Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-72
Chương 72
Phải mất một lúc lâu, trưởng thôn mới bình tĩnh lại và run rẩy nói: "Ông bà trong thôn chúng tôi kể lại rằng, kế ràng... kế rằng trên ngọn núi đó có ma quý lộng hành"
Tôi giật mình, vội hỏi: "Ma quý lộng hành gi?"
Trưởng thôn run rẩy trả lời.
"Tương truyền ngày trước ở Bắc Tống, chỗ chúng tôi rất giàu có, có một thế gia vọng tộc sống trên núi sau thôn, mọi người đều không biết họ làm nghề gì, chỉ biết là họ vô cùng giàu có, khá là oai phong. Nhưng đến năm nọ thời Bắc Tổng, không biết gia đình đó đã đác tội với ai mà chỉ trong một đêm, cả nhà họ đều chết hết..."
Tôi sững sờ,
Gia tộc lớn mà trưởng thôn nói chắc hẳn là nhà họ Ninh.
“Kể từ lúc đó, chỉ cần người trong thôn lên núi đều sẽ một đi không trở lại." Trưởng thôn nói: "Mọi người đều nói rằng do gia đình đã chết ấy âm hồn không tan. Dần dà, chúng tôi cũng theo ước định mà thành phong tục, người trong thôn sẽ không bao giờ lên núi trừ khi có chuyện quan trọng."
Nói đến đây, trưởng thôn bồng gào khóc thảm thiết,
"Người trong thôn chúng tôi luôn tuân theo thỏa thuận này, nhưng đảm người ngoài kia cử nhất quyết nhất quyết phải liều mạng đi vào, tất cả họ đều bị ma quỷ trên núi tám rồi... Chắc chản là do ma quỷ trên núi quá cô đơn, thế nên mới muốn tìm thêm người bầu bạn."
Trưởng thôn khóc lóc cực kỳ thê thảm, nhưng chúng tôi không có tâm trạng lo cho ông ta mà chỉ đồng thời nhìn về phía Tiết Xán.
Kể từ khi vào nhà của trưởng thôn, Tiết Xản không nói một lời, chỉ đứng bên cửa số và nhìn ra ngoài.
Cách cửa sổ không xa là một ngọn núi cao xanh tươi, có lẽ đó là ngọn núi mà trưởng thôn nói.
Cuối cùng, Tiết Ngạo Thiên vẫn không nhịn được mà hỏi thử: "Tiết Xán đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lúc này, Tiết Xán mới lấy lại tinh thần nhìn sang trưởng thôn đang khóc lóc dưới đất, sau đó thản nhiên đáp: "Chuẩn bị lên núi."
Trưởng thôn lập tức ngừng khóc và khiếp sợ nhìn về phía Tiết Xán.
"Tuyệt, tuyệt đối không thể tuyệt đối không thể đi vào nơi đó.. Tại sao các người không nghe lời tôi." Trưởng thôn mới nói một nửa, Tiết Xán đột nhiên xoay người nhìn ông ta.
Ánh mắt của Tiết Xán lạnh đến nỗi khiến trưởng thôn sợ hãi không nói nên lời.
"Tim một người dẫn đường cho chủng tôi." Tiết Xán trông có vẻ rất hờ hững, nhưng giọng điệu rất quả quyết.
Có lẽ vì Tiết Xán quá khí thế nên lúc này trưởng thôn, người luôn phản đối kịch liệt đã "dạ" mấy tiếng rồi run rẩy trả lời: "Nếu mấy người nhất định phải đi vào, hãy đi tìm cụ Mạc mà nhờ cụ lấy dẫn đường."
"Cụ Mạc?"
"Hai người mà mấy người vừa gập ở cổng là cụ Mạc với cháu gái Nguyệt Nguyệt của cụ ấy. Cụ Mạc là thầy bói trong thôn chúng tôi. Từ khi có người ngoài kết bè kết lũ tới núi sau thôn tự tử, cụ ấy đã lên núi để tìm xác, thinh thoảng còn đưa về mấy người bỏ ý định tự tử."
Đúng như dự đoán, ông cụ Mạc đó không phải hang người bình thường.
"Người bỏ ý định tự tử được đưa về có nói gì không?" Tôi cất tiếng hỏi.
Trưởng thôn run lập cập.
"Dù tất cả những người rời núi không chết, họ cũng điên rồi.. họ nói mình đã thấy rất nhiều thứ đáng sợ. Vậy nên tôi nói cho mà biết, mấy người thực sự không thế vào núi được."
Tiết Xản không để ý tới trưởng thôn nữa mà đi thắng ra ngoài.
Tiết Phong đưa một ít tiền cho trưởng thôn rồi vội vàng theo sau chúng tôi.
Dưới sự chỉ dẫn của dân làng, chúng tôi nhanh chóng tìm thấy ngôi nhà nhỏ dưới chân ngọn núi phía sau thôn.
Ngoài nhà, cụ Mạc đang hút thuốc lào, Nguyệt Nguyệt chơi đả cầu ở bên cạnh. Cụ Mạc không ngạc nhiên chút nào khi thấy chúng tôi, cụ ấy chậm rãi nói: "Các cậu đến rồi à."
Đại sư Thừa Ảnh bước tới, lễ phép nói: "Tiền bối, chúng tôi muốn lên núi để xem ngôi nhà cổ đó, không biết ngài có ránh dân đường giúp chúng tôi hay không?"
"Hà, đám khách qua đường các cậu có bản lĩnh lớn hơn ông già tôi nhiều, còn cần tôi dần đường cho á?" Cụ Mạc cười nhạo một tiếng rồi nhìn vào Tiết Xán: "Đặc biệt là cậu cương thi ngàn năm bên cạnh đây, làm sao ông già tôi đây có thể so sánh được?"
Tôi sững sờ.
Quả nhiên ông cụ Mạc này rất có bản lĩnh, mới liếc mắt một cải đã nhìn ra thăn phận thực sự của Tiết Xán.
Tiết Xản không ngạc nhiên, chỉ hờ hững đáp: “Cây cối trên ngọn núi này được trồng theo thuật Kỳ Môn Độn Giáp (1), tôi không rành môn này, nếu vào núi chấc chấn sẽ đi lạc."
Sắc mặt của cụ Mạc khẽ thay đői. "Có vẻ như đây không phải lần đầu tiên cậu vào núi Hồng Diệp này?"
Lúc này tôi mới biết ngọn núi sau thôn này tên là núi Hồng Diệp.
Tiết Xin nhìn thoảng qua ngọn núi đó, vẻ mặt bí hiểm khôn lường.
"Chín trăm năm trước, tôi đã vào một lần."
Cụ Mạc run tay, buột miệng hỏi: "Cậu biết người nhà họ Ninh ư?"
"Biết Ha." Tiết Xán cười khẩy: "Đâu chỉ là biết."
Cụ Mạc liếc nhìn Tiết Xán bằng ánh mắt đầy sâu xa, cụ ấy im lặng một lúc lâu rồi bỏng thở dài.
"Haiz, đều do nhân quả bảo ứng và tạo hóa hết cả. Nếu đã vậy, tôi không có lý do gì để ngăn cản các cậu." Cụ Mạc nói: "Chỉ có điều, từ sau khi tôi bị ma quỷ trên núi làm bị thương nửa năm trước, tình trạng sức khỏe không thích hợp lên núi, nhưng tôi có thể để cháu gái của tôi dẫn các cậu vào."
Chúng tôi đều lộ vẻ nghi ngờ.
Cô bé Nguyệt Nguyệt này trông nhỏ nhân mành mai, có ấy có thể đi vào một nơi nguy hiếm như vậy không?
Như thể đoán được suy nghĩ của chúng tôi, cụ
Mạc nói: “Yên tâm, đứa cháu gái này của tôi rất thông minh, bản lĩnh bây giờ của nó cũng không thua kém nhiều so với ông già tôi đây.
Người ta đã nói thế, chủng tôi cũng không tiên nói gì, chỉ có thể đồng ý nói cảm ơn.
"Nhưng hôm nay chúng ta không thế vào đó." Cụ Mạc bổ sung thêm một câu.
"Tại sao?" Tiết Phong cau mày.
Cụ Mạc cười khẩy.
"Mấy cậu có bản lĩnh thì không sợ gì rồi, nhưng cô bé với mấy gã các cậu dẫn theo này chẳng có bản lĩnh gì, họ có thể vượt qua được không?
Tôi bảo Nguyệt Nguyệt đi mua chút đồ tự vệ, sau đó hằng đi vào "
Cu Mạc chỉ vào tôi với mấy người nhà họ Tiết, Tất cả mọi người nhìn về phía Tiết Xăn, hắn gật dau
Đêm nay chúng tôi tạm nghỉ ở thôn Khương.
Ngôi nhà duy nhất có thể nhét đủ đám người chúng tôi là nhà của trưởng thôn. Cụ Mạc sai Nguyệt Nguyệt đến thị trấn bên cạnh để mua mấy thử trừ tà như máu chó đen, móng lừa đen, còn chúng tôi thì ăn tối ở nhà trưởng thôn.
Do số lượng người nhiều, phòng bếp không đủ chỗ nên chủng tôi ngồi quây quần ngoài sân để ăn cơm. Tôi vừa ăn vừa nhìn châm chăm vào ngọn núi Hồng Diệp ở đàng xa,
Núi Hồng Diệp cao khoảng năm trăm mét, cây cối um tùm. Dưới ảnh trãng, hình dạng của nó hơi giống một người đang chạy.
Tôi luôn rất kiêng kị đổi với loại núi hình người này.
Vi khi tôi còn bé, bên cạnh cô nhi viện cũng có một ngọn núi như thế này, Viện trưởng Ngô luôn kế chuyện ma cho chúng tôi nghe, bà ấy nói rằng loại núi hình người này được hình thành sau khi yêu ma quỷ quái được cố định bởi đạo SĨ, và nó vô cùng quý quải.
Tôi nhìn ngọn núi Hồng Diệp đến ngơ ngần, bầu trời đang tối dần, và tôi đột nhiên nhìn thấy một tia sáng lóe qua trên sườn núi.
Lúc đầu tôi tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi chớp mắt nhìn lại thì thấy trên núi thực sự có ảnh sáng!
Miếng thịt kẹp trên đũa của tôi rốt ngay xuống.
"Mọi người nhìn kia!" Tôi hốt hoảng lên tiếng: "Sao trên núi Hồng Diệp lại có ảnh đèn thế?"
Những người khác cũng khê thay đối sắc mặt, nhưng trưởng thôn và Tiết Xán trông rất bình tĩnh.
"À, có một gia đình sống trên sườn núi." Trưởng thôn trả lời, sắc mặt ông ta hơi kỳ lạ: "Đó là ảnh đèn của nhà họ."
"Một gia đình sống trên sườn núi?" Tôi ngạc nhiên: "Ngọn nủi đó có ma quỷ lộng hành mà? Sao lại có người ở?"
(1) Kỳ Môn Độn Giáp: Là môn khoa học cho ta biết được thời điếm nào, phương vị nào sẽ có lại cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm.
Phải mất một lúc lâu, trưởng thôn mới bình tĩnh lại và run rẩy nói: "Ông bà trong thôn chúng tôi kể lại rằng, kế ràng... kế rằng trên ngọn núi đó có ma quý lộng hành"
Tôi giật mình, vội hỏi: "Ma quý lộng hành gi?"
Trưởng thôn run rẩy trả lời.
"Tương truyền ngày trước ở Bắc Tống, chỗ chúng tôi rất giàu có, có một thế gia vọng tộc sống trên núi sau thôn, mọi người đều không biết họ làm nghề gì, chỉ biết là họ vô cùng giàu có, khá là oai phong. Nhưng đến năm nọ thời Bắc Tổng, không biết gia đình đó đã đác tội với ai mà chỉ trong một đêm, cả nhà họ đều chết hết..."
Tôi sững sờ,
Gia tộc lớn mà trưởng thôn nói chắc hẳn là nhà họ Ninh.
“Kể từ lúc đó, chỉ cần người trong thôn lên núi đều sẽ một đi không trở lại." Trưởng thôn nói: "Mọi người đều nói rằng do gia đình đã chết ấy âm hồn không tan. Dần dà, chúng tôi cũng theo ước định mà thành phong tục, người trong thôn sẽ không bao giờ lên núi trừ khi có chuyện quan trọng."
Nói đến đây, trưởng thôn bồng gào khóc thảm thiết,
"Người trong thôn chúng tôi luôn tuân theo thỏa thuận này, nhưng đảm người ngoài kia cử nhất quyết nhất quyết phải liều mạng đi vào, tất cả họ đều bị ma quỷ trên núi tám rồi... Chắc chản là do ma quỷ trên núi quá cô đơn, thế nên mới muốn tìm thêm người bầu bạn."
Trưởng thôn khóc lóc cực kỳ thê thảm, nhưng chúng tôi không có tâm trạng lo cho ông ta mà chỉ đồng thời nhìn về phía Tiết Xán.
Kể từ khi vào nhà của trưởng thôn, Tiết Xản không nói một lời, chỉ đứng bên cửa số và nhìn ra ngoài.
Cách cửa sổ không xa là một ngọn núi cao xanh tươi, có lẽ đó là ngọn núi mà trưởng thôn nói.
Cuối cùng, Tiết Ngạo Thiên vẫn không nhịn được mà hỏi thử: "Tiết Xán đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lúc này, Tiết Xán mới lấy lại tinh thần nhìn sang trưởng thôn đang khóc lóc dưới đất, sau đó thản nhiên đáp: "Chuẩn bị lên núi."
Trưởng thôn lập tức ngừng khóc và khiếp sợ nhìn về phía Tiết Xán.
"Tuyệt, tuyệt đối không thể tuyệt đối không thể đi vào nơi đó.. Tại sao các người không nghe lời tôi." Trưởng thôn mới nói một nửa, Tiết Xán đột nhiên xoay người nhìn ông ta.
Ánh mắt của Tiết Xán lạnh đến nỗi khiến trưởng thôn sợ hãi không nói nên lời.
"Tim một người dẫn đường cho chủng tôi." Tiết Xán trông có vẻ rất hờ hững, nhưng giọng điệu rất quả quyết.
Có lẽ vì Tiết Xán quá khí thế nên lúc này trưởng thôn, người luôn phản đối kịch liệt đã "dạ" mấy tiếng rồi run rẩy trả lời: "Nếu mấy người nhất định phải đi vào, hãy đi tìm cụ Mạc mà nhờ cụ lấy dẫn đường."
"Cụ Mạc?"
"Hai người mà mấy người vừa gập ở cổng là cụ Mạc với cháu gái Nguyệt Nguyệt của cụ ấy. Cụ Mạc là thầy bói trong thôn chúng tôi. Từ khi có người ngoài kết bè kết lũ tới núi sau thôn tự tử, cụ ấy đã lên núi để tìm xác, thinh thoảng còn đưa về mấy người bỏ ý định tự tử."
Đúng như dự đoán, ông cụ Mạc đó không phải hang người bình thường.
"Người bỏ ý định tự tử được đưa về có nói gì không?" Tôi cất tiếng hỏi.
Trưởng thôn run lập cập.
"Dù tất cả những người rời núi không chết, họ cũng điên rồi.. họ nói mình đã thấy rất nhiều thứ đáng sợ. Vậy nên tôi nói cho mà biết, mấy người thực sự không thế vào núi được."
Tiết Xản không để ý tới trưởng thôn nữa mà đi thắng ra ngoài.
Tiết Phong đưa một ít tiền cho trưởng thôn rồi vội vàng theo sau chúng tôi.
Dưới sự chỉ dẫn của dân làng, chúng tôi nhanh chóng tìm thấy ngôi nhà nhỏ dưới chân ngọn núi phía sau thôn.
Ngoài nhà, cụ Mạc đang hút thuốc lào, Nguyệt Nguyệt chơi đả cầu ở bên cạnh. Cụ Mạc không ngạc nhiên chút nào khi thấy chúng tôi, cụ ấy chậm rãi nói: "Các cậu đến rồi à."
Đại sư Thừa Ảnh bước tới, lễ phép nói: "Tiền bối, chúng tôi muốn lên núi để xem ngôi nhà cổ đó, không biết ngài có ránh dân đường giúp chúng tôi hay không?"
"Hà, đám khách qua đường các cậu có bản lĩnh lớn hơn ông già tôi nhiều, còn cần tôi dần đường cho á?" Cụ Mạc cười nhạo một tiếng rồi nhìn vào Tiết Xán: "Đặc biệt là cậu cương thi ngàn năm bên cạnh đây, làm sao ông già tôi đây có thể so sánh được?"
Tôi sững sờ.
Quả nhiên ông cụ Mạc này rất có bản lĩnh, mới liếc mắt một cải đã nhìn ra thăn phận thực sự của Tiết Xán.
Tiết Xản không ngạc nhiên, chỉ hờ hững đáp: “Cây cối trên ngọn núi này được trồng theo thuật Kỳ Môn Độn Giáp (1), tôi không rành môn này, nếu vào núi chấc chấn sẽ đi lạc."
Sắc mặt của cụ Mạc khẽ thay đői. "Có vẻ như đây không phải lần đầu tiên cậu vào núi Hồng Diệp này?"
Lúc này tôi mới biết ngọn núi sau thôn này tên là núi Hồng Diệp.
Tiết Xin nhìn thoảng qua ngọn núi đó, vẻ mặt bí hiểm khôn lường.
"Chín trăm năm trước, tôi đã vào một lần."
Cụ Mạc run tay, buột miệng hỏi: "Cậu biết người nhà họ Ninh ư?"
"Biết Ha." Tiết Xán cười khẩy: "Đâu chỉ là biết."
Cụ Mạc liếc nhìn Tiết Xán bằng ánh mắt đầy sâu xa, cụ ấy im lặng một lúc lâu rồi bỏng thở dài.
"Haiz, đều do nhân quả bảo ứng và tạo hóa hết cả. Nếu đã vậy, tôi không có lý do gì để ngăn cản các cậu." Cụ Mạc nói: "Chỉ có điều, từ sau khi tôi bị ma quỷ trên núi làm bị thương nửa năm trước, tình trạng sức khỏe không thích hợp lên núi, nhưng tôi có thể để cháu gái của tôi dẫn các cậu vào."
Chúng tôi đều lộ vẻ nghi ngờ.
Cô bé Nguyệt Nguyệt này trông nhỏ nhân mành mai, có ấy có thể đi vào một nơi nguy hiếm như vậy không?
Như thể đoán được suy nghĩ của chúng tôi, cụ
Mạc nói: “Yên tâm, đứa cháu gái này của tôi rất thông minh, bản lĩnh bây giờ của nó cũng không thua kém nhiều so với ông già tôi đây.
Người ta đã nói thế, chủng tôi cũng không tiên nói gì, chỉ có thể đồng ý nói cảm ơn.
"Nhưng hôm nay chúng ta không thế vào đó." Cụ Mạc bổ sung thêm một câu.
"Tại sao?" Tiết Phong cau mày.
Cụ Mạc cười khẩy.
"Mấy cậu có bản lĩnh thì không sợ gì rồi, nhưng cô bé với mấy gã các cậu dẫn theo này chẳng có bản lĩnh gì, họ có thể vượt qua được không?
Tôi bảo Nguyệt Nguyệt đi mua chút đồ tự vệ, sau đó hằng đi vào "
Cu Mạc chỉ vào tôi với mấy người nhà họ Tiết, Tất cả mọi người nhìn về phía Tiết Xăn, hắn gật dau
Đêm nay chúng tôi tạm nghỉ ở thôn Khương.
Ngôi nhà duy nhất có thể nhét đủ đám người chúng tôi là nhà của trưởng thôn. Cụ Mạc sai Nguyệt Nguyệt đến thị trấn bên cạnh để mua mấy thử trừ tà như máu chó đen, móng lừa đen, còn chúng tôi thì ăn tối ở nhà trưởng thôn.
Do số lượng người nhiều, phòng bếp không đủ chỗ nên chủng tôi ngồi quây quần ngoài sân để ăn cơm. Tôi vừa ăn vừa nhìn châm chăm vào ngọn núi Hồng Diệp ở đàng xa,
Núi Hồng Diệp cao khoảng năm trăm mét, cây cối um tùm. Dưới ảnh trãng, hình dạng của nó hơi giống một người đang chạy.
Tôi luôn rất kiêng kị đổi với loại núi hình người này.
Vi khi tôi còn bé, bên cạnh cô nhi viện cũng có một ngọn núi như thế này, Viện trưởng Ngô luôn kế chuyện ma cho chúng tôi nghe, bà ấy nói rằng loại núi hình người này được hình thành sau khi yêu ma quỷ quái được cố định bởi đạo SĨ, và nó vô cùng quý quải.
Tôi nhìn ngọn núi Hồng Diệp đến ngơ ngần, bầu trời đang tối dần, và tôi đột nhiên nhìn thấy một tia sáng lóe qua trên sườn núi.
Lúc đầu tôi tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi chớp mắt nhìn lại thì thấy trên núi thực sự có ảnh sáng!
Miếng thịt kẹp trên đũa của tôi rốt ngay xuống.
"Mọi người nhìn kia!" Tôi hốt hoảng lên tiếng: "Sao trên núi Hồng Diệp lại có ảnh đèn thế?"
Những người khác cũng khê thay đối sắc mặt, nhưng trưởng thôn và Tiết Xán trông rất bình tĩnh.
"À, có một gia đình sống trên sườn núi." Trưởng thôn trả lời, sắc mặt ông ta hơi kỳ lạ: "Đó là ảnh đèn của nhà họ."
"Một gia đình sống trên sườn núi?" Tôi ngạc nhiên: "Ngọn nủi đó có ma quỷ lộng hành mà? Sao lại có người ở?"
(1) Kỳ Môn Độn Giáp: Là môn khoa học cho ta biết được thời điếm nào, phương vị nào sẽ có lại cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm.