Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 917
Một lúc sau, lão Hoàng đế tiếp tục nói: "Khanh vừa mới trở về, nhưng trong triều đã có mấy tin đồn *** gì đó? Được rồi, Điềm nhi có khỏe không, ta có cảm giác gần đây nàng có một chút biểu hiện dị thường?" Lão Hoàng đế chủ động thay đổi đề tài.
Lưu Phong cung kính nói: "Lời ong tiếng ve thì nghe cũng không ít, bất quá thần đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra?"
"Có thật không?" Lão Hoàng đế cười nhàn nhạt: "Ta còn tưởng rằng khanh đến để hưng sư vấn tội (dấy binh hỏi tội)."
Lưu Phong nhẹ nhàng nói: "Hoàng gia gia, người nói quá lời rồi. Người là vua một nước, thần sao dám hưng sư vấn tội đối với người"
Lão Hoàng đế hứng thú vuốt ve chòm râu, khẽ cười nói: "Tốt lắm, khanh có thể nghĩ như vậy, ta rất vui mừng, cũng rất hài lòng. Được rồi, khanh nói mình đã biết rõ đích xác sự tình, nói một chút xem nào"
Về sự tình Dục Ma, Lưu Phong cũng không có giấu diếm, nói toàn bộ cho lão Hoàng đế nghe
Lão Hoàng đế nghe Lưu Phong nói xong, có chút kinh ngạc: "Lại có chuyện như vậy sao, khanh nói việc này ngày trước chính là do Dục Ma khống chế Trần Hoàng hậu sao? Trách không được. Hiện tại làm sao bây giờ? Khanh có biện pháp nào tiêu diệt ả chưa?"
Lưu Phong trầm tư một chút nói rằng: "Chỉ có thể chờ di nương của thần trở về".
"Thu Sương tiên tử?" Lão Hoàng đế hiếu kỳ nói: "Tiên tử gần đây có bận rộn gì không?"
"Di nương liên tục ở một địa phương bí mật giúp bốn vị sư tôn của thần đề thăng tu vi, e là hôm nay công đức đã viên mãn. Thần nghĩ chỉ ít ngày nữa sẽ quay trở về cùng bốn vị Sư tôn". Lưu Phong nói như vậy, rõ ràng là ngầm khoe lực lượng của mình với lão Hoàng đế.
Quả nhiên lão Hoàng đế nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, nhưng chỉ thoáng cái đã khôi phục như thường: "Khanh giúp ta giới thiệu một chút đi, ta muốn được gặp Tứ cô nương."
"Lão dâm côn—-!" Lưu Phong nói thầm trong đầu, âm thầm nghĩ, nữ nhân của lão tử thì ngươi đừng mơ tưởng, gặp cũng không cho ngươi gặp một lần.
"Ha ha, nếu Tứ Sư tôn thần nói nguyện ý. Thần sẽ hỗ trợ". Lưu Phong cười nói.
"Ân, có những lời này của khanh thì ta cũng an tâm". Lão Hoàng đế lên tiếng.
"Phong nhi, nghe nói Tu chân Đại hội sắp tổ chức, Tôn nhi sẽ tham gia chứ? Hoàng gia gia muốn ủy nhiệm Tôn nhi làm đại biểu cho quan lại đế quốc đi tham gia Tu chân Đại hội, khanh có nguyện ý không?" Rõ ràng là cầu người vậy mà chỉ trong chốc lát ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, lập tức nói rằng: "Được, Tôn nhi nguyện ý." Có sắc phong của Hoàng đế, tương lai địa vị tại Tu chân Đại hội ắt hẳn càng tăng thêm một bậc. Cho dù mục đích của lão Hhoàng đế là gì thì Lưu Phong vẫn đồng ý.
"Ha ha, rất tốt. Không hổ là quai tôn (đứa cháu láu lỉnh) của trẫm" Lão Hoàng đế thấy Lưu Phong đáp ứng mau lẹ, nhất thời thở phào. Dựa theo lệ cũ, các Tu chân Đại hội trong dĩ vãng thì Hoàng tộc phải cử người tham gia. Thế nhưng đến phiên lão Hoàng đế này, căn bản là trong Hoàng tộc không có lấy một người nào là tu chân kiệt xuất. Ngay cả Tử Hư Chân Long khí của lão hiện giờ cũng dần dần tan rã, hoàn toàn vô lực đi tham gia Tu chân Đại hội gì đó.
"Công trình Tế thiên tháp có thể tăng tốc hơn được không?" Lão Hoàng đế khao khát bản thân mình có lực lượng cường đại, bây giờ mọi chuyện đều phải giữ thể diện cho Lưu Phong thật sự là làm cho lão phiền muộn không ngớt.
Lưu Phong khẽ nhíu mày: "Bệ hạ, tiến độ công trình Tế thiên tháp đã rất nhanh, nếu còn mau nữa thần nghĩ bên trong đế quốc e là sẽ phát sinh bạo loạn"
"Những dân đen kia chết bấy nhiêu cũng không quan trọng". Lão Hoàng đế cũng không quan tâm tới sinh tử của lê dân bách tính.
"Bệ hạ, người sai rồi".
Lưu Phong thản nhiên nói: "Nếu thiên hạ bạo loạn, bốn phương chiến loạn nổi lên, kỳ hạn công trình Tế Thiên tháp cũng có thể bị đình trệ. Theo ý của Tôn nhi, hiện tại ổn định mới là then chốt".
"Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tế Thiên tháp sẽ hoàn thành đúng hạn. Được rồi, trong khi Tôn nhi tham gia đại hội tu chân, Tôn nhi sẽ đem nhiệm vụ Đốc Tạo cho thuộc hạ của thần. Người không cần lo lắng. Mặt khác Tu Duyên Thiên sư hầu như cũng sẽ trấn giữ tại chỗ xây Tế Thiên tháp nên sẽ không xuất hiện vấn đề gì cả". Lưu Phong biết lão Hoàng đế sớm muộn cũng sẽ hỏi, đơn giản là nói luôn cho sáng tỏ.
Quả nhiên, nghe Lưu Phong nói như thế, lão Hoàng đế liền an tâm không ít.
"Tôn nhi, có một chuỵện ta muốn hỏi khanh, Tĩnh vương gia muốn cầm cả hai nửa Hổ Phù của Tứ Đại Quân Đoàn, khanh nghĩ có thỏa đáng hay không?" Ngày hôm nay lão Hoàng đế tựa hồ có rất nhiều vấn đề.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói rằng: "Quân quốc đại sự, Tôn nhi vốn không nên lắm miệng. Thế nhưng nếu Hoàng gia gia đã hỏi, Tôn nhi cũng xin nói vài câu. Hoàng gia gia, Tôn nhi nghĩ Tĩnh vương gia người này lòng dạ thâm sâu vẫn cần cẩn thận chú ý cho thỏa đáng".
Lão Hoàng đế nghe vậy biến sắc truy hỏi: "Không phải khanh đã phát hiện ra điều gì chứ?"
"Không có—-!" Lưu Phong không muốn nói ra dã tâm của Tĩnh vương gia, nếu như lão Hoàng đế mất bình tĩnh thì chiến sự có khả năng sẵn sàng bùng nổ.
"Bất quá, Tĩnh vương gia khiến người ta có cảm giác rất thần bí, thần nghĩ lão có bí mật." Lưu Phong thản nhiên nói.
"Nói như vậy, khanh không tán thành hợp hai nửa Hổ Phù làm một?" Lão Hoàng đế hỏi.
Lưu Phong gật đầu, nói rằng: "Hợp hai Hổ Phù làm một, mặc dù có lợi cho việc điều động toàn thể Tứ Đại Quân Đoàn, thế nhưng vạn nhất. thì phiền phức sợ là không nhỏ".
"Không thể, nhân cách của Tĩnh vương gia thì ta biết rõ, lão không có dã tâm gì cả. Lần này nếu như không phải trẫm mời mấy lần thì trẫm nghĩ lão sẽ không rời Giang Nam đến kinh đô nhận binh". Lão Hoàng đế không hề nghi ngờ gì đối với sự trung thành của Tĩnh vương gia.
"Hoàng gia gia, lòng người nằm dưới lớp da bụng, có một số việc chưa hẳn người đã tưởng tượng được. Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn cá nhân của thần, về phần nên làm như thế nào, tất nhiên là Hoàng gia gia tự nắm chủ ý". Lưu Phong thản nhiên nói.
Lão Hoàng đế suy nghĩ một hồi, thở dài một tiếng nói rằng: "Quên đi, cứ theo khanh vừa nói, việc này không thể đáp ứng.".
Sau ba ngày trời đợi tại Thiên Thượng Nhân Gian, cuối cùng Thu Sương tiên tử đưa Tam sư tôn, Tứ sư tôn của Lưu Phong trở về, chỉ có điều Đại sư tôn và Nhị sư tôn không thấy đâu.
