Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-865
Chương 865: Tôi sẽ bói máu
Edit by Hoàng Ngọc Quỳnh
Ninh Trác thân thể quá yếu, bây giờ chỉ một cái điểm nhẹ cũng dường như không thể chịu nổi. Chúng tôi đã trưng dụng máy bay đặc chủng của. Lần này Tiết Xán không nói lời nào, thậm chí còn dùng khí lực của Tiết gia tìm ra vị trí của Vạn Niên Hàn Băng.
Tiết Xán rất hiểu tôi, trên đường chỉ là ôm tôi vào trong lồng ngực, mặc dù cảm thấy bất mãn vì tôi hao tổn tâm trí lo cho Ninh Trác nhưng cũng không nói gì.
Toàn bộ máy bay bao trùm trong bầu không khí đau buồn, thậm chí Tiết Chỉ hàng ngày tung hoành nghịch ngợm nhưng bây giờ cũng lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, trên tay cầm một con búp bê mà Mary đã để lại cho nó.
Búp bê do chính Mary làm ra để Tiết Chỉ làm bùa hộ mệnh, trước khi Mary được siêu độ đã dồn hết sức mạnh còn lại để làm ra nó, đây là điều cuối cùng Mary có thể làm cho Tiết Chỉ.
Hiếm khi Tiết Chỉ có bạn bè cùng lứa, nên cậu bé rất trân trọng mối quan hệ này.
Sau khi máy bay hạ cánh, Tiết Phong đã đợi sẵn ở đó, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày, liền nhanh chóng nói cho chúng tôi tình huống hiện tại.
"Vạn Niên Hàn Băng ở sâu trong Bắc Cực, muốn đi vào thì phải đi bộ, nhưng phương tiện di chuyển cũng đã được chuẩn bị, bây giờ chúng ta có thể đi qua luôn, cho nên ý mọi người thế nào?"
"Đi ngay."
“Được rồi.” Khi Tiết Phong đưa chúng tôi đến nơi, tôi mới biết mọi chuyện không suôn sẻ như mình nghĩ,, mảnh lớn trước mặt quả thực là băng lạnh vạn năm, khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ trong xương.. Nó phát ra khí lạnh từ tận sâu bên trong.
Đây chính là hàn băng vạn năm cho dù rời khỏi chốn băng giá này, vạn năm cũng không tan ra.
Hàn băng vạn năm này rất khó xử lý, nhưng may mắn thay chúng tôi có Tiết Xán. Tôi đã thấy anh ấy vẽ một câu thần chú cực kỳ phức tạp bằng chính máu của mình lên trên hàn băng vạn năm đó.
Sau đó, điện quang hỏa thạch nổ ra một trận lốp bốp, khoảng vài phút sau, một luồng sáng mạnh xuyên qua bầu trời, Tiết Xán nói đã xong.
Trận pháp kia tựa hồ là để bảo vệ khối hàn băng vạn năm này, không phải để phá hủy nó, vì vậy dù có chút khó khăn, tôi vẫn đặt thi thể của Ninh Trác vào trong đó, để tránh bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào phát sinh, tôi để Tiết Xán và Hạ Lẫm cùng bảo vệ trận pháp.
Điều này thật tuyệt vời.
Vừa tiến vào trong băng, thân thể Ninh Trác liền tạm thời ngừng tổn thương, thời gian như đang dừng lại trên người hắn.
Chúng tôi tìm một vài người trong Hạ gia có thể tin tưởng tới cung đưa Ninh Trác cùng với khối hàn băng chở đi. Chúng tôi trở về Hạ gia.
Tôi mở mật thất của Hạ gia, nơi đây có rất nhiều sách cổ, mong có thể tìm được phương thuốc chữa trị cho Ninh Trác trong đó. Tiết Xán vốn dĩ muốn đi theo, nhưng bị Hạ Lẫm chặn lại vì lí do không phải người nhà họ Hạ nên đành phải chờ bên ngoài.
Khuôn mặt u ám của lão quỷ già gần như nhỏ nước.
Tôi nhét Tiết Chỉ vào trong lòng anh ấy nói: "Anh trông con cho tốt, lát nữa em sẽ quay lại."
Đối với cha của con mình mà nói điều này, lại là một cách hoàn toàn khác nói với Tiết Chỉ: "Con hãy trông chừng cha con, đừng để cha con làm tổn thương các cô chú của Hạ gia."
Tiết Chỉ vỗ ngực cam đoan với tôi rằng tuyệt đối sẽ không để cho Tiết Xán gây chuyện.
Sau khi tiến vào mật thất, tôi và Hạ Lẫm phân chia các khu vực để tìm kiếm, tôi nhắc nhở Hạ Lẫm: "Đừng bỏ qua bất kì manh mối nào, chúng ta nhất định sẽ tìm được cách."
Hạ Lẫm không có ý kiến gì cả về việc bị tôi bắt phải lao lực, liền nhanh chóng chuyên tâm tìm kiếm. Ngược lại là tôi lại rơi vào tình trạng thất thần
Có lẽ là do trạng thái của Ninh Trác, tôi bây giờ rất dễ bị cảm xúc tiêu cực chi phối.
Nếu sau này Ninh Trác không tỉnh lại thì sao?
Bây giờ tôi đã trở thành một cương thi, thời gian ngừng trôi trên tôi, tôi sẽ luôn bị điều khiển bởi cảm giác tội lỗi này.
Đây có phải là điều mà Ninh Trác muốn?
Ngay cả khi không thể có được tôi cũng sẽ có một vị trí rất quan trọng trong tâm lý của tôi, vĩnh viên không bao giờ bị lãng quên.
Người đàn ông này thật sự đã làm mọi thứ để đạt được mục đích của mình.
Tôi cười chua chát.
Tôi và Hạ Lẫm đã trải qua ba ngày ba đêm trong khu cấm địa, ăn ở đều ở nơi này. Tuy nhiên, sau khi lục tung tất cả các sách của Hạ gia, chúng tôi cũng không tìm thấy bất cứ điều gì giống với tình trạng của Ninh Trác. Ngay cả khi Mary thi triển thuật pháp đối với Tiết Xán và Ninh Trác cũng không có một chút vết tích.
Cuối cùng, tôi có chút tuyệt vọng, gần như phát điên và bắt đầu quăng đống sách trong phòng.
“An Tố, chị như vậy cũng chẳng thể tìm ra cách giải quyết đâu.” Cuối cùng, Hạ Lẫm trực tiếp đập một quyển sách lên đầu mới khiến tôi phần nào tỉnh táo lại.
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc.
Cuối cùng tôi quay lại nói: "Làm sao không có cách nào được? Vì pháp thuật này có thể thành công, nhất định phải có những ghi chép liên quan. Hạ Lẫm, hãy giúp chị tìm xem vu thuật của Jessica được học từ đâu?"
"Được."
Trong ba ngày này, Tiết Chỉ thực sự đã ôm Tiết Chỉ đợi ở ngoài cấm địa. Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi, Tiết Xán lộ ra vẻ mặt đau khổ, xoa xoa mái tóc của tôi, cưng chiều nói: "Sao nàng phải tự làm khó bản thân mình như vậy"
Tôi với Tiết Xán nói một câu, nghe xong lời này, Tiết Xán không còn gì để nói.
Tôi nói, "Nếu Ninh Trác cứ tiếp tục như vậy, vẫn sẽ luôn là cái gai trong lòng em. Anh không mong trong lòng em còn có một người đàn ông nào khác không buông bỏ được chứ?"
Cuối cùng Tiết Xán cũng không tiếp tục ngăn cản tôi tìm kiếm.
Nhưng ngay cả như vậy, Hạ Lẫm và tôi vẫn không có tiến bộ gì trong khi tìm sách.
Ngay thời khắc tôi tuyệt vọng, ngủ thiếp khi khi đọc một cuốn sách ở giữa đống sách ngổn ngang, đột nhiên tôi cảm thấy có người lau mồ hôi cho tôi.
Tôi cảnh giác mở to mắt, nâng lòng bàn tay và chuẩn bị đánh tới.
"Đại tiểu thư! Là tôi! Là tôi! Cẩn thận!"
Tôi nhìn rõ người trước mặt, không khỏi kinh ngạc: "Tiền Thuận?"
Lúc trước Tiền Thuận đang hồi phục vết thương sau lần bói máu lần thứ hai trong bệnh viện, hiện tại đã hoàn toàn bình phục và trở lại Hạ gia, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
“Cậu không sao chứ?” Tôi lập tức hỏi Tiền Thuận.
"Đương nhiên không sao, tuy rằng vết thương dùng để bói máu khá nghiêm trọng, nhưng tĩnh dưỡng lâu như vậy cũng đã bình phục rồi."
"Tốt rồi, thực xin lỗi, chúng tôi vừa rồi..." Tôi chỉ muốn xin lỗi Tiền Thuận vì dạo này đã bỏ quên cậu ta nhưng giữa chừng, tôi đột nhiên nghĩ đến một điều.
Không tự chủ, mắt tôi mở to hơn và rộng hơn, như thể có điều gì đó đột nhiên xuất hiện trong trái tim tôi.
“Đại tiểu thư, cô sao vậy?” Tiền Thuận như bị tôi làm cho sửng sốt, lập tức thận trọng hỏi.
Nhưng tôi không trả lời anh ta, tôi chỉ đứng dậy và đột ngột lao về phòng của mình.
Trong phòng, Tiết Xán đang cùng Tiết Chỉ chơi đùa, nhìn thấy tôi tiến vào, lập tức sửng sốt, "An Tố, em..."
Nhưng anh ấy chưa kịp nói xong thì tôi đã lao đến và nắm lấy cánh tay anh ấy.
"Tiết Xán, em muốn bói máu."
Hiện tại gần như không có cách nào có thể tìm ra cách điều trị cho Ninh Trác. Bói máu hẳn là có thể tìm ra manh mối. Nếu tìm được cách thông qua bói máu thì thật tốt. Nếu không có nó tôi đã tuyệt vọng đến nhường nào.
(edit by Hoàng Ngọc Quỳnh)
Edit by Hoàng Ngọc Quỳnh
Ninh Trác thân thể quá yếu, bây giờ chỉ một cái điểm nhẹ cũng dường như không thể chịu nổi. Chúng tôi đã trưng dụng máy bay đặc chủng của. Lần này Tiết Xán không nói lời nào, thậm chí còn dùng khí lực của Tiết gia tìm ra vị trí của Vạn Niên Hàn Băng.
Tiết Xán rất hiểu tôi, trên đường chỉ là ôm tôi vào trong lồng ngực, mặc dù cảm thấy bất mãn vì tôi hao tổn tâm trí lo cho Ninh Trác nhưng cũng không nói gì.
Toàn bộ máy bay bao trùm trong bầu không khí đau buồn, thậm chí Tiết Chỉ hàng ngày tung hoành nghịch ngợm nhưng bây giờ cũng lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình, trên tay cầm một con búp bê mà Mary đã để lại cho nó.
Búp bê do chính Mary làm ra để Tiết Chỉ làm bùa hộ mệnh, trước khi Mary được siêu độ đã dồn hết sức mạnh còn lại để làm ra nó, đây là điều cuối cùng Mary có thể làm cho Tiết Chỉ.
Hiếm khi Tiết Chỉ có bạn bè cùng lứa, nên cậu bé rất trân trọng mối quan hệ này.
Sau khi máy bay hạ cánh, Tiết Phong đã đợi sẵn ở đó, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày, liền nhanh chóng nói cho chúng tôi tình huống hiện tại.
"Vạn Niên Hàn Băng ở sâu trong Bắc Cực, muốn đi vào thì phải đi bộ, nhưng phương tiện di chuyển cũng đã được chuẩn bị, bây giờ chúng ta có thể đi qua luôn, cho nên ý mọi người thế nào?"
"Đi ngay."
“Được rồi.” Khi Tiết Phong đưa chúng tôi đến nơi, tôi mới biết mọi chuyện không suôn sẻ như mình nghĩ,, mảnh lớn trước mặt quả thực là băng lạnh vạn năm, khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ trong xương.. Nó phát ra khí lạnh từ tận sâu bên trong.
Đây chính là hàn băng vạn năm cho dù rời khỏi chốn băng giá này, vạn năm cũng không tan ra.
Hàn băng vạn năm này rất khó xử lý, nhưng may mắn thay chúng tôi có Tiết Xán. Tôi đã thấy anh ấy vẽ một câu thần chú cực kỳ phức tạp bằng chính máu của mình lên trên hàn băng vạn năm đó.
Sau đó, điện quang hỏa thạch nổ ra một trận lốp bốp, khoảng vài phút sau, một luồng sáng mạnh xuyên qua bầu trời, Tiết Xán nói đã xong.
Trận pháp kia tựa hồ là để bảo vệ khối hàn băng vạn năm này, không phải để phá hủy nó, vì vậy dù có chút khó khăn, tôi vẫn đặt thi thể của Ninh Trác vào trong đó, để tránh bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào phát sinh, tôi để Tiết Xán và Hạ Lẫm cùng bảo vệ trận pháp.
Điều này thật tuyệt vời.
Vừa tiến vào trong băng, thân thể Ninh Trác liền tạm thời ngừng tổn thương, thời gian như đang dừng lại trên người hắn.
Chúng tôi tìm một vài người trong Hạ gia có thể tin tưởng tới cung đưa Ninh Trác cùng với khối hàn băng chở đi. Chúng tôi trở về Hạ gia.
Tôi mở mật thất của Hạ gia, nơi đây có rất nhiều sách cổ, mong có thể tìm được phương thuốc chữa trị cho Ninh Trác trong đó. Tiết Xán vốn dĩ muốn đi theo, nhưng bị Hạ Lẫm chặn lại vì lí do không phải người nhà họ Hạ nên đành phải chờ bên ngoài.
Khuôn mặt u ám của lão quỷ già gần như nhỏ nước.
Tôi nhét Tiết Chỉ vào trong lòng anh ấy nói: "Anh trông con cho tốt, lát nữa em sẽ quay lại."
Đối với cha của con mình mà nói điều này, lại là một cách hoàn toàn khác nói với Tiết Chỉ: "Con hãy trông chừng cha con, đừng để cha con làm tổn thương các cô chú của Hạ gia."
Tiết Chỉ vỗ ngực cam đoan với tôi rằng tuyệt đối sẽ không để cho Tiết Xán gây chuyện.
Sau khi tiến vào mật thất, tôi và Hạ Lẫm phân chia các khu vực để tìm kiếm, tôi nhắc nhở Hạ Lẫm: "Đừng bỏ qua bất kì manh mối nào, chúng ta nhất định sẽ tìm được cách."
Hạ Lẫm không có ý kiến gì cả về việc bị tôi bắt phải lao lực, liền nhanh chóng chuyên tâm tìm kiếm. Ngược lại là tôi lại rơi vào tình trạng thất thần
Có lẽ là do trạng thái của Ninh Trác, tôi bây giờ rất dễ bị cảm xúc tiêu cực chi phối.
Nếu sau này Ninh Trác không tỉnh lại thì sao?
Bây giờ tôi đã trở thành một cương thi, thời gian ngừng trôi trên tôi, tôi sẽ luôn bị điều khiển bởi cảm giác tội lỗi này.
Đây có phải là điều mà Ninh Trác muốn?
Ngay cả khi không thể có được tôi cũng sẽ có một vị trí rất quan trọng trong tâm lý của tôi, vĩnh viên không bao giờ bị lãng quên.
Người đàn ông này thật sự đã làm mọi thứ để đạt được mục đích của mình.
Tôi cười chua chát.
Tôi và Hạ Lẫm đã trải qua ba ngày ba đêm trong khu cấm địa, ăn ở đều ở nơi này. Tuy nhiên, sau khi lục tung tất cả các sách của Hạ gia, chúng tôi cũng không tìm thấy bất cứ điều gì giống với tình trạng của Ninh Trác. Ngay cả khi Mary thi triển thuật pháp đối với Tiết Xán và Ninh Trác cũng không có một chút vết tích.
Cuối cùng, tôi có chút tuyệt vọng, gần như phát điên và bắt đầu quăng đống sách trong phòng.
“An Tố, chị như vậy cũng chẳng thể tìm ra cách giải quyết đâu.” Cuối cùng, Hạ Lẫm trực tiếp đập một quyển sách lên đầu mới khiến tôi phần nào tỉnh táo lại.
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc.
Cuối cùng tôi quay lại nói: "Làm sao không có cách nào được? Vì pháp thuật này có thể thành công, nhất định phải có những ghi chép liên quan. Hạ Lẫm, hãy giúp chị tìm xem vu thuật của Jessica được học từ đâu?"
"Được."
Trong ba ngày này, Tiết Chỉ thực sự đã ôm Tiết Chỉ đợi ở ngoài cấm địa. Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi, Tiết Xán lộ ra vẻ mặt đau khổ, xoa xoa mái tóc của tôi, cưng chiều nói: "Sao nàng phải tự làm khó bản thân mình như vậy"
Tôi với Tiết Xán nói một câu, nghe xong lời này, Tiết Xán không còn gì để nói.
Tôi nói, "Nếu Ninh Trác cứ tiếp tục như vậy, vẫn sẽ luôn là cái gai trong lòng em. Anh không mong trong lòng em còn có một người đàn ông nào khác không buông bỏ được chứ?"
Cuối cùng Tiết Xán cũng không tiếp tục ngăn cản tôi tìm kiếm.
Nhưng ngay cả như vậy, Hạ Lẫm và tôi vẫn không có tiến bộ gì trong khi tìm sách.
Ngay thời khắc tôi tuyệt vọng, ngủ thiếp khi khi đọc một cuốn sách ở giữa đống sách ngổn ngang, đột nhiên tôi cảm thấy có người lau mồ hôi cho tôi.
Tôi cảnh giác mở to mắt, nâng lòng bàn tay và chuẩn bị đánh tới.
"Đại tiểu thư! Là tôi! Là tôi! Cẩn thận!"
Tôi nhìn rõ người trước mặt, không khỏi kinh ngạc: "Tiền Thuận?"
Lúc trước Tiền Thuận đang hồi phục vết thương sau lần bói máu lần thứ hai trong bệnh viện, hiện tại đã hoàn toàn bình phục và trở lại Hạ gia, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
“Cậu không sao chứ?” Tôi lập tức hỏi Tiền Thuận.
"Đương nhiên không sao, tuy rằng vết thương dùng để bói máu khá nghiêm trọng, nhưng tĩnh dưỡng lâu như vậy cũng đã bình phục rồi."
"Tốt rồi, thực xin lỗi, chúng tôi vừa rồi..." Tôi chỉ muốn xin lỗi Tiền Thuận vì dạo này đã bỏ quên cậu ta nhưng giữa chừng, tôi đột nhiên nghĩ đến một điều.
Không tự chủ, mắt tôi mở to hơn và rộng hơn, như thể có điều gì đó đột nhiên xuất hiện trong trái tim tôi.
“Đại tiểu thư, cô sao vậy?” Tiền Thuận như bị tôi làm cho sửng sốt, lập tức thận trọng hỏi.
Nhưng tôi không trả lời anh ta, tôi chỉ đứng dậy và đột ngột lao về phòng của mình.
Trong phòng, Tiết Xán đang cùng Tiết Chỉ chơi đùa, nhìn thấy tôi tiến vào, lập tức sửng sốt, "An Tố, em..."
Nhưng anh ấy chưa kịp nói xong thì tôi đã lao đến và nắm lấy cánh tay anh ấy.
"Tiết Xán, em muốn bói máu."
Hiện tại gần như không có cách nào có thể tìm ra cách điều trị cho Ninh Trác. Bói máu hẳn là có thể tìm ra manh mối. Nếu tìm được cách thông qua bói máu thì thật tốt. Nếu không có nó tôi đã tuyệt vọng đến nhường nào.
(edit by Hoàng Ngọc Quỳnh)