Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Nếu còn ngất xỉu thêm một lần nào nữa, thì cả đời này có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại. Mạng sống của hắn hiện tại như ngọn nến đặt trước gió. Chính là muốn nói, chỉ cần một cơn gió thổi qua, cũng khiến cho Hoắc Khiêm tắt thở.
Sau khi Lưu trợ lý thành thật khai báo, Dục Uyển đã muốn ngất theo cùng Hoắc Khiêm.
Chỉ khi nhìn thấy hắn bất tỉnh mê mang, lay mãi không dậy. Dục Uyển mới nhận ra sự thật, mặc kệ hắn có là Khiêm ngốc nghếch của trước đây, hay là Hoắc Khiêm gian ác của hiện tại, thì cô vẫn còn rất yêu hắn.
Lưu trợ lý nói nguyên nhân khiến cho Hoắc Khiêm thành ra thế này, là vì hắn từng bị tổn thương ở vùng đầu nên để lại di chứng, thường hay có những cơn đau đầu, chóng mặt. Và gần đây nhất là ở trung tâm thương mại một tấm kính đổ sập lên người, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ.
Vào thời điểm đó, nếu Hoắc Khiêm tiếp nhận sự kiểm tra, có thể đã sớm phát hiện ra bất thường và kịp thời điều trị. Nhưng vừa tỉnh dậy hắn lại rời khỏi bệnh viện, chạy đến Đảo Chết xa xôi, mà không cho các bác sĩ thời gian đem hắn lên bàn cùng nhau phân tích, nên mới thành ra nông nổi.
Lần thứ nhất, đầu Hoắc Khiêm bị tổn thương là vì đở cho cô một gậy. Lần thứ hai, hắn phải phó thác đời mình cho số phận, là vì chạy đến Đảo Chết để tìm mẹ con cô. Nhiều ngày qua, Dục Uyển mang nặng trong mình mặc cảm tội lỗi, cho rằng chính cô là nguyên nhân cho bất hạnh của Hoắc Khiêm.
Lưu trợ lý bùi ngùi xúc động, vừa cầm khăn vừa lau nước mắt. Chữ nào vừa ra, là cố gắng rặng kèm vài giọt nước mắt.
"Thời gian của chủ tịch đã không còn nhiều, những năm qua cậu ấy sống rất nghiêm túc...cả ngày chỉ biết đến công việc, chưa từng có cuộc vui riêng, cho nên... những ngày còn lại, tôi mong cô sẽ mang đến vui vẻ cho cậu ấy"
"Cám ơn anh...tôi đã biết mình phải làm gì"
Dục Uyển nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay của Lưu trợ lý, rồi đẩy cánh cửa bước vào trong. Không cần quan tâm Hoắc Khiêm còn sống được bao nhiêu ngày. Từ thời khắc này, mỗi phút trôi qua đều trở nên quý báu, cô sẽ không để lãng phí một giây phút nào được ở cạnh hắn.
"Dục Uyển! Chúc cô thành công...hic...hic...!"
Ở bên ngoài, Lưu trợ lý cẩn thận xếp gọn khăn tay cho vào trong túi áo. Tay còn lại lấy mãnh giấy trong túi quần ra, chậm rãi dò lại lời thoại mà Nhất ca đã viết ra cho hắn, để xem vừa rồi hắn có nói dư hay bớt chữ nào. Nhất ca đã nói với hắn, thiếu một chữ, trừ một tháng lương.
Lưu trợ lý suy sụp ngã phịch xuống đất...
Xong rồi, hắn thiếu luôn cả một câu năm chữ, còn chưa nói.
"Chủ tịch rất yêu cô..."
-------------------------
Trong phòng,
"Em không có tự trọng sao?"
Dục Uyển vừa bước vào, Hoắc Khiêm đã tỏ thái độ bất mãn, hắn bỏ cây viết trên tay xuống bàn, và đẩy hết tất cả đóng văn kiện trên bàn xuống đất, làm xáo trọn mọi thứ, những mãnh giấy bay rối loạn trước mắt cô.
"Không phải em luôn muốn rời khỏi đây? bây giờ tôi không cần em...tôi đuổi em đi, em lại không chịu đi, hay em muốn... tôi cho người ném em ra ngoài?"
Hoắc Khiêm đẩy ghế ra, và đi thẳng ra cửa. Hắn chưa kịp hô lớn gọi người bên ngoài vào, thì Dục Uyển đã chạy theo sau và ôm lấy hắn.
"Chúng ta hãy kết hôn."
Khi cô gọi, mà hắn không có phản ứng. Lúc đó, cô thật sự đã sợ, sợ hắn như mấy anh oppa đoản mệnh trong những bộ phim truyền hình từ nhiều thập kỉ trước, xỉu rồi sẽ không tỉnh dậy. Giờ đây, hắn bình an đứng trước mặt cô thế này, cô không muốn buông hắn ra.
"Khiêm! chúng ta hãy kết hôn"
Trong quá khứ hắn và cô như hai đường thẳng song song. Hiện tại nếu số phận cho cô cùng hắn tái hợp, thì không nên viết ra một cái kết buồn bã đẫm nước mắt.
"Em có biết mình đang nói gì không?" Hắn xoay người lại nhìn cô.
"Anh từng hỏi, em lấy tư cách gì để được ở cạnh bên anh, còn muốn chăm sóc cho anh...."
Dục Uyển mở chiếc hộp mà Lưu trợ lý đã đưa cho cô khi nãy, bên trong là một chiếc nhẫn và quỳ xuống trước mặt của Hoắc Khiêm.
"Hoắc Khiêm! bây giờ em đang cầu hôn anh...hãy gả cho em, để em được trở thành vợ anh"
"Em là đang thương hại anh sao? Vì anh có thể sẽ chết ...nếu vì lý do đó mà em muốn kết hôn với anh...thì hãy mang lòng tốt đó của em rