Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1334
Đối mặt với một kiếm trước đó, Bát Lăng văn minh phó chủ còn có thể chịu được, nhưng đối mặt với kiếm chiêu hiện tại của Lục Nguyên, vốn dĩ cũng có thể ngăn cản được, nhưng tuyệt chiêu mới lại tuôn ra không dứt, đánh cho Bát Lăng văn minh phó chủ liên tục lui về phía sau, hoàn toàn rơi xuống hạ phong. Chuẩn xác mà nói, hiện giờ Bát Lăng văn minh phó chủ cực kỳ chật vật, ngay cả chiêu thức mang tính phòng ngự cũng bị Kiếm Đạo chi môn phá hủy.
Trong nháy mắt Lục Nguyên đã đánh tiếp ra Kiếm Cửu, Thất Tình Chi Kiếm! Lúc ở dưới Văn Minh cảnh, Kiếm Cửu cũng không phát huy ra được bao nhiêu uy lực, chỉ có thể hấp thu cảm tình trong chiêu thức của đối phương, khiến đối phương sinh ra sơ hở mà thôi. Mà Kiếm Cửu, Thất Tình Chi Kiếm bây giờ lại trở nên cực kỳ đáng sợ.
Một kiếm này của Lục Nguyên đánh ra, Bát Lăng văn minh phó chủ phát hiện dường như mình rơi vào trong một không gian tối đen.
Một kiếm đâm thẳng mà đến như tia chớp.
Bát Lăng văn minh phó chủ lập tức muốn né, nhưng sau đó lại nghĩ vì sao mình phải né cơ chứ? Đúng vậy, tại sao mình phải né? Không tránh thì sẽ bị đâm trúng, nhưng đâm trúng thì đã làm sao? Đau? Đau là cái gì? Sẽ chết à? Nhưng chết là cái gì mới được? Bát Lăng văn minh phó chủ lâm vào mê mang,
Đúng vậy, đây là Kiếm Cửu chân chính!
Dưới Văn Minh cảnh, là cướp đoạt cảm tình của kiếm chiêu.
Mà trên Văn Minh cảnh, là cướp đoạt cảm tình của đối phương.
Muốn làm đối thủ thất tình, đem toàn bộ tất cả cảm xúc hoàn toàn cướp đủ. Bát Lăng văn minh phó chủ đã bị tước đoạt hết thảy cảm xúc, hiện giờ ngay cả né tránh cũng quên đi, bởi vì không có bất cứ cảm xúc gì, không sợ đau không sợ chết, tự nhiên cũng chẳng cần né tránh làm gì cho mệt. Nhưng Bát Lăng văn minh phó chủ cuối cùng vẫn là Bát Lăng văn minh phó chủ, lúc này bỗng cắn chặt răng lại, cố gắng thoát khỏi kiếm chiêu của Thất Tình Chi Kiếm. Nhưng hắn làm vẫn hơi chậm một chút, khi kịp phản ứng thì kiếm đã giáp mặt mà đến. Bát Lăng văn minh phó chủ muốn ngăn cản, nhưng lại nhớ đến mình đang bị Kiếm Đạo chi môn khắc chế. Ở thời điểm cuối cùng hắn hơi né ra một chút, nhưng kiếm quang đã xuyên qua bả vai hắn. Một loại máu màu hỗn độn phun ra, đến Văn Minh cảnh thì máu đã không hề là màu hồng nữa, mà là màu của hỗn độn. Loại máu này nếu rơi xuống Địa vị diện, ví như Kiếm Môn trước kia thì sẽ được coi là hi thế trân bảo, đủ cho Kiếm Môn nghiên cứu mấy chục vạn năm. Đây là Văn Minh chi huyết.
Hiện giờ Lục Nguyên đã ra ba chiêu, thương tổn được Bát Lăng văn minh phó chủ.
Lục Nguyên chuyển tay lần nữa, tế ra Kiếm Thập mà gần nhất mình vừa nghiên cứu.
Đúng vậy, đây là Kiếm Thập.
Kiếm Thập, Thiên Viên Địa Phương!
Chiêu Kiếm Thập này thật ra là mới sáng tạo cách đây không lâu. Một chiêu này, có hai nơi phát ra.
Đầu tiên là đến từ chính hắn, cùng với Nho gia kiếm thuật. Nho gia kiếm thuật thiên hướng đường đường chính chính, mà chính vì chữ chính này, cho nên kiếm thuật của Nho chi văn minh phó chủ mới có thể dung nạp chữ chính vào đấy. Lục Nguyên chữ chính thật lâu, học tập Nho Đạo kiếm thuật cũng thật lâu, sớm đã hiểu được tinh túy của Chính, tinh hoa của Phương*.
(*Đường đường chính chính phiên âm hán việt là phương phương chính chính, cho nên mới có chữ Phương ở đây)
Mà nơi phát ra thứ hai là Kiếm Viên văn minh phó chủ. Hắn để lại Kiếm Viên chi đạo, đồng thời còn để lại Viên Cực thần kiếm, cùng với chữ Viên. Ở trước đó không lâu trùng kích vào Văn Minh cảnh, Lục Nguyên đã lợi dụng chữ Viên này, cùng với hơn ba mốt vạn kiếm của Kiếm Viên chi đạo hóa thành một kiếm. Một chiêu kia đã đạt được tinh túy của chữ Viên.
Có tinh túy của Phương, lại có tinh túy của Viên. Ở thời điểm xuất kiếm vừa rồi, hắn có chút cảm ngộ, không bằng đem tinh túy của Phương và Viên dung hợp lại, cuối cùng biến thành một chiêu Thiên Viên Địa Phương này.
Một chiêu này, là sự dung hợp tất cả tinh túy trong kiếm thuật của hai vị văn minh phó chủ tám kỷ nguyên, một chiêu này bao dung vạn vật, một chiêu này dường như rất lăng lệ, lại như rất linh hoạt. Trong một chiêu này, bao dung lấy chính bản thân thiên địa.
Kiếm Thập, Thiên Viên Địa Phương!
Có thể đem một chiêu này xếp vào Kiếm Thập, tự nhiên có chỗ đáng sợ của nó. Đây chính là những điểm tinh túy nhất trong kiếm thuật của hai vị văn minh phó chủ tám kỷ nguyên a.
Một chiêu Kiếm Thập này của Lục Nguyên, Thiên Viên Địa Phương. Thời điểm nó đánh ra, Bát Lăng văn minh phó chủ nhất thời liền biến sắc. Hắn chưa từng thấy chiêu thức đáng sợ như vậy, cho dù là tuyệt học mạnh nhất của Giản chi văn minh phó chủ cũng không đến mức này. Đây là nói thật, bởi vì kỳ thực Giản chi văn minh phó chủ cũng chỉ là chín kỷ nguyên mà thôi, tuyệt học của hắn không thể vượt qua Lục Nguyên dung hợp hai tuyệt học cực mạnh của hai vị tám kỷ nguyên được.
Chiêu Kiếm Thập này, diệt sạch vạn vật!
Bát Lăng văn minh phó chủ vốn đã bị thương, hiện giờ lại càng cảm thấy không thể chống đỡ. Hắn tế ra tám thanh thần giản, không ngừng chống đỡ trường kiếm trùng kích vào mình, nhưng lại phát hiện trên người đang không ngừng xuất hiện đủ loại vét thương, cắt qua mỗi chỗ trên thân thể.
Chiêu Kiếm Thập, Thiên Viên Địa Phương này ý nghĩa vốn là công kích không bỏ qua chỗ nào, trên trời dưới đất, không chỗ tránh né.
Bát Lăng văn minh phó chủ bị thương ngày càng nghiêm trọng.
Đến bây giờ, Lục Nguyên và Bát Lăng văn minh phó chủ đã giao thủ được bốn chiêu, mà Bát Lăng văn minh phó chủ đã cả người là thương, thương thế vô cùng trầm trọng. Nhưng muốn lấy mạng hắn thì vẫn không dễ dàng, mỗi Văn Minh cảnh đều là cường giả vượt qua phạm vi thiên địa, có thể trải qua kỷ nguyên mà vẫn bất tử, nhân vật như vậy rất khó giết. Bát Lăng văn minh phó chủ vẫn còn có thể khổ sở chống đỡ được.
