-
Chương 62
Khi Tiểu Đồ trả lời, giọng nói rất thành thực, “Nghiêm Xương Thạch không phải là người tốt!”
“Cố Thần với Nghiêm Xương Thạch tại sao lại thành thế này?”
Tiểu Đồ có chút ấp ùng, “Chính là ... là ... vì phụ nữ! Nghe nói cách đây không lâu vị hôn thê trước của Cố Thần đã cũng Nghiêm Xương Thạch bí mật đính hôn rồi. Sau đó Nghiêm Xương Thạch lấy cớ rút khỏi công trình, còn âm thầm ra tay cản trở”
Hứa Đồng nhíu mày, “Lão ta có ý định làm khó dễ Cố Thần?”
Cố Thần gật đầu nói phải, lại đáp: “Nghe nói Cố Thần ... à, Cố tổng, bị Nghiêm Xương Thạch lấy thúng úp voi. Dù nhà họ Cố có là gia tộc đại tài đại thế, nhưng người đời có câu, dân không cùng quan đấu, quan không cùng trộm đấu. Cho nên chỉ cần nhẫn nại, chắc Cố tổng nhất định sẽ không lựa chọn lật mặt với Nghiêm Xương Thạch!”
Dừng lại một chút, mang theo vài phần do dự còn nói: “Nghe nói Đồng tỷ quan hệ với Cố tổng rất tốt, nói vậy tức là vị hôn thê trước đây của Cố tổng nhất định sẽ không bỏ qua, Đông tỷ nên cẩn thận một chút!”
Nghe hắn nói xong, Hứa Đồng không khỏi giương mắt, “Cách nói năng, kiến thức của cậu thực không tầm thường, tại sao lại đến nơi này? Tôi tin cậu có nhiều lựa chọn tốt hơn.”
Tiểu Đồ ngại ngùng cười, “Đâu có, tôi cơm còn ăn không đủ no, cũng may Tráng ca chịu thu nhận!”
Hứa Đồng trầm ngâm gật đầu, đưa mắt nhìn con dao trong tay hắn, thuận miêng khen một câu: “Chiếc dao này thật đẹp!”
Tiểu Đồ vội vã mang cây dao ra phía trước, dùng chiếc bao vải ở trước ngực lau qua, “Con dao này rất khó tìm được chiếc thư hai. Đồng tỷ, nếu chị thích thì cầm đi, bình thường cũng có thể dùng để phòng thân!”
Hứa Đồng vốn không có ý định xem, nhưng thấy người đối diện nhiệt tình như vậy, ngay cả chuôi dao đều lau sạch mới đưa qua, nếu không nhận có vẻ có chút không phải, cô cười cười, nhận lấy. Nắm con dao ở trong tay, xoay hai vòng xem xét, khen một câu, “Không sai, rất vừa tay, thật là thứ tốt! Nhưng đối với tôi thì vô dụng, gặp nguy hiểm có khi còn làm thương chính mình, cho nên cậu vẫn giữ lại là hơn!”
Tiểu Đồ đưa tay nhận lại con dao, cười hỏi Hứa Đồng: “Đồng tỷ còn chuyện gì muốn hỏi sao?”
Hứa Đồng lắc đầu, “Cậu đi ra cùng bọn họ đi.”
Tiểu Đồ vâng một tiếng, hai ba bước Hứa Đồng đã không nhìn thấy bóng dáng cậu ta. Cô nhíu mày thật chặt, lập tức đi tìm Đường Tráng, dặn dò anh: “Đề phòng người tên Tiểu Đồ này”
Đường Tráng không khỏi hỏi: “Cậu ta có gì không được sao?”
“Có chút lạ, cũng nên để ý, dù sao cẩn thận vẫn hơn”
Đường Tráng nghĩ lại, cảm thấy Hứa Đồng nói có lí, liền gật đầu đồng ý.
●]3]●
Hết dỗi, Hứa Đồng lại vô cùng lo lắn cho Cố Thần. Quảng trường Cẩm Tú vốn là một công trình có quy mô rất lớn. Sau khi Chính phủ tiếp quản hạng mục này, lại quyết định mở rộng kiến thiết, đem nơi này trở thành quảng trường lớn nhất cả nước thậm chí là Châu Á, nên đầu tư rất lớn. Ngày bàn giao công trình ngày càng gần, Nghiêm Xương Thạch lại đột nhiên dở mặt đâm ngang, lần này đối với Cố Thần mà nói, sự việc đã trở nên rất khó giải quyết.
Hứa Đồng lo lắng, cô gọi điện cho thư kí Trịnh, hỏi tình hình của Cố Thần. Thư kí Trịnh nói với cô: “Tôi cùng Cố tổng hiện tại đang ở C thị. Dự định vài ngày sau có thể trở về. Cố tổng hiện giờ đang cùng phía đối tác họp, tạm thời không thể nghe máy. Cô có muốn đợi Cố tổng kết thúc cuộc họp tiếp điện hay không?”
