Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
Cha của Hoắc Lôi....không phải là...
Những hình ảnh táo bạo, những tư thế kích tình cuồng nhiệt, đan xen cùng tiếng thở dốc mạnh mẽ của đàn ông và tiếng rên rĩ đuối sức của phụ nữ, là hai thân thể trần trụi đang nhịp nhàng luật động ở trên giường. Chỉ vừa nghe Hoắc Phù nói qua, Hoắc Luật đang ở phòng khách thì những hình ảnh tối qua lại linh hoạt chuyển động trước mắt cô.
Hiện tại, cô vẫn còn cảm giác hai cánh tay chắc khỏe của hắn đang dùng lực trên eo mình, những giọt mồ hôi nóng bỏng, từng giọt rơi xuống ngực cô. Sự căng thẳng đánh tới, hai chân cô lại chậm trễ không muốn ra tới phòng khách.
Theo sau Dục Uyển là Hoắc Phi, hắn lẳng lặng quan sát thái độ của Dục Uyển. Và hắn đang suy nghĩ làm sao để giải thích cho sự hiện của hắn ở tại đây.
Sự hỗn loạn trong nội tâm lẫn bối rối trên mặt Dục Uyển, được miêu tả thì có hơi chút phức tạp nhưng thực tế xảy ra chỉ vỏn vẹn có vài giây. Vì hoàn cạnh thực tại không cho Dục Uyển thời gian để mà bận tâm Hoắc Luật quá lâu. Tất cả sự khẩn trương và lo lắng đều dồn hết vào vết máu trên người của Hoắc Lôi.
Vừa ra tới phòng khách cô chưa kịp nhìn đến Hoắc Luật, đã bắt gặp Hoắc Lôi quần áo xộc xệch và đang đưa tay chùi đi vết máu đính trên miệng mình. Nếu khi nãy là hai chân cô nặng nề lê lếch, thì giờ lại lao nhanh như tên bắn.
"Xảy ra chuyện gì? mặt con bị làm sao?"
"Con không sao."
Con trai bảo bối của cô, khuôn mặt hái ra tiền mà cô luôn tự hào, tại sao lại thành ra thế nào. Dục Uyển khẩn trương chạy đến bên cạnh Hoắc Lôi, cô xoay người hắn từ trước ra sau, rồi lại cẩn thận kiểm tra kĩ hắn từ trên xuống dưới.
"Con nói không sao....mẹ đừng có hoảng lên." Hoắc Lôi dùng lời lẽ trấn an mẹ mình, thành thật những vết máu này chỉ có số ít là của hắn, số nhiều là của đám người kia.
Ngoại trừ một bên má bị sưng ra và chút máu ở miệng, cô không nhìn nhìn thấy trên người Hoắc Lôi có vết thương nào đáng lo sợ, nhưng điều này vẫn chưa khiến cho Dục Uyển yên tâm hơn. Thằng nhóc này lần nào đánh nhau về, có bị thương cũng lặng lẽ chịu đau một mình, không bao giờ nói cho cô biết. Nếu không để cho cô tận mắt nhìn thấy, sao có thể yên tâm.
"Cởi áo ra!"
"Mẹ! có cần phải như vậy? con nói là không..." Hoắc Lôi lằng nhằng chống cự, và lặp lại một lần nữa sự thật là hắn không sao.
"Mẹ nói con cởi áo ra!"
Trước thái độ cương quyết của Dục Uyển, hắn đành bất mãn phục tùng, Hoắc Lôi liền giơ tay kéo tuột chiếc áo thun trên người mình, thân thể săn chắc, cơ bụng mê hoặc và bắp tay lực lưỡng của thiếu niên lập tức hiện ra.
"Có cần con phải cởi quần ra cho mẹ kiểm tra?" Hắn vừa nói, vừa đưa tay tháo thắt lưng của mình, dáng vẻ lưu manh này thoạt nhìn khiến cô nhớ đến ai đó.