Sao mình có thể chết ở đây được? Chính mình là Văn Minh cảnh cơ mà!
Mình sao có thể chết dưới tay một tên vãn bối của Kiếm đạo được!
- Văn Minh Thiên Tỏa, đi ra cho ta.
Lúc này, Lực Thánh văn minh phó chủ quát dài một tiếng, nhất thời trên hư không xuất hiện một cái Văn Minh Thiên Tỏa. Đây là một cái khóa lớn có màu của hỗn độn, khóa lại Văn Minh, khóa lại Thiên Đạo, khóa lại các loại tuyệt học.
Văn Minh Thiên Tỏa này mang theo khí tức Văn Minh cực kỳ dày đặc, vừa rồi thời gian ra bốn chiêu của Lục Nguyên quá ngắn, mà thời gian Lực Thánh văn minh phó chủ dùng ra Văn Minh Thiên Tỏa cũng rất ngắn. Dù sao hắn cũng là cường giả hai kỷ nguyên chân chính, không phải nửa bước Văn Minh cảnh như Ngọc Hoàng đại đế, hắn vừa học là có thể lập tức thi triển.
Lực Thánh văn minh phó chủ quát dài một tiếng:
- Văn Minh Thiên Tỏa, phá Phù Sinh Nhược Mộng cho ta!
Văn Minh Thiên Tỏa đột nhiên lớn thêm gấp đôi, mà ở trên khóa hiện lên thân ảnh hư ảo của Lục Nguyên. Thân ảnh kia cực kỳ linh động, nhưng thân khóa đột nhiên chuyển động, chiếc khóa hợp lại, đạo thân ảnh kia nhất thời biến mất.
Hai người Vũ Yến văn minh phó chủ và Chu Thanh Huyền đều bị thương nặng, tinh lực hao hết, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Lục Nguyên lấy một địch bốn.
Đây là một kỷ nguyên văn minh phó chủ, đối mặt với bốn văn minh phó chủ khác khiêu chiến.
Từ lúc kỷ nguyên này có lịch sử đến giờ, chỉ sợ vẫn chưa từng có trận chiến nào không công bằng đến vậy.
Trong nháy mắt Lục Nguyên đã đánh tiếp ra Kiếm Cửu, Thất Tình Chi Kiếm! Lúc ở dưới Văn Minh cảnh, Kiếm Cửu cũng không phát huy ra được bao nhiêu uy lực, chỉ có thể hấp thu cảm tình trong chiêu thức của đối phương, khiến đối phương sinh ra sơ hở mà thôi. Mà Kiếm Cửu, Thất Tình Chi Kiếm bây giờ lại trở nên cực kỳ đáng sợ.
Một kiếm này của Lục Nguyên đánh ra, Bát Lăng văn minh phó chủ phát hiện dường như mình rơi vào trong một không gian tối đen.
Một kiếm đâm thẳng mà đến như tia chớp.
Bát Lăng văn minh phó chủ lập tức muốn né, nhưng sau đó lại nghĩ vì sao mình phải né cơ chứ? Đúng vậy, tại sao mình phải né? Không tránh thì sẽ bị đâm trúng, nhưng đâm trúng thì đã làm sao? Đau? Đau là cái gì? Sẽ chết à? Nhưng chết là cái gì mới được? Bát Lăng văn minh phó chủ lâm vào mê mang,
Đúng vậy, đây là Kiếm Cửu chân chính!
Dưới Văn Minh cảnh, là cướp đoạt cảm tình của kiếm chiêu.
Mà trên Văn Minh cảnh, là cướp đoạt cảm tình của đối phương.
