Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
"Anh! có khi nào Hoắc Phù được chọn?"
"Em đừng dọa anh...đám người ở L&U chắc không điên như vậy?"
Nếu không phải tối qua vô tình phát hiện ra tấm áp phích trong phòng của Hoắc Phù, anh em họ sẽ không biết cô có ý định tham gia cuộc tuyển chọn người đại diện mới cho L&U. Thế giới giải trí phức tạp cỡ nào không cần liệt kê thì mọi người đều đã biết, lại thêm căn bệnh kì quái vô phương chữa của Hoắc Phù, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra sóng gió.
Mượn cớ là cứu vớt chúng sinh thiên hạ, đảm bảo an toàn cho người dân đi đường như lời Hoắc Phù đã vạch tội hai ông anh thần thánh của mình mấy ngày trước. Hoắc Kiêu đã được ra yêu cầu nếu Hoắc Phù muốn ra khỏi nhà thì phải mặc chiếc váy hắn đã "ủ" sẵn một đêm.
Chiếc váy đó hoàn toàn bình thường như bao chiếc váy khác, có thân cổ và tay áo. Ngoại trừ điểm khác biệt là mùi hôi tựa như mắm thối bốc ra. Biết trước là sẽ không ngăn được Hoắc Phù, nên chỉ có thể giảm thiểu khả năng được chọn của cô xuống mức thấp nhất.
"Sao bên đó đông người như vậy?"
"Qua đó xem"
Ngay lối vào khu thương mại cảnh tượng rất náo loạn, mọi người đều bu lại xem rất là đông. Tiếng người khóc lóc, tiếng còi xe cấp cứu, xen lẫn tiếng bàn tán của người xung quanh. Hành động bất chấp nguy hiểm xả thân cứu người của Hoắc Khiêm vừa rồi đã gây chấn động cho mọi người.
"Người đó không phải là Hoắc chủ tịch?"
"Phải đó...không biết có sao không nữa? cả một tấm kính đập lên người, bị thương chắc không nhẹ đâu?"
Khi Hoắc Lôi và Hoắc Kiêu vừa đến gần đám đông, cũng là lúc Hoắc Khiêm được người của bệnh viện khiêng lên xe cấp cứu.
Không hẳn vì Hoắc Khiêm là người tài trợ học bổng cho mình, mà là ông chú đầu tiên cho Hoắc Lôi cảm giác vừa thân quen lại gần gũi, cho nên nhìn thấy hắn bị thương, Hoắc Lôi cũng có chút lo lắng.
"Em quen ông ta?"
"Ông chú đó là người tài trợ học bổng cho em, người mà em hay nói có khuôn mặt giống hệt anh."
"Trên đời này người giống nhau có rất nhiều, khi ở đài truyền hình L&U anh cũng từng nhìn thấy một ông chú giống em, nếu không phải chúng ta là anh em sinh ba...anh cho rằng đó là cha em"
"Anh nói thật?"
"Đùa với em...không cần nghiêm túc như vậy, đi thôi"
Trên đường về nhà hai anh em họ vẫn không thể yên tâm, trên đời này người điên cũng có rất nhiều. Nếu như đứa em gái ngốc nghếch của họ thật sự được trọn trúng thì lớn chuyện . Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Cho nên hai anh em họ đã đến L&U
Ngay sau cái thông báo tổng giám đốc có việc gấp nên buổi tuyển trọn đã bị hủy thì tất cả thí sinh đều ra về. Dưới sảnh chỉ còn lại có vài người bao gồm cả Hoắc Phù, vừa nãy cô đã hỏi qua bảo vệ gác cửa, ông chú đó không ngờ chính là tổng giám đốc của L&U.
Lúc nãy vì Hoắc Luật vội đi nên cô chưa kịp nói gì, chỉ đưa cho Hoắc Phù tấm danh thiếp. Hắn nói nếu có chuyện gì thì ngày mai đến công ty gặp hắn. Nhưng cô không muốn phải đợi đến sáng mai, cho nên dù phải chờ hàng tiếng đồng hồ Hoắc Phù cũng quyết tâm phải gặp cho được Hoắc Luật, nhưng có điều là...
"Mặt cậu sao đỏ dữ vậy?"
"Mình không biết nữa...chỉ cảm thấy trong người rất nóng, rất muốn..muốn.."
Thời tiết nóng dần, nhiệt độ cũng tăng cao, nên tuyến mồ hôi hoạt động hơi bị nhiều. Thật ra Hoắc Phù cũng không muốn gây họa như vậy, mặc dù cô không ngừng lau đi. Nhưng chỉ vì cái mũi của cô bạn kế bên quá nhạy, nhạt như vậy vẫn ngửi ra.
