Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Nói đến làm đồ ăn thì mình tuyệt đối là cao thủ.
Hết cách, trên núi không học nấu ăn thì làm gì có món ngon để ăn.
Nhiều năm qua Lục Nguyên có thể tự hào nói bây giờ mình tuyệt đối là đại sư đầu bếp.
Lập tức sôi lên.
Một nồi thịt chó mực.
Nghĩ tới đây, Lục Nguyên bất giác chảy nước miếng.
Cộngthêm tiên nhân nhưỡng Lăng Ngọc Châu mang đến, thật là hưởng thụ vôcùng. Ngày như vậy đổi làm tiên nhân cũng không chịu. Nơi này đã trànđầy mùi hướng, bỗng nhiên một bóng người cao gầy nhanh chóng chạy đến.
- Chậc chậc, lục sư huynh. Mới vừa về chưa kịp nghỉ ngơi đã đến đúng lúc ngươi làm thịt chó, hay quá là hay.
Lục Nguyên nhìn qua, đấy chẳng phải là Diệp Phương sao.
Thảmrồi, tại sao mới chuẩn bị hưởng thụ mỹ thực thì cái tên Diệp Phương đếnvậy nè. Không phải trước đó không lâu gã theo sư phụ Phương Nho xuốngnúi rèn luyện sao? Trong một năm qua các đệ tử chân truyền lục tục theosư phụ đi rèn luyện. Chỉ Lục Nguyên không theo sư phụ đi, tất nhiênnguyên nhân một là vì thân thể Lý Nguyên Bạch ngày càng kém, chịu khôngnổi chạy đi đường dài, hai là bây giờ Lục Nguyên đích thực không cần rènluyện đơn giản như vậy. Kỳ thực lý do quan trọng nhất là vì Lục Nguyênlười.
Lục Nguyên liếc qua thấy trải qua những ngày xuống núi rènluyện, khí chất của Diệp Phương có biến đổi, trông giỏi giang hơn trước,xem ra một năm xuống núi rất có tác dụng. Duy nhất không thay đổi làthói quen thích ăn ngon của gã không chút biến đổi.
Hưởng thụ mỹ thực là loại một mình vui không bằng cùng vui.
Một người ăn mỹ thực không vui sướng bằng có nhiều người ăn.
Đương nhiên Lục Nguyên sẽ không khách sáo mời, đã bắt đầu ăn thịt chó mực. Thịt chó mực vào miệng vừa thơm vừa mềm.
Hắn nói:
- Đúng rồi, chẳng phải ngươi theo Phương sư thúc xuống núi rèn luyện sao? Tại sao trở về rồi?
-Lục sư huynh, không lẽ ngươi không biết? Gần đây sắp đến đại năm trămtuổi của chủ Bắc phong chúng ta, Nguyên Nguyên sư bá, cho nên đám chúngta đều chạy trở về.
Diệp Phương thích thú gắp thịt chó mực bỏ vào miệng, nói:
- Ai, đi theo sư phụ ta xuống núi thật làm người muốn khóc, không ăn được thứ gì ngon hết, chỉ có thể làm theo lệ thường.
Sư phụ gã là Quân Tử Kiếm Tiên, bình thường phong cách quân tử, đi theo vị này tất nhiên không có gì hưởng thụ.
Lục Nguyên ngẩn người, nói:
- A, Nguyên Nguyên sư bá sắp đến đại thọ năm trăm tuổi rồi?
LụcNguyên có chút muốn khóc, mình ở Bắc phong xem ra hơi bị cô độc, việcai đều biết chỉ mỗi mình không biết, hèn chi gần đây Lăng Ngọc Châu vềnúi, Diệp Phương cũng trở về.
- Nghe nói đại sư huynh, nhị sư huynh cũng sắp về núi. Đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân mọi người đều sẽ về.
Diệp Phương nói:
- Chắc qua thời gian ngắn trên núi sẽ đến không ít khách.
Hai người ăn vui vẻ vô cùng, đũa bay múa.
……..
