bản thể tức giận nói: “Đã lúc nào rồi mà ngươi còn để tâm đến mặt mũi chứ? Ngoài Diệp huynh ra thì không ai có thể giải trừ được phong ấn này, mau đi tìm hắn đi”.
Cổ Bàn vẫn không muốn đi lắm: “Cho ta thêm một trăm năm nữa, ta nhất định có thể phá được”.
Bản thể: “…”
Bản thể muốn chửi rủa vài câu, nhưng sau đó nghĩ lại thì đây không phải là đang chửi chính mình sao? Gã kiềm chế lửa giận xuống, sau đó nói: “Phong ấn này là cô cô của Diệp huynh tạo ra, không có huynh ấy thì không được, ngươi đừng lải nhải nữa, đi mau đi”.
Cuối cùng sau khi bản thể tận tình khuyên bảo, Cổ Bàn mới xuất phát đi tìm Diệp Quân…
…
Thiên Vực.
Lúc này các cường giả nhà họ Thiên ở Thiên Vực vô cùng phấn khích.
Nhà họ Thiên có được hơn một trăm món tiên khí.
Hơn một trăm món tiên khí.
Thực lực của cả gia tộc đã tăng lên không biết bao nhiêu bậc.
Hơn nữa Thiên Liên và Thiên Diêm còn có được đế khí, thần vật này đã hơn hẳn phạm vi nền văn minh của họ.
Trong một vườn hoa, Diệp Quân và Thiên Liên đi cạnh nhau.
Thiên Liên mặc một bộ váy dài màu đen nhạt, thân hình thon thả, đoan trang.
“Ngươi sắp phải đi rồi sao?”
Thiên Liên bỗng nói.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thiên Liên quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi là tộc trưởng nhà họ Thiên”.
Diệp Quân xòe tay ra, tín vật tộc trưởng nhà họ Thiên bay đến trước mặt Thiên Liên: “Bắt đầu từ lúc này cô sẽ là tộc trưởng nhà họ Thiên”.
Thiên Liên lặng thinh không nói.
Diệp Quân cười nói: “Thiên Liên cô nương, ta rất biết ơn vì trước đây nhà họ Thiên đã giúp đỡ ta, sau này nếu nhà họ Thiên cần ta giúp đỡ thì cứ việc nói”.
Thiên Liên bỗng nói: “Ta nghe Vưu Liêm nói là ngươi muốn mở một thư viện?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thiên Liên nhìn hắn: “Hay là mở một cái ở Thiên Vực nhé?”
Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.
Thiên Liên khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Thiên Liên cô nương, ta mở thư viện là để thiết lập trật tự, nếu ta mở thư viện ở Thiên Vực, cuối cùng sẽ xung đột với Thiên Vực, đây là điều ta không muốn thấy”.
Thiên Liên lặng thinh.
Diệp Quân nói tiếp: “Tất nhiên ta mong có một ngày tất cả người nhà họ Thiên cam lòng gia nhập vào thư viện Quan Huyên”.
Thiên Liên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Ta nghiêm túc đấy”.
Hắn biết chỉ cần thư viện Quan Huyên đủ mạnh, chế độ tốt thì các thế lực bên ngoài sẽ nghĩ cách gia nhập vào.
Khi đối phó với kẻ địch, người phục tùng ta thì sẽ sống tốt, kẻ chống lại ta sẽ bị diệt vong. Khi đối đãi với bạn bè, dĩ nhiên hắn không thể dùng biện pháp mạnh, nếu sau này Thiên Vực không muốn gia nhập thư viện Quan Huyên thì cũng không sao, hắn tôn trọng lựa chọn của nhà họ Thiên.
Thiên Liên nhìn Diệp Quân: “Chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Chắc chắn rồi, Thiên Liên cô nương, có duyên sẽ gặp lại”.
Nói rồi hắn không ở lại lâu, ngự kiếm bay đi, biến mất ở tận cuối tinh hà.
Thiên Liên nhìn chằm chằm tận cuối tinh hà, hồi lâu không nói gì.
Lúc này Thiên Diêm bước đến.
Thiên Diêm khẽ nói: “Hắn…”
Thiên Liên lắc đầu: “Chí của hắn ở vũ trụ, nhà họ Thiên ta không thể giữ hắn lại”.
Thiên Diêm gật đầu: “Đúng là thế thật”.
Thiên Liên nói: “Đại trưởng lão, ông nghĩ sao về thư viện Quan Huyên này?”
Thiên Diêm ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể thấy không lâu nữa thư viện Quan Huyên sẽ trở thành thế lực mạnh nhất của vũ trụ này, bây giờ chúng ta chọn tham gia vào, dĩ nhiên là thời điểm tốt nhất, nhưng người trong tộc chắc chắn sẽ phản đối…”
Thiên Liên gật đầu: “Bây giờ gia nhập có nghĩa là chúng ta phải tuân theo trật tự của thư viện Quan Huyên, như thế sẽ khiến rất nhiều người trong tộc phản cảm, sở dĩ hắn từ chối ta là vì hắn không muốn thấy những chuyện không vui xảy ra giữa mọi người…”
Thiên Diêm nhìn Thiên Liên: “Bây giờ con đã là tộc trưởng, con tự quyết định đi”.
Thiên Liên híp mắt lại: “Gia nhập thư viện, chủ động gia nhập và sau này bị động gia nhập hoàn toàn khác nhau. Bây giờ chúng ta chủ động gia nhập, có thể có được rất nhiều cơ hội, có thể đạt được quyền có tiếng nói trong thư viện, nhưng nếu sau này chúng ta bắt buộc phải gia nhập, lúc đó chúng ta sẽ chẳng có gì cả… Người trong tộc không thể nhìn thấy điều này, thân là người đứng đầu của nhà họ Thiên, chúng ta phải nhìn thấy điều này, mặc dù sẽ hơi đau đớn nhưng sẽ tốt hơn là sau này phải hối hận”.
Ánh mắt Thiên Diêm hiện lên vẻ tán thưởng: “Con yên tâm, ai dám phản đối con, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn”.
Nói rồi ông ta do dự một chốc, sau đó nói: “Con có muốn lợi dụng thân phận của Diệp công tử không? Chẳng hạn như tiết lộ cho người trong tộc điều gì đó về mối quan hệ giữa con và hắn…s Không có ý gì khác, chỉ là như thế có thể làm con quản lý nhà họ Thiên tốt hơn, cũng có thể khiến các thế lực khác phải sợ…”
Thiên Liên lắc đầu: “Không cần ạ”.
Thiên Diêm muốn nói lại thôi.
Thiên Liên nói: “Nhà họ Thiên chúng ta không thể để hắn xem thường”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Thiên Diêm im lặng một lúc, thấp giọng thở dài.
Chương 3124: Thiêu đốt
…
Thành Ung Nhung, Đế Quốc.
Sau khi Đế Quốc và nhà họ Thiên khai chiến, bây giờ cả Đế Quốc đều đang trong trạng thái đề phòng cao độ.
Cuộc sống của nhà họ Tần ở thành Ung Nhung hiện nay vô cùng khó khăn, vì không biết ai đã mối quan hệ của họ với Diệp Quân ra ngoài nên nhà họ Tần trở thành mục tiêu của thành Ung Nhung.
