Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Bây giờ Diệp Dương Dung hơi rối.
Gã lập tức báo cho Sở Phi và Lý Nguyên Bạch.
Báo cho Sở Phi là vì gã nhanh nhất, tốc độ ngự kiếm đứng nhất đệ cửu đại trong cửu đại kiếm tiên Hoa Sơn. Nếu là gã thì có thể nhanh chóng chạy đến Giang Âm huyện. Báo cho Lý Nguyên Bạch là vì ông là sư phụ của Lục Nguyên, việc này phải sớm báo cho Lý Nguyên Bạch biết mới tốt.
Tất nhiên Diệp Dương Dung cũng đích thân đi. Thân hình mập mạp khi hành động thì cực kỳ nhanh nhẹn, tốc độ nhân kiếm hợp nhất không chậm chút nào.
……….
Giang Âm huyện thành.
Trước cửa Lạc Thiên tửu gia.
Lục Nguyên một người đối chiến ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm. Ba huynh đệ họ Giang mới bắt đầu còn dũng mãnh, kiếm pháp hung hãn, nhưng lúc này bị Lục Nguyên lấy kiếm pháp cuốn vào trong đó, không thể phá vòng vây, hoàn toàn bị giam cầm trong tầng tầng kiếm chiêu, tựa như bị giam trong mây. Chúng tứng đến la quang quác nhưng không có tác dụng gì.
Vào lúc này, một luồng sáng đột nhiên hiện ra. Luồng sáng này rất đột ngột, kiếm quang trắng tuyết tán đi lộ ra một bóng người mảnh khảnh, chính là Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi đã tới. Sở Phi nhận được tình báo từ Diệp Dương Dung thì bị hù giật nảy mình. Gã khá vừa mắt Lục Nguyên, lập tức nhân kiếm hợp nhất, trăm dặm ngự kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.
Trong cuộc rèn luyện tại Đông Lục huyện, Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi biết kiếm pháp của Lục Nguyên nên không lấy làm lạ nữa, nhưng hơi thắc mắc tốc độ tăng kiếm pháp của hắn. Trước đó không lâu lần rèn luyện tại Đông Lục huyện, Lục Nguyên là luyện khí kỳ lục tầng, sao mới mấy ngày không gặp mà đã đến luyện khí kỳ thất tầng rồi? Tốc độ tăng pháp lực khá nhanh. Nhưng gã ngẫm nghĩ, lần rèn luyện ấy Lục Nguyên thắng được chín mươi khối hạ phẩm linh thạch, lại có ba con linh thú vân hệ Vân Miêu, cộng vào lần trước tại Vân Vụ Cung hắn được một con linh thú vân hệ Vân Miêu, tương đương với có bốn con linh thú vân hệ trong tay. Bốn con linh thú vân hệ phun ra nuốt vào nguyên khí vân hệ số lượng khá lớn, có thể tăng lên đến luyện khí kỳ thất tầng là bình thường.
Xem ra mình đến uổng công rồi. Lấy kiếm thuật của Lục Nguyên, có pháp lực luyện khí kỳ thất tầng, muốn đối phó ba địch thủ cỡ này, tuy Tây Châu tam cự kiếm thành danh đã lâu nhưng không khả năng là đối thủ của hắn.
Tuy nhiên không tính uổng công, có thể nhìn kiếm thuật của Lục Nguyên.
Sở Phi chắp tay sau lưng quan sát kiếm thuật của Lục Nguyên, nhìn kiếm thuật Lục Nguyên có loại mỹ cảm.
Tiết tấu đó, vận luật đó, so với nhìn đệ tử Diệp Phi của mình luyện kiếm tốt rất nhiều.
Thật là người so với người tức chết người.
Sở Phi đánh giá, bỗng phát hiện lần này kiếm thuật của Lục Nguyên có thêm một ít biến đổi trước kia không có, đó là kiếm khí! Theo lý thì Lục Nguyên nên vừa tới luyện khí kỳ thất tầng không lâu, mới luyện kiếm khí không lâu. Nhưng coi như vừa mới luyện kiếm khí không lâu, xem kiếm chiêu của hắn thì đã hoàn toàn nắm giữ kiếm khí rồi.
Nhanh như vậy đã có thể nắm giữ kiếm khí, tại kiếm đạo thiên phú thật cao!
Lát sau, một luồng sáng đen, luồng sáng vàng vụt tới.
Luồng sáng đen đáp xuống đất, đó là một ông lão áo trắng. Luồng sáng vàng là tên mập béo ục ịch.
Đó là Lý Nguyên Bạch và Diệp Dương Dung. Hai vị cửu đại kiếm tiên tuy đến rất nhanh nhưng vẫn chậm hơn Sở Phi một chút.
Kỳ thực Lý Nguyên Bạch đối với trình độ kiếm thuật, tu vi của Lục Nguyên cơ bản hiểu, biết thực lực đệ tử mình muốn đối phó ba tán tu nổi tiếng Tây Châu tam cự kiếm không rắc rối bao nhiêu. Tuy lòng biết là vậy nhưng sự việc xảy ra thì ông vẫn lo, lập tức ngự kiếm đến.
Diệp Dương Dung thì trợn mắt há hốc mồm. Gã trông thấy cái gì?
Lục Nguyên, một hậu bối đệ tử lại một người một kiếm cứng rắn ám chế ba Tây Châu tam cự kiếm tán tu hơi nổi tiếng? Tình báo của Diệp Dương Dung chắc chắn không sai, biết ba tán tu nổi tiếng có hai tên là luyện khí kỳ bát tầng, một trên là luyện khí kỳ thất tầng. Một đánh ba mà có thể đánh thành như vậy.
Tuy Diệp Dương Dung mặt ngoài là mập mạp nhưng kỳ thực vô cùng khôn khéo, nếu không thì sẽ chẳng nắm giữ hệ thống tình báo Bắc phong. Gã lập tức nhìn ra pháp lực của Lục Nguyên đã đến luyện khí kỳ thất tầng. Không ngờ pháp lực của Lục Nguyên đã đến cảnh giới này. Coi như là Vân Dật, Vân Bình lúc hai mươi tuổi pháp lực cũng chưa được như thế, huống chi là Lục Nguyên chắc mới mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi đã có pháp lực luyện khí kỳ thất tầng, thật là không tệ.
Nhưng Diệp Dương Dung liền phát hiện thứ mình nhận ra mới là chuyện cỏn con, càng khiến người kinh sợ là tu vi kiếm thuật của Lục Nguyên.
Một kiếm tùy tay chỉ hướng sơ hở đối thủ chắc đã tới giữa lĩnh ngộ kiếm ý.
Tiếp tục quan sát thì phát hiện càng quái. Đối thủ ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm lại bị trường kiếm Lục Nguyên khống chế. Đây là trường kiếm trong tay khống chế đối thủ, hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý! Không phải chứ, mười bảy tuổi đã có thể hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý!
Diệp Dương Dung là quản lý hệ thống tình báo, có thể nói kiến thức rộng lớn nhưng lúc này không thể không kinh ngạc.
Mười bảy tuổi hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, không khoa trương nói trước nay chưa từng có ai nhưng cũng không kém là mấy.
Lúc này Sở Phi, Lý Nguyên Bạch, Diệp Dương Dung, ba vị cửu đại kiếm tiên đều khoanh tay đứng. Ba người họ vốn lo lắng Lục Nguyên bị ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm tiêu diệt, ai ngờ không cần họ ra tay, một mình hắn trên cơ tuyệt đối. Ba người họ chỉ ở bên cạnh nhìn thôi.
Diệp Dương Dung cảm thán nói:
- Lý sư huynh thật là thu được đồ đệ tốt.
Sở Phi gật mạnh đầu nói:
- Đúng đúng.
Lý Nguyên Bạch cười cười, vuốt râu, có vài phần đắc ý.
- Triệt kiếm!
Dưỡng Ngô kiếm một chiêu chém xéo, khiến ba thanh kiếm to của ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm văng ra. Cổ tay ba người có vật máu. Mũi Dưỡng Ngô kiếm của Lục Nguyên đâm hướng cổ họng ba huynh đệ họ Giang.
Lục Nguyên đứng đó nói:
- Tham kiến sư phụ, Diệp sư thúc, Sở sư thúc.
Đương nhiên hắn sẽ không vội vàng giết Tây Châu tam cự kiếm. Ba người này đột nhiên tới tìm hắn, vừa gặp đã đánh nhau, hiển nhiên sớm có mưu tính, sau lưng họ rốt cuộc là ai? Việc này đáng giá truy xét, có thể mượn cơ hội lôi ra người sau màn hay không. Tuy rằng hơi khó khăn nhưng nên thử một lần.
Vậy nên tạm thời không giết ba huynh đệ này.
Trong Vân Vụ Cung, ngoài Vân Long Điện.
Nước trong veo chảy qua thủ thủy trúc. Thủ thủy trúc rất nhẹ, khi nước chảy ra một đoạn thì thủ thủy trúc sẽ nhẹ di chuyển đến bên kia, đợi nước chảy hết lại lại vòng về bên này, cấu thành cảnh đẹp trên núi giả. Một con chim vàng anh nhẹ đáp xuống. Chim vàng anh nhàng nhàng đáp xuống bên kia thủ thủy trúc, trọng lượng một con chim khiến thủ thủy trúc vểnh lên.
Dường như vàng anh đã phát hiện thủ thủy trúc, chốc lát nhảy đầu bên này thủ thủy trúc khiến đầu kia nhổm lên, chốc lát nảy tới bên kia thủ thủy trúc khiến đầu bên này vểnh lên. Một con chim vàng anh nho nhỏ khiến cái ao này trở nên tràn đầy sức sống.
Chim vàng anh ngoài Vân Long Điện nhảy tới nhảy lui, linh tính vô cùng, cực kỳ vui sướng.
Gã lập tức báo cho Sở Phi và Lý Nguyên Bạch.
Báo cho Sở Phi là vì gã nhanh nhất, tốc độ ngự kiếm đứng nhất đệ cửu đại trong cửu đại kiếm tiên Hoa Sơn. Nếu là gã thì có thể nhanh chóng chạy đến Giang Âm huyện. Báo cho Lý Nguyên Bạch là vì ông là sư phụ của Lục Nguyên, việc này phải sớm báo cho Lý Nguyên Bạch biết mới tốt.
Tất nhiên Diệp Dương Dung cũng đích thân đi. Thân hình mập mạp khi hành động thì cực kỳ nhanh nhẹn, tốc độ nhân kiếm hợp nhất không chậm chút nào.
……….
Giang Âm huyện thành.
Trước cửa Lạc Thiên tửu gia.
Lục Nguyên một người đối chiến ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm. Ba huynh đệ họ Giang mới bắt đầu còn dũng mãnh, kiếm pháp hung hãn, nhưng lúc này bị Lục Nguyên lấy kiếm pháp cuốn vào trong đó, không thể phá vòng vây, hoàn toàn bị giam cầm trong tầng tầng kiếm chiêu, tựa như bị giam trong mây. Chúng tứng đến la quang quác nhưng không có tác dụng gì.
Vào lúc này, một luồng sáng đột nhiên hiện ra. Luồng sáng này rất đột ngột, kiếm quang trắng tuyết tán đi lộ ra một bóng người mảnh khảnh, chính là Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi đã tới. Sở Phi nhận được tình báo từ Diệp Dương Dung thì bị hù giật nảy mình. Gã khá vừa mắt Lục Nguyên, lập tức nhân kiếm hợp nhất, trăm dặm ngự kiếm, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.
Trong cuộc rèn luyện tại Đông Lục huyện, Phi Thiên Kiếm Tiên Sở Phi biết kiếm pháp của Lục Nguyên nên không lấy làm lạ nữa, nhưng hơi thắc mắc tốc độ tăng kiếm pháp của hắn. Trước đó không lâu lần rèn luyện tại Đông Lục huyện, Lục Nguyên là luyện khí kỳ lục tầng, sao mới mấy ngày không gặp mà đã đến luyện khí kỳ thất tầng rồi? Tốc độ tăng pháp lực khá nhanh. Nhưng gã ngẫm nghĩ, lần rèn luyện ấy Lục Nguyên thắng được chín mươi khối hạ phẩm linh thạch, lại có ba con linh thú vân hệ Vân Miêu, cộng vào lần trước tại Vân Vụ Cung hắn được một con linh thú vân hệ Vân Miêu, tương đương với có bốn con linh thú vân hệ trong tay. Bốn con linh thú vân hệ phun ra nuốt vào nguyên khí vân hệ số lượng khá lớn, có thể tăng lên đến luyện khí kỳ thất tầng là bình thường.
Xem ra mình đến uổng công rồi. Lấy kiếm thuật của Lục Nguyên, có pháp lực luyện khí kỳ thất tầng, muốn đối phó ba địch thủ cỡ này, tuy Tây Châu tam cự kiếm thành danh đã lâu nhưng không khả năng là đối thủ của hắn.
Tuy nhiên không tính uổng công, có thể nhìn kiếm thuật của Lục Nguyên.
Sở Phi chắp tay sau lưng quan sát kiếm thuật của Lục Nguyên, nhìn kiếm thuật Lục Nguyên có loại mỹ cảm.
Tiết tấu đó, vận luật đó, so với nhìn đệ tử Diệp Phi của mình luyện kiếm tốt rất nhiều.
Thật là người so với người tức chết người.
Sở Phi đánh giá, bỗng phát hiện lần này kiếm thuật của Lục Nguyên có thêm một ít biến đổi trước kia không có, đó là kiếm khí! Theo lý thì Lục Nguyên nên vừa tới luyện khí kỳ thất tầng không lâu, mới luyện kiếm khí không lâu. Nhưng coi như vừa mới luyện kiếm khí không lâu, xem kiếm chiêu của hắn thì đã hoàn toàn nắm giữ kiếm khí rồi.
Nhanh như vậy đã có thể nắm giữ kiếm khí, tại kiếm đạo thiên phú thật cao!
Lát sau, một luồng sáng đen, luồng sáng vàng vụt tới.
Luồng sáng đen đáp xuống đất, đó là một ông lão áo trắng. Luồng sáng vàng là tên mập béo ục ịch.
Đó là Lý Nguyên Bạch và Diệp Dương Dung. Hai vị cửu đại kiếm tiên tuy đến rất nhanh nhưng vẫn chậm hơn Sở Phi một chút.
Kỳ thực Lý Nguyên Bạch đối với trình độ kiếm thuật, tu vi của Lục Nguyên cơ bản hiểu, biết thực lực đệ tử mình muốn đối phó ba tán tu nổi tiếng Tây Châu tam cự kiếm không rắc rối bao nhiêu. Tuy lòng biết là vậy nhưng sự việc xảy ra thì ông vẫn lo, lập tức ngự kiếm đến.
Diệp Dương Dung thì trợn mắt há hốc mồm. Gã trông thấy cái gì?
Lục Nguyên, một hậu bối đệ tử lại một người một kiếm cứng rắn ám chế ba Tây Châu tam cự kiếm tán tu hơi nổi tiếng? Tình báo của Diệp Dương Dung chắc chắn không sai, biết ba tán tu nổi tiếng có hai tên là luyện khí kỳ bát tầng, một trên là luyện khí kỳ thất tầng. Một đánh ba mà có thể đánh thành như vậy.
Tuy Diệp Dương Dung mặt ngoài là mập mạp nhưng kỳ thực vô cùng khôn khéo, nếu không thì sẽ chẳng nắm giữ hệ thống tình báo Bắc phong. Gã lập tức nhìn ra pháp lực của Lục Nguyên đã đến luyện khí kỳ thất tầng. Không ngờ pháp lực của Lục Nguyên đã đến cảnh giới này. Coi như là Vân Dật, Vân Bình lúc hai mươi tuổi pháp lực cũng chưa được như thế, huống chi là Lục Nguyên chắc mới mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi đã có pháp lực luyện khí kỳ thất tầng, thật là không tệ.
Nhưng Diệp Dương Dung liền phát hiện thứ mình nhận ra mới là chuyện cỏn con, càng khiến người kinh sợ là tu vi kiếm thuật của Lục Nguyên.
Một kiếm tùy tay chỉ hướng sơ hở đối thủ chắc đã tới giữa lĩnh ngộ kiếm ý.
Tiếp tục quan sát thì phát hiện càng quái. Đối thủ ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm lại bị trường kiếm Lục Nguyên khống chế. Đây là trường kiếm trong tay khống chế đối thủ, hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý! Không phải chứ, mười bảy tuổi đã có thể hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý!
Diệp Dương Dung là quản lý hệ thống tình báo, có thể nói kiến thức rộng lớn nhưng lúc này không thể không kinh ngạc.
Mười bảy tuổi hoàn toàn lĩnh ngộ kiếm ý, không khoa trương nói trước nay chưa từng có ai nhưng cũng không kém là mấy.
Lúc này Sở Phi, Lý Nguyên Bạch, Diệp Dương Dung, ba vị cửu đại kiếm tiên đều khoanh tay đứng. Ba người họ vốn lo lắng Lục Nguyên bị ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm tiêu diệt, ai ngờ không cần họ ra tay, một mình hắn trên cơ tuyệt đối. Ba người họ chỉ ở bên cạnh nhìn thôi.
Diệp Dương Dung cảm thán nói:
- Lý sư huynh thật là thu được đồ đệ tốt.
Sở Phi gật mạnh đầu nói:
- Đúng đúng.
Lý Nguyên Bạch cười cười, vuốt râu, có vài phần đắc ý.
- Triệt kiếm!
Dưỡng Ngô kiếm một chiêu chém xéo, khiến ba thanh kiếm to của ba huynh đệ họ Giang Tây Châu tam cự kiếm văng ra. Cổ tay ba người có vật máu. Mũi Dưỡng Ngô kiếm của Lục Nguyên đâm hướng cổ họng ba huynh đệ họ Giang.
Lục Nguyên đứng đó nói:
- Tham kiến sư phụ, Diệp sư thúc, Sở sư thúc.
Đương nhiên hắn sẽ không vội vàng giết Tây Châu tam cự kiếm. Ba người này đột nhiên tới tìm hắn, vừa gặp đã đánh nhau, hiển nhiên sớm có mưu tính, sau lưng họ rốt cuộc là ai? Việc này đáng giá truy xét, có thể mượn cơ hội lôi ra người sau màn hay không. Tuy rằng hơi khó khăn nhưng nên thử một lần.
Vậy nên tạm thời không giết ba huynh đệ này.
Trong Vân Vụ Cung, ngoài Vân Long Điện.
Nước trong veo chảy qua thủ thủy trúc. Thủ thủy trúc rất nhẹ, khi nước chảy ra một đoạn thì thủ thủy trúc sẽ nhẹ di chuyển đến bên kia, đợi nước chảy hết lại lại vòng về bên này, cấu thành cảnh đẹp trên núi giả. Một con chim vàng anh nhẹ đáp xuống. Chim vàng anh nhàng nhàng đáp xuống bên kia thủ thủy trúc, trọng lượng một con chim khiến thủ thủy trúc vểnh lên.
Dường như vàng anh đã phát hiện thủ thủy trúc, chốc lát nhảy đầu bên này thủ thủy trúc khiến đầu kia nhổm lên, chốc lát nảy tới bên kia thủ thủy trúc khiến đầu bên này vểnh lên. Một con chim vàng anh nho nhỏ khiến cái ao này trở nên tràn đầy sức sống.
Chim vàng anh ngoài Vân Long Điện nhảy tới nhảy lui, linh tính vô cùng, cực kỳ vui sướng.