Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Phòng mổ- Bệnh viện GOK
"Dao điện"
"Kẹp cầm máu"
Dưới ánh sáng của đèn led, thao tác linh hoạt và tốc độ thần sầu của viện trưởng Hoắc như có ma thuật. Sự cuốn hút mãnh liệt, không ai có thể rời mắt. Tới khi nào họ mới đạt đến đẳng cấp và thần thái này. Tâm vững, sắc mặt không đổi khi đứng trước bất kì tình huống ngoài ý muốn.
Nhớ lại cảnh tượng xuất huyết hiếm gặp khi nãy, mạch bị vỡ ra, máu bắn vào mặt họ. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, tay chân cuống cuồng. Nhưng viện trưởng Hoắc thì lại khác. Nét tập trung trên mặt không đổi, ánh mắt nghiêm nghị chưa lần dao động và bàn tay cũng chưa từng rời bỏ bệnh nhân bất cứ giây phút nào.
Chính thái độ và thần thái bình tĩnh của Hoắc viện trưởng khi xử lý tình huống, đã kéo bọn họ trở lại và tiếp tục ca mổ.
"Tình trạng?"
"Nhịp đập đã trở lại bình thường"
Trưởng y tá bước tới giúp Hoắc Phi lau đi mồ hôi trên trán, trong khi tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ vì đã vượt qua được tình huống khẩn, thì hắn vẫn tận tâm trên từng mũi kim. Thái độ làm việc nghiêm túc của Hoắc viện trưởng khiến họ rất ngưỡng mộ, khác xa với lúc ở ngoài phòng mổ.
"Khâu!"
"Cắt!"
Ca mổ kéo dài hơn hai tiếng đã kết thúc, việc bắt đầu một ca mổ sớm và luân phiên thay các bác sĩ khác trực đêm mỗi tối đã vắt kiệt Hoắc Phi. Không chỉ một mà tất cả mọi người trong bệnh viện đều có thắc mắc chung, một viện trưởng như Hoắc Phi không cần mỗi ngày đều phải thức trực ở bệnh viện. Lý do gì tại sao hắn lại không muốn về nhà.
Một chiến binh trong phòng mổ khi nãy đã biến mất. Cởi khẩu trang ra, hắn cả người mệt mỏi dựa lên cửa.
"Bốp...bốp...!!!!"
Tràng pháo tay dài từ xa vọng đến, Hoắc Phi mở mắt ra nhìn người đang đi tới.
"Chúc mừng chú...vừa nãy đứng trên đó quan sát, tim anh như rớt ra ngoài, cảnh tượng còn kích thích hơn trên phim ảnh."
Từ trên đài quan sát, những hình ảnh sắc nét được camera ghi hình trong lúc Hoắc Phi tiến hành phẫu thuật, Lữ Phong không bỏ sót bất cứ giây phút nào, tái hiện sống động như thật, khiến hắn nhiều lần thót tim.
"Nếu anh đến chỉ để nói những lời nhảm nhí đó thì thôi đi"
Một chút khó chịu thoáng qua, Hoắc Phi xem như kẻ trước mặt không tồn tại, hắn đứng dậy và lướt qua người Lữ Phóng.
"Anh sẽ kết hôn."
Lữ Phóng lên tiếng và cùng lúc đưa thiệp mời đến trước mặt Hoắc Phi.
"Liên quan gì tôi?"
Hoắc Phi nhếch miệng cười, không do dự ném ngay thiệp cưới của Lữ Phóng vào thùng rác nhỏ bên cạnh.
"Anh biết chú sẽ làm vậy, nên đã chuẩn bị một tấm thiệp khác...hôm đó chú phải đến sớm" Lữ Phóng phì cười, vì so với Hoắc Khiêm Hoắc Luật thì Hoắc Phi dể thấu hiểu hơn, tất cả cảm xúc đều bộc lộ ra.
Lần này thì Hoắc Phi không ném vào thùng rác mà cầm chắc trên tay. Suy nghĩ lại, hắn có phần hiếu kì về mắt mũi của cô dâu trông thế nào, có phải ngủ gật trong lúc cầu hôn, mà gật đầu đồng ý làm vợ của Lữ Phóng.
"Viện trưởng!"
Từ trong phòng mổ, y tá trưởng hốt hoảng bước ra, trên tay cầm chiếc điện thoại. Vì không thể liên lạc được Hoắc Phi, nên trợ lý Lưu đã để lại tin nhắn cho vợ hiền gương mẫu.