Hứa Đồng suy nghĩ một chút nói: “Không cần, đợi mọi người trở về rồi nói sau. Cứ để cho anh ấy tập trung giải quyết công việc.”
Cúp máy, Hứa Đồng ngồi yên trên sôfa, bất động thật lâu không rõ vì cái gì, trong lòng luôn có cảm giác bất an. Cô cảm thấy dường như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra. Sẽ là chuyện gì đây?
●]3]●
Ngày hôm sau, trong lúc Hứa Đồng còn ngủ, mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào. Không thể tiếp tục ngủ, cô đứng dậy rửa mặt. Vừa xong, chợt bên ngoài cửa sổ có người kêu cô: “Đồng tỷ, Đồng tỷ, Tráng ca gọi chị ra đây một chút!”
Hứa Đồng ra mở cửa, nhìn thấy Tiểu Đồ đang đứng ở trước. Thấy cô đi ra, Tiểu Đồ vội vàng nói: “Đồng tỷ, nhanh, có người sáng sớm đã đến, nói sẽ giải tỏa Lão Nhai, hạn trong vòng ba ngày bàn giao mặt bằng, nếu không sẽ cưỡng chế giải tỏa!”
Hứa Đồng nghe xong kinh ngạc, “Bọn họ là ai?”
Tiểu Đồ đáp: “Là người ở công ty Nghiêm Xương Thạch!”
Hứa Đồng nghe xong cảm thấy tình thế vô cùng nghiêm trọng, vừa cùng Tiểu Đồ vội vã chạy đi, vừa hỏi hắn: “Người của Đường Tráng đâu?”
Tiểu Đồ trả lời: “Tráng ca đã trở về gọi người, anh ấy bảo em tới gọi chị một tiếng, nói chị thông minh phản ứng nhanh, gọi chị ra trước. Bên ngoài đều là những người lớn tuổi ở Lão Nhai, Tráng ca nói chị đừng để cho những tên kia làm họ bị thương!”
Hứa Đồng nghe cậu ta nói như vậy, không hề nghi ngờ gì, tiến đến phía đang tranh cãi ầm ĩ, còn dặn dò Tiểu Đồ: “Cậu nhanh chạy về quán mạt chược, nói bọn Tiểu Ngũ Nhị Hoa ngăn Đường Tráng lại, đừng để anh ấy dẫn người lại đây. Nếu anh ấy bị kích động chỉ sợ sẽ không cứu vãn nổi sự việc!”
Cô cảm thấy việc phát sinh hôm nay thật kì lạ, nói giải tỏa liền giải tỏa, nhanh như vậy, rất không hợp lý. Không biết bọn chúng làm trò gì, nên phải cực kì cẩn thận, không thể để trúng kế. Vạn nhất Đường Tráng mang theo người đến, chắc chắn chỉ ba phút sau sẽ có xe cảnh sát đến bắt họ đi. Tiểu Đồ nghe xong lời cô nói, lập tức đồng ý, quay đầu thục mạng chạy về quán mạt chược.
Hứa Đồng nhìn theo cậu ta, đáy lòng trào lên một cảm giác lạ. Trong lúc nhất thời không thể nhận ra được cảm giác này vì sao mà có. Tiếng tranh cãi phía trước càng ngày càng lớn, Hứa Đồng bất chấp, nổi giận đùng đùng hướng đến.
●]3]●
Sự tình đến tột cùng phát sinh như thế nào, Hứa Đồng căn bản không hiểu được. Cô chỉ là nhìn thấy có người đến làm loạn ở Lão Nhai, tức giận chạy vào đám người cùng tranh cãi. Sau khi cô đến, đám người kia đang giữ ưu thế biến thành yếu thế. Trên đời này, có thể só sánh với mồm mép Hứa Đồng chắc không quá vài người. Vì vậy bọn người kia trở nên có chút bối rối, chúng mang người đi đến phía trước vây quanh, cùng Hứa Đồng và những người ở Lão Nhai lời qua tiếng lại.
Trong hỗn loạn, Hứa Đồng cảm thấy ngực mình bị người kia đẩy. Mặc kệ là hắn vô tình hay cố ý, đối với Hứa Đồng mà nói, hành động này làm cô thực sự tức giận.
Cô dùng sức đẩy người đó, lại mắng hắn một câu: “Anh dám động vào tôi, có phải chán sống hay không?” Người đó bị cô đẩy lùi về sau hai bước, sau đó lấy được thăng bàng tiến lại, nhìn Hứa Đồng rống lên chửi bậy. Sau đó, Hứa Đồng cảm thấy từ phía sau có một lực rất lớn đẩy cô nhằm hướng người nọ lao về phía trước. Cùng lúc đó, bên cạnh mình có bóng người vụt qua, cao giọng quát: “Mày muốn làm gì!” Cô cũng muốn hỏi hắn muốn làm gì? Làm sao đang yên đang lành lại ở phía sau đẩy cô. Nhưng lực đẩy quá mạnh, cô không kịp mở miệng, cũng không kịp giữ thăng bằng, chân vẫn lao về phía trước.
