Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Mặt Chương Mỹ giờ rất là khó coi cố nói bằng giọng bình thường nhất có thể:" anh lấy lại tâm trạng nhanh nhỉ? Một giây có thể chở mặt được rồi nhỉ? "
Ngải Luân vênh mặt lên tự hào nói:" đương nhiên "
Chương Mỹ cười nửa miệng nói:" nếu vậy thì......... "
- Thì sao?
- Thì em sẽ đánh anh không còn đường thay đổi tâm trạng
Vừa nói xong Chương Mỹ nhanh tay nắm lấy áo Ngải Luân không cho Ngải Luân chạy
Ngải Luân sợ sệt nói:" em....... em đừng...... đừng như thế mà! Anh có tội gì đâu "
- Tội? Anh còn dám nói thế sao? Cái tội đổ thêm dầu vào lửa, trù vợ tương lại của chính mình chết, chửi anh vợ tương lai là đồ trọng sắc khinh bạn, những cái tội đó đáng để đánh chết!
Ngải Luân xua xua tay nói:" em tha cho anh đi mà! "
- Không được!
Chương Mỹ vào Ngải Luân đang cãi nhau cô xen vào:" thôi! Đánh nhau thì hai người về nhà mà đánh, đừng có mà đánh nhau ở trước cửa bệnh viện như thế chứ! "
Anh ùa theo cô:" vợ nói đúng "
Ngải Luân lại chở mặt tỉnh bơ như không nhún vai nói:" Duy An à! Đánh nhau ở trước cửa bệnh viện có bị chảy máu gãy tay gãy chân gì thì vào trong luôn, còn ở nhà thì phải tốn tiền gọi điên thoại với cả mất thời gian đợi xe đến nữa chứ! "
Chương Mỹ dật mạnh áo Ngải Luân quát:" anh im đi! "
* BỐP ( tiếng đánh) vừa nói xong Chương Mỹ liền đánh Ngải Luân rồi nói tiếp kèm theo ánh mắt đe doạ:" chị dâu tôi nói gì cũng đúng hiểu chưa? "
Ngải Luân xoa xoa đầu nói với giọng uất ức nói:" dạ! Hiểu rồi! "
Cô cười nhẹ khi thấy Chương Mỹ và Ngải Luân như vậy ôn hoà nói:" về nhà thôi nào! "
Anh nhìn cô cười dắt cô đi đến chỗ xe đỗ nói:" uk! Về thôi vợ! "
Anh và cô vào trong xe rồi mà vẫn chưa thấy Chương Mỹ và Ngải Luân chưa đi đến chỗ xe cô khẽ nói vọng ra:" hai người làm gì mà lâu thế? "
Chương Mỹ tươi tắn đi đến chỗ xe nói:" dạ! Em đến liền đây ạ! "
Ngải Luân bất mãn lẩm bẩm:" sí! Em đến liền đây ạ "
* BỐP
Ngải Luân ôm đâu kêu:" A! Đau quá! "
Chương Mỹ không thèm nghe Ngải Luân kêu ca hối Ngải Luân:" đi nhanh lên không hai anh chị đợi "
Ngải Luân trả lời qua loa nói:" rồi! Rồi! Đi liền đây "
Chương Mỹ rơi tay đã nắm thành nắm đấm lên dọa:" nhanh lên! Không em cho ăn đấm bây giờ "
Ngải Luân phang nàn nói:" em đánh anh nãy giờ không trượt phát nào rồi còn gì, chẳng lẽ em chưa chán sao?
- Phải! Chưa chán đấy, đi nhanh lên
- Biết rồi! Biết rồi!
* Tại nhà
" Cuối cùng cũng về đến nhà rồi! " Ngải Luân mệt mỏi nói
- Nhà ai? ( Chương Mỹ khó chịu nói)
Ngải Luân thản nhiên như không nói:" đương nhiên là nhà của chúng ta rồi! "
Chương Mỹ giả vờ suy nghĩ nói:" tôi nhớ là tôi với nha chưa cưới nhau thì phải "
- Uk! Đúng rồi!
Chương Mỹ cười như không cười nói:" vậy thì........... "
Chương Mỹ cố tình ngắc quãng cho Ngải Luân tò mò. Đúng như Chương Mỹ đoán Ngải Luân tò mò hỏi:" thì sao? "
- Thì anh cút ra khỏi nhà tôi
Ngải Luân làm bộ mặt tội nghiệp nói:" đừng như thế mà "
- Thế cái gì mà thế? Ra ngoài nhanh ( Chương Mỹ vừa nói vừa chỉ ra ngoài)
Ngải Luân biết không xin ở lại được với Chương Mỹ liền quay sang cô nhờ cô nói đỡ một hai câu:" Duy An! Cô khuyên Chương Mỹ cho tôi ở lại đi mà "
Chương Mỹ tức giận nói:" anh khống phải lôi kéo chị dâu tôi "
- Anh không có! ( vẫn là bộ mặt tội nghiệp đó của Ngải Luân)
- Cấm cãi ( Chương Mỹ khó chịu nói)
Cô thấy Ngải Luân tội nghiệp lòng nhân từ của cô liền trỗi dậy nói:" Chương Mỹ hay là........"
Chương Mỹ biết cô định nói đỡ cho Ngải Luân liền cướp lời của cô:" không được đâu chị, nhà mình không thể để người ngoài ở qua đêm được "
Ngải Luân nghe vậy liền xen ngang nói:" nhưng mà anh là chồng tương lại của em mà đâu phải là người lạ gì đâu "
- Đó là tương lai, tương lai có thể thấy đổi mà không phải sao?( Chương Mỹ vừa nhìn Ngải Luân bằng ánh mắt đe dọa vừa nói)
- Phải...... phải........
Miệng thì Ngải Luân nói vậy nhưng trong lòng thì thầm than vãn:" em nhìn anh như vậy không đúng thì cũng bắt buộc là đúng "
Chương Mỹ cười nhẹ nói:" nếu vậy thì anh hiểu rồi chứ? "
- Hiểu..... hiểu...... anh hiểu mà!
- Vậy mời anh về cho
Ngải Luân vẫn bất mãn kéo cô vào chuyện:" Duy An cũng chưa cưới anh em, nếu vậy thì cô ấy cũng phải đi chứ? "
Chương Mỹ nhìn Ngải Luân bằng ánh mắt chứa đầy sát khi nói bằng giọng chứa đầy thuốc súng:" sao? Anh có ý kiến gì sao? "
Ngải Luân không khỏi lạnh toát sống lưng không rét mà run ấp úng nói:" không..... không....... anh không có ý kiến gì hết "
Ngải Luân vênh mặt lên tự hào nói:" đương nhiên "
Chương Mỹ cười nửa miệng nói:" nếu vậy thì......... "
- Thì sao?
- Thì em sẽ đánh anh không còn đường thay đổi tâm trạng
Vừa nói xong Chương Mỹ nhanh tay nắm lấy áo Ngải Luân không cho Ngải Luân chạy
Ngải Luân sợ sệt nói:" em....... em đừng...... đừng như thế mà! Anh có tội gì đâu "
- Tội? Anh còn dám nói thế sao? Cái tội đổ thêm dầu vào lửa, trù vợ tương lại của chính mình chết, chửi anh vợ tương lai là đồ trọng sắc khinh bạn, những cái tội đó đáng để đánh chết!
Ngải Luân xua xua tay nói:" em tha cho anh đi mà! "
- Không được!
Chương Mỹ vào Ngải Luân đang cãi nhau cô xen vào:" thôi! Đánh nhau thì hai người về nhà mà đánh, đừng có mà đánh nhau ở trước cửa bệnh viện như thế chứ! "
Anh ùa theo cô:" vợ nói đúng "
Ngải Luân lại chở mặt tỉnh bơ như không nhún vai nói:" Duy An à! Đánh nhau ở trước cửa bệnh viện có bị chảy máu gãy tay gãy chân gì thì vào trong luôn, còn ở nhà thì phải tốn tiền gọi điên thoại với cả mất thời gian đợi xe đến nữa chứ! "
Chương Mỹ dật mạnh áo Ngải Luân quát:" anh im đi! "
* BỐP ( tiếng đánh) vừa nói xong Chương Mỹ liền đánh Ngải Luân rồi nói tiếp kèm theo ánh mắt đe doạ:" chị dâu tôi nói gì cũng đúng hiểu chưa? "
Ngải Luân xoa xoa đầu nói với giọng uất ức nói:" dạ! Hiểu rồi! "
Cô cười nhẹ khi thấy Chương Mỹ và Ngải Luân như vậy ôn hoà nói:" về nhà thôi nào! "
Anh nhìn cô cười dắt cô đi đến chỗ xe đỗ nói:" uk! Về thôi vợ! "
Anh và cô vào trong xe rồi mà vẫn chưa thấy Chương Mỹ và Ngải Luân chưa đi đến chỗ xe cô khẽ nói vọng ra:" hai người làm gì mà lâu thế? "
Chương Mỹ tươi tắn đi đến chỗ xe nói:" dạ! Em đến liền đây ạ! "
Ngải Luân bất mãn lẩm bẩm:" sí! Em đến liền đây ạ "
* BỐP
Ngải Luân ôm đâu kêu:" A! Đau quá! "
Chương Mỹ không thèm nghe Ngải Luân kêu ca hối Ngải Luân:" đi nhanh lên không hai anh chị đợi "
Ngải Luân trả lời qua loa nói:" rồi! Rồi! Đi liền đây "
Chương Mỹ rơi tay đã nắm thành nắm đấm lên dọa:" nhanh lên! Không em cho ăn đấm bây giờ "
Ngải Luân phang nàn nói:" em đánh anh nãy giờ không trượt phát nào rồi còn gì, chẳng lẽ em chưa chán sao?
- Phải! Chưa chán đấy, đi nhanh lên
- Biết rồi! Biết rồi!
* Tại nhà
" Cuối cùng cũng về đến nhà rồi! " Ngải Luân mệt mỏi nói
- Nhà ai? ( Chương Mỹ khó chịu nói)
Ngải Luân thản nhiên như không nói:" đương nhiên là nhà của chúng ta rồi! "
Chương Mỹ giả vờ suy nghĩ nói:" tôi nhớ là tôi với nha chưa cưới nhau thì phải "
- Uk! Đúng rồi!
Chương Mỹ cười như không cười nói:" vậy thì........... "
Chương Mỹ cố tình ngắc quãng cho Ngải Luân tò mò. Đúng như Chương Mỹ đoán Ngải Luân tò mò hỏi:" thì sao? "
- Thì anh cút ra khỏi nhà tôi
Ngải Luân làm bộ mặt tội nghiệp nói:" đừng như thế mà "
- Thế cái gì mà thế? Ra ngoài nhanh ( Chương Mỹ vừa nói vừa chỉ ra ngoài)
Ngải Luân biết không xin ở lại được với Chương Mỹ liền quay sang cô nhờ cô nói đỡ một hai câu:" Duy An! Cô khuyên Chương Mỹ cho tôi ở lại đi mà "
Chương Mỹ tức giận nói:" anh khống phải lôi kéo chị dâu tôi "
- Anh không có! ( vẫn là bộ mặt tội nghiệp đó của Ngải Luân)
- Cấm cãi ( Chương Mỹ khó chịu nói)
Cô thấy Ngải Luân tội nghiệp lòng nhân từ của cô liền trỗi dậy nói:" Chương Mỹ hay là........"
Chương Mỹ biết cô định nói đỡ cho Ngải Luân liền cướp lời của cô:" không được đâu chị, nhà mình không thể để người ngoài ở qua đêm được "
Ngải Luân nghe vậy liền xen ngang nói:" nhưng mà anh là chồng tương lại của em mà đâu phải là người lạ gì đâu "
- Đó là tương lai, tương lai có thể thấy đổi mà không phải sao?( Chương Mỹ vừa nhìn Ngải Luân bằng ánh mắt đe dọa vừa nói)
- Phải...... phải........
Miệng thì Ngải Luân nói vậy nhưng trong lòng thì thầm than vãn:" em nhìn anh như vậy không đúng thì cũng bắt buộc là đúng "
Chương Mỹ cười nhẹ nói:" nếu vậy thì anh hiểu rồi chứ? "
- Hiểu..... hiểu...... anh hiểu mà!
- Vậy mời anh về cho
Ngải Luân vẫn bất mãn kéo cô vào chuyện:" Duy An cũng chưa cưới anh em, nếu vậy thì cô ấy cũng phải đi chứ? "
Chương Mỹ nhìn Ngải Luân bằng ánh mắt chứa đầy sát khi nói bằng giọng chứa đầy thuốc súng:" sao? Anh có ý kiến gì sao? "
Ngải Luân không khỏi lạnh toát sống lưng không rét mà run ấp úng nói:" không..... không....... anh không có ý kiến gì hết "