Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46-47: Anh xin lỗi + Một nửa sự thật
Anh thật sự xót thương cho những gì Đình Trân đã trải qua nhưng không đồng nghĩa với việc tha thứ cho những gì cô ta đã gây ra. Anh xoay người về phía cô ta nhưng ánh mắt vẫn thể hiện rõ nét bản lĩnh của một người đàn ông khi xem xét mọi việc.
- Lúc trước tôi không biết cô đã trải qua những chuyện kinh khủng như vậy, nhưng điều đó không thể là cái cớ để cô hãm hại Nhược Ly. Cô phải hiểu rõ rằng Ly vô tội.
Ả cười nhếch mép trước câu nói của anh thay vì sự lắng nghe cảm phục.
- Tôi chịu đựng bao đau khổ để mong gặp lại anh, còn nó hà cớ gì có được anh dễ dàng như vậy? Tôi có gì thua nó chứ hả? Gia cảnh? Nhan sắc? Học thức?..._ Ả nắm chặt lòng bàn tay.
- Sao cô biết cô ấy có được tôi dễ dàng? _ Anh lạnh lùng hỏi.
- Không phải sao? Chính ba mẹ anh kể với tôi rằng hôn nhân của hai người là chuyện hôn ước!
Anh chậm rãi bước đến trước mặt ả, nhìn thẳng vào mắt ả từ tốn nói:
- Cô hại cô ấy đến mức này mà còn dám nói rằng cô ấy có được tôi là "dễ dàng"? Đối với tôi, bất kể điều gì của Nhược Ly cũng hơn tất cả mọi cô gái khác. Còn cô bây giờ, mãi mãi thua cô của ngày xưa!
- Anh nói tôi thua ngày xưa? _ Ả trố mắt ấm ức nhìn anh.
- Cô của ngày xưa có một tâm hồn đẹp hơn bây giờ rất nhiều!
Dứt lời anh nhanh chóng quay lưng bỏ đi để lại phía sau là ả Đình Trân lặng lẽ rơi nước mắt nhìn theo bóng lưng anh.
Thực sự anh đã rất muốn công khai chuyện Đình Trân hãm hại cô cho tất cả mọi người đều biết nhưng sau khi nghe Đình Trân kể về quá khứ đau khổ của cô ta anh lại có chút thương hại. Anh biết cô ta là người giảo trá nhưng câu chuyện cô ta kể chắc rằng không phải giả dối vì từ ánh mắt đến lời nói đều rất chân thật.
Anh trở lại bệnh viện, bước vào phòng bệnh, cô vẫn nằm im trên giường truyền nước biển. Anh khẽ bước lại ngồi cạnh cô, anh nắm lấy tay cô dịu dàng nói:
- Anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho em, nhưng anh biết rằng em cũng không muốn anh trả thù Đình Trân đúng không em?
Bất giác anh cảm nhận được những ngón tay của cô nhẹ nhàng cử động siết hờ yếu ớt lấy bàn tay anh. Anh vội vàng đưa tay áp lên má cô gọi nhỏ nhẹ:
- Nhược Ly, em có nghe anh nói không? Tỉnh lại đi em, mở mắt ra nhìn anh đi.
Đôi mắt to tròn của cô khẽ mở ra một cách từ từ, chậm rãi tựa như đứa trẻ sơ sinh mới lần đầu mở mắt dậy nhìn cuộc đời. Ánh sáng trong phòng khiến cô nheo mắt vài giây trước khi ánh mắt mở to nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú của anh. Anh vui mừng mỉm cười nhìn cô:
- Em tỉnh rồi, anh lo cho em đến sốt cả ruột!
Cô bỗng đưa tay ôm chặt lấy cổ anh khiến anh vô cùng bất ngờ. Anh đưa hai tay ôm chặt lấy cô, xoa đầu cô dịu dàng:
- Em ngoan! Có anh đây rồi!
Trông cô lúc này khác hẳn vẻ kiên cường khi bị thương ở cuộc thi. Có lẽ cô gái yếu đuối này đã gồng mình chịu đựng quá nhiều nên giờ là lúc cô giải tỏa đi cái vỏ bọc mạnh mẽ đó. Cô cất giọng yếu ớt vì sức khỏe còn yếu do mới tỉnh lại:
- Lúc đó em rất sợ, rất muốn có chú bên cạnh!
**Chương 47**
Anh vỗ về cô bằng cả cử chỉ ân cần lẫn lời nói ngọt ngào vì biết rằng cô đã phải trải qua một chuyện khó khăn mà trước giờ cô chưa từng gặp phải.
- Anh xin lỗi...Khánh Minh kể anh nghe mọi chuyện rồi...
Cô vội lắc đầu ôm chặt lấy anh:
- Chú có lỗi gì đâu mà xin...mọi chuyện đâu ai ngờ...
Cô vẫn rất ngây ngô, rất đáng yêu dù vừa thoát hoạn nạn.
- Em có trách Đình Trân không?_ Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng pha lẫn chút suy tư.
- Nếu nói không trách, không giận là nói dối...nhưng thù hận thì được gì? Em không muốn mình như Đình Trân, thôi kệ, tha thứ được thì tha thứ!
Anh quả thật không nghĩ sai về cô chút nào, cô gái ngây ngô nhưng suy nghĩ lại rất thấu đáo. Cô sống thật nhẹ nhàng đơn giản và đầy kiên cường.
- Em vị tha thật, đúng là vợ của anh!_ Anh xoa đầu cô.
Cô cười híp mắt:
- Nhờ chú dạy dỗ không phải sao?
- Em lại còn dẻo miệng nữa chứ!_ Anh ngắt mũi cô.
Anh kể cho cô nghe chuyện anh đã đến nhà gặp Đình Trân. Cả hai trò chuyện hạnh phúc bên nhau. Một lúc sau mọi người vào phòng bệnh thăm cô,có cả cha mẹ của anh và cô. .
ngôn tình hay
Hai ngày sau cô xuất viện. Anh đưa cô về nhà, bầu không khí hạnh phúc của căn nhà đã trở lại. Căn phòng quen thuộc của hai người lại đầy ắp tiếng nói cười. Anh chăm sóc cô rất chu đáo. Thậm chí những ngày cô nằm viện anh đã xin nghỉ dạy ở trường để chuyên tâm chăm sóc cô. Anh muốn vết thương của cô lành hẳn mới để cô đi học lại bình thường.
- -----------------------------
Hội nghị quốc tế về ngoại ngữ được tổ chức ở nước Mĩ đã được triển khai. Ban chỉ huy toàn trường đã thống nhất với nhau chọn anh là người sẽ đại diện sang Mĩ để dự hội nghị. Chuyến đi này sẽ kéo dài trong vòng một tuần. Trước khi đi anh nói nũng nịu với cô:
- Anh sắp đi Mĩ rồi, em có nhớ anh không?
Cô thấy vẻ mặt pha trò của anh thì trong lòng rất muốn phì cười nhưng cố tỏ ra nghiêm túc:
- Chú đi rồi sẽ về, một tuần thôi mà nhớ gì chứ!
Anh nghe vậy bỗng đen mặt, cứ ngỡ sẽ nhận được lời nói ngọt ngào nào đó từ cô nhưng không ngờ.
- Em không tình cảm gì cả, đã thế anh đi luôn cho em biết...
- Chú thử đi luôn xem...
- Anh đi luôn thì sao? _ Anh đưa mắt quan sát biểu cảm của cô.
- Thì em kiếm chồng khác! _ Cô cười tươi rói thách thức nhìn anh.
Anh nghe như sét đánh ngang tai, hôm nay cô gan thật lại còn dám chọc tức anh như vậy.
- Vậy em kiếm đi, kiếm chàng trai nào trẻ hơn anh đi!
Cô phì cười trước vẻ mặt đáng yêu của anh, cô ôm choàng lấy cổ anh, hôn lên môi anh rồi lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền.
- Em giỡn mà giận gì không biết nữa. Chú thấy dây chuyền đẹp không?
Anh mỉm cười đưa tay nâng lấy mặt dây chuyền ngạc nhiên:
- Đẹp...nhưng mà mặt dây chuyền này?
Mặt dây chuyền là một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong lọ là chiếc nhẫn đồ chơi bé xíu mà ngày nhỏ cô đã từng đeo cho anh.
- Chú thấy ý nghĩa không? Em thấy nhẫn đính hôn của chúng ta ngày nhỏ mà chỉ cất mãi trong tủ thì chán lắm nên em làm thành dây chuyền tặng chú nè!
Anh xoa đầu cô mỉm cười dịu dàng:
- Em thông minh lẫn sáng tạo ghê ta!
- Để em đeo cho chú nha!
Cô đưa tay vòng qua cổ anh đeo sợi dây chuyền lên cổ cho anh. Sau đó cô ngắm nhìn mặt dây chuyền.
- Đẹp quá xá..._ Cô thốt lên.
Anh bỗng nắm lấy tay cô hỏi nhẹ nhàng:
- Em có biết vì sao chúng ta lấy nhau không?
- Chẳng phải do hôn ước sao? _ Cô tròn mắt ngây ngô nhìn anh.
- Hôn ước...thật ra...chỉ là một nửa sự thật..._ Anh khẽ đáp.
- Lúc trước tôi không biết cô đã trải qua những chuyện kinh khủng như vậy, nhưng điều đó không thể là cái cớ để cô hãm hại Nhược Ly. Cô phải hiểu rõ rằng Ly vô tội.
Ả cười nhếch mép trước câu nói của anh thay vì sự lắng nghe cảm phục.
- Tôi chịu đựng bao đau khổ để mong gặp lại anh, còn nó hà cớ gì có được anh dễ dàng như vậy? Tôi có gì thua nó chứ hả? Gia cảnh? Nhan sắc? Học thức?..._ Ả nắm chặt lòng bàn tay.
- Sao cô biết cô ấy có được tôi dễ dàng? _ Anh lạnh lùng hỏi.
- Không phải sao? Chính ba mẹ anh kể với tôi rằng hôn nhân của hai người là chuyện hôn ước!
Anh chậm rãi bước đến trước mặt ả, nhìn thẳng vào mắt ả từ tốn nói:
- Cô hại cô ấy đến mức này mà còn dám nói rằng cô ấy có được tôi là "dễ dàng"? Đối với tôi, bất kể điều gì của Nhược Ly cũng hơn tất cả mọi cô gái khác. Còn cô bây giờ, mãi mãi thua cô của ngày xưa!
- Anh nói tôi thua ngày xưa? _ Ả trố mắt ấm ức nhìn anh.
- Cô của ngày xưa có một tâm hồn đẹp hơn bây giờ rất nhiều!
Dứt lời anh nhanh chóng quay lưng bỏ đi để lại phía sau là ả Đình Trân lặng lẽ rơi nước mắt nhìn theo bóng lưng anh.
Thực sự anh đã rất muốn công khai chuyện Đình Trân hãm hại cô cho tất cả mọi người đều biết nhưng sau khi nghe Đình Trân kể về quá khứ đau khổ của cô ta anh lại có chút thương hại. Anh biết cô ta là người giảo trá nhưng câu chuyện cô ta kể chắc rằng không phải giả dối vì từ ánh mắt đến lời nói đều rất chân thật.
Anh trở lại bệnh viện, bước vào phòng bệnh, cô vẫn nằm im trên giường truyền nước biển. Anh khẽ bước lại ngồi cạnh cô, anh nắm lấy tay cô dịu dàng nói:
- Anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được cho em, nhưng anh biết rằng em cũng không muốn anh trả thù Đình Trân đúng không em?
Bất giác anh cảm nhận được những ngón tay của cô nhẹ nhàng cử động siết hờ yếu ớt lấy bàn tay anh. Anh vội vàng đưa tay áp lên má cô gọi nhỏ nhẹ:
- Nhược Ly, em có nghe anh nói không? Tỉnh lại đi em, mở mắt ra nhìn anh đi.
Đôi mắt to tròn của cô khẽ mở ra một cách từ từ, chậm rãi tựa như đứa trẻ sơ sinh mới lần đầu mở mắt dậy nhìn cuộc đời. Ánh sáng trong phòng khiến cô nheo mắt vài giây trước khi ánh mắt mở to nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú của anh. Anh vui mừng mỉm cười nhìn cô:
- Em tỉnh rồi, anh lo cho em đến sốt cả ruột!
Cô bỗng đưa tay ôm chặt lấy cổ anh khiến anh vô cùng bất ngờ. Anh đưa hai tay ôm chặt lấy cô, xoa đầu cô dịu dàng:
- Em ngoan! Có anh đây rồi!
Trông cô lúc này khác hẳn vẻ kiên cường khi bị thương ở cuộc thi. Có lẽ cô gái yếu đuối này đã gồng mình chịu đựng quá nhiều nên giờ là lúc cô giải tỏa đi cái vỏ bọc mạnh mẽ đó. Cô cất giọng yếu ớt vì sức khỏe còn yếu do mới tỉnh lại:
- Lúc đó em rất sợ, rất muốn có chú bên cạnh!
**Chương 47**
Anh vỗ về cô bằng cả cử chỉ ân cần lẫn lời nói ngọt ngào vì biết rằng cô đã phải trải qua một chuyện khó khăn mà trước giờ cô chưa từng gặp phải.
- Anh xin lỗi...Khánh Minh kể anh nghe mọi chuyện rồi...
Cô vội lắc đầu ôm chặt lấy anh:
- Chú có lỗi gì đâu mà xin...mọi chuyện đâu ai ngờ...
Cô vẫn rất ngây ngô, rất đáng yêu dù vừa thoát hoạn nạn.
- Em có trách Đình Trân không?_ Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng pha lẫn chút suy tư.
- Nếu nói không trách, không giận là nói dối...nhưng thù hận thì được gì? Em không muốn mình như Đình Trân, thôi kệ, tha thứ được thì tha thứ!
Anh quả thật không nghĩ sai về cô chút nào, cô gái ngây ngô nhưng suy nghĩ lại rất thấu đáo. Cô sống thật nhẹ nhàng đơn giản và đầy kiên cường.
- Em vị tha thật, đúng là vợ của anh!_ Anh xoa đầu cô.
Cô cười híp mắt:
- Nhờ chú dạy dỗ không phải sao?
- Em lại còn dẻo miệng nữa chứ!_ Anh ngắt mũi cô.
Anh kể cho cô nghe chuyện anh đã đến nhà gặp Đình Trân. Cả hai trò chuyện hạnh phúc bên nhau. Một lúc sau mọi người vào phòng bệnh thăm cô,có cả cha mẹ của anh và cô. .
ngôn tình hay
Hai ngày sau cô xuất viện. Anh đưa cô về nhà, bầu không khí hạnh phúc của căn nhà đã trở lại. Căn phòng quen thuộc của hai người lại đầy ắp tiếng nói cười. Anh chăm sóc cô rất chu đáo. Thậm chí những ngày cô nằm viện anh đã xin nghỉ dạy ở trường để chuyên tâm chăm sóc cô. Anh muốn vết thương của cô lành hẳn mới để cô đi học lại bình thường.
- -----------------------------
Hội nghị quốc tế về ngoại ngữ được tổ chức ở nước Mĩ đã được triển khai. Ban chỉ huy toàn trường đã thống nhất với nhau chọn anh là người sẽ đại diện sang Mĩ để dự hội nghị. Chuyến đi này sẽ kéo dài trong vòng một tuần. Trước khi đi anh nói nũng nịu với cô:
- Anh sắp đi Mĩ rồi, em có nhớ anh không?
Cô thấy vẻ mặt pha trò của anh thì trong lòng rất muốn phì cười nhưng cố tỏ ra nghiêm túc:
- Chú đi rồi sẽ về, một tuần thôi mà nhớ gì chứ!
Anh nghe vậy bỗng đen mặt, cứ ngỡ sẽ nhận được lời nói ngọt ngào nào đó từ cô nhưng không ngờ.
- Em không tình cảm gì cả, đã thế anh đi luôn cho em biết...
- Chú thử đi luôn xem...
- Anh đi luôn thì sao? _ Anh đưa mắt quan sát biểu cảm của cô.
- Thì em kiếm chồng khác! _ Cô cười tươi rói thách thức nhìn anh.
Anh nghe như sét đánh ngang tai, hôm nay cô gan thật lại còn dám chọc tức anh như vậy.
- Vậy em kiếm đi, kiếm chàng trai nào trẻ hơn anh đi!
Cô phì cười trước vẻ mặt đáng yêu của anh, cô ôm choàng lấy cổ anh, hôn lên môi anh rồi lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền.
- Em giỡn mà giận gì không biết nữa. Chú thấy dây chuyền đẹp không?
Anh mỉm cười đưa tay nâng lấy mặt dây chuyền ngạc nhiên:
- Đẹp...nhưng mà mặt dây chuyền này?
Mặt dây chuyền là một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong lọ là chiếc nhẫn đồ chơi bé xíu mà ngày nhỏ cô đã từng đeo cho anh.
- Chú thấy ý nghĩa không? Em thấy nhẫn đính hôn của chúng ta ngày nhỏ mà chỉ cất mãi trong tủ thì chán lắm nên em làm thành dây chuyền tặng chú nè!
Anh xoa đầu cô mỉm cười dịu dàng:
- Em thông minh lẫn sáng tạo ghê ta!
- Để em đeo cho chú nha!
Cô đưa tay vòng qua cổ anh đeo sợi dây chuyền lên cổ cho anh. Sau đó cô ngắm nhìn mặt dây chuyền.
- Đẹp quá xá..._ Cô thốt lên.
Anh bỗng nắm lấy tay cô hỏi nhẹ nhàng:
- Em có biết vì sao chúng ta lấy nhau không?
- Chẳng phải do hôn ước sao? _ Cô tròn mắt ngây ngô nhìn anh.
- Hôn ước...thật ra...chỉ là một nửa sự thật..._ Anh khẽ đáp.