Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Lưu Phong trong lòng cố nín cười, Đình Nhi quả thật là ngây thơ, bình thường thông minh như thế, vậy mà bây giờ nhẹ nhẹ đánh hắn, lại còn tưởng làm hắn bị thương.
Đương nhiên đây đúng là như hắn dự liệu.
Làm bộ bị thương, chiếm chút tiện nghi, ăn chút đậu hũ. Lưu Phong tiện tay gục đầu vào ngực Đình Nhi, mùi thơm từ người nàng nhất thời tiến vào mũi hắn, bộ ngực đầy đặn mềm mại, hoàn toàn tiếp xúc với hắn. Một cảm giác nóng bỏng từ ngực Đình Nhi truyền sang mặt Lưu Phong, lửa dục trong lòng hắn cũng như thế bắt đầu nhen nhóm lên.
Thanh niên 18 tuổi, huyết khí phương cương, trong hoàn cảnh như thế này, Lưu Phong chỉ còn biết cam chịu, không thể kìm nén được, hạ thân bắt đầu bành trướng nổi lên.
Đình Nhi đột nhiên cảm giác được có vật gì đó cưng cứng đâm vào bụng mình, nhìn xuống chỉ thấy đũng quần của Lưu Phong có một cây đoản côn dựng đứng lên.
"A!" Đình Nhi sắc mặt sợ hãi, vội vàng bỏ hắn ra gắt giọng:
-Ngươi là tiểu bại hoại, đại sắc lang.
Lưu Phong cười hinh híc. Tay nắm chặt lấy chân của Đình Nhi không cho nàng chạy, giải thích:
-Không cần khẩn trương. Đây là vũ khí bí mật của đệ "nhất trụ kình thiên".
Lưu Phong bổn cũ soạn lại, dùng cách đối phó với tam sư tôn trước kia hồ lộng Đình Nhi.
Ai ngờ Đình Nhi không phải là tam sư tôn, trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói:
-Đại bại hoại, ngươi nghĩ rằng ta không biết cái. cái. vật đó là thứ quỷ gì sao? Gì mà " nhất trụ kình thiên"???
Lưu Phong nghe vậy dở khóc dở cười. Xem ra sau này nữ nhân khác nhau cũng phải sử dụng thủ đoạn khác nhau mới được. Lưu Phong rốt cuộc nghe Đình Nhi kêu lên đã tỉnh ngộ.
Bất quá trước mắt phải giải thích với nàng như thế nào đây. Tránh để cho nàng có ấn tượng về mình là đại bại hoại, đại sắc lang.
"Đình tỷ tỷ, vừa rồi là chuyện. cũng không phải là đệ cố tình, nó chỉ là phản ứng của một nam nhân bình thường thôi." Lưu Phong cũng cảm thấy bối rối, không biết nên nói như thế nào là tốt.
"Xấu hổ chết đi được." Đình Nhi nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, thân thể khẽ bủn rủn, tim đập mạnh. Đối với phản ứng của Lưu Phong vừa rồi nàng hiểu rất rõ. Trước đó vài ngày Thủy Nguyệt đại sư đã giải thích với nàng về chuyện nam nữ giao hoan cùng song tu. như thế nào. Lúc trước còn chưa hiểu rõ nhưng bây giờ nhìn thấy "nhất trụ kình thiên" của Lưu Phong lập tức hiểu ngay.
"Đệ đệ, ta đi trước. Hôm nào sẽ gặp lại sau. Sợ rằng ta đi thời gian quá lâu, Hồng Đức sư bá sẽ trách cứ." Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Đình Nhi cố gắng quên đi cảnh tượng vừa rồi, nhưng vật nọ cứ mặc nhiên xuất hiện trong đầu nàng.
Lưu Phong biết nàng vốn ngây thơ trong trắng, nay nhìn thấy được. cũng không khỏi run sợ, mỉm cười nói:
-Hảo, vậy Đình tỷ tỷ về trước, ngày mai đệ sẽ tìm tỉ nói chuyện phiếm.
Đình Nhi cố gắng bình tĩnh:
-Được rồi, ngày mai sẽ nói chuyện với đệ.
Đình Nhi đi rồi, đũng quần của Lưu Phong vẫn thắng tắp dựng đứng lên, xem ra còn lâu mới trở lại bình thường. Lưu Phong thầm nghĩ trong lòng, hay là mau mau kết thúc thân xử nam của mình. Nếu cứ để tình trạng này kéo dài mà không được phát tiết, nghe nói có thể bị liệt dương.
Sống tại thời đại mỹ nữ nhan nhản như thế này hắn quả thật là không cam lòng trở thành thái giám.
Chừng nào chưa kết thúc được kiếp sống trinh nguyên của mình thì hắn vẫn cảm thấy đau đầu. Lúc trước tới Giang Nam hắn đã có chủ ý, thậm chí còn tìm đến thanh lâu để giải quyết. Bất quá lần đó không thành.
Lần đó bị Xuân Hạnh lừa gạt, sau này trở thành thiếu gia của Phượng viên, mấy tháng nay hắn đối với nữ tử thanh lâu đã không còn cảm thấy hứng thú nữa.
"Người mẹ trẻ? Không sai. Đây cũng là một giải pháp." Lưu Phong sực nhớ đến nha hoàn của mình Liễu Thanh Nghi, thành thục phụ nhân, ngực căng mông tròn, cũng có thể xem là vưu vật. Nếu có thể cùng nàng vui vầy ắt là không tệ. Đáng tiếc là nàng đã có một đứa con, còn mình lại là xử nam, xem ra cũng không được công bằng cho lắm.
Trở lại Di Hồng viện. Lúc này Liễu Thanh Nghi đang giặt quần áo, Linh nhi quanh quẩn bên mẹ mình. Tiểu hài tử này mặc dù chỉ là ba tuổi chưa có bao nhiêu sức lực thế nhưng cũng có thể giúp mẹ một chút, không có vẻ gì là mệt nhọc cả.
Thấy Lưu Phong trở về, Liễu Thanh Nghi vội vàng đứng dậy, đón hắn:
-Công tử gia, người đã về, nô tỳ đã nấu canh Yến cho người. Để nô tỳ lấy cho người.
Lưu Phong vốn là không muốn để cho nàng phải vất vả hầu hạ hắn nhưng người này quả thật là rất quyết tâm. Hắn cũng cảm thấy có chút bất lực.
Nhưng cũng nhờ thế mà hắn phát hiện ra Liễu Thanh Nghi về phương diện quản lý nhà cửa quả thật là rất khéo. Giặt giũ, dọn dẹp, quét tước đều rất nhanh nhẹn, không thể chê vào đâu được. Hơn nữa trù nghệ của nàng cũng đã đạt đến tuyệt đỉnh. Tại Giang Nam này hắn đã thưởng thức rất nhiều đầu bếp nổi tiếng. Thế nhưng từ khi ăn món ăn do Liễu Thanh Nghi nấu, hắn không còn muốn ăn ở nơi khác nữa. Chỉ muốn ăn thức ăn do chính Liễu Thanh Nghi nấu.
Tiếp nhận chén canh Yến, Lưu Phong bế tiểu Linh nhi lên, hắn uống một ngụm, liền cho Linh nhi uống một ngụm, thật là vui vẻ.
Liễu Thanh Nghi vẻ mặt bất an, cung kính nói:
-Công tử, cái này là nô tỳ nấu riêng cho người dùng, công tử cũng không cần phải cho Linh nhi ăn cùng.
Nghe lời Liễu Thanh Nghi nói ra, Linh nhi tỏ vẻ không hài lòng, không để ý đến mẹ nữa, hai mắt to tròn nhìn Lưu Phong tựa như là muốn khóc.
Lưu Phong đưa chén nước yến cho Liễu Thanh Nghi, ôm Linh nhi vào, lòng an ủi:
-Linh nhi ngoan nào, đừng khóc, là mẹ ngươi không đúng, để ca ca thay mặt mẹ ngươi xin lỗi ngươi.
Sau đó Lưu Phong quay sang nói với Liễu Thanh Nghi:
-Thanh Nghi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nàng không nên xem mình là hạ nhân. Chúng ta là bằng hữu. Bằng hữu nàng có biết không? Từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ cùng ăn, ta ăn cái gì thì hai mẹ con nàng cùng ăn cái đấy, ta uống cái gì thì mẹ con nàng sẽ uống cái đấy.
Liễu Thanh Nghi sợ hãi nói:
-Công tử, nô tỳ là nha hoàn của người, nha hoàn có quy củ của nha hoàn, công tử đã có lòng tốt thu dụng mẹ con nô tỳ. Nô tỳ dù có làm trâu làm ngựa cũng chưa thể báo đáp được, nô tỳ chỉ có thể tận tâm hầu hạ người, không dám vọng tưởng như thế đâu.
