-
Chương 1: Ánh nắng
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Yan
- Tình trạng
- Đang viết
- Số chương
- 24 chương
- Nguồn
- Tự viết
- Lượt đọc
- 8,892
- Cập nhật
Ánh nắng ban mai mang đậm màu sắc của sức sống, nó là đại diện cho ngày mới tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết. Lạc Vân tin vào điều ấy, bởi lẻ nàng còn đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, rất nhiều mơ ước, màu xanh và màu hồng luôn phủ đầy suy nghĩ của nàng
- Heo lười, nắng đã làm khô mấy lần quần áo, mà heo vẫn chưa chịu thức dậy? – Phương Thư vừa nói vừa vén tầm màn nền màu xanh lá tươi mát có điểm thêm vài nụ hoa chớm nở màu vàng nhạt.
- Nhím, Vân muốn ngủ một xíu nữa, vì tối hôm qua bận viết lách… - Lạc Vân giọng còn ngáy ngủ
- Lạc Vân à, cậu thức khuya quá không tốt cho sức khỏe, nhất là làn da đấy! – Phương Thư nhìn Lạc Vân đầy thương yêu
- Lạc Vân, cậu thức dậy, vệ sinh và trang điểm đẹp, tụi mình ra ngoài – Phương Thư vừa nói vừa kéo chăn
- Thôi, mình chào thua Thư, đợi xíu nữa nhé – Vừa nói, Lạc Vân loay hoay tìm đôi dép có in hình hoa màu xanh lá
- Gớm, cậu đó, đồ đạc để lung tung, dép cậu đây – Vừa càu nhàu, Phương Thư đem dép lại cho Lạc Vân
- ………. Lạc Vân thấy trong lòng ấm áp, bước vào nhà vệ sinh
Lạc Vân từ thành phố B đến thành phố A còn khá lạ lẫm nơi đất khách quê người này, thuộc dân tỉnh lẻ và gia đình đơn thuần làm nghề buôn bán nhỏ. Từ nhỏ, Lạc Vân được nuôi dưỡng và dạy dỗ cũng như bao đứa trẻ khác cùng trang lứa ở chốn thôn quê bình dị. Gia đình Lạc Vân cũng đơn giản mà giáo dục con cái, cha mẹ luôn hi vọng con gái sau này vừa có thể tự lực phát triển theo ý thích bản thân nhưng không đánh mất giá trị con người. Vân Lạc biết điều đó, biết rằng cha mẹ không khá giả như những cô bác trong gia đình, lại cố gắng nuôi nấng và tạo điều kiện cho cô ăn học đến tận bây giờ đã là sự nổ lực không hề nhỏ của cha mẹ. Lạc Vân tự có suy nghĩ riêng của mình!
Còn Phương Thư, một cô gái thành thị của thành phố A, Phương Thư khá về mọi mặt, đặc biệt Phương Thư rất nhiệt tình nhưng lại có tính chiếm hữu rất cao.
Lạc Vân và Phương Thư quen nhau cũng được hơn 3 năm. Khi ấy, cả hai gặp nhau khi vào làm thủ tục nhập học vì cùng là sinh viên năm nhất của trường đại học I có tiếng ở thành phố A, học cùng ngành phát triển kinh doanh, cả hai tìm thấy nhau khi có cùng quan điểm về cuộc sống, về lý tưởng và hơn hết cả hai cảm thấy “hợp nhau” về mọi mặt. Phương Thư có 1 căn hộ chung cư cao cấp gần đại học, nên đề nghị Vân Lạc về ở cùng.
- Lạc Vân à, hiện cậu chưa có nhà trọ, đến nhà mình ở đi, nhà rộng lắm, một mình ở cảm thấy sợ… - Phương Thư nài nỉ
- Mình vô ở cùng sẽ gây phiền đến cậu, cha mẹ mình thường xuyên đến thăm mình, sẽ quấy nhiễu không gian riêng tư của cậu. – Lạc Vân tìm cớ từ chối
- Lạc Vân, mình vừa gặp cậu đã thấy thích, cứ vô ở cùng mình, mọi chuyện khác đừng bận tâm. Với lại, mình hiểu cậu ngại tiền bạc đúng không? Yên tâm, chi phí sinh hoạt cậu trả xem như huề nhau nhé! – Phương Thư quyết tâm hơn
……. Lạc Vân vẫn đang miên man suy nghĩ
- Đi thôi, mình sẽ đưa cậu về ngôi nhà của “Nhím và heo” – Phương Thư vừa nói vừa xách hành lý của Lạc Vân ra xe riêng của mình
- Ai là heo ai là nhím vậy Phương Thư? Lạc Vân ngây ngô hỏi
- Nhìn Lạc Vân ú ú tròn tròn thì là heo còn gì – Phương Thư tinh nghịch
- Phương Thư gửi xe xong thì thấy nàng Lạc Vân ngẩn ngơ đứng nhìn tòa nhà trước mặt với nét ngỡ ngàng, cô mỉm cười và bước đến gần cầm giúp hành lý trên tay Lạc Vân
- Đi thôi, đến nhà của Phương Thư còn ngạc nhiên hơn nữa
………. Lạc Vân vẫn ngẩn ngơ
- Chào mừng heo đến ở cùng với nhím, 2 đứa mình một phòng này, còn phòng này là phòng học/làm việc/đọc sách, đây là phòng bếp với đầy đủ dụng cụ làm bếp nhé, còn đây là phòng khách. À, còn đây là ban công có thể ngắm toàn cảnh thành phố. Quên nữa, còn có khu trồng rau/hoa lá cành – Phương Thư phấn khích giới thiệu mọi ngõ ngách trong căn hộ của mình
……… Lạc Vân vẫn im lặng.