"Con giỡn mặt với mẹ...đứng yên! để mẹ xem"
Cái hình thể tuyệt mĩ mà Tiểu Đào luôn mơ ước chạm vào, cô thèm thuồng đứng ở cửa, dán chặt mắt lên người Hoắc Lôi mãi không di chuyển tầm nhìn đi.
"Nước dải chảy xuống hết rồi kìa?" Hoắc Kiêu nhếch miệng cười.
Nếu nói Tiểu Đào không thể bỏ lỡ từng giây, si mê nhìn body đẹp của Hoắc Lôi. Thì Hoắc Kiêu cũng đang hào hứng phấn khích, chú lớn chạm mặt chú nhỏ tại một chỗ. Diễn biến tiếp theo đáng để hắn mong đợi từng giây.
"Sao cậu không vào trong với họ, đây không phải là cậu?" Cô thì có lý do để đứng ở ngoài cửa sổ nhìn vào, nhưng thằng nhóc này tại sao cũng đứng bên ngoài như cô.
"Gia đình của bọn họ đang đại đoàn tụ, tôi vào sẽ phá hỏng cả một vở kịch hay...vị trí ở đây là tốt nhất để xem kịch."
"Suỵt!"
Tiểu Đào nghe không hiểu những gì Hoắc Kiêu nói, cái gì là vở kịch hay...cô đang định mở miệng hỏi hắn, thì bị hắn dùng tay bịt miệng, lời nói minh bạch liền trở thành ú a ú ớ. Vì Hoắc Kiêu muốn giữ Tiểu Đào im lặng, tránh làm ảnh hưởng đến không khí trong phòng, mà dán đoạn cuộc vui.
Nếu nói không chút quan tâm với người đã chia nửa giọt máu cùng mẹ mình tạo ra bọn họ là bịa đặt. Sau khi hay tin, thì bọn họ đã giành suốt một buổi tối, để tìm kiếm những thông tin liên quan đến bộ ba của Hoắc gia, Tam bảo.
Những ngày qua, con bé Hoắc Phù luôn huênh hoang tự mãn về cha của mình, thái độ đó dù đáng ghét muốn đấm vào mặt, nhưng không sai. Vì nếu một người cha tài giỏi như vậy thì hoàn toàn nên tự hào.
Nhưng giờ cha của Hoắc Lôi lại tìm đến, cái mặt lạnh đó so với Hoắc Lôi còn ghê gớm hơn, lúc nhìn người qua ảnh sẽ không có được cái thần thái xuất chúng này. Trong trận chiến này ai sẽ là người chiến thắng, người nào cũng là đối thủ nặng kí. Mẹ hắn sẽ chọn chú lớn hay là chú nhỏ đây. Phe "mặt lạnh" hay phe "cha và con gái" sẽ chiến thắng. Hãy chờ xem..
"Hoắc Phù! Đi lấy cho mẹ hộp cứu thương"
"Dạ!"
Bởi vì Hoắc Lôi đã dọa cho Dục Uyển sợ hãi, tới giờ vẫn còn dư âm nên quên luôn cả sự hiện diện của Hoắc Luật. Cô chỉ quan tâm một mình Hoắc Lôi.
"Mẹ! "
Hoắc Phù nhanh chóng quay lại với hộp cứu thương trên tay và đưa cho Dục Uyển. Cô gấp gáp mở ra, lấy bông băng thuốc sát trùng, để rữa vết thương cho Hoắc Lôi. Và đương nhiên cô sẽ không để cho những giây phút tiếp theo của hắn yên bình trôi qua, mà thiếu đi bài ca càm ràm quen thuộc của mình.
"Lần này lại đánh nhau với ai? mẹ đã dặn nhiều lần...trừ cái mặt ra, chỗ nào cũng được...sao con cứ đưa mặt cho người ta đánh? tay chân làm gì ? nếu thấy đánh không lại thì thì phải chạy, sao lại để cho mình bị thương?" .