"Phong nhi, Đại sư tôn và Nhị sư tôn của ngươi đã quay trở về Vân Mộng trạch, đại hội tu chân sắp tới cần phải chuẩn bị một chút." Thu Sương giải thích một chút.
"Được rồi, thầy trò các ngươi nhất định phải nói điều nên nói. Ta có việc đi trước, sẽ không quấy rầy các ngươi." Thu Sương cười cười, trong nháy mắt đã thuấn di đi mất.
"Phong nhi ra mắt hai vị sư tôn." Lưu Phong hành lễ theo quy củ.
Trương Mỹ Nhân cười một tiếng, đi tới dí ngón tay điểm lên trán hắn, khẽ sẵng giọng: "Ngươi quả là người xấu. Nhân gia đã sớm là người của ngươi, vừa mới cách biệt vài ngày ngươi đã chọc ghẹo nhân gia như vậy."
U hương (mùi thơm) từ nữ nhân thành thục nhất thời xông vào mũi. Lưu Phong hơi động tâm, không tự chủ nắm lấy đôi tay búp măng của sư tôn, thâm tình nói:
"Tứ sư tôn, Phong nhi thực sự rất nhớ người a".
"Chúng ta cũng rất nhớ ngươi." Nói rồi, Trương Mỹ Nhân liếc ánh mắt hướng về Lưu Phong.
Lưu Phong mỉm cười, vội vàng đi tới, nhào vào trong lòng Nghê Trường làm nũng: "Tam sư tôn, người không muốn ta à, sao lại đối với Phong nhi lạnh như băng vậy".
"Hừ!"
Nghê Thường hừ một tiếng. Từ đôi mắt mỹ lệ nhỏ xuống vài giọt nước mắt vẫn không nói gì.
Nhìn gương mặt Tam sư tôn dính đầy nước mắt, Lưu Phong sửng sốt một chút. Đưa tay ôm lấy nữ nhân, bàn tay hướng về phía đồn bộ của nàng bóp nhẹ vài cái, nghiêm túc nói: "Nghê Thường sư tôn, người nhất định là trách ta không có đi thăm người. Người yên tâm, ta cam đoan với Đảng sau này chúng ta không bao giờ xa cách nữa."
"Đảng là cái gì?" Nghê Thường có chút hiếu kỳ.
"Ha ha, rốt cục cũng chịu nói, tam sư tôn, lại hun một cái nào." Nghê Thường đáp lại là cho một cái tát vào mồm.
"Tiểu sắc quỷ." Nghê Thường vừa thẹn vừa giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lưu Phong tha thiết ôm thân thể nàng, nhu tình vô hạn nhìn vào đôi mắt của nàng: "Tam sư tôn, người biết không? Mấy ngày này ta thật sự rất nhớ người. Phi thường nhớ người. Nếu như không phải di nương không đồng ý, ta đã sớm đi thăm người".
Nghê Thường nghe vậy, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Co người chui vào trong lòng hắn.
"Phong nhi, sư tôn cũng không muốn cùng ngươi xa cách." Nghê Thường thoáng do dự một chút. Bỗng hôn một cái lên gương mặt hắn, đỏ mặt nói rằng:
"Đêm nay, ngươi trước tiên đến với Tứ sư tôn đi, sau đó quay lại chúng ta sẽ trò chuyện. Kỳ thực so với ta thì nàng nhớ ngươi nhiều lắm. Ngươi hãy đối xử tốt với nàng."
Lưu Phong gật đầu, sau đó lại nói: "Sư tôn, nếu không chúng ta cùng nhau một chỗ?"
"Đi chết đi, tiểu sắc quỷ." Sau đó quay lại nói với Trương Mỹ Nhân: "Tứ muội, Phong nhi thì giao cho muội, ta về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta gặp nhau." Nói rồi nàng hướng Trương Mỹ Nhân cười hắc hắc.
"Tam tỷ, tỷ đừng đi!" Trương Mỹ Nhân nhất thời gấp gáp.
"Ha ha, tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nay là thuộc về các ngươi." Nghê Thường quay người lại đáp một tiếng, chớp mắt đã xoay người biến mất.
Lưu Phong bước tới gần, ôm lấy Trương Mỹ Nhân nói rằng: "Tứ sư tôn, chúng ta đi thôi".
Trương Mỹ Nhân gật đầu, cùng Lưu Phong đi vào gian phòng, ý tứ thì không cần nói cũng biết.
Lưu Phong xoay người đóng cửa phòng, nhìn về phía sư tôn kiều mỹ, nghĩ đến lát nữa thân thể tuyệt mỹ kia do chính mình hưởng thụ, toàn thân không khỏi phát nhiệt, huyết mạch căng phồng lên.
Hai gò má Trương Mỹ Nhân ửng đỏ, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, gương mặt trắng vũ mị liếc Lưu Phong một cái, sẵng giọng: "Phong nhi, ngươi nhìn cái gì mà say say mê mê vậy? Nhân gia chỉ là muốn cùng ngươi nói chuyện".
Lưu Phong cười nói: "Đương nhiên là đang ngắm Tứ sư tôn mỹ lệ của ta rồi. Tứ sư tôn, người có thật chỉ muốn cùng ta nói chuyện sao?".
Nói rồi, hắn đến gần Trương Mỹ Nhân, nắm hai tay của nàng, ôn nhu nói: "Tứ sư tôn, mấy ngày không gặp, người lại xinh đẹp hơn."
Nhận được khen ngợi của nam nhân, Trương Mỹ Nhân cười hơi đỏ mặt lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Song nhũ đầy đặn bởi vì tim đập thình thịch nên không ngừng phập phồng như óanh lô tô.
Nàng liếc mắt nhìn Lưu Phong, sẵng giọng: "Ngươi nha, cũng không biết nói như vậy với bao nhiêu nữ nhân."
Lưu Phong bị nói trúng tim đen thì sắc mặt có phần xấu hổ, cười gượng một tiếng, nói: "Tứ sư tôn, thật oan uổng cho ta, từ trước tới giờ ta chưa có nói như vậy đối với nữ nhân khác. Bởi vì trong lòng ta, Tứ sư tôn mới là đẹp nhất."
Lưu Phong nói đích xác có chút vô sỉ, trên thực tế Trương Mỹ Nhân cũng biết đây là lời nói dối, thế nhưng tâm lý của nàng vẫn cứ thích nghe.
"Xú tiểu tử, chỉ biết nói tốt". Trương Mỹ Nhân hơi động tâm, hôn lên trán Lưu Phong một cái.
Lưu Phong tức thì ôm lấy lưng eo mũm mĩm của sư tôn, thân thể hai người dán sít với nhau. Đại vật dưới khố cũng mạnh mẽ dí lên tiểu phúc của nữ nhân.
Trương Mỹ Nhân cảm nhận được bổng bổng cứng rắn và nóng bỏng, nhất thời "Ưm" một tiếng, tê liệt ngã vào trong lòng nam nhân. Song nhãn thâm tình nhìn
Lưu Phong: "Phong nhi, đêm nay hảo hảo yêu ta." (Mì hảo hảo đê =)))
"Hắc hắc—-!"
Lưu Phong trong lòng vui mừng, hiểu rõ sư tôn kỳ thực cũng rất muốn, tiểu biệt thắng tân hôn, đây chính là đạo lý bất biến thiên cổ.
Lưu Phong ôm sư tôn mỹ lệ cảm thấy hưng phấn không gì sánh được, hắn cúi đầu hướng về đôi môi đỏ mọng ướt át đầy kiều diễm của Trương Mỹ Nhân.
Ngay lúc đó nàng vòng tay ôm lấy cổ Lưu Phong, đem thân thể của mình cùng nam nhân dính chặt vào nhau, chiếc lưỡi đinh hương (thơm tho) chủ động tiến vào thăm dò mồm nam nhân, sau đó mút một cách kịch liệt.
Một mặt thì hôn môi, một bên thì đôi tay của Lưu Phong dù bị ngăn cách bởi y phục vẫn liên tục xoa nắn trên thân thể bão mãn. Trương Mỹ Nhân lập tức rên rỉ, thân thể mềm mại bắt đầu trở nên nóng bỏng, mỹ đồn không ngừng giãy dụa trong lòng nam nhân.
Hiển nhiên mấy ngày nay Trương Mỹ Nhân đã sớm rất muốn, hôm nay Lưu Phong chỉ mới khiêu khích một chút xuân tâm của nàng đã nhộn nhạo vô cùng.
Buông đôi môi anh đào của nữ nhân ra, Lưu Phong mỉm cười nhìn Trương Mỹ Nhân, chậm rãi cởi hết y phục của sư tôn, đem thân thể mê người hoàn toàn phơi bày trong mắt mình.
Ngay lập tức, Trương Mỹ Nhân cũng không cam phận yếu kém, tự tay cởi sạch y phục nam nhân, hai gò má ửng hồng như lửa thiêu, e thẹn nhìn về phía Lưu Phong, nhẹ giọng nói: "Yêu ta đi, Phong nhi" (Oh my god, sư tôn hảo hảo: 00 (73)
Lưu Phong cung kính nói: "Lời ong tiếng ve thì nghe cũng không ít, bất quá thần đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra?"
"Có thật không?" Lão Hoàng đế cười nhàn nhạt: "Ta còn tưởng rằng khanh đến để hưng sư vấn tội (dấy binh hỏi tội)."
Lưu Phong nhẹ nhàng nói: "Hoàng gia gia, người nói quá lời rồi. Người là vua một nước, thần sao dám hưng sư vấn tội đối với người"
Lão Hoàng đế hứng thú vuốt ve chòm râu, khẽ cười nói: "Tốt lắm, khanh có thể nghĩ như vậy, ta rất vui mừng, cũng rất hài lòng. Được rồi, khanh nói mình đã biết rõ đích xác sự tình, nói một chút xem nào"
Về sự tình Dục Ma, Lưu Phong cũng không có giấu diếm, nói toàn bộ cho lão Hoàng đế nghe
Lão Hoàng đế nghe Lưu Phong nói xong, có chút kinh ngạc: "Lại có chuyện như vậy sao, khanh nói việc này ngày trước chính là do Dục Ma khống chế Trần Hoàng hậu sao? Trách không được. Hiện tại làm sao bây giờ? Khanh có biện pháp nào tiêu diệt ả chưa?"
Lưu Phong trầm tư một chút nói rằng: "Chỉ có thể chờ di nương của thần trở về".
"Thu Sương tiên tử?" Lão Hoàng đế hiếu kỳ nói: "Tiên tử gần đây có bận rộn gì không?"
"Di nương liên tục ở một địa phương bí mật giúp bốn vị sư tôn của thần đề thăng tu vi, e là hôm nay công đức đã viên mãn. Thần nghĩ chỉ ít ngày nữa sẽ quay trở về cùng bốn vị Sư tôn". Lưu Phong nói như vậy, rõ ràng là ngầm khoe lực lượng của mình với lão Hoàng đế.
Quả nhiên lão Hoàng đế nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, nhưng chỉ thoáng cái đã khôi phục như thường: "Khanh giúp ta giới thiệu một chút đi, ta muốn được gặp Tứ cô nương."
"Lão dâm côn—-!" Lưu Phong nói thầm trong đầu, âm thầm nghĩ, nữ nhân của lão tử thì ngươi đừng mơ tưởng, gặp cũng không cho ngươi gặp một lần.
"Ha ha, nếu Tứ Sư tôn thần nói nguyện ý. Thần sẽ hỗ trợ". Lưu Phong cười nói.
"Ân, có những lời này của khanh thì ta cũng an tâm". Lão Hoàng đế lên tiếng.
"Phong nhi, nghe nói Tu chân Đại hội sắp tổ chức, Tôn nhi sẽ tham gia chứ? Hoàng gia gia muốn ủy nhiệm Tôn nhi làm đại biểu cho quan lại đế quốc đi tham gia Tu chân Đại hội, khanh có nguyện ý không?" Rõ ràng là cầu người vậy mà chỉ trong chốc lát ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, lập tức nói rằng: "Được, Tôn nhi nguyện ý." Có sắc phong của Hoàng đế, tương lai địa vị tại Tu chân Đại hội ắt hẳn càng tăng thêm một bậc. Cho dù mục đích của lão Hhoàng đế là gì thì Lưu Phong vẫn đồng ý.
"Ha ha, rất tốt. Không hổ là quai tôn (đứa cháu láu lỉnh) của trẫm" Lão Hoàng đế thấy Lưu Phong đáp ứng mau lẹ, nhất thời thở phào. Dựa theo lệ cũ, các Tu chân Đại hội trong dĩ vãng thì Hoàng tộc phải cử người tham gia. Thế nhưng đến phiên lão Hoàng đế này, căn bản là trong Hoàng tộc không có lấy một người nào là tu chân kiệt xuất. Ngay cả Tử Hư Chân Long khí của lão hiện giờ cũng dần dần tan rã, hoàn toàn vô lực đi tham gia Tu chân Đại hội gì đó.
"Công trình Tế thiên tháp có thể tăng tốc hơn được không?" Lão Hoàng đế khao khát bản thân mình có lực lượng cường đại, bây giờ mọi chuyện đều phải giữ thể diện cho Lưu Phong thật sự là làm cho lão phiền muộn không ngớt.
Lưu Phong khẽ nhíu mày: "Bệ hạ, tiến độ công trình Tế thiên tháp đã rất nhanh, nếu còn mau nữa thần nghĩ bên trong đế quốc e là sẽ phát sinh bạo loạn"
"Những dân đen kia chết bấy nhiêu cũng không quan trọng". Lão Hoàng đế cũng không quan tâm tới sinh tử của lê dân bách tính.
"Bệ hạ, người sai rồi".
Lưu Phong thản nhiên nói: "Nếu thiên hạ bạo loạn, bốn phương chiến loạn nổi lên, kỳ hạn công trình Tế Thiên tháp cũng có thể bị đình trệ. Theo ý của Tôn nhi, hiện tại ổn định mới là then chốt".
"Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tế Thiên tháp sẽ hoàn thành đúng hạn. Được rồi, trong khi Tôn nhi tham gia đại hội tu chân, Tôn nhi sẽ đem nhiệm vụ Đốc Tạo cho thuộc hạ của thần. Người không cần lo lắng. Mặt khác Tu Duyên Thiên sư hầu như cũng sẽ trấn giữ tại chỗ xây Tế Thiên tháp nên sẽ không xuất hiện vấn đề gì cả". Lưu Phong biết lão Hoàng đế sớm muộn cũng sẽ hỏi, đơn giản là nói luôn cho sáng tỏ.
Quả nhiên, nghe Lưu Phong nói như thế, lão Hoàng đế liền an tâm không ít.
"Tôn nhi, có một chuỵện ta muốn hỏi khanh, Tĩnh vương gia muốn cầm cả hai nửa Hổ Phù của Tứ Đại Quân Đoàn, khanh nghĩ có thỏa đáng hay không?" Ngày hôm nay lão Hoàng đế tựa hồ có rất nhiều vấn đề.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói rằng: "Quân quốc đại sự, Tôn nhi vốn không nên lắm miệng. Thế nhưng nếu Hoàng gia gia đã hỏi, Tôn nhi cũng xin nói vài câu. Hoàng gia gia, Tôn nhi nghĩ Tĩnh vương gia người này lòng dạ thâm sâu vẫn cần cẩn thận chú ý cho thỏa đáng".
Lão Hoàng đế nghe vậy biến sắc truy hỏi: "Không phải khanh đã phát hiện ra điều gì chứ?"
"Không có—-!" Lưu Phong không muốn nói ra dã tâm của Tĩnh vương gia, nếu như lão Hoàng đế mất bình tĩnh thì chiến sự có khả năng sẵn sàng bùng nổ.
"Bất quá, Tĩnh vương gia khiến người ta có cảm giác rất thần bí, thần nghĩ lão có bí mật." Lưu Phong thản nhiên nói.
"Nói như vậy, khanh không tán thành hợp hai nửa Hổ Phù làm một?" Lão Hoàng đế hỏi.
Lưu Phong gật đầu, nói rằng: "Hợp hai Hổ Phù làm một, mặc dù có lợi cho việc điều động toàn thể Tứ Đại Quân Đoàn, thế nhưng vạn nhất. thì phiền phức sợ là không nhỏ".
"Không thể, nhân cách của Tĩnh vương gia thì ta biết rõ, lão không có dã tâm gì cả. Lần này nếu như không phải trẫm mời mấy lần thì trẫm nghĩ lão sẽ không rời Giang Nam đến kinh đô nhận binh". Lão Hoàng đế không hề nghi ngờ gì đối với sự trung thành của Tĩnh vương gia.
"Hoàng gia gia, lòng người nằm dưới lớp da bụng, có một số việc chưa hẳn người đã tưởng tượng được. Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn cá nhân của thần, về phần nên làm như thế nào, tất nhiên là Hoàng gia gia tự nắm chủ ý". Lưu Phong thản nhiên nói.
Lão Hoàng đế suy nghĩ một hồi, thở dài một tiếng nói rằng: "Quên đi, cứ theo khanh vừa nói, việc này không thể đáp ứng.".
Sau ba ngày trời đợi tại Thiên Thượng Nhân Gian, cuối cùng Thu Sương tiên tử đưa Tam sư tôn, Tứ sư tôn của Lưu Phong trở về, chỉ có điều Đại sư tôn và Nhị sư tôn không thấy đâu.
"Phong nhi, Đại sư tôn và Nhị sư tôn của ngươi đã quay trở về Vân Mộng trạch, đại hội tu chân sắp tới cần phải chuẩn bị một chút." Thu Sương giải thích một chút.
"Được rồi, thầy trò các ngươi nhất định phải nói điều nên nói. Ta có việc đi trước, sẽ không quấy rầy các ngươi." Thu Sương cười cười, trong nháy mắt đã thuấn di đi mất.
"Phong nhi ra mắt hai vị sư tôn." Lưu Phong hành lễ theo quy củ.
Trương Mỹ Nhân cười một tiếng, đi tới dí ngón tay điểm lên trán hắn, khẽ sẵng giọng: "Ngươi quả là người xấu. Nhân gia đã sớm là người của ngươi, vừa mới cách biệt vài ngày ngươi đã chọc ghẹo nhân gia như vậy."
U hương (mùi thơm) từ nữ nhân thành thục nhất thời xông vào mũi. Lưu Phong hơi động tâm, không tự chủ nắm lấy đôi tay búp măng của sư tôn, thâm tình nói:
"Tứ sư tôn, Phong nhi thực sự rất nhớ người a".
"Chúng ta cũng rất nhớ ngươi." Nói rồi, Trương Mỹ Nhân liếc ánh mắt hướng về Lưu Phong.
Lưu Phong mỉm cười, vội vàng đi tới, nhào vào trong lòng Nghê Trường làm nũng: "Tam sư tôn, người không muốn ta à, sao lại đối với Phong nhi lạnh như băng vậy".
"Hừ!"
Nghê Thường hừ một tiếng. Từ đôi mắt mỹ lệ nhỏ xuống vài giọt nước mắt vẫn không nói gì.
Nhìn gương mặt Tam sư tôn dính đầy nước mắt, Lưu Phong sửng sốt một chút. Đưa tay ôm lấy nữ nhân, bàn tay hướng về phía đồn bộ của nàng bóp nhẹ vài cái, nghiêm túc nói: "Nghê Thường sư tôn, người nhất định là trách ta không có đi thăm người. Người yên tâm, ta cam đoan với Đảng sau này chúng ta không bao giờ xa cách nữa."
"Đảng là cái gì?" Nghê Thường có chút hiếu kỳ.
"Ha ha, rốt cục cũng chịu nói, tam sư tôn, lại hun một cái nào." Nghê Thường đáp lại là cho một cái tát vào mồm.
"Tiểu sắc quỷ." Nghê Thường vừa thẹn vừa giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Lưu Phong tha thiết ôm thân thể nàng, nhu tình vô hạn nhìn vào đôi mắt của nàng: "Tam sư tôn, người biết không? Mấy ngày này ta thật sự rất nhớ người. Phi thường nhớ người. Nếu như không phải di nương không đồng ý, ta đã sớm đi thăm người".
Nghê Thường nghe vậy, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Co người chui vào trong lòng hắn.
"Phong nhi, sư tôn cũng không muốn cùng ngươi xa cách." Nghê Thường thoáng do dự một chút. Bỗng hôn một cái lên gương mặt hắn, đỏ mặt nói rằng:
"Đêm nay, ngươi trước tiên đến với Tứ sư tôn đi, sau đó quay lại chúng ta sẽ trò chuyện. Kỳ thực so với ta thì nàng nhớ ngươi nhiều lắm. Ngươi hãy đối xử tốt với nàng."
Lưu Phong gật đầu, sau đó lại nói: "Sư tôn, nếu không chúng ta cùng nhau một chỗ?"
"Đi chết đi, tiểu sắc quỷ." Sau đó quay lại nói với Trương Mỹ Nhân: "Tứ muội, Phong nhi thì giao cho muội, ta về phòng nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta gặp nhau." Nói rồi nàng hướng Trương Mỹ Nhân cười hắc hắc.
"Tam tỷ, tỷ đừng đi!" Trương Mỹ Nhân nhất thời gấp gáp.
"Ha ha, tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nay là thuộc về các ngươi." Nghê Thường quay người lại đáp một tiếng, chớp mắt đã xoay người biến mất.
Lưu Phong bước tới gần, ôm lấy Trương Mỹ Nhân nói rằng: "Tứ sư tôn, chúng ta đi thôi".
Trương Mỹ Nhân gật đầu, cùng Lưu Phong đi vào gian phòng, ý tứ thì không cần nói cũng biết.
Lưu Phong xoay người đóng cửa phòng, nhìn về phía sư tôn kiều mỹ, nghĩ đến lát nữa thân thể tuyệt mỹ kia do chính mình hưởng thụ, toàn thân không khỏi phát nhiệt, huyết mạch căng phồng lên.
