Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1052-1053
Chương 1052-1053: Trở thành bạn gái của anh ấy
Edit By Như Oanh
Tôi ngồi trong xe bụng đói cồn cào.
Cứ tưởng bụng mình có thể chịu đựng được nhưng bụng tôi chợt kêu lên, thật sự là quá ngượng ngùng.
Sau khi nghe thấy, ánh mắt lãnh đạm của Hạ Lẫm liếc nhìn tôi, sau khi mặt tôi đỏ bừng, anh ấy mới dời mắt đi chỗ khác.
Tôi khẽ thở dài, anh ấy nhìn thấy điều xấu hổ vừa rồi, trái tim tôi bất giác trở nên căng thẳng.
Một giây tiếp theo, anh đột nhiên hỏi tôi: "Cô muốn ăn gì?"
Lúc đầu tôi không phản ứng gì, và nhận ra rằng anh ấy đang hỏi tôi sau bữa trưa, tôi mím môi ngượng ngùng trả lời: "Tôi ăn gì cũng được."
Tôi gần như đói, tất nhiên tôi có thể ăn tất cả mọi thứ.
Tôi thản nhiên nói, nhưng Hạ Lẫm cũng không phải khách sáo, thậm chí còn đưa tôi đến một nhà hàng cao cấp.
Thế giới bên ngoài, có rất nhiều thức ăn, anh ấy còn gọi cho tôi một miếng bít tết và salad, và rượu vang đỏ.
Tôi ở đây lâu rồi và đây là lần đầu tiên tôi ăn bít tết, không biết là con dao nên ở tay trái hay tay phải, suýt chút nữa đã làm một trò cười lớn.
Tôi lúng túng lắc dao nĩa trong tay HL: "Hạ Lẫm, thứ này....”
HL liếc nhìn ta, ánh mắt nhàn nhạt, không có xem thường cũng không dao động cảm xúc.
Anh ấy vẫn thờ ơ với tôi như mọi khi, chỉ thấy rằng tôi đang bối rối . Tay trái cầm nĩa và dao bên tay phải, anh ấy từ từ thái miếng thịt bò nóng hổi trên đĩa rồi ném từng miếng nhỏ vào đĩa giúp tôi.
"Nếm thử xem, lâu như vậy tôi mới không chính thức mời cô ăn cơm. Món bít tết phương Tây , thử xem là thức ăn từ sa mạc hay từ bên ngoài ăn ngon hơn."
Nghe được lời anh, ta mỉm cười, cắt miếng thịt bò cho vào miệng, mùi thịt bò thơm phức, sau khi chiên ngập dầu có chút cháy khét, cũng không tệ lắm.
Lúc ăn ta luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, còn có nhiều hơn một đôi mắt.
Ta khó chịu ngẩng đầu nhìn HL đang ăn cơm nghiêm túc, lắc đầu, không thể là HL.
Tôi quay lại, bất ngờ bắt gặp vài cặp mắt ghen tị, có cả nam có nữ, tôi sững sờ..
Tôi khó chịu cúi đầu,tiếp tục ăn, không biết họ đang nhìn tôi làm gì.
Đột nhiên, sau lưng lại vang lên tiếng chụp ảnh, tôi nhíu mày, cảm thấy hơi khó chịu.
Tôi đang định nói với HL về chuyện này, thì HL đang ngồi đối diện với tôi, đột nhiên kéo tôi ra khỏi nhà hàng.
"Hạ Lẫm , chậm lại, chậm lại, chân tôi không bằng chân của anh, bước nhanh không được!"
Hạ Lẫm cao hơn tôi rất nhiều, nếu anh ấy bước đi nhanh nhẹn thì tôi bị thụt lùi về phía sau không theo kịp.
Tháng này tuy tôi vận động thể lực khá nhiều nhưng cứ bị kéo và kéo thế này thì thật thở không ra hơi.
Khi tôi bước đến chiếc Land Rover, vẫn còn tiếng nhấn cửa chớp từ phía sau, tôi không thể không nhìn lại và nhìn một người đàn ông mặc áo choàng kín mít đang quấn lấy mình và ấn nút chụp về phía tôi.
Trở nên bí ẩn giống như một tên trộm.
