Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 99
>>
Theo gã nghĩ thì Lục Nguyên chỉ là một vãn bối thôi, tuy được xưng là đệ tử chân truyền cái gì, nhưng chưa đến hai mươi tuổi thì được chân truyền gì chứ?
Tôn Thiên Cương vừa ra tay không tệ, kiếm pháp bao phu Lục Nguyên, dường như tùy thời sẽ nuốt hắn vào tam xích thanh phong của gã.
Nhưng Tôn Thiên Cương lập tức phát hiện mình đã sai.
Lục Nguyên tùy ý một kiếm là có thể chỉ hướng sơ hở của gã, nếu là thế thì thôi, cố tình đấu kiếm tiếp theo không thể khống chế kiếm của mình, chậm rãi động tác cũng bị kiểm soát, dường như động tác gã đều bị trường kiếm của đối phương khống chế vậy.
Đây là kiếm pháp tà môn gì thế này! Chắc chắn là tà thuật! Tà thuật!
Nếu cách nghĩ của Tôn Thiên Cương bị Lục Nguyên biết chắc hắn sẽ rất khinh thường. Trường kiếm trong tay, khống chế đối thủ, cái này thành yêu thuật mới là quái.
Kỳ thực lúc mới bắt đầu trậnch iến Lục Nguyên còn rất mong chờ vào Tôn Thiên Cương.
Tôn Thiên Cương là người Thanh Thành tiên môn trong ngũ đại tiên môn, Lục Nguyên mong chờ gã sẽ biểu diễn ra mấy bộ kiếm pháp không tệ. Dù sao trước đó hắn chưa từng đấu với người Thanh Thành tiên môn, muốn xem người Thanh Thành tiên môn rốt cuộc có thủ đoạn gì. Lúc mới đấu hắn tràn ngập mong chờ.
Kết quả cho đến nay Tôn Thiên Cương không lấy ra kiếm pháp tuyệt vời gì cả, chỉ dùng bộ kiếm pháp không mấy bắt mắt.
Lục Nguyên hỏi:
- Ngươi có biết trong lục đại tuyệt kiếm Thanh Thành tiên môn Khoái Mạn Thập Thất Lộ Ngự Kiếm Thuật không?
Ngự kiếm thuật và kiếm pháp cách gọi khác nhau nhưng cơ bản là cùng loại, chẳng qua trong giai đoạn không ngự kiếm phi hành thì gọi là kiếm pháp, ngự kiếm nghênh địch thì gọi là ngự kiếm thuật. Bình thường Lục Nguyên hay nghe nói đến Khoái Mạn Thập Thất Lộ Ngự Kiếm Thuật, cho nên thuận miệng gọi thành ngự kiếm thuật.
Tôn Thiên Cương lắc đầu.
Lục Nguyên lại hỏi:
- Vậy ngươi có biết trong lục đại tuyệt kiếm Vũ Đả Phi Hoa ngự kiếm thuật không?
Thanh Thành không chia ngũ phong, lục phong. Lục đại tuyệt kiếm của họ cơ bản tương đương với kiếm pháp trấn phong của bất cứ phong nào trong ngũ phong Hoa Sơn Tiên Môn.
Tôn Thiên Cương lại lắc đầu.
- Vậy ngươi có biết trong lục đại tuyệt kiếm…
Tôn Thiên Cương lại lắc đầu.
…….
Lục Nguyên hơi buồn rầu, vốn tưởng chứng kiến các loại kiếm pháp Thanh Thành tiên môn, kết quả làm nửa ngày Tôn Thiên Cương chẳng biết kiếm pháp xuất sắc nào cả. Đừng nói là Thanh Thành tiên môn lục đại tuyệt kiếm, coi như là kiếm pháp xuất sắc dưới lục đại tuyệt kiếm cũng không biết, bi kịch.
Kỳ thực bây giờ Tôn Thiên Cương càng muốn khóc hơn. Gã vốn đến tìm Lục Nguyên gây chuyện, kết quả hay lắm, không nói đánh không lại hắn, bị Lục Nguyên tùy tiện một kiếm chỉ vào sơ hở, bị trường kiếm Lục Nguyên hại như vậy rất buồn bực rồi còn bị hỏi có biết các loại kiếm pháp thâm ảo không.