- Lạc Vân, cậu sao thế, không thích à? Phương Thư nhìn thấy nét mặt thoáng buồn của Lạc Vân lo lắng
- Vân không sao, chắc do mình đi đường xa nên hơi mệt – Lạc Vân cố giấu tâm trạng của mình
- Ầy, sơ suất quá, Vân nghỉ ngơi đi. Tối Thư đưa Vân đi dạo và mua sắm ít đồ.
……. Lạc Vân vẫn đang đứng ngẩn tò te thì bị Phương Thư đẩy vào phòng
- Vân à, cậu cứ xem đây là nhà của mình đi, cậu cứ suy ngĩ rồi ngại ngùng như thế, mình không thích tẹo nào. Tuy mới gặp nhau, mình biết chuyện này hơi bất ngờ, nhưng mình vì thích cậu từ đầu bởi nhìn cậu “con nhà lành” ngon lành cành đào, nên bị mê hoặc đó mà
- Phương Thư, mình không nghi ngờ cậu, chỉ là mình vẫn chưa thích ứng kịp nên còn ngẩn ngơ thế thôi
- Vậy thì tốt rồi, dần già cậu sẽ quen thôi!
Lạc Vân mỉm cười nhìn mình trong gương, một chút hoài niệm về chuyện xưa cũ…
- Lạc Vân, mình nói cậu nghe này, cậu chậm hơn rùa, chỉ mỗi vệ sinh cá nhân đã chiếm gần cả giờ đồng hồ - Bệnh cằn nhằn của Phương Thư tái phát
- Ra ngay, tiểu thư càu nhau – Lạc Vân làm mặt mèo trêu Phương Thư
Nhìn vào tủ quần áo cá nhân, Lạc Vân lục tìm chiếc váy phù hợp, nàng thầm nghĩ, chiếc váy nhẹ nhàng mà tôn dáng mang theo một chút quyến rũ là nhất. Nàng há hốc miệng:
- Nhím ơi, nhím à, mua cho heo váy mới? Lạc Vân ngạc nhiên
- Lạc Vân, dáng cậu không tệ, nên khi thấy nó mình liền mua – Phương Thư bước ra với vẻ mặt hớn hở
- Bao nhiêu, Vân gửi lại tiền? Vừa nói, Vân lục vài tờ tiền trong ví ra
- Tiền tiền, sao cậu lúc nào cũng thế, tớ không thiếu thứ ấy. Cậu muốn trả ơn mình, chiều nay nấu cho mình bữa thịnh soạn là được – Phương Thư nháy mắt
- Cậu đấy, đừng chìu hư mình, lỡ sau này mình lợi dụng sự giàu có của cậu không sợ sao?
- Mình cầu mong cậu hãy lợi dụng mình đấy heo con à! Thư vừa nói vừa véo mũi Vân
…………..
Lạc Vân, hôm nay trời đẹp nắng nhẹ, cậu mặc short với áo thun cho thoải mái, đi dạo rồi vào siêu thị mua ít thức ăn, tối nay có khách nhé.
- Khách nào, ở đâu ra thế Thư? Vân ngạc nhiên hỏi lại
- Bí mật nhé, tối cậu sẽ biết – Thư tỏ vẻ bí mật
…………
Hai cô bé, một tiểu thư con nhà giàu, một cô gái miền thôn quê, không hẹn mà gặp, lại cùng gắn bó với nhau tận 3 năm, có thể nói tình bạn này, cả hai chắc chắn sẽ không phai mờ dù có chuyện gì xảy ra. Phương Thư từng nghĩ, gia đình cô tuy giàu, Ba mẹ cô hết mực thương yêu, quan tâm cô, có thể nói là cô muốn gì được nấy, nhưng không phải họ buông thả cho cô tự tung tự tác. Tất cả phải nằm trong tầm kiểm soát của họ. Cô biết, cô rất trân quý tất cả thuộc về cô, Ba Mẹ, gia đình và kể cả Lạc Vân. Phương Thư cũng đã từng nghĩ qua, Lạc Vân muốn gì, cô sẽ đáp ứng, nhưng nàng ta tốt tính đến mức chưa lần nào lợi dụng cô. Nên đoạn tình cảm bạn bè này, cô rất xem trọng, nó không giống như những người bạn trước kia của cô….
Phố phường thành phố A rất nhộn nhịp, tuy mang âm hưởng thành thị nhưng cây xanh trải dài trên những con đường thẳng tấp, Lạc Vân và Phương Thư hay rong rủi, nắm lấy cơ hội này mà hít thở không khí trong lành, điểm thêm tiết lạnh nhàn nhạt của trời cuối thu.
- Thu đến thu đi tình vương vấn/ Đông sang se sắc lạnh tâm hồn – Lạc Vân ngâm nga vài câu thơ tùy hừng
- Cô à, làm thơ linh tinh gớm – Phương Thư bĩu môi
Cả hai quay lại, vẫn theo con đường cũ, đến bãi đậu xe. Phương Thư lái xe chở Lạc Vân đến thẳng siêu thị, vì ở đó có nhiều món ăn, cả hai có thể tùy ý chọn.