Thư viện Quan Huyên mà nhà họ Tần dày công xây dựng đã dừng hoạt động, không chỉ vậy, các ngành công nghiệp xung quanh nhà họ Tần đã bị các thế lực lớn cướp đi một cách trắng trợn, trong đó nhà họ Quân chiếm nhiều nhất, vì nhà họ Quân là thế lực gia đình là thế lực lớn nhất thành Ung Nhung.
Trong đại diện nhà họ Tần.
Tần Vân ngồi trên ghế, lúc này ông ta như đã già đi mấy trăm tuổi, đầu tóc đã bạc trắng.
Ông ta cứ tưởng chiến tranh giữa nhà họ Thiên và Đế Quốc sẽ kết thúc nhanh chóng, nhưng lại không ngờ đến giờ vẫn chưa kết thúc.
Lúc đầu ông ta chọn được ăn cả ngã về không, thế nên sau đó cũng không có đường lui nào.
Giờ đây tất cả các ngành công nghiệp do nhà họ Tần quản lý đã bị các thế lực lớn ở thành Ung Nhung do nhà họ Quân đứng đầu chia cắt, người nhà họ Tần cũng có người rời đi, có người phân tán, một gia tộc lớn đã bị phân tán trong thời gian rất ngắn.
Tần Vân cũng trở thành tội đồ của nhà họ Tần.
Lúc này một người phụ nữ bước vào trong đại điện.
Người đến chính là Tần Tuyết.
Tần Tuyết đi đến trước mặt Tần Vân, cô ta hơi cúi đầu xuống thấp giọng nói: “Ông nội…”
Tần Vân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tần Tuyết, khẽ nói: “Con cũng muốn đi sao?”
Tần Tuyết gật đầu.
Bây giờ nhà họ Tần không chỉ là một cái vỏ rỗng, mà còn là một nơi vô cùng nguy hiểm, vì chỉ cần Đế Quốc thắng, lúc đó tất cả những người có liên quan đến nhà họ Tần đều có thể chết.
Đế Quốc tuyệt đối sẽ không cho phép có kẻ phản bội.
Bây giờ phải tránh ra khỏi nhà họ Tần.
Tần Vân cũng không bất ngờ, ông ta là người làm ăn, biết thế nào là “hiện thực”, thế giới là thế, đứng trước lợi ích, tình bạn và tình thân gì đấy đều rất mong manh.
Đương nhiên, nhìn người kế nhiệm một tay mình bồi dưỡng trước mặt cũng lựa chọn ra đi, ông ta không khỏi cảm thấy đau xót.
Tần Tuyết nhìn Tần Vân già nua trước mặt, hơi không nỡ: “Ông nội…”
Tần Vân lắc đầu, yếu ớt nói: “Đi thôi! Sẵn sàng cược thì chấp nhận thua, ván cờ này ông nội thua rồi, ta…”
Tần Tuyết nói: “Ông nội, lúc đầu nếu chúng ta rút lui kịp lúc, nhà họ Tần cũng không đến nỗi như thế, bây giờ…”
Nói rồi cô ta lắc đầu thở dài: “Ông nội, ông bảo trọng”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Lần đầu tiên cô ta chọn đánh cược theo Tần Vân, nhưng cô ta thua rồi.
Lần này dĩ nhiên cô ta sẽ không phạm phải sai lầm nữa.
Bây giờ rời khỏi nhà họ Tần thì còn có cơ hội sống, nếu không đợi chiến tranh kết thúc… lúc đó nhà họ Tần hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta không muốn làm vật hy sinh.
Vì cách đây không lâu cô ra đã biết được một tin tức, bên Đế Quốc không chỉ có các gia tộc lớn như Vũ tộc và tộc Thái Cổ giúp đỡ, mà Ô tộc lúc đầu vốn giúp đỡ nhà họ Thiên cũng đã quay sang Đế Quốc…
Có thể nói nhà họ Thiên bị diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.
Sau khi Tần Tuyết rời đi, cả Tần phủ chỉ còn lại Tần Vân.
Tần Vân chậm rãi đứng dậy, đi tới nhà thờ tổ của nhà họ Tần, nhìn các linh bài, ông ta lặng thinh một lúc rồi mới chậm rãi quỳ xuống nói: “Tần Vân, một đứa bất tài đã khiến tổ tiên nhà họ Tần phải hổ thẹn rồi…”
“Tần Vân!”
Ngay lúc này một giọng nói vang lên từ phía sau Tần Vân.
Người đến là đại thiếu gia nhà họ Quân – Quân Khâm.
Vẻ mặt gã hiện giờ lộ ra vẻ mừng rỡ.
Quân Khâm đi vào nhà thờ, nhìn Tần Vân già nua, cười nói: “Ông thế mà lại muốn đánh cược lớn vào Diệp Quân, đây thật sự là điều ta không ngờ tới”.
Tần Vân không cảm xúc: “Sản nghiệp của nhà họ Tần ta đều đã thuộc về nhà họ Quân ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?”
Quân Khâm quay đầu nhìn xung quanh, sau đó cười nói: “Ta vừa mới thu nhận một tiểu thiếp, nhưng cô ta không có chỗ ở, nhà thờ tổ của nhà họ Tần rất đẹp, rất thích hợp…”
Tần Vân nhìn chằm chằm Quân Khâm: “Xem ra ngươi muốn diệt cỏ tận gốc”.
Quân Khâm cười nói: “Ông đoán đúng đấy, vốn dĩ ta không có ý đó, nhưng cha ta nói nếu đã có thù thì nhất định phải diệt trừ tận gốc để sau này không phải hối hận… Thế nên hôm nay ta đến đây để tiễn đưa ông cụ Tần quy thiên”.
Tần Vân đứng dậy đi đến một bên rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại: “Các ngươi chắc chắn Diệp công tử sẽ thua sao?”
“Ha ha!”
Quân Khâm bật cười lớn: “Ta biết trong lòng ông vẫn còn ôm hy vọng, ta nói cho ông biết, cách đây không lâu ta nhận được tin tiên tổ Đế Quốc đã xuất hiện… Thử hỏi mà xem cho dù Diệp Quân mạnh đến đâu cũng có thể mạnh hơn tiên tổ Đế Quốc sao? Nếu ta đoán không lầm thì bây giờ có lẽ hắn đã đi đầu thai rồi. Ha ha…”
Tần Vân không nói gì nữa, người nhà họ Tần rời đi đã khiến ông ta lạnh lòng, bây giờ giải thoát cũng không phải là chuyện xấu với ông ta.
Ông ta siết chặt hai tay, thân xác và linh hồn bị thiêu đốt.
Nhưng ngay lúc này, ông ta bỗng nhìn ra ngoài đại điện, lúc nhìn thấy một kiếm tu thiếu niên, ông ta sững sờ…
Kiếm tu thiếu niên đó chính là Diệp Quân.
Chương 3125: Ngươi đúng là có hiếu!
Quân Khâm cũng cảm nhận được ánh mắt của Tần Vân, gã xoay người nhìn lại, khi nhìn thấy Diệp Quân, gã cau mày.
Vì gã chưa từng gặp Diệp Quân, vì thế nên cũng không nhận ra hắn.
Quân Khâm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi là ai?”
Diệp Quân không thèm trả lời, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tần Vân trông có vẻ già nua, không biết bao nhiêu tuổi trước mặt, mỉm cười nói: “Ông cụ Tần, lại gặp nhau rồi”.