"Mẹ yên tâm....con sẽ không để mình chịu thiệt thòi, bọn người đó còn bị nặng hơn con..." Hoắc Lôi nói
"Đám người đánh con có bị thương nặng lắm sao?"Dục Uyển mỉm cười rợn cả tóc gáy.
"Đương nhiên...con vâng lời mẹ, không để mình chịu thiệt thòi" Con trai cũng cười tươi như hoa đào.
Nghe lời nói đầy tự hào của ông trời con nhà cô, mà chỉ muốn nổi máu khùng.
"Á...đau...mẹ nhẹ tay!!"
Hoắc Lôi la đau, vì Dục Uyển của hắn đang trút giận lên miếng bông gòn, và đè vết thương trên miệng hắn ra mà ấn. Vì cô đang nghĩ đến khoản tiền tiếp theo mình phải bỏ ra.
"Mẹ nói trước, nếu đám người đó mà kéo đến đòi tiền thuốc...mẹ sẽ trừ tiền tiêu vặt của con, mà... không biết con còn tiền để mà trừ không nữa"
"Mẹ! nhẹ tay..." Hoắc Lôi nhăn nhó mặt mày.
"Giờ mới biết đau? lúc đánh người không biết đau?" Dục Uyển lên tiếng.
Hoắc Lôi là đứa trẻ ngoan, không vô cơ đánh người, đánh người là nhất định có lý do. Nhưng dù đó là gì thì thường xuyên đánh người là không đúng. Nên từ lúc Hoắc Lôi còn nhỏ, Dục Uyển luôn thích diễn trò "đánh phủ đầu", tỏ vẻ tức giận, để cho hắn biết cô không tán đồng cách giải quyết của hắn, lần sau sẽ không như vậy nữa. Nhưng cách này thật sự không giúp ích được gì, cho dù cô cương trước nhu sau, hay nhu trước cương sau, thậm chí cương nhu cùng kết hợp vẫn không có công dụng.
Cứ cách vài ngày là Hoắc Lôi lại có bộ dạng xộc xệch về nhà. Sự tức giận hay nhưng bài ca cẩm của cô hắn xem như là đang nghe một bản nhạc rock, loại nhạc mà hắn không ưa thích, nên không cần chọn lọc, cứ nghe vào tai trái và đi ra bằng tai phải, mà không có một chút dư âm nào động lại ở giữa để hắn nhớ đến.
"Hoắc Lôi vì cứu anh mới ra tay đánh người...em đừng trách nó, nếu em muốn mắng thì hãy mắng anh"
Dục Uyển không xoay người lại nhìn, cũng biết giọng nói trầm ấm đó là của ai.
"Đám người đó vì nhận nhầm ông là tôi...nên họ mới ra tay đánh ông, là lỗi của tôi" Hoắc Lôi nói
Nhìn họ xem, cha từ tử hiếu, có xem người mẹ sinh dưỡng nó suốt mười mấy năm ra gì không. Tạo cho cô cảm giác, người có lỗi là mình nếu như cô vẫn khăng khăng muốn trách mắng một trong hai người họ.
"Tiểu Phù! em giúp anh rửa vết thương...tay chân mẹ vụng về, không biết là mẹ đang rữa vết thương hay khoét vết thương"
"Cái thằng khỉ này..con vừa nói gì?" Dục Uyển giận quá hóa thẹn, đập vào vai Hoắc Lôi một cái.
Thằng nhóc này đúng là uổng bao nhiêu tình thương cô giành cho nó, trong nhà trước sau đều có hai "người lạ mặt" mà nó dám vạch áo cho người ngoài xem lưng, không chừa cho cô chút thể diện nào.
"Mẹ! có thể đứng dậy được rồi, đừng cản chở Tiểu Phù giúp con rửa vết thương"
"Con...!" Dục Uyển nghiến răng, trừng mắt nhìn Hoắc Lôi.
"Mẹ có thể sang bên đó, có vẻ thích hợp với mẹ hơn?" Hoắc Lôi vừa nói vừa hướng mắt về phía chỗ ngồi của Hoắc Luật.
