Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-866
Chương 866: Cách cứu Ninh Trác
Edit by Hoàng Ngọc Quỳnh
Tiết Xán sững sờ.
Nhưng giây tiếp theo--
"Ta không đồng ý!"
Tiết Xán từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì, anh ấy kéo tôi vào lòng với những động tác gần như thô bạo và nói: "Bói máu rất có hại, và ta sẽ không bao giờ cho phép em bị tổn thương thêm nữa."
"Nhưng em đã là một cương thi, bói máu cũng sẽ không gây hại nhiều cho em."
Tiết Xán thật sự quá cứng đầu, đây chính là không tán thành suy nghĩ của tôi. Muốn tăng độ chính xác của kết quả bói máu nhất định cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tiết Xán. Nếu lão ma đầu này không chịu giúp thì tính chính xác của kết quả bói máu sẽ thấp hơn nhiều.
(edit by Hoàng Ngọc Quỳnh)
Không chỉ Tiết Xán, ngay cả Hạ Lẫm cũng không đồng ý với việc tôi dùng máu để tính toán.
Nhưng tôi cũng rất cố chấp, nói rằng dù thế nào cũng phải bói máu!
Tiết Xán nhìn tôi thế này cũng biết bói máu là con đường duy nhất nên không ép tôi bỏ bói máu nữa mà gọi Tiền Thuận.
Sau khi biết phải bói máu, Tiền Thuận vỗ ngực nói rằng cứ để chuyện này cho cậu ta là được rồi vì cậu ta đã quen vơia việc này rồi.
"Đại tiểu thư, để tôi làm. Vết thương của lần tính máu vừa rồi của tôi đã hồi phục rồi. Tôi nói với cô, sau hai lần tính máu, năng lực của tôi đã được nâng cao rất nhiều." Tiền Thuận không biết nhận được ích lợi gì, thuyết phục tôi mấy lần để cậu ta tính toán bằng máu.
Đừng tưởng rằng tôi không biết ý định của Tiết Xán. Nhưng không được, trừ lần này là không thể được.
Tiền Thuận đã giúp tôi quá nhiều lần, nếu thêm lần này sợ rằng có thể sẽ gây ra những tổn thương thân thể mà không gì có thể chữa trị được.(edit by Hoàng Ngọc Quỳnh)
Và, đây là những gì tôi nợ Ninh Trác
Sau khi tiễn Tiền Thuận đi, tôi quyết định nói chuyện cẩn thận với Tiết Xán, một kiểu rất trang trọng.
Tôi gọi Dung Kỳ vào phòng.
Tiết Xán bước vào, ngồi bên cạnh thản nhiên nắm lấy tay tôi.
Bầu không khí vừa dựng lên đã biến mất, tôi thở dài nói: "Tiết Xán, anh nghĩ làm ra bộ dạng này thì em sẽ bỏ cuộc sao? Anh đang lo lắng cái gì vậy?"
Tiết Xán thật sự trả lời câu hỏi của tôi: "Tại sao nàng lại quan tâm đến Ninh Trác như vậy? Hơn nữa, mất máu làm tổn thương cơ thể, ta không muốn nàng vì Ninh Trác mà làm đến mức này."
Vấn đề trở đi trở lại một lần nữa.
Tôi biết điều Tiết Xán không thể chấp nhận được nhất chính là sự hy sinh của tôi dành cho Ninh Trác.
Nhưng làm sao tôi có thể khiến anh ấy hiểu rằng những gì tôi đã làm cho Ninh Trác chẳng đáng là gì so với những gì anh ấy đã làm cho tôi?
Tôi chỉ làm rõ tất cả cùng một lúc.
"Nếu em nói em vẫn kiên quyết làm thì sao? Cho dù không có anh trợ giúp, em cũng phải dùng máu để tính toán. Nếu bởi vì anh không giúp em mà tính không ra kết quả thì em sẽ làm thêm một lần, rồi một lần nữa, đến khi nào ra kết quả mới thôi."
Tiết Xán nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt rõ ràng là rất tức giận, nhưng cũng có một tia cảm xúc bất lực.
Một lúc lâu sau, anh thở ra một hơi dài.
"Nếu đây là những gì nàng muốn. Được, ta sẽ giúp nàng."
...
Bởi vì trước đó đã có hai lần bói máu nên tôi đã phong bế tòa nhà kia, để bất cứ khi nào cần cũng có thể kích hoạt tính toán máu. Hạ Lẫm cũng luôn cho người canh giữ để không làm hỏng trận pháp. Cho nên lần này chỉ cần máu là có thể bắt đầu tính toán.
Sau khi trở thành một cương thi, đây là lần đầu tiên tôi phải đổ máu nhiều như vậy.
Chưa kể, khi đã sống chết phải nặn máu, sau khi nặn ra một hai giọt, vết thương lại
tự động lành lại.
Không phải là biến thái, nhưng cảm giác máu chảy ra thật sảng khoái.
Sau khi tách một vết thương trên cổ tay bằng con dao đã chuẩn bị sẵn, trận pháp bói máu chính thức được mở ra.
Nhìn máu từ từ chảy vào các rãnh trên mặt đất, tôi bước vào một trạng thái vô cùng bí ẩn, và tôi cảm thấy mình đã nhập vào một cung tên kỳ quái, đó là một Bát Quái xoay tròn, với vô số chữ và hình ảnh từng cái từng cái lóe lê trước mắt tôi.
Là một người thực hiện phép tính máu, tôi phải chịu đựng sự yếu ớt do máu chảy ra, đồng thời tìm ra những gợi ý chính từ những dòng chữ và hình ảnh này. Tôi phải làm cả hai việc đó cùng lúc.
Trên thực tế, bởi vì có thêm sự giúp đỡ của Tiết Xán, độ nguy hiểm và sát thương của tính toán máu đã được giảm thiểu đến mức tối thiểu.
Tôi tìm kiếm từng từ khóa một trong sương mù tối và tập trung vào.
Lúc này, tôi nhìn thấy một chữ đỏ rực nhấp nháy trước mặt.
Tôi đã hỏi Tiền Thuận trong lúc tính toán máu sẽ xảy ra tình trạng như thế nào, và thật sự tình huống xảy ra hiện tại cũng không có sai biệt gì lắm so với những gì tôi được biết trước đó.
Tôi bước vội đến và nắm lấy tất cả các chữ cái màu đỏ vào trong lòng bàn tay.
Tôi bắt lấy tất cả các từ màu đỏ và sau đó tổ hợp chúng thành một câu hoàn chỉnh. Từ này là " xà"(rắn).
Sau khi từ đó được tôi chạm vào, nó đã đi vào cơ thể tôi. Lúc này, những mảnh vỡ của bản đồ xuất hiện trong tâm trí tôi.
Từ thứ hai là "nữ".
Tôi thật sự không ngờ rằng mình lại gặp Ninh Trác trong quá trình tính toán máu.
Đúng vậy, tình huống này Tiền Thuận không nói cho tôi biết nên nhìn thấy Ninh Trác trong lúc này, tôi không biết phải làm sao.
Dường như anh ấy có điều gì đó muốn nói với tôi, nhưng tôi không thể nghe thấy.
Nhưng rõ ràng là Ninh Trác đang hướng dẫn tôi tìm tất cả các từ khóa, khoảng hai giờ sau, cuối cùng tôi cũng có kết quả tính máu.
Lúc này, Ninh Trác đã đi đến bên cạnh tôi, qua hình dáng khuôn miệng tôi đọc được những lời anh ấy không ngừng nói.
Anh nói: "Sao phải khổ như vậy, nàng không nợ ta gì cả."
"Không, tôi nợ anh rất nhiều. Tất cả đều vì tôi và Tiết Xán mà anh mới thành ra thế này. Bây giờ ổn rồi, cuối cùng tôi cũng tìm được cách chữa bệnh cho anh. Ninh Trác, chờ tôi."
Ninh Trác không nói nữa, cứ như vậy nhìn tôi.
Cảm giác rất phức tạp.
“Sa mạc.” Môi hắn khẽ mở, dùng miệng nói với tôi hai chữ.
Tôi bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.
Từ sách vở tôi đã đọc, bói máu không thể nhìn thấy linh hồn người khác, Ninh Trác mà tôi nhìn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi, hoặc là tâm ma trong lòng tôi.
Nhưng dù sao thì, kết quả tính toán máu cũng đã có.
Chỉ có hai từ.
Xà nữ.
Sa mạc.
Đôi khi tôi rất ghét tính bói máu, dù có kết quả như vậy nhưng vẫn chưa phải là rõ ràng mọi chuyện, chúng tôi vẫn cần phải mò mẫm thêm từ kết quả đó.
Nhưng dù sao, có thể tính ra một kết quả cũng là chuyện tốt, có nghĩa là Ninh Trác thực sự có thể được cứu.
Sau khi tỉnh lại, tôi chật vật nói với Hạ Lẫm hai chữ này. Tôi yếu không dậy nổi, phải nghỉ ngơi nhiều ngày. Tiết Xán mỗi ngày đều dùng quỷ khí cường đại của anh để dưỡng thương cho tôi suốt nửa tháng, cuối cùng tôi đã hồi phục rất nhiều.
(edit by Hoàng Ngọc Quỳnh)
“Hạ Lẫm” Tôi chật vật đứng dậy từ trên giường, “Kết quả tính toán máu, em điều tra như thế nào rồi?”.
“Cũng không có gì sai biệt lắm.” Có kết quả tính máu, tự nhiên mọi sự tìm kiếm cũng dễ dàng hơn, Hạ Lẫm đưa cho tôi một tệp thông tin.
Trên tài liệu có một con rắn khổng lồ, mắt đỏ, thân hình màu xanh ngọc, trông thật kinh người và khiếp sợ.
Tôi không thể không sững người một lúc.
Đây là cách cứu Ninh Trác sao?
(edit by Hoàng Ngọc Quỳnh)
Edit by Hoàng Ngọc Quỳnh
Tiết Xán sững sờ.
Nhưng giây tiếp theo--
"Ta không đồng ý!"
Tiết Xán từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì, anh ấy kéo tôi vào lòng với những động tác gần như thô bạo và nói: "Bói máu rất có hại, và ta sẽ không bao giờ cho phép em bị tổn thương thêm nữa."
"Nhưng em đã là một cương thi, bói máu cũng sẽ không gây hại nhiều cho em."
Tiết Xán thật sự quá cứng đầu, đây chính là không tán thành suy nghĩ của tôi. Muốn tăng độ chính xác của kết quả bói máu nhất định cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tiết Xán. Nếu lão ma đầu này không chịu giúp thì tính chính xác của kết quả bói máu sẽ thấp hơn nhiều.
(edit by Hoàng Ngọc Quỳnh)
Không chỉ Tiết Xán, ngay cả Hạ Lẫm cũng không đồng ý với việc tôi dùng máu để tính toán.
Nhưng tôi cũng rất cố chấp, nói rằng dù thế nào cũng phải bói máu!
Tiết Xán nhìn tôi thế này cũng biết bói máu là con đường duy nhất nên không ép tôi bỏ bói máu nữa mà gọi Tiền Thuận.
Sau khi biết phải bói máu, Tiền Thuận vỗ ngực nói rằng cứ để chuyện này cho cậu ta là được rồi vì cậu ta đã quen vơia việc này rồi.
"Đại tiểu thư, để tôi làm. Vết thương của lần tính máu vừa rồi của tôi đã hồi phục rồi. Tôi nói với cô, sau hai lần tính máu, năng lực của tôi đã được nâng cao rất nhiều." Tiền Thuận không biết nhận được ích lợi gì, thuyết phục tôi mấy lần để cậu ta tính toán bằng máu.
Đừng tưởng rằng tôi không biết ý định của Tiết Xán. Nhưng không được, trừ lần này là không thể được.
Tiền Thuận đã giúp tôi quá nhiều lần, nếu thêm lần này sợ rằng có thể sẽ gây ra những tổn thương thân thể mà không gì có thể chữa trị được.(edit by Hoàng Ngọc Quỳnh)
Và, đây là những gì tôi nợ Ninh Trác
Sau khi tiễn Tiền Thuận đi, tôi quyết định nói chuyện cẩn thận với Tiết Xán, một kiểu rất trang trọng.
Tôi gọi Dung Kỳ vào phòng.
Tiết Xán bước vào, ngồi bên cạnh thản nhiên nắm lấy tay tôi.
Bầu không khí vừa dựng lên đã biến mất, tôi thở dài nói: "Tiết Xán, anh nghĩ làm ra bộ dạng này thì em sẽ bỏ cuộc sao? Anh đang lo lắng cái gì vậy?"
Tiết Xán thật sự trả lời câu hỏi của tôi: "Tại sao nàng lại quan tâm đến Ninh Trác như vậy? Hơn nữa, mất máu làm tổn thương cơ thể, ta không muốn nàng vì Ninh Trác mà làm đến mức này."
Vấn đề trở đi trở lại một lần nữa.
Tôi biết điều Tiết Xán không thể chấp nhận được nhất chính là sự hy sinh của tôi dành cho Ninh Trác.
Nhưng làm sao tôi có thể khiến anh ấy hiểu rằng những gì tôi đã làm cho Ninh Trác chẳng đáng là gì so với những gì anh ấy đã làm cho tôi?
Tôi chỉ làm rõ tất cả cùng một lúc.
"Nếu em nói em vẫn kiên quyết làm thì sao? Cho dù không có anh trợ giúp, em cũng phải dùng máu để tính toán. Nếu bởi vì anh không giúp em mà tính không ra kết quả thì em sẽ làm thêm một lần, rồi một lần nữa, đến khi nào ra kết quả mới thôi."
Tiết Xán nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt rõ ràng là rất tức giận, nhưng cũng có một tia cảm xúc bất lực.
Một lúc lâu sau, anh thở ra một hơi dài.
"Nếu đây là những gì nàng muốn. Được, ta sẽ giúp nàng."
...
Bởi vì trước đó đã có hai lần bói máu nên tôi đã phong bế tòa nhà kia, để bất cứ khi nào cần cũng có thể kích hoạt tính toán máu. Hạ Lẫm cũng luôn cho người canh giữ để không làm hỏng trận pháp. Cho nên lần này chỉ cần máu là có thể bắt đầu tính toán.
Sau khi trở thành một cương thi, đây là lần đầu tiên tôi phải đổ máu nhiều như vậy.
Chưa kể, khi đã sống chết phải nặn máu, sau khi nặn ra một hai giọt, vết thương lại
tự động lành lại.
Không phải là biến thái, nhưng cảm giác máu chảy ra thật sảng khoái.
Sau khi tách một vết thương trên cổ tay bằng con dao đã chuẩn bị sẵn, trận pháp bói máu chính thức được mở ra.
Nhìn máu từ từ chảy vào các rãnh trên mặt đất, tôi bước vào một trạng thái vô cùng bí ẩn, và tôi cảm thấy mình đã nhập vào một cung tên kỳ quái, đó là một Bát Quái xoay tròn, với vô số chữ và hình ảnh từng cái từng cái lóe lê trước mắt tôi.
Là một người thực hiện phép tính máu, tôi phải chịu đựng sự yếu ớt do máu chảy ra, đồng thời tìm ra những gợi ý chính từ những dòng chữ và hình ảnh này. Tôi phải làm cả hai việc đó cùng lúc.
Trên thực tế, bởi vì có thêm sự giúp đỡ của Tiết Xán, độ nguy hiểm và sát thương của tính toán máu đã được giảm thiểu đến mức tối thiểu.
Tôi tìm kiếm từng từ khóa một trong sương mù tối và tập trung vào.
Lúc này, tôi nhìn thấy một chữ đỏ rực nhấp nháy trước mặt.
Tôi đã hỏi Tiền Thuận trong lúc tính toán máu sẽ xảy ra tình trạng như thế nào, và thật sự tình huống xảy ra hiện tại cũng không có sai biệt gì lắm so với những gì tôi được biết trước đó.
Tôi bước vội đến và nắm lấy tất cả các chữ cái màu đỏ vào trong lòng bàn tay.
Tôi bắt lấy tất cả các từ màu đỏ và sau đó tổ hợp chúng thành một câu hoàn chỉnh. Từ này là " xà"(rắn).
Sau khi từ đó được tôi chạm vào, nó đã đi vào cơ thể tôi. Lúc này, những mảnh vỡ của bản đồ xuất hiện trong tâm trí tôi.
Từ thứ hai là "nữ".
Tôi thật sự không ngờ rằng mình lại gặp Ninh Trác trong quá trình tính toán máu.
Đúng vậy, tình huống này Tiền Thuận không nói cho tôi biết nên nhìn thấy Ninh Trác trong lúc này, tôi không biết phải làm sao.
Dường như anh ấy có điều gì đó muốn nói với tôi, nhưng tôi không thể nghe thấy.
Nhưng rõ ràng là Ninh Trác đang hướng dẫn tôi tìm tất cả các từ khóa, khoảng hai giờ sau, cuối cùng tôi cũng có kết quả tính máu.
Lúc này, Ninh Trác đã đi đến bên cạnh tôi, qua hình dáng khuôn miệng tôi đọc được những lời anh ấy không ngừng nói.
Anh nói: "Sao phải khổ như vậy, nàng không nợ ta gì cả."
"Không, tôi nợ anh rất nhiều. Tất cả đều vì tôi và Tiết Xán mà anh mới thành ra thế này. Bây giờ ổn rồi, cuối cùng tôi cũng tìm được cách chữa bệnh cho anh. Ninh Trác, chờ tôi."
Ninh Trác không nói nữa, cứ như vậy nhìn tôi.
Cảm giác rất phức tạp.
“Sa mạc.” Môi hắn khẽ mở, dùng miệng nói với tôi hai chữ.
Tôi bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.
Từ sách vở tôi đã đọc, bói máu không thể nhìn thấy linh hồn người khác, Ninh Trác mà tôi nhìn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi, hoặc là tâm ma trong lòng tôi.
Nhưng dù sao thì, kết quả tính toán máu cũng đã có.
Chỉ có hai từ.
Xà nữ.
Sa mạc.
Đôi khi tôi rất ghét tính bói máu, dù có kết quả như vậy nhưng vẫn chưa phải là rõ ràng mọi chuyện, chúng tôi vẫn cần phải mò mẫm thêm từ kết quả đó.
Nhưng dù sao, có thể tính ra một kết quả cũng là chuyện tốt, có nghĩa là Ninh Trác thực sự có thể được cứu.
Sau khi tỉnh lại, tôi chật vật nói với Hạ Lẫm hai chữ này. Tôi yếu không dậy nổi, phải nghỉ ngơi nhiều ngày. Tiết Xán mỗi ngày đều dùng quỷ khí cường đại của anh để dưỡng thương cho tôi suốt nửa tháng, cuối cùng tôi đã hồi phục rất nhiều.
(edit by Hoàng Ngọc Quỳnh)
“Hạ Lẫm” Tôi chật vật đứng dậy từ trên giường, “Kết quả tính toán máu, em điều tra như thế nào rồi?”.
“Cũng không có gì sai biệt lắm.” Có kết quả tính máu, tự nhiên mọi sự tìm kiếm cũng dễ dàng hơn, Hạ Lẫm đưa cho tôi một tệp thông tin.
Trên tài liệu có một con rắn khổng lồ, mắt đỏ, thân hình màu xanh ngọc, trông thật kinh người và khiếp sợ.
Tôi không thể không sững người một lúc.
Đây là cách cứu Ninh Trác sao?
(edit by Hoàng Ngọc Quỳnh)