Tần Vân thật sự không dám tin vào mắt mình, ông ta run rẩy đứng dậy, rung giọng nói: “Diệp… ngươi… là thật sao?”
Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên rồi”.
Nước mắt của Tần Vân bỗng dưng tuôn rơi, nức nở nói: “Tần Vân… Bái kiến Viện trưởng…”
Dứt lời, ông ta quỳ xuống.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã được một sức mạnh dịu dàng đỡ dậy.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Người nhà với nhau, không cần phải khách sáo như thế”.
“Viện trưởng!”
Quân Khâm ở bên cạnh nhướn mày, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Viện trưởng gì cơ?”
Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên là Viện trưởng của thư viện này rồi”.
Nghe thấy thế, Quân Khâm nhíu mày, ngay sau đó, dường như nghĩ đến điều gì, con ngươi gã bỗng co lại, sợ hãi nói: “Ngươi… Ngươi là Diệp Quân!”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Quân Khâm liên tục lùi về sau như thấy ma: “Ngươi… Ngươi… ngươi…. Chẳng phải ngươi đã chết trên chiến trường sao?”
Diệp Quân vung tay.
Hai thị vệ mặc kim giáp xuất hiện trong đại điện, thấy hai thị vệ này, Quân Khâm nhất thời hoảng hốt: “Ngươi… cấm vệ đế quốc… không ngờ các ngươi lại đầu hàng Diệp Quân, các ngươi làm thế là phản quốc, không sợ bị tru di cửu tộc sao?”
Một thị vệ tiến lên tát gã một cái.
Chát!
Quân Khâm bị đánh ngã xuống đất.
Thị vệ lạnh lùng nói: “Bây giờ Diệp công tử là chủ nhân của đế quốc”.
Câu nói này như sét đánh bên tai Quân Khâm.
Lúc này, cuối cùng gã đã hiểu.
Đế quốc thua trận rồi!
Xong rồi!
Khi nghe thấy tin tức này, Tần Vân ở bên cạnh lại bắt đầu nước mắt đầm đìa.
Thị vệ kéo Quân Khâm đi như kéo một con chó chết.
Lúc này, Quân Khâm bỗng nói: “Viện… Viện trưởng Diệp, ta muốn tố cáo…”
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Quân Khâm, Quân Khâm vội nói: “Ta muốn tố cáo cha ta, tất cả những chuyện này đều là cha ta bắt ta làm, không liên quan đến ta…”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ngươi đúng là có hiếu”.
Quân Khâm vội dập đầu: “Viện trưởng Diệp, ta sẵn lòng gia nhập thư viện Quan Huyên, mong cho ta có một cơ hội sửa đổi…”
Diệp Quân vung tay, thị vệ kia lập tức kéo gã đi.
Diệp Quân mỉm cười nói với Tần Vân, cười khẽ nói: “Nói chuyện thư viện đi”.
Tần Vân vội lấy ra một chồng sổ dày, ông ta mở sổ, sau đó bắt đầu báo cáo: “Thư viện có diện tích ba triệu sáu trăm nghìn mẫu, có sáu nghìn bảy trăm hai mươi toà đại điện, đều nằm trên những đỉnh núi độc lập, cơ sở hạ tầng trên mỗi một ngọn núi đều vô cùng đầy đủ…”
Nói đến đây, ông ta dừng lại một lát, sau đó nói: “Ta có suy nghĩ thế này, đãi ngộ của đạo sư nhất định phải vô cùng tốt, chỉ khi đạo sư có đãi ngộ tốt, chúng ta mới có thể chiêu mộ được những đạo sư ưu tú, chỉ có đạo sư ưu tú mới có thể thu hút được học sinh…”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân gật đầu: “Ý tưởng này của ông không tệ”.
Tần Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục nói: “Kế hoạch bước đầu của ta là chiêu mộ đạo sư trên toàn quốc, đạo sư không chỉ cần mạnh về thực lực mà đạo đức cũng phải đạt chuẩn, đương nhiên cần phải tốn rất nhiều chi phí…”
Diệp Quân nói: “Ông không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc”.
Tần Vân gật đầu rồi nói tiếp: “Diệp công tử, cậu còn phải tìm một người có tiếng tăm nữa”.
Diệp Quân nhìn về phía Tần Vân, Tần Vân trầm giọng nói: “Diệp công tử, đế quốc thật sự rất rộng lớn, dân số tận nghìn tỷ người. Mà nhà họ Tần chúng ta đừng nói là toàn bộ đế quốc, thậm chí ở thành Ung Nhung cũng không có ảnh hưởng gì, vì thế ta làm chuyện này sẽ có rất nhiều cản trở, cũng sẽ không có ai hưởng ứng cùng ta, nếu có một người có tiếng tăm đứng ra làm chuyện này thì sẽ có rất nhiều thế gia tông môn ủng hộ… Lúc này mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn”.
Ông ta biết với ông ta và nhà họ Tần bây giờ, đây là một cơ hội nghìn năm có một, vì Diệp Quân đã nắm trong tay toàn bộ đế quốc rồi…
Nhưng ông ta biết rõ mình không có năng lực cai quản toàn bộ đế quốc, khỏi nói đến đế quốc, việc quản lý toàn bộ thành Ung Nhung cũng rất vất vả, thay vì sau này mình bị thay vì không đủ năng lực thì không bằng thừa dịp này chủ động nói ra, như vậy tình cảm của mọi người vẫn sẽ còn đó.
Con người quan trọng nhất là phải nhận rõ năng lực của mình, tốt nhất đừng cố làm chuyện vượt qua khả năng.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên trước đề nghị của Tần Vân, hắn nhìn ông ta, mỉm cười nói: “Ý tưởng của ta là mở thư viện tại toàn bộ các đốc tỉnh của đế quốc, sau đó mở một tổng viện ở Đế Đô, cũng không được xem là tổng viện mà chỉ là tổng viện của đế quốc thôi, đến lúc đó sẽ xây một nội các quản lý tất cả thư viện, ta sẽ giữ cho ông một vị trí”.
Lần này Tần Vân không từ chối nữa, ông ta vội quỳ xuống, run rẩy nói: “Đa tạ Viện trưởng”.
Diệp Quân đỡ ông ta dậy, sau đó nói: “Ông có muốn tiến cử ai phù hợp không?”
Tần Vân trầm giọng nói: “Thống đốc Tang Hàn!”
Tang Hàn!
Diệp Quân híp mắt, lúc ở Thiên Vực, Tang Hàn cũng không có mắt, sau đó hắn nghe ngóng mới biết Tang Hàn đã rời đi rồi.
Gia nhập vào Chúng Thần Điện.
Diệp Quân im lặng không nói.
Hắn chưa từng nghĩ, vì lựa chọn ban đầu của hắn là dị vực… nhưng nghĩ lại cũng không phải không được.
Với hiện tại, Chúng Thần Điện chắc chắn là một bá chủ siêu cấp.
Nếu bây giờ đối đầu với bên đó quả thật không thức thời.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân nhìn Nam Tiêu: “Có được không?”
Thấy Diệp Quân có suy nghĩ, Nam Tiêu vội nói: “Được chứ, để ta giới thiệu, không có vấn đề gì cả”.
Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Được”.
Nam Tiêu mừng rỡ, có người trước mặt gia nhập thì là chuyện tốt đáng ăn mừng với y.
Diệp Quân cười nói: “Nhưng bây giờ ta vẫn còn vài chuyện phải xử lý…”
Nam Tiêu nói: “Không sao, ta đợi ngươi”.
Nói rồi y xòe lòng bàn tay ra, một lá bùa xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Diệp công tử, ngươi xử lý xong việc này hãy nghiền nát lá bùa này, ta sẽ đến đón ngươi”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nam Tiêu nói: “Tạm biệt”.
Nói rồi y biến mất khỏi đó.
Diệp Quân quay đầu nhìn Ma Thần ở một bên, Ma Thần lắc đầu khẽ cười, phải nói là mọi chuyện xảy ra từ trước đến giờ với ông ta đều giống như một giấc mộng.
Đám cường giả Ngôn Vương… thế mà bị giết trong tích tắc.
Là bị giết trong tích tắc!
Chuyện này nói ra ai mà tin cho được?
Bản thân ông ta cũng không ngờ mình lại sống đến cuối cùng…
Cho dù là đám Thần bị nhốt ở đây trước đó hay đám Thần mà Ngôn Vương dẫn đến cũng đều bị giết.
Diệp Quân nhìn Ma Thần, cười nói: “Tiếp theo tiền bối định làm gì?”
Ma Thần ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Muốn về điểm giao Hư Chân xem thử”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Ma Thần nói: “Anh bạn Diệp, có duyên sẽ gặp lại”.
Nói rồi ông ta quay người đi, sau đó biến mất ở tận cuối tinh hà.
Ở đó chỉ còn lại Diệp Quân, một nhóm cường giả nước Cổ Thần và Tang Mi, Diệp Quân quay lại nhìn các cường giả nước Cổ Thần: “Các ngươi có dự định gì không?”
Ông lão áo trắng im lặng một lúc rồi nói: “Bọn ta muốn ở lại đây”.
Diệp Quân nói: “Nơi này đã…”
Ông lão áo trắng cười nói: “Bọn ta biết nhưng nơi này là nhà của bọn ta, thế nên bọn ta muốn ở lại đây…”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Ta tôn trọng quyết định của các ông”.
Nói rồi hắn lấy một lá bùa ra đưa cho ông lão áo trắng: “Sau này nếu có cần gì thì nghiền nát lá bùa này”.
Ông lão áo trắng cũng không từ chối, nhận lấy lá bùa: “Cảm ơn”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Tiền bối, tạm biệt”.
Nói rồi hắn dần Tang Mi biến mất ở đằng xa.
Sau khi Diệp Quân rời đi, ông lão áo trắng nhìn xung quanh, nhìn Cổ Thần Đô tàn tích khắp nơi, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp…
Nước Cổ Thần!
Từ bây giờ sẽ biến mất khỏi dòng thời gian lịch sử.
…
Diệp Quân dẫn Tang Mi về lại Thiên Vực, hắn vẫn chưa quên còn chưa giải quyết chuyện ở đây.
Bây giờ Thiên Vực vẫn đang đối đầu với các cường giả Đế Quốc.
Hai bên đều đang đợi, đợi trận chiến giữa Diệp Quân và chủ nhân Bút Đại Đạo kết thúc.
Tiên tổ của Vũ tộc đứng trên bầu trời, híp mắt lại, Diệp Quân và chủ nhân Bút Đại Đạo đã biến mất một thời gian, trong thời gian này, họ cũng cử người đi kiểm tra nhưng không tìm thấy gì.
Hai người cứ như biến mất tăm.
Nhưng ông ta vẫn có niềm tin vào chủ nhân Bút Đại Đạo, ông ta không nghĩ rằng một người có kinh nghiệm và xảo quyệt như chủ nhân Bút Đại Đạo lại thua một chàng trai trẻ.
Các cường giả Vũ tộc và cường giả Đế Quốc bên cạnh ông ta cũng cảm thấy thấp thỏm, vì họ biết rất rõ, một khi chủ nhân Bút Đại Đạo thua có nghĩa là gì.
Họ đều đã đặt cược vận mệnh gia tộc và quốc gia vào đó.
Ở đằng xa, lúc này lão tổ nhà họ Thiên và một nhóm cường giả nhà họ Thiên cũng đang lo lắng, họ cũng hiểu nếu Diệp Quân thua sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với nhà họ Thiên.
Hai bên đều không thể thua.
Thế nhưng lúc này họ không làm được gì cả, chỉ có thể âm thầm đợi.
Lão tổ Vũ tộc bỗng cười nói: “Lão tổ nhà họ Thiên, ông còn đang hoang tưởng à?”
Lão tổ nhà họ Thiên nhìn lão tổ Vũ tộc, bình tĩnh nói: “Ông chắc chắn Diệp công tử sẽ thua thế sao?”
Lão tổ Vũ tộc nói: “Ta tin vào trực giác của ta, trực giác của ta trước giờ vẫn luôn rất chính xác”.
Lão tổ nhà họ Thiên bật cười: “Vậy chúng ta chống mắt lên mà xem”.
Lão tổ Vũ tộc cười nhạo, đang định nói gì đó thì ngay lúc này có người bỗng nói: “Các ngươi nhìn kìa”.
Nghe thế mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy một tia kiếm quang bay đến từ tận cuối chân trời.
Nhìn thấy tia kiếm quang đó, mọi người đều sửng sốt, chẳng mấy chốc tất cả cường giả bên nhà họ Thiên đều mừng rỡ.
Vì người quay về là Diệp Quân.
Lúc nhìn thấy Diệp Quân, sắc mặt tiên tổ Vũ tộc và các cường giả Vũ tộc đều trở nên trắng bệch.
Thôi tiêu rồi!
Cường giả Đế Quốc và Vũ tộc mặt xám như tro.
Chương 3122: Sắp đến rồi
Sau khi xuất hiện, Diệp Quân quay đầu sang nhìn cường giả Đế Quốc và Vũ tộc, lão tổ Vũ tộc nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Diệp Quân, ta không ngờ ngươi có thể sống sót trở về, thế chủ nhân Bút Đại Đạo…”
Diệp Quân xua tay: “Ta không có hứng thú nhiều lời với ông, có hai lựa chọn, đầu hàng hoặc là chết”.
Lão tổ Vũ tộc bật cười: “Đầu hàng? Diệp Quân, ngươi xem thường Vũ tộc ta quá rồi. Vũ tộc ta thà chết đứng chứ tuyệt đối không…”
“Câm miệng!”
Một giọng nói tức giận bỗng vang lên.
Người nói chính là tộc trưởng Vũ tộc.
Mọi người đều sửng sốt.
Chỉ thấy tộc trưởng Vũ tộc và một nhóm cường giả Vũ tộc bước ra, tộc trưởng Vũ tộc dẫn mọi người cung kính cúi đầu chào Diệp Quân: “Diệp công tử, Vũ tộc đầu hàng”.
“Hỗn láo!”
Tiên tổ Vũ tộc nổi giận: “Nghiệt tử ngươi dám làm trái lời ta, ngươi…”
Tộc trưởng Vũ tộc lạnh lùng nói: “Nếu lão tổ thật lòng nghĩ cho Vũ tộc chúng ta, con cháu Vũ tộc sẽ kính trọng ông, nhưng nếu lão tổ không quan tâm đến sự sống chết của con cháu thì bọn ta cũng… không cần tổ tông như vậy cũng được”.
Không cần cũng được.
“Hay, hay lắm!”