"Cậu có ổn không?"
"Mình khó chịu quá...chân đứng không vững nữa rồi."
Hai thí sinh nữ tham gia tuyển chọn cùng với Hoắc Phù vì chờ taxi đến nên vẫn còn đứng đây. Một trong hai người lại nhạy cảm với mùi hương kích dục của Hoắc Phù, cả người khó chịu ngứa ngáy, tay chân bắt đầu làm loạn sang người kế bên.
"Taxi..!!"
Nhìn cô gái kia bước vào taxi Hoắc Phù cảm thấy nhẹ cả người. Chỉ cần không tiếp tục ngửi thấy nữa, cô gái đó sẽ trở lại bình thường.
Taxi vừa biến mất thì xe của Hoắc Luật cũng vừa về đến. Trong xe hắn đã vài lần gọi điện cho Hoắc Khiêm nhưng tính hiệu ngoài vùng phủ sóng.
Hoắc Khiêm không phải là người khiến kẻ khác lo lắng, về điểm này Hoắc Luật rất yên tâm. Nhưng chỉ vướng mắc trong lòng, không biết có chuyện gì phải cấp thiết làm ngay khi vừa tỉnh dậy.
"Sao cháu còn ở đây?" Hắn vừa bước xuống xe thì đã nhìn thấy Hoắc Phù.
"Chú! cháu có chuyện muốn nói với chú"
Sự gắn kết giữa người với người thật kì lạ, có những người ngày ngày đối mặt lại không chút cảm giác, nhưng người mới lần đầu gặp mặt lại để ấn tượng khó phai. Loại thứ hai chính là đang nói đến cô nhóc này.
Mười năm trước, có một cô nhóc chạy theo sau và nắm chặt lấy vạt áo của hắn. "Chú! chú có bạn gái chưa? mẹ cháu rất xinh đẹp...chúng có muốn làm bạn trai của mẹ cháu?". Lúc đó hắn chỉ cười vì sự ngây ngô của Hoắc Phù, thỉnh thoảng hắn lại nghĩ nếu như mình có một đứa con gái đáng yêu như vậy, cũng không phải là quá tệ.
Nên khi có cơ hội quay lại hắn đã tìm đến địa chỉ nhà. Nhưng cô nhóc đã dọn đi. Lần này gặp lại đã là mười năm, cô nhóc năm nào đã trở thành thiếu nữ.
"Không phải cháu nói có chuyện muốn nói với chú?"
Hoắc Luật đang dựa lưng ra ghế, hơn cả năm phút trôi qua. Hoắc Phù vẫn không biết bắt đầu mở lời như thế nào.
"Chú! chú chọn cháu làm người đại diện mới cho U&L được không? cháu biết chú là tổng giám đốc của U&L...chú hãy chọn cháu đi."
"Người muốn làm đại diện của U&L có rất nhiều, tại sao chú phải chọn cháu...cho chú lý do"
Ngoại trừ căn bệnh không dám công khai, thì mặt đẹp dáng chuẩn là thứ duy nhất cô cảm nhận mình có. Nhưng thứ duy nhất đó lại là đại trà ở cái thành phố đông dân cư này, ngoài cửa có cả trăm ngàn thí sinh đều hơn hẳn cô. Sau khi sàn lọc đắn đo hơn ba mươi giây, cuối cùng Hoắc Phù đã biết mình có điểm gì hơn người.
"Chú! cháu có hai người anh trai rất cực phẩm, khuôn mặt, dáng người hay khí chất đều hơn hẳn rất nhiều người, không phải cháu nói khoác đâu...chú sẽ không thể tìm được ai xuất sắc hơn, cho nên chỉ cần chú chọn cháu là có thể toàn quyền sử dụng hai người họ."
Dù không muốn thừa nhận, nhưng hai người đó là điều duy nhất cô có thể đem ra khoe khoang với mọi người. Nếu hỏi cô có ưu điểm gì thì cả giờ cũng không nghĩ ra, nhưng nói về hai người họ thì không cần phải suy nghĩ có thể nói thao thao bất tuyệt.
"Ha..a...!!!"
Hoắc Luật nhịn không được mà phì cười, cảm giác lại quay về như trước đây. Có một cô nhóc đem mẹ mình đẩy cho hắn, nhưng hắn không cảm thấy chút chán ghét hay khó chịu mà rất đáng yêu.
"Cháu là đang đem anh hai mình rao bán, bọn họ có biết chuyện này?"
"Chú không cần lo chuyện đó... chỉ cần chú đồng ý, cháu nhất định sẽ có cách."