Bởivì sắp đến đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân, gần đâyBắc phong đúng là náo nhiệt rất nhiều, thập đại đệ tử chân truyền gầnnhư đều về hết.
Chính vì thập đại đệ tử chân truyền đều về núi, Lục Nguyên phát hiện mình khó thể yên tĩnh.
Lăng Ngọc Châu thỉnh thoảng tìm hắn so kiếm, cái này không nhắc đến.
Chânchính phiền phức là đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình. Haingười này bình thường rảnh rỗi sẽ tìm hắn, muốn lôi kéo. Hai người cạnhtranh nhau, đều muốn làm đời tiếp theo chủ Bắc phong, tranh giành dữdội. Lúc trước khi hắn còn là đồ lười thì không lai giành giật cả, giờhắn biểu hiện hơi nổi chút hai người đó bắt đầu đoạt tới đoạt lui. LụcNguyên chỉ thấy họ rảnh quá, nhức đầu quá đi.
Lần này ở trên núi muốn yên tĩnh cũng khó.
Thôi, xuống núi đi dạo thôi.
LụcNguyên muốn xuống núi, vừa lúc Diệp Phương cũng muốn đi. Khi DiệpPhương ở trên núi, trước mắt sư phụ Phương Nho thì phải làm tiểu quân tửkiếm có khuôn có dạng, mỗi tiếng nói hành động đều phải làm theo quyđịnh, làm sao thoải mái bằng dưới núi. Hai người đều muốn xuống núi đidạo, thiết tam giác trong đó một góc Diệp Viên tất nhiên cũng đi cùng.
Lại là Giang Âm phủ, Giang Âm huyện.
GiangÂm huyện vô cùng phồn hoa, hai bên đường hàng gạo tửu lâu tiệm vải tiệmhoa tiệm cá, vô cùng náo nhiệt, dòng người cuồn cuộn.
Lục Nguyênđi theo dòng người, tay cầm một hồ lô rượu, là mới rót vào khúc thanhlương tửu, vừa uống vài ngụm vừa đi, thoải mái vô cùng, vậy mới là cuộcđời chứ. Hắn đi đi đi, chỉ thấy dòng người cuồn cuộn, như biển người,không biết đang làm gì. Hắn bèn đi qua xem, thuận tiện hỏi người bêncạnh.
- Chỗ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lục Nguyên thuận miệng hỏi, chủ yếu là rảnh quá, ranh đến không có việc gì làm muốn giúp vui.
-A, nghe nói là Tư Mã kiếm quán đóng cửa lâu một năm lại bắt đầu mở nênmọi người đều chạy tới. Tư Mã kiếm quán dựng mười cửa, nếu có thể quavài cửa là sẽ được tiền thưởng khá nhiều, còn có cơ hội tham gia Tư Mãkiếm quán, chuyện tốt như vậy đương nhiên rất nhiều tu tiên giả có mặt.
Tư Mã kiếm quán, Lục Nguyên lập tức hiểu đây là sao.
TưMã kiếm quán là một phần lực lượng dưới tay Tư Mã Trường Bạch. Tư Mãkiếm quán này bình thường dựng mười cửa để người khiêu chiến, nếu có thểvượt vài cửa thì sẽ được nhiều tiền thưởng, còn có cơ hội tham gia vàoTư Mã kiếm quán, đương nhiên được nhiều người hoan nghênh.
Đốivới tán tu, có thể làm thuộc hạ của Tư Mã Trường Bạch có thực lực nhưvậy là việc cực kỳ tốt. Đám tán tu bình thường sầu khổ nhất là không cóngười chỉ dạy, không có người làm núi dựa. Chỉ cần đầu vào đẳng cấp nhưTư Mã Trường Bạch là có thể được người chỉ dạy, có chỗ dựa rồi.
Bình thường Tư Mã kiếm quán không biết đã lôi kéo bao nhiêu tán tu.
Đươngnhiên Tư Mã kiếm quán là thế lực ngoài sáng, không thể lôi kéo nhân vậtquá cường, không thể vượt qua luyện khí kỳ, nếu vượt qua thì vi phạmquy định Bắc phong. Thuộc hạ Tư Mã Trường Bạch còn có lực lượng ngầm thumấy người luyện thể kỳ cao cấp hơn luyện khí kỳ. Tư Mã Trường Bạch dãtâm dào dạt, dưới tay không biết có bao nhiêu lực lượng.
Tấtnhiên một năm trước, trận bão tố Bắc phong đó đã quét đi nhiều cơ sởngầm của Tư Mã Trường Bạch, khi đó hắn cũng biết tới Tư Mã kiếm quán.Nhà kiếm quán này bị buộc phải đóng cửa.
Không ngờ bây giờ Tư Mã kiếm quán đã mở lại.
Tốt lắm.
Khóe môi Lục Nguyên nhếch nụ cười.
Khôngngờ bão tố Bắc phong qua đi một năm Tư Mã Trường Bạch lại bắt đầu hoạtđộng, nhưng nếu đã bị mình gặp được thì phải phá hư một phen. Có thể pháhỏng thế lực của Tư Mã Trường Bạch, mạnh tát mặt gã thì thật là việcthể xác và tinh thần sung sướng. Bất giác hắn thấy hăng hái.
Giang Âm huyện thành.
TưMã kiếm quán lần này lại khai trương. Vì lần khai trương này, quántrưởng Tư Mã kiếm quán, Tư Mã Trường Phong cố ý mời đương triều thư phápđại gia Mễ Kiên viết một tấm bảng dài. Tấm bảng viết ‘Tư Mã kiếm quán’,bốn chữ to rồng bay phượng múa. Trừ điều đó ra, cửa lớn kiếm quán sơnlại màu đỏ, hai con sư tử đổi thành thanh đồng sư tử to lớn.
Ngày hôm nay là ngày Tư Mã kiếm quán khai trương, Tư Mã Trường Phong cố ý ở trước đạo quán bày lôi đài để thu hút người.
Hết cách, trên núi không học nấu ăn thì làm gì có món ngon để ăn.
Nhiều năm qua Lục Nguyên có thể tự hào nói bây giờ mình tuyệt đối là đại sư đầu bếp.
Lập tức sôi lên.
Một nồi thịt chó mực.
Nghĩ tới đây, Lục Nguyên bất giác chảy nước miếng.
Cộngthêm tiên nhân nhưỡng Lăng Ngọc Châu mang đến, thật là hưởng thụ vôcùng. Ngày như vậy đổi làm tiên nhân cũng không chịu. Nơi này đã trànđầy mùi hướng, bỗng nhiên một bóng người cao gầy nhanh chóng chạy đến.
- Chậc chậc, lục sư huynh. Mới vừa về chưa kịp nghỉ ngơi đã đến đúng lúc ngươi làm thịt chó, hay quá là hay.
Lục Nguyên nhìn qua, đấy chẳng phải là Diệp Phương sao.
Thảmrồi, tại sao mới chuẩn bị hưởng thụ mỹ thực thì cái tên Diệp Phương đếnvậy nè. Không phải trước đó không lâu gã theo sư phụ Phương Nho xuốngnúi rèn luyện sao? Trong một năm qua các đệ tử chân truyền lục tục theosư phụ đi rèn luyện. Chỉ Lục Nguyên không theo sư phụ đi, tất nhiênnguyên nhân một là vì thân thể Lý Nguyên Bạch ngày càng kém, chịu khôngnổi chạy đi đường dài, hai là bây giờ Lục Nguyên đích thực không cần rènluyện đơn giản như vậy. Kỳ thực lý do quan trọng nhất là vì Lục Nguyênlười.
Lục Nguyên liếc qua thấy trải qua những ngày xuống núi rènluyện, khí chất của Diệp Phương có biến đổi, trông giỏi giang hơn trước,xem ra một năm xuống núi rất có tác dụng. Duy nhất không thay đổi làthói quen thích ăn ngon của gã không chút biến đổi.
Hưởng thụ mỹ thực là loại một mình vui không bằng cùng vui.
Một người ăn mỹ thực không vui sướng bằng có nhiều người ăn.
Đương nhiên Lục Nguyên sẽ không khách sáo mời, đã bắt đầu ăn thịt chó mực. Thịt chó mực vào miệng vừa thơm vừa mềm.
Hắn nói:
- Đúng rồi, chẳng phải ngươi theo Phương sư thúc xuống núi rèn luyện sao? Tại sao trở về rồi?
-Lục sư huynh, không lẽ ngươi không biết? Gần đây sắp đến đại năm trămtuổi của chủ Bắc phong chúng ta, Nguyên Nguyên sư bá, cho nên đám chúngta đều chạy trở về.
Diệp Phương thích thú gắp thịt chó mực bỏ vào miệng, nói:
- Ai, đi theo sư phụ ta xuống núi thật làm người muốn khóc, không ăn được thứ gì ngon hết, chỉ có thể làm theo lệ thường.
Sư phụ gã là Quân Tử Kiếm Tiên, bình thường phong cách quân tử, đi theo vị này tất nhiên không có gì hưởng thụ.
Lục Nguyên ngẩn người, nói:
- A, Nguyên Nguyên sư bá sắp đến đại thọ năm trăm tuổi rồi?
LụcNguyên có chút muốn khóc, mình ở Bắc phong xem ra hơi bị cô độc, việcai đều biết chỉ mỗi mình không biết, hèn chi gần đây Lăng Ngọc Châu vềnúi, Diệp Phương cũng trở về.
- Nghe nói đại sư huynh, nhị sư huynh cũng sắp về núi. Đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân mọi người đều sẽ về.
Diệp Phương nói:
- Chắc qua thời gian ngắn trên núi sẽ đến không ít khách.
Hai người ăn vui vẻ vô cùng, đũa bay múa.
……..
Bởivì sắp đến đại thọ năm trăm tuổi của Nguyên Nguyên Thượng Nhân, gần đâyBắc phong đúng là náo nhiệt rất nhiều, thập đại đệ tử chân truyền gầnnhư đều về hết.
Chính vì thập đại đệ tử chân truyền đều về núi, Lục Nguyên phát hiện mình khó thể yên tĩnh.
Lăng Ngọc Châu thỉnh thoảng tìm hắn so kiếm, cái này không nhắc đến.
Chânchính phiền phức là đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình. Haingười này bình thường rảnh rỗi sẽ tìm hắn, muốn lôi kéo. Hai người cạnhtranh nhau, đều muốn làm đời tiếp theo chủ Bắc phong, tranh giành dữdội. Lúc trước khi hắn còn là đồ lười thì không lai giành giật cả, giờhắn biểu hiện hơi nổi chút hai người đó bắt đầu đoạt tới đoạt lui. LụcNguyên chỉ thấy họ rảnh quá, nhức đầu quá đi.
Lần này ở trên núi muốn yên tĩnh cũng khó.
Thôi, xuống núi đi dạo thôi.
LụcNguyên muốn xuống núi, vừa lúc Diệp Phương cũng muốn đi. Khi DiệpPhương ở trên núi, trước mắt sư phụ Phương Nho thì phải làm tiểu quân tửkiếm có khuôn có dạng, mỗi tiếng nói hành động đều phải làm theo quyđịnh, làm sao thoải mái bằng dưới núi. Hai người đều muốn xuống núi đidạo, thiết tam giác trong đó một góc Diệp Viên tất nhiên cũng đi cùng.
Lại là Giang Âm phủ, Giang Âm huyện.
GiangÂm huyện vô cùng phồn hoa, hai bên đường hàng gạo tửu lâu tiệm vải tiệmhoa tiệm cá, vô cùng náo nhiệt, dòng người cuồn cuộn.
Lục Nguyênđi theo dòng người, tay cầm một hồ lô rượu, là mới rót vào khúc thanhlương tửu, vừa uống vài ngụm vừa đi, thoải mái vô cùng, vậy mới là cuộcđời chứ. Hắn đi đi đi, chỉ thấy dòng người cuồn cuộn, như biển người,không biết đang làm gì. Hắn bèn đi qua xem, thuận tiện hỏi người bêncạnh.
- Chỗ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lục Nguyên thuận miệng hỏi, chủ yếu là rảnh quá, ranh đến không có việc gì làm muốn giúp vui.
-A, nghe nói là Tư Mã kiếm quán đóng cửa lâu một năm lại bắt đầu mở nênmọi người đều chạy tới. Tư Mã kiếm quán dựng mười cửa, nếu có thể quavài cửa là sẽ được tiền thưởng khá nhiều, còn có cơ hội tham gia Tư Mãkiếm quán, chuyện tốt như vậy đương nhiên rất nhiều tu tiên giả có mặt.
Tư Mã kiếm quán, Lục Nguyên lập tức hiểu đây là sao.
TưMã kiếm quán là một phần lực lượng dưới tay Tư Mã Trường Bạch. Tư Mãkiếm quán này bình thường dựng mười cửa để người khiêu chiến, nếu có thểvượt vài cửa thì sẽ được nhiều tiền thưởng, còn có cơ hội tham gia vàoTư Mã kiếm quán, đương nhiên được nhiều người hoan nghênh.
Đốivới tán tu, có thể làm thuộc hạ của Tư Mã Trường Bạch có thực lực nhưvậy là việc cực kỳ tốt. Đám tán tu bình thường sầu khổ nhất là không cóngười chỉ dạy, không có người làm núi dựa. Chỉ cần đầu vào đẳng cấp nhưTư Mã Trường Bạch là có thể được người chỉ dạy, có chỗ dựa rồi.
Bình thường Tư Mã kiếm quán không biết đã lôi kéo bao nhiêu tán tu.
Đươngnhiên Tư Mã kiếm quán là thế lực ngoài sáng, không thể lôi kéo nhân vậtquá cường, không thể vượt qua luyện khí kỳ, nếu vượt qua thì vi phạmquy định Bắc phong. Thuộc hạ Tư Mã Trường Bạch còn có lực lượng ngầm thumấy người luyện thể kỳ cao cấp hơn luyện khí kỳ. Tư Mã Trường Bạch dãtâm dào dạt, dưới tay không biết có bao nhiêu lực lượng.
Tấtnhiên một năm trước, trận bão tố Bắc phong đó đã quét đi nhiều cơ sởngầm của Tư Mã Trường Bạch, khi đó hắn cũng biết tới Tư Mã kiếm quán.Nhà kiếm quán này bị buộc phải đóng cửa.
Không ngờ bây giờ Tư Mã kiếm quán đã mở lại.
Tốt lắm.
Khóe môi Lục Nguyên nhếch nụ cười.
Khôngngờ bão tố Bắc phong qua đi một năm Tư Mã Trường Bạch lại bắt đầu hoạtđộng, nhưng nếu đã bị mình gặp được thì phải phá hư một phen. Có thể pháhỏng thế lực của Tư Mã Trường Bạch, mạnh tát mặt gã thì thật là việcthể xác và tinh thần sung sướng. Bất giác hắn thấy hăng hái.
Giang Âm huyện thành.
TưMã kiếm quán lần này lại khai trương. Vì lần khai trương này, quántrưởng Tư Mã kiếm quán, Tư Mã Trường Phong cố ý mời đương triều thư phápđại gia Mễ Kiên viết một tấm bảng dài. Tấm bảng viết ‘Tư Mã kiếm quán’,bốn chữ to rồng bay phượng múa. Trừ điều đó ra, cửa lớn kiếm quán sơnlại màu đỏ, hai con sư tử đổi thành thanh đồng sư tử to lớn.
Ngày hôm nay là ngày Tư Mã kiếm quán khai trương, Tư Mã Trường Phong cố ý ở trước đạo quán bày lôi đài để thu hút người.