Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này:
Đáng chết!
Hai cửu đại kiếm tiên có nhiều đệ tử trước mặt nhưng vẫn rất giả dối, đây là thói quen nuôi dưỡng tại danh môn chính phái. Bình thường danh môn chính phái mở hội, không có việc gì thì mở tiệc, trừ khi đối phó yêu ma dưới đất ngoan độc ra, kỳ thực nội bộ ít khi tuyệt tình, mọi người đa phần là mở tiệc thôi.
Tiệc tùng nhiều khiến con người biến giả dối.
Ai!
Thôi, vội vàng công tác kết thúc, lười tính toán với người như Sở Phi, lần này mình rơi vào thế yếu, nếu càng tính toán thì sợ rằng càng chọc tức mình thôi.
Bây giờ đã đến giai đoạn cuối công tác kết thúc.
Lúc này từ triều đình Đại Tấn vận đến rất nhiều phù thổ, loại phù thổ, phù hoàn còn chưa phát huy uy lực thì mềm nhũn nhẹ hẫng, dễ vận chuyển. Một khi vùi vào đất, trải qua đặc biệt phù pháp chuyển biến sẽ thành cứng rắn hơn cả cương thiết.
Phù thổ do rất nhiều năm trước phù chú sư nghiên cứu ra. Thế giới yêu ma dưới đất mở thông đạo lên mặt đất, trong tu tiên giả phù chú sư tương ứng nghiên cứu ra phù thổ, khi công tác kết thúc thì đem phù thổ phủ lên, vùi vào đất, khiến đường yêu ma dưới đất đào ra bị phù thổ lấp kín.
Công tác cuối cùng là đám phù chú sư dùng bù chú lần thứ hai gia cố cửa động.
Công tác kết thúc rốt cuộc làm gần xong.
Báo cáo đã xong hết từ lâu.
…….
Rốt cuộc làm xong công tác kết thúc.
Cũng tới lúc rời khỏi Đông Lục huyện.
Lúc này trên một ngọn núi ngoài Đông Lục huyện thành có đoàn người đang đi. Dẫn đầu đoàn người là Sở Phi, phía sau là tám đệ tử chân truyền Bắc phong. Làm xong công tác kết thúc, lần rèn luyện này xem như hoàn thành, tới lúc nên rời đi Đông Lục huyện.
Khi ở Đông Lục huyện mưa to liên miên, giờ rời đi là một ngày nắng ráo.
Mặt trời chiếu rọi, rơi trên người có cảm giác ấm áp.
Ngoái đầu nhìn Đông Lục huyện, huyện thành dưới ánh nắng, trong phút chốc khiến người hoảng hốt.
Không xa lại có đoàn người cất bước đi tới, là hàng người Nam phong. Đoàn người Nam phong không phải quay về Hoa Sơn, nghe nói họ phải tiếp tục rèn luyện. Bởi vì cửu đại kiếm tiên không vừa lòng kết quả lần rèn luyện này, cho nên phải tiếp tục đi. Hai đội gặp nhau trên đường.
Hai cửu đại kiếm tiên Sở Phi, Cố Phi đương nhiên nhìn nhau không vừa mắt.
Lúc này tám đệ tử chân truyền Bắc phong và bảy đệ tử chân truyền Nam phong chưa đến gai mắt nhau. Mười lăm đệ tử chân truyền đều là thanh niên, lúc bắt đầu Nam phong hơi ngạo khí nhưng sau khi thấy kiếm thuật của Lục Nguyên thì ngạo khí bị mài gần hết.
Đều là thanh niên ở chung một thời gian, có rất nhiều người quan hệ tạm được.
- Bảo trọng.
Từng người cười chào nhau.
- Bảo trọng.
Vệ Bi nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, đến lúc Hoa Sơn ngũ phong đại tái chúng ta sẽ lần nữa khiêu chiến ngươi. Khi đó ta sẽ luyện thành Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ một ngàn ba trăm thức.
Nói xong câu đó gã không tình nguyện thốt hai chữ:
- Bảo trọng.
Đúng vậy, triều đình Đại Tấn đường xa, gió lớn sóng dữ, một đường bảo trọng.
Sau đó hai đội Bắc phong, Nam phong mỗi người một ngã.
Đoàn Bắc phong đi hướng Hoa Sơn.
Diệp Phương bỗng gật gù nói:
- Thật hoài niệm.
Diệp Viên gật mạnh đầu, hòa cùng:
- Đúng thế, thật hoài niệm.
Lăng Ngọc Châu chượt kinh ngạc nói:
- Các ngươi rất hoài niệm Đông Lục huyện này? Tuy đây là nơi đầu tiên chúng ta rèn luyện nhưng không tới mức hoài niệm đi.
Lục Nguyên bật cười nói:
- Bọn họ hoài niệm Đông Lục huyện nhưng là mỹ thực, mỹ tửu của Đông Lục huyện thôi.
Diệp Phương gật đầu:
- Người hiểu ta chỉ có Lục Nguyên.
Diệp Viên gật theo:
- Đúng đúng.
Lăng Ngọc Châu lắc đầu nói:
- Diệp Phương, mệt ngươi bình thường trong phòng giả bộ thành tiểu quân tử kiếm, giờ coi như đã nhận rõ tính cách ngươi rồ.
Câu này khiến mọi người cất tiếng cười. Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho trong thập đại đệ tử chân truyền có hai Diệp Phi, một là lão tứ Phương Đạm, nhưng Phương Đạm tính tình lạnh nhạt, không giống quân tử. Bình thường trong phong Diệp Phương càng giống quân tử hơn, đáng tiếc bây giờ nguyen hình lộ cả ra ngoài.
Sở Phi đứng trước nhất, không nói chuyện, nhưng những lời kia lọt vào tai gã. Gã ngoái đầu nhìn dưới bầu trời trong xanh, cỏ cây xanh ngắt, trong cây cối đường núi những khuôn mặt thanh xuân. Từng khuon mặt, một chuỗi tiếng cười, đây chính là thanh xuân, tuổi xuân rực rỡ.
Năm đó khi mình mới vào tu tiên giới, với xuống núi thì cũng giống như vậy đi, thật là đoạn thời gian đáng nhớ. Đáng tiếc thời gian thanh xuân qua đi rồi sẽ không quay lại nữa, có vài thứ đã bỏ qua sẽ không có lại.
Hãy giữ gìn thanh xuân hiện tại đi.
Đó, là thời gian đẹp nhất đời người.
Sau này có lẽ theo pháp lực tăng cao mà có được lực lượng càng cường đại, được đến trường sinh, thậm chí là bất tử. Nhưng niềm vui thanh xuân ban đầu vĩnh viễn không có được nữa.
Sở Phi đột nhiên muốn hát, bài ca tuổi trẻ gã thích nhất, nhưng ngẫm nghĩ rồi từ bỏ, không có tâm tình đó. Gã chỉ hy vọng đám hậu bối sau lưng mình, niềm vui vẻ thanh xuân có thể dài lâu chút. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trong đám đệ tử sau lưng mình, sau này sống vui sướng nhất chắc là Lục Nguyên. Bởi vì tính tình của hắn, hắn không có dã tâm quá lớn, không có truy cầu quá to nên dễ dàng vui vẻ.
Dù Lăng Ngọc Châu là con gái nhưng lòng ham quyền lợi rất nặng.
Phương Đạm tính tình lạnh nhạt, thật không sai, nhưng gã truy cầu là trường sinh, khó, khó, khó.
Tư Mã Bác bị tổ phụ ảnh hưởng, dã tâm dào dạt, người như vậy càng khó sống vui.
Đệ tử Diệp Phương của mình thì còn tạm được.
Hoa Sơn cao vạn trượng, khí thế chọc trời.
Sơn thế núi cao dốc đứng, vách chọc trời, dãy núi vượt trội, lấy hiểm trở xưng hùng lập thế.
Lúc này một đoàn người ngựa đang đi trên đường lớn, lập tức trông thấy Hoa Sơn cao tận trời mây. Nhưng dù nói đã thấy Hoa Sơn, muốn chân chính đến Hoa Sơn, dù bước chân đoàn người khá nhanh cũng cần tốn thời gian lâu chút. Nếu có thể giống Sở Phi cửu đại kiếm tiên nhân kiếm hợp nhất, ngự kiếm đi thì một ngàn dặm chỉ trong chớp mắt lại là chuyện khác.
Sở Phi đi ở phía trước đột nhiên nói:
- Đúng rồi, có chuyện suýt quên nói.
Nghe câu đó tám đệ tử chân truyền đằng sau yên tĩnh lại.
Sở Phi bỗng nói:
- Lần đầu tiên các ngươi rèn luyện kỳ thực chưa nghiêm túc tổng kết, suy ngẫm lại.
Nghe thế thì tám đệ tử chân truyền sau lưng gã kinh sợ, Sở Phi cười cười.
Gã nói:
- Không lẽ các ngươi cho rằng cạnh tranh với Nam phong là tổng kết, suy ngẫm lại sao?
Trong ngũ đại tiên môn thực ra có một quy tắc, chiến đấu rèn luyện xong phải tôngr kết, ngẫm nghĩ. Mỗi lần chiến đấu, mỗi lần rèn luyện là tài sản rất quý giá, có thể tổng kết ngẫm nghĩ trong mỗi lần chiến đấu, lịch lãm mới tìm ra khuyết điểm của mình, tiến bộ càng nhanh.
Nhưng không lâu trước đó, rèn luyện tại Đông Lục huyện mọi người đều cho rằng chiến tích cuối cùng với Nam phong coi như tổng kết, ngẫm nghĩ rồi, ai mà ngờ Sở Phi sư thúc vào lúc này đột nhiên nêu lên.
Sở Phi cười nói:
- Các ngươi ở Đông Lục huyện coi như thắng lớn Nam phong một lần, nếu khi đó kêu các ngươi tổng kết, suy ngẫm thì chắc cũng không có tâm trí. Coi như ta nêu ra các ngươi cũng sẽ không dốc lòng nhớ kỹ. Vậy nên dứt khoát đợi một đoạn thời gian, chờ các ngươi trầm lắng hưng phấn rồi mới nói.
Nói đến đây sắc mặt Sở Phi âm trầm.
Đáng chết!
Hai cửu đại kiếm tiên có nhiều đệ tử trước mặt nhưng vẫn rất giả dối, đây là thói quen nuôi dưỡng tại danh môn chính phái. Bình thường danh môn chính phái mở hội, không có việc gì thì mở tiệc, trừ khi đối phó yêu ma dưới đất ngoan độc ra, kỳ thực nội bộ ít khi tuyệt tình, mọi người đa phần là mở tiệc thôi.
Tiệc tùng nhiều khiến con người biến giả dối.
Ai!
Thôi, vội vàng công tác kết thúc, lười tính toán với người như Sở Phi, lần này mình rơi vào thế yếu, nếu càng tính toán thì sợ rằng càng chọc tức mình thôi.
Bây giờ đã đến giai đoạn cuối công tác kết thúc.
Lúc này từ triều đình Đại Tấn vận đến rất nhiều phù thổ, loại phù thổ, phù hoàn còn chưa phát huy uy lực thì mềm nhũn nhẹ hẫng, dễ vận chuyển. Một khi vùi vào đất, trải qua đặc biệt phù pháp chuyển biến sẽ thành cứng rắn hơn cả cương thiết.
Phù thổ do rất nhiều năm trước phù chú sư nghiên cứu ra. Thế giới yêu ma dưới đất mở thông đạo lên mặt đất, trong tu tiên giả phù chú sư tương ứng nghiên cứu ra phù thổ, khi công tác kết thúc thì đem phù thổ phủ lên, vùi vào đất, khiến đường yêu ma dưới đất đào ra bị phù thổ lấp kín.
Công tác cuối cùng là đám phù chú sư dùng bù chú lần thứ hai gia cố cửa động.
Công tác kết thúc rốt cuộc làm gần xong.
Báo cáo đã xong hết từ lâu.
…….
Rốt cuộc làm xong công tác kết thúc.
Cũng tới lúc rời khỏi Đông Lục huyện.
Lúc này trên một ngọn núi ngoài Đông Lục huyện thành có đoàn người đang đi. Dẫn đầu đoàn người là Sở Phi, phía sau là tám đệ tử chân truyền Bắc phong. Làm xong công tác kết thúc, lần rèn luyện này xem như hoàn thành, tới lúc nên rời đi Đông Lục huyện.
Khi ở Đông Lục huyện mưa to liên miên, giờ rời đi là một ngày nắng ráo.
Mặt trời chiếu rọi, rơi trên người có cảm giác ấm áp.
Ngoái đầu nhìn Đông Lục huyện, huyện thành dưới ánh nắng, trong phút chốc khiến người hoảng hốt.
Không xa lại có đoàn người cất bước đi tới, là hàng người Nam phong. Đoàn người Nam phong không phải quay về Hoa Sơn, nghe nói họ phải tiếp tục rèn luyện. Bởi vì cửu đại kiếm tiên không vừa lòng kết quả lần rèn luyện này, cho nên phải tiếp tục đi. Hai đội gặp nhau trên đường.
Hai cửu đại kiếm tiên Sở Phi, Cố Phi đương nhiên nhìn nhau không vừa mắt.
Lúc này tám đệ tử chân truyền Bắc phong và bảy đệ tử chân truyền Nam phong chưa đến gai mắt nhau. Mười lăm đệ tử chân truyền đều là thanh niên, lúc bắt đầu Nam phong hơi ngạo khí nhưng sau khi thấy kiếm thuật của Lục Nguyên thì ngạo khí bị mài gần hết.
Đều là thanh niên ở chung một thời gian, có rất nhiều người quan hệ tạm được.
- Bảo trọng.
Từng người cười chào nhau.
- Bảo trọng.
Vệ Bi nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lục Nguyên, đến lúc Hoa Sơn ngũ phong đại tái chúng ta sẽ lần nữa khiêu chiến ngươi. Khi đó ta sẽ luyện thành Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ một ngàn ba trăm thức.
Nói xong câu đó gã không tình nguyện thốt hai chữ:
- Bảo trọng.
Đúng vậy, triều đình Đại Tấn đường xa, gió lớn sóng dữ, một đường bảo trọng.
Sau đó hai đội Bắc phong, Nam phong mỗi người một ngã.
Đoàn Bắc phong đi hướng Hoa Sơn.
Diệp Phương bỗng gật gù nói:
- Thật hoài niệm.
Diệp Viên gật mạnh đầu, hòa cùng:
- Đúng thế, thật hoài niệm.
Lăng Ngọc Châu chượt kinh ngạc nói:
- Các ngươi rất hoài niệm Đông Lục huyện này? Tuy đây là nơi đầu tiên chúng ta rèn luyện nhưng không tới mức hoài niệm đi.
Lục Nguyên bật cười nói:
- Bọn họ hoài niệm Đông Lục huyện nhưng là mỹ thực, mỹ tửu của Đông Lục huyện thôi.
Diệp Phương gật đầu:
- Người hiểu ta chỉ có Lục Nguyên.
Diệp Viên gật theo:
- Đúng đúng.
Lăng Ngọc Châu lắc đầu nói:
- Diệp Phương, mệt ngươi bình thường trong phòng giả bộ thành tiểu quân tử kiếm, giờ coi như đã nhận rõ tính cách ngươi rồ.
Câu này khiến mọi người cất tiếng cười. Quân Tử Kiếm Tiên Phương Nho trong thập đại đệ tử chân truyền có hai Diệp Phi, một là lão tứ Phương Đạm, nhưng Phương Đạm tính tình lạnh nhạt, không giống quân tử. Bình thường trong phong Diệp Phương càng giống quân tử hơn, đáng tiếc bây giờ nguyen hình lộ cả ra ngoài.
Sở Phi đứng trước nhất, không nói chuyện, nhưng những lời kia lọt vào tai gã. Gã ngoái đầu nhìn dưới bầu trời trong xanh, cỏ cây xanh ngắt, trong cây cối đường núi những khuôn mặt thanh xuân. Từng khuon mặt, một chuỗi tiếng cười, đây chính là thanh xuân, tuổi xuân rực rỡ.
Năm đó khi mình mới vào tu tiên giới, với xuống núi thì cũng giống như vậy đi, thật là đoạn thời gian đáng nhớ. Đáng tiếc thời gian thanh xuân qua đi rồi sẽ không quay lại nữa, có vài thứ đã bỏ qua sẽ không có lại.
Hãy giữ gìn thanh xuân hiện tại đi.
Đó, là thời gian đẹp nhất đời người.
Sau này có lẽ theo pháp lực tăng cao mà có được lực lượng càng cường đại, được đến trường sinh, thậm chí là bất tử. Nhưng niềm vui thanh xuân ban đầu vĩnh viễn không có được nữa.
Sở Phi đột nhiên muốn hát, bài ca tuổi trẻ gã thích nhất, nhưng ngẫm nghĩ rồi từ bỏ, không có tâm tình đó. Gã chỉ hy vọng đám hậu bối sau lưng mình, niềm vui vẻ thanh xuân có thể dài lâu chút. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, trong đám đệ tử sau lưng mình, sau này sống vui sướng nhất chắc là Lục Nguyên. Bởi vì tính tình của hắn, hắn không có dã tâm quá lớn, không có truy cầu quá to nên dễ dàng vui vẻ.
Dù Lăng Ngọc Châu là con gái nhưng lòng ham quyền lợi rất nặng.
Phương Đạm tính tình lạnh nhạt, thật không sai, nhưng gã truy cầu là trường sinh, khó, khó, khó.
Tư Mã Bác bị tổ phụ ảnh hưởng, dã tâm dào dạt, người như vậy càng khó sống vui.
Đệ tử Diệp Phương của mình thì còn tạm được.
Hoa Sơn cao vạn trượng, khí thế chọc trời.
Sơn thế núi cao dốc đứng, vách chọc trời, dãy núi vượt trội, lấy hiểm trở xưng hùng lập thế.
Lúc này một đoàn người ngựa đang đi trên đường lớn, lập tức trông thấy Hoa Sơn cao tận trời mây. Nhưng dù nói đã thấy Hoa Sơn, muốn chân chính đến Hoa Sơn, dù bước chân đoàn người khá nhanh cũng cần tốn thời gian lâu chút. Nếu có thể giống Sở Phi cửu đại kiếm tiên nhân kiếm hợp nhất, ngự kiếm đi thì một ngàn dặm chỉ trong chớp mắt lại là chuyện khác.
Sở Phi đi ở phía trước đột nhiên nói:
- Đúng rồi, có chuyện suýt quên nói.
Nghe câu đó tám đệ tử chân truyền đằng sau yên tĩnh lại.
Sở Phi bỗng nói:
- Lần đầu tiên các ngươi rèn luyện kỳ thực chưa nghiêm túc tổng kết, suy ngẫm lại.
Nghe thế thì tám đệ tử chân truyền sau lưng gã kinh sợ, Sở Phi cười cười.
Gã nói:
- Không lẽ các ngươi cho rằng cạnh tranh với Nam phong là tổng kết, suy ngẫm lại sao?
Trong ngũ đại tiên môn thực ra có một quy tắc, chiến đấu rèn luyện xong phải tôngr kết, ngẫm nghĩ. Mỗi lần chiến đấu, mỗi lần rèn luyện là tài sản rất quý giá, có thể tổng kết ngẫm nghĩ trong mỗi lần chiến đấu, lịch lãm mới tìm ra khuyết điểm của mình, tiến bộ càng nhanh.
Nhưng không lâu trước đó, rèn luyện tại Đông Lục huyện mọi người đều cho rằng chiến tích cuối cùng với Nam phong coi như tổng kết, ngẫm nghĩ rồi, ai mà ngờ Sở Phi sư thúc vào lúc này đột nhiên nêu lên.
Sở Phi cười nói:
- Các ngươi ở Đông Lục huyện coi như thắng lớn Nam phong một lần, nếu khi đó kêu các ngươi tổng kết, suy ngẫm thì chắc cũng không có tâm trí. Coi như ta nêu ra các ngươi cũng sẽ không dốc lòng nhớ kỹ. Vậy nên dứt khoát đợi một đoạn thời gian, chờ các ngươi trầm lắng hưng phấn rồi mới nói.
Nói đến đây sắc mặt Sở Phi âm trầm.