Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-189
Chương 189
Tôi bị anh ta lôi thẳng vào khu rừng nhỏ bên cạnh trại trẻ mồ côi, Tạ Phong Tiêu đột nhiên dừng bước, bịt mắt tôi lại với vẻ thần bí và nói: “Anh đã phát hiện ra một điều bất ngờ.”
Tôi hơi nhíu mày, nói: “Bất ngờ gì cơ?”
“Lát nữa em sẽ biết.” Anh lại úp mở như lúc trước.
Anh ấy dìu tôi đi một mạch, cuối cùng cũng dừng bước, bỏ tay xuống và nói: “Surprise!”
Vừa thấy cảnh tượng trước mắt, tôi liền ngây người. Bây giờ ở trước mặt tôi là một cái cây nhỏ không cao lắm.
Cái cây này có vẻ ngoài xấu xí, ngoại trừ việc hơi nhỏ một chút thì không hề nhìn ra có gì đặc biệt khi đứng cùng một chỗ với những cái cây khác trong rừng. Nhưng tôi xúc động tới nỗi nhảy dựng lên.
“Đây là cái cây chúng ta trồng ngày trước?” Tôi ngạc nhiên vui mừng: “Là cây hoa đào trồng ngày em rời khỏi trại trẻ mồ côi phải không?”
Tạ Phong Tiêu cười gật đầu nhìn cái cây, trong nụ cười bỗng có thêm mấy phần cảm khái: “Cây quả thật đã lớn rồi, nhưng lời hứa năm đó, lại không thể thực hiện được.”
Nụ cười của tôi cứng đờ. Năm ấy chúng tôi mười tuổi, tôi được nhà họ An nhận nuôi, A Viễn đã khóc lóc suốt cả đêm. Để an ủi anh ấy, tôi kéo anh chạy vào rừng trồng cây lúc nửa đêm và nói, chỉ cần cái cây này lớn lên, chúng tôi nhất định sẽ lại sống cùng nhau.
Khi đó chúng tôi còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu được, sống cùng nhau nghĩa là thế nào, còn tưởng rằng chỉ giống như cùng ở trong trại trẻ mồ côi.
“A Viễn…” Tôi nhìn về phía anh, do dự một lúc rồi mới lên tiếng: “Bây giờ chúng ta vẫn là bạn bè, như vậy không phải được rồi sao?”
Tạ Phong Tiêu nhìn về phía tôi, im lặng không nói. Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi đột nhiên cảm thấy bầu không khí hơi mờ ám. Tôi thầm nhủ không ổn, vừa định nhìn đi nơi khác thì Tạ Phong Tiêu đột nhiên ôm ngực, gương mặt nhăn nhó.
“A Viễn!”
Tôi hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy anh ta: “Anh làm sao vậy?”
“Chết tiệt…” Tạ Phong Tiêu đau đớn co người lại, anh cúi đầu khẽ mắng: “Cảm giác vừa rồi là cái gì vậy…”
Tôi giật mình. Giọng nói của Tạ Phong Tiêu âm u lạnh lẽo vô cùng, hoàn toàn khác với thường ngày.
Lần này tôi thật sự sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi han: “A Viễn, rốt cuộc là anh…”
Lúc ngồi xuống, tôi mới thấy rõ gương mặt của Tạ Phong Tiêu. Vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi sợ tới mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Cho dù là A Viễn hay Tạ Phong Tiêu trong trí nhớ của tôi thì đều là vẻ mặt dịu dàng hoặc cười đùa cợt nhả.
Nhưng bây giờ trên những đường nét hơi mềm mại nữ tính của Tạ Phong Tiêu lại ngập tràn vẻ hung ác dữ tợn. Đôi mắt đen của anh ta lạnh lẽo như băng, rét buốt tới tận xương cốt.
Tôi sợ tới mức không kìm được lùi lại một bước. Người này… là A Viễn tôi quen sao?
Dường như nhận thấy sự sợ hãi của tôi, Tạ Phong Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu.
Trong chớp mắt, tất cả sự hung ác trong đôi mắt đen đều biến mất, lại trở về ấm áp như ngày trước.