Hai gò má Trương Mỹ Nhân ửng đỏ, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, gương mặt trắng vũ mị liếc Lưu Phong một cái, sẵng giọng: "Phong nhi, ngươi nhìn cái gì mà say say mê mê vậy? Nhân gia chỉ là muốn cùng ngươi nói chuyện".
Lưu Phong cười nói: "Đương nhiên là đang ngắm Tứ sư tôn mỹ lệ của ta rồi. Tứ sư tôn, người có thật chỉ muốn cùng ta nói chuyện sao?".
Nói rồi, hắn đến gần Trương Mỹ Nhân, nắm hai tay của nàng, ôn nhu nói: "Tứ sư tôn, mấy ngày không gặp, người lại xinh đẹp hơn."
Nhận được khen ngợi của nam nhân, Trương Mỹ Nhân cười hơi đỏ mặt lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Song nhũ đầy đặn bởi vì tim đập thình thịch nên không ngừng phập phồng như óanh lô tô.
Nàng liếc mắt nhìn Lưu Phong, sẵng giọng: "Ngươi nha, cũng không biết nói như vậy với bao nhiêu nữ nhân."
Lưu Phong bị nói trúng tim đen thì sắc mặt có phần xấu hổ, cười gượng một tiếng, nói: "Tứ sư tôn, thật oan uổng cho ta, từ trước tới giờ ta chưa có nói như vậy đối với nữ nhân khác. Bởi vì trong lòng ta, Tứ sư tôn mới là đẹp nhất."
Lưu Phong nói đích xác có chút vô sỉ, trên thực tế Trương Mỹ Nhân cũng biết đây là lời nói dối, thế nhưng tâm lý của nàng vẫn cứ thích nghe.
"Xú tiểu tử, chỉ biết nói tốt". Trương Mỹ Nhân hơi động tâm, hôn lên trán Lưu Phong một cái.
Lưu Phong tức thì ôm lấy lưng eo mũm mĩm của sư tôn, thân thể hai người dán sít với nhau. Đại vật dưới khố cũng mạnh mẽ dí lên tiểu phúc của nữ nhân.
Trương Mỹ Nhân cảm nhận được bổng bổng cứng rắn và nóng bỏng, nhất thời "Ưm" một tiếng, tê liệt ngã vào trong lòng nam nhân. Song nhãn thâm tình nhìn
Lưu Phong: "Phong nhi, đêm nay hảo hảo yêu ta." (Mì hảo hảo đê =)))
"Hắc hắc—-!"
Lưu Phong trong lòng vui mừng, hiểu rõ sư tôn kỳ thực cũng rất muốn, tiểu biệt thắng tân hôn, đây chính là đạo lý bất biến thiên cổ.
Lưu Phong ôm sư tôn mỹ lệ cảm thấy hưng phấn không gì sánh được, hắn cúi đầu hướng về đôi môi đỏ mọng ướt át đầy kiều diễm của Trương Mỹ Nhân.
Ngay lúc đó nàng vòng tay ôm lấy cổ Lưu Phong, đem thân thể của mình cùng nam nhân dính chặt vào nhau, chiếc lưỡi đinh hương (thơm tho) chủ động tiến vào thăm dò mồm nam nhân, sau đó mút một cách kịch liệt.
Một mặt thì hôn môi, một bên thì đôi tay của Lưu Phong dù bị ngăn cách bởi y phục vẫn liên tục xoa nắn trên thân thể bão mãn. Trương Mỹ Nhân lập tức rên rỉ, thân thể mềm mại bắt đầu trở nên nóng bỏng, mỹ đồn không ngừng giãy dụa trong lòng nam nhân.
Hiển nhiên mấy ngày nay Trương Mỹ Nhân đã sớm rất muốn, hôm nay Lưu Phong chỉ mới khiêu khích một chút xuân tâm của nàng đã nhộn nhạo vô cùng.
Buông đôi môi anh đào của nữ nhân ra, Lưu Phong mỉm cười nhìn Trương Mỹ Nhân, chậm rãi cởi hết y phục của sư tôn, đem thân thể mê người hoàn toàn phơi bày trong mắt mình.
Ngay lập tức, Trương Mỹ Nhân cũng không cam phận yếu kém, tự tay cởi sạch y phục nam nhân, hai gò má ửng hồng như lửa thiêu, e thẹn nhìn về phía Lưu Phong, nhẹ giọng nói: "Yêu ta đi, Phong nhi" (Oh my god, sư tôn hảo hảo: 00 (73)