"Chuyện gì?"
"Viện trưởng! chủ tịch Hoắc xảy ra chuyện."
----------------
Cộp! cộp..!!!
Vượt qua hàng dài hành lang, Hoắc Phi đã chạy đến phòng cấp cứu. Từ phía đối diện cũng có hai kẻ đang khẩn trương chạy đến. Trùng hợp cả ba người Hoắc Luật, Bạch Ngạn Tổ và Hoắc Phi đều có mặt trước cửa phòng cấp cứu cùng một lúc.
Trợ lý Lưu đang ngồi gục mặt, dáng vẻ đơn độc lẻ loi trên băng ghế chờ. Góp phần tạo thêm bầu không khí căng thẳng cho mọi người từ phút giây đầu tiên.
"Khiêm!"
Hoắc Luật, Hoắc Phi và Bạch Ngạn Tổ đều hướng mắt nhìn về phía phòng cấp cứu mà chạy vào, nhưng họ lại không tìm được Hoắc Khiêm. Vài giây sau đó đã chạy ra.
"Chồng! Hoắc chủ tịch đâu, tại sao anh lại ngồi đây?"
Câu hỏi của y tá trưởng là điều mà tất cả mọi người đang nôn nóng muốn biết. Trợ lý Lưu ngẩn mặt lên, đau đớn nhăn nhó nhìn tất cả bọn họ.
"Chủ tịch..đã đi rồi, sao bây giờ các người mới tới."
"Hoắc chủ tịch đã...." Trưởng y tá suy sụp ngã xuống ghế.
"Chủ tịch đi được năm phút"
Trưởng y tá tức giận bật dậy, đánh vào lưng chồng, vì đã tạo không khí và lời thoại dể gây hiểm lầm.
"Dọa chết người ta, chủ tịch đi rồi sao anh còn ngồi ở đây? không phải hai người dính nhau như hình với bóng?" Trưởng ý tá lớn tiếng trách cứ chồng.
"Em tưởng anh muốn sao? nếu không phải vì đuổi theo chủ tịch, anh đã không bị ngã trật chân, phải ngồi ở đây"
Trên người Hoắc Khiêm ngoại trừ những vết trầy xước do kính vỡ làm bị thương thì không có dấu hiệu đáng báo động, nhưng hắn cứ nằm yên cho tới khi đẩy vào phòng cấp cứu. Đứng ở bên ngoài, trợ lý Lưu không ngừng làm những động tác cầu thần khấn quỷ, mãi tới mười phút sau cánh cửa phòng cấp cứu mới được mở ra.
Thật thần kì, người bước ra đầu tiên, không phải là bác sĩ mà là Hoắc Khiêm.
Hắn đang quỳ dưới đất cũng liền bật dậy. Nhưng vì quỳ quá lâu hai chân bị tê liệt, chân trái níu chân phải, cả người liền úp mặt xuống sàn, cho nên không thể đuổi kịp Hoắc Khiêm.
"Có biết anh ấy đi đâu?" Hoắc Phi lên tiếng.
"Tôi không biết, vừa tỉnh dậy là cậu ấy đã bỏ đi."
Nếu Hoắc Khiêm đã tỉnh lại và tự bước xuống giường thì thương tích có thể không nghiêm trọng. Nhưng một Hoắc Khiêm luôn điềm đạm trước mọi tình huống, thì có chuyện quan trọng gì khiến anh ấy phải gấp gáp đến như vậy.
Hoắc Luật liên tục gọi điện nhưng phản hồi là tính hiệu không thể liên lạc được. Cho nên tất cả mọi người đều rất muốn biết hiện tại hắn đang ở đâu.
"Không bắt máy."
"Anh ấy có thể đi đâu?"
-----------------
Đảo Chết- Thôn Kì Lạ
Nhiều năm trôi qua cảnh vật đã thay đổi không ít, nhưng chỉ có cái bốt điện thoại này mười bảy năm như một. Xiêu xẹo yếu ớt, cửa kính thì bể nát, cột sắt lại gỉ sét, phía dưới như một bãi rác hôi thối, đầy những hộp thức ăn nhanh làm cản chỗ đứng.
Nhưng nó vẫn đắc giá như trước.
"Hết giờ!"
Một ông lão U50 tóc bạc bụng phệ đang đứng trước cửa bốt điện thoại, làm một công việc cao cả là nhìn đồng hồ bấm giờ, và chờ người bước ra để thu tiền. Đã trót mang thân phận "đại ca" thì Hợi miệng rộng phải gánh trên vai trách nhiệm nuôi cả mười mấy đàn em.
"Lão Hợi! cho em gọi thêm năm phút, thì lát nữa...."
"Thì cái gì chứ? người tiếp theo."
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp uốn éo bước tới thì Hợi miệng rộng liền lùi sau ba bước, giữ cự ly an toàn. Không phải lão làm cao giá, nhưng tâm có thừa mà lực không đủ. Nếu mười bảy năm trước nhận được lời đề nghị này thì lão không cần đắn đo đáp ứng, nhưng bây giờ thì..
"Người tiếp theo"
Một bóng đen đổ xuống trước mặt lão, dáng dấp cao lớn, âu phục sang trọng, thêm mùi hương nhẹ của nước hoa đắc tiền. Đặc trưng dể nhận ra của người lạ, vì trong thôn không có người nào như vậy.
Hợi miệng rộng ngẩn đầu lên, ánh sáng chói chang của trưa nắng khiến lão có chút hoa mắt không nhận ra, nhưng nụ cười có phần quen thuộc.
"Bạn tốt! đã lâu không gặp."
Đến khi Hoắc Khiêm lên tiếng thì Hợi miệng rộng mới ngờ ngợ nhận ra. Vì ngoại trừ một người duy nhất lão biết, trên đời này không còn ai khác gọi lão là "bạn tốt" nữa.
"Cậu...cậu là Khiêm ngốc"
----------------
Mười phút sau, trong căn nhà gỗ cách bốt điện thoại không xa. Đảo mắt nhìn căn nhà nhỏ quen thuộc, gợi nhớ những hồi ức buồn cười của trước đây. Nhưng đó cũng là những kỉ niệm khó quên trong đời Hoắc Khiêm.
Để tìm đến được đây không phải là dể dàng, hắn phải mất hơn mười bảy năm. Một khoảng thời gian rất dài, lần này hắn nhất định sẽ không để lạc mất cô.
"Anh Hợi! hiện giờ Dục Uyển đang ở đâu? anh có biết tung tích gì của cô ấy." Hoắc Khiêm khẩn trương lên tiếng, hắn đã phải đi ngược một vòng để tìm ra Hợi miệng rộng.
Sau khi nhớ ra hắn đã tìm đến ngay Đảo chết, nhưng tất cả mọi người đều không biết gì. Người duy nhất hắn có thể nhờ cậy là Hợi miệng rộng, nhưng gã lại không mặt ở Đảo chết. Hỏi mới biết một tháng trước, Hợi miệng rộng vì thua cá cược với anh em Từ Tam nên dẫn đàn em đến thôn Kì Lạ.
"Sau cái đêm thất lạc cậu, Dục Uyển được một người thanh niên đưa vào bệnh viện..sau đó chúng tôi mất dần liên lạc, hiện giờ tôi cũng không biết cô ấy đang ở đâu"
Đáp án của Hợi miệng rộng đã làm vụt tắt mọi hi vọng của Hoắc Khiêm, nhiều năm như vậy rồi để tìm kiếm một người không phải dể, nếu như hắn có thể nhớ ra cô sớm hơn.
Dục Uyển, em đang ở đâu....
-----------
Lữ gia.
Biệt thự to lớn mang phong cách hoàng gia, lại thêm hai hàng vệ sỉ áo đen xếp dài từ cổng lớn đến đại sảnh càng tăng thêm khí thế hòa nhoáng bức người.
Một chiếc Bentley màu đen quý phái lượn một vòng quanh vòi nước và dừng lại trước biệt thự. Lữ Phóng đẩy cửa bước xuống tất cả người hầu trong nhà đều cúi chào, lướt qua hàng người, hắn cởi áo khoác đưa vội cho quản gia, rồi bước nhanh lên lầu.
"Cô ấy thế nào?"
"Phu nhân vẫn nhốt mình trong phòng như mọi ngày, không muốn gặp ai."
Hít một hơi thật sâu, Lữ Phóng đặt tay lên chốt cửa và chuẩn bị mở ra. Lường trước được chuyện gì có thể xảy ra,vừa đẩy cửa vào hắn đã cúi người xuống.
"Vèo...o...!!!"
Một chiếc gối từ bên trong bay thẳng ra ngoài.
Không phải hắn có khả năng tiên đoán trước, mà là được người phụ nữ này "luyện" mãi thành thói quen. Chín lần như một, khi bước vào căn phòng này hắn đều bị tập kích bất ngờ. Lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn, tối qua hắn còn bị ném cả quyển sách vào đầu.
Trước mắt Lữ Phóng là người phụ nữ xinh đẹp, với khuôn mặt nhỏ nhắn và mái tóc đen bồng mượt mà, mặc trên người chiếc váy mềm mại màu trắng. Điểm cuốn hút chính là đôi mắt long lanh hút hồn, khóe mắt đang đỏ rực như muốn nuốt chửng hắn. Cũng chính đôi mắt này, mà suốt nhiều năm hắn không thể quên. Chỉ duy nhất có một mình cô là người cho hắn cảm giác muốn được sở hữu.
"Là ai đã chọc giận em" Lữ Phóng bước tới nhặt cái gối lên và đặt xuống giường
"Đồ khốn! chính là anh"
Nhắm thẳng cánh cửa đang mở rộng mà lao đến. Nhưng chỉ một động thái nhỏ, Lữ Phóng đã biết cô muốn gì, hắn nhanh chân hơn chắn trước cửa, ôm chặt lấy cô và ném lên giường.
"Em biết rõ là trốn không thoát, tại sao phải làm chuyện phí sức?"
Hắn phủ lấy người cô, bằng sức lực cường hãn khống chế cô dưới thân. Dù cố sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi hai cánh tay rắn chắc của hắn. Được rồi, giống như mọi lần cô đầu hàng.
"Lữ Phóng! anh tài hoa xuất chúng, tướng mạo lại hơn người...bên ngoài có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp muốn gả cho anh, tại sao miễn cưỡng ép buộc một bà thím như tôi?"
"Tôi tài hoa xuất chúng, dung mạo hơn người...vậy tại sao em không chịu gả cho tôi, người tôi muốn cưới chỉ có một..là em, Hoắc Dục Uyển."
Một tháng trước.....
******* hết chương 8 *****
"Dao điện"
"Kẹp cầm máu"
Dưới ánh sáng của đèn led, thao tác linh hoạt và tốc độ thần sầu của viện trưởng Hoắc như có ma thuật. Sự cuốn hút mãnh liệt, không ai có thể rời mắt. Tới khi nào họ mới đạt đến đẳng cấp và thần thái này. Tâm vững, sắc mặt không đổi khi đứng trước bất kì tình huống ngoài ý muốn.
Nhớ lại cảnh tượng xuất huyết hiếm gặp khi nãy, mạch bị vỡ ra, máu bắn vào mặt họ. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, tay chân cuống cuồng. Nhưng viện trưởng Hoắc thì lại khác. Nét tập trung trên mặt không đổi, ánh mắt nghiêm nghị chưa lần dao động và bàn tay cũng chưa từng rời bỏ bệnh nhân bất cứ giây phút nào.
Chính thái độ và thần thái bình tĩnh của Hoắc viện trưởng khi xử lý tình huống, đã kéo bọn họ trở lại và tiếp tục ca mổ.
"Tình trạng?"
"Nhịp đập đã trở lại bình thường"
Trưởng y tá bước tới giúp Hoắc Phi lau đi mồ hôi trên trán, trong khi tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rạng rỡ vì đã vượt qua được tình huống khẩn, thì hắn vẫn tận tâm trên từng mũi kim. Thái độ làm việc nghiêm túc của Hoắc viện trưởng khiến họ rất ngưỡng mộ, khác xa với lúc ở ngoài phòng mổ.
"Khâu!"
"Cắt!"
Ca mổ kéo dài hơn hai tiếng đã kết thúc, việc bắt đầu một ca mổ sớm và luân phiên thay các bác sĩ khác trực đêm mỗi tối đã vắt kiệt Hoắc Phi. Không chỉ một mà tất cả mọi người trong bệnh viện đều có thắc mắc chung, một viện trưởng như Hoắc Phi không cần mỗi ngày đều phải thức trực ở bệnh viện. Lý do gì tại sao hắn lại không muốn về nhà.
Một chiến binh trong phòng mổ khi nãy đã biến mất. Cởi khẩu trang ra, hắn cả người mệt mỏi dựa lên cửa.