Loay hoay mãi mới tìm được ghế ngồi để chỉnh lại đôi giày thể thao bị tuột dây, Lạc Vân khom người xuống, nàng có tính rất lạ, làm việc gì thì tập trung, không cần biết xung quanh xảy ra chuyện gì. Khi nàng ngước lên thì thấy ngay một anh chàng to cao, ăn mặc rất lịch sự, rất đỗi đẹp trai. Lạc Vân thầm nghĩ, mấy người thế này, ăn mặc cao sang lịch sự không chừng là kẻ lừa gạc. Cô từng nghe Phương Thư kể nhiều trường hợp, bọn lừa đảo thường dùng bề ngoài đẹp trai phong độ và có vẻ giàu có để lừa bán cô gái sang nước ngoài. Lạc Vân bất ngờ nhìn thẳng vào mặt anh ta:
- Anh nhìn tôi làm gì?
- Ví của cô – Người đàn ông lãnh đạm nói
- Anh cố tính tiếp cận tôi?
- Tôi vứt? – Người đàn ông không mấy quan tâm, nói rồi vứt ví xuống trước mặt Lạc Vân
- Anh……
Cô thấy có người đàn ông nào đấy đến nói nhỏ với người con trai đang đứng trước mặt cô, hắn không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa, bước những sãi bước dài, chắc chắn và kiên định, hòa mình vào dòng người tấp nập.
- Heo thẩn thờ nhìn ai thế? – Phương Thư lo lắng
……..bla bla… Lạc Vân kể lại toàn bộ câu chuyện cho Thư nghe
- Cũng may là chốn đông người nhé, thành phố A nổi tiếng về độ giàu có, sầm uất, nhưng không thiếu những chiêu trò lừa gạt, Vân cẩn thận đấy
Cả hai vào siêu thị, lúc này cả hai đi lòng vòng mãi, chưa thống nhất ý kiến sẽ mua gì để chuẩn bị bữa tối đãi khách. Phương Thư thì yêu cầu món bò, cơm, soup. Lạc Vân thì yêu cầu làm cơm chiên, gỏi, cháo. Cả hai vẫn chưa tìm được tiếng nói chung.
- Chồng à, tối nay hai vợ chồng mình nấu lẩu, làm thêm món nướng. Cuối tuần hoành tráng lệ đi – Người phụ nữ đi phía sau nũng nịu
- Chìu theo ý vợ iu – Người chồng yêu chìu vợ nói theo
Nhìn nhau như ngầm hiểu ý nhau, quyết định được món cho tối nay rồi, rồi điên cuồng kéo xe chạy thẳng đến quầy thịt
- Bò, cá, nai nướng – Phương Thư hào hứng
- Thêm rau, củ nữa nhen – Lạc Vân tiếp lời
- Lạc Vân, cậu chọn thực phẩm nấu lẩu đi – Phương Thu giao phó nhiệm vụ
…..Lạc Vân ra hiệu oki
Khi 2 cô gái mua xong các thức, trời cũng đã đứng bóng, bụng đánh trống kêu oan rằng đang bị bỏ đói. Tìm được món mì ý yêu thích, Phương Thư lôi lôi kéo kéo Lạc Vân vào ăn lót dạ.
- Mỳ ý ngon kìa heo – Phương Thư nhìn thèm thuồng nói
- Heo ăn beafsteak – Lạc Vân đưa ra quyết định
Ăn được một lúc, dạ dày cùng ngừng kêu, lúc này cả hai mới lấy lại sức sống. Phương Thư vươn vai vài cái, bắt đầu ngáp ngu.
- Nhím à, cậu như thế sẽ đổi vị trí cho mình đấy –Lạc Vân trêu chọc
- Thư chẳng sợ mập, ú ú như Vân càng xinh
- Mình tạm thời hết mập rồi nhé, mặc vừa chiếc váy cậu tặng
- Rồi, Vân của tớ đẹp nhất, được chưa? Tụi mình về, chiều còn chuẩn bị nhiều món
Về đến nhà, Phương Thư đầy Lạc Vân vào phòng, yêu cầu nàng ngủ thêm vài tiếng, rồi hẳn ra phụ cô.
Phương Thư là vậy, tuy cô con nhà giàu, mang tiếng tiểu thư, nhưng từ nhỏ cô rất thích nấu ăn, trồng cây, bài trí nhà cửa. Nên nấu ăn không hề làm khó dễ cô tiểu thư Phương Thư. Khi Lạc Vân thức dậy, trời cũng đã xế chiều, nhìn vào tấm lưng Phương Thư đang loay hoay trong bếp, Lạc Vân thấy vừa ấm vừa hạnh phúc khi có người bạn tốt như thế. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Lạc Vân xông vào trận chiến, nào rửa rau, ướp thịt…. Mọi thứ chuẩn bị xong và bài trí sẵn vài thứ ở bàn ăn. Phòng ăn nối liền với ban công được thiết kế rộng rãi, trồng rất nhiều rau của quả, xanh mát. Nói chung, nhìn vào là mê tít mắt. Bàn ăn được thiết kế riêng bếp nướng không khói và bếp nấu lẩu, rất tiện dụng.
- Lạc Vân, cậu vào tắm và mặc váy đẹp đi – Phương Thư nhìn đồng hồ giục Lạc Vân
- Oki, mình tắm liền - Lạc Vân giơ tay ra dấu ok
Đôi mắt Phương Thư thoáng vẻ lưỡng lự, một chút gì đấu tranh, nhưng nó nhanh đến cũng nhanh qua. Phương Thư thu lại tất cả tâm trạng hỗn độn ấy khi Lạc Vân đã tắm xong
- Bạn yêu, đến lược rồi kìa, mình xả sẵn nước ấm vào bồn, cậu ngâm mình cho khỏe – Lạc Vân nói với giọng chăm sóc
- Ha ha, cậu chăm mình như chăm em thế - Phương Thư khoái chí nói
Khi bước ra khỏi nhà tắm với tinh thần sảng khoái, Phương Thư thoải mái nhìn Lạc Vân trong chiếc váy màu xanh lá nhạt, nước da Lạc Vân trắng nên mặc chiếc váy màu này thêm đẹp.
- Cậu trang điểm nhẹ, thêm ít son lì màu đỏ hồng – Phương Thư tư vấn nhiệt tình
- Nhím à, tranh thủ thay váy đi, là con gái phải đẹp chứ
- Tuân lệnh bạn hiền
- ……… oa, nữ thần trong lòng tớ - Lạc Vân trêu chọc khi Phương Thư thay váy bước ra
- Xùy ……
Một lúc sau, điện thoại reo lên, là của Phương Thư:
- Alo, em nghe – Phương Thư kính cẩn nghe điện thoại
………
- Dạ, anh đợi em chút, em mở cửa liền
……….
- Họ đến rồi – Phương Thư quay sang thông báo cho Lạc Vân
Trước mặt Lạc Vân là hai anh chàng khá điển trai:
- Xin chào em, anh tên là Khải Ân, gọi anh là Tyler nhé – Khải Ân nhái mắt tinh nghịch giới thiệu
- Em tên Lạc Vân – Lạc Vân một chút rụt rè giới thiệu bản thân
- Tôi tên là Ôn Đăng, cô có thể gọi tôi là Roy – Ôn Đăng nhàng nhã giới thiệu
- Thôi quý cô quý ông, mời vào trong, đứng giới thiệu mãi thế này à – Phương Thư chọc ghẹo
Lạc Vân có chút ngượng ngùng khi không nghĩ đến khách của Phương Thư lại là nam, chẳng những một mà là 2 anh chàng. Cô âm thầm quan sát và đánh giá 2 người đàn ông đang hiện hữu, cô thuộc tuýp người thận trọng nên nghĩ, nếu biết sơ lược tính cách để khi nói chuyện tránh nhàm chán. Có lẻ Khải Ân là người dễ bắt chuyện nhất, còn người kia trầm ổn ít nói….
- Làm gì mà thất thần thế cô bé – Khải Ân trêu chọc
- Dạ, em đang suy nghĩ, mình sẽ chuẩn bị món nào trước ạ – Lạc Vân lấy lại tinh thần
- Lạc Vân, cậu ra ngoài đấy nói chuyện với khúc gỗ, mình không thể nào bắt chuyện được với anh Ôn Đăng gì đấy, hỏi một câu trả lời một câu, chán ngắt. Không hiểu sao ông anh họ nhà mình dẫn theo một khúc gỗ - Phương Thư có chút không hài lòng
- Cậu không nói chuyện được với anh ta, mình được chắc? Tùy cơ ứng biến thôi nhím – Lạc Vân vừa lấy thịt ra đĩa, vừa nói với giọng an ủi
4 người một bàn, dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt tăng thêm độ ấm úng hiếm có. Lâu lâu lại có tiếng cười ha hả của Phương Thư khi Khải Ân kể vài câu chuyện từ những chuyến đi công tác của anh và Ôn Đăng
- Phương Thư và Lạc Vân học ngành gì nhỉ? – Ôn Đăng bất ngờ lên tiếng
Phương Thư đá chân Lạc Vân:
- Dạ ngành phát triển kinh doanh, năm 4 trường đại học I – Lạc Vân trả lời tự tin
- Ngành nghề có chọn lọc – Ôn Đăng tiếp lời
- Cảm ơn anh!
Khải Ân phá vỡ bầu không khí trầm lắng:
- Chúng ta cụng ly cho lần đầu gặp mặt
- Anh họ, món ăn được không? Tụi em mở nhà hàng được chưa? - Phương Thư nói
- Món nướng ngon tuyệt vời, anh ăn nhiều đến nổi sắp tăng vài cân - Khải Ân khen ngợi
Khải Ân nhìn sang Ôn Đăng:
- Ông thấy sao?
- Tạm ổn – Ôn Đăng trả lời như không
Lại nhìn 2 cô nhóc trước mặt:
- Hai đứa mua nhà hàng nào thế, khai mau
- Anh, là Lạc Vận ướp thịt đó – Phương Thư tự hào giới thiệu
- Em không dám giành công với Thư, là 2 đứa em cùng làm – Lạc Vân không thích giành công
- Được rồi, được rồi, nghe Phương Thư nói còn món nữa, lên luôn đi, anh tiếp – Khải Ân hào hứng nói
- Dạ - 2 nàng đồng thanh lên tiếng
Món lẩu được dọn lên, một bàn 4 người lại căng bụng ra ăn hết nồi lẩu. Cuối tuần vừa vui vẻ, vừa ấm áp lại hết sức lành mạnh. Lạc Vân âm thầm đánh giá Khải Ân, cô có cảm giác thích anh chàng, nếu đi cùng chắc chắn sẽ không nhàm chán. Cô lại len lén nhìn Ôn Đăng, bất chợt suy nghĩ, đi cùng anh ta chắc sẽ bị tự kỷ mất thôi
Chào khách ra về, cả 2 dọn dẹp rồi vệ sinh cá nhân và lên giường ngủ
- Thích anh nào, mình giới thiệu – Phương Thu chọc ghẹo
- Còn đi học, mình chưa nghĩ đến – Lạc Vân cố gạc mọi suy nghĩ
- Với mình chẳng sao - Phương Thư nhún nhún vai
- Ngủ đi cô nương, mai tụi mình có lịch trình tham gia với lớp đó - Lạc Vân vừa ngáp vừa nói
- Heo lười, nắng đã làm khô mấy lần quần áo, mà heo vẫn chưa chịu thức dậy? – Phương Thư vừa nói vừa vén tầm màn nền màu xanh lá tươi mát có điểm thêm vài nụ hoa chớm nở màu vàng nhạt.
- Nhím, Vân muốn ngủ một xíu nữa, vì tối hôm qua bận viết lách… - Lạc Vân giọng còn ngáy ngủ
- Lạc Vân à, cậu thức khuya quá không tốt cho sức khỏe, nhất là làn da đấy! – Phương Thư nhìn Lạc Vân đầy thương yêu
- Lạc Vân, cậu thức dậy, vệ sinh và trang điểm đẹp, tụi mình ra ngoài – Phương Thư vừa nói vừa kéo chăn
- Thôi, mình chào thua Thư, đợi xíu nữa nhé – Vừa nói, Lạc Vân loay hoay tìm đôi dép có in hình hoa màu xanh lá
- Gớm, cậu đó, đồ đạc để lung tung, dép cậu đây – Vừa càu nhàu, Phương Thư đem dép lại cho Lạc Vân
- ………. Lạc Vân thấy trong lòng ấm áp, bước vào nhà vệ sinh
Lạc Vân từ thành phố B đến thành phố A còn khá lạ lẫm nơi đất khách quê người này, thuộc dân tỉnh lẻ và gia đình đơn thuần làm nghề buôn bán nhỏ. Từ nhỏ, Lạc Vân được nuôi dưỡng và dạy dỗ cũng như bao đứa trẻ khác cùng trang lứa ở chốn thôn quê bình dị. Gia đình Lạc Vân cũng đơn giản mà giáo dục con cái, cha mẹ luôn hi vọng con gái sau này vừa có thể tự lực phát triển theo ý thích bản thân nhưng không đánh mất giá trị con người. Vân Lạc biết điều đó, biết rằng cha mẹ không khá giả như những cô bác trong gia đình, lại cố gắng nuôi nấng và tạo điều kiện cho cô ăn học đến tận bây giờ đã là sự nổ lực không hề nhỏ của cha mẹ. Lạc Vân tự có suy nghĩ riêng của mình!
Còn Phương Thư, một cô gái thành thị của thành phố A, Phương Thư khá về mọi mặt, đặc biệt Phương Thư rất nhiệt tình nhưng lại có tính chiếm hữu rất cao.
Lạc Vân và Phương Thư quen nhau cũng được hơn 3 năm. Khi ấy, cả hai gặp nhau khi vào làm thủ tục nhập học vì cùng là sinh viên năm nhất của trường đại học I có tiếng ở thành phố A, học cùng ngành phát triển kinh doanh, cả hai tìm thấy nhau khi có cùng quan điểm về cuộc sống, về lý tưởng và hơn hết cả hai cảm thấy “hợp nhau” về mọi mặt. Phương Thư có 1 căn hộ chung cư cao cấp gần đại học, nên đề nghị Vân Lạc về ở cùng.
- Lạc Vân à, hiện cậu chưa có nhà trọ, đến nhà mình ở đi, nhà rộng lắm, một mình ở cảm thấy sợ… - Phương Thư nài nỉ
- Mình vô ở cùng sẽ gây phiền đến cậu, cha mẹ mình thường xuyên đến thăm mình, sẽ quấy nhiễu không gian riêng tư của cậu. – Lạc Vân tìm cớ từ chối
- Lạc Vân, mình vừa gặp cậu đã thấy thích, cứ vô ở cùng mình, mọi chuyện khác đừng bận tâm. Với lại, mình hiểu cậu ngại tiền bạc đúng không? Yên tâm, chi phí sinh hoạt cậu trả xem như huề nhau nhé! – Phương Thư quyết tâm hơn
……. Lạc Vân vẫn đang miên man suy nghĩ
- Đi thôi, mình sẽ đưa cậu về ngôi nhà của “Nhím và heo” – Phương Thư vừa nói vừa xách hành lý của Lạc Vân ra xe riêng của mình
- Ai là heo ai là nhím vậy Phương Thư? Lạc Vân ngây ngô hỏi
- Nhìn Lạc Vân ú ú tròn tròn thì là heo còn gì – Phương Thư tinh nghịch
- Phương Thư gửi xe xong thì thấy nàng Lạc Vân ngẩn ngơ đứng nhìn tòa nhà trước mặt với nét ngỡ ngàng, cô mỉm cười và bước đến gần cầm giúp hành lý trên tay Lạc Vân
- Đi thôi, đến nhà của Phương Thư còn ngạc nhiên hơn nữa
………. Lạc Vân vẫn ngẩn ngơ
- Chào mừng heo đến ở cùng với nhím, 2 đứa mình một phòng này, còn phòng này là phòng học/làm việc/đọc sách, đây là phòng bếp với đầy đủ dụng cụ làm bếp nhé, còn đây là phòng khách. À, còn đây là ban công có thể ngắm toàn cảnh thành phố. Quên nữa, còn có khu trồng rau/hoa lá cành – Phương Thư phấn khích giới thiệu mọi ngõ ngách trong căn hộ của mình
……… Lạc Vân vẫn im lặng.