Nói đùa, đừng nói là kiếm pháp đẳng cấp cao như lục đại tuyệt kiếm, cho dù kiếm pháp thâm ảo dưới lục đại tuyệt kiếm cũng không phải tư lịch như gã học được. Gã rất muốn học nhưng đúng là học không được, hơn nữa nhìn Lục Nguyên bộ dạng bất mãn, hắn bất mãn cái gì? Gã không học được lục đại tuyệt kiếm hay loại nào trong kiếm pháp thâm ảo đều không bất mãn, vậy hắn bất mãn cái gì?
Tôn Thiên Cương rơi vào cực hạn thống khổ, tìm rắc rối không thành, mình thật là người đầu tiên từ xưa đến nay.
Tôn Thiên Cương mới cảm thấy mình rất bi kịch thì chợt nghe Lục Nguyên nói:
- Ai, thôi đi, nếu ngươi không biết kiếm pháp gì thú vị thì không chơi nữa, nên kết thúc chiến đấu thôi.
Tôn Thiên Cương vẫn cảm thấy mình đang cố gắng chặn kiếm pháp Lục Nguyên, dù hơi vất vả nhưng còn ngăn nổi.
Kết quả bây giờ nghe thì dường như thanh niên này từ đầu tới giờ chơi với mình, chưa nghiêm túc bao nhiêu.
Kiếm dài ba thước ba phân, rộng chừng nửa tấc, thân kiếm sáng như uông nước.
Tay, trắng mà thuôn dài.
Kiếm rất ổn, tay cũng ổn.
Lục Nguyên cầm kiếm, kiếm không nhúc nhích.
Nhưng Tôn Thiên Cương thì không thể ổn định, bởi vì lúc này kiếm đang đặt ở cổ gã, chỉ cần tiến tới chút là sẽ lấy mạng ngay, bảo sao gã bình tĩnh được. Con mắt Lý Phóng mở thật to, lão dụi mắt nghi rằng đã nhìn lầm.
Tôn gia trang chủ Tôn Thiên Cương dù gì cũng là đỉnh luyện khí cửu tầng.
Sao ở trong tay thiếu chủ thì chịu đòn không nổi, dễ bị đánh bại quá vậy?
Lý Phóng tát đùi một cái, đâu quá, không phải nằm mơ.
Tu tiên giả ở cửa nhìn thấy cảnh này cũng khó nén lòng vui vui sướng. Gã nhanh chóng lùi ra sau, gã phải nói việc này cho tất cả người Lý gia sơn trang. Thiếu chủ đánh bại Tôn gia sơn trang trang chủ Tôn Thiên Cương, tin tốt thế này phải truyền khắp trang, khiến người cả trang cùng biết tin vui.
- Ngươi nghe nói chưa? Thiếu chủ đánh bại Tôn Thiên Cương!
- Tôn Thiên Cương, ngươi nói là Tôn gia trang chủ ư?
- Đúng rồi, chính là Tôn gia trang chủ, trước đó không lâu làm bị thương trang chủ chúng ta.
- Thiếu chủ uy vũ!
- Xì, chẳng phải mới rồi ngươi nói dù thiếu chủ có đánh bai gì Tôn gia Thập Tam Ưng nhưng không đấu lại Tôn Thiên Cương sao? Ngươi còn luôn mồm nói Tôn Thiên Cương là một trong cao thủ tu tiên giả Đông Đạo phủ, không dễ dàng đối phó.
Một tu tiên giả ở cạnh nhắc lại.
- Ta có nói sao? Thật nói hả?
Hiển nhiên vị này đang giả ngu.
- Sau này ngày lành của chúng ta rốt cuộc đến.
- Đúng vậy, hai năm nay, mụ nội nó, không phải để ngươi sống! Thế lực các phương đều tới cửa, minh cướp ám đoạt.
tu tiên giả nói chuyện phát hiện có gió thổi hạt cát vào mắt, dụi dụi, tuyệt đối là gió thổi cát vào.
- Rốt cuộc khổ tẫn cam lai.
tu tiên giả Lý gia sơn trang đều chạy đi báo tin vui lớn này. Hai năm nay đúng là khó sống, may là giờ thiếu chủ tới rồi, thiếu chủ còn có thực lực tuyệt vời như vậy, mkiếm thuật siêu phàm, khống chế được Tôn Thiên Cương, ngày gian khổ rốt cuộc kết thúc.
Tuy rằng đám tu tiên giả cũng hiểu, đại thế thì bên Thùy Mộ Kiếm Tiên suy bại rồi, rốt cuộc vẫn là ngã. Dù sao thiếu chủ còn quá trẻ, không khả năng tự lực chống đỡ tòa nhà phe Thùy Mộ Kiếm Tiên. Nhưng có thể tạm thời cho mọi người sống tốt tại Đông Đạo phủ cũng không tệ.
Chuyện ngày mai đợi mai tính.
Hôm nay có rượu hôm nay say.
………
Đây là một gian mật thất trong Lý gia sơn trang.
Đánh đen mờ ám lấp lóe.
Trong ánh đèn mờ chiếu cảnh tượng mật thất.
Tôn Thiên Cương và Tôn gia Thập Tam Ưng, tổng cộng mười bốn người bị hàn thiết liên khóa, muốn nhúc nhích cũng khó. Bên kia đứng Lý Phóng, Lục Nguyên thì ngồi chễm chệ.
Lục Nguyên cũng rất thổn thức, không thể không nói, cắt gân mạch người ta riết quen tay, mới rồi khống chế được Tôn Thiên Cương không cẩn thận một kiếm cắt gân tay gã. Tay chuyển, Dưỡng Ngô kiếm quay về vỏ.
Hắn nói:
- Được rồi, có thể bắt đầu,
Vừa nghe là tính sổ hậu sự thì Tôn Thiên Cương đánh rùng mình, nói:
- Ngươi không thể giết ta, sau lưng ta có Thanh Thành cửu đại kiếm tiên Thanh Âm Kiếm Tiên Tôn Thanh Nghi, ngươi giết ta sẽ khiến hai vị kiếm tiên đại chiến!
Lục Nguyên cười cười, nâng tay lấy ra hồ lô rượu, nhẹ gỡ nắp hồ lô rượu, nói:
- Sao có thể dễ dàng nói chém chém giết giết? Thật không hài hòa. Ngũ đại tiên môn chúng ta đều là môn phái tiên đạo, cùng là đối phó yêu ma dưới đất nên đồng khí liên chi mới đúng, sao ta giết ngươi được.
Theo gã nghĩ thì Lục Nguyên chỉ là một vãn bối thôi, tuy được xưng là đệ tử chân truyền cái gì, nhưng chưa đến hai mươi tuổi thì được chân truyền gì chứ?
Tôn Thiên Cương vừa ra tay không tệ, kiếm pháp bao phu Lục Nguyên, dường như tùy thời sẽ nuốt hắn vào tam xích thanh phong của gã.
Nhưng Tôn Thiên Cương lập tức phát hiện mình đã sai.
Lục Nguyên tùy ý một kiếm là có thể chỉ hướng sơ hở của gã, nếu là thế thì thôi, cố tình đấu kiếm tiếp theo không thể khống chế kiếm của mình, chậm rãi động tác cũng bị kiểm soát, dường như động tác gã đều bị trường kiếm của đối phương khống chế vậy.
Đây là kiếm pháp tà môn gì thế này! Chắc chắn là tà thuật! Tà thuật!
Nếu cách nghĩ của Tôn Thiên Cương bị Lục Nguyên biết chắc hắn sẽ rất khinh thường. Trường kiếm trong tay, khống chế đối thủ, cái này thành yêu thuật mới là quái.
Kỳ thực lúc mới bắt đầu trậnch iến Lục Nguyên còn rất mong chờ vào Tôn Thiên Cương.
Tôn Thiên Cương là người Thanh Thành tiên môn trong ngũ đại tiên môn, Lục Nguyên mong chờ gã sẽ biểu diễn ra mấy bộ kiếm pháp không tệ. Dù sao trước đó hắn chưa từng đấu với người Thanh Thành tiên môn, muốn xem người Thanh Thành tiên môn rốt cuộc có thủ đoạn gì. Lúc mới đấu hắn tràn ngập mong chờ.
Kết quả cho đến nay Tôn Thiên Cương không lấy ra kiếm pháp tuyệt vời gì cả, chỉ dùng bộ kiếm pháp không mấy bắt mắt.
Lục Nguyên hỏi:
- Ngươi có biết trong lục đại tuyệt kiếm Thanh Thành tiên môn Khoái Mạn Thập Thất Lộ Ngự Kiếm Thuật không?
Ngự kiếm thuật và kiếm pháp cách gọi khác nhau nhưng cơ bản là cùng loại, chẳng qua trong giai đoạn không ngự kiếm phi hành thì gọi là kiếm pháp, ngự kiếm nghênh địch thì gọi là ngự kiếm thuật. Bình thường Lục Nguyên hay nghe nói đến Khoái Mạn Thập Thất Lộ Ngự Kiếm Thuật, cho nên thuận miệng gọi thành ngự kiếm thuật.
Tôn Thiên Cương lắc đầu.
Lục Nguyên lại hỏi:
- Vậy ngươi có biết trong lục đại tuyệt kiếm Vũ Đả Phi Hoa ngự kiếm thuật không?
Thanh Thành không chia ngũ phong, lục phong. Lục đại tuyệt kiếm của họ cơ bản tương đương với kiếm pháp trấn phong của bất cứ phong nào trong ngũ phong Hoa Sơn Tiên Môn.
Tôn Thiên Cương lại lắc đầu.
- Vậy ngươi có biết trong lục đại tuyệt kiếm…
Tôn Thiên Cương lại lắc đầu.
…….
Lục Nguyên hơi buồn rầu, vốn tưởng chứng kiến các loại kiếm pháp Thanh Thành tiên môn, kết quả làm nửa ngày Tôn Thiên Cương chẳng biết kiếm pháp xuất sắc nào cả. Đừng nói là Thanh Thành tiên môn lục đại tuyệt kiếm, coi như là kiếm pháp xuất sắc dưới lục đại tuyệt kiếm cũng không biết, bi kịch.
Kỳ thực bây giờ Tôn Thiên Cương càng muốn khóc hơn. Gã vốn đến tìm Lục Nguyên gây chuyện, kết quả hay lắm, không nói đánh không lại hắn, bị Lục Nguyên tùy tiện một kiếm chỉ vào sơ hở, bị trường kiếm Lục Nguyên hại như vậy rất buồn bực rồi còn bị hỏi có biết các loại kiếm pháp thâm ảo không.
Nói đùa, đừng nói là kiếm pháp đẳng cấp cao như lục đại tuyệt kiếm, cho dù kiếm pháp thâm ảo dưới lục đại tuyệt kiếm cũng không phải tư lịch như gã học được. Gã rất muốn học nhưng đúng là học không được, hơn nữa nhìn Lục Nguyên bộ dạng bất mãn, hắn bất mãn cái gì? Gã không học được lục đại tuyệt kiếm hay loại nào trong kiếm pháp thâm ảo đều không bất mãn, vậy hắn bất mãn cái gì?
Tôn Thiên Cương rơi vào cực hạn thống khổ, tìm rắc rối không thành, mình thật là người đầu tiên từ xưa đến nay.
Tôn Thiên Cương mới cảm thấy mình rất bi kịch thì chợt nghe Lục Nguyên nói:
- Ai, thôi đi, nếu ngươi không biết kiếm pháp gì thú vị thì không chơi nữa, nên kết thúc chiến đấu thôi.
Tôn Thiên Cương vẫn cảm thấy mình đang cố gắng chặn kiếm pháp Lục Nguyên, dù hơi vất vả nhưng còn ngăn nổi.
Kết quả bây giờ nghe thì dường như thanh niên này từ đầu tới giờ chơi với mình, chưa nghiêm túc bao nhiêu.
Kiếm dài ba thước ba phân, rộng chừng nửa tấc, thân kiếm sáng như uông nước.
Tay, trắng mà thuôn dài.
Kiếm rất ổn, tay cũng ổn.
Lục Nguyên cầm kiếm, kiếm không nhúc nhích.
Nhưng Tôn Thiên Cương thì không thể ổn định, bởi vì lúc này kiếm đang đặt ở cổ gã, chỉ cần tiến tới chút là sẽ lấy mạng ngay, bảo sao gã bình tĩnh được. Con mắt Lý Phóng mở thật to, lão dụi mắt nghi rằng đã nhìn lầm.
Tôn gia trang chủ Tôn Thiên Cương dù gì cũng là đỉnh luyện khí cửu tầng.
Sao ở trong tay thiếu chủ thì chịu đòn không nổi, dễ bị đánh bại quá vậy?
Lý Phóng tát đùi một cái, đâu quá, không phải nằm mơ.
Tu tiên giả ở cửa nhìn thấy cảnh này cũng khó nén lòng vui vui sướng. Gã nhanh chóng lùi ra sau, gã phải nói việc này cho tất cả người Lý gia sơn trang. Thiếu chủ đánh bại Tôn gia sơn trang trang chủ Tôn Thiên Cương, tin tốt thế này phải truyền khắp trang, khiến người cả trang cùng biết tin vui.
- Ngươi nghe nói chưa? Thiếu chủ đánh bại Tôn Thiên Cương!
- Tôn Thiên Cương, ngươi nói là Tôn gia trang chủ ư?
- Đúng rồi, chính là Tôn gia trang chủ, trước đó không lâu làm bị thương trang chủ chúng ta.
- Thiếu chủ uy vũ!
- Xì, chẳng phải mới rồi ngươi nói dù thiếu chủ có đánh bai gì Tôn gia Thập Tam Ưng nhưng không đấu lại Tôn Thiên Cương sao? Ngươi còn luôn mồm nói Tôn Thiên Cương là một trong cao thủ tu tiên giả Đông Đạo phủ, không dễ dàng đối phó.
Một tu tiên giả ở cạnh nhắc lại.
- Ta có nói sao? Thật nói hả?
Hiển nhiên vị này đang giả ngu.
- Sau này ngày lành của chúng ta rốt cuộc đến.
- Đúng vậy, hai năm nay, mụ nội nó, không phải để ngươi sống! Thế lực các phương đều tới cửa, minh cướp ám đoạt.
tu tiên giả nói chuyện phát hiện có gió thổi hạt cát vào mắt, dụi dụi, tuyệt đối là gió thổi cát vào.
- Rốt cuộc khổ tẫn cam lai.
tu tiên giả Lý gia sơn trang đều chạy đi báo tin vui lớn này. Hai năm nay đúng là khó sống, may là giờ thiếu chủ tới rồi, thiếu chủ còn có thực lực tuyệt vời như vậy, mkiếm thuật siêu phàm, khống chế được Tôn Thiên Cương, ngày gian khổ rốt cuộc kết thúc.
Tuy rằng đám tu tiên giả cũng hiểu, đại thế thì bên Thùy Mộ Kiếm Tiên suy bại rồi, rốt cuộc vẫn là ngã. Dù sao thiếu chủ còn quá trẻ, không khả năng tự lực chống đỡ tòa nhà phe Thùy Mộ Kiếm Tiên. Nhưng có thể tạm thời cho mọi người sống tốt tại Đông Đạo phủ cũng không tệ.
Chuyện ngày mai đợi mai tính.
Hôm nay có rượu hôm nay say.
………
Đây là một gian mật thất trong Lý gia sơn trang.
Đánh đen mờ ám lấp lóe.
Trong ánh đèn mờ chiếu cảnh tượng mật thất.
Tôn Thiên Cương và Tôn gia Thập Tam Ưng, tổng cộng mười bốn người bị hàn thiết liên khóa, muốn nhúc nhích cũng khó. Bên kia đứng Lý Phóng, Lục Nguyên thì ngồi chễm chệ.
Lục Nguyên cũng rất thổn thức, không thể không nói, cắt gân mạch người ta riết quen tay, mới rồi khống chế được Tôn Thiên Cương không cẩn thận một kiếm cắt gân tay gã. Tay chuyển, Dưỡng Ngô kiếm quay về vỏ.
Hắn nói:
- Được rồi, có thể bắt đầu,
Vừa nghe là tính sổ hậu sự thì Tôn Thiên Cương đánh rùng mình, nói:
- Ngươi không thể giết ta, sau lưng ta có Thanh Thành cửu đại kiếm tiên Thanh Âm Kiếm Tiên Tôn Thanh Nghi, ngươi giết ta sẽ khiến hai vị kiếm tiên đại chiến!
Lục Nguyên cười cười, nâng tay lấy ra hồ lô rượu, nhẹ gỡ nắp hồ lô rượu, nói:
- Sao có thể dễ dàng nói chém chém giết giết? Thật không hài hòa. Ngũ đại tiên môn chúng ta đều là môn phái tiên đạo, cùng là đối phó yêu ma dưới đất nên đồng khí liên chi mới đúng, sao ta giết ngươi được.