Sau đó, cô đâm vào người nọ. Cô đẩy hắn ra, nghiêng người đi lại nghe thấy tiếng người bên cạnh: “Cô muốn làm gì! Mau dừng tay lại!”
Cô ngạc nhiên không hiểu, hắn thực ra là muốn nói đến cái gì? Cô không kịp nghi hoặc, người kia so với cô cao lớn hơn nhiều, tại sao lại giữ thăng bằng kém như vậy. Sau khi hai người va chạm, hắn không thể đứng vững. Cô dùng sức đẩy người đó ra, nhưng hắn lại không hề nhúc nhích.
Bỗng nhiên cô nghe thấy bên cạnh có tiếng người kêu rất to: “Giết người! Giết người! Có giết người!”
Mới đầu cô còn mơ mơ tỉnh tỉnh không biết chuyện gì xảy ra. Dần dần thấy quần áo ẩm ướt, cô lấy tay sờ, đẩy người kia ra. Cô thấy trên người hắn cắm một chuôi dao rất sâu, chung quanh mũi dao kia, máu rỉ ra thành dòng.
Người nọ đau đớn rên rỉ, thanh âm ngày càng nhỏ, hô hấp ngày càng yếu. Hứa Đồng cúi đầu nhìn mình, trong lòng bàn tay đều là máu, nhìn thấy ghê người. Cô nhíu mày lại, nhìn người đó co quắp nằm trên đất.
Thật buồn cười, hắn phẫn giận dãy dụa đưa tay, run run chỉ về phía cô, muốn nói điều gì đó lại không có sức nói ra, như thể “Cô ta là hung thủ giết người”.
------
Cô không kiên nhẫn, đứng lên, thản nhiên nói với vị cảnh sát “Người không phải tôi làm bị thương” Vị cảnh sát kia vẻ mặt đốn mạt, nóng nẩy nói, “Ở đây tất cả mọi người đều nghe thấy cô mắng “Anh dám động vào tôi, có phải chán sống hay không?” Sau đó liền nhằm phía người bị thương lao đến cho hắn một dao, bây giờ lại nói vậy sao?”
Hứa Đồng theo dõi ông ta, lẳng lặng nói: “Tôi không xông lên, có người ở sau lưng đẩy tôi, các ông nên đi tìm người đó mà hỏi, hung thủ thực sự là hắn, không phải tôi!”
Vị cảnh sát kia nhíu mày, trên mặt hiện lên một chút ngạc nhiên. Trong lòng Hứa Đồng khẽ cười lạnh. Quả nhiên vị cảnh sát này đã bị Nghiêm Xương Thạch mua chuộc. Cô vừa đề cập đến chân tướng sự việc, ông ta liền muốn gạt phắt đi. Ở trong lòng bọn họ, cô chắc chắn sẽ phải một phen nước mắt nước mũi đầm đìa, cho đên khi bị xử vẫn không biết mình tại sao mà chết mới đúng.
Vị cảnh sát kia rất nhanh thu lại cảm xúc trên mặt, quát hỏi cô: “Đừng có ý đồ vu oan giáng họa! Việc này là người khác làm, nhưng trên con dao dấu vân tay đều là của cô, cô giải thích thế nào?”
Hứa Đồng cười một cái, dường như không thèm giải thích. Kì thật chúng cần gì phải làm điều thừa thãi, thẩm vấn cô làm gì? Mọi người trong lòng đều biết rỗ ràng, đây là kế hoạch của Nghiêm Xương Thạch., dù cho nói cái gì đều là ngụy biện, đều là ngoan cố không chịu nhận tội. Mà cho dù cô có nhận hay không, chỉ cần bọn thổ phỉ kia hợp tác với cảnh sát, khẳng định một mực chắc chắn hung thủ là cô, thì tội danh kia cho dù thật hay giả, thì cũng làm gì còn cần đến cô có chịu nhận tội hay không?
Hứa Đồng nhìn vị cảnh sát kia, mỉm cười nói: “Đồng chí cảnh sát, ông cũng không biết trên dao kia tại sao có vân tay của tôi sao? Tôi còn tưởng trước đó Nghiêm Xương Thạch đã nói cho ông rồi cơ!”
Vị cảnh sát kia nghe cô nói như vậy, khuôn mặt tối lại, hung tợn cảnh cáo cô: “Cô không cần vì muốn trốn tội mà có ý đồ bôi nhọ người thi hành công vụ! Như vậy tội càng thêm tội!”
Hứa Đồng cười lạnh, “Tội? Tội gì? Đây đều là các người muốn gán tội cho người khác. Chẳng lẽ ông thật sự không biết chân tướng là cái gì sao? Được rồi, coi như là ông không biết đi, như vậy để tôi nói cho, rốt cuộc là thế nào nhé!”
