Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-728
Chương 728: Băng ghi hình
Edit by Ngao Thị
“Khi con bé được sinh ra, tôi đã nhận ra con bé có gì đó không ổn.” Hạ Ưu nói tiếp, “Tuy rằng con bé là con của tôi, nhưng tôi cũng biết những đứa trẻ này nguy hiểm với Hạ gia, vì vậy tôi đã gửi đứa trẻ này đến đây, nhưng tôi hy vọng đứa trẻ này có thể rời khỏi đây khi nó lớn lên và có ý thức của chính mình, vì vậy tôi không báo cáo với Hạ gia, mà nói dối với thị vệ ở đây, nói rằng đó là đứa trẻ mới sinh có vấn đề của Hạ gia, được nuôi dưỡng ở đây, tôi luôn muốn đối xử tốt với con bé và để cho con bé lớn lên thành một đứa trẻ bình thường, nhưng có những lính canh khác ở đây, họ không muốn đối xử tốt với con tôi, coi con bé giống như những con đứa khác, hành hạ con tôi. Không nói chuyện với con, không đưa đũa khi con bé ăn, con giống như một con vật, mỗi ngày chỉ ừm ừm à à à, ngồi xổm dưới đất và ăn bằng tay của mình... "
Nhớ lại những gì đã xảy ra trong quá khứ, cả người Hạ Ưu trở nên vô cùng đau đớn, giọt lệ không ngừng tuôn rơi.
Tuy rằng một tia không cam lòng xẹt qua đáy mắt, nhưng trong lòng cũng không thông cảm được, “Hạ Ưu, là một người mẹ, cô có thể cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy con mình phải chịu sự hành hạ này, nhưng cô đã từng nghĩ đến điều cô gọi những đứa trẻ ở đây là quái vật, chúng cũng có cha mẹ ruột của chúng. Khi cô đối xử với con cái của hok như vậy, cô có bao giờ tự hỏi họ đau đớn như thế nào không? "
Nói thật, tôi không muốn dùng những lời lẽ tàn nhẫn như vậy để nói về tình cảnh của Hạ Ưu, nhưng tôi thực sự cảm thấy đây là quả báo, bọn họ ở đây liều mạng hành hạ con của người khác, gọi con của người khác là quái vật, còn để cho bọn trẻ không được sống cuộc sống của mình, tất cả đều bị hủy hoại, không ngờ con cái của họ lại gặp phải điều tương tự.
Hạ Ưu cả người run lên, không nói được lời nào, Hạ Lãnh ở bên cạnh nghe không được, lạnh lùng nói: "Quả báo gì? Những đứa trẻ đó đều là quái vật, ngay cả đứa bé do Hạ Ưu sinh ra cũng đều là quái vật! "
Tuy rằng Hạ Lãnh tàn nhẫn nói, nhưng tôi có thể thấy được trong mắt anh ta vẫn là có chút buồn bực, dù sao cũng là ruột thịt của anh ta, anh ta đối với đứa nhỏ này ít nhiều cũng phải quan tâm.
Dù thế nào đi nữa,Hạ Lãnh và Hạ Ưu đối tốt với đứa nhỏ đó nên họ mới không bị giêat.
Nếu bọn họ đối tốt với đứa nhỏ này, một đứa trẻ không biết gì chắc chắn sẽ không nhận ra ai là mẹ và bác của mình, đứa trẻ chỉ theo bản năng cho rằng hai trong sáu tên thị vệ lúc đầu đối với mình tốt hơn, cho nên cô ta không giết họ
“Cô còn có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Tôi tiếp tục chất vấn, “ Tại sao Tiểu Điền lại giết bốn tên thị vệ kia?
Mặc dù những đứa trẻ trong trại giam đều đáng thương nhưng không phải đứa trẻ nào cũng sẽ trở thành lệ quỷ, nói chung là chúng sẽ bị biến thành lệ quỷ sau khi bị tra tấn cực hình. Và tôi đã nhìn thấy ma nữ đó, và sự oán hận của cô ta rất nghiêm trọng. Vì vậy, tôi tự hỏi nếu cô ta không bị tra tấn nữa, vậy tại sao lại phải giết 4 người thị vệ kia
Hạ Ưu run lên, lần này cũng không trả lời tôi.
Thay vào đó, Hạ Lãnh ở bên cạnh, đột nhiên lạnh lùng nói: "Cô muốn biết năm đó xảy ra chuyện gì sao? Rất dễ dàng, Hạ Trung, anh đi vào phòng lưu trữ, lấy ra băng ghi hình thí nghiệm năm đó, Để tiểu thư xem, hãy nhìn kỹ xem trại giam của chúng ta bẩn thỉu đến mức nào "
Hạ Trung một bên lộ ra vẻ do dự, "Như vậy có tốt không?"
“Chuyện này có gì không tốt?” Hạ Lãnh nhàn nhạt nói. “Chúng ta đã hứa với đại trưởng lão sẽ giữ bí mật, nhưng đại trưởng lão không còn ở đây nữa. Bây giờ chủ nhân đương nhiên là tiểu thư và thiếu gia, họ cần phải biết mọi thứ về Hạ Gia. "
Tôi cau mày nhìn Hạ Lãnh.
Có bí mật nào trong trại giam này mà tôi không biết?
Hạ Trung tái mặt, nhưng cũng đồng ý với lời nói của Hạ Lãnh, vội vàng rời đi, khi quay lại, trên tay còn cầm 1 cuộn băng ghi hình.
“Chính là nó, tiểu thư.” Ha Trung nhìn tôi, có vẻ anh ta không biết nên giải thích như thế nào, “Đại trưởng lão thành lập trại giam này, một mặt là muốn xem những đứa trẻ hình dáng kỳ lạ này, còn có một cái khác mục đích họ muốn thử nghiệm với những đứa trẻ này. "
“Làm thí nghiệm?” Tôi cau mày, “Thí nghiệm gì?
"Bởi vì những đứa trẻ này thực sự là lời nguyền của Hạ gia chúng ta, cho nên trưởng lão muốn xem lời nguyền của Hạ gia chúng ta dựa trên sự đột biến của những đứa trẻ này đến mức nào."
Tôi nghe xong, mặt tái mét.
Quả thật, mấy nghìn năm nay, Hạ gia bị nguyền rủa và có nguy cơ bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Điều quan trọng đó là lời nguyền đó có giải quyết được hay không, vì vậy, các trưởng lão thực sự cần điều gì đó để hóa giải lời nguyền Hạ Gia hiện tại.
Và vì những đứa trẻ này là sản phẩm của lời nguyền.
“Vậy thì đã làm thí nghiệm như thế nào?” Tôi hỏi, nhưng tôi không thể tưởng tượng được.
Hạ Trung hiển nhiên không biết nên trả lời chúng ta như thế nào, liền đem băng ghi hình nhét vào máy, "Tiểu thư, tự mình xem đi."
Đoạn băng sớm bắt đầu phát.
Đây rõ ràng là một đoạn video được quay trước đó, vẫn có màu đen trắng.
Khi tôi nhìn thấy nội dung của cuốn băng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn video phát trên băng ghi hình là một đứa trẻ toàn thân đều có lông, nhưng lông dường như đều sống lại, bay lơ lửng trên không trung, thậm chí ngang qua màn hình, có thể cảm nhận được linh lực trong tóc.
Đứa trẻ bị trói vào một cái ghế, và có một số bảo vệ đứng xung quanh, tất cả mọi người đều mặc quần áo bảo hộ, rõ ràng là để đề phòng mái tóc khủng khiếp trên người đứa trẻ.
"Được rồi, chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thi mau tiến hành." Một tên thị vệ lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, các lính canh đã lấy ra những chiếc kéo rất lớn và bắt đầu cắt tóc liên tục cho bọn trẻ.
Đứa trẻ đột nhiên hét lên một tiếng thấu tim.
truyện teen hay
Tôi nhanh chóng hiểu rằng tóc của đứa trẻ dường như không phải là loại tóc mà là một loại thịt mỏng và khi những miếng thịt này bị cắt ra, đứa trẻ đau đớn như cắt da và thịt mà hét lên.
Không chỉ vậy, máu tiếp tục chảy ra từ vết thương đã cắt, dần dần lấp đầy cả căn phòng.
Cảnh tượng thật khủng khiếp, nhưng các lính canh vẫn thờ ơ.
Một trong những thị vệ đang cầm một cuốn sổ, ghi lại điều gì đó, "So với đứa trẻ cùng loại đột biến trước đó, tốc độ mọc của lông nhanh hơn khoảng 1,5 lần, và lời nguyền thực sự tăng cường."
Đứa trẻ đang trải qua rất đau đớn, càng lúc càng hét to hơn, thấu tim gan.
Edit by Ngao Thị
“Khi con bé được sinh ra, tôi đã nhận ra con bé có gì đó không ổn.” Hạ Ưu nói tiếp, “Tuy rằng con bé là con của tôi, nhưng tôi cũng biết những đứa trẻ này nguy hiểm với Hạ gia, vì vậy tôi đã gửi đứa trẻ này đến đây, nhưng tôi hy vọng đứa trẻ này có thể rời khỏi đây khi nó lớn lên và có ý thức của chính mình, vì vậy tôi không báo cáo với Hạ gia, mà nói dối với thị vệ ở đây, nói rằng đó là đứa trẻ mới sinh có vấn đề của Hạ gia, được nuôi dưỡng ở đây, tôi luôn muốn đối xử tốt với con bé và để cho con bé lớn lên thành một đứa trẻ bình thường, nhưng có những lính canh khác ở đây, họ không muốn đối xử tốt với con tôi, coi con bé giống như những con đứa khác, hành hạ con tôi. Không nói chuyện với con, không đưa đũa khi con bé ăn, con giống như một con vật, mỗi ngày chỉ ừm ừm à à à, ngồi xổm dưới đất và ăn bằng tay của mình... "
Nhớ lại những gì đã xảy ra trong quá khứ, cả người Hạ Ưu trở nên vô cùng đau đớn, giọt lệ không ngừng tuôn rơi.
Tuy rằng một tia không cam lòng xẹt qua đáy mắt, nhưng trong lòng cũng không thông cảm được, “Hạ Ưu, là một người mẹ, cô có thể cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy con mình phải chịu sự hành hạ này, nhưng cô đã từng nghĩ đến điều cô gọi những đứa trẻ ở đây là quái vật, chúng cũng có cha mẹ ruột của chúng. Khi cô đối xử với con cái của hok như vậy, cô có bao giờ tự hỏi họ đau đớn như thế nào không? "
Nói thật, tôi không muốn dùng những lời lẽ tàn nhẫn như vậy để nói về tình cảnh của Hạ Ưu, nhưng tôi thực sự cảm thấy đây là quả báo, bọn họ ở đây liều mạng hành hạ con của người khác, gọi con của người khác là quái vật, còn để cho bọn trẻ không được sống cuộc sống của mình, tất cả đều bị hủy hoại, không ngờ con cái của họ lại gặp phải điều tương tự.
Hạ Ưu cả người run lên, không nói được lời nào, Hạ Lãnh ở bên cạnh nghe không được, lạnh lùng nói: "Quả báo gì? Những đứa trẻ đó đều là quái vật, ngay cả đứa bé do Hạ Ưu sinh ra cũng đều là quái vật! "
Tuy rằng Hạ Lãnh tàn nhẫn nói, nhưng tôi có thể thấy được trong mắt anh ta vẫn là có chút buồn bực, dù sao cũng là ruột thịt của anh ta, anh ta đối với đứa nhỏ này ít nhiều cũng phải quan tâm.
Dù thế nào đi nữa,Hạ Lãnh và Hạ Ưu đối tốt với đứa nhỏ đó nên họ mới không bị giêat.
Nếu bọn họ đối tốt với đứa nhỏ này, một đứa trẻ không biết gì chắc chắn sẽ không nhận ra ai là mẹ và bác của mình, đứa trẻ chỉ theo bản năng cho rằng hai trong sáu tên thị vệ lúc đầu đối với mình tốt hơn, cho nên cô ta không giết họ
“Cô còn có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Tôi tiếp tục chất vấn, “ Tại sao Tiểu Điền lại giết bốn tên thị vệ kia?
Mặc dù những đứa trẻ trong trại giam đều đáng thương nhưng không phải đứa trẻ nào cũng sẽ trở thành lệ quỷ, nói chung là chúng sẽ bị biến thành lệ quỷ sau khi bị tra tấn cực hình. Và tôi đã nhìn thấy ma nữ đó, và sự oán hận của cô ta rất nghiêm trọng. Vì vậy, tôi tự hỏi nếu cô ta không bị tra tấn nữa, vậy tại sao lại phải giết 4 người thị vệ kia
Hạ Ưu run lên, lần này cũng không trả lời tôi.
Thay vào đó, Hạ Lãnh ở bên cạnh, đột nhiên lạnh lùng nói: "Cô muốn biết năm đó xảy ra chuyện gì sao? Rất dễ dàng, Hạ Trung, anh đi vào phòng lưu trữ, lấy ra băng ghi hình thí nghiệm năm đó, Để tiểu thư xem, hãy nhìn kỹ xem trại giam của chúng ta bẩn thỉu đến mức nào "
Hạ Trung một bên lộ ra vẻ do dự, "Như vậy có tốt không?"
“Chuyện này có gì không tốt?” Hạ Lãnh nhàn nhạt nói. “Chúng ta đã hứa với đại trưởng lão sẽ giữ bí mật, nhưng đại trưởng lão không còn ở đây nữa. Bây giờ chủ nhân đương nhiên là tiểu thư và thiếu gia, họ cần phải biết mọi thứ về Hạ Gia. "
Tôi cau mày nhìn Hạ Lãnh.
Có bí mật nào trong trại giam này mà tôi không biết?
Hạ Trung tái mặt, nhưng cũng đồng ý với lời nói của Hạ Lãnh, vội vàng rời đi, khi quay lại, trên tay còn cầm 1 cuộn băng ghi hình.
“Chính là nó, tiểu thư.” Ha Trung nhìn tôi, có vẻ anh ta không biết nên giải thích như thế nào, “Đại trưởng lão thành lập trại giam này, một mặt là muốn xem những đứa trẻ hình dáng kỳ lạ này, còn có một cái khác mục đích họ muốn thử nghiệm với những đứa trẻ này. "
“Làm thí nghiệm?” Tôi cau mày, “Thí nghiệm gì?
"Bởi vì những đứa trẻ này thực sự là lời nguyền của Hạ gia chúng ta, cho nên trưởng lão muốn xem lời nguyền của Hạ gia chúng ta dựa trên sự đột biến của những đứa trẻ này đến mức nào."
Tôi nghe xong, mặt tái mét.
Quả thật, mấy nghìn năm nay, Hạ gia bị nguyền rủa và có nguy cơ bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Điều quan trọng đó là lời nguyền đó có giải quyết được hay không, vì vậy, các trưởng lão thực sự cần điều gì đó để hóa giải lời nguyền Hạ Gia hiện tại.
Và vì những đứa trẻ này là sản phẩm của lời nguyền.
“Vậy thì đã làm thí nghiệm như thế nào?” Tôi hỏi, nhưng tôi không thể tưởng tượng được.
Hạ Trung hiển nhiên không biết nên trả lời chúng ta như thế nào, liền đem băng ghi hình nhét vào máy, "Tiểu thư, tự mình xem đi."
Đoạn băng sớm bắt đầu phát.
Đây rõ ràng là một đoạn video được quay trước đó, vẫn có màu đen trắng.
Khi tôi nhìn thấy nội dung của cuốn băng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn video phát trên băng ghi hình là một đứa trẻ toàn thân đều có lông, nhưng lông dường như đều sống lại, bay lơ lửng trên không trung, thậm chí ngang qua màn hình, có thể cảm nhận được linh lực trong tóc.
Đứa trẻ bị trói vào một cái ghế, và có một số bảo vệ đứng xung quanh, tất cả mọi người đều mặc quần áo bảo hộ, rõ ràng là để đề phòng mái tóc khủng khiếp trên người đứa trẻ.
"Được rồi, chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thi mau tiến hành." Một tên thị vệ lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, các lính canh đã lấy ra những chiếc kéo rất lớn và bắt đầu cắt tóc liên tục cho bọn trẻ.
Đứa trẻ đột nhiên hét lên một tiếng thấu tim.
truyện teen hay
Tôi nhanh chóng hiểu rằng tóc của đứa trẻ dường như không phải là loại tóc mà là một loại thịt mỏng và khi những miếng thịt này bị cắt ra, đứa trẻ đau đớn như cắt da và thịt mà hét lên.
Không chỉ vậy, máu tiếp tục chảy ra từ vết thương đã cắt, dần dần lấp đầy cả căn phòng.
Cảnh tượng thật khủng khiếp, nhưng các lính canh vẫn thờ ơ.
Một trong những thị vệ đang cầm một cuốn sổ, ghi lại điều gì đó, "So với đứa trẻ cùng loại đột biến trước đó, tốc độ mọc của lông nhanh hơn khoảng 1,5 lần, và lời nguyền thực sự tăng cường."
Đứa trẻ đang trải qua rất đau đớn, càng lúc càng hét to hơn, thấu tim gan.