“Tiểu Tố?” Anh ấy hơi sửng sốt, vươn tay muốn chạm vào tôi.
Nhưng tôi lại hất tay anh ra theo bản năng. Chẳng biết tại sao, ánh mắt ban nãy của A Viễn khiến tôi không khỏi sợ hãi trong lòng…
Thấy tôi như thế, Tạ Phong Tiêu liền tỏ ra đau thương, nói: “Vừa rồi ngực anh hơi đau một chút, có phải đã làm em sợ không?”
A Viễn ở trước mắt tôi vẫn ấm áp như vậy, quen thuộc như vậy, khiến tôi không khỏi nghi ngờ, Tạ Phong Tiêu độc ác mà tôi vừa nhìn thấy ban nãy có phải chỉ là ảo giác hay không.
“Sao ngực anh lại bị đau?” Tôi cố gắng bình tĩnh nói.
“Bệnh cũ thôi.” Tạ Phong Tiêu thản nhiên đáp.
Tôi không nói gì, bầu không khí ấm áp lúc trước lập tức trở nên hơi ngượng ngùng. Tôi vẫn chưa biết phải đối mặt với Tạ Phong Tiêu như thế nào, chỉ có thể nói một cách quanh co: “Ừm… Em đi giúp viện trưởng Ngô rửa bát đây.”
Nói xong, tôi xoay người bước đi thật nhanh.
Tạ Phong Tiêu không đuổi theo tôi. Tôi vừa rời khỏi cánh rừng được vài bước, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Tôi vừa lấy điện thoại di động ra, liền sợ đến mức suýt chút nữa vứt nó đi. Là cuộc gọi của Tiết Xán.
Tôi đâu dám nhận, nhưng di động không ngừng reo lên, hết lượt này đến lượt khác.
Tôi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng run run nghe điện thoại.
“Alo…”
“An Tố! Em đang ở đâu hả!”
Tôi còn chưa dứt câu alo, đầu dây điện thoại bên kia đã vang lên tiếng rít gào tức giận của Tiết Xán.
Qua điện thoại, tôi cũng có thể tưởng tượng được điệu bộ xù lông kia. “Em… Em đang ở trại trẻ mồ côi…” Tôi run run đáp.
Trên đường tới đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi không nên nói dối Tiết Xán, vậy nên nếu hắn hỏi, tôi nhất định sẽ thật thà trả lời.
“Trại trẻ mồ côi?” Giọng nói của Tiết Xán lại cao lên: “Em đi cùng với ai!”
Cuối cùng cũng hỏi vào trọng tâm…
Tôi lấy hết can đảm của bản thân, cố gắng bình tĩnh đáp: “Tạ Phong Tiêu…”
Bên kia điện thoại là một khoảng lặng. Trái tim của tôi sắp nảy lên tận cổ họng. Phản ứng này của Tiết Xán còn đáng sợ hơn so với việc hắn trực tiếp gào thét điên cuồng.
“Tiết Xán… Anh. Anh không sao chứ?” Tôi dè dặt hỏi.
Đáp lại tôi là tiếng nghiến răng nghiến lợi của Tiết Xán: “An Tố, em ở yên đó chờ anh, anh sẽ tới ngay lập tức!”
Tôi bỗng chốc bối rối. Tiết Xán nói hắn sẽ tới? Lúc này, tôi thấy trong điện thoại vang lên tiếng cãi lại của Tiết Phong: “Không được, Tiết Xán, buổi chiều anh còn có một cuộc họp rất quan trọng.”
“Hủy bỏ!” Tiết Xán đáp không cần suy nghĩ, hắn tiếp tục nói với tôi: “An Tố, em không được di chuyển dù chỉ một bước, ở yên tại chỗ chờ tôi!”
Tôi nhớ tới cảnh gặp mặt nồng nặc mùi thuốc súng trước đó của Tiết Xán và Tạ Phong Tiêu, vội vàng nói: “Tiết Xán, anh cứ họp xong đi đã, em thăm mấy đứa trẻ trong trại rồi sẽ lập tức trở về.” %3D
“Lại về cùng Tạ Phong Tiêu chứ gì?” Giọng của Tiết Xán lại cao hơn một quãng: “An Tố, bây giờ em to gan thật đấy!”
Tôi không nghe rõ những lời tiếp theo của Tiết Xán, bởi lúc tôi chạy vào trong trại trẻ đã thấy mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút đang vây quanh một bé gái nhỏ nhắn, cả đám đều đang giẫm lên váy của con bé.
Tôi hoảng hốt, bỗng nhiên chẳng quan tâm xem Tiết Xán đang nói cái gì, vội vàng đáp: “Tiết Xán! Dù sao anh cũng không cần qua đây bây giờ! Nếu như anh không có chút tin tưởng nào với em, em làm sao dám tự tin với tình cảm của chúng ta được chứ. Tóm lại là như vậy, em có việc gấp, cúp máy trước đây.” Dứt lời, tôi mặc kệ tiếng gào thét giận dữ của Tiết Xán ở đầu dây bên kia mà cúp điện thoại.
“Dừng tay!”
Tôi hét lên một tiếng với đám trẻ con ở phía trước, vội vàng chạy tới. Mấy đứa trẻ lớn hơn nhìn thấy tôi lập tức hoảng sợ, khẩn trương tản ra. Lúc này tôi mới nhìn rõ cô bé bị bắt nạt ở giữa là ai. Hóa ra là Tiểu Tiệp.
Trên váy áo của Tiểu Tiệp bây giờ đều là dấu chân và bùn đất, tóc con bé cũng bị túm đến rối tung, trông vô cùng chật vật.
Nhưng gương mặt con bé vẫn trơ trơ, chỉ nhìn những đứa trẻ xung quanh và tôi với đôi mắt tối tăm.
Con bé Tiểu Tiệp này thật sự quá kỳ quái.
Tôi nhìn về phía mấy đứa trẻ kia, cau mày quát: “Sao mấy đứa lại bắt nạt Tiểu Tiệp?”
Thấy tôi tức giận, những đứa kia đều hơi hoảng sợ, một đứa trong đám lấy hết can đảm lên tiếng: “Chị An Tố, bọn em không bắt nạt nó, mà là đang trừ tà!”
Tôi bị anh ta lôi thẳng vào khu rừng nhỏ bên cạnh trại trẻ mồ côi, Tạ Phong Tiêu đột nhiên dừng bước, bịt mắt tôi lại với vẻ thần bí và nói: “Anh đã phát hiện ra một điều bất ngờ.”
Tôi hơi nhíu mày, nói: “Bất ngờ gì cơ?”
“Lát nữa em sẽ biết.” Anh lại úp mở như lúc trước.
Anh ấy dìu tôi đi một mạch, cuối cùng cũng dừng bước, bỏ tay xuống và nói: “Surprise!”
Vừa thấy cảnh tượng trước mắt, tôi liền ngây người. Bây giờ ở trước mặt tôi là một cái cây nhỏ không cao lắm.
Cái cây này có vẻ ngoài xấu xí, ngoại trừ việc hơi nhỏ một chút thì không hề nhìn ra có gì đặc biệt khi đứng cùng một chỗ với những cái cây khác trong rừng. Nhưng tôi xúc động tới nỗi nhảy dựng lên.
“Đây là cái cây chúng ta trồng ngày trước?” Tôi ngạc nhiên vui mừng: “Là cây hoa đào trồng ngày em rời khỏi trại trẻ mồ côi phải không?”
Tạ Phong Tiêu cười gật đầu nhìn cái cây, trong nụ cười bỗng có thêm mấy phần cảm khái: “Cây quả thật đã lớn rồi, nhưng lời hứa năm đó, lại không thể thực hiện được.”
Nụ cười của tôi cứng đờ. Năm ấy chúng tôi mười tuổi, tôi được nhà họ An nhận nuôi, A Viễn đã khóc lóc suốt cả đêm. Để an ủi anh ấy, tôi kéo anh chạy vào rừng trồng cây lúc nửa đêm và nói, chỉ cần cái cây này lớn lên, chúng tôi nhất định sẽ lại sống cùng nhau.
Khi đó chúng tôi còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu được, sống cùng nhau nghĩa là thế nào, còn tưởng rằng chỉ giống như cùng ở trong trại trẻ mồ côi.