Ta muốn đuổi kịp, anh chạy nhanh, vừa quay đầu lại định nói cho HL nghe, còn chưa kịp nói gì đã bị HL nhét vào trong xe.
"HL, làm sao vậy? Tại sao ngay cả bữa ăn người ta cũng chụp ảnh chúng ta? Chẳng lẽ các người vẫn là phổ biến chuyện này?"
HL rất không hài lòng, anh ấy đã im lặng rất lâu, tôi nghĩ anh ấy sẽ không quan tâm đến tôi nữa.
Hậu quả là khi đang điều khiển chiếc Land Rover, anh ta bất ngờ phanh gấp và dừng lại trước cổng sắt của Tiết gia.
"Chúng ta đã bị các tay săn ảnh theo dõi. Cô Đừng ra khỏi xe. Tôi sẽ quay lại ngay "
Làm thành viên trong tam đại gia tộc thì rắc rối, khi có của cải và quyền lực thì liền có hung tin.
HL xuống xe, thấy TP lên xe rời đi biệt thự.
Nhìn thấy tôi lên xe, TP cong môi cười không rõ.
Nụ cười khóe miệng anh ta có chút đùa giỡn, ta khó chịu nhìn chằm chằm hắn, không khỏi hỏi hắn: "Sư phụ TP, anh tại sao nhìn chằm chằm ta? Anh đang cười ta có phải hay không."
Bực mình vì bị nhìn chằm chằm, giọng nói của tôi trở nên cau có.
HL dường như không biết TP đang cười cái gì, chung quanh áp suất trầm thấp cảm giác anh cũng bị ảnh hưởng, tâm tình không tốt cho lắm .
“Lần này Hạ gia gia chủ Hạ Lẫm là tiêu đề đầu tiên của bài báo hôm nay.”
Anh lấy điện thoại di động ra, trước mắt tôi sáng ngời, trên màn hình nhỏ hiện lên hình ảnh tôi và Hạ Lẫm đang ăn cơm trong nhà hàng.
Chỉ là khoảng cách hai chúng tôi cỏ vẻ gần nhau
Tôi không muốn chỉ vào dòng chú thích khổng lồ trong bức ảnh mà tôi và Hạ Lẫm bị chụp trên màn hình điện thoại: Nhà hàng Gao Fushuai , Hạ Lẫm cùng một tình nhân, và khuôn mặt người nổi tiếng trên Internet thật đẹp!
"Người nổi tiếng trên mạng là có ý gì? Tôi không thể hiểu nổi."
TP nhìn tôi chằm chằm như nhìn người ngoài hành tinh: "Cô còn không biết những người nổi tiếng trên mạng sao? Tôi thật nghi ngờ có phải cô là người từ trong khe núi chui ra. Hạ Lẫm là một trong Những người nổi tiếng trên Internet hiện nay, Hôm nay cô đã đi ra ngoài cùng anh ta, chuyến đi này được tiếp xúc miễn phí. "
Sau khi TP nói một tràng dài, có mấy chữ tôi có thể hiểu được.
Sau khi anh ấy giải thích rất nhiều cho tôi, tôi mới biết đó là Hạ Lẫm là một người nổi tiếng.
Tôi bất đắc dĩ cau mày.
Bởi vì cái tin tức vô tội này, mấy ngày nay Hạ Lẫm rất chăm chỉ.
Không dễ để tôi gặp anh ấy ở nhà.
Không có Hạ Lẫm ở nhà , ở lại cũng cảm thấy nhàm chán.
Tôi chán nản đi tìm Điền quản gia, đưa tôi đến bệnh viện tìm Hạ Lẫm , không ngờ lại bị một đám người như vượn vây quanh.
Bọn họ vẫn lẩm bẩm nói: "Đây không phải là tình nhân của Hạ Lẫm gia chủ Hạ gia sao, chẳng trách lần trước bắt gặp chuyện anh ta với tình nhân kia , ngay cả tảng băng Hạ Lẫm cũng có thể thích."
"..."
Tôi vừa ra khỏi xe riêng của Hạ gia, trước khi vào bệnh viện đã bị một đám nam nữ vây quanh .
Bọn họ nói về quan hệ giữa tôi và Hạ Lẫm , lời nói xấu xa , vừa nghe đã thấy đinh tai nhức óc.
Tình nhân là gì?
Tôi mở miệng định phản bác bọn họ, nhưng lời nói vừa đến môi, giọng nói của Hạ Lẫm đột nhiên vang lên sau lưng tôi.
"Bạn gái của Hạ Lẫm tôi trở thành một tình nhân từ khi nào vậy? Các người cứ mở to mắt nhìn một chút."
Tôi chưa kịp phản ứng cuộc thảo luận xung quanh thì đột ngột dừng lại.
Khuôn mặt của tôi đột nhiên bị Hạ Lẫm xoay qua trước mặt mọi người, miệng, mắt, tai và mũi đều thành một đường thẳng.
Sự tiếp cận đột ngột của anh ấy khiến đại não của tôi đột ngột chưa kịp thích ứng, tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh ấy gần hơn một chút.
Cuối cùng, đôi môi mỏng phảng phất mùi bạc hà của Hạ Lẫm dính vào môi tôi, mạch não tắc nghẽn hoàn toàn.
Người và vật xung quanh đều biến mất không còn tăm tích, trong trái tim và ánh mắt của tôi chỉ còn lại Hạ Lẫm .
Anh ấy đã thực sự hôn tôi.
Đột nhiên hạnh phúc đến gần trong nháy mắt, suýt chút nữa liền ngất, nghe thấy Hạ Lẫm giọng nói lạnh lùng nói với những người xung quanh: "Về sau không có bệnh thì không cần khắp nơi trong bệnh viện tản bộ, sự khoan dung của tôi có hạn, lần sau gặp được các người không có bệnh tự chuốc lấy phiền phức, tôi trực tiếp để các người thành bệnh thật , sẽ phải nằm một lần ba năm năm năm."
Không biết Hạ Lẫm gặp phải sự kích thích gì, sau khi hôn tôi, chính là uy hiếp mọi người.
Tôi mơ hồ cảm thấy Hạ Lẫm hôm nay rất không đúng, xem ra anh gặp phải điều gì chán ghét, lời nói ra thật đáng sợ.
Hạ Lẫm y thuật cùng kỹ năng đều là số một , Không có số hai tồn tại, những người xem náo nhiệt nghe được uy hiếp của anh, nào còn dám ở lại , lập tức giải tán.
Cửa bệnh viện, lưu lại ba người không nhúc nhích, một là kẻ gây chuyện Hạ Lẫm, một cái khác là Điền quản gia, còn lại kẻ ngốc sững sờ tại chỗ cười ngớ ngẩn chính là tôi.
Rời khỏi sa mạc chính là vì tìm Hạ Lẫm , được anh trực tiếp hôn, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tôi đều kích động không quản được chuyện gì khác.
Chờ thời điểm tôi cười đủ, bên người HL đổi thành cười đến hớn hở của Tiết Phong .
"Cười ngây ngốc cái gì? Một nụ hôn mà thôi, cô thật coi mình là nữ nhân của Hạ Lẫm rồi?"
TP một câu trực tiếp đánh ta xuống mười tám tầng Địa Ngục, so Hàn Linh Linh tan thành mây khói còn đáng sợ hơn.
"Nói hươu nói vượn cái gì, tôi nghe không hiểu."
Tôi sắc mặt khó coi hướng HL phòng viện trưởng đi đến.
Trên đường đi, TP liền cùng ở bên cạnh tôi , anh vô ý nhắc tên HL vừa rồi nụ hôn kia sự tình.
Ta lúc đầu không muốn nghe, nhưng vẫn là nghe đi vào.
Thì ra Hạ Lẫm hôn ta, chính là vì trong bệnh viện đột nhiên tăng nhiều nữ bệnh nhân.
Những nữ bệnh nhân đều là giả trang, đều vì muốn nhìn ngắm Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm bị huyên náo phiền, bắt ta ra làm bia đỡ đạn , ta lúc này mới nhận ra.
Ta nghe xong trong lòng chua chua chát chát, hốc mắt bốc lên một đoàn sương trắng, trong lòng khó chịu.
Tôi quay đầu liền rời đi bệnh viện, chuẩn bị trở về Hạ Gia.
Bởi vì chuyện này ta vài ngày đều không có cùng Hạ Lẫm nói chuyện, Hạ Lẫm 'Lợi dụng' xong ta, không có bệnh nhân dây dưa mừng rỡ thanh tĩnh, cũng không tìm đến ta.
Ta tức giận đến ngay cả Hạ Gia cửa đều không ra, trực tiếp tại hậu viện bên trong làm lên người làm vườn sự tình.
Người một rảnh rỗi, liền sẽ suy nghĩ lung tung, vài ngày không có Tu luyện, đột nhiên lại nhàm chán vang lên.
Ta thừa dịp Hạ Lẫm mời TP đến Hạ Gia bên trong chuyện thương lượng, đợi cơ hội tìm tới TP học tập năm huyền chi thuật.
"Còn muốn học tập, ta còn tưởng rằng cô từ bỏ, dù sao đây là không phải một sớm một chiều, khổ cực kì."
Anh ấy nghiêm túc, ta cũng nghiêm túc, cắn môi, nghiêm túc đáp lại TP.
"Sợ khổ, lúc trước bị anh vui đùa xoay quanh đều không có từ bỏ, lúc này như thế nào tôi lại sợ khổ!"
Ta trước kia không để ý, chỉ coi là đang tôi luyện sự chịu đựng của ta, trải qua Hàn Linh Linh sự tình về sau, ta xem như thấy rõ anh đây là cho tới bây giờ không tin ta.
Nhưng bây giờ lúc này không giống ngày xưa. Đều trải qua kiếp nạn, dù sao cũng là đồng sinh cộng tử quan hệ.
Ta nói chuyện cùng anh cũng ngay thẳng rất nhiều.
Tiết Phong bị ta nói đến á khẩu không trả lời được, suy nghĩ nửa ngày, thật vất vả bị ta thuyết phục.
"Cô nói như vậy, ta cũng không tiện cự tuyệt, có thể chịu được cực khổ là được, có thời gian liền đến Tiết gia , HL nơi này đều là thuốc , không có phòng luyện công luyện không ra thứ gì."
Ta nghe xong Tiết Phong đồng ý, vui vẻ không thôi.
Ta vừa định cùng Tiết Phong nói hiện tại liền có thể đi Tiết Phong tu tập, quay đầu liền chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc đi Tiết Gia.
Hạ Lẫm thanh âm nghiêm túc phút chốc từ viện cuối cùng vang lên.
Ta quay đầu nhìn lại, xa xa đã nhìn thấy sắc mặt anh.
"Tính tình của cô, có thể học ra cái gì? Tiết Phong đừng nuông chiều nàng ta. Huống chi. . ."
Hạ Lẫm phía sau không nói ra, Tiết Phong tựa hồ là cảm ứng được ý Hạ Lẫm, sắc mặt thay đổi liên tục, vừa đáp ứng ta liền quên ngay.
"Anh nói cũng đúng, đóa nhã dù sao cũng là bằng hữu anh mang tới, muốn học tập vẫn là học tập anh về y thuật."
TP dường như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt phức tạp nhìn ta một chút, quay người rời Hạ Gia.
Nhìn xem dăm ba câu liền bị HL ngăn cản, nói đi liền đi, ta mặt đen lên, âm trầm trừng mắt Tiết Phong đi xa bóng lưng, lại không vui lòng quay đầu nhìn về phía Hạ Lẫm vô tâm.
"Anh không phải vẫn cảm thấy ta yếu sao, ta tìm người đến học tập, không phải như anh mong muốn sao ? Có cái gì không cho tôi học."
Ta liền không rõ HL vì cái gì ngăn cản ta học tập năm huyền chi thuật.
Trước kia còn có thể minh bạch là ta yếu đến có thể, nhưng lần này đối phó Hàn Linh Linh, ta cũng là có công, ta cảm giác sâu trong nội tâm mình có sức mạnh vô cùng vô tận không có bọc phát ra.
Có lẽ Tiết Phong sẽ là thầy tốt bạn hiền.
"Có ta là được, cô có học hay không cũng không đáng kể."
Hạ Lẫm lời này nói ra, ta không biết nên ngượng ngùng hay là nên phẫn nộ, cắn môi, ta không vui rời đi.
Ăn cơm tối xong, ta rầu rĩ tại Hạ Gia sân sau bên trong tản bộ.
Không biết chưa phát giác đi đến cái vắng vẻ địa phương, đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt đặc biệt tốt trông thấy vài bóng người trong góc lắc lư.
Là ai?
Người tốt?
Hay là người xấu!
Edit By Như Oanh
Tôi ngồi trong xe bụng đói cồn cào.
Cứ tưởng bụng mình có thể chịu đựng được nhưng bụng tôi chợt kêu lên, thật sự là quá ngượng ngùng.
Sau khi nghe thấy, ánh mắt lãnh đạm của Hạ Lẫm liếc nhìn tôi, sau khi mặt tôi đỏ bừng, anh ấy mới dời mắt đi chỗ khác.
Tôi khẽ thở dài, anh ấy nhìn thấy điều xấu hổ vừa rồi, trái tim tôi bất giác trở nên căng thẳng.
Một giây tiếp theo, anh đột nhiên hỏi tôi: "Cô muốn ăn gì?"
Lúc đầu tôi không phản ứng gì, và nhận ra rằng anh ấy đang hỏi tôi sau bữa trưa, tôi mím môi ngượng ngùng trả lời: "Tôi ăn gì cũng được."
Tôi gần như đói, tất nhiên tôi có thể ăn tất cả mọi thứ.
Tôi thản nhiên nói, nhưng Hạ Lẫm cũng không phải khách sáo, thậm chí còn đưa tôi đến một nhà hàng cao cấp.
Thế giới bên ngoài, có rất nhiều thức ăn, anh ấy còn gọi cho tôi một miếng bít tết và salad, và rượu vang đỏ.
Tôi ở đây lâu rồi và đây là lần đầu tiên tôi ăn bít tết, không biết là con dao nên ở tay trái hay tay phải, suýt chút nữa đã làm một trò cười lớn.
Tôi lúng túng lắc dao nĩa trong tay HL: "Hạ Lẫm, thứ này....”
HL liếc nhìn ta, ánh mắt nhàn nhạt, không có xem thường cũng không dao động cảm xúc.
Anh ấy vẫn thờ ơ với tôi như mọi khi, chỉ thấy rằng tôi đang bối rối . Tay trái cầm nĩa và dao bên tay phải, anh ấy từ từ thái miếng thịt bò nóng hổi trên đĩa rồi ném từng miếng nhỏ vào đĩa giúp tôi.
"Nếm thử xem, lâu như vậy tôi mới không chính thức mời cô ăn cơm. Món bít tết phương Tây , thử xem là thức ăn từ sa mạc hay từ bên ngoài ăn ngon hơn."
Nghe được lời anh, ta mỉm cười, cắt miếng thịt bò cho vào miệng, mùi thịt bò thơm phức, sau khi chiên ngập dầu có chút cháy khét, cũng không tệ lắm.
Lúc ăn ta luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, còn có nhiều hơn một đôi mắt.
Ta khó chịu ngẩng đầu nhìn HL đang ăn cơm nghiêm túc, lắc đầu, không thể là HL.
Tôi quay lại, bất ngờ bắt gặp vài cặp mắt ghen tị, có cả nam có nữ, tôi sững sờ..
Tôi khó chịu cúi đầu,tiếp tục ăn, không biết họ đang nhìn tôi làm gì.
Đột nhiên, sau lưng lại vang lên tiếng chụp ảnh, tôi nhíu mày, cảm thấy hơi khó chịu.
Tôi đang định nói với HL về chuyện này, thì HL đang ngồi đối diện với tôi, đột nhiên kéo tôi ra khỏi nhà hàng.
"Hạ Lẫm , chậm lại, chậm lại, chân tôi không bằng chân của anh, bước nhanh không được!"
Hạ Lẫm cao hơn tôi rất nhiều, nếu anh ấy bước đi nhanh nhẹn thì tôi bị thụt lùi về phía sau không theo kịp.
Tháng này tuy tôi vận động thể lực khá nhiều nhưng cứ bị kéo và kéo thế này thì thật thở không ra hơi.
Khi tôi bước đến chiếc Land Rover, vẫn còn tiếng nhấn cửa chớp từ phía sau, tôi không thể không nhìn lại và nhìn một người đàn ông mặc áo choàng kín mít đang quấn lấy mình và ấn nút chụp về phía tôi.
Trở nên bí ẩn giống như một tên trộm.
Ta muốn đuổi kịp, anh chạy nhanh, vừa quay đầu lại định nói cho HL nghe, còn chưa kịp nói gì đã bị HL nhét vào trong xe.
"HL, làm sao vậy? Tại sao ngay cả bữa ăn người ta cũng chụp ảnh chúng ta? Chẳng lẽ các người vẫn là phổ biến chuyện này?"
HL rất không hài lòng, anh ấy đã im lặng rất lâu, tôi nghĩ anh ấy sẽ không quan tâm đến tôi nữa.
Hậu quả là khi đang điều khiển chiếc Land Rover, anh ta bất ngờ phanh gấp và dừng lại trước cổng sắt của Tiết gia.
"Chúng ta đã bị các tay săn ảnh theo dõi. Cô Đừng ra khỏi xe. Tôi sẽ quay lại ngay "
Làm thành viên trong tam đại gia tộc thì rắc rối, khi có của cải và quyền lực thì liền có hung tin.
HL xuống xe, thấy TP lên xe rời đi biệt thự.
Nhìn thấy tôi lên xe, TP cong môi cười không rõ.
Nụ cười khóe miệng anh ta có chút đùa giỡn, ta khó chịu nhìn chằm chằm hắn, không khỏi hỏi hắn: "Sư phụ TP, anh tại sao nhìn chằm chằm ta? Anh đang cười ta có phải hay không."
Bực mình vì bị nhìn chằm chằm, giọng nói của tôi trở nên cau có.
HL dường như không biết TP đang cười cái gì, chung quanh áp suất trầm thấp cảm giác anh cũng bị ảnh hưởng, tâm tình không tốt cho lắm .
“Lần này Hạ gia gia chủ Hạ Lẫm là tiêu đề đầu tiên của bài báo hôm nay.”
Anh lấy điện thoại di động ra, trước mắt tôi sáng ngời, trên màn hình nhỏ hiện lên hình ảnh tôi và Hạ Lẫm đang ăn cơm trong nhà hàng.
Chỉ là khoảng cách hai chúng tôi cỏ vẻ gần nhau
Tôi không muốn chỉ vào dòng chú thích khổng lồ trong bức ảnh mà tôi và Hạ Lẫm bị chụp trên màn hình điện thoại: Nhà hàng Gao Fushuai , Hạ Lẫm cùng một tình nhân, và khuôn mặt người nổi tiếng trên Internet thật đẹp!
"Người nổi tiếng trên mạng là có ý gì? Tôi không thể hiểu nổi."
TP nhìn tôi chằm chằm như nhìn người ngoài hành tinh: "Cô còn không biết những người nổi tiếng trên mạng sao? Tôi thật nghi ngờ có phải cô là người từ trong khe núi chui ra. Hạ Lẫm là một trong Những người nổi tiếng trên Internet hiện nay, Hôm nay cô đã đi ra ngoài cùng anh ta, chuyến đi này được tiếp xúc miễn phí. "
Sau khi TP nói một tràng dài, có mấy chữ tôi có thể hiểu được.
Sau khi anh ấy giải thích rất nhiều cho tôi, tôi mới biết đó là Hạ Lẫm là một người nổi tiếng.
Tôi bất đắc dĩ cau mày.
Bởi vì cái tin tức vô tội này, mấy ngày nay Hạ Lẫm rất chăm chỉ.
Không dễ để tôi gặp anh ấy ở nhà.
Không có Hạ Lẫm ở nhà , ở lại cũng cảm thấy nhàm chán.
Tôi chán nản đi tìm Điền quản gia, đưa tôi đến bệnh viện tìm Hạ Lẫm , không ngờ lại bị một đám người như vượn vây quanh.
Bọn họ vẫn lẩm bẩm nói: "Đây không phải là tình nhân của Hạ Lẫm gia chủ Hạ gia sao, chẳng trách lần trước bắt gặp chuyện anh ta với tình nhân kia , ngay cả tảng băng Hạ Lẫm cũng có thể thích."
"..."
Tôi vừa ra khỏi xe riêng của Hạ gia, trước khi vào bệnh viện đã bị một đám nam nữ vây quanh .
Bọn họ nói về quan hệ giữa tôi và Hạ Lẫm , lời nói xấu xa , vừa nghe đã thấy đinh tai nhức óc.
Tình nhân là gì?
Tôi mở miệng định phản bác bọn họ, nhưng lời nói vừa đến môi, giọng nói của Hạ Lẫm đột nhiên vang lên sau lưng tôi.
"Bạn gái của Hạ Lẫm tôi trở thành một tình nhân từ khi nào vậy? Các người cứ mở to mắt nhìn một chút."
Tôi chưa kịp phản ứng cuộc thảo luận xung quanh thì đột ngột dừng lại.
Khuôn mặt của tôi đột nhiên bị Hạ Lẫm xoay qua trước mặt mọi người, miệng, mắt, tai và mũi đều thành một đường thẳng.
Sự tiếp cận đột ngột của anh ấy khiến đại não của tôi đột ngột chưa kịp thích ứng, tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh ấy gần hơn một chút.
Cuối cùng, đôi môi mỏng phảng phất mùi bạc hà của Hạ Lẫm dính vào môi tôi, mạch não tắc nghẽn hoàn toàn.
Người và vật xung quanh đều biến mất không còn tăm tích, trong trái tim và ánh mắt của tôi chỉ còn lại Hạ Lẫm .
Anh ấy đã thực sự hôn tôi.
Đột nhiên hạnh phúc đến gần trong nháy mắt, suýt chút nữa liền ngất, nghe thấy Hạ Lẫm giọng nói lạnh lùng nói với những người xung quanh: "Về sau không có bệnh thì không cần khắp nơi trong bệnh viện tản bộ, sự khoan dung của tôi có hạn, lần sau gặp được các người không có bệnh tự chuốc lấy phiền phức, tôi trực tiếp để các người thành bệnh thật , sẽ phải nằm một lần ba năm năm năm."
Không biết Hạ Lẫm gặp phải sự kích thích gì, sau khi hôn tôi, chính là uy hiếp mọi người.
Tôi mơ hồ cảm thấy Hạ Lẫm hôm nay rất không đúng, xem ra anh gặp phải điều gì chán ghét, lời nói ra thật đáng sợ.
Hạ Lẫm y thuật cùng kỹ năng đều là số một , Không có số hai tồn tại, những người xem náo nhiệt nghe được uy hiếp của anh, nào còn dám ở lại , lập tức giải tán.
Cửa bệnh viện, lưu lại ba người không nhúc nhích, một là kẻ gây chuyện Hạ Lẫm, một cái khác là Điền quản gia, còn lại kẻ ngốc sững sờ tại chỗ cười ngớ ngẩn chính là tôi.
Rời khỏi sa mạc chính là vì tìm Hạ Lẫm , được anh trực tiếp hôn, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tôi đều kích động không quản được chuyện gì khác.
Chờ thời điểm tôi cười đủ, bên người HL đổi thành cười đến hớn hở của Tiết Phong .
"Cười ngây ngốc cái gì? Một nụ hôn mà thôi, cô thật coi mình là nữ nhân của Hạ Lẫm rồi?"
TP một câu trực tiếp đánh ta xuống mười tám tầng Địa Ngục, so Hàn Linh Linh tan thành mây khói còn đáng sợ hơn.
"Nói hươu nói vượn cái gì, tôi nghe không hiểu."
Tôi sắc mặt khó coi hướng HL phòng viện trưởng đi đến.
Trên đường đi, TP liền cùng ở bên cạnh tôi , anh vô ý nhắc tên HL vừa rồi nụ hôn kia sự tình.
Ta lúc đầu không muốn nghe, nhưng vẫn là nghe đi vào.
Thì ra Hạ Lẫm hôn ta, chính là vì trong bệnh viện đột nhiên tăng nhiều nữ bệnh nhân.
Những nữ bệnh nhân đều là giả trang, đều vì muốn nhìn ngắm Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm bị huyên náo phiền, bắt ta ra làm bia đỡ đạn , ta lúc này mới nhận ra.
Ta nghe xong trong lòng chua chua chát chát, hốc mắt bốc lên một đoàn sương trắng, trong lòng khó chịu.
Tôi quay đầu liền rời đi bệnh viện, chuẩn bị trở về Hạ Gia.
Bởi vì chuyện này ta vài ngày đều không có cùng Hạ Lẫm nói chuyện, Hạ Lẫm 'Lợi dụng' xong ta, không có bệnh nhân dây dưa mừng rỡ thanh tĩnh, cũng không tìm đến ta.
Ta tức giận đến ngay cả Hạ Gia cửa đều không ra, trực tiếp tại hậu viện bên trong làm lên người làm vườn sự tình.
Người một rảnh rỗi, liền sẽ suy nghĩ lung tung, vài ngày không có Tu luyện, đột nhiên lại nhàm chán vang lên.
Ta thừa dịp Hạ Lẫm mời TP đến Hạ Gia bên trong chuyện thương lượng, đợi cơ hội tìm tới TP học tập năm huyền chi thuật.
"Còn muốn học tập, ta còn tưởng rằng cô từ bỏ, dù sao đây là không phải một sớm một chiều, khổ cực kì."
Anh ấy nghiêm túc, ta cũng nghiêm túc, cắn môi, nghiêm túc đáp lại TP.
"Sợ khổ, lúc trước bị anh vui đùa xoay quanh đều không có từ bỏ, lúc này như thế nào tôi lại sợ khổ!"
Ta trước kia không để ý, chỉ coi là đang tôi luyện sự chịu đựng của ta, trải qua Hàn Linh Linh sự tình về sau, ta xem như thấy rõ anh đây là cho tới bây giờ không tin ta.
Nhưng bây giờ lúc này không giống ngày xưa. Đều trải qua kiếp nạn, dù sao cũng là đồng sinh cộng tử quan hệ.
Ta nói chuyện cùng anh cũng ngay thẳng rất nhiều.
Tiết Phong bị ta nói đến á khẩu không trả lời được, suy nghĩ nửa ngày, thật vất vả bị ta thuyết phục.
"Cô nói như vậy, ta cũng không tiện cự tuyệt, có thể chịu được cực khổ là được, có thời gian liền đến Tiết gia , HL nơi này đều là thuốc , không có phòng luyện công luyện không ra thứ gì."
Ta nghe xong Tiết Phong đồng ý, vui vẻ không thôi.
Ta vừa định cùng Tiết Phong nói hiện tại liền có thể đi Tiết Phong tu tập, quay đầu liền chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc đi Tiết Gia.
Hạ Lẫm thanh âm nghiêm túc phút chốc từ viện cuối cùng vang lên.
Ta quay đầu nhìn lại, xa xa đã nhìn thấy sắc mặt anh.
"Tính tình của cô, có thể học ra cái gì? Tiết Phong đừng nuông chiều nàng ta. Huống chi. . ."
Hạ Lẫm phía sau không nói ra, Tiết Phong tựa hồ là cảm ứng được ý Hạ Lẫm, sắc mặt thay đổi liên tục, vừa đáp ứng ta liền quên ngay.
"Anh nói cũng đúng, đóa nhã dù sao cũng là bằng hữu anh mang tới, muốn học tập vẫn là học tập anh về y thuật."
TP dường như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt phức tạp nhìn ta một chút, quay người rời Hạ Gia.
Nhìn xem dăm ba câu liền bị HL ngăn cản, nói đi liền đi, ta mặt đen lên, âm trầm trừng mắt Tiết Phong đi xa bóng lưng, lại không vui lòng quay đầu nhìn về phía Hạ Lẫm vô tâm.
"Anh không phải vẫn cảm thấy ta yếu sao, ta tìm người đến học tập, không phải như anh mong muốn sao ? Có cái gì không cho tôi học."
Ta liền không rõ HL vì cái gì ngăn cản ta học tập năm huyền chi thuật.
Trước kia còn có thể minh bạch là ta yếu đến có thể, nhưng lần này đối phó Hàn Linh Linh, ta cũng là có công, ta cảm giác sâu trong nội tâm mình có sức mạnh vô cùng vô tận không có bọc phát ra.
Có lẽ Tiết Phong sẽ là thầy tốt bạn hiền.
"Có ta là được, cô có học hay không cũng không đáng kể."
Hạ Lẫm lời này nói ra, ta không biết nên ngượng ngùng hay là nên phẫn nộ, cắn môi, ta không vui rời đi.
Ăn cơm tối xong, ta rầu rĩ tại Hạ Gia sân sau bên trong tản bộ.
Không biết chưa phát giác đi đến cái vắng vẻ địa phương, đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt đặc biệt tốt trông thấy vài bóng người trong góc lắc lư.
Là ai?
Người tốt?
Hay là người xấu!