Muốn làm đối thủ thất tình, đem toàn bộ tất cả cảm xúc hoàn toàn cướp đủ. Bát Lăng văn minh phó chủ đã bị tước đoạt hết thảy cảm xúc, hiện giờ ngay cả né tránh cũng quên đi, bởi vì không có bất cứ cảm xúc gì, không sợ đau không sợ chết, tự nhiên cũng chẳng cần né tránh làm gì cho mệt. Nhưng Bát Lăng văn minh phó chủ cuối cùng vẫn là Bát Lăng văn minh phó chủ, lúc này bỗng cắn chặt răng lại, cố gắng thoát khỏi kiếm chiêu của Thất Tình Chi Kiếm. Nhưng hắn làm vẫn hơi chậm một chút, khi kịp phản ứng thì kiếm đã giáp mặt mà đến. Bát Lăng văn minh phó chủ muốn ngăn cản, nhưng lại nhớ đến mình đang bị Kiếm Đạo chi môn khắc chế. Ở thời điểm cuối cùng hắn hơi né ra một chút, nhưng kiếm quang đã xuyên qua bả vai hắn. Một loại máu màu hỗn độn phun ra, đến Văn Minh cảnh thì máu đã không hề là màu hồng nữa, mà là màu của hỗn độn. Loại máu này nếu rơi xuống Địa vị diện, ví như Kiếm Môn trước kia thì sẽ được coi là hi thế trân bảo, đủ cho Kiếm Môn nghiên cứu mấy chục vạn năm. Đây là Văn Minh chi huyết.
Hiện giờ Lục Nguyên đã ra ba chiêu, thương tổn được Bát Lăng văn minh phó chủ.
Lục Nguyên chuyển tay lần nữa, tế ra Kiếm Thập mà gần nhất mình vừa nghiên cứu.
Đúng vậy, đây là Kiếm Thập.
Kiếm Thập, Thiên Viên Địa Phương!
Chiêu Kiếm Thập này thật ra là mới sáng tạo cách đây không lâu. Một chiêu này, có hai nơi phát ra.
Đầu tiên là đến từ chính hắn, cùng với Nho gia kiếm thuật. Nho gia kiếm thuật thiên hướng đường đường chính chính, mà chính vì chữ chính này, cho nên kiếm thuật của Nho chi văn minh phó chủ mới có thể dung nạp chữ chính vào đấy. Lục Nguyên chữ chính thật lâu, học tập Nho Đạo kiếm thuật cũng thật lâu, sớm đã hiểu được tinh túy của Chính, tinh hoa của Phương*.
(*Đường đường chính chính phiên âm hán việt là phương phương chính chính, cho nên mới có chữ Phương ở đây)
Mà nơi phát ra thứ hai là Kiếm Viên văn minh phó chủ. Hắn để lại Kiếm Viên chi đạo, đồng thời còn để lại Viên Cực thần kiếm, cùng với chữ Viên. Ở trước đó không lâu trùng kích vào Văn Minh cảnh, Lục Nguyên đã lợi dụng chữ Viên này, cùng với hơn ba mốt vạn kiếm của Kiếm Viên chi đạo hóa thành một kiếm. Một chiêu kia đã đạt được tinh túy của chữ Viên.
Có tinh túy của Phương, lại có tinh túy của Viên. Ở thời điểm xuất kiếm vừa rồi, hắn có chút cảm ngộ, không bằng đem tinh túy của Phương và Viên dung hợp lại, cuối cùng biến thành một chiêu Thiên Viên Địa Phương này.
Một chiêu này, là sự dung hợp tất cả tinh túy trong kiếm thuật của hai vị văn minh phó chủ tám kỷ nguyên, một chiêu này bao dung vạn vật, một chiêu này dường như rất lăng lệ, lại như rất linh hoạt. Trong một chiêu này, bao dung lấy chính bản thân thiên địa.
Kiếm Thập, Thiên Viên Địa Phương!
Có thể đem một chiêu này xếp vào Kiếm Thập, tự nhiên có chỗ đáng sợ của nó. Đây chính là những điểm tinh túy nhất trong kiếm thuật của hai vị văn minh phó chủ tám kỷ nguyên a.
Một chiêu Kiếm Thập này của Lục Nguyên, Thiên Viên Địa Phương. Thời điểm nó đánh ra, Bát Lăng văn minh phó chủ nhất thời liền biến sắc. Hắn chưa từng thấy chiêu thức đáng sợ như vậy, cho dù là tuyệt học mạnh nhất của Giản chi văn minh phó chủ cũng không đến mức này. Đây là nói thật, bởi vì kỳ thực Giản chi văn minh phó chủ cũng chỉ là chín kỷ nguyên mà thôi, tuyệt học của hắn không thể vượt qua Lục Nguyên dung hợp hai tuyệt học cực mạnh của hai vị tám kỷ nguyên được.
Chiêu Kiếm Thập này, diệt sạch vạn vật!
Bát Lăng văn minh phó chủ vốn đã bị thương, hiện giờ lại càng cảm thấy không thể chống đỡ. Hắn tế ra tám thanh thần giản, không ngừng chống đỡ trường kiếm trùng kích vào mình, nhưng lại phát hiện trên người đang không ngừng xuất hiện đủ loại vét thương, cắt qua mỗi chỗ trên thân thể.
Chiêu Kiếm Thập, Thiên Viên Địa Phương này ý nghĩa vốn là công kích không bỏ qua chỗ nào, trên trời dưới đất, không chỗ tránh né.
Bát Lăng văn minh phó chủ bị thương ngày càng nghiêm trọng.
Đến bây giờ, Lục Nguyên và Bát Lăng văn minh phó chủ đã giao thủ được bốn chiêu, mà Bát Lăng văn minh phó chủ đã cả người là thương, thương thế vô cùng trầm trọng. Nhưng muốn lấy mạng hắn thì vẫn không dễ dàng, mỗi Văn Minh cảnh đều là cường giả vượt qua phạm vi thiên địa, có thể trải qua kỷ nguyên mà vẫn bất tử, nhân vật như vậy rất khó giết. Bát Lăng văn minh phó chủ vẫn còn có thể khổ sở chống đỡ được.
Sao mình có thể chết ở đây được? Chính mình là Văn Minh cảnh cơ mà!
Mình sao có thể chết dưới tay một tên vãn bối của Kiếm đạo được!
- Văn Minh Thiên Tỏa, đi ra cho ta.
Lúc này, Lực Thánh văn minh phó chủ quát dài một tiếng, nhất thời trên hư không xuất hiện một cái Văn Minh Thiên Tỏa. Đây là một cái khóa lớn có màu của hỗn độn, khóa lại Văn Minh, khóa lại Thiên Đạo, khóa lại các loại tuyệt học.
Văn Minh Thiên Tỏa này mang theo khí tức Văn Minh cực kỳ dày đặc, vừa rồi thời gian ra bốn chiêu của Lục Nguyên quá ngắn, mà thời gian Lực Thánh văn minh phó chủ dùng ra Văn Minh Thiên Tỏa cũng rất ngắn. Dù sao hắn cũng là cường giả hai kỷ nguyên chân chính, không phải nửa bước Văn Minh cảnh như Ngọc Hoàng đại đế, hắn vừa học là có thể lập tức thi triển.
Lực Thánh văn minh phó chủ quát dài một tiếng:
- Văn Minh Thiên Tỏa, phá Phù Sinh Nhược Mộng cho ta!
Văn Minh Thiên Tỏa đột nhiên lớn thêm gấp đôi, mà ở trên khóa hiện lên thân ảnh hư ảo của Lục Nguyên. Thân ảnh kia cực kỳ linh động, nhưng thân khóa đột nhiên chuyển động, chiếc khóa hợp lại, đạo thân ảnh kia nhất thời biến mất.
Hai người Vũ Yến văn minh phó chủ và Chu Thanh Huyền đều bị thương nặng, tinh lực hao hết, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Lục Nguyên lấy một địch bốn.
Đây là một kỷ nguyên văn minh phó chủ, đối mặt với bốn văn minh phó chủ khác khiêu chiến.
Từ lúc kỷ nguyên này có lịch sử đến giờ, chỉ sợ vẫn chưa từng có trận chiến nào không công bằng đến vậy.