Cô dừng lại một lúc, lấy hơi nói tiếp: “Chuyện kì thật rất dễ dàng nhận thấy. Đồng chí cảnh sát, tưởng tôi không biết gì quả thật hoang đường! Chẳng qua là Nghiêm Xương Thạch cho người trà trộn vào lấy vân tay của tôi, sau đó lại phái người đến giải tỏa Lão Nhai – ông ta có thủ tục giải tỏa hợp pháp này chắc đi đường ngang ngõ tắt mất không ít tiền đi, đương nhiên không loại trừ khả năng các ông ở giữa tận lực giúp ông ta làm sự nghiệp kiến thiết xây dựng tổ quốc – Tiếp theo, ông ta đạo diễn một màn hỗn loạn đem tội giết người đổ lên đầu tôi, làm cho tôi trước mặt bao nhiêu người hết đường chối cãi. Không chỉ như vậy, ông ta còn sớm mua chuộc các ông, nhất định phải đem tội danh này từ giả làm thật, tống bằng được tôi vào tù, để cho hắn có tý mặt mũi ở trước người đàn bà kia, tôi nói có đúng không, ngài cảnh sát!”
Những lời Hứa Đồng nói làm vị cảnh sát kia chảy mồ hôi lạnh xuống. Công tác nhiều năm như vậy, muốn làm cho người khác nhận tội, chưa bao giờ ông ta cảm thấy khó như hôm nay. Cô gái này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đầu óc cực kì sắc bén, có thể trong thời gian ngắn ngủi thông suốt toàn bộ sự tình. Về sau, ông ta nhất định phải cẩn thận hơn, quả là một khúc xương khó nhằn, không thể coi thường. Một khi cô ta có thể tìm được chứng cớ chứng thực những điều cô ta nói là đúng, khi đó đúng là đại họa.
Hứa Đồng nhìn thấy vị cảnh sát kia sắc mặt xanh mét, không khỏi cười ra tiếng, “Từ đầu đến đuôi chỉ là một màn kịch mà thôi. Cái gọi là người vô tội bị thương kia, không chừng vài ngày nữa sẽ được xuất viện. Đống chí cảnh sát, ông nhất định phải nắm chắc thời gian, trước khi hắn xuất viện nhanh nhanh định tội tôi, bằng không, đợi đến khi hắn không có việc gì hoặc là có người đến giúp tôi lật lại bản án, chỉ sợ đến lúc đấy đã quá muộn!”
Vị cảnh sát kia tức giận nghiến răng, “Tôi chưa bao giờ gặp qua tên tội phạm nào càn rỡ như cô! Trên dao có vân tay của cô, bên cạnh mọi người nghe thấy cô kêu gào giết người, cô lại còn có thể đem tội danh đổ lên đầu người khác. Cô còn trẻ tuổi như vậy mà có thể lật ngược đen trắng, thật vô liêm sỉ!”
Giờ phút này, Hứa Đồng như nhìn thấy Chương Thực Đồng đang ở trước mặt. Cô không nhịn được cười rộ lên, cười đến nước mắt chảy ra. Thật châm chọc, những lời này nên dùng cho chính bọn họ mới đúng, lại bị bọn họ đẩy sang cho người khác. Cô ngừng cười, nhìn vị cảnh sát kia hỏi: “Ngay từ đầu ông đã nhấn mạnh, trên dao có dấu vân tay của tôi, ý muốn nói, nếu tôi vô tội, nếu hung thủ là người khác, vì sao trên dao không có dấu vân tay người đó? Tiên sinh, tôi không tin ông ở trong ngành nhiều năm như vật không biết có tiểu xảo – dùng băng dính quấn vào đầu ngón tay, vì thế đừng nói là vân tay, ngay cả mồ hôi cũng không thể dính vào một chút!”
Vị cảnh sát kia sắc mặt kinh hãi, một câu cũng nói không nên lời. Giờ phút này ông ta chỉ cảm thấy hối hận, hối hận trước đã quá mức khinh địch. Cô gái trước mắt này cái gì cũng biết, mỗi câu cô ta nói ra, quả thật khó đối phó.
Lúc này có người gõ cửa tiến vào, cúi người nói nhỏ với ông ta gì đó. Hứa Đồng nhìn thấy, khuôn mặt ông ta sáng lên, gật gật đầu nói với người kia một câu: “Tôi đã biết, cậu ra ngoài trước đi!” Trong giọng nói khó có thể che dấu sự vui mừng. Sau đó ông ta quay về phía Hứa Đồng, lớn giọng tuyên bố: “Hứa Đồng, những gì cô vừa nói chẳng qua chỉ là ngụy biên! Tôi nói cho cô biết, bây giờ, lời nói dối của cô đã bị vạch trần! Người vô tội kia bị thương nặng đã không thể tiếp tục điều trị! Nếu đây là một màn diễn, làm sao có khả năng xuống tay độc ác như vậy?”
Hứa Đồng nghe xong không khỏi run lên, thì ra người đó đã chết. Với kết quả này, ai sẽ tin lời cô nói, rằng bọn hắn thực ra là cùng hội cùng thuyền?
“Hứa Đồng, tôi xem cô lần này còn lấy cái gì để chối cãi!”
“Cố Thần với Nghiêm Xương Thạch tại sao lại thành thế này?”
Tiểu Đồ có chút ấp ùng, “Chính là ... là ... vì phụ nữ! Nghe nói cách đây không lâu vị hôn thê trước của Cố Thần đã cũng Nghiêm Xương Thạch bí mật đính hôn rồi. Sau đó Nghiêm Xương Thạch lấy cớ rút khỏi công trình, còn âm thầm ra tay cản trở”
Hứa Đồng nhíu mày, “Lão ta có ý định làm khó dễ Cố Thần?”
Cố Thần gật đầu nói phải, lại đáp: “Nghe nói Cố Thần ... à, Cố tổng, bị Nghiêm Xương Thạch lấy thúng úp voi. Dù nhà họ Cố có là gia tộc đại tài đại thế, nhưng người đời có câu, dân không cùng quan đấu, quan không cùng trộm đấu. Cho nên chỉ cần nhẫn nại, chắc Cố tổng nhất định sẽ không lựa chọn lật mặt với Nghiêm Xương Thạch!”
Dừng lại một chút, mang theo vài phần do dự còn nói: “Nghe nói Đồng tỷ quan hệ với Cố tổng rất tốt, nói vậy tức là vị hôn thê trước đây của Cố tổng nhất định sẽ không bỏ qua, Đông tỷ nên cẩn thận một chút!”
Nghe hắn nói xong, Hứa Đồng không khỏi giương mắt, “Cách nói năng, kiến thức của cậu thực không tầm thường, tại sao lại đến nơi này? Tôi tin cậu có nhiều lựa chọn tốt hơn.”
Tiểu Đồ ngại ngùng cười, “Đâu có, tôi cơm còn ăn không đủ no, cũng may Tráng ca chịu thu nhận!”
Hứa Đồng trầm ngâm gật đầu, đưa mắt nhìn con dao trong tay hắn, thuận miêng khen một câu: “Chiếc dao này thật đẹp!”
Tiểu Đồ vội vã mang cây dao ra phía trước, dùng chiếc bao vải ở trước ngực lau qua, “Con dao này rất khó tìm được chiếc thư hai. Đồng tỷ, nếu chị thích thì cầm đi, bình thường cũng có thể dùng để phòng thân!”
Hứa Đồng vốn không có ý định xem, nhưng thấy người đối diện nhiệt tình như vậy, ngay cả chuôi dao đều lau sạch mới đưa qua, nếu không nhận có vẻ có chút không phải, cô cười cười, nhận lấy. Nắm con dao ở trong tay, xoay hai vòng xem xét, khen một câu, “Không sai, rất vừa tay, thật là thứ tốt! Nhưng đối với tôi thì vô dụng, gặp nguy hiểm có khi còn làm thương chính mình, cho nên cậu vẫn giữ lại là hơn!”
Tiểu Đồ đưa tay nhận lại con dao, cười hỏi Hứa Đồng: “Đồng tỷ còn chuyện gì muốn hỏi sao?”
Hứa Đồng lắc đầu, “Cậu đi ra cùng bọn họ đi.”
Tiểu Đồ vâng một tiếng, hai ba bước Hứa Đồng đã không nhìn thấy bóng dáng cậu ta. Cô nhíu mày thật chặt, lập tức đi tìm Đường Tráng, dặn dò anh: “Đề phòng người tên Tiểu Đồ này”
Đường Tráng không khỏi hỏi: “Cậu ta có gì không được sao?”
“Có chút lạ, cũng nên để ý, dù sao cẩn thận vẫn hơn”
Đường Tráng nghĩ lại, cảm thấy Hứa Đồng nói có lí, liền gật đầu đồng ý.
●]3]●
Hết dỗi, Hứa Đồng lại vô cùng lo lắn cho Cố Thần. Quảng trường Cẩm Tú vốn là một công trình có quy mô rất lớn. Sau khi Chính phủ tiếp quản hạng mục này, lại quyết định mở rộng kiến thiết, đem nơi này trở thành quảng trường lớn nhất cả nước thậm chí là Châu Á, nên đầu tư rất lớn. Ngày bàn giao công trình ngày càng gần, Nghiêm Xương Thạch lại đột nhiên dở mặt đâm ngang, lần này đối với Cố Thần mà nói, sự việc đã trở nên rất khó giải quyết.
Hứa Đồng lo lắng, cô gọi điện cho thư kí Trịnh, hỏi tình hình của Cố Thần. Thư kí Trịnh nói với cô: “Tôi cùng Cố tổng hiện tại đang ở C thị. Dự định vài ngày sau có thể trở về. Cố tổng hiện giờ đang cùng phía đối tác họp, tạm thời không thể nghe máy. Cô có muốn đợi Cố tổng kết thúc cuộc họp tiếp điện hay không?”
Hứa Đồng suy nghĩ một chút nói: “Không cần, đợi mọi người trở về rồi nói sau. Cứ để cho anh ấy tập trung giải quyết công việc.”