Chỉ cần mẹ họ có thể trở về, để hai người đó hi sinh một chút da thịt chắc cũng không sao.
"Chú! có phải chú đã đồng ý?"
Nhìn thấy cụ cười của Hoắc Luật thì Hoắc Phù mừng đến nhảy cẫng lên, vì cô biết là hắn đã đồng ý.
Hoắc Luật như thất thần khi nhìn thấy bộ dạng rạng ngời này của Hoắc Phù. Giờ thì hắn đã hiểu lý do vì sao cô nhóc này tạo cho hắn cảm giác thân quen, vì nụ cười và đôi mắt đó có vài phần giống với Dục Uyển.
"Chú! cháu có thể có thêm một yêu cầu nhỏ được không?"
Mười phút sau.
"Rầm..m..!!!"
Hoắc Phù hớn hở rời khỏi phòng, cánh cửa đóng sập lại sau lưng. Trong phòng Hoắc Luật vẫn dững dưng như không có chuyện gì, trong khi đó người phụ tá thì đứng ngồi không yên, hắn thật sự không nhìn ra cô nhóc đó có điểm gì đặc biệt, tại sao tổng giám đốc lại coi trọng cô ta.
"Tổng giám đốc! cô nhóc đó vẫn chưa phải là nhân viên của công ty, tại sao anh lại..."
Anh phụ tá còn chưa nói xong thì Hoắc Luật đã lên tiếng cắt ngang.
"Quảng cáo của chủ tịch Mã khi nào quay xong?"
"Chị San nói trong người vẫn chưa khỏe hẳn, nên đạo diễn Cao đã hủy lịch quay?"
"Cậu gọi điện cho đạo diễn Cao, nói cậu ta...quảng cáo của chủ tịch Mã tuần sau tiếp tục quay, tôi đã tìm được người thay Phối San"
Sau khi người phụ tá rời khỏi phòng, thì Hoắc Luật đã nhận được điện thoại của Hoắc Khiêm. Hắn lập tức nhận ngay điện thoại.
"Anh đang ở đâu?"
Bầu không khí trở nên lắng động vài giây, hắn có thể cảm nhận hơi thở nặng nề của Hoắc Khiêm. Có vẻ chuyện sắp nói ra rất nghiêm trọng.
"Khiêm! có chuyện gì?"
"Luật! anh có chuyện muốn nói với em...liên quan đến Dục Uyển"
-------------------------------
"Thật quá đáng"
"Tại sao cậu có thể làm vậy, Hoắc Phi vì ai thủ tiết, Hoắc Luật sống như thầy tu, còn mình...ngần ấy năm cũng không dám nhắc một chữ "Dục" trước mặt hai người họ, mà cậu lại che giấu bí mật này suốt nhiều năm."
Thật ra trước khi Bạch Ngạn Tổ đến thì cảm xúc của Hoắc Luật và Hoắc Phi cũng dữ dội mãnh liệt không kém. Vừa vui mừng, vừa tức giận lại vừa đố kị. Vui vì Dục Uyển vẫn còn sống, giận vì Hoắc Khiêm đã che giấu chuyện đó suốt nhiều năm, đố kị vì khoảng thời gian một năm gắn bó giữa Hoắc Khiêm và Dục Uyển.
"Mắng xong chưa? nếu xong rồi thì ngồi xuống, mình cần cậu giúp" Hoắc Khiêm lên tiếng.
"Muốn mình làm gì?"
Hắn cũng không muốn tìm đến Bạch Ngạn Tổ, nhưng hiện tại hắn lại không nghĩ ra người nào có khả năng hơn.
"Mình đã điều tra ra năm đó Dục Uyển đã sinh ba tại bệnh viện..."
"Sinh ba...đây có phải là truyền thống nhà cậu?"
Hoắc Khiêm còn chưa nói xong, thì Bạch Ngạn Tổ đã cười đến giòn tan, ngã nghiêng chỗ ngồi.
"Vèo...!!!"
Hoắc phi cầm chiếc gối ném thẳng lên mặt của Bạch Ngạn Tổ, kịp lúc ngăn lại tiếng cười của hắn.
"Cậu có thể nghiêm túc hơn?" Hoắc Luật lên tiếng.
"Xin lỗi! sinh ba đâu phải là chuyện tầm thường, mình tưởng chỉ có ba cậu là đặc biệt, không ngờ Dục Uyển mới là lợi hại nhất."