"Bốp...bốp...!!!!"
Tràng pháo tay dài từ xa vọng đến, Hoắc Phi mở mắt ra nhìn người đang đi tới.
"Chúc mừng chú...vừa nãy đứng trên đó quan sát, tim anh như rớt ra ngoài, cảnh tượng còn kích thích hơn trên phim ảnh."
Từ trên đài quan sát, những hình ảnh sắc nét được camera ghi hình trong lúc Hoắc Phi tiến hành phẫu thuật, Lữ Phong không bỏ sót bất cứ giây phút nào, tái hiện sống động như thật, khiến hắn nhiều lần thót tim.
"Nếu anh đến chỉ để nói những lời nhảm nhí đó thì thôi đi"
Một chút khó chịu thoáng qua, Hoắc Phi xem như kẻ trước mặt không tồn tại, hắn đứng dậy và lướt qua người Lữ Phóng.
"Anh sẽ kết hôn."
Lữ Phóng lên tiếng và cùng lúc đưa thiệp mời đến trước mặt Hoắc Phi.
"Liên quan gì tôi?"
Hoắc Phi nhếch miệng cười, không do dự ném ngay thiệp cưới của Lữ Phóng vào thùng rác nhỏ bên cạnh.
"Anh biết chú sẽ làm vậy, nên đã chuẩn bị một tấm thiệp khác...hôm đó chú phải đến sớm" Lữ Phóng phì cười, vì so với Hoắc Khiêm Hoắc Luật thì Hoắc Phi dể thấu hiểu hơn, tất cả cảm xúc đều bộc lộ ra.
Lần này thì Hoắc Phi không ném vào thùng rác mà cầm chắc trên tay. Suy nghĩ lại, hắn có phần hiếu kì về mắt mũi của cô dâu trông thế nào, có phải ngủ gật trong lúc cầu hôn, mà gật đầu đồng ý làm vợ của Lữ Phóng.
"Viện trưởng!"
Từ trong phòng mổ, y tá trưởng hốt hoảng bước ra, trên tay cầm chiếc điện thoại. Vì không thể liên lạc được Hoắc Phi, nên trợ lý Lưu đã để lại tin nhắn cho vợ hiền gương mẫu.
"Chuyện gì?"
"Viện trưởng! chủ tịch Hoắc xảy ra chuyện."
----------------
Cộp! cộp..!!!
Vượt qua hàng dài hành lang, Hoắc Phi đã chạy đến phòng cấp cứu. Từ phía đối diện cũng có hai kẻ đang khẩn trương chạy đến. Trùng hợp cả ba người Hoắc Luật, Bạch Ngạn Tổ và Hoắc Phi đều có mặt trước cửa phòng cấp cứu cùng một lúc.
Trợ lý Lưu đang ngồi gục mặt, dáng vẻ đơn độc lẻ loi trên băng ghế chờ. Góp phần tạo thêm bầu không khí căng thẳng cho mọi người từ phút giây đầu tiên.
"Khiêm!"
Hoắc Luật, Hoắc Phi và Bạch Ngạn Tổ đều hướng mắt nhìn về phía phòng cấp cứu mà chạy vào, nhưng họ lại không tìm được Hoắc Khiêm. Vài giây sau đó đã chạy ra.
"Chồng! Hoắc chủ tịch đâu, tại sao anh lại ngồi đây?"
Câu hỏi của y tá trưởng là điều mà tất cả mọi người đang nôn nóng muốn biết. Trợ lý Lưu ngẩn mặt lên, đau đớn nhăn nhó nhìn tất cả bọn họ.
"Chủ tịch..đã đi rồi, sao bây giờ các người mới tới."
"Hoắc chủ tịch đã...." Trưởng y tá suy sụp ngã xuống ghế.
"Chủ tịch đi được năm phút"
Trưởng y tá tức giận bật dậy, đánh vào lưng chồng, vì đã tạo không khí và lời thoại dể gây hiểm lầm.
"Dọa chết người ta, chủ tịch đi rồi sao anh còn ngồi ở đây? không phải hai người dính nhau như hình với bóng?" Trưởng ý tá lớn tiếng trách cứ chồng.
"Em tưởng anh muốn sao? nếu không phải vì đuổi theo chủ tịch, anh đã không bị ngã trật chân, phải ngồi ở đây"
Trên người Hoắc Khiêm ngoại trừ những vết trầy xước do kính vỡ làm bị thương thì không có dấu hiệu đáng báo động, nhưng hắn cứ nằm yên cho tới khi đẩy vào phòng cấp cứu. Đứng ở bên ngoài, trợ lý Lưu không ngừng làm những động tác cầu thần khấn quỷ, mãi tới mười phút sau cánh cửa phòng cấp cứu mới được mở ra.
Thật thần kì, người bước ra đầu tiên, không phải là bác sĩ mà là Hoắc Khiêm.
Hắn đang quỳ dưới đất cũng liền bật dậy. Nhưng vì quỳ quá lâu hai chân bị tê liệt, chân trái níu chân phải, cả người liền úp mặt xuống sàn, cho nên không thể đuổi kịp Hoắc Khiêm.
"Có biết anh ấy đi đâu?" Hoắc Phi lên tiếng.
"Tôi không biết, vừa tỉnh dậy là cậu ấy đã bỏ đi."
Nếu Hoắc Khiêm đã tỉnh lại và tự bước xuống giường thì thương tích có thể không nghiêm trọng. Nhưng một Hoắc Khiêm luôn điềm đạm trước mọi tình huống, thì có chuyện quan trọng gì khiến anh ấy phải gấp gáp đến như vậy.
Hoắc Luật liên tục gọi điện nhưng phản hồi là tính hiệu không thể liên lạc được. Cho nên tất cả mọi người đều rất muốn biết hiện tại hắn đang ở đâu.
"Không bắt máy."
"Anh ấy có thể đi đâu?"
-----------------
Đảo Chết- Thôn Kì Lạ
Nhiều năm trôi qua cảnh vật đã thay đổi không ít, nhưng chỉ có cái bốt điện thoại này mười bảy năm như một. Xiêu xẹo yếu ớt, cửa kính thì bể nát, cột sắt lại gỉ sét, phía dưới như một bãi rác hôi thối, đầy những hộp thức ăn nhanh làm cản chỗ đứng.
Nhưng nó vẫn đắc giá như trước.
"Hết giờ!"
Một ông lão U50 tóc bạc bụng phệ đang đứng trước cửa bốt điện thoại, làm một công việc cao cả là nhìn đồng hồ bấm giờ, và chờ người bước ra để thu tiền. Đã trót mang thân phận "đại ca" thì Hợi miệng rộng phải gánh trên vai trách nhiệm nuôi cả mười mấy đàn em.
"Lão Hợi! cho em gọi thêm năm phút, thì lát nữa...."
"Thì cái gì chứ? người tiếp theo."
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp uốn éo bước tới thì Hợi miệng rộng liền lùi sau ba bước, giữ cự ly an toàn. Không phải lão làm cao giá, nhưng tâm có thừa mà lực không đủ. Nếu mười bảy năm trước nhận được lời đề nghị này thì lão không cần đắn đo đáp ứng, nhưng bây giờ thì..
"Người tiếp theo"
Một bóng đen đổ xuống trước mặt lão, dáng dấp cao lớn, âu phục sang trọng, thêm mùi hương nhẹ của nước hoa đắc tiền. Đặc trưng dể nhận ra của người lạ, vì trong thôn không có người nào như vậy.
Hợi miệng rộng ngẩn đầu lên, ánh sáng chói chang của trưa nắng khiến lão có chút hoa mắt không nhận ra, nhưng nụ cười có phần quen thuộc.
"Bạn tốt! đã lâu không gặp."
Đến khi Hoắc Khiêm lên tiếng thì Hợi miệng rộng mới ngờ ngợ nhận ra. Vì ngoại trừ một người duy nhất lão biết, trên đời này không còn ai khác gọi lão là "bạn tốt" nữa.
"Cậu...cậu là Khiêm ngốc"
----------------
Mười phút sau, trong căn nhà gỗ cách bốt điện thoại không xa. Đảo mắt nhìn căn nhà nhỏ quen thuộc, gợi nhớ những hồi ức buồn cười của trước đây. Nhưng đó cũng là những kỉ niệm khó quên trong đời Hoắc Khiêm.
Để tìm đến được đây không phải là dể dàng, hắn phải mất hơn mười bảy năm. Một khoảng thời gian rất dài, lần này hắn nhất định sẽ không để lạc mất cô.
"Anh Hợi! hiện giờ Dục Uyển đang ở đâu? anh có biết tung tích gì của cô ấy." Hoắc Khiêm khẩn trương lên tiếng, hắn đã phải đi ngược một vòng để tìm ra Hợi miệng rộng.
Sau khi nhớ ra hắn đã tìm đến ngay Đảo chết, nhưng tất cả mọi người đều không biết gì. Người duy nhất hắn có thể nhờ cậy là Hợi miệng rộng, nhưng gã lại không mặt ở Đảo chết. Hỏi mới biết một tháng trước, Hợi miệng rộng vì thua cá cược với anh em Từ Tam nên dẫn đàn em đến thôn Kì Lạ.
"Sau cái đêm thất lạc cậu, Dục Uyển được một người thanh niên đưa vào bệnh viện..sau đó chúng tôi mất dần liên lạc, hiện giờ tôi cũng không biết cô ấy đang ở đâu"
Đáp án của Hợi miệng rộng đã làm vụt tắt mọi hi vọng của Hoắc Khiêm, nhiều năm như vậy rồi để tìm kiếm một người không phải dể, nếu như hắn có thể nhớ ra cô sớm hơn.
Dục Uyển, em đang ở đâu....
-----------
Lữ gia.
Biệt thự to lớn mang phong cách hoàng gia, lại thêm hai hàng vệ sỉ áo đen xếp dài từ cổng lớn đến đại sảnh càng tăng thêm khí thế hòa nhoáng bức người.
Một chiếc Bentley màu đen quý phái lượn một vòng quanh vòi nước và dừng lại trước biệt thự. Lữ Phóng đẩy cửa bước xuống tất cả người hầu trong nhà đều cúi chào, lướt qua hàng người, hắn cởi áo khoác đưa vội cho quản gia, rồi bước nhanh lên lầu.
"Cô ấy thế nào?"
"Phu nhân vẫn nhốt mình trong phòng như mọi ngày, không muốn gặp ai."
Hít một hơi thật sâu, Lữ Phóng đặt tay lên chốt cửa và chuẩn bị mở ra. Lường trước được chuyện gì có thể xảy ra,vừa đẩy cửa vào hắn đã cúi người xuống.
"Vèo...o...!!!"
Một chiếc gối từ bên trong bay thẳng ra ngoài.
Không phải hắn có khả năng tiên đoán trước, mà là được người phụ nữ này "luyện" mãi thành thói quen. Chín lần như một, khi bước vào căn phòng này hắn đều bị tập kích bất ngờ. Lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn, tối qua hắn còn bị ném cả quyển sách vào đầu.
Trước mắt Lữ Phóng là người phụ nữ xinh đẹp, với khuôn mặt nhỏ nhắn và mái tóc đen bồng mượt mà, mặc trên người chiếc váy mềm mại màu trắng. Điểm cuốn hút chính là đôi mắt long lanh hút hồn, khóe mắt đang đỏ rực như muốn nuốt chửng hắn. Cũng chính đôi mắt này, mà suốt nhiều năm hắn không thể quên. Chỉ duy nhất có một mình cô là người cho hắn cảm giác muốn được sở hữu.
"Là ai đã chọc giận em" Lữ Phóng bước tới nhặt cái gối lên và đặt xuống giường
"Đồ khốn! chính là anh"
Nhắm thẳng cánh cửa đang mở rộng mà lao đến. Nhưng chỉ một động thái nhỏ, Lữ Phóng đã biết cô muốn gì, hắn nhanh chân hơn chắn trước cửa, ôm chặt lấy cô và ném lên giường.
"Em biết rõ là trốn không thoát, tại sao phải làm chuyện phí sức?"
Hắn phủ lấy người cô, bằng sức lực cường hãn khống chế cô dưới thân. Dù cố sức vùng vẫy nhưng vẫn không thoát khỏi hai cánh tay rắn chắc của hắn. Được rồi, giống như mọi lần cô đầu hàng.
"Lữ Phóng! anh tài hoa xuất chúng, tướng mạo lại hơn người...bên ngoài có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp muốn gả cho anh, tại sao miễn cưỡng ép buộc một bà thím như tôi?"
"Tôi tài hoa xuất chúng, dung mạo hơn người...vậy tại sao em không chịu gả cho tôi, người tôi muốn cưới chỉ có một..là em, Hoắc Dục Uyển."
Một tháng trước.....
******* hết chương 8 *****