Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-733
Chương 733: Tiết Chỉ biến mất
Edit by Ngao Thị
Phép thuật của tôi không phải để làm Tiểu Điền bị thương, mà là để cứu linh hồn của cô ấy.
Sau khi nghe câu thần chú của tôi, Tiểu Điền hét to hơn, và vô số màu sắc biểu hiện đớn hiện trên khuôn mặt.
Cùng lúc đó, linh hồn cô ấy bắt đầu mờ mịt, như thể nó sắp trôi khỏi cơ thể cô ấy bất cứ lúc nào.
“Tiểu Điền!” Hạ Ưu cùng Hạ Lãnh bên cạnh nhìn thấy cảnh này tuy rằng rất đau lòng, nhưng bọn họ vẫn cho tôi một lần tin tưởng, cũng không có vội vàng chạy tới.
Và tôi chỉ tăng tốc độ đọc câu thần chú, kìm lại cơn đau trên tay.
Hiện tại tôi có thể thấy rõ mu bàn tay tôi đã bắt đầu thối rữa và bỏng rát, nhưng cuối cùng tôi cũng cảm thấy linh hồn của Tiểu Điền đã thả lỏng ra.
Tôiđã hoàn thành câu thần chú cuối cùng!
Trong phút chốc, tôi cảm thấy trong tay nhẹ bẫng, ngay giây tiếp theo, linh hồn của Tiểu Điền đã bay ra khỏi cơ thể đang thối rữa rồi bay lên không trung.
Tôi nhanh chóng niệm chú khác.
Lúc này, trên khuôn mặt trắng như sữa của Tiểu Điền, oán hận từ từ tan biến, trở lại vẻ đơn sơ, mà một cô gái mười bốn tuổi bình thường nên có.
"Tiểu Điền..." Hạ Ưu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cả người như mất hồn, từng bước đi tới.
Tiểu Điền lúc này mới từ từ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn hai người trên mặt đất quan tâm mình, bập bẹ lấy tay như trẻ con, mở miệng, nói không nên lời sắc bén.
"Mẹ... Cha..."
Giọng nói của Tiểu Điền giống như một đứa bé mới tập nói, tôi gần như không nghe được.
Cô ấy đang gọi mẹ.
Trong phút chốc, Hạ Ưu đỏ cả mắt, vừa khóc vừa che miệng.
Cùng lúc đó, linh hồn của Tiểu Điền cũng từ từ tiêu tan.
“Tiểu Điền!” Nhìn thấy Tiểu Điền biến mất, Hạ Ưu lại hoảng sợ.
“Đừng lo lắng về điều đó.” Tôi nói, “Cô ấy đã đầu thai, không phải chịu đau khổ nữa”.
Hạ Lãnh cùng Hạ Ưu nhìn Tiểu Điền hoàn toàn rời đi, sau đó xoay người, đối mặt với tôi, lại quỳ xuống, tôi muốn đỡ bọn họ dậy, nhưng bọn họ không chịu, mà là nghiêm túc dập đầu.
"Tiểu thư, thực xin lỗi, bởi vì trước kia chúng tôi không hiểu chuyện, tôi đã nói với người nhiều lần vô lễ như vậy. Cô quả nhiên là con gái của Hạ gia chúng ta, thích hợp phụ trách Hạ gia hơn là trưởng lão."
Tôi sững người một lúc, sau đó giật giật khóe miệng với vẻ giễu cợt.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là người thực sự có năng lực ở Hạ gia, nhiều khi quản Hạ gia cũng chỉ là phản ứng tình cảm hấp dẫn hoặc nhất thời, so với các trưởng lão thực sự thì tôi vẫn kém xa.
"Dù sao, Hạ Lãnh, anh cũng nên biết lời nguyền của Hạ gia đã được giải. Bây giờ bọn trẻ trong trại giam đều là người của họ Hạ. Tôi hy vọng anh đối xử tử tế với bọn chúng." Tôi nói, "Để bọn chúng được sống cuộc sống bình thường càng sớm càng tốt. "
Hạ Lãnh cùng Hạ Ưu lúc này rất nghe lời, lập tức đáp ứng.
Hạ gia, có người chết, chuyện này đã kết thúc, tôi cũng có lời giải thích cho người nhà họ Hạ.
Bây giờ vấn đề đã kết thúc, chúng tôi cũng nên chuẩn bị trở lại Mỹ.
Lên xe trở về biệt thự Hạ gua, có chút hụt hẫng.
Hạ Lẫm nhìn tôi "An Tô, chị sao vậy? Trong lòng không vui sao?"
Tôi sửng sốt một chút, nhếch lên khóe miệng, "Có gì đó không đúng, nói chính xác là chúng ta nên rời đi càng sớm càng tốt."
Những gì tôi nói đều là sự thật, bây giờ tôi thấy mình càng ngày càng không dám đối mặt với Tiết Xán, tôi thực sự sợ hãi, lần sau gặp mặt sẽ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, anh ấy sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Lẫm liếc nhìn tôi, nhẹ nói: "Được rồi, dù sao chúng ta lần này trở về là để cho Tiết Chỉ được nhìn quê hương thật sự, để cho thằng bé nhìn thấy phụ cha, cũng không phải là không tốt."
Nghĩ đến đây, tôi mới nhớ ra mình chỉ đồng ý để Tiết Chỉ gặp cha một thời gian ngắn, không biết hôm nay thằng bé có thành công tìm được Tiết Xán hay không.
Nhưng dù có tìm được hay không thì ngày mai chúng tôicũng phải rời đi.
Sau khi trở về Hạ gia, tôi vừa xuống xe ngay khi chuẩn bị xong, liền thấy vài người nhà họ Hạ lao về phía tôi, sắc mặt tái nhợt.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Nhìn thấy họ như vậy, tôi có một dự cảm xấu.
Chỉ có 1 người run rẩy nói: " Tiết Chỉ.....cậu ấy mất tích rồi...."
“Cái gì?” Tôi mặt tôi đột nhiên trở nên không còn tia máu, “Anh nói cái gì? Tiét Chỉ mất tích? Thằng bé làm sao có thể biến mất? Tôi đã bảo cậu đi theo bảo vệ thằng bé cơ mà!
Người nhà họ Hạ lắp bắp giải thích: "Sáng nay, thiếu gia tự mình đi ô tô đến Tập Đoàn Tiết Thị, hình như lại định giả dạng. Chúng tôi còn tưởng rằng đã tìm được Tiết Xán đại nhân, cho nên chúng tôi bí mật chờ ở tập đoàn Tiết thị, nhưng khi Tiết Xán đại nhân rời đi tập đoàn Tiết Thị, tôi mới phát hiện thiếu gia không ở cùng Tiết Xán đại nhân. "
“Các người thật vô tích sự!” Tôi chưa bao giờ thích trách mắng người khác, nhưng nhìn mấy người nhà họ Hạ trước mặt, tôi thực sự tức giận trong lòng, “Các người để lạc mấtmột đứa nhỏ, Hạ Gia nuôi các người có ích lợi gì?"
“Tiểu thư, người thật sự không thể trách chúng tôi được.” Những người Hạ gia kia đều đã khóc rồi, “Người cũng biết tính cách của thiếu gia, cậu ấy không thích người khác đi theo mình, cho nên dù sao cũng có thể vứt bỏ chúng tôi lại. Mặc dù cậu chủ là một đứa trẻ, nhưng chúng ta không có gì để so sánh lại được. "
Vẻ ngoài đáng thương của những người trong nhà họ Hạ đã làm tôi dịu đi một chút tức giận.
Những gì họ nói thật sự rất đúng, với sự khéo léo của Tiết Chỉ, nhất định sẽ biết có người theo dõi mình, nhất định sẽ khó chịu và muốn thoát khỏi bọn họ.
Nhưng sau khi Tiết Chỉ thoát khỏi bọn họ, thằng bé nên quay lại tìm Tiết Xán, tại sao lại không tìm thấy thằng bé?
Mặc dù thằng bé là một đứa trẻ, nhưng phải biết rằng những kẻ buôn người bình thường và những tên tội phạm khác chắc chắn sẽ không thể bắt có thằng bé, vậy tại sao thằng bé lại biến mất?
“Tiết gia nơi đó, các anh điều tra hết chưa?” Tôi ôm trán, hơi đau đầu.
Người nhà họ Hạ có vẻ xấu hổ, "Tiêu thư, dù sao chúng tôi cũng đã giải thích rằng cô muốn chúng tôi tránh tiếp xúc với Tiết gia càng nhiều càng tốt, và Tiết gia không phải là một nhân vật bình thường, nếu muốn điều tra thì chuyện này không phải muốn là được. "
Tôi cau mày.
Quả thực, tôi đã nói với bọn họ rất nhiều lần rồi, trừ phi là mấu chuyện nguy cấp thì đừng bao giờ có quan hệ với người Tiết gia.
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Đi xuống đi.” Sau khi để người nhà họ Hạ đi, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm cho Tiết Phong.
Điện thoại của Tiết Phong vang lên một hồi lâu mới được kết nối.
“Xin chào.” Tôi nghe thấy giọng nói hờ hững của Tiết Phong.
"Tiết Phonh? Là em." Tôi không quan tâm đến giọng điệu của anh ấy, chỉ lo lắng lên tiếng.
Edit by Ngao Thị
Phép thuật của tôi không phải để làm Tiểu Điền bị thương, mà là để cứu linh hồn của cô ấy.
Sau khi nghe câu thần chú của tôi, Tiểu Điền hét to hơn, và vô số màu sắc biểu hiện đớn hiện trên khuôn mặt.
Cùng lúc đó, linh hồn cô ấy bắt đầu mờ mịt, như thể nó sắp trôi khỏi cơ thể cô ấy bất cứ lúc nào.
“Tiểu Điền!” Hạ Ưu cùng Hạ Lãnh bên cạnh nhìn thấy cảnh này tuy rằng rất đau lòng, nhưng bọn họ vẫn cho tôi một lần tin tưởng, cũng không có vội vàng chạy tới.
Và tôi chỉ tăng tốc độ đọc câu thần chú, kìm lại cơn đau trên tay.
Hiện tại tôi có thể thấy rõ mu bàn tay tôi đã bắt đầu thối rữa và bỏng rát, nhưng cuối cùng tôi cũng cảm thấy linh hồn của Tiểu Điền đã thả lỏng ra.
Tôiđã hoàn thành câu thần chú cuối cùng!
Trong phút chốc, tôi cảm thấy trong tay nhẹ bẫng, ngay giây tiếp theo, linh hồn của Tiểu Điền đã bay ra khỏi cơ thể đang thối rữa rồi bay lên không trung.
Tôi nhanh chóng niệm chú khác.
Lúc này, trên khuôn mặt trắng như sữa của Tiểu Điền, oán hận từ từ tan biến, trở lại vẻ đơn sơ, mà một cô gái mười bốn tuổi bình thường nên có.
"Tiểu Điền..." Hạ Ưu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cả người như mất hồn, từng bước đi tới.
Tiểu Điền lúc này mới từ từ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn hai người trên mặt đất quan tâm mình, bập bẹ lấy tay như trẻ con, mở miệng, nói không nên lời sắc bén.
"Mẹ... Cha..."
Giọng nói của Tiểu Điền giống như một đứa bé mới tập nói, tôi gần như không nghe được.
Cô ấy đang gọi mẹ.
Trong phút chốc, Hạ Ưu đỏ cả mắt, vừa khóc vừa che miệng.
Cùng lúc đó, linh hồn của Tiểu Điền cũng từ từ tiêu tan.
“Tiểu Điền!” Nhìn thấy Tiểu Điền biến mất, Hạ Ưu lại hoảng sợ.
“Đừng lo lắng về điều đó.” Tôi nói, “Cô ấy đã đầu thai, không phải chịu đau khổ nữa”.
Hạ Lãnh cùng Hạ Ưu nhìn Tiểu Điền hoàn toàn rời đi, sau đó xoay người, đối mặt với tôi, lại quỳ xuống, tôi muốn đỡ bọn họ dậy, nhưng bọn họ không chịu, mà là nghiêm túc dập đầu.
"Tiểu thư, thực xin lỗi, bởi vì trước kia chúng tôi không hiểu chuyện, tôi đã nói với người nhiều lần vô lễ như vậy. Cô quả nhiên là con gái của Hạ gia chúng ta, thích hợp phụ trách Hạ gia hơn là trưởng lão."
Tôi sững người một lúc, sau đó giật giật khóe miệng với vẻ giễu cợt.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là người thực sự có năng lực ở Hạ gia, nhiều khi quản Hạ gia cũng chỉ là phản ứng tình cảm hấp dẫn hoặc nhất thời, so với các trưởng lão thực sự thì tôi vẫn kém xa.
"Dù sao, Hạ Lãnh, anh cũng nên biết lời nguyền của Hạ gia đã được giải. Bây giờ bọn trẻ trong trại giam đều là người của họ Hạ. Tôi hy vọng anh đối xử tử tế với bọn chúng." Tôi nói, "Để bọn chúng được sống cuộc sống bình thường càng sớm càng tốt. "
Hạ Lãnh cùng Hạ Ưu lúc này rất nghe lời, lập tức đáp ứng.
Hạ gia, có người chết, chuyện này đã kết thúc, tôi cũng có lời giải thích cho người nhà họ Hạ.
Bây giờ vấn đề đã kết thúc, chúng tôi cũng nên chuẩn bị trở lại Mỹ.
Lên xe trở về biệt thự Hạ gua, có chút hụt hẫng.
Hạ Lẫm nhìn tôi "An Tô, chị sao vậy? Trong lòng không vui sao?"
Tôi sửng sốt một chút, nhếch lên khóe miệng, "Có gì đó không đúng, nói chính xác là chúng ta nên rời đi càng sớm càng tốt."
Những gì tôi nói đều là sự thật, bây giờ tôi thấy mình càng ngày càng không dám đối mặt với Tiết Xán, tôi thực sự sợ hãi, lần sau gặp mặt sẽ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, anh ấy sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.
Hạ Lẫm liếc nhìn tôi, nhẹ nói: "Được rồi, dù sao chúng ta lần này trở về là để cho Tiết Chỉ được nhìn quê hương thật sự, để cho thằng bé nhìn thấy phụ cha, cũng không phải là không tốt."
Nghĩ đến đây, tôi mới nhớ ra mình chỉ đồng ý để Tiết Chỉ gặp cha một thời gian ngắn, không biết hôm nay thằng bé có thành công tìm được Tiết Xán hay không.
Nhưng dù có tìm được hay không thì ngày mai chúng tôicũng phải rời đi.
Sau khi trở về Hạ gia, tôi vừa xuống xe ngay khi chuẩn bị xong, liền thấy vài người nhà họ Hạ lao về phía tôi, sắc mặt tái nhợt.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Nhìn thấy họ như vậy, tôi có một dự cảm xấu.
Chỉ có 1 người run rẩy nói: " Tiết Chỉ.....cậu ấy mất tích rồi...."
“Cái gì?” Tôi mặt tôi đột nhiên trở nên không còn tia máu, “Anh nói cái gì? Tiét Chỉ mất tích? Thằng bé làm sao có thể biến mất? Tôi đã bảo cậu đi theo bảo vệ thằng bé cơ mà!
Người nhà họ Hạ lắp bắp giải thích: "Sáng nay, thiếu gia tự mình đi ô tô đến Tập Đoàn Tiết Thị, hình như lại định giả dạng. Chúng tôi còn tưởng rằng đã tìm được Tiết Xán đại nhân, cho nên chúng tôi bí mật chờ ở tập đoàn Tiết thị, nhưng khi Tiết Xán đại nhân rời đi tập đoàn Tiết Thị, tôi mới phát hiện thiếu gia không ở cùng Tiết Xán đại nhân. "
“Các người thật vô tích sự!” Tôi chưa bao giờ thích trách mắng người khác, nhưng nhìn mấy người nhà họ Hạ trước mặt, tôi thực sự tức giận trong lòng, “Các người để lạc mấtmột đứa nhỏ, Hạ Gia nuôi các người có ích lợi gì?"
“Tiểu thư, người thật sự không thể trách chúng tôi được.” Những người Hạ gia kia đều đã khóc rồi, “Người cũng biết tính cách của thiếu gia, cậu ấy không thích người khác đi theo mình, cho nên dù sao cũng có thể vứt bỏ chúng tôi lại. Mặc dù cậu chủ là một đứa trẻ, nhưng chúng ta không có gì để so sánh lại được. "
Vẻ ngoài đáng thương của những người trong nhà họ Hạ đã làm tôi dịu đi một chút tức giận.
Những gì họ nói thật sự rất đúng, với sự khéo léo của Tiết Chỉ, nhất định sẽ biết có người theo dõi mình, nhất định sẽ khó chịu và muốn thoát khỏi bọn họ.
Nhưng sau khi Tiết Chỉ thoát khỏi bọn họ, thằng bé nên quay lại tìm Tiết Xán, tại sao lại không tìm thấy thằng bé?
Mặc dù thằng bé là một đứa trẻ, nhưng phải biết rằng những kẻ buôn người bình thường và những tên tội phạm khác chắc chắn sẽ không thể bắt có thằng bé, vậy tại sao thằng bé lại biến mất?
“Tiết gia nơi đó, các anh điều tra hết chưa?” Tôi ôm trán, hơi đau đầu.
Người nhà họ Hạ có vẻ xấu hổ, "Tiêu thư, dù sao chúng tôi cũng đã giải thích rằng cô muốn chúng tôi tránh tiếp xúc với Tiết gia càng nhiều càng tốt, và Tiết gia không phải là một nhân vật bình thường, nếu muốn điều tra thì chuyện này không phải muốn là được. "
Tôi cau mày.
Quả thực, tôi đã nói với bọn họ rất nhiều lần rồi, trừ phi là mấu chuyện nguy cấp thì đừng bao giờ có quan hệ với người Tiết gia.
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Đi xuống đi.” Sau khi để người nhà họ Hạ đi, tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm cho Tiết Phong.
Điện thoại của Tiết Phong vang lên một hồi lâu mới được kết nối.
“Xin chào.” Tôi nghe thấy giọng nói hờ hững của Tiết Phong.
"Tiết Phonh? Là em." Tôi không quan tâm đến giọng điệu của anh ấy, chỉ lo lắng lên tiếng.