Lúc nãy hắn nhìn thấy Hoắc Luật dùng gỗ đánh vào lưng, không biết ông ta có bị sao không?
Do hoàn cảnh xô đẩy, nói là cô biện minh cũng chẳng sai. Bây giờ Dục Uyển chỉ có thể đối diện với Hoắc Luật. Dục Uyển xoay người lại.
Cô có chút hoảng hốt khi nhìn thấy vết thương của Hoắc Luật vì tả tơi hơi, không phải quyền cước của hắn rất đáng tự hào, sao lại để cho mình bị thương như vậy. Nào mặt, nào tay...hắn rất thích đánh đàn, liệu có bị nguy hiểm gì không.
Cha cũng như con, sao lại khiến cô lo lắng như vậy?
"Đưa tay em xem...sao lại ra thế này?
Dục Uyển khẩn trương ngồi xuống, cầm lấy bàn tay thon đẹp của Hoắc Luật, trước giờ cô rất thích nhìn vào nó, Hoắc Luật là đàn ông như tay của hắn thật rất đẹp, mà giờ thì hết đẹp rồi, một vết xước dài và sâu trên mu bàn tay, máu vẫn đang chảy ra dù không nhiều nhưng đã đủ cô phải xót mà rơi nước mắt.
Cô kéo hộp thuốc cứu thương lại, và giúp hắn sát trùng vết thương.
"Là thật sao? người tối qua ở khách sạn là em..." Hoắc Luật mỉm cười
Lúc Dục Uyển ngồi xuống, thì Hoắc Luật lại vô tình nhìn thấy một bên tai của cô, thiếu mất một chiếc khuyên tai, trùng khớp, lại giống hệt với chiếc khuyên tai trong túi áo của hắn. Điều đó khiến hắn rất hạnh phúc, miệng bất giác mỉm cười.
"Anh anh còn đau không? mấy ngón tay có cử động được không?" Dục Uyển vừa khẩn trương vừa bất an nhìn hắn
Cô vì quá lo lắng nên cũng phớt lờ đi lời nói của hắn, với cô thì điều đó dường như nó không còn quan trọng bằng những ngón tay này của hắn, vẫn cẩn thận giúp hắn băng bó vết thương.
Trong khi đó những người xung quanh đều đang trố mắt kinh ngạc, thì ra, tối qua có người đi đêm không về nhà, là đi khách sạn với ông chú này.
Hoắc Lôi có chút kinh hỉ khi biết đó là cha mình, hắn nhìn sang hai người họ rồi lại mỉm cười.
Hoắc Phù có chút bất mãn nhẹ trong người, cô xoay người lại nhìn cha mình đầy tiếc thương. Cha thật tội nghiệp...ánh mắt của cô lúc này đang nói lên điều đó. Lúc trước, cô rất thích ông chú đài truyền hình này, muốn mẹ và chú ấy về chung một nhà. Nhưng đó là trước khi cha cô xuất hiện, giờ có cha rồi, thì đương nhiên phải khác, cha cô tốt như vậy, cha cô là nhất.
Hoắc Kiêu đứng ngoài cửa sổ, lại cười thích thú. Phe mặt lạnh 1-0.
Và người cuối cùng là Hoắc Phi. Hắn xiết chặt nắm đấm và nhìn chăm chú vào bóng lưng nhỏ nhắn của Dục Uyển. Hận không thể lao tới, lôi người phụ nữ đó đứng dậy, và bóp chết cô ngay tại chỗ.
Cuối cùng thì hắn đã tìm ra chủ nhân của những dấu hôn trên người của cô là ai.
Hoắc Dục Uyển, em giỏi lắm...
--------- hết chương 27-------------
Thứ hai, 21-1-19.
Hôm qua là sinh nhật chị, các em xí xóa việc chị post chap trễ nha. Bù lại, chap sau sẽ là "sự ngọt ngào đến rơi lệ" của DU vs HP.