Đương nhiên đây đúng là như hắn dự liệu.
Làm bộ bị thương, chiếm chút tiện nghi, ăn chút đậu hũ. Lưu Phong tiện tay gục đầu vào ngực Đình Nhi, mùi thơm từ người nàng nhất thời tiến vào mũi hắn, bộ ngực đầy đặn mềm mại, hoàn toàn tiếp xúc với hắn. Một cảm giác nóng bỏng từ ngực Đình Nhi truyền sang mặt Lưu Phong, lửa dục trong lòng hắn cũng như thế bắt đầu nhen nhóm lên.
Thanh niên 18 tuổi, huyết khí phương cương, trong hoàn cảnh như thế này, Lưu Phong chỉ còn biết cam chịu, không thể kìm nén được, hạ thân bắt đầu bành trướng nổi lên.
Đình Nhi đột nhiên cảm giác được có vật gì đó cưng cứng đâm vào bụng mình, nhìn xuống chỉ thấy đũng quần của Lưu Phong có một cây đoản côn dựng đứng lên.
"A!" Đình Nhi sắc mặt sợ hãi, vội vàng bỏ hắn ra gắt giọng:
-Ngươi là tiểu bại hoại, đại sắc lang.
Lưu Phong cười hinh híc. Tay nắm chặt lấy chân của Đình Nhi không cho nàng chạy, giải thích:
-Không cần khẩn trương. Đây là vũ khí bí mật của đệ "nhất trụ kình thiên".
Lưu Phong bổn cũ soạn lại, dùng cách đối phó với tam sư tôn trước kia hồ lộng Đình Nhi.
Ai ngờ Đình Nhi không phải là tam sư tôn, trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói:
-Đại bại hoại, ngươi nghĩ rằng ta không biết cái. cái. vật đó là thứ quỷ gì sao? Gì mà " nhất trụ kình thiên"???
Lưu Phong nghe vậy dở khóc dở cười. Xem ra sau này nữ nhân khác nhau cũng phải sử dụng thủ đoạn khác nhau mới được. Lưu Phong rốt cuộc nghe Đình Nhi kêu lên đã tỉnh ngộ.
Bất quá trước mắt phải giải thích với nàng như thế nào đây. Tránh để cho nàng có ấn tượng về mình là đại bại hoại, đại sắc lang.
"Đình tỷ tỷ, vừa rồi là chuyện. cũng không phải là đệ cố tình, nó chỉ là phản ứng của một nam nhân bình thường thôi." Lưu Phong cũng cảm thấy bối rối, không biết nên nói như thế nào là tốt.
"Xấu hổ chết đi được." Đình Nhi nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, thân thể khẽ bủn rủn, tim đập mạnh. Đối với phản ứng của Lưu Phong vừa rồi nàng hiểu rất rõ. Trước đó vài ngày Thủy Nguyệt đại sư đã giải thích với nàng về chuyện nam nữ giao hoan cùng song tu. như thế nào. Lúc trước còn chưa hiểu rõ nhưng bây giờ nhìn thấy "nhất trụ kình thiên" của Lưu Phong lập tức hiểu ngay.
"Đệ đệ, ta đi trước. Hôm nào sẽ gặp lại sau. Sợ rằng ta đi thời gian quá lâu, Hồng Đức sư bá sẽ trách cứ." Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Đình Nhi cố gắng quên đi cảnh tượng vừa rồi, nhưng vật nọ cứ mặc nhiên xuất hiện trong đầu nàng.
Lưu Phong biết nàng vốn ngây thơ trong trắng, nay nhìn thấy được. cũng không khỏi run sợ, mỉm cười nói:
-Hảo, vậy Đình tỷ tỷ về trước, ngày mai đệ sẽ tìm tỉ nói chuyện phiếm.
Đình Nhi cố gắng bình tĩnh:
-Được rồi, ngày mai sẽ nói chuyện với đệ.
Đình Nhi đi rồi, đũng quần của Lưu Phong vẫn thắng tắp dựng đứng lên, xem ra còn lâu mới trở lại bình thường. Lưu Phong thầm nghĩ trong lòng, hay là mau mau kết thúc thân xử nam của mình. Nếu cứ để tình trạng này kéo dài mà không được phát tiết, nghe nói có thể bị liệt dương.
Sống tại thời đại mỹ nữ nhan nhản như thế này hắn quả thật là không cam lòng trở thành thái giám.
Chừng nào chưa kết thúc được kiếp sống trinh nguyên của mình thì hắn vẫn cảm thấy đau đầu. Lúc trước tới Giang Nam hắn đã có chủ ý, thậm chí còn tìm đến thanh lâu để giải quyết. Bất quá lần đó không thành.
Lần đó bị Xuân Hạnh lừa gạt, sau này trở thành thiếu gia của Phượng viên, mấy tháng nay hắn đối với nữ tử thanh lâu đã không còn cảm thấy hứng thú nữa.
"Người mẹ trẻ? Không sai. Đây cũng là một giải pháp." Lưu Phong sực nhớ đến nha hoàn của mình Liễu Thanh Nghi, thành thục phụ nhân, ngực căng mông tròn, cũng có thể xem là vưu vật. Nếu có thể cùng nàng vui vầy ắt là không tệ. Đáng tiếc là nàng đã có một đứa con, còn mình lại là xử nam, xem ra cũng không được công bằng cho lắm.
Trở lại Di Hồng viện. Lúc này Liễu Thanh Nghi đang giặt quần áo, Linh nhi quanh quẩn bên mẹ mình. Tiểu hài tử này mặc dù chỉ là ba tuổi chưa có bao nhiêu sức lực thế nhưng cũng có thể giúp mẹ một chút, không có vẻ gì là mệt nhọc cả.
Thấy Lưu Phong trở về, Liễu Thanh Nghi vội vàng đứng dậy, đón hắn:
-Công tử gia, người đã về, nô tỳ đã nấu canh Yến cho người. Để nô tỳ lấy cho người.
Lưu Phong vốn là không muốn để cho nàng phải vất vả hầu hạ hắn nhưng người này quả thật là rất quyết tâm. Hắn cũng cảm thấy có chút bất lực.
Nhưng cũng nhờ thế mà hắn phát hiện ra Liễu Thanh Nghi về phương diện quản lý nhà cửa quả thật là rất khéo. Giặt giũ, dọn dẹp, quét tước đều rất nhanh nhẹn, không thể chê vào đâu được. Hơn nữa trù nghệ của nàng cũng đã đạt đến tuyệt đỉnh. Tại Giang Nam này hắn đã thưởng thức rất nhiều đầu bếp nổi tiếng. Thế nhưng từ khi ăn món ăn do Liễu Thanh Nghi nấu, hắn không còn muốn ăn ở nơi khác nữa. Chỉ muốn ăn thức ăn do chính Liễu Thanh Nghi nấu.
Tiếp nhận chén canh Yến, Lưu Phong bế tiểu Linh nhi lên, hắn uống một ngụm, liền cho Linh nhi uống một ngụm, thật là vui vẻ.
Liễu Thanh Nghi vẻ mặt bất an, cung kính nói:
-Công tử, cái này là nô tỳ nấu riêng cho người dùng, công tử cũng không cần phải cho Linh nhi ăn cùng.
Nghe lời Liễu Thanh Nghi nói ra, Linh nhi tỏ vẻ không hài lòng, không để ý đến mẹ nữa, hai mắt to tròn nhìn Lưu Phong tựa như là muốn khóc.
Lưu Phong đưa chén nước yến cho Liễu Thanh Nghi, ôm Linh nhi vào, lòng an ủi:
-Linh nhi ngoan nào, đừng khóc, là mẹ ngươi không đúng, để ca ca thay mặt mẹ ngươi xin lỗi ngươi.
Sau đó Lưu Phong quay sang nói với Liễu Thanh Nghi:
-Thanh Nghi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, nàng không nên xem mình là hạ nhân. Chúng ta là bằng hữu. Bằng hữu nàng có biết không? Từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ cùng ăn, ta ăn cái gì thì hai mẹ con nàng cùng ăn cái đấy, ta uống cái gì thì mẹ con nàng sẽ uống cái đấy.
Liễu Thanh Nghi sợ hãi nói:
-Công tử, nô tỳ là nha hoàn của người, nha hoàn có quy củ của nha hoàn, công tử đã có lòng tốt thu dụng mẹ con nô tỳ. Nô tỳ dù có làm trâu làm ngựa cũng chưa thể báo đáp được, nô tỳ chỉ có thể tận tâm hầu hạ người, không dám vọng tưởng như thế đâu.