Cúp máy, Hứa Đồng ngồi yên trên sôfa, bất động thật lâu không rõ vì cái gì, trong lòng luôn có cảm giác bất an. Cô cảm thấy dường như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra. Sẽ là chuyện gì đây?
●]3]●
Ngày hôm sau, trong lúc Hứa Đồng còn ngủ, mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào. Không thể tiếp tục ngủ, cô đứng dậy rửa mặt. Vừa xong, chợt bên ngoài cửa sổ có người kêu cô: “Đồng tỷ, Đồng tỷ, Tráng ca gọi chị ra đây một chút!”
Hứa Đồng ra mở cửa, nhìn thấy Tiểu Đồ đang đứng ở trước. Thấy cô đi ra, Tiểu Đồ vội vàng nói: “Đồng tỷ, nhanh, có người sáng sớm đã đến, nói sẽ giải tỏa Lão Nhai, hạn trong vòng ba ngày bàn giao mặt bằng, nếu không sẽ cưỡng chế giải tỏa!”
Hứa Đồng nghe xong kinh ngạc, “Bọn họ là ai?”
Tiểu Đồ đáp: “Là người ở công ty Nghiêm Xương Thạch!”
Hứa Đồng nghe xong cảm thấy tình thế vô cùng nghiêm trọng, vừa cùng Tiểu Đồ vội vã chạy đi, vừa hỏi hắn: “Người của Đường Tráng đâu?”
Tiểu Đồ trả lời: “Tráng ca đã trở về gọi người, anh ấy bảo em tới gọi chị một tiếng, nói chị thông minh phản ứng nhanh, gọi chị ra trước. Bên ngoài đều là những người lớn tuổi ở Lão Nhai, Tráng ca nói chị đừng để cho những tên kia làm họ bị thương!”
Hứa Đồng nghe cậu ta nói như vậy, không hề nghi ngờ gì, tiến đến phía đang tranh cãi ầm ĩ, còn dặn dò Tiểu Đồ: “Cậu nhanh chạy về quán mạt chược, nói bọn Tiểu Ngũ Nhị Hoa ngăn Đường Tráng lại, đừng để anh ấy dẫn người lại đây. Nếu anh ấy bị kích động chỉ sợ sẽ không cứu vãn nổi sự việc!”
Cô cảm thấy việc phát sinh hôm nay thật kì lạ, nói giải tỏa liền giải tỏa, nhanh như vậy, rất không hợp lý. Không biết bọn chúng làm trò gì, nên phải cực kì cẩn thận, không thể để trúng kế. Vạn nhất Đường Tráng mang theo người đến, chắc chắn chỉ ba phút sau sẽ có xe cảnh sát đến bắt họ đi. Tiểu Đồ nghe xong lời cô nói, lập tức đồng ý, quay đầu thục mạng chạy về quán mạt chược.
Hứa Đồng nhìn theo cậu ta, đáy lòng trào lên một cảm giác lạ. Trong lúc nhất thời không thể nhận ra được cảm giác này vì sao mà có. Tiếng tranh cãi phía trước càng ngày càng lớn, Hứa Đồng bất chấp, nổi giận đùng đùng hướng đến.
●]3]●
Sự tình đến tột cùng phát sinh như thế nào, Hứa Đồng căn bản không hiểu được. Cô chỉ là nhìn thấy có người đến làm loạn ở Lão Nhai, tức giận chạy vào đám người cùng tranh cãi. Sau khi cô đến, đám người kia đang giữ ưu thế biến thành yếu thế. Trên đời này, có thể só sánh với mồm mép Hứa Đồng chắc không quá vài người. Vì vậy bọn người kia trở nên có chút bối rối, chúng mang người đi đến phía trước vây quanh, cùng Hứa Đồng và những người ở Lão Nhai lời qua tiếng lại.
Trong hỗn loạn, Hứa Đồng cảm thấy ngực mình bị người kia đẩy. Mặc kệ là hắn vô tình hay cố ý, đối với Hứa Đồng mà nói, hành động này làm cô thực sự tức giận.
Cô dùng sức đẩy người đó, lại mắng hắn một câu: “Anh dám động vào tôi, có phải chán sống hay không?” Người đó bị cô đẩy lùi về sau hai bước, sau đó lấy được thăng bàng tiến lại, nhìn Hứa Đồng rống lên chửi bậy. Sau đó, Hứa Đồng cảm thấy từ phía sau có một lực rất lớn đẩy cô nhằm hướng người nọ lao về phía trước. Cùng lúc đó, bên cạnh mình có bóng người vụt qua, cao giọng quát: “Mày muốn làm gì!” Cô cũng muốn hỏi hắn muốn làm gì? Làm sao đang yên đang lành lại ở phía sau đẩy cô. Nhưng lực đẩy quá mạnh, cô không kịp mở miệng, cũng không kịp giữ thăng bằng, chân vẫn lao về phía trước.
Sau đó, cô đâm vào người nọ. Cô đẩy hắn ra, nghiêng người đi lại nghe thấy tiếng người bên cạnh: “Cô muốn làm gì! Mau dừng tay lại!”
Cô ngạc nhiên không hiểu, hắn thực ra là muốn nói đến cái gì? Cô không kịp nghi hoặc, người kia so với cô cao lớn hơn nhiều, tại sao lại giữ thăng bằng kém như vậy. Sau khi hai người va chạm, hắn không thể đứng vững. Cô dùng sức đẩy người đó ra, nhưng hắn lại không hề nhúc nhích.
Bỗng nhiên cô nghe thấy bên cạnh có tiếng người kêu rất to: “Giết người! Giết người! Có giết người!”
Mới đầu cô còn mơ mơ tỉnh tỉnh không biết chuyện gì xảy ra. Dần dần thấy quần áo ẩm ướt, cô lấy tay sờ, đẩy người kia ra. Cô thấy trên người hắn cắm một chuôi dao rất sâu, chung quanh mũi dao kia, máu rỉ ra thành dòng.
Người nọ đau đớn rên rỉ, thanh âm ngày càng nhỏ, hô hấp ngày càng yếu. Hứa Đồng cúi đầu nhìn mình, trong lòng bàn tay đều là máu, nhìn thấy ghê người. Cô nhíu mày lại, nhìn người đó co quắp nằm trên đất.
Thật buồn cười, hắn phẫn giận dãy dụa đưa tay, run run chỉ về phía cô, muốn nói điều gì đó lại không có sức nói ra, như thể “Cô ta là hung thủ giết người”.
------
Cô không kiên nhẫn, đứng lên, thản nhiên nói với vị cảnh sát “Người không phải tôi làm bị thương” Vị cảnh sát kia vẻ mặt đốn mạt, nóng nẩy nói, “Ở đây tất cả mọi người đều nghe thấy cô mắng “Anh dám động vào tôi, có phải chán sống hay không?” Sau đó liền nhằm phía người bị thương lao đến cho hắn một dao, bây giờ lại nói vậy sao?”
Hứa Đồng theo dõi ông ta, lẳng lặng nói: “Tôi không xông lên, có người ở sau lưng đẩy tôi, các ông nên đi tìm người đó mà hỏi, hung thủ thực sự là hắn, không phải tôi!”
Vị cảnh sát kia nhíu mày, trên mặt hiện lên một chút ngạc nhiên. Trong lòng Hứa Đồng khẽ cười lạnh. Quả nhiên vị cảnh sát này đã bị Nghiêm Xương Thạch mua chuộc. Cô vừa đề cập đến chân tướng sự việc, ông ta liền muốn gạt phắt đi. Ở trong lòng bọn họ, cô chắc chắn sẽ phải một phen nước mắt nước mũi đầm đìa, cho đên khi bị xử vẫn không biết mình tại sao mà chết mới đúng.
Vị cảnh sát kia rất nhanh thu lại cảm xúc trên mặt, quát hỏi cô: “Đừng có ý đồ vu oan giáng họa! Việc này là người khác làm, nhưng trên con dao dấu vân tay đều là của cô, cô giải thích thế nào?”
Hứa Đồng cười một cái, dường như không thèm giải thích. Kì thật chúng cần gì phải làm điều thừa thãi, thẩm vấn cô làm gì? Mọi người trong lòng đều biết rỗ ràng, đây là kế hoạch của Nghiêm Xương Thạch., dù cho nói cái gì đều là ngụy biện, đều là ngoan cố không chịu nhận tội. Mà cho dù cô có nhận hay không, chỉ cần bọn thổ phỉ kia hợp tác với cảnh sát, khẳng định một mực chắc chắn hung thủ là cô, thì tội danh kia cho dù thật hay giả, thì cũng làm gì còn cần đến cô có chịu nhận tội hay không?
Hứa Đồng nhìn vị cảnh sát kia, mỉm cười nói: “Đồng chí cảnh sát, ông cũng không biết trên dao kia tại sao có vân tay của tôi sao? Tôi còn tưởng trước đó Nghiêm Xương Thạch đã nói cho ông rồi cơ!”
Vị cảnh sát kia nghe cô nói như vậy, khuôn mặt tối lại, hung tợn cảnh cáo cô: “Cô không cần vì muốn trốn tội mà có ý đồ bôi nhọ người thi hành công vụ! Như vậy tội càng thêm tội!”
Hứa Đồng cười lạnh, “Tội? Tội gì? Đây đều là các người muốn gán tội cho người khác. Chẳng lẽ ông thật sự không biết chân tướng là cái gì sao? Được rồi, coi như là ông không biết đi, như vậy để tôi nói cho, rốt cuộc là thế nào nhé!”
Cô dừng lại một lúc, lấy hơi nói tiếp: “Chuyện kì thật rất dễ dàng nhận thấy. Đồng chí cảnh sát, tưởng tôi không biết gì quả thật hoang đường! Chẳng qua là Nghiêm Xương Thạch cho người trà trộn vào lấy vân tay của tôi, sau đó lại phái người đến giải tỏa Lão Nhai – ông ta có thủ tục giải tỏa hợp pháp này chắc đi đường ngang ngõ tắt mất không ít tiền đi, đương nhiên không loại trừ khả năng các ông ở giữa tận lực giúp ông ta làm sự nghiệp kiến thiết xây dựng tổ quốc – Tiếp theo, ông ta đạo diễn một màn hỗn loạn đem tội giết người đổ lên đầu tôi, làm cho tôi trước mặt bao nhiêu người hết đường chối cãi. Không chỉ như vậy, ông ta còn sớm mua chuộc các ông, nhất định phải đem tội danh này từ giả làm thật, tống bằng được tôi vào tù, để cho hắn có tý mặt mũi ở trước người đàn bà kia, tôi nói có đúng không, ngài cảnh sát!”
Những lời Hứa Đồng nói làm vị cảnh sát kia chảy mồ hôi lạnh xuống. Công tác nhiều năm như vậy, muốn làm cho người khác nhận tội, chưa bao giờ ông ta cảm thấy khó như hôm nay. Cô gái này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đầu óc cực kì sắc bén, có thể trong thời gian ngắn ngủi thông suốt toàn bộ sự tình. Về sau, ông ta nhất định phải cẩn thận hơn, quả là một khúc xương khó nhằn, không thể coi thường. Một khi cô ta có thể tìm được chứng cớ chứng thực những điều cô ta nói là đúng, khi đó đúng là đại họa.
Hứa Đồng nhìn thấy vị cảnh sát kia sắc mặt xanh mét, không khỏi cười ra tiếng, “Từ đầu đến đuôi chỉ là một màn kịch mà thôi. Cái gọi là người vô tội bị thương kia, không chừng vài ngày nữa sẽ được xuất viện. Đống chí cảnh sát, ông nhất định phải nắm chắc thời gian, trước khi hắn xuất viện nhanh nhanh định tội tôi, bằng không, đợi đến khi hắn không có việc gì hoặc là có người đến giúp tôi lật lại bản án, chỉ sợ đến lúc đấy đã quá muộn!”
Vị cảnh sát kia tức giận nghiến răng, “Tôi chưa bao giờ gặp qua tên tội phạm nào càn rỡ như cô! Trên dao có vân tay của cô, bên cạnh mọi người nghe thấy cô kêu gào giết người, cô lại còn có thể đem tội danh đổ lên đầu người khác. Cô còn trẻ tuổi như vậy mà có thể lật ngược đen trắng, thật vô liêm sỉ!”
Giờ phút này, Hứa Đồng như nhìn thấy Chương Thực Đồng đang ở trước mặt. Cô không nhịn được cười rộ lên, cười đến nước mắt chảy ra. Thật châm chọc, những lời này nên dùng cho chính bọn họ mới đúng, lại bị bọn họ đẩy sang cho người khác. Cô ngừng cười, nhìn vị cảnh sát kia hỏi: “Ngay từ đầu ông đã nhấn mạnh, trên dao có dấu vân tay của tôi, ý muốn nói, nếu tôi vô tội, nếu hung thủ là người khác, vì sao trên dao không có dấu vân tay người đó? Tiên sinh, tôi không tin ông ở trong ngành nhiều năm như vật không biết có tiểu xảo – dùng băng dính quấn vào đầu ngón tay, vì thế đừng nói là vân tay, ngay cả mồ hôi cũng không thể dính vào một chút!”
Vị cảnh sát kia sắc mặt kinh hãi, một câu cũng nói không nên lời. Giờ phút này ông ta chỉ cảm thấy hối hận, hối hận trước đã quá mức khinh địch. Cô gái trước mắt này cái gì cũng biết, mỗi câu cô ta nói ra, quả thật khó đối phó.
Lúc này có người gõ cửa tiến vào, cúi người nói nhỏ với ông ta gì đó. Hứa Đồng nhìn thấy, khuôn mặt ông ta sáng lên, gật gật đầu nói với người kia một câu: “Tôi đã biết, cậu ra ngoài trước đi!” Trong giọng nói khó có thể che dấu sự vui mừng. Sau đó ông ta quay về phía Hứa Đồng, lớn giọng tuyên bố: “Hứa Đồng, những gì cô vừa nói chẳng qua chỉ là ngụy biên! Tôi nói cho cô biết, bây giờ, lời nói dối của cô đã bị vạch trần! Người vô tội kia bị thương nặng đã không thể tiếp tục điều trị! Nếu đây là một màn diễn, làm sao có khả năng xuống tay độc ác như vậy?”
Hứa Đồng nghe xong không khỏi run lên, thì ra người đó đã chết. Với kết quả này, ai sẽ tin lời cô nói, rằng bọn hắn thực ra là cùng hội cùng thuyền?
“Hứa Đồng, tôi xem cô lần này còn lấy cái gì để chối cãi!”