Những hình ảnh táo bạo, những tư thế kích tình cuồng nhiệt, đan xen cùng tiếng thở dốc mạnh mẽ của đàn ông và tiếng rên rĩ đuối sức của phụ nữ, là hai thân thể trần trụi đang nhịp nhàng luật động ở trên giường. Chỉ vừa nghe Hoắc Phù nói qua, Hoắc Luật đang ở phòng khách thì những hình ảnh tối qua lại linh hoạt chuyển động trước mắt cô.
Hiện tại, cô vẫn còn cảm giác hai cánh tay chắc khỏe của hắn đang dùng lực trên eo mình, những giọt mồ hôi nóng bỏng, từng giọt rơi xuống ngực cô. Sự căng thẳng đánh tới, hai chân cô lại chậm trễ không muốn ra tới phòng khách.
Theo sau Dục Uyển là Hoắc Phi, hắn lẳng lặng quan sát thái độ của Dục Uyển. Và hắn đang suy nghĩ làm sao để giải thích cho sự hiện của hắn ở tại đây.
Sự hỗn loạn trong nội tâm lẫn bối rối trên mặt Dục Uyển, được miêu tả thì có hơi chút phức tạp nhưng thực tế xảy ra chỉ vỏn vẹn có vài giây. Vì hoàn cạnh thực tại không cho Dục Uyển thời gian để mà bận tâm Hoắc Luật quá lâu. Tất cả sự khẩn trương và lo lắng đều dồn hết vào vết máu trên người của Hoắc Lôi.
Vừa ra tới phòng khách cô chưa kịp nhìn đến Hoắc Luật, đã bắt gặp Hoắc Lôi quần áo xộc xệch và đang đưa tay chùi đi vết máu đính trên miệng mình. Nếu khi nãy là hai chân cô nặng nề lê lếch, thì giờ lại lao nhanh như tên bắn.
"Xảy ra chuyện gì? mặt con bị làm sao?"
"Con không sao."
Con trai bảo bối của cô, khuôn mặt hái ra tiền mà cô luôn tự hào, tại sao lại thành ra thế nào. Dục Uyển khẩn trương chạy đến bên cạnh Hoắc Lôi, cô xoay người hắn từ trước ra sau, rồi lại cẩn thận kiểm tra kĩ hắn từ trên xuống dưới.
"Con nói không sao....mẹ đừng có hoảng lên." Hoắc Lôi dùng lời lẽ trấn an mẹ mình, thành thật những vết máu này chỉ có số ít là của hắn, số nhiều là của đám người kia.
Ngoại trừ một bên má bị sưng ra và chút máu ở miệng, cô không nhìn nhìn thấy trên người Hoắc Lôi có vết thương nào đáng lo sợ, nhưng điều này vẫn chưa khiến cho Dục Uyển yên tâm hơn. Thằng nhóc này lần nào đánh nhau về, có bị thương cũng lặng lẽ chịu đau một mình, không bao giờ nói cho cô biết. Nếu không để cho cô tận mắt nhìn thấy, sao có thể yên tâm.
"Cởi áo ra!"
"Mẹ! có cần phải như vậy? con nói là không..." Hoắc Lôi lằng nhằng chống cự, và lặp lại một lần nữa sự thật là hắn không sao.
"Mẹ nói con cởi áo ra!"
Trước thái độ cương quyết của Dục Uyển, hắn đành bất mãn phục tùng, Hoắc Lôi liền giơ tay kéo tuột chiếc áo thun trên người mình, thân thể săn chắc, cơ bụng mê hoặc và bắp tay lực lưỡng của thiếu niên lập tức hiện ra.
"Có cần con phải cởi quần ra cho mẹ kiểm tra?" Hắn vừa nói, vừa đưa tay tháo thắt lưng của mình, dáng vẻ lưu manh này thoạt nhìn khiến cô nhớ đến ai đó.