“A Viễn…” Tôi nhìn về phía anh, do dự một lúc rồi mới lên tiếng: “Bây giờ chúng ta vẫn là bạn bè, như vậy không phải được rồi sao?”
Tạ Phong Tiêu nhìn về phía tôi, im lặng không nói. Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi đột nhiên cảm thấy bầu không khí hơi mờ ám. Tôi thầm nhủ không ổn, vừa định nhìn đi nơi khác thì Tạ Phong Tiêu đột nhiên ôm ngực, gương mặt nhăn nhó.
“A Viễn!”
Tôi hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy anh ta: “Anh làm sao vậy?”
“Chết tiệt…” Tạ Phong Tiêu đau đớn co người lại, anh cúi đầu khẽ mắng: “Cảm giác vừa rồi là cái gì vậy…”
Tôi giật mình. Giọng nói của Tạ Phong Tiêu âm u lạnh lẽo vô cùng, hoàn toàn khác với thường ngày.
Lần này tôi thật sự sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi han: “A Viễn, rốt cuộc là anh…”
Lúc ngồi xuống, tôi mới thấy rõ gương mặt của Tạ Phong Tiêu. Vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi sợ tới mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Cho dù là A Viễn hay Tạ Phong Tiêu trong trí nhớ của tôi thì đều là vẻ mặt dịu dàng hoặc cười đùa cợt nhả.
Nhưng bây giờ trên những đường nét hơi mềm mại nữ tính của Tạ Phong Tiêu lại ngập tràn vẻ hung ác dữ tợn. Đôi mắt đen của anh ta lạnh lẽo như băng, rét buốt tới tận xương cốt.
Tôi sợ tới mức không kìm được lùi lại một bước. Người này… là A Viễn tôi quen sao?
Dường như nhận thấy sự sợ hãi của tôi, Tạ Phong Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu.
Trong chớp mắt, tất cả sự hung ác trong đôi mắt đen đều biến mất, lại trở về ấm áp như ngày trước.
“Tiểu Tố?” Anh ấy hơi sửng sốt, vươn tay muốn chạm vào tôi.
Nhưng tôi lại hất tay anh ra theo bản năng. Chẳng biết tại sao, ánh mắt ban nãy của A Viễn khiến tôi không khỏi sợ hãi trong lòng…
Thấy tôi như thế, Tạ Phong Tiêu liền tỏ ra đau thương, nói: “Vừa rồi ngực anh hơi đau một chút, có phải đã làm em sợ không?”
A Viễn ở trước mắt tôi vẫn ấm áp như vậy, quen thuộc như vậy, khiến tôi không khỏi nghi ngờ, Tạ Phong Tiêu độc ác mà tôi vừa nhìn thấy ban nãy có phải chỉ là ảo giác hay không.
“Sao ngực anh lại bị đau?” Tôi cố gắng bình tĩnh nói.
“Bệnh cũ thôi.” Tạ Phong Tiêu thản nhiên đáp.
Tôi không nói gì, bầu không khí ấm áp lúc trước lập tức trở nên hơi ngượng ngùng. Tôi vẫn chưa biết phải đối mặt với Tạ Phong Tiêu như thế nào, chỉ có thể nói một cách quanh co: “Ừm… Em đi giúp viện trưởng Ngô rửa bát đây.”
Nói xong, tôi xoay người bước đi thật nhanh.
Tạ Phong Tiêu không đuổi theo tôi. Tôi vừa rời khỏi cánh rừng được vài bước, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Tôi vừa lấy điện thoại di động ra, liền sợ đến mức suýt chút nữa vứt nó đi. Là cuộc gọi của Tiết Xán.
Tôi đâu dám nhận, nhưng di động không ngừng reo lên, hết lượt này đến lượt khác.
Tôi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng run run nghe điện thoại.
“Alo…”
“An Tố! Em đang ở đâu hả!”
Tôi còn chưa dứt câu alo, đầu dây điện thoại bên kia đã vang lên tiếng rít gào tức giận của Tiết Xán.
Qua điện thoại, tôi cũng có thể tưởng tượng được điệu bộ xù lông kia. “Em… Em đang ở trại trẻ mồ côi…” Tôi run run đáp.
Trên đường tới đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi không nên nói dối Tiết Xán, vậy nên nếu hắn hỏi, tôi nhất định sẽ thật thà trả lời.
“Trại trẻ mồ côi?” Giọng nói của Tiết Xán lại cao lên: “Em đi cùng với ai!”
Cuối cùng cũng hỏi vào trọng tâm…
Tôi lấy hết can đảm của bản thân, cố gắng bình tĩnh đáp: “Tạ Phong Tiêu…”
Bên kia điện thoại là một khoảng lặng. Trái tim của tôi sắp nảy lên tận cổ họng. Phản ứng này của Tiết Xán còn đáng sợ hơn so với việc hắn trực tiếp gào thét điên cuồng.
“Tiết Xán… Anh. Anh không sao chứ?” Tôi dè dặt hỏi.
Đáp lại tôi là tiếng nghiến răng nghiến lợi của Tiết Xán: “An Tố, em ở yên đó chờ anh, anh sẽ tới ngay lập tức!”
Tôi bỗng chốc bối rối. Tiết Xán nói hắn sẽ tới? Lúc này, tôi thấy trong điện thoại vang lên tiếng cãi lại của Tiết Phong: “Không được, Tiết Xán, buổi chiều anh còn có một cuộc họp rất quan trọng.”
“Hủy bỏ!” Tiết Xán đáp không cần suy nghĩ, hắn tiếp tục nói với tôi: “An Tố, em không được di chuyển dù chỉ một bước, ở yên tại chỗ chờ tôi!”
Tôi nhớ tới cảnh gặp mặt nồng nặc mùi thuốc súng trước đó của Tiết Xán và Tạ Phong Tiêu, vội vàng nói: “Tiết Xán, anh cứ họp xong đi đã, em thăm mấy đứa trẻ trong trại rồi sẽ lập tức trở về.” %3D
“Lại về cùng Tạ Phong Tiêu chứ gì?” Giọng của Tiết Xán lại cao hơn một quãng: “An Tố, bây giờ em to gan thật đấy!”
Tôi không nghe rõ những lời tiếp theo của Tiết Xán, bởi lúc tôi chạy vào trong trại trẻ đã thấy mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút đang vây quanh một bé gái nhỏ nhắn, cả đám đều đang giẫm lên váy của con bé.
Tôi hoảng hốt, bỗng nhiên chẳng quan tâm xem Tiết Xán đang nói cái gì, vội vàng đáp: “Tiết Xán! Dù sao anh cũng không cần qua đây bây giờ! Nếu như anh không có chút tin tưởng nào với em, em làm sao dám tự tin với tình cảm của chúng ta được chứ. Tóm lại là như vậy, em có việc gấp, cúp máy trước đây.” Dứt lời, tôi mặc kệ tiếng gào thét giận dữ của Tiết Xán ở đầu dây bên kia mà cúp điện thoại.
“Dừng tay!”
Tôi hét lên một tiếng với đám trẻ con ở phía trước, vội vàng chạy tới. Mấy đứa trẻ lớn hơn nhìn thấy tôi lập tức hoảng sợ, khẩn trương tản ra. Lúc này tôi mới nhìn rõ cô bé bị bắt nạt ở giữa là ai. Hóa ra là Tiểu Tiệp.
Trên váy áo của Tiểu Tiệp bây giờ đều là dấu chân và bùn đất, tóc con bé cũng bị túm đến rối tung, trông vô cùng chật vật.
Nhưng gương mặt con bé vẫn trơ trơ, chỉ nhìn những đứa trẻ xung quanh và tôi với đôi mắt tối tăm.
Con bé Tiểu Tiệp này thật sự quá kỳ quái.
Tôi nhìn về phía mấy đứa trẻ kia, cau mày quát: “Sao mấy đứa lại bắt nạt Tiểu Tiệp?”
Thấy tôi tức giận, những đứa kia đều hơi hoảng sợ, một đứa trong đám lấy hết can đảm lên tiếng: “Chị An Tố, bọn em không bắt nạt nó, mà là đang trừ tà!”