- Lạc Vân, cậu sao thế, không thích à? Phương Thư nhìn thấy nét mặt thoáng buồn của Lạc Vân lo lắng
- Vân không sao, chắc do mình đi đường xa nên hơi mệt – Lạc Vân cố giấu tâm trạng của mình
- Ầy, sơ suất quá, Vân nghỉ ngơi đi. Tối Thư đưa Vân đi dạo và mua sắm ít đồ.
……. Lạc Vân vẫn đang đứng ngẩn tò te thì bị Phương Thư đẩy vào phòng
- Vân à, cậu cứ xem đây là nhà của mình đi, cậu cứ suy ngĩ rồi ngại ngùng như thế, mình không thích tẹo nào. Tuy mới gặp nhau, mình biết chuyện này hơi bất ngờ, nhưng mình vì thích cậu từ đầu bởi nhìn cậu “con nhà lành” ngon lành cành đào, nên bị mê hoặc đó mà
- Phương Thư, mình không nghi ngờ cậu, chỉ là mình vẫn chưa thích ứng kịp nên còn ngẩn ngơ thế thôi
- Vậy thì tốt rồi, dần già cậu sẽ quen thôi!
Lạc Vân mỉm cười nhìn mình trong gương, một chút hoài niệm về chuyện xưa cũ…
- Lạc Vân, mình nói cậu nghe này, cậu chậm hơn rùa, chỉ mỗi vệ sinh cá nhân đã chiếm gần cả giờ đồng hồ - Bệnh cằn nhằn của Phương Thư tái phát
- Ra ngay, tiểu thư càu nhau – Lạc Vân làm mặt mèo trêu Phương Thư
Nhìn vào tủ quần áo cá nhân, Lạc Vân lục tìm chiếc váy phù hợp, nàng thầm nghĩ, chiếc váy nhẹ nhàng mà tôn dáng mang theo một chút quyến rũ là nhất. Nàng há hốc miệng:
- Nhím ơi, nhím à, mua cho heo váy mới? Lạc Vân ngạc nhiên
- Lạc Vân, dáng cậu không tệ, nên khi thấy nó mình liền mua – Phương Thư bước ra với vẻ mặt hớn hở
- Bao nhiêu, Vân gửi lại tiền? Vừa nói, Vân lục vài tờ tiền trong ví ra
- Tiền tiền, sao cậu lúc nào cũng thế, tớ không thiếu thứ ấy. Cậu muốn trả ơn mình, chiều nay nấu cho mình bữa thịnh soạn là được – Phương Thư nháy mắt
- Cậu đấy, đừng chìu hư mình, lỡ sau này mình lợi dụng sự giàu có của cậu không sợ sao?
- Mình cầu mong cậu hãy lợi dụng mình đấy heo con à! Thư vừa nói vừa véo mũi Vân
…………..
Lạc Vân, hôm nay trời đẹp nắng nhẹ, cậu mặc short với áo thun cho thoải mái, đi dạo rồi vào siêu thị mua ít thức ăn, tối nay có khách nhé.
- Khách nào, ở đâu ra thế Thư? Vân ngạc nhiên hỏi lại
- Bí mật nhé, tối cậu sẽ biết – Thư tỏ vẻ bí mật
…………
Hai cô bé, một tiểu thư con nhà giàu, một cô gái miền thôn quê, không hẹn mà gặp, lại cùng gắn bó với nhau tận 3 năm, có thể nói tình bạn này, cả hai chắc chắn sẽ không phai mờ dù có chuyện gì xảy ra. Phương Thư từng nghĩ, gia đình cô tuy giàu, Ba mẹ cô hết mực thương yêu, quan tâm cô, có thể nói là cô muốn gì được nấy, nhưng không phải họ buông thả cho cô tự tung tự tác. Tất cả phải nằm trong tầm kiểm soát của họ. Cô biết, cô rất trân quý tất cả thuộc về cô, Ba Mẹ, gia đình và kể cả Lạc Vân. Phương Thư cũng đã từng nghĩ qua, Lạc Vân muốn gì, cô sẽ đáp ứng, nhưng nàng ta tốt tính đến mức chưa lần nào lợi dụng cô. Nên đoạn tình cảm bạn bè này, cô rất xem trọng, nó không giống như những người bạn trước kia của cô….
Phố phường thành phố A rất nhộn nhịp, tuy mang âm hưởng thành thị nhưng cây xanh trải dài trên những con đường thẳng tấp, Lạc Vân và Phương Thư hay rong rủi, nắm lấy cơ hội này mà hít thở không khí trong lành, điểm thêm tiết lạnh nhàn nhạt của trời cuối thu.
- Thu đến thu đi tình vương vấn/ Đông sang se sắc lạnh tâm hồn – Lạc Vân ngâm nga vài câu thơ tùy hừng
- Cô à, làm thơ linh tinh gớm – Phương Thư bĩu môi
Cả hai quay lại, vẫn theo con đường cũ, đến bãi đậu xe. Phương Thư lái xe chở Lạc Vân đến thẳng siêu thị, vì ở đó có nhiều món ăn, cả hai có thể tùy ý chọn.
Loay hoay mãi mới tìm được ghế ngồi để chỉnh lại đôi giày thể thao bị tuột dây, Lạc Vân khom người xuống, nàng có tính rất lạ, làm việc gì thì tập trung, không cần biết xung quanh xảy ra chuyện gì. Khi nàng ngước lên thì thấy ngay một anh chàng to cao, ăn mặc rất lịch sự, rất đỗi đẹp trai. Lạc Vân thầm nghĩ, mấy người thế này, ăn mặc cao sang lịch sự không chừng là kẻ lừa gạc. Cô từng nghe Phương Thư kể nhiều trường hợp, bọn lừa đảo thường dùng bề ngoài đẹp trai phong độ và có vẻ giàu có để lừa bán cô gái sang nước ngoài. Lạc Vân bất ngờ nhìn thẳng vào mặt anh ta:
- Anh nhìn tôi làm gì?
