Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
- Không cần cám ơn, không cần cám ơn.
Tích Trần đạo trưởng lại một lần nữa khổ sở nói, mình đang làm gì vậy, mình đường đường là một tán tu, mình lâu nay luôn cừu thị danh môn đại phái, tại sao bây giờ đệ tử của danh môn đại phái lại cám ơn mình, không được, mình vẫn là tán tu, tuyệt đối không thể đánh đồng ô hợp với danh môn đại phái được.
Tích Trần đạo trưởng đang định biểu thị mình là tán tu chính trực, khinh thường danh môn đại phái, kết quả vừa nhìn đã không còn thấy bóng dáng của Lục Nguyên đâu nữa, lại thấy Lục Nguyên đã nhảy lên nóc nhà, ngươi đi chậm một chút không được sao, ít ra cũng để ta biểu hiện sự khinh thường đối với danh môn đại phái rồi hãy đi.
- Kiếm pháp thần kỹ!
Tích Dịch đạo trưởng ở bên cạnh xem cuộc chiến lẩm bẩm nói.
- Kiếm pháp khiến cho người ta khó chịu.
Tích Trần đạo trưởng khinh thường nói, cố ý mở rộng thanh âm, để cho Lục Nguyên nghe được, biểu thị ta chẳng thèm để ý đến kiếm pháp của ngươi.
Vương triều Đại Tấn đương nhiên có một bộ hệ thống của vương triều.
Vương triều Đại Tấn, có thể cân đối năm đại tiên môn và yêu ma lòng đất, mặc dù có thể cường thịnh, là vì hai thế lực lớn có thực lực ngang bằng nhau, tạo ra một kết quả cân đối. Nhưng bản thân vương triều Đại Tấn cũng có một thực lực tương đối cường đại, vương triều Đại Tấn cũng không thiếu Tu tiên giả.
Giống như hai vị tán tu Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng không dám làm chuyện xằng bậy ở vương triều Đại Tấn là vì e ngại Tu tiên giả bên trong vương triều Đại Tấn.
Đương nhiên, mặc dù vương triều Đại Tấn có Tu tiên giả, nhưng so với năm đại tiên môn vẫn ít hơn rất nhiều.
Vương triều Đại Tấn, xem như là thế lực thứ ba trong khối đại địa này.
Mặc dù bọn họ có không ít Tu tiên giả, nhưng cũng không dồi dào đến mức có thể phân cho mỗi một huyện thành một Tu tiên giả đóng quân. Một nơi như huyện Đông Dã đương nhiên sẽ không có Tu tiên giả, thậm chí châu phủ cũng chỉ có số lượng Tu tiên giả rất ít. Cho nên núi Quảng Diệp xuất hiện yêu ma, cũng chỉ có liên tục báo cáo lên trên, nhưng đợi ở trên thông báo xuống thì cũng quá lâu, vì vậy Hoàng huyện lệnh của huyện Đông Dã đã tự mình mời mấy vị Tu tiên giả đến.
Kết quả cuối cùng, tiêu diệt được Tu La, đem đầu Tu La báo cáo lên trên, đây tuyệt đối là một chuyện lớn.
Công lao này nhanh chóng được được khen thưởng.
Người đến ban thưởng là một Tu tiên giả, khí tức xem ra cũng không tệ. Lúc này Lục Nguyên đang nằm ở nóc nhà huyện nha nhìn sang, chỉ thấy Tu tiên giả này là một người trung niên gầy gò, vị Tu tiên giả trung niên gầy gò nói:
- Tư Hoàng huyện lệnh có công diệt trừ yêu ma, cho nên được phong làm Tiễn Tào phủ Đông Đạo.
Nghe xong ban thưởng, Hoàng huyện lệnh thật sự rất vui vẻ.
Phía trên huyện là phủ, trên phủ là tỉnh.
Nước Đại Tấn, tỉnh Đông Bình, phủ Đông Đạo, huyện Đông Dã.
Hắn vốn là huyện lệnh huyện Đông Dã, làm huyện lệnh một huyện đương nhiên là rất tốt.
Nhưng Tiễn Tào là chức quan gì chứ, Tiễn Tào phủ Đông Đạo, là Tiễn Tào quản một phủ, lợi lộc rất nhiều, ở trên huyện lệnh xa. Hơn nữa đến được phủ Đông Đào mới có cơ hội thăng chức, không giống như ẩn nấp ở xó xỉnh huyện Đông Dã, cơ hội thăng chức không có bao nhiêu, vì vậy mà Hoàng huyện lệnh đương nhiên rất vui mừng.
Hoàng huyện lệnh vui mừng rời đi, vị Tu tiên giả trung niên cũng không để ý nhiều, hắn nhìn xung quanh hỏi:
-Vị nào là Lục Nguyên?
Hắn là tiên sư cúng tế của tỉnh Đông Bình, họ Hạc, tên Thanh. Lần này nghe phía dưới báo lại, xuất hiện một con Tu La, không bao lâu sau, lại có một cái đầu Tu La được đưa tới, nghe nói người ra tay chính là một trong thập đại đệ tử của Hoa Sơn tiên môn.
Hạc Thanh vừa nghe nói đã cảm thấy có chút hiếu kỳ, nhìn cái đầu Tu La cũng biết con Tu La này không dễ chọc vào, rõ ràng bị thập đại đệ tử của Hoa Sơn tiên môn giải quyết.
Đó là một tiểu tiên trưởng rất tài giỏi.
Vị tiểu tiên trưởng này còn xuất thân từ Hoa Sơn tiên môn, có chỗ dựa sâu sắc, Hạc Thanh bất giác cũng muốn làm quen.
Lục Nguyên cũng đang chờ đợi vị Hạc Thanh này đến để kết thúc công việc
Sau khi giết chết Tu La còn có một số công tác kết thúc công việc, vị Tu tiên giả Hạc Thanh này có lẽ chính là người phụ trách công việc đó.
Công tác kết thúc quan trọng nhất là tìm ra Tu La thông qua con đường nào đến nhân gian, sau đó che kín con đường này lại.
Tất cả con đường từ dưới lòng đất thông lên nhân gian đều có người của năm đại tiên môn và các tiên môn khác phong tỏa, không để cho yêu ma dưới lòng đất có thể dễ dàng chui lên nhân gian, nếu như yêu ma dưới lòng đất có thể dễ dàng trèo lên nhân gian…vậy thì thực sự rất khủng khiếp, tính mạng của người phàm cũng sẽ thường xuyên chịu uy hiếp.
Ví dụ như con Tu La kia, ở dưới thế giới mặt đất cũng không phải là nhân vật gì lớn, nhưng lại có thể dễ dàng ăn thịt nhân khẩu trong huyện.
Chính bởi vì tất cả con đường từ thế giới dưới lòng đất thông lên nhân gian đều bị phong tỏa.
Cho nên, khi ở đây xuất hiện một con yêu ma dưới lòng đất mới khiến cho người ta cảm thấy cổ quái.
Vì vậy, mới cần điều tra rõ ràng.
Vị Tu Tiên giả Hạc Thanh này thật ra là một phù chú sư hiếm thấy trong số Tu tiên giả. Trong số Tu tiên giả, đại đa số đều là kiếm tu, nhưng cũng có một số ít chức nghiệp khác, ví dụ như phù chú sư, phù chú sư dùng phù chú làm thủ đoạn chiến đấu, đương nhiên, phù chú sư chủ yếu nhất là dùng phong ấn, phong ấn con đường từ thế giới dưới lòng đất đi lên mặt đất.
Còn có một số luyện đan sư, chủ yếu là luyện đan, người như vậy bình thường là báu vật của môn phái, rất ít khi tham dự chiến đấu.
Lần này, Hạc Thanh đến đây, trước tiên phải tìm được đường di Tu La đến mặt đất, sau đó là phong ấn nơi đó.
Cái này chính là công tác kết thúc.
Sở dĩ Lục Nguyên một mực không đi, chính là vì chờ phù chú sư đến đây làm kết thúc công việc này, hiện tại, Hạc Thanh rút cuộc đã tới.
Lục Nguyên nhảy xuống:
- Tại hạ là Lục Nguyên.
Lễ bộ phải làm đủ, Lục Nguyên vốn xuất thân từ danh môn đại phái, đương nhiên rất quen thuộc với những nghi thức lễ nghi này, không thể vì hoàn toàn chưa gặp qua đối phương mà bỏ qua lễ nghi, kỳ thật trong lòng Lục Nguyên cảm thấy lễ nghi này rất phiền phức, nhưng người khác tuân thủ nó, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
Bản thân hắn cũng chỉ là một người thường nước chảy bèo trôi, cũng không phải cường giả lợi hại gì cả.
Cũng may, sư phụ của Lục Nguyên là Lý Nguyên Bạch cũng không tệ lắm, quản chế hắn cũng không quá nghiêm khác, không giống như bằng hữu tốt của Lục Nguyên là cửu sư đệ Diệp Phương, hắn mới là bi kịch. Sư phụ của hắn là Quân Tử Kiếm Phương Nho, nhất cử nhất động của hắn đều phải giống như quân tử, ngồi có thế ngồi, đứng có thế đứng, ăn cơm cũng có tư thái nhất định. Diệp Phương thật sự là bi kịch, sư phụ hắn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, ngay cả rượu cũng không thể, một khi phát hiện uống rượu là một trận trọng tội, vì vậy mới tạo thành tính cách y buồn của Diệp Phương.
Tích Trần đạo trưởng lại một lần nữa khổ sở nói, mình đang làm gì vậy, mình đường đường là một tán tu, mình lâu nay luôn cừu thị danh môn đại phái, tại sao bây giờ đệ tử của danh môn đại phái lại cám ơn mình, không được, mình vẫn là tán tu, tuyệt đối không thể đánh đồng ô hợp với danh môn đại phái được.
Tích Trần đạo trưởng đang định biểu thị mình là tán tu chính trực, khinh thường danh môn đại phái, kết quả vừa nhìn đã không còn thấy bóng dáng của Lục Nguyên đâu nữa, lại thấy Lục Nguyên đã nhảy lên nóc nhà, ngươi đi chậm một chút không được sao, ít ra cũng để ta biểu hiện sự khinh thường đối với danh môn đại phái rồi hãy đi.
- Kiếm pháp thần kỹ!
Tích Dịch đạo trưởng ở bên cạnh xem cuộc chiến lẩm bẩm nói.
- Kiếm pháp khiến cho người ta khó chịu.
Tích Trần đạo trưởng khinh thường nói, cố ý mở rộng thanh âm, để cho Lục Nguyên nghe được, biểu thị ta chẳng thèm để ý đến kiếm pháp của ngươi.
Vương triều Đại Tấn đương nhiên có một bộ hệ thống của vương triều.
Vương triều Đại Tấn, có thể cân đối năm đại tiên môn và yêu ma lòng đất, mặc dù có thể cường thịnh, là vì hai thế lực lớn có thực lực ngang bằng nhau, tạo ra một kết quả cân đối. Nhưng bản thân vương triều Đại Tấn cũng có một thực lực tương đối cường đại, vương triều Đại Tấn cũng không thiếu Tu tiên giả.
Giống như hai vị tán tu Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng không dám làm chuyện xằng bậy ở vương triều Đại Tấn là vì e ngại Tu tiên giả bên trong vương triều Đại Tấn.
Đương nhiên, mặc dù vương triều Đại Tấn có Tu tiên giả, nhưng so với năm đại tiên môn vẫn ít hơn rất nhiều.
Vương triều Đại Tấn, xem như là thế lực thứ ba trong khối đại địa này.
Mặc dù bọn họ có không ít Tu tiên giả, nhưng cũng không dồi dào đến mức có thể phân cho mỗi một huyện thành một Tu tiên giả đóng quân. Một nơi như huyện Đông Dã đương nhiên sẽ không có Tu tiên giả, thậm chí châu phủ cũng chỉ có số lượng Tu tiên giả rất ít. Cho nên núi Quảng Diệp xuất hiện yêu ma, cũng chỉ có liên tục báo cáo lên trên, nhưng đợi ở trên thông báo xuống thì cũng quá lâu, vì vậy Hoàng huyện lệnh của huyện Đông Dã đã tự mình mời mấy vị Tu tiên giả đến.
Kết quả cuối cùng, tiêu diệt được Tu La, đem đầu Tu La báo cáo lên trên, đây tuyệt đối là một chuyện lớn.
Công lao này nhanh chóng được được khen thưởng.
Người đến ban thưởng là một Tu tiên giả, khí tức xem ra cũng không tệ. Lúc này Lục Nguyên đang nằm ở nóc nhà huyện nha nhìn sang, chỉ thấy Tu tiên giả này là một người trung niên gầy gò, vị Tu tiên giả trung niên gầy gò nói:
- Tư Hoàng huyện lệnh có công diệt trừ yêu ma, cho nên được phong làm Tiễn Tào phủ Đông Đạo.
Nghe xong ban thưởng, Hoàng huyện lệnh thật sự rất vui vẻ.
Phía trên huyện là phủ, trên phủ là tỉnh.
Nước Đại Tấn, tỉnh Đông Bình, phủ Đông Đạo, huyện Đông Dã.
Hắn vốn là huyện lệnh huyện Đông Dã, làm huyện lệnh một huyện đương nhiên là rất tốt.
Nhưng Tiễn Tào là chức quan gì chứ, Tiễn Tào phủ Đông Đạo, là Tiễn Tào quản một phủ, lợi lộc rất nhiều, ở trên huyện lệnh xa. Hơn nữa đến được phủ Đông Đào mới có cơ hội thăng chức, không giống như ẩn nấp ở xó xỉnh huyện Đông Dã, cơ hội thăng chức không có bao nhiêu, vì vậy mà Hoàng huyện lệnh đương nhiên rất vui mừng.
Hoàng huyện lệnh vui mừng rời đi, vị Tu tiên giả trung niên cũng không để ý nhiều, hắn nhìn xung quanh hỏi:
-Vị nào là Lục Nguyên?
Hắn là tiên sư cúng tế của tỉnh Đông Bình, họ Hạc, tên Thanh. Lần này nghe phía dưới báo lại, xuất hiện một con Tu La, không bao lâu sau, lại có một cái đầu Tu La được đưa tới, nghe nói người ra tay chính là một trong thập đại đệ tử của Hoa Sơn tiên môn.
Hạc Thanh vừa nghe nói đã cảm thấy có chút hiếu kỳ, nhìn cái đầu Tu La cũng biết con Tu La này không dễ chọc vào, rõ ràng bị thập đại đệ tử của Hoa Sơn tiên môn giải quyết.
Đó là một tiểu tiên trưởng rất tài giỏi.
Vị tiểu tiên trưởng này còn xuất thân từ Hoa Sơn tiên môn, có chỗ dựa sâu sắc, Hạc Thanh bất giác cũng muốn làm quen.
Lục Nguyên cũng đang chờ đợi vị Hạc Thanh này đến để kết thúc công việc
Sau khi giết chết Tu La còn có một số công tác kết thúc công việc, vị Tu tiên giả Hạc Thanh này có lẽ chính là người phụ trách công việc đó.
Công tác kết thúc quan trọng nhất là tìm ra Tu La thông qua con đường nào đến nhân gian, sau đó che kín con đường này lại.
Tất cả con đường từ dưới lòng đất thông lên nhân gian đều có người của năm đại tiên môn và các tiên môn khác phong tỏa, không để cho yêu ma dưới lòng đất có thể dễ dàng chui lên nhân gian, nếu như yêu ma dưới lòng đất có thể dễ dàng trèo lên nhân gian…vậy thì thực sự rất khủng khiếp, tính mạng của người phàm cũng sẽ thường xuyên chịu uy hiếp.
Ví dụ như con Tu La kia, ở dưới thế giới mặt đất cũng không phải là nhân vật gì lớn, nhưng lại có thể dễ dàng ăn thịt nhân khẩu trong huyện.
Chính bởi vì tất cả con đường từ thế giới dưới lòng đất thông lên nhân gian đều bị phong tỏa.
Cho nên, khi ở đây xuất hiện một con yêu ma dưới lòng đất mới khiến cho người ta cảm thấy cổ quái.
Vì vậy, mới cần điều tra rõ ràng.
Vị Tu Tiên giả Hạc Thanh này thật ra là một phù chú sư hiếm thấy trong số Tu tiên giả. Trong số Tu tiên giả, đại đa số đều là kiếm tu, nhưng cũng có một số ít chức nghiệp khác, ví dụ như phù chú sư, phù chú sư dùng phù chú làm thủ đoạn chiến đấu, đương nhiên, phù chú sư chủ yếu nhất là dùng phong ấn, phong ấn con đường từ thế giới dưới lòng đất đi lên mặt đất.
Còn có một số luyện đan sư, chủ yếu là luyện đan, người như vậy bình thường là báu vật của môn phái, rất ít khi tham dự chiến đấu.
Lần này, Hạc Thanh đến đây, trước tiên phải tìm được đường di Tu La đến mặt đất, sau đó là phong ấn nơi đó.
Cái này chính là công tác kết thúc.
Sở dĩ Lục Nguyên một mực không đi, chính là vì chờ phù chú sư đến đây làm kết thúc công việc này, hiện tại, Hạc Thanh rút cuộc đã tới.
Lục Nguyên nhảy xuống:
- Tại hạ là Lục Nguyên.
Lễ bộ phải làm đủ, Lục Nguyên vốn xuất thân từ danh môn đại phái, đương nhiên rất quen thuộc với những nghi thức lễ nghi này, không thể vì hoàn toàn chưa gặp qua đối phương mà bỏ qua lễ nghi, kỳ thật trong lòng Lục Nguyên cảm thấy lễ nghi này rất phiền phức, nhưng người khác tuân thủ nó, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
Bản thân hắn cũng chỉ là một người thường nước chảy bèo trôi, cũng không phải cường giả lợi hại gì cả.
Cũng may, sư phụ của Lục Nguyên là Lý Nguyên Bạch cũng không tệ lắm, quản chế hắn cũng không quá nghiêm khác, không giống như bằng hữu tốt của Lục Nguyên là cửu sư đệ Diệp Phương, hắn mới là bi kịch. Sư phụ của hắn là Quân Tử Kiếm Phương Nho, nhất cử nhất động của hắn đều phải giống như quân tử, ngồi có thế ngồi, đứng có thế đứng, ăn cơm cũng có tư thái nhất định. Diệp Phương thật sự là bi kịch, sư phụ hắn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, ngay cả rượu cũng không thể, một khi phát hiện uống rượu là một trận trọng tội, vì vậy mới tạo thành tính cách y buồn của Diệp Phương.