Tiên tổ Vũ tộc tức đến mức bật cười: “Đúng là hay thật, không ngờ hậu duệ của Vũ tộc thế mà lại có một tên nghiệt tử như ngươi, ngươi…”
Tộc trưởng Vũ tộc bỗng lấy một cuốn gia phả dày ra, ông ta lấy bút gạch một đường lên cái tên đứng đầu trong gia phả dưới ánh mắt đầy khó hiểu của mọi người, sau đó nhìn lão tổ Vũ tộc: “Kể từ giờ phút này, ông không còn là người của Vũ tộc nữa, những việc ông làm cũng không còn đại diện cho Vũ tộc, không liên quan gì đến Vũ tộc…”
Trục xuất ra khỏi gia phả.
Mọi người ở đó đều ngạc nhiên đến ngây người.
Vì mọi người chưa từng nghĩ tộc trưởng sẽ đuổi thành viên ra khỏi gia phả…
Đây đã không phải nổi loạn nghịch thiên nữa rồi.
Đây là phản lại tổ tiên.
Vũ tộc đó cũng sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc ông ta bỗng bật cười: “Hay, hay lắm, ngươi đúng là có tiền đồ, ngươi…”
Tộc trưởng Vũ tộc nhìn lão tổ Vũ tộc chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ kiên định: “Mời lão tổ quy thiên, đừng để người khác hiểu lầm Vũ tộc”.
Nói rồi ông ta và các cường giả Vũ tộc đồng loạt ra tay…
Giết lão tổ!
Thấy các cường giả Vũ tộc ra tay, không chỉ các cường giả nhà họ Thiên mà ngay cả cương giả Đế Quốc cũng ngạc nhiên đến sửng sốt.
Đây là sao thế?
Nhưng chẳng mấy chốc họ cũng có thể hiểu.
Thật ra Đế Quốc và Vũ tộc đã thua ở trận chiến này rồi.
Nếu Diệp Quân không cho phép đầu hàng, dĩ nhiên họ muốn liều mạng, nhưng vấn đề là Diệp Quân lại cho phép đầu hàng.
Nếu đã được đầu hàng thì tại sao lại phải hại Vũ tộc bị tiêu diệt chỉ vì cá nhân lão tổ?
Phải biết Vũ tộc là một thế lực lớn, hơn nữa các chi và các hệ có đến hàng trăm vạn thành viên, phía dưới còn có rất nhiều thế lực dựa vào họ, nếu Diệp Quan tàn sát cả gia tộc thật thì sẽ có hàng trăm triệu chúng sinh phải chết.
Thế nên kết luận là: lão tổ phải chết.
Tiên tổ Vũ tộc thấy con cháu của mình bao vây tấn công mình thì tức đến mức suýt ngất.
Vũ tộc một tay mình lập ra, bây giờ đám con cháu thế hệ sau lại không nhận mình… quả thật là sự sỉ nhục.
Dĩ nhiên ông ta không cảm thấy nhục nhã quá lâu, không lâu sau linh hồn ông ta bắt đầu tan biến trong sự bao vây tấn công của các cường giả Vũ tộc.
Lúc đánh với lão tổ nhà họ Thiên, ông ta đã bị tiêu hao gần hết sức mạnh, hơn nữa lại là linh hồn thể, bây giờ lại bị chính người trong tộc mình hội đồng nên không thể chống đỡ được lâu.
Thế là lão tổ Vũ tộc biến mất hoàn toàn dưới ánh mắt của mọi người.
Tộc trưởng Vũ tộc dẫn người trong tộc xoay người đi đến trước mặt Diệp Quân, ông ta và mọi người quỳ xuống: “Diệp công tử, Vũ tộc ta đồng ý đầu hàng”.
Diệp Quân nhìn tộc trưởng Vũ tộc trước mặt, một lúc sau nói: “Được”.
Tộc trưởng Vũ tộc cung kính cúi người chào.
Diệp Quân nhìn các cường giả Đế Quốc còn sót lại, lúc này các cường giả Đế Quốc đó đã như rắn mất đầu, đối mặt với Diệp Quân vừa trở về, họ không có ý định phản kháng, lập tức tỏ ý muốn đầu hàng.
Đế Quốc đầu hàng thì Đế Vực cũng sẽ nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Cả Đế Vực rộng lớn vô cùng.
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hắn vẫn chưa quên sức mạnh tín ngưỡng mà bây giờ hắn có là sức mạnh tín ngưỡng nhà họ Thiên đơn thuần, hắn còn chưa giải trừ phong ấn sức mạnh tín ngưỡng bên vũ trụ Quan Huyên…
Nếu giải trừ phong ấn thì bây giờ thực lực của hắn chắc chắn đã vượt qua cường giả thần cảnh bình thường.
Hơn nữa còn có bên Toại Cổ Kim, hắn vẫn chưa biết bây giờ thư viện bên đó phát triển thế nào rồi, nhưng hắn tin tưởng Toại Cổ Kim…
Nói cách khác, tất cả sức mạnh tín ngưỡng cộng lại, thực lực hiện tại của hắn chắc chắn mạnh hơn các Thần như Hạo Thần trước đó, chỉ là không biết mạnh bao nhiêu.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, xoay người lại nhìn các cường giả nhà họ Thiên, hắn xòe lòng bàn tay ra rồi rải từng tia sáng ở trước mặt những cường giả nhà họ Thiên.
Thiên Liên dẫn đầu và đại trưởng lão Thiên Diêm sửng sốt.
Diệp Quân nhìn hai người, cười nói: “Hai cái này đều là đế khí, thần vật siêu cấp vượt xa nền văn minh này… Còn những người trong tộc ở phía sau các ngươi, những gì họ lấy được đều là tiên khí…”
Lúc này cả nhà họ Thiên đều nhốn nháo.
Tiên tổ nhà họ Thiên cũng nở nụ cười thật tươi, ông ta biết nhà họ Thiên đã đánh cược đúng.
Lúc này nhà họ Thiên sẽ phất lên.
…
Phân thân của Cổ Bàn quay về nơi bản thân bị phong ấn, vẻ mặt gã tràn đầy tự tin, với sức mạnh hiện tại của gã, việc giải trừ phong ấn chỉ là chuyện hết sức dễ dàng, chỉ cần phân thân và bản thể của gã dung hợp với nhau, sức mạnh của gã sẽ tăng lên…
Nghĩ một hồi, Cổ Bàn bật cười.
Thời đại vô địch sắp đến rồi.
Chương 3123: Thở dài
Cổ Bàn đi đến trước mặt bản thể của mình, hai người đối mặt nhau, bản thể nói: “Chúng ta dung hợp…”
Cổ Bàn cười nói: “Cứ đợi trước đã, để ta phá phong ấn này”.
Nói rồi gã vung tay lên, một luồng sức mạnh đáng sợ lao ra từ trong người gã.
“Đừng!”
Bản thể cực kỳ hoảng sợ, nhưng đã muộn rồi.
Bịch!
Cổ Bàn còn chưa phản ứng lại thì sức mạnh bí ẩn đã khiến gã phải quỳ xuống đất.
Cổ Bàn ngây người.
Ngay sau đó gã siết chặt nắm đấm muốn đánh trả lại, nhưng sức mạnh của gã vừa xuất hiện đã biến mất không tung tích.
Cổ Bàn sững sờ, gã run giọng nói: “Phong ấn của hòa thượng đó sao lại trở nên mạnh thế chứ?”
Bản thể tức giận nói: “Mẹ nó, đừng cố chấp nữa, mau dung hợp ký ức đi”.
Gã có ký ức của phân thân nhưng phân thân lại không có ký ức của bản thể.
Cổ Bàn thản nhiên gật đầu, sau khi dung hợp ký ức, Cổ Bàn mới hiểu rõ mọi chuyện…
Bản thể nói: “Mau đi tìm Diệp huynh đi”.
Diệp huynh!
Phân thân do dự một lúc, sau đó nói: “Lúc ta đến đây đã nói không cần hắn giúp, bây giờ lại đi tìm hắn sẽ rất mất mặt”.
Bản thể tức giận nói: “Đã lúc nào rồi mà ngươi còn để tâm đến mặt mũi chứ? Ngoài Diệp huynh ra thì không ai có thể giải trừ được phong ấn này, mau đi tìm hắn đi”.
Cổ Bàn vẫn không muốn đi lắm: “Cho ta thêm một trăm năm nữa, ta nhất định có thể phá được”.
Bản thể: “…”
Bản thể muốn chửi rủa vài câu, nhưng sau đó nghĩ lại thì đây không phải là đang chửi chính mình sao? Gã kiềm chế lửa giận xuống, sau đó nói: “Phong ấn này là cô cô của Diệp huynh tạo ra, không có huynh ấy thì không được, ngươi đừng lải nhải nữa, đi mau đi”.
Cuối cùng sau khi bản thể tận tình khuyên bảo, Cổ Bàn mới xuất phát đi tìm Diệp Quân…
…
Thiên Vực.
Lúc này các cường giả nhà họ Thiên ở Thiên Vực vô cùng phấn khích.
Nhà họ Thiên có được hơn một trăm món tiên khí.
Hơn một trăm món tiên khí.
Thực lực của cả gia tộc đã tăng lên không biết bao nhiêu bậc.
Hơn nữa Thiên Liên và Thiên Diêm còn có được đế khí, thần vật này đã hơn hẳn phạm vi nền văn minh của họ.
Trong một vườn hoa, Diệp Quân và Thiên Liên đi cạnh nhau.
Thiên Liên mặc một bộ váy dài màu đen nhạt, thân hình thon thả, đoan trang.
“Ngươi sắp phải đi rồi sao?”
Thiên Liên bỗng nói.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thiên Liên quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi là tộc trưởng nhà họ Thiên”.
Diệp Quân xòe tay ra, tín vật tộc trưởng nhà họ Thiên bay đến trước mặt Thiên Liên: “Bắt đầu từ lúc này cô sẽ là tộc trưởng nhà họ Thiên”.
Thiên Liên lặng thinh không nói.
Diệp Quân cười nói: “Thiên Liên cô nương, ta rất biết ơn vì trước đây nhà họ Thiên đã giúp đỡ ta, sau này nếu nhà họ Thiên cần ta giúp đỡ thì cứ việc nói”.
Thiên Liên bỗng nói: “Ta nghe Vưu Liêm nói là ngươi muốn mở một thư viện?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thiên Liên nhìn hắn: “Hay là mở một cái ở Thiên Vực nhé?”
Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.
Thiên Liên khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Thiên Liên cô nương, ta mở thư viện là để thiết lập trật tự, nếu ta mở thư viện ở Thiên Vực, cuối cùng sẽ xung đột với Thiên Vực, đây là điều ta không muốn thấy”.
Thiên Liên lặng thinh.
Diệp Quân nói tiếp: “Tất nhiên ta mong có một ngày tất cả người nhà họ Thiên cam lòng gia nhập vào thư viện Quan Huyên”.
Thiên Liên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Ta nghiêm túc đấy”.
Hắn biết chỉ cần thư viện Quan Huyên đủ mạnh, chế độ tốt thì các thế lực bên ngoài sẽ nghĩ cách gia nhập vào.
Khi đối phó với kẻ địch, người phục tùng ta thì sẽ sống tốt, kẻ chống lại ta sẽ bị diệt vong. Khi đối đãi với bạn bè, dĩ nhiên hắn không thể dùng biện pháp mạnh, nếu sau này Thiên Vực không muốn gia nhập thư viện Quan Huyên thì cũng không sao, hắn tôn trọng lựa chọn của nhà họ Thiên.
Thiên Liên nhìn Diệp Quân: “Chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Chắc chắn rồi, Thiên Liên cô nương, có duyên sẽ gặp lại”.
Nói rồi hắn không ở lại lâu, ngự kiếm bay đi, biến mất ở tận cuối tinh hà.
Thiên Liên nhìn chằm chằm tận cuối tinh hà, hồi lâu không nói gì.
Lúc này Thiên Diêm bước đến.
Thiên Diêm khẽ nói: “Hắn…”
Thiên Liên lắc đầu: “Chí của hắn ở vũ trụ, nhà họ Thiên ta không thể giữ hắn lại”.
Thiên Diêm gật đầu: “Đúng là thế thật”.
Thiên Liên nói: “Đại trưởng lão, ông nghĩ sao về thư viện Quan Huyên này?”
Thiên Diêm ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể thấy không lâu nữa thư viện Quan Huyên sẽ trở thành thế lực mạnh nhất của vũ trụ này, bây giờ chúng ta chọn tham gia vào, dĩ nhiên là thời điểm tốt nhất, nhưng người trong tộc chắc chắn sẽ phản đối…”
Thiên Liên gật đầu: “Bây giờ gia nhập có nghĩa là chúng ta phải tuân theo trật tự của thư viện Quan Huyên, như thế sẽ khiến rất nhiều người trong tộc phản cảm, sở dĩ hắn từ chối ta là vì hắn không muốn thấy những chuyện không vui xảy ra giữa mọi người…”
Thiên Diêm nhìn Thiên Liên: “Bây giờ con đã là tộc trưởng, con tự quyết định đi”.
Thiên Liên híp mắt lại: “Gia nhập thư viện, chủ động gia nhập và sau này bị động gia nhập hoàn toàn khác nhau. Bây giờ chúng ta chủ động gia nhập, có thể có được rất nhiều cơ hội, có thể đạt được quyền có tiếng nói trong thư viện, nhưng nếu sau này chúng ta bắt buộc phải gia nhập, lúc đó chúng ta sẽ chẳng có gì cả… Người trong tộc không thể nhìn thấy điều này, thân là người đứng đầu của nhà họ Thiên, chúng ta phải nhìn thấy điều này, mặc dù sẽ hơi đau đớn nhưng sẽ tốt hơn là sau này phải hối hận”.
Ánh mắt Thiên Diêm hiện lên vẻ tán thưởng: “Con yên tâm, ai dám phản đối con, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn”.
Nói rồi ông ta do dự một chốc, sau đó nói: “Con có muốn lợi dụng thân phận của Diệp công tử không? Chẳng hạn như tiết lộ cho người trong tộc điều gì đó về mối quan hệ giữa con và hắn…s Không có ý gì khác, chỉ là như thế có thể làm con quản lý nhà họ Thiên tốt hơn, cũng có thể khiến các thế lực khác phải sợ…”
Thiên Liên lắc đầu: “Không cần ạ”.
Thiên Diêm muốn nói lại thôi.
Thiên Liên nói: “Nhà họ Thiên chúng ta không thể để hắn xem thường”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Thiên Diêm im lặng một lúc, thấp giọng thở dài.