"Cậu thôi lảm nhảm, nghe anh Khiêm nói hết" Hoắc Phi cắt lời
"OK! bây giờ mình đã nghiêm túc...Hoắc chủ tịch, cậu nói tiếp đi"
Sau khi xác định Bạch Ngạn Tổ thật sự đã nghiêm túc trên ghế ngồi, thì Hoắc Khiêm mới chậm rãi nói tiếp.
"Người bảo hộ tên là Dịch Nam, mình nghĩ có thể bọn mình biết cậu ta, nhưng anh ta cũng đã chết nhiều năm...việc tìm Dục Uyển cũng trở nên khó khăn, mình muốn cậu giúp mình tìm ra mẹ con họ"
Trước có một Hoắc Phi si tình rồ dại, sau là Hoắc Luật cố chấp không quên, giờ lại thêm Hoắc Khiêm tính chiếm hữu cao. Gánh nặng trên vai hắn cảm thấy rất lớn.
"Đã mười mấy năm trôi qua, nếu như...mình chỉ nói là nếu như, Dục Uyển vì một phút yếu lòng mà..."
"Cậu muốn nói, nếu như cô ấy đã có gia đình, bên cạnh có thêm một người đàn ông?"
Lời mà Bạch Ngạn Tổ e ngại không dám nói ra lại được Hoắc Khiêm nói một cách thẳng thừng. Khổ sổ tìm kiếm, nhưng kết quả lại chua chát như vậy thì thà đừng gặp còn hơn. Hắn cũng chỉ là lo nghĩ cho cảm nhận của anh em tốt của mình, trước khi hắn dốc toàn bộ lực lưỡng của Bạch Bang vào cuộc tìm kiếm.
"Nếu Dục Uyển có thể tìm được một người đàn ông thật sự yêu cô ấy, và một gia đình viên mãn...mình sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của cô ấy."
Không phụ hai tiếng tình thánh mà Bạch Ngạn Tổ giành cho Hoắc Luật, đáp án đi sâu vào lòng người.
"Có chồng thì đã sao? Hoắc Phi này không tin sẽ không hạ gục được hắn...mình đã lỡ mất cô ấy rất nhiều năm, sẽ không nhường cô ấy cho bất cứ người đàn ông nào."
Đúng là tác phong làm việc của Hoắc Phi, Bạch Ngạn Tổ hoàn toàn không bất ngờ trước đáp án này chút nào.
"Chỗ Dịch Nam ở trước đây rất gần với Đảo Chết, đó lại là lãnh địa của Bạch Bang...việc tìm kiếm người tất cả đều nhờ vào cậu." Hoắc Khiêm lên tiếng.
Quay lại việc tìm người thì Bạch Ngạn Tổ lại nhớ ra một chuyện. Khuôn mặt của Hoắc Lôi lại bất ngờ xuất hiện trong đầu hắn. Dù không chút liên quan, nhưng mỗi lần đụng mặt thằng nhóc đó, là hắn lại nghĩ ngay đến vấn đề này.
"Cậu nói Dục Uyển sinh ba...hai trai, một gái?"
"Thì sao?" Hoắc Khiêm nghi hoặc nhìn Bạch Ngạn Tổ.
"Cậu còn nhớ thằng nhóc Hoắc Lôi, chúng ta gặp cách đây một tháng tại nhà hàng Pháp...có khuôn mặt rất giống với Luật, mình từng nói đùa...có thể là con rơi của Luật"
Đột nhiên bị kéo vào câu chuyện, kẻ ngoài cuộc như Hoắc Luật không thể dửng dưng đứng nhìn, mà liền nhảy vào cuộc.
"Hai người đang nói đến thằng nhóc nào?" Hắn nhìn Bạch Ngạn Tổ rồi nhìn sang Hoắc Khiêm.
Khiêm nói Dục Uyển lúc đó đang mang thai, biết được Dục Uyển vẫn còn sống đã là vui mừng lớn nhất giành cho hắn. Cho nên, Hoắc Luật không dám ảo tưởng cô sẽ mang thai con của hắn. Nhưng lời của Bạch Ngạn Tổ vừa rồi lại đem đến cho Hoắc Luật hi vọng to lớn.
"Một tháng trước, anh và Tổ đến ăn tại một nhà hàng Pháp, cậu nhóc đánh đàn ở đó có phong thái giống hệt em...không chỉ khuôn mặt, mà thói quen hành xử đều y hệt" Hoắc Khiêm nói
"Giờ nghĩ lại... thật rất có khả năng này, nếu nó thật sự là con trai của Dục Uyển, thì mình biết chỗ mẹ con họ đang ở đâu?"
Lời của Bạch Ngạn Tổ như cơn gió thổi tan mây mù. Ánh mắt của ba anh em họ bừng sáng trong phút chốc.
