Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-95
Chương 95: Người kế tiếp, là tôi ư ?
Chương 95: Người kế tiếp, là tôi ư ?
Những người khác trong thang máy như cũng chú ý đến ánh mắt của tôi và nhìn vào quần áo của Dương Sở Hinh. “Trời ạ” Một cô gái thời thượng trong đó như đã nhận ra bộ quần áo đó mà bật thốt: “Không phải bộ quần áo này mới được trợ lí An mặc hôm qua à?” Mọi người đều nhìn về phía Dương Sở Hinh. “Đúng đó, tôi cũng nhận ra bộ này là hàng đặt may của Gucci, cả nước chắc chỉ có một bộ như thế!” Một cô gái khác tiếp lời. Dương Sở Hinh tái mặt. “Cái này là hàng super fake” Cô ta túm mép váy, mặt mày phờ phạc nghiêm túc. Tôi cau mày. Tôi không nghĩ Dương Sở Hinh là người sẽ mặc hàng super fake, vả lại những viên kim cương trên chiếc váy đó trông không giống như hàng super fake. Vài người phụ nữ đứng bên cạnh cười khẩy chế nhạo: “Bớt nói dối đi, Dương Sở Hinh, cô trộm đồ của trợ lí An đúng không? Không ngờ ngay cả quần áo mà cô cũng trộm được!” “Tôi không có!” Dương Sở Hinh tái mặt hơn và lắc đầu liên tục: “Tôi không có trộm thật mà!” Lúc này, cửa thang máy mở ra, cô ta lao thẳng ra ngoài. Những người phụ nữ ở lại trong thang máy đều tỏ vẻ khinh thường.
“Đã làm bồ nhí còn làm kẻ trộm, đúng là không biết xấu hổ” Lúc này, một em gái trẻ tuổi im lặng suốt nãy giờ đột nhiên kéo góc áo của tôi.
Tôi nhận ra cô ấy là một thực tập sinh mới của phòng nhân sự, được xem như bông hoa nhỏ duy nhất trong cái động Bàn Tơ phòng nhân sự này.
Cô ấy nhìn tôi và rụt rè nói: “Trợ lí An, chị phải cẩn thận” “Cẩn thận cái gì?” Tôi không hiểu.
“Lúc trước trong công ty có nói, chị Dương trộm túi xách và giày của hai cô gái trong phòng tụi em... Sau đó.." Mặt mũi cô ấy trắng bệch: “Sau đó, hai cô gái ấy đã chết..”
Trong thang máy bỗng im lặng như tờ.
Khi thang máy lên đến tâng cao nhất, tôi ngơ ngác đi tới bàn làm việc của mình và ngồi xuống, trong đầu còn đang suy nghĩ về những lời của cô gái lúc nãy.
Mỗi khi giết một người, con quý đó sẽ viết một từ.
Có lẽ thứ nó muốn viết là tên của Dương Sở Hinh.
Bây giờ “Dương” và "Sớ” đã có, nhưng “Hinh” vẫn còn thiếu. Nói cách khác, con quỷ đó sẽ giết thêm một người nữa ư? Lẽ nào là tôi?
Tôi giật mình.
Không được.
Xem ra phải điều tra rõ ràng chuyện này.
Tôi nhanh chóng nhấc điện thoại và bấm số điện thoại nội bộ của Dương Sở Hinh.
"Alo.” Giọng của Dương Sở Hinh vang lên trong điện thoại, nghe rầu rĩ giống như mới khóc xong.
“Tôi là An Tố” Tôi nói: “Cô đến văn phòng của Chủ tịch một chút, tôi có việc cần hỏi cô”
Dương Sở Hinh im lặng.
“Có gì để hói” Một lát sau, cô ta lên tiếng, giọng đầy chống đối: “Tôi đã nói với cô rồi, tôi không biết gì cá”
Tôi lười phải tiếp tục quanh co với cô ta, bèn nói thẳng: “Dương Sở Hinh, nếu cô không muốn bị con quý đó giết chết thì hãy lên đây ngay cho tôi”
Bên đầu điện thoại kia lặng như tờ.
“Tôi sẽ lên ngay” Chỉ chốc lát, giọng cô ta vang lên.
Năm phút sau, Dương Sở Hình thở hổn hển chạy đến cửa văn phòng chủ tịch.
Tôi ra hiệu cho cô ta ngồi xuống và nói thẳng vào vấn đề: “Nếu cô muốn sống, hãy nói cho tôi mọi thứ cô biết”
Dương Sở Hinh không trả lời ngay mà cắn môi hỏi lại: “Cô biết đuổi quỷ hả?”
“Tôi không biết” Tôi thẳng thắn nói: “Nhưng người tôi quen thì biết”
Chương 95: Người kế tiếp, là tôi ư ?
Những người khác trong thang máy như cũng chú ý đến ánh mắt của tôi và nhìn vào quần áo của Dương Sở Hinh. “Trời ạ” Một cô gái thời thượng trong đó như đã nhận ra bộ quần áo đó mà bật thốt: “Không phải bộ quần áo này mới được trợ lí An mặc hôm qua à?” Mọi người đều nhìn về phía Dương Sở Hinh. “Đúng đó, tôi cũng nhận ra bộ này là hàng đặt may của Gucci, cả nước chắc chỉ có một bộ như thế!” Một cô gái khác tiếp lời. Dương Sở Hinh tái mặt. “Cái này là hàng super fake” Cô ta túm mép váy, mặt mày phờ phạc nghiêm túc. Tôi cau mày. Tôi không nghĩ Dương Sở Hinh là người sẽ mặc hàng super fake, vả lại những viên kim cương trên chiếc váy đó trông không giống như hàng super fake. Vài người phụ nữ đứng bên cạnh cười khẩy chế nhạo: “Bớt nói dối đi, Dương Sở Hinh, cô trộm đồ của trợ lí An đúng không? Không ngờ ngay cả quần áo mà cô cũng trộm được!” “Tôi không có!” Dương Sở Hinh tái mặt hơn và lắc đầu liên tục: “Tôi không có trộm thật mà!” Lúc này, cửa thang máy mở ra, cô ta lao thẳng ra ngoài. Những người phụ nữ ở lại trong thang máy đều tỏ vẻ khinh thường.
“Đã làm bồ nhí còn làm kẻ trộm, đúng là không biết xấu hổ” Lúc này, một em gái trẻ tuổi im lặng suốt nãy giờ đột nhiên kéo góc áo của tôi.
Tôi nhận ra cô ấy là một thực tập sinh mới của phòng nhân sự, được xem như bông hoa nhỏ duy nhất trong cái động Bàn Tơ phòng nhân sự này.
Cô ấy nhìn tôi và rụt rè nói: “Trợ lí An, chị phải cẩn thận” “Cẩn thận cái gì?” Tôi không hiểu.
“Lúc trước trong công ty có nói, chị Dương trộm túi xách và giày của hai cô gái trong phòng tụi em... Sau đó.." Mặt mũi cô ấy trắng bệch: “Sau đó, hai cô gái ấy đã chết..”
Trong thang máy bỗng im lặng như tờ.
Khi thang máy lên đến tâng cao nhất, tôi ngơ ngác đi tới bàn làm việc của mình và ngồi xuống, trong đầu còn đang suy nghĩ về những lời của cô gái lúc nãy.
Mỗi khi giết một người, con quý đó sẽ viết một từ.
Có lẽ thứ nó muốn viết là tên của Dương Sở Hinh.
Bây giờ “Dương” và "Sớ” đã có, nhưng “Hinh” vẫn còn thiếu. Nói cách khác, con quỷ đó sẽ giết thêm một người nữa ư? Lẽ nào là tôi?
Tôi giật mình.
Không được.
Xem ra phải điều tra rõ ràng chuyện này.
Tôi nhanh chóng nhấc điện thoại và bấm số điện thoại nội bộ của Dương Sở Hinh.
"Alo.” Giọng của Dương Sở Hinh vang lên trong điện thoại, nghe rầu rĩ giống như mới khóc xong.
“Tôi là An Tố” Tôi nói: “Cô đến văn phòng của Chủ tịch một chút, tôi có việc cần hỏi cô”
Dương Sở Hinh im lặng.
“Có gì để hói” Một lát sau, cô ta lên tiếng, giọng đầy chống đối: “Tôi đã nói với cô rồi, tôi không biết gì cá”
Tôi lười phải tiếp tục quanh co với cô ta, bèn nói thẳng: “Dương Sở Hinh, nếu cô không muốn bị con quý đó giết chết thì hãy lên đây ngay cho tôi”
Bên đầu điện thoại kia lặng như tờ.
“Tôi sẽ lên ngay” Chỉ chốc lát, giọng cô ta vang lên.
Năm phút sau, Dương Sở Hình thở hổn hển chạy đến cửa văn phòng chủ tịch.
Tôi ra hiệu cho cô ta ngồi xuống và nói thẳng vào vấn đề: “Nếu cô muốn sống, hãy nói cho tôi mọi thứ cô biết”
Dương Sở Hinh không trả lời ngay mà cắn môi hỏi lại: “Cô biết đuổi quỷ hả?”
“Tôi không biết” Tôi thẳng thắn nói: “Nhưng người tôi quen thì biết”