Chương 3124: Thiêu đốt
…
Thành Ung Nhung, Đế Quốc.
Sau khi Đế Quốc và nhà họ Thiên khai chiến, bây giờ cả Đế Quốc đều đang trong trạng thái đề phòng cao độ.
Cuộc sống của nhà họ Tần ở thành Ung Nhung hiện nay vô cùng khó khăn, vì không biết ai đã mối quan hệ của họ với Diệp Quân ra ngoài nên nhà họ Tần trở thành mục tiêu của thành Ung Nhung.
Thư viện Quan Huyên mà nhà họ Tần dày công xây dựng đã dừng hoạt động, không chỉ vậy, các ngành công nghiệp xung quanh nhà họ Tần đã bị các thế lực lớn cướp đi một cách trắng trợn, trong đó nhà họ Quân chiếm nhiều nhất, vì nhà họ Quân là thế lực gia đình là thế lực lớn nhất thành Ung Nhung.
Trong đại diện nhà họ Tần.
Tần Vân ngồi trên ghế, lúc này ông ta như đã già đi mấy trăm tuổi, đầu tóc đã bạc trắng.
Ông ta cứ tưởng chiến tranh giữa nhà họ Thiên và Đế Quốc sẽ kết thúc nhanh chóng, nhưng lại không ngờ đến giờ vẫn chưa kết thúc.
Lúc đầu ông ta chọn được ăn cả ngã về không, thế nên sau đó cũng không có đường lui nào.
Giờ đây tất cả các ngành công nghiệp do nhà họ Tần quản lý đã bị các thế lực lớn ở thành Ung Nhung do nhà họ Quân đứng đầu chia cắt, người nhà họ Tần cũng có người rời đi, có người phân tán, một gia tộc lớn đã bị phân tán trong thời gian rất ngắn.
Tần Vân cũng trở thành tội đồ của nhà họ Tần.
Lúc này một người phụ nữ bước vào trong đại điện.
Người đến chính là Tần Tuyết.
Tần Tuyết đi đến trước mặt Tần Vân, cô ta hơi cúi đầu xuống thấp giọng nói: “Ông nội…”
Tần Vân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tần Tuyết, khẽ nói: “Con cũng muốn đi sao?”
Tần Tuyết gật đầu.
Bây giờ nhà họ Tần không chỉ là một cái vỏ rỗng, mà còn là một nơi vô cùng nguy hiểm, vì chỉ cần Đế Quốc thắng, lúc đó tất cả những người có liên quan đến nhà họ Tần đều có thể chết.
Đế Quốc tuyệt đối sẽ không cho phép có kẻ phản bội.
Bây giờ phải tránh ra khỏi nhà họ Tần.
Tần Vân cũng không bất ngờ, ông ta là người làm ăn, biết thế nào là “hiện thực”, thế giới là thế, đứng trước lợi ích, tình bạn và tình thân gì đấy đều rất mong manh.
Đương nhiên, nhìn người kế nhiệm một tay mình bồi dưỡng trước mặt cũng lựa chọn ra đi, ông ta không khỏi cảm thấy đau xót.
Tần Tuyết nhìn Tần Vân già nua trước mặt, hơi không nỡ: “Ông nội…”
Tần Vân lắc đầu, yếu ớt nói: “Đi thôi! Sẵn sàng cược thì chấp nhận thua, ván cờ này ông nội thua rồi, ta…”
Tần Tuyết nói: “Ông nội, lúc đầu nếu chúng ta rút lui kịp lúc, nhà họ Tần cũng không đến nỗi như thế, bây giờ…”
Nói rồi cô ta lắc đầu thở dài: “Ông nội, ông bảo trọng”.
Nói rồi cô ta xoay người rời đi.
Lần đầu tiên cô ta chọn đánh cược theo Tần Vân, nhưng cô ta thua rồi.
Lần này dĩ nhiên cô ta sẽ không phạm phải sai lầm nữa.
Bây giờ rời khỏi nhà họ Tần thì còn có cơ hội sống, nếu không đợi chiến tranh kết thúc… lúc đó nhà họ Tần hoàn toàn sụp đổ.
Cô ta không muốn làm vật hy sinh.
Vì cách đây không lâu cô ra đã biết được một tin tức, bên Đế Quốc không chỉ có các gia tộc lớn như Vũ tộc và tộc Thái Cổ giúp đỡ, mà Ô tộc lúc đầu vốn giúp đỡ nhà họ Thiên cũng đã quay sang Đế Quốc…
Có thể nói nhà họ Thiên bị diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.
Sau khi Tần Tuyết rời đi, cả Tần phủ chỉ còn lại Tần Vân.
Tần Vân chậm rãi đứng dậy, đi tới nhà thờ tổ của nhà họ Tần, nhìn các linh bài, ông ta lặng thinh một lúc rồi mới chậm rãi quỳ xuống nói: “Tần Vân, một đứa bất tài đã khiến tổ tiên nhà họ Tần phải hổ thẹn rồi…”
“Tần Vân!”
Ngay lúc này một giọng nói vang lên từ phía sau Tần Vân.
Người đến là đại thiếu gia nhà họ Quân – Quân Khâm.
Vẻ mặt gã hiện giờ lộ ra vẻ mừng rỡ.
Quân Khâm đi vào nhà thờ, nhìn Tần Vân già nua, cười nói: “Ông thế mà lại muốn đánh cược lớn vào Diệp Quân, đây thật sự là điều ta không ngờ tới”.
Tần Vân không cảm xúc: “Sản nghiệp của nhà họ Tần ta đều đã thuộc về nhà họ Quân ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?”
Quân Khâm quay đầu nhìn xung quanh, sau đó cười nói: “Ta vừa mới thu nhận một tiểu thiếp, nhưng cô ta không có chỗ ở, nhà thờ tổ của nhà họ Tần rất đẹp, rất thích hợp…”
Tần Vân nhìn chằm chằm Quân Khâm: “Xem ra ngươi muốn diệt cỏ tận gốc”.
Quân Khâm cười nói: “Ông đoán đúng đấy, vốn dĩ ta không có ý đó, nhưng cha ta nói nếu đã có thù thì nhất định phải diệt trừ tận gốc để sau này không phải hối hận… Thế nên hôm nay ta đến đây để tiễn đưa ông cụ Tần quy thiên”.
Tần Vân đứng dậy đi đến một bên rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại: “Các ngươi chắc chắn Diệp công tử sẽ thua sao?”
“Ha ha!”
Quân Khâm bật cười lớn: “Ta biết trong lòng ông vẫn còn ôm hy vọng, ta nói cho ông biết, cách đây không lâu ta nhận được tin tiên tổ Đế Quốc đã xuất hiện… Thử hỏi mà xem cho dù Diệp Quân mạnh đến đâu cũng có thể mạnh hơn tiên tổ Đế Quốc sao? Nếu ta đoán không lầm thì bây giờ có lẽ hắn đã đi đầu thai rồi. Ha ha…”
Tần Vân không nói gì nữa, người nhà họ Tần rời đi đã khiến ông ta lạnh lòng, bây giờ giải thoát cũng không phải là chuyện xấu với ông ta.
Ông ta siết chặt hai tay, thân xác và linh hồn bị thiêu đốt.
Nhưng ngay lúc này, ông ta bỗng nhìn ra ngoài đại điện, lúc nhìn thấy một kiếm tu thiếu niên, ông ta sững sờ…
Kiếm tu thiếu niên đó chính là Diệp Quân.
Chương 3125: Ngươi đúng là có hiếu!
Quân Khâm cũng cảm nhận được ánh mắt của Tần Vân, gã xoay người nhìn lại, khi nhìn thấy Diệp Quân, gã cau mày.
Vì gã chưa từng gặp Diệp Quân, vì thế nên cũng không nhận ra hắn.
Quân Khâm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi là ai?”
Diệp Quân không thèm trả lời, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Tần Vân trông có vẻ già nua, không biết bao nhiêu tuổi trước mặt, mỉm cười nói: “Ông cụ Tần, lại gặp nhau rồi”.
Tần Vân thật sự không dám tin vào mắt mình, ông ta run rẩy đứng dậy, rung giọng nói: “Diệp… ngươi… là thật sao?”
Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên rồi”.
Nước mắt của Tần Vân bỗng dưng tuôn rơi, nức nở nói: “Tần Vân… Bái kiến Viện trưởng…”
Dứt lời, ông ta quỳ xuống.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã được một sức mạnh dịu dàng đỡ dậy.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Người nhà với nhau, không cần phải khách sáo như thế”.
“Viện trưởng!”
Quân Khâm ở bên cạnh nhướn mày, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Viện trưởng gì cơ?”
Diệp Quân cười nói: “Đương nhiên là Viện trưởng của thư viện này rồi”.
Nghe thấy thế, Quân Khâm nhíu mày, ngay sau đó, dường như nghĩ đến điều gì, con ngươi gã bỗng co lại, sợ hãi nói: “Ngươi… Ngươi là Diệp Quân!”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Quân Khâm liên tục lùi về sau như thấy ma: “Ngươi… Ngươi… ngươi…. Chẳng phải ngươi đã chết trên chiến trường sao?”
Diệp Quân vung tay.
Hai thị vệ mặc kim giáp xuất hiện trong đại điện, thấy hai thị vệ này, Quân Khâm nhất thời hoảng hốt: “Ngươi… cấm vệ đế quốc… không ngờ các ngươi lại đầu hàng Diệp Quân, các ngươi làm thế là phản quốc, không sợ bị tru di cửu tộc sao?”
Một thị vệ tiến lên tát gã một cái.
Chát!
Quân Khâm bị đánh ngã xuống đất.
Thị vệ lạnh lùng nói: “Bây giờ Diệp công tử là chủ nhân của đế quốc”.
Câu nói này như sét đánh bên tai Quân Khâm.
Lúc này, cuối cùng gã đã hiểu.
Đế quốc thua trận rồi!
Xong rồi!
Khi nghe thấy tin tức này, Tần Vân ở bên cạnh lại bắt đầu nước mắt đầm đìa.
Thị vệ kéo Quân Khâm đi như kéo một con chó chết.
Lúc này, Quân Khâm bỗng nói: “Viện… Viện trưởng Diệp, ta muốn tố cáo…”
Diệp Quân xoay người nhìn về phía Quân Khâm, Quân Khâm vội nói: “Ta muốn tố cáo cha ta, tất cả những chuyện này đều là cha ta bắt ta làm, không liên quan đến ta…”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ngươi đúng là có hiếu”.
Quân Khâm vội dập đầu: “Viện trưởng Diệp, ta sẵn lòng gia nhập thư viện Quan Huyên, mong cho ta có một cơ hội sửa đổi…”
Diệp Quân vung tay, thị vệ kia lập tức kéo gã đi.
Diệp Quân mỉm cười nói với Tần Vân, cười khẽ nói: “Nói chuyện thư viện đi”.
Tần Vân vội lấy ra một chồng sổ dày, ông ta mở sổ, sau đó bắt đầu báo cáo: “Thư viện có diện tích ba triệu sáu trăm nghìn mẫu, có sáu nghìn bảy trăm hai mươi toà đại điện, đều nằm trên những đỉnh núi độc lập, cơ sở hạ tầng trên mỗi một ngọn núi đều vô cùng đầy đủ…”
Nói đến đây, ông ta dừng lại một lát, sau đó nói: “Ta có suy nghĩ thế này, đãi ngộ của đạo sư nhất định phải vô cùng tốt, chỉ khi đạo sư có đãi ngộ tốt, chúng ta mới có thể chiêu mộ được những đạo sư ưu tú, chỉ có đạo sư ưu tú mới có thể thu hút được học sinh…”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân gật đầu: “Ý tưởng này của ông không tệ”.
Tần Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục nói: “Kế hoạch bước đầu của ta là chiêu mộ đạo sư trên toàn quốc, đạo sư không chỉ cần mạnh về thực lực mà đạo đức cũng phải đạt chuẩn, đương nhiên cần phải tốn rất nhiều chi phí…”
Diệp Quân nói: “Ông không cần phải lo lắng vấn đề tiền bạc”.
Tần Vân gật đầu rồi nói tiếp: “Diệp công tử, cậu còn phải tìm một người có tiếng tăm nữa”.
Diệp Quân nhìn về phía Tần Vân, Tần Vân trầm giọng nói: “Diệp công tử, đế quốc thật sự rất rộng lớn, dân số tận nghìn tỷ người. Mà nhà họ Tần chúng ta đừng nói là toàn bộ đế quốc, thậm chí ở thành Ung Nhung cũng không có ảnh hưởng gì, vì thế ta làm chuyện này sẽ có rất nhiều cản trở, cũng sẽ không có ai hưởng ứng cùng ta, nếu có một người có tiếng tăm đứng ra làm chuyện này thì sẽ có rất nhiều thế gia tông môn ủng hộ… Lúc này mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn”.
Ông ta biết với ông ta và nhà họ Tần bây giờ, đây là một cơ hội nghìn năm có một, vì Diệp Quân đã nắm trong tay toàn bộ đế quốc rồi…
Nhưng ông ta biết rõ mình không có năng lực cai quản toàn bộ đế quốc, khỏi nói đến đế quốc, việc quản lý toàn bộ thành Ung Nhung cũng rất vất vả, thay vì sau này mình bị thay vì không đủ năng lực thì không bằng thừa dịp này chủ động nói ra, như vậy tình cảm của mọi người vẫn sẽ còn đó.
Con người quan trọng nhất là phải nhận rõ năng lực của mình, tốt nhất đừng cố làm chuyện vượt qua khả năng.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên trước đề nghị của Tần Vân, hắn nhìn ông ta, mỉm cười nói: “Ý tưởng của ta là mở thư viện tại toàn bộ các đốc tỉnh của đế quốc, sau đó mở một tổng viện ở Đế Đô, cũng không được xem là tổng viện mà chỉ là tổng viện của đế quốc thôi, đến lúc đó sẽ xây một nội các quản lý tất cả thư viện, ta sẽ giữ cho ông một vị trí”.
Lần này Tần Vân không từ chối nữa, ông ta vội quỳ xuống, run rẩy nói: “Đa tạ Viện trưởng”.
Diệp Quân đỡ ông ta dậy, sau đó nói: “Ông có muốn tiến cử ai phù hợp không?”
Tần Vân trầm giọng nói: “Thống đốc Tang Hàn!”
Tang Hàn!
Diệp Quân híp mắt, lúc ở Thiên Vực, Tang Hàn cũng không có mắt, sau đó hắn nghe ngóng mới biết Tang Hàn đã rời đi rồi.