-
Chương 9 END
***Ngoại truyện (Góc nhìn của nam chính)
Thực ra, Trầm phủ không phải là nơi ta và Mạnh Đường gặp nhau lần đầu tiên.
Ta đã gặp nàng trước đó một lần.
Khi đó, ta nhận lệnh của Hoàng thượng, cải trang đi điều tra vụ án.
Vừa giải quyết xong công việc và đang trên đường trở về, ta gặp một cô nương kỳ lạ trên đường.
Ta có mắt nhìn rất tốt, nhìn một cái là nhận ra nàng có dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
Dù trời nóng bức, nàng lại mặc nhiều lớp y phục rách rưới, nóng đến đổ mồ hôi nhưng không dám cởi bớt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị bôi đen đến nỗi còn đáng sợ hơn cả những ông lão làm nông hàng ngày, trông như một người dân tị nạn.
Ta thấy thú vị, liền đi theo nàng một đoạn đường.
Đáng tiếc, không chỉ có mình ta nhận ra vẻ ngoài vụng về của nàng.
Chưa đi được bao xa, đã có hai người đàn ông theo sau nàng.
Nàng cũng rất gan dạ, rút dao nhắm đúng lúc ra tay, nhanh, gọn, chuẩn.
Máu bắn tung tóe lên người nàng, một người ngã xuống, người kia hoảng sợ chạy trốn.
Toàn bộ quá trình đều không đến lượt ta ra tay.
Ta thấy nàng cầm dao lau qua loa lên người, cắn vài miếng bánh, rồi tiếp tục lên đường.
Từ đầu đến cuối, nàng bình tĩnh đến đáng sợ.
Trong lòng ta càng thêm tò mò.
Không do dự lâu, ta tiếp tục đi theo nàng.
Buổi tối, ta thấy nàng rẽ vào một ngôi chùa đổ nát, ta cũng ngồi cách đó không xa.
Bên trong đã đốt lửa trại, người từ khắp nơi tụ tập lại trò chuyện.
"Ta nghe nói cuối phố Tây ở Giang Nam có nhà họ Mạnh, nửa đêm lỡ tay làm đổ đèn cầy, chủ nhà và tiểu thiếp ngủ say không thoát ra được, đều ch/3t trong lửa..."
Ta luôn dõi theo Mạnh Đường, nàng trốn trong góc, bờ vai bắt đầu run rẩy dữ dội.
Lúc đó ta chưa biết thân phận của nàng, còn tò mò sao cô gái này lại khóc thảm như vậy, giống như đang khóc cho tang lễ của nhà mình.
Nhưng rất nhanh ta nhận ra nàng chắc có liên quan gì đó với nhà họ Mạnh.
Mạnh Đường khóc rất thương tâm, trông rất khó coi, nước mũi nước mắt lấm lem cả khuôn mặt, hòa lẫn với lớp bùn đen trên mặt, trông rất nhếch nhác.
Dù vậy, nàng vẫn cắn chặt răng, không phát ra tiếng.
Ở kinh thành, ta chưa từng thấy cô gái nào khóc như vậy.
Nhưng nàng khóc rất thành thạo, như thể đã khóc như vậy vô số lần.
Không hiểu sao, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Có lẽ là vì nàng làm ta khó chịu, ta nghĩ.
Vì vậy ta tiến lại gần, lên tiếng hỏi: "Cô nương có gì ăn không? Ta mấy ngày nay không ăn gì, đói lắm rồi."
Mạnh Đường đang khóc thì bị ta làm gián đoạn, nước mũi sắp rơi xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ lúng túng hiếm thấy.
Chưa kịp để ta nói thêm gì, nàng hít một hơi nấc lên một tiếng lớn.
Lúc đó không khí trở nên im ắng đáng sợ.
Mạnh Đường run rẩy lấy ra hai cái bánh từ trong tay nải, mặt đỏ bừng.
Ta có chút buồn cười, cầm bánh ăn cả buổi tối.
Còn lại một cái, ta nghĩ mãi rồi lén cất vào trong áo.
Cứ thế, ta theo nàng suốt chặng đường.
Cho đến khi phát hiện nàng đi cùng hướng với ta, ta mới yên tâm.
Ta vội vàng báo cáo kết quả với Hoàng thượng, chỉ tiễn nàng đến cổng thành.
Lúc đó, ta nghĩ rằng, kinh thành nhỏ như vậy, mọi thứ đều thuộc quyền quản lý của ta, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại nàng.
Nhưng ta không ngờ rằng trời lại cho ta một bất ngờ nhanh đến vậy.
Ngày đó tan triều về, vừa vào cửa ta đã nhìn thấy nàng.
Nàng mặc một bộ áo lụa xanh, chỉ đứng đó thôi mà toát lên vẻ đẹp không sao tả xiết.
Hơi thở của ta dường như ngừng lại.
Lúc đó ta chợt nhớ đến lời dạy của các huynh đệ.
"Nam nhân phải điềm tĩnh, bây giờ các cô nương thích như thế."
Ta giữ vẻ mặt bình tĩnh, không đổi sắc mặt mà bước qua nàng.
Ừ, chắc là không lộ.
Ta bắt đầu tạo cơ hội để gặp nàng một cách tình cờ.
Nhưng trời không chiều lòng người, ta luôn không gặp được nàng.
Rất nhanh ta nhận ra nàng đang tránh mặt ta.
Vì ngay cả đồ ta tặng, nàng cũng hiếm khi sử dụng.
Trong lòng ta đầy phiền muộn, ngày sinh thần, ta kéo bạn bè uống rượu.
"Ký Bạch, ta nói thật, ngươi cứ giữ vẻ cao ngạo như vậy, chắc là cô nương kia ngại đấy."
Thật sao?
"Đúng vậy, có cô nương không hiểu những ý tứ vòng vo, chỉ thích sự thẳng thắn."
"Ngươi nghĩ ta lừa ngươi sao? Nói thật nhé, huynh đệ ta từng trải nhiều rồi, ở Di Hồng Lâu ta có tận 108 cô nhân tình, nghe lời ta chắc chắn không sai."
"..."
Ta trở về phủ, thấy Mạnh Đường đang đợi ta.
Nàng mặc một bộ y phục đỏ rực, đeo đôi khuyên tai san hô ta tặng, nụ cười của nàng đẹp đến mê hồn.
Ta nghĩ, ta sẽ không bao giờ yêu ai khác ngoài nàng.
Lúc đó ta chợt hiểu ra, hóa ra nàng đã dùng kế "lạt mềm buộc chặt".
Trong lòng ta bùng lên một ngọn lửa.
Ch/3t tiệt, không thể giả vờ được nữa.
Ta ôm chặt lấy nàng, hôn mạnh xuống.
Như mong muốn, nàng đáp lại ta đầy nhiệt tình.
Chuyện sau đó trở nên rõ ràng.
Dù có vài trắc trở nhỏ, nhưng kết quả cuối cùng ta rất hài lòng.
Tất nhiên, nàng hiện tại vẫn chưa biết những điều này.
Ta vẫn chưa kể cho nàng.
Nhưng không sao, không biết cũng tốt.
Nàng bây giờ đang mang thai, đại phu nói không thể để nàng động tâm.
Đợi đến khi đứa trẻ chào đời, lúc đó ta sẽ kể cho chúng nghe câu chuyện về cách cha mẹ chúng đã gặp nhau.
Dù sao thì cũng không vội, chúng ta còn cả cuộc đời phía trước, kể khi nào cũng được.
Hết
Thực ra, Trầm phủ không phải là nơi ta và Mạnh Đường gặp nhau lần đầu tiên.
Ta đã gặp nàng trước đó một lần.
Khi đó, ta nhận lệnh của Hoàng thượng, cải trang đi điều tra vụ án.
Vừa giải quyết xong công việc và đang trên đường trở về, ta gặp một cô nương kỳ lạ trên đường.
Ta có mắt nhìn rất tốt, nhìn một cái là nhận ra nàng có dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn.
Dù trời nóng bức, nàng lại mặc nhiều lớp y phục rách rưới, nóng đến đổ mồ hôi nhưng không dám cởi bớt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị bôi đen đến nỗi còn đáng sợ hơn cả những ông lão làm nông hàng ngày, trông như một người dân tị nạn.
Ta thấy thú vị, liền đi theo nàng một đoạn đường.
Đáng tiếc, không chỉ có mình ta nhận ra vẻ ngoài vụng về của nàng.
Chưa đi được bao xa, đã có hai người đàn ông theo sau nàng.
Nàng cũng rất gan dạ, rút dao nhắm đúng lúc ra tay, nhanh, gọn, chuẩn.
Máu bắn tung tóe lên người nàng, một người ngã xuống, người kia hoảng sợ chạy trốn.
Toàn bộ quá trình đều không đến lượt ta ra tay.
Ta thấy nàng cầm dao lau qua loa lên người, cắn vài miếng bánh, rồi tiếp tục lên đường.
Từ đầu đến cuối, nàng bình tĩnh đến đáng sợ.
Trong lòng ta càng thêm tò mò.
Không do dự lâu, ta tiếp tục đi theo nàng.
Buổi tối, ta thấy nàng rẽ vào một ngôi chùa đổ nát, ta cũng ngồi cách đó không xa.
Bên trong đã đốt lửa trại, người từ khắp nơi tụ tập lại trò chuyện.
"Ta nghe nói cuối phố Tây ở Giang Nam có nhà họ Mạnh, nửa đêm lỡ tay làm đổ đèn cầy, chủ nhà và tiểu thiếp ngủ say không thoát ra được, đều ch/3t trong lửa..."
Ta luôn dõi theo Mạnh Đường, nàng trốn trong góc, bờ vai bắt đầu run rẩy dữ dội.
Lúc đó ta chưa biết thân phận của nàng, còn tò mò sao cô gái này lại khóc thảm như vậy, giống như đang khóc cho tang lễ của nhà mình.
Nhưng rất nhanh ta nhận ra nàng chắc có liên quan gì đó với nhà họ Mạnh.
Mạnh Đường khóc rất thương tâm, trông rất khó coi, nước mũi nước mắt lấm lem cả khuôn mặt, hòa lẫn với lớp bùn đen trên mặt, trông rất nhếch nhác.
Dù vậy, nàng vẫn cắn chặt răng, không phát ra tiếng.
Ở kinh thành, ta chưa từng thấy cô gái nào khóc như vậy.
Nhưng nàng khóc rất thành thạo, như thể đã khóc như vậy vô số lần.
Không hiểu sao, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Có lẽ là vì nàng làm ta khó chịu, ta nghĩ.
Vì vậy ta tiến lại gần, lên tiếng hỏi: "Cô nương có gì ăn không? Ta mấy ngày nay không ăn gì, đói lắm rồi."
Mạnh Đường đang khóc thì bị ta làm gián đoạn, nước mũi sắp rơi xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ lúng túng hiếm thấy.
Chưa kịp để ta nói thêm gì, nàng hít một hơi nấc lên một tiếng lớn.
Lúc đó không khí trở nên im ắng đáng sợ.
Mạnh Đường run rẩy lấy ra hai cái bánh từ trong tay nải, mặt đỏ bừng.
Ta có chút buồn cười, cầm bánh ăn cả buổi tối.
Còn lại một cái, ta nghĩ mãi rồi lén cất vào trong áo.
Cứ thế, ta theo nàng suốt chặng đường.
Cho đến khi phát hiện nàng đi cùng hướng với ta, ta mới yên tâm.
Ta vội vàng báo cáo kết quả với Hoàng thượng, chỉ tiễn nàng đến cổng thành.
Lúc đó, ta nghĩ rằng, kinh thành nhỏ như vậy, mọi thứ đều thuộc quyền quản lý của ta, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại nàng.
Nhưng ta không ngờ rằng trời lại cho ta một bất ngờ nhanh đến vậy.
Ngày đó tan triều về, vừa vào cửa ta đã nhìn thấy nàng.
Nàng mặc một bộ áo lụa xanh, chỉ đứng đó thôi mà toát lên vẻ đẹp không sao tả xiết.
Hơi thở của ta dường như ngừng lại.
Lúc đó ta chợt nhớ đến lời dạy của các huynh đệ.
"Nam nhân phải điềm tĩnh, bây giờ các cô nương thích như thế."
Ta giữ vẻ mặt bình tĩnh, không đổi sắc mặt mà bước qua nàng.
Ừ, chắc là không lộ.
Ta bắt đầu tạo cơ hội để gặp nàng một cách tình cờ.
Nhưng trời không chiều lòng người, ta luôn không gặp được nàng.
Rất nhanh ta nhận ra nàng đang tránh mặt ta.
Vì ngay cả đồ ta tặng, nàng cũng hiếm khi sử dụng.
Trong lòng ta đầy phiền muộn, ngày sinh thần, ta kéo bạn bè uống rượu.
"Ký Bạch, ta nói thật, ngươi cứ giữ vẻ cao ngạo như vậy, chắc là cô nương kia ngại đấy."
Thật sao?
"Đúng vậy, có cô nương không hiểu những ý tứ vòng vo, chỉ thích sự thẳng thắn."
"Ngươi nghĩ ta lừa ngươi sao? Nói thật nhé, huynh đệ ta từng trải nhiều rồi, ở Di Hồng Lâu ta có tận 108 cô nhân tình, nghe lời ta chắc chắn không sai."
"..."
Ta trở về phủ, thấy Mạnh Đường đang đợi ta.
Nàng mặc một bộ y phục đỏ rực, đeo đôi khuyên tai san hô ta tặng, nụ cười của nàng đẹp đến mê hồn.
Ta nghĩ, ta sẽ không bao giờ yêu ai khác ngoài nàng.
Lúc đó ta chợt hiểu ra, hóa ra nàng đã dùng kế "lạt mềm buộc chặt".
Trong lòng ta bùng lên một ngọn lửa.
Ch/3t tiệt, không thể giả vờ được nữa.
Ta ôm chặt lấy nàng, hôn mạnh xuống.
Như mong muốn, nàng đáp lại ta đầy nhiệt tình.
Chuyện sau đó trở nên rõ ràng.
Dù có vài trắc trở nhỏ, nhưng kết quả cuối cùng ta rất hài lòng.
Tất nhiên, nàng hiện tại vẫn chưa biết những điều này.
Ta vẫn chưa kể cho nàng.
Nhưng không sao, không biết cũng tốt.
Nàng bây giờ đang mang thai, đại phu nói không thể để nàng động tâm.
Đợi đến khi đứa trẻ chào đời, lúc đó ta sẽ kể cho chúng nghe câu chuyện về cách cha mẹ chúng đã gặp nhau.
Dù sao thì cũng không vội, chúng ta còn cả cuộc đời phía trước, kể khi nào cũng được.
Hết