"Con giỡn mặt với mẹ...đứng yên! để mẹ xem"
Cái hình thể tuyệt mĩ mà Tiểu Đào luôn mơ ước chạm vào, cô thèm thuồng đứng ở cửa, dán chặt mắt lên người Hoắc Lôi mãi không di chuyển tầm nhìn đi.
"Nước dải chảy xuống hết rồi kìa?" Hoắc Kiêu nhếch miệng cười.
Nếu nói Tiểu Đào không thể bỏ lỡ từng giây, si mê nhìn body đẹp của Hoắc Lôi. Thì Hoắc Kiêu cũng đang hào hứng phấn khích, chú lớn chạm mặt chú nhỏ tại một chỗ. Diễn biến tiếp theo đáng để hắn mong đợi từng giây.
"Sao cậu không vào trong với họ, đây không phải là cậu?" Cô thì có lý do để đứng ở ngoài cửa sổ nhìn vào, nhưng thằng nhóc này tại sao cũng đứng bên ngoài như cô.
"Gia đình của bọn họ đang đại đoàn tụ, tôi vào sẽ phá hỏng cả một vở kịch hay...vị trí ở đây là tốt nhất để xem kịch."
"Suỵt!"
Tiểu Đào nghe không hiểu những gì Hoắc Kiêu nói, cái gì là vở kịch hay...cô đang định mở miệng hỏi hắn, thì bị hắn dùng tay bịt miệng, lời nói minh bạch liền trở thành ú a ú ớ. Vì Hoắc Kiêu muốn giữ Tiểu Đào im lặng, tránh làm ảnh hưởng đến không khí trong phòng, mà dán đoạn cuộc vui.
Nếu nói không chút quan tâm với người đã chia nửa giọt máu cùng mẹ mình tạo ra bọn họ là bịa đặt. Sau khi hay tin, thì bọn họ đã giành suốt một buổi tối, để tìm kiếm những thông tin liên quan đến bộ ba của Hoắc gia, Tam bảo.
Những ngày qua, con bé Hoắc Phù luôn huênh hoang tự mãn về cha của mình, thái độ đó dù đáng ghét muốn đấm vào mặt, nhưng không sai. Vì nếu một người cha tài giỏi như vậy thì hoàn toàn nên tự hào.
Nhưng giờ cha của Hoắc Lôi lại tìm đến, cái mặt lạnh đó so với Hoắc Lôi còn ghê gớm hơn, lúc nhìn người qua ảnh sẽ không có được cái thần thái xuất chúng này. Trong trận chiến này ai sẽ là người chiến thắng, người nào cũng là đối thủ nặng kí. Mẹ hắn sẽ chọn chú lớn hay là chú nhỏ đây. Phe "mặt lạnh" hay phe "cha và con gái" sẽ chiến thắng. Hãy chờ xem..
"Hoắc Phù! Đi lấy cho mẹ hộp cứu thương"
"Dạ!"
Bởi vì Hoắc Lôi đã dọa cho Dục Uyển sợ hãi, tới giờ vẫn còn dư âm nên quên luôn cả sự hiện diện của Hoắc Luật. Cô chỉ quan tâm một mình Hoắc Lôi.
"Mẹ! "
Hoắc Phù nhanh chóng quay lại với hộp cứu thương trên tay và đưa cho Dục Uyển. Cô gấp gáp mở ra, lấy bông băng thuốc sát trùng, để rữa vết thương cho Hoắc Lôi. Và đương nhiên cô sẽ không để cho những giây phút tiếp theo của hắn yên bình trôi qua, mà thiếu đi bài ca càm ràm quen thuộc của mình.
"Lần này lại đánh nhau với ai? mẹ đã dặn nhiều lần...trừ cái mặt ra, chỗ nào cũng được...sao con cứ đưa mặt cho người ta đánh? tay chân làm gì ? nếu thấy đánh không lại thì thì phải chạy, sao lại để cho mình bị thương?" .
"Mẹ yên tâm....con sẽ không để mình chịu thiệt thòi, bọn người đó còn bị nặng hơn con..." Hoắc Lôi nói
"Đám người đánh con có bị thương nặng lắm sao?"Dục Uyển mỉm cười rợn cả tóc gáy.
"Đương nhiên...con vâng lời mẹ, không để mình chịu thiệt thòi" Con trai cũng cười tươi như hoa đào.
Nghe lời nói đầy tự hào của ông trời con nhà cô, mà chỉ muốn nổi máu khùng.
"Á...đau...mẹ nhẹ tay!!"
Hoắc Lôi la đau, vì Dục Uyển của hắn đang trút giận lên miếng bông gòn, và đè vết thương trên miệng hắn ra mà ấn. Vì cô đang nghĩ đến khoản tiền tiếp theo mình phải bỏ ra.
"Mẹ nói trước, nếu đám người đó mà kéo đến đòi tiền thuốc...mẹ sẽ trừ tiền tiêu vặt của con, mà... không biết con còn tiền để mà trừ không nữa"
"Mẹ! nhẹ tay..." Hoắc Lôi nhăn nhó mặt mày.
"Giờ mới biết đau? lúc đánh người không biết đau?" Dục Uyển lên tiếng.
Hoắc Lôi là đứa trẻ ngoan, không vô cơ đánh người, đánh người là nhất định có lý do. Nhưng dù đó là gì thì thường xuyên đánh người là không đúng. Nên từ lúc Hoắc Lôi còn nhỏ, Dục Uyển luôn thích diễn trò "đánh phủ đầu", tỏ vẻ tức giận, để cho hắn biết cô không tán đồng cách giải quyết của hắn, lần sau sẽ không như vậy nữa. Nhưng cách này thật sự không giúp ích được gì, cho dù cô cương trước nhu sau, hay nhu trước cương sau, thậm chí cương nhu cùng kết hợp vẫn không có công dụng.
Cứ cách vài ngày là Hoắc Lôi lại có bộ dạng xộc xệch về nhà. Sự tức giận hay nhưng bài ca cẩm của cô hắn xem như là đang nghe một bản nhạc rock, loại nhạc mà hắn không ưa thích, nên không cần chọn lọc, cứ nghe vào tai trái và đi ra bằng tai phải, mà không có một chút dư âm nào động lại ở giữa để hắn nhớ đến.
"Hoắc Lôi vì cứu anh mới ra tay đánh người...em đừng trách nó, nếu em muốn mắng thì hãy mắng anh"
Dục Uyển không xoay người lại nhìn, cũng biết giọng nói trầm ấm đó là của ai.
"Đám người đó vì nhận nhầm ông là tôi...nên họ mới ra tay đánh ông, là lỗi của tôi" Hoắc Lôi nói
Nhìn họ xem, cha từ tử hiếu, có xem người mẹ sinh dưỡng nó suốt mười mấy năm ra gì không. Tạo cho cô cảm giác, người có lỗi là mình nếu như cô vẫn khăng khăng muốn trách mắng một trong hai người họ.
"Tiểu Phù! em giúp anh rửa vết thương...tay chân mẹ vụng về, không biết là mẹ đang rữa vết thương hay khoét vết thương"
"Cái thằng khỉ này..con vừa nói gì?" Dục Uyển giận quá hóa thẹn, đập vào vai Hoắc Lôi một cái.
Thằng nhóc này đúng là uổng bao nhiêu tình thương cô giành cho nó, trong nhà trước sau đều có hai "người lạ mặt" mà nó dám vạch áo cho người ngoài xem lưng, không chừa cho cô chút thể diện nào.
"Mẹ! có thể đứng dậy được rồi, đừng cản chở Tiểu Phù giúp con rửa vết thương"
"Con...!" Dục Uyển nghiến răng, trừng mắt nhìn Hoắc Lôi.
"Mẹ có thể sang bên đó, có vẻ thích hợp với mẹ hơn?" Hoắc Lôi vừa nói vừa hướng mắt về phía chỗ ngồi của Hoắc Luật.
Lúc nãy hắn nhìn thấy Hoắc Luật dùng gỗ đánh vào lưng, không biết ông ta có bị sao không?
Do hoàn cảnh xô đẩy, nói là cô biện minh cũng chẳng sai. Bây giờ Dục Uyển chỉ có thể đối diện với Hoắc Luật. Dục Uyển xoay người lại.
Cô có chút hoảng hốt khi nhìn thấy vết thương của Hoắc Luật vì tả tơi hơi, không phải quyền cước của hắn rất đáng tự hào, sao lại để cho mình bị thương như vậy. Nào mặt, nào tay...hắn rất thích đánh đàn, liệu có bị nguy hiểm gì không.
Cha cũng như con, sao lại khiến cô lo lắng như vậy?
"Đưa tay em xem...sao lại ra thế này?
Dục Uyển khẩn trương ngồi xuống, cầm lấy bàn tay thon đẹp của Hoắc Luật, trước giờ cô rất thích nhìn vào nó, Hoắc Luật là đàn ông như tay của hắn thật rất đẹp, mà giờ thì hết đẹp rồi, một vết xước dài và sâu trên mu bàn tay, máu vẫn đang chảy ra dù không nhiều nhưng đã đủ cô phải xót mà rơi nước mắt.
Cô kéo hộp thuốc cứu thương lại, và giúp hắn sát trùng vết thương.
"Là thật sao? người tối qua ở khách sạn là em..." Hoắc Luật mỉm cười
Lúc Dục Uyển ngồi xuống, thì Hoắc Luật lại vô tình nhìn thấy một bên tai của cô, thiếu mất một chiếc khuyên tai, trùng khớp, lại giống hệt với chiếc khuyên tai trong túi áo của hắn. Điều đó khiến hắn rất hạnh phúc, miệng bất giác mỉm cười.
"Anh anh còn đau không? mấy ngón tay có cử động được không?" Dục Uyển vừa khẩn trương vừa bất an nhìn hắn
Cô vì quá lo lắng nên cũng phớt lờ đi lời nói của hắn, với cô thì điều đó dường như nó không còn quan trọng bằng những ngón tay này của hắn, vẫn cẩn thận giúp hắn băng bó vết thương.
Trong khi đó những người xung quanh đều đang trố mắt kinh ngạc, thì ra, tối qua có người đi đêm không về nhà, là đi khách sạn với ông chú này.
Hoắc Lôi có chút kinh hỉ khi biết đó là cha mình, hắn nhìn sang hai người họ rồi lại mỉm cười.
Hoắc Phù có chút bất mãn nhẹ trong người, cô xoay người lại nhìn cha mình đầy tiếc thương. Cha thật tội nghiệp...ánh mắt của cô lúc này đang nói lên điều đó. Lúc trước, cô rất thích ông chú đài truyền hình này, muốn mẹ và chú ấy về chung một nhà. Nhưng đó là trước khi cha cô xuất hiện, giờ có cha rồi, thì đương nhiên phải khác, cha cô tốt như vậy, cha cô là nhất.
Hoắc Kiêu đứng ngoài cửa sổ, lại cười thích thú. Phe mặt lạnh 1-0.
Và người cuối cùng là Hoắc Phi. Hắn xiết chặt nắm đấm và nhìn chăm chú vào bóng lưng nhỏ nhắn của Dục Uyển. Hận không thể lao tới, lôi người phụ nữ đó đứng dậy, và bóp chết cô ngay tại chỗ.
Cuối cùng thì hắn đã tìm ra chủ nhân của những dấu hôn trên người của cô là ai.
Hoắc Dục Uyển, em giỏi lắm...
--------- hết chương 27-------------
Thứ hai, 21-1-19.
Hôm qua là sinh nhật chị, các em xí xóa việc chị post chap trễ nha. Bù lại, chap sau sẽ là "sự ngọt ngào đến rơi lệ" của DU vs HP.