Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-96
Chương 96: Thai quỷ
Chương 96: Thai quỷ
“Dương Sở Hinh” Tôi tóm lấy cô ấy: “Lúc bà Lưu sảy thai, đứa bé đã được mấy tháng?” Khuôn mặt của Dương Sở Hinh trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy. “Hình như... Hình như là bốn tháng...” Tôi đã biết thứ trong bụng Dương Sở Hinh là gì. Là thai quỷ. Bà Lưu không cam lòng con mình chết từ trong bụng mẹ, vì vậy sau khi biến thành quý, không biết bà ta dùng cách thức tà môn gì đó để chuyển đứa bé đã chết vào bụng của Dương Sở Hinh. Và Dương Sở Hinh có sợi chỉ đỏ trên cánh tay là vì cô ta mang thai quý. Khi thai quỷ lớn lên, oán khí không ngừng tăng theo, sợi chỉ đỏ cũng ngày càng dài. Bà Lưu muốn để con mình được sinh ra, vì vậy bà ta tạm thời không ra tay với Dương Sở Hinh. Tuy nhiên, bà Lưu vô cùng căm ghét loại bô nhí giống Dương Sở Hinh, vì vậy bà ta đã ra tay với hai cô gái trong phòng nhân sự. Còn về việc trộm quần áo túi xách của hai người họ, chắc là để khiến Dương Sở Hinh không thể làm người tốt ở công ty. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của tôi. “Thế còn giám đốc Lưu? Cô có nói chuyện này với ông ta không?” Tôi hỏi. “Tôi đã nói... nhưng ông ấy nghĩ tôi bị điên, còn muốn chia tay với tôi nữa...” Dương Sở Hinh bụm mặt khóc lóc.
Quả nhiên, kẻ khốn chính là kẻ khốn.
“Ừm, tôi biết rồi” Tôi chợt nhớ tới điều gì đó bèn hỏi: "À, về chiếc váy này..”
Hiện tại Dương Sở Hinh coi tôi là cứu tinh của cô ta, đương nhiên sẽ không vênh mặt hất hàm sai khiến như trước đây, và vội vàng giải thích: "Về váy của cô với túi xách của hai người kia, tôi thực sự không trộm chúng. Tôi đã mua chúng ở một cửa hàng đồ hiệu second hand, nó nằm ngay dưới lầu nhà tôi, ngày nào tôi cũng ghé qua...
Tôi cau mày: “Vậy sao cô không nói sớm?”
“Nói váy và túi xách của mình là hàng second hang, chỉ sợ tôi sẽ bị người ta cười mất” Dương Sở Hinh cười cay đẳng: “Thực ra giám đốc Lưu không hào phòng lắm, số tiền ông ấy đưa cho tôi không đủ để hỗ trợ tôi mua nhiều món xa xí như thế, vì vậy tôi không thể không mua đồ second hand. Hơn nữa...
Cô ta cắn chặt môi.
“Tôi cứ cảm thấy những chiếc túi xách với váy đó thực sự là của các cô, nhưng tôi đã mua chúng từ cửa hàng thật mà... Tôi không biết tại sao lại như vậy..”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp giải thích của cô ta, tôi tin cô ta đang nói sự thật.
Có lẽ đây cũng do bà Lưu động tay động chân.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao bà ta lại làm như vậy?
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm cách giải quyết chuyện này” Tôi đứng dậy và định đưa Dương Sở Hinh xuống lầu.
Nhưng Dương Sở Hinh không nhúc nhích.
*À... An Tố... Tôi có một việc muốn nhờ cô...” Cô ta úp mở.
Tôi hơi nhíu mày.
Nửa tiếng sau, tôi cùng Dương Sở Hinh đến phòng khám phụ khoa của bệnh viện bên cạnh công ty.
Dương Sở Hinh nói với tôi rằng từ khi biết mình có thai cách đây một tuần, cô ta không dám đi khám, nhưng cô ta rất lo lắng về sức khỏe của mình, hôm nay mới có thể nhờ tôi đi cùng cô ta.
Dương Sở Hinh đang nằm trên giường siêu âm trong bệnh viện, mặt cô ta tái nhợt, trông vô cùng lo lắng.
“Thư giãn chút nào” Bác sĩ dịu dàng nói và dán thuốc dán lên bụng cô ta, sau đó đặt dụng cụ lên.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã nhìn thấy hình ảnh siêu âm trên màn hình bên cạnh.
Hình ảnh không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cái bóng mờ ớ đâu đó trong tứ cung của Dương Sở Hinh.
“Đứa bé bốn tháng đã thành hình rồi” Bác sĩ cười tít mắt: “Cô xem này, đây là con của cô, chỗ này là đầu, đây là cánh tay, còn đây là chân”
Khi bác sĩ di chuyển dụng cụ, chúng tôi thực sự nhìn thấy một cái bóng trẻ con đang cuộn mình.
Chương 96: Thai quỷ
“Dương Sở Hinh” Tôi tóm lấy cô ấy: “Lúc bà Lưu sảy thai, đứa bé đã được mấy tháng?” Khuôn mặt của Dương Sở Hinh trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy. “Hình như... Hình như là bốn tháng...” Tôi đã biết thứ trong bụng Dương Sở Hinh là gì. Là thai quỷ. Bà Lưu không cam lòng con mình chết từ trong bụng mẹ, vì vậy sau khi biến thành quý, không biết bà ta dùng cách thức tà môn gì đó để chuyển đứa bé đã chết vào bụng của Dương Sở Hinh. Và Dương Sở Hinh có sợi chỉ đỏ trên cánh tay là vì cô ta mang thai quý. Khi thai quỷ lớn lên, oán khí không ngừng tăng theo, sợi chỉ đỏ cũng ngày càng dài. Bà Lưu muốn để con mình được sinh ra, vì vậy bà ta tạm thời không ra tay với Dương Sở Hinh. Tuy nhiên, bà Lưu vô cùng căm ghét loại bô nhí giống Dương Sở Hinh, vì vậy bà ta đã ra tay với hai cô gái trong phòng nhân sự. Còn về việc trộm quần áo túi xách của hai người họ, chắc là để khiến Dương Sở Hinh không thể làm người tốt ở công ty. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của tôi. “Thế còn giám đốc Lưu? Cô có nói chuyện này với ông ta không?” Tôi hỏi. “Tôi đã nói... nhưng ông ấy nghĩ tôi bị điên, còn muốn chia tay với tôi nữa...” Dương Sở Hinh bụm mặt khóc lóc.
Quả nhiên, kẻ khốn chính là kẻ khốn.
“Ừm, tôi biết rồi” Tôi chợt nhớ tới điều gì đó bèn hỏi: "À, về chiếc váy này..”
Hiện tại Dương Sở Hinh coi tôi là cứu tinh của cô ta, đương nhiên sẽ không vênh mặt hất hàm sai khiến như trước đây, và vội vàng giải thích: "Về váy của cô với túi xách của hai người kia, tôi thực sự không trộm chúng. Tôi đã mua chúng ở một cửa hàng đồ hiệu second hand, nó nằm ngay dưới lầu nhà tôi, ngày nào tôi cũng ghé qua...
Tôi cau mày: “Vậy sao cô không nói sớm?”
“Nói váy và túi xách của mình là hàng second hang, chỉ sợ tôi sẽ bị người ta cười mất” Dương Sở Hinh cười cay đẳng: “Thực ra giám đốc Lưu không hào phòng lắm, số tiền ông ấy đưa cho tôi không đủ để hỗ trợ tôi mua nhiều món xa xí như thế, vì vậy tôi không thể không mua đồ second hand. Hơn nữa...
Cô ta cắn chặt môi.
“Tôi cứ cảm thấy những chiếc túi xách với váy đó thực sự là của các cô, nhưng tôi đã mua chúng từ cửa hàng thật mà... Tôi không biết tại sao lại như vậy..”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp giải thích của cô ta, tôi tin cô ta đang nói sự thật.
Có lẽ đây cũng do bà Lưu động tay động chân.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao bà ta lại làm như vậy?
“Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm cách giải quyết chuyện này” Tôi đứng dậy và định đưa Dương Sở Hinh xuống lầu.
Nhưng Dương Sở Hinh không nhúc nhích.
*À... An Tố... Tôi có một việc muốn nhờ cô...” Cô ta úp mở.
Tôi hơi nhíu mày.
Nửa tiếng sau, tôi cùng Dương Sở Hinh đến phòng khám phụ khoa của bệnh viện bên cạnh công ty.
Dương Sở Hinh nói với tôi rằng từ khi biết mình có thai cách đây một tuần, cô ta không dám đi khám, nhưng cô ta rất lo lắng về sức khỏe của mình, hôm nay mới có thể nhờ tôi đi cùng cô ta.
Dương Sở Hinh đang nằm trên giường siêu âm trong bệnh viện, mặt cô ta tái nhợt, trông vô cùng lo lắng.
“Thư giãn chút nào” Bác sĩ dịu dàng nói và dán thuốc dán lên bụng cô ta, sau đó đặt dụng cụ lên.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã nhìn thấy hình ảnh siêu âm trên màn hình bên cạnh.
Hình ảnh không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cái bóng mờ ớ đâu đó trong tứ cung của Dương Sở Hinh.
“Đứa bé bốn tháng đã thành hình rồi” Bác sĩ cười tít mắt: “Cô xem này, đây là con của cô, chỗ này là đầu, đây là cánh tay, còn đây là chân”
Khi bác sĩ di chuyển dụng cụ, chúng tôi thực sự nhìn thấy một cái bóng trẻ con đang cuộn mình.