------------ hết chương 11-----------------
"Em đừng dọa anh...đám người ở L&U chắc không điên như vậy?"
Nếu không phải tối qua vô tình phát hiện ra tấm áp phích trong phòng của Hoắc Phù, anh em họ sẽ không biết cô có ý định tham gia cuộc tuyển chọn người đại diện mới cho L&U. Thế giới giải trí phức tạp cỡ nào không cần liệt kê thì mọi người đều đã biết, lại thêm căn bệnh kì quái vô phương chữa của Hoắc Phù, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra sóng gió.
Mượn cớ là cứu vớt chúng sinh thiên hạ, đảm bảo an toàn cho người dân đi đường như lời Hoắc Phù đã vạch tội hai ông anh thần thánh của mình mấy ngày trước. Hoắc Kiêu đã được ra yêu cầu nếu Hoắc Phù muốn ra khỏi nhà thì phải mặc chiếc váy hắn đã "ủ" sẵn một đêm.
Chiếc váy đó hoàn toàn bình thường như bao chiếc váy khác, có thân cổ và tay áo. Ngoại trừ điểm khác biệt là mùi hôi tựa như mắm thối bốc ra. Biết trước là sẽ không ngăn được Hoắc Phù, nên chỉ có thể giảm thiểu khả năng được chọn của cô xuống mức thấp nhất.
"Sao bên đó đông người như vậy?"
"Qua đó xem"
Ngay lối vào khu thương mại cảnh tượng rất náo loạn, mọi người đều bu lại xem rất là đông. Tiếng người khóc lóc, tiếng còi xe cấp cứu, xen lẫn tiếng bàn tán của người xung quanh. Hành động bất chấp nguy hiểm xả thân cứu người của Hoắc Khiêm vừa rồi đã gây chấn động cho mọi người.
"Người đó không phải là Hoắc chủ tịch?"
"Phải đó...không biết có sao không nữa? cả một tấm kính đập lên người, bị thương chắc không nhẹ đâu?"
Khi Hoắc Lôi và Hoắc Kiêu vừa đến gần đám đông, cũng là lúc Hoắc Khiêm được người của bệnh viện khiêng lên xe cấp cứu.
Không hẳn vì Hoắc Khiêm là người tài trợ học bổng cho mình, mà là ông chú đầu tiên cho Hoắc Lôi cảm giác vừa thân quen lại gần gũi, cho nên nhìn thấy hắn bị thương, Hoắc Lôi cũng có chút lo lắng.
"Em quen ông ta?"
"Ông chú đó là người tài trợ học bổng cho em, người mà em hay nói có khuôn mặt giống hệt anh."
"Trên đời này người giống nhau có rất nhiều, khi ở đài truyền hình L&U anh cũng từng nhìn thấy một ông chú giống em, nếu không phải chúng ta là anh em sinh ba...anh cho rằng đó là cha em"
"Anh nói thật?"
"Đùa với em...không cần nghiêm túc như vậy, đi thôi"
Trên đường về nhà hai anh em họ vẫn không thể yên tâm, trên đời này người điên cũng có rất nhiều. Nếu như đứa em gái ngốc nghếch của họ thật sự được trọn trúng thì lớn chuyện . Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Cho nên hai anh em họ đã đến L&U
Ngay sau cái thông báo tổng giám đốc có việc gấp nên buổi tuyển trọn đã bị hủy thì tất cả thí sinh đều ra về. Dưới sảnh chỉ còn lại có vài người bao gồm cả Hoắc Phù, vừa nãy cô đã hỏi qua bảo vệ gác cửa, ông chú đó không ngờ chính là tổng giám đốc của L&U.
Lúc nãy vì Hoắc Luật vội đi nên cô chưa kịp nói gì, chỉ đưa cho Hoắc Phù tấm danh thiếp. Hắn nói nếu có chuyện gì thì ngày mai đến công ty gặp hắn. Nhưng cô không muốn phải đợi đến sáng mai, cho nên dù phải chờ hàng tiếng đồng hồ Hoắc Phù cũng quyết tâm phải gặp cho được Hoắc Luật, nhưng có điều là...
"Mặt cậu sao đỏ dữ vậy?"
"Mình không biết nữa...chỉ cảm thấy trong người rất nóng, rất muốn..muốn.."
Thời tiết nóng dần, nhiệt độ cũng tăng cao, nên tuyến mồ hôi hoạt động hơi bị nhiều. Thật ra Hoắc Phù cũng không muốn gây họa như vậy, mặc dù cô không ngừng lau đi. Nhưng chỉ vì cái mũi của cô bạn kế bên quá nhạy, nhạt như vậy vẫn ngửi ra.
"Cậu có ổn không?"
"Mình khó chịu quá...chân đứng không vững nữa rồi."
Hai thí sinh nữ tham gia tuyển chọn cùng với Hoắc Phù vì chờ taxi đến nên vẫn còn đứng đây. Một trong hai người lại nhạy cảm với mùi hương kích dục của Hoắc Phù, cả người khó chịu ngứa ngáy, tay chân bắt đầu làm loạn sang người kế bên.
"Taxi..!!"
Nhìn cô gái kia bước vào taxi Hoắc Phù cảm thấy nhẹ cả người. Chỉ cần không tiếp tục ngửi thấy nữa, cô gái đó sẽ trở lại bình thường.
Taxi vừa biến mất thì xe của Hoắc Luật cũng vừa về đến. Trong xe hắn đã vài lần gọi điện cho Hoắc Khiêm nhưng tính hiệu ngoài vùng phủ sóng.
Hoắc Khiêm không phải là người khiến kẻ khác lo lắng, về điểm này Hoắc Luật rất yên tâm. Nhưng chỉ vướng mắc trong lòng, không biết có chuyện gì phải cấp thiết làm ngay khi vừa tỉnh dậy.
"Sao cháu còn ở đây?" Hắn vừa bước xuống xe thì đã nhìn thấy Hoắc Phù.
"Chú! cháu có chuyện muốn nói với chú"
Sự gắn kết giữa người với người thật kì lạ, có những người ngày ngày đối mặt lại không chút cảm giác, nhưng người mới lần đầu gặp mặt lại để ấn tượng khó phai. Loại thứ hai chính là đang nói đến cô nhóc này.
Mười năm trước, có một cô nhóc chạy theo sau và nắm chặt lấy vạt áo của hắn. "Chú! chú có bạn gái chưa? mẹ cháu rất xinh đẹp...chúng có muốn làm bạn trai của mẹ cháu?". Lúc đó hắn chỉ cười vì sự ngây ngô của Hoắc Phù, thỉnh thoảng hắn lại nghĩ nếu như mình có một đứa con gái đáng yêu như vậy, cũng không phải là quá tệ.
Nên khi có cơ hội quay lại hắn đã tìm đến địa chỉ nhà. Nhưng cô nhóc đã dọn đi. Lần này gặp lại đã là mười năm, cô nhóc năm nào đã trở thành thiếu nữ.
"Không phải cháu nói có chuyện muốn nói với chú?"
Hoắc Luật đang dựa lưng ra ghế, hơn cả năm phút trôi qua. Hoắc Phù vẫn không biết bắt đầu mở lời như thế nào.
"Chú! chú chọn cháu làm người đại diện mới cho U&L được không? cháu biết chú là tổng giám đốc của U&L...chú hãy chọn cháu đi."
"Người muốn làm đại diện của U&L có rất nhiều, tại sao chú phải chọn cháu...cho chú lý do"
Ngoại trừ căn bệnh không dám công khai, thì mặt đẹp dáng chuẩn là thứ duy nhất cô cảm nhận mình có. Nhưng thứ duy nhất đó lại là đại trà ở cái thành phố đông dân cư này, ngoài cửa có cả trăm ngàn thí sinh đều hơn hẳn cô. Sau khi sàn lọc đắn đo hơn ba mươi giây, cuối cùng Hoắc Phù đã biết mình có điểm gì hơn người.
"Chú! cháu có hai người anh trai rất cực phẩm, khuôn mặt, dáng người hay khí chất đều hơn hẳn rất nhiều người, không phải cháu nói khoác đâu...chú sẽ không thể tìm được ai xuất sắc hơn, cho nên chỉ cần chú chọn cháu là có thể toàn quyền sử dụng hai người họ."
Dù không muốn thừa nhận, nhưng hai người đó là điều duy nhất cô có thể đem ra khoe khoang với mọi người. Nếu hỏi cô có ưu điểm gì thì cả giờ cũng không nghĩ ra, nhưng nói về hai người họ thì không cần phải suy nghĩ có thể nói thao thao bất tuyệt.
"Ha..a...!!!"
Hoắc Luật nhịn không được mà phì cười, cảm giác lại quay về như trước đây. Có một cô nhóc đem mẹ mình đẩy cho hắn, nhưng hắn không cảm thấy chút chán ghét hay khó chịu mà rất đáng yêu.
"Cháu là đang đem anh hai mình rao bán, bọn họ có biết chuyện này?"
"Chú không cần lo chuyện đó... chỉ cần chú đồng ý, cháu nhất định sẽ có cách."
Chỉ cần mẹ họ có thể trở về, để hai người đó hi sinh một chút da thịt chắc cũng không sao.
"Chú! có phải chú đã đồng ý?"
Nhìn thấy cụ cười của Hoắc Luật thì Hoắc Phù mừng đến nhảy cẫng lên, vì cô biết là hắn đã đồng ý.
Hoắc Luật như thất thần khi nhìn thấy bộ dạng rạng ngời này của Hoắc Phù. Giờ thì hắn đã hiểu lý do vì sao cô nhóc này tạo cho hắn cảm giác thân quen, vì nụ cười và đôi mắt đó có vài phần giống với Dục Uyển.
"Chú! cháu có thể có thêm một yêu cầu nhỏ được không?"
Mười phút sau.
"Rầm..m..!!!"
Hoắc Phù hớn hở rời khỏi phòng, cánh cửa đóng sập lại sau lưng. Trong phòng Hoắc Luật vẫn dững dưng như không có chuyện gì, trong khi đó người phụ tá thì đứng ngồi không yên, hắn thật sự không nhìn ra cô nhóc đó có điểm gì đặc biệt, tại sao tổng giám đốc lại coi trọng cô ta.
"Tổng giám đốc! cô nhóc đó vẫn chưa phải là nhân viên của công ty, tại sao anh lại..."
Anh phụ tá còn chưa nói xong thì Hoắc Luật đã lên tiếng cắt ngang.
"Quảng cáo của chủ tịch Mã khi nào quay xong?"
"Chị San nói trong người vẫn chưa khỏe hẳn, nên đạo diễn Cao đã hủy lịch quay?"
"Cậu gọi điện cho đạo diễn Cao, nói cậu ta...quảng cáo của chủ tịch Mã tuần sau tiếp tục quay, tôi đã tìm được người thay Phối San"
Sau khi người phụ tá rời khỏi phòng, thì Hoắc Luật đã nhận được điện thoại của Hoắc Khiêm. Hắn lập tức nhận ngay điện thoại.
"Anh đang ở đâu?"
Bầu không khí trở nên lắng động vài giây, hắn có thể cảm nhận hơi thở nặng nề của Hoắc Khiêm. Có vẻ chuyện sắp nói ra rất nghiêm trọng.
"Khiêm! có chuyện gì?"
"Luật! anh có chuyện muốn nói với em...liên quan đến Dục Uyển"
-------------------------------
"Thật quá đáng"
"Tại sao cậu có thể làm vậy, Hoắc Phi vì ai thủ tiết, Hoắc Luật sống như thầy tu, còn mình...ngần ấy năm cũng không dám nhắc một chữ "Dục" trước mặt hai người họ, mà cậu lại che giấu bí mật này suốt nhiều năm."
Thật ra trước khi Bạch Ngạn Tổ đến thì cảm xúc của Hoắc Luật và Hoắc Phi cũng dữ dội mãnh liệt không kém. Vừa vui mừng, vừa tức giận lại vừa đố kị. Vui vì Dục Uyển vẫn còn sống, giận vì Hoắc Khiêm đã che giấu chuyện đó suốt nhiều năm, đố kị vì khoảng thời gian một năm gắn bó giữa Hoắc Khiêm và Dục Uyển.
"Mắng xong chưa? nếu xong rồi thì ngồi xuống, mình cần cậu giúp" Hoắc Khiêm lên tiếng.
"Muốn mình làm gì?"
Hắn cũng không muốn tìm đến Bạch Ngạn Tổ, nhưng hiện tại hắn lại không nghĩ ra người nào có khả năng hơn.
"Mình đã điều tra ra năm đó Dục Uyển đã sinh ba tại bệnh viện..."
"Sinh ba...đây có phải là truyền thống nhà cậu?"
Hoắc Khiêm còn chưa nói xong, thì Bạch Ngạn Tổ đã cười đến giòn tan, ngã nghiêng chỗ ngồi.
"Vèo...!!!"
Hoắc phi cầm chiếc gối ném thẳng lên mặt của Bạch Ngạn Tổ, kịp lúc ngăn lại tiếng cười của hắn.
"Cậu có thể nghiêm túc hơn?" Hoắc Luật lên tiếng.
"Xin lỗi! sinh ba đâu phải là chuyện tầm thường, mình tưởng chỉ có ba cậu là đặc biệt, không ngờ Dục Uyển mới là lợi hại nhất."
"Cậu thôi lảm nhảm, nghe anh Khiêm nói hết" Hoắc Phi cắt lời
"OK! bây giờ mình đã nghiêm túc...Hoắc chủ tịch, cậu nói tiếp đi"
Sau khi xác định Bạch Ngạn Tổ thật sự đã nghiêm túc trên ghế ngồi, thì Hoắc Khiêm mới chậm rãi nói tiếp.
"Người bảo hộ tên là Dịch Nam, mình nghĩ có thể bọn mình biết cậu ta, nhưng anh ta cũng đã chết nhiều năm...việc tìm Dục Uyển cũng trở nên khó khăn, mình muốn cậu giúp mình tìm ra mẹ con họ"
Trước có một Hoắc Phi si tình rồ dại, sau là Hoắc Luật cố chấp không quên, giờ lại thêm Hoắc Khiêm tính chiếm hữu cao. Gánh nặng trên vai hắn cảm thấy rất lớn.
"Đã mười mấy năm trôi qua, nếu như...mình chỉ nói là nếu như, Dục Uyển vì một phút yếu lòng mà..."
"Cậu muốn nói, nếu như cô ấy đã có gia đình, bên cạnh có thêm một người đàn ông?"
Lời mà Bạch Ngạn Tổ e ngại không dám nói ra lại được Hoắc Khiêm nói một cách thẳng thừng. Khổ sổ tìm kiếm, nhưng kết quả lại chua chát như vậy thì thà đừng gặp còn hơn. Hắn cũng chỉ là lo nghĩ cho cảm nhận của anh em tốt của mình, trước khi hắn dốc toàn bộ lực lưỡng của Bạch Bang vào cuộc tìm kiếm.
"Nếu Dục Uyển có thể tìm được một người đàn ông thật sự yêu cô ấy, và một gia đình viên mãn...mình sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của cô ấy."
Không phụ hai tiếng tình thánh mà Bạch Ngạn Tổ giành cho Hoắc Luật, đáp án đi sâu vào lòng người.
"Có chồng thì đã sao? Hoắc Phi này không tin sẽ không hạ gục được hắn...mình đã lỡ mất cô ấy rất nhiều năm, sẽ không nhường cô ấy cho bất cứ người đàn ông nào."
Đúng là tác phong làm việc của Hoắc Phi, Bạch Ngạn Tổ hoàn toàn không bất ngờ trước đáp án này chút nào.
"Chỗ Dịch Nam ở trước đây rất gần với Đảo Chết, đó lại là lãnh địa của Bạch Bang...việc tìm kiếm người tất cả đều nhờ vào cậu." Hoắc Khiêm lên tiếng.
Quay lại việc tìm người thì Bạch Ngạn Tổ lại nhớ ra một chuyện. Khuôn mặt của Hoắc Lôi lại bất ngờ xuất hiện trong đầu hắn. Dù không chút liên quan, nhưng mỗi lần đụng mặt thằng nhóc đó, là hắn lại nghĩ ngay đến vấn đề này.
"Cậu nói Dục Uyển sinh ba...hai trai, một gái?"
"Thì sao?" Hoắc Khiêm nghi hoặc nhìn Bạch Ngạn Tổ.
"Cậu còn nhớ thằng nhóc Hoắc Lôi, chúng ta gặp cách đây một tháng tại nhà hàng Pháp...có khuôn mặt rất giống với Luật, mình từng nói đùa...có thể là con rơi của Luật"
Đột nhiên bị kéo vào câu chuyện, kẻ ngoài cuộc như Hoắc Luật không thể dửng dưng đứng nhìn, mà liền nhảy vào cuộc.
"Hai người đang nói đến thằng nhóc nào?" Hắn nhìn Bạch Ngạn Tổ rồi nhìn sang Hoắc Khiêm.
Khiêm nói Dục Uyển lúc đó đang mang thai, biết được Dục Uyển vẫn còn sống đã là vui mừng lớn nhất giành cho hắn. Cho nên, Hoắc Luật không dám ảo tưởng cô sẽ mang thai con của hắn. Nhưng lời của Bạch Ngạn Tổ vừa rồi lại đem đến cho Hoắc Luật hi vọng to lớn.
"Một tháng trước, anh và Tổ đến ăn tại một nhà hàng Pháp, cậu nhóc đánh đàn ở đó có phong thái giống hệt em...không chỉ khuôn mặt, mà thói quen hành xử đều y hệt" Hoắc Khiêm nói
"Giờ nghĩ lại... thật rất có khả năng này, nếu nó thật sự là con trai của Dục Uyển, thì mình biết chỗ mẹ con họ đang ở đâu?"
Lời của Bạch Ngạn Tổ như cơn gió thổi tan mây mù. Ánh mắt của ba anh em họ bừng sáng trong phút chốc.
------------ hết chương 11-----------------