Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Dám không nghe máy
“Mày!” Võ Khánh bị cô làm cho tức giận không ít, ông ta gầm lên hỏi lại một lần nữa: “Tao hỏi mày, mày có về hay không?”
“Không!” Nhật Ly dứt khoát trả lời.
“Được! Đây chính là mày nói! Sau này đừng có mà hối hận!” Càng ngày Võ Khánh càng cảm thấy không sao nói chuyện nổi với đứa con ngỗ nghịch này thêm vài câu. Ông ta liền thở phì phò tắt điện thoại.
Nhật Ly nhếch miệng trào phúng cười, đáy mắt cô chỉ toàn sự lạnh lẽo, cũng chẳng thèm để ý tới sự tức giận của ông ta, liền đứng dậy đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Lúc này ở trong phòng khách nhà họ Võ, bà cụ Võ đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Bích Liên và Ái Lan, nhìn thấy Võ Khánh thở phì phì đi vào, liền nhíu mày lại hỏi: “Thế nào? Con bảo với nó chưa? Tối nay nó có trở về hay không?”
Võ Khánh tức giận ngồi phịch xuống ghế, nhận chén trà do Ái Lan đưa qua, uống một hơi cạn sạch, vẫn chưa hết tức lại tự rót thêm một chén nữa, ừng ực nuốt xuống rồi mới trả lời: “Con ranh đấy nó có bao giờ chịu nghe lời đâu! Ngay cả khi con nói là mẹ bị ốm nặng muốn gặp nó mà nó còn nguyền rủa cho mẹ nhanh chết đi kia kìa. Bây giờ con thấy nó càng ngày càng cứng cổ, rắn mặt, không có lý do gì có thể thuyết phục được nó, chắc chắn nó sẽ không trở về.”
Sắc mặt bà cụ Võ tái đi gào lên: “Đang yên đang lành con nói mẹ ốm nặng là có ý gì?”
Từ ngày chồng mất, bà ta đã ở vậy vất vả nuôi con trai, chăm lo cho cái gia đình này. Hết lòng vì hương hỏa của dòng họ Võ. Vậy mà thằng con này chẳng những không cho bà ta cái diễm phúc được bế cháu đích tôn, giờ lại còn trù ẻo bà ta chết. Đúng là loại mất dạy mà.
“Thì con đã nói là lừa nó về mà, chứ con chỉ mong mẹ sống lâu vài trăm tuổi thôi, không có ý nghĩ bất hiếu gì hết.” Võ Khánh vội vàng giải thích.
Ái Lan ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu cho Bích Liên, cô ta vội vàng rót một chén trà đưa sang cho bà cụ Võ dịu dàng lên tiếng:
“Bà nội, cha cháu cũng chỉ là muốn gọi chị về. Bà đừng nghĩ ngợi.” Giọng nói ngọt ngào như mật khiến bà cụ đang tức giận liền nguôi ngoai.
Thấy vậy, cô ta liền tiếp tục: “Người có hiếu với bà nội nhất chính là cha cháu đấy! Hay là cháu gái không lấy chồng nữa ở nhà bầu bạn với bà nội suốt đời nhé!”
“Cha bố cô, không lấy chồng thì cũng đừng gọi tôi là bà nội.” Bà cụ Võ dí tay vào trán Bích Liên yêu chiều mắng. “Chỉ có mỗi cháu gái bà là ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
“Con gái con mà lại.” Võ Khánh khì khì cười lấy lòng.
Ông ta có hai đứa con, đúng là tính cách khác nhau một trời một vực. Bích Liên chính là áo bông ấm áp còn con ranh kia chẳng khác gì khăn quàng dệt từ sợi gai, vừa thô vừa cứng, choàng vào cổ như muốn lấy luôn mạng của người mang.
“Đứa kia không phải con anh chắc?” Bà cụ Võ vẫn chưa hết giận liền vặn lại.
“Còn chưa có chắc.” Võ Khánh nghiến răng, con của ông ta sao tính cách chẳng giống ông ta chút nào, ngang ngược ngu ngốc.
“Mẹ ơi, con có một cách đấy.” Ái Lan nhẹ nhàng nói.
“Cách gì?” Tất cả mọi người đồng loạt mong chờ nhìn sang.
Ái Lan đưa mắt ra hiệu với Cảnh Tiểu Nhã ở đối diện rồi cười lạnh: “Ông cứ bảo rằng, ở đây vẫn còn giữ mấy di vật của mẹ nó, nếu buổi tối hôm nay nó không tới thì lập tức đốt toàn bộ. Một thứ nó cũng đừng nghĩ có được.”
Sắc mặt Võ Khánh lập tức thay đổi, ông ta cười nhếch miệng đáp ứng: “Được.”
“Bà nội, cha mẹ, liệu chuyện này có thành công không?” Bích Liên dụt dè hỏi.
“Nó dám không nghe theo?” Bà cụ Võ lên giọng nói.
Bích Liên giả bộ nhăn nhó: “Tại vì người bạn đạo diễn này của cháu hơi nhiều tuổi chút, nhưng lại rất có tiền. Bà biết đấy, nghiệp diễn vất vả lại nay đây mai đó, nên anh ấy mới kết hôn có ba lần thôi.”
“Không thành vấn đề. Cứ có tiền là được, cái ngữ ấy nghèo đói quen rồi thấy tiền sẽ đáp ứng ngay ấy mà. Nó còn phải cảm tạ chúng ta đã mai mối ấy chứ!” Bà cụ Võ mỉm cười.
Ái Lan nhìn Võ Khánh: “Miễn sao có lợi cho tương lai của con. Đám người lớn chúng ta bị mang tiếng xấu ép buộc nó cũng không sao.”
“Vậy cha mau gọi lại cho chị đi.” Bích Liên cầm điện thoại dúi vào tay của Võ Khánh.
Ông ta chần chờ một chút rồi bấm số gọi đi.
Thật chẳng muốn nói chuyện với con ranh này chút nào, ông ta sẽ sớm bị mắc bệnh tim mất.
Tiếng chuông đổ hết thời gian chờ vẫn không có người bắt máy.
Gọi hai, ba cuộc đều chung một kết quả.
“Nó dám không nghe máy.” Bà cụ Võ tức giận tới nỗi vài sợi tóc bạc cũng muốn dựng ngược hết lên.
“Lấy máy khác gọi. Số lạ chắc nó sẽ nghe.” Ái Lan vội nói.
“Để tới trưa hãy gọi ạ.”
Nghe Bích Liên nói vậy, Võ Khánh gật đầu rồi đứng dậy xách cặp đi làm.
***
Nhật Ly lúc này đã ăn sáng xong tinh tươm. Cô đang ung dung nằm trên ghế sô pha dạo qua các diễn đàn tiểu thuyết mạng, nghe ngóng mọi người bàn tán về những tác phẩm đang nổi hiện giờ. Đột nhiên tên truyện của cô được nhắc tới trong một bình luận.
Ai lại mang con cô lên đây chơi thế này?
Kéo xuống những bình luận bên dưới, có một bình luận nhận được hơn một trăm icon ngạc nhiên đập vào mắt Nhật Ly làm tim cô như muốn ngừng đập.
[Tác giả này chính là chị gái đáng ghét của Anly nhé!]
“Không!” Nhật Ly dứt khoát trả lời.
“Được! Đây chính là mày nói! Sau này đừng có mà hối hận!” Càng ngày Võ Khánh càng cảm thấy không sao nói chuyện nổi với đứa con ngỗ nghịch này thêm vài câu. Ông ta liền thở phì phò tắt điện thoại.
Nhật Ly nhếch miệng trào phúng cười, đáy mắt cô chỉ toàn sự lạnh lẽo, cũng chẳng thèm để ý tới sự tức giận của ông ta, liền đứng dậy đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Lúc này ở trong phòng khách nhà họ Võ, bà cụ Võ đang ngồi nói chuyện vui vẻ với Bích Liên và Ái Lan, nhìn thấy Võ Khánh thở phì phì đi vào, liền nhíu mày lại hỏi: “Thế nào? Con bảo với nó chưa? Tối nay nó có trở về hay không?”
Võ Khánh tức giận ngồi phịch xuống ghế, nhận chén trà do Ái Lan đưa qua, uống một hơi cạn sạch, vẫn chưa hết tức lại tự rót thêm một chén nữa, ừng ực nuốt xuống rồi mới trả lời: “Con ranh đấy nó có bao giờ chịu nghe lời đâu! Ngay cả khi con nói là mẹ bị ốm nặng muốn gặp nó mà nó còn nguyền rủa cho mẹ nhanh chết đi kia kìa. Bây giờ con thấy nó càng ngày càng cứng cổ, rắn mặt, không có lý do gì có thể thuyết phục được nó, chắc chắn nó sẽ không trở về.”
Sắc mặt bà cụ Võ tái đi gào lên: “Đang yên đang lành con nói mẹ ốm nặng là có ý gì?”
Từ ngày chồng mất, bà ta đã ở vậy vất vả nuôi con trai, chăm lo cho cái gia đình này. Hết lòng vì hương hỏa của dòng họ Võ. Vậy mà thằng con này chẳng những không cho bà ta cái diễm phúc được bế cháu đích tôn, giờ lại còn trù ẻo bà ta chết. Đúng là loại mất dạy mà.
“Thì con đã nói là lừa nó về mà, chứ con chỉ mong mẹ sống lâu vài trăm tuổi thôi, không có ý nghĩ bất hiếu gì hết.” Võ Khánh vội vàng giải thích.
Ái Lan ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu cho Bích Liên, cô ta vội vàng rót một chén trà đưa sang cho bà cụ Võ dịu dàng lên tiếng:
“Bà nội, cha cháu cũng chỉ là muốn gọi chị về. Bà đừng nghĩ ngợi.” Giọng nói ngọt ngào như mật khiến bà cụ đang tức giận liền nguôi ngoai.
Thấy vậy, cô ta liền tiếp tục: “Người có hiếu với bà nội nhất chính là cha cháu đấy! Hay là cháu gái không lấy chồng nữa ở nhà bầu bạn với bà nội suốt đời nhé!”
“Cha bố cô, không lấy chồng thì cũng đừng gọi tôi là bà nội.” Bà cụ Võ dí tay vào trán Bích Liên yêu chiều mắng. “Chỉ có mỗi cháu gái bà là ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
“Con gái con mà lại.” Võ Khánh khì khì cười lấy lòng.
Ông ta có hai đứa con, đúng là tính cách khác nhau một trời một vực. Bích Liên chính là áo bông ấm áp còn con ranh kia chẳng khác gì khăn quàng dệt từ sợi gai, vừa thô vừa cứng, choàng vào cổ như muốn lấy luôn mạng của người mang.
“Đứa kia không phải con anh chắc?” Bà cụ Võ vẫn chưa hết giận liền vặn lại.
“Còn chưa có chắc.” Võ Khánh nghiến răng, con của ông ta sao tính cách chẳng giống ông ta chút nào, ngang ngược ngu ngốc.
“Mẹ ơi, con có một cách đấy.” Ái Lan nhẹ nhàng nói.
“Cách gì?” Tất cả mọi người đồng loạt mong chờ nhìn sang.
Ái Lan đưa mắt ra hiệu với Cảnh Tiểu Nhã ở đối diện rồi cười lạnh: “Ông cứ bảo rằng, ở đây vẫn còn giữ mấy di vật của mẹ nó, nếu buổi tối hôm nay nó không tới thì lập tức đốt toàn bộ. Một thứ nó cũng đừng nghĩ có được.”
Sắc mặt Võ Khánh lập tức thay đổi, ông ta cười nhếch miệng đáp ứng: “Được.”
“Bà nội, cha mẹ, liệu chuyện này có thành công không?” Bích Liên dụt dè hỏi.
“Nó dám không nghe theo?” Bà cụ Võ lên giọng nói.
Bích Liên giả bộ nhăn nhó: “Tại vì người bạn đạo diễn này của cháu hơi nhiều tuổi chút, nhưng lại rất có tiền. Bà biết đấy, nghiệp diễn vất vả lại nay đây mai đó, nên anh ấy mới kết hôn có ba lần thôi.”
“Không thành vấn đề. Cứ có tiền là được, cái ngữ ấy nghèo đói quen rồi thấy tiền sẽ đáp ứng ngay ấy mà. Nó còn phải cảm tạ chúng ta đã mai mối ấy chứ!” Bà cụ Võ mỉm cười.
Ái Lan nhìn Võ Khánh: “Miễn sao có lợi cho tương lai của con. Đám người lớn chúng ta bị mang tiếng xấu ép buộc nó cũng không sao.”
“Vậy cha mau gọi lại cho chị đi.” Bích Liên cầm điện thoại dúi vào tay của Võ Khánh.
Ông ta chần chờ một chút rồi bấm số gọi đi.
Thật chẳng muốn nói chuyện với con ranh này chút nào, ông ta sẽ sớm bị mắc bệnh tim mất.
Tiếng chuông đổ hết thời gian chờ vẫn không có người bắt máy.
Gọi hai, ba cuộc đều chung một kết quả.
“Nó dám không nghe máy.” Bà cụ Võ tức giận tới nỗi vài sợi tóc bạc cũng muốn dựng ngược hết lên.
“Lấy máy khác gọi. Số lạ chắc nó sẽ nghe.” Ái Lan vội nói.
“Để tới trưa hãy gọi ạ.”
Nghe Bích Liên nói vậy, Võ Khánh gật đầu rồi đứng dậy xách cặp đi làm.
***
Nhật Ly lúc này đã ăn sáng xong tinh tươm. Cô đang ung dung nằm trên ghế sô pha dạo qua các diễn đàn tiểu thuyết mạng, nghe ngóng mọi người bàn tán về những tác phẩm đang nổi hiện giờ. Đột nhiên tên truyện của cô được nhắc tới trong một bình luận.
Ai lại mang con cô lên đây chơi thế này?
Kéo xuống những bình luận bên dưới, có một bình luận nhận được hơn một trăm icon ngạc nhiên đập vào mắt Nhật Ly làm tim cô như muốn ngừng đập.
[Tác giả này chính là chị gái đáng ghét của Anly nhé!]