- Ví của cô – Người đàn ông lãnh đạm nói
- Anh cố tính tiếp cận tôi?
- Tôi vứt? – Người đàn ông không mấy quan tâm, nói rồi vứt ví xuống trước mặt Lạc Vân
- Anh……
Cô thấy có người đàn ông nào đấy đến nói nhỏ với người con trai đang đứng trước mặt cô, hắn không thèm nhìn cô thêm một lần nào nữa, bước những sãi bước dài, chắc chắn và kiên định, hòa mình vào dòng người tấp nập.
- Heo thẩn thờ nhìn ai thế? – Phương Thư lo lắng
……..bla bla… Lạc Vân kể lại toàn bộ câu chuyện cho Thư nghe
- Cũng may là chốn đông người nhé, thành phố A nổi tiếng về độ giàu có, sầm uất, nhưng không thiếu những chiêu trò lừa gạt, Vân cẩn thận đấy
Cả hai vào siêu thị, lúc này cả hai đi lòng vòng mãi, chưa thống nhất ý kiến sẽ mua gì để chuẩn bị bữa tối đãi khách. Phương Thư thì yêu cầu món bò, cơm, soup. Lạc Vân thì yêu cầu làm cơm chiên, gỏi, cháo. Cả hai vẫn chưa tìm được tiếng nói chung.
- Chồng à, tối nay hai vợ chồng mình nấu lẩu, làm thêm món nướng. Cuối tuần hoành tráng lệ đi – Người phụ nữ đi phía sau nũng nịu
- Chìu theo ý vợ iu – Người chồng yêu chìu vợ nói theo
Nhìn nhau như ngầm hiểu ý nhau, quyết định được món cho tối nay rồi, rồi điên cuồng kéo xe chạy thẳng đến quầy thịt
- Bò, cá, nai nướng – Phương Thư hào hứng
- Thêm rau, củ nữa nhen – Lạc Vân tiếp lời
- Lạc Vân, cậu chọn thực phẩm nấu lẩu đi – Phương Thu giao phó nhiệm vụ
…..Lạc Vân ra hiệu oki
Khi 2 cô gái mua xong các thức, trời cũng đã đứng bóng, bụng đánh trống kêu oan rằng đang bị bỏ đói. Tìm được món mì ý yêu thích, Phương Thư lôi lôi kéo kéo Lạc Vân vào ăn lót dạ.
- Mỳ ý ngon kìa heo – Phương Thư nhìn thèm thuồng nói
- Heo ăn beafsteak – Lạc Vân đưa ra quyết định
Ăn được một lúc, dạ dày cùng ngừng kêu, lúc này cả hai mới lấy lại sức sống. Phương Thư vươn vai vài cái, bắt đầu ngáp ngu.
- Nhím à, cậu như thế sẽ đổi vị trí cho mình đấy –Lạc Vân trêu chọc
- Thư chẳng sợ mập, ú ú như Vân càng xinh
- Mình tạm thời hết mập rồi nhé, mặc vừa chiếc váy cậu tặng
- Rồi, Vân của tớ đẹp nhất, được chưa? Tụi mình về, chiều còn chuẩn bị nhiều món
Về đến nhà, Phương Thư đầy Lạc Vân vào phòng, yêu cầu nàng ngủ thêm vài tiếng, rồi hẳn ra phụ cô.
Phương Thư là vậy, tuy cô con nhà giàu, mang tiếng tiểu thư, nhưng từ nhỏ cô rất thích nấu ăn, trồng cây, bài trí nhà cửa. Nên nấu ăn không hề làm khó dễ cô tiểu thư Phương Thư. Khi Lạc Vân thức dậy, trời cũng đã xế chiều, nhìn vào tấm lưng Phương Thư đang loay hoay trong bếp, Lạc Vân thấy vừa ấm vừa hạnh phúc khi có người bạn tốt như thế. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Lạc Vân xông vào trận chiến, nào rửa rau, ướp thịt…. Mọi thứ chuẩn bị xong và bài trí sẵn vài thứ ở bàn ăn. Phòng ăn nối liền với ban công được thiết kế rộng rãi, trồng rất nhiều rau của quả, xanh mát. Nói chung, nhìn vào là mê tít mắt. Bàn ăn được thiết kế riêng bếp nướng không khói và bếp nấu lẩu, rất tiện dụng.
- Lạc Vân, cậu vào tắm và mặc váy đẹp đi – Phương Thư nhìn đồng hồ giục Lạc Vân
- Oki, mình tắm liền - Lạc Vân giơ tay ra dấu ok
Đôi mắt Phương Thư thoáng vẻ lưỡng lự, một chút gì đấu tranh, nhưng nó nhanh đến cũng nhanh qua. Phương Thư thu lại tất cả tâm trạng hỗn độn ấy khi Lạc Vân đã tắm xong
- Bạn yêu, đến lược rồi kìa, mình xả sẵn nước ấm vào bồn, cậu ngâm mình cho khỏe – Lạc Vân nói với giọng chăm sóc
- Ha ha, cậu chăm mình như chăm em thế - Phương Thư khoái chí nói
Khi bước ra khỏi nhà tắm với tinh thần sảng khoái, Phương Thư thoải mái nhìn Lạc Vân trong chiếc váy màu xanh lá nhạt, nước da Lạc Vân trắng nên mặc chiếc váy màu này thêm đẹp.
- Cậu trang điểm nhẹ, thêm ít son lì màu đỏ hồng – Phương Thư tư vấn nhiệt tình
- Nhím à, tranh thủ thay váy đi, là con gái phải đẹp chứ
- Tuân lệnh bạn hiền
- ……… oa, nữ thần trong lòng tớ - Lạc Vân trêu chọc khi Phương Thư thay váy bước ra
- Xùy ……
Một lúc sau, điện thoại reo lên, là của Phương Thư:
- Alo, em nghe – Phương Thư kính cẩn nghe điện thoại
………
- Dạ, anh đợi em chút, em mở cửa liền
……….
- Họ đến rồi – Phương Thư quay sang thông báo cho Lạc Vân
Trước mặt Lạc Vân là hai anh chàng khá điển trai:
- Xin chào em, anh tên là Khải Ân, gọi anh là Tyler nhé – Khải Ân nhái mắt tinh nghịch giới thiệu
- Em tên Lạc Vân – Lạc Vân một chút rụt rè giới thiệu bản thân
- Tôi tên là Ôn Đăng, cô có thể gọi tôi là Roy – Ôn Đăng nhàng nhã giới thiệu
- Thôi quý cô quý ông, mời vào trong, đứng giới thiệu mãi thế này à – Phương Thư chọc ghẹo
Lạc Vân có chút ngượng ngùng khi không nghĩ đến khách của Phương Thư lại là nam, chẳng những một mà là 2 anh chàng. Cô âm thầm quan sát và đánh giá 2 người đàn ông đang hiện hữu, cô thuộc tuýp người thận trọng nên nghĩ, nếu biết sơ lược tính cách để khi nói chuyện tránh nhàm chán. Có lẻ Khải Ân là người dễ bắt chuyện nhất, còn người kia trầm ổn ít nói….
- Làm gì mà thất thần thế cô bé – Khải Ân trêu chọc
- Dạ, em đang suy nghĩ, mình sẽ chuẩn bị món nào trước ạ – Lạc Vân lấy lại tinh thần
- Lạc Vân, cậu ra ngoài đấy nói chuyện với khúc gỗ, mình không thể nào bắt chuyện được với anh Ôn Đăng gì đấy, hỏi một câu trả lời một câu, chán ngắt. Không hiểu sao ông anh họ nhà mình dẫn theo một khúc gỗ - Phương Thư có chút không hài lòng
- Cậu không nói chuyện được với anh ta, mình được chắc? Tùy cơ ứng biến thôi nhím – Lạc Vân vừa lấy thịt ra đĩa, vừa nói với giọng an ủi
4 người một bàn, dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt tăng thêm độ ấm úng hiếm có. Lâu lâu lại có tiếng cười ha hả của Phương Thư khi Khải Ân kể vài câu chuyện từ những chuyến đi công tác của anh và Ôn Đăng
- Phương Thư và Lạc Vân học ngành gì nhỉ? – Ôn Đăng bất ngờ lên tiếng
Phương Thư đá chân Lạc Vân:
- Dạ ngành phát triển kinh doanh, năm 4 trường đại học I – Lạc Vân trả lời tự tin
- Ngành nghề có chọn lọc – Ôn Đăng tiếp lời
- Cảm ơn anh!
Khải Ân phá vỡ bầu không khí trầm lắng:
- Chúng ta cụng ly cho lần đầu gặp mặt
- Anh họ, món ăn được không? Tụi em mở nhà hàng được chưa? - Phương Thư nói
- Món nướng ngon tuyệt vời, anh ăn nhiều đến nổi sắp tăng vài cân - Khải Ân khen ngợi
Khải Ân nhìn sang Ôn Đăng:
- Ông thấy sao?
- Tạm ổn – Ôn Đăng trả lời như không
Lại nhìn 2 cô nhóc trước mặt:
- Hai đứa mua nhà hàng nào thế, khai mau
- Anh, là Lạc Vận ướp thịt đó – Phương Thư tự hào giới thiệu
- Em không dám giành công với Thư, là 2 đứa em cùng làm – Lạc Vân không thích giành công
- Được rồi, được rồi, nghe Phương Thư nói còn món nữa, lên luôn đi, anh tiếp – Khải Ân hào hứng nói
- Dạ - 2 nàng đồng thanh lên tiếng
Món lẩu được dọn lên, một bàn 4 người lại căng bụng ra ăn hết nồi lẩu. Cuối tuần vừa vui vẻ, vừa ấm áp lại hết sức lành mạnh. Lạc Vân âm thầm đánh giá Khải Ân, cô có cảm giác thích anh chàng, nếu đi cùng chắc chắn sẽ không nhàm chán. Cô lại len lén nhìn Ôn Đăng, bất chợt suy nghĩ, đi cùng anh ta chắc sẽ bị tự kỷ mất thôi
Chào khách ra về, cả 2 dọn dẹp rồi vệ sinh cá nhân và lên giường ngủ
- Thích anh nào, mình giới thiệu – Phương Thu chọc ghẹo
- Còn đi học, mình chưa nghĩ đến – Lạc Vân cố gạc mọi suy nghĩ
- Với mình chẳng sao - Phương Thư nhún nhún vai
- Ngủ đi cô nương, mai tụi mình có lịch trình tham gia với lớp đó - Lạc Vân vừa ngáp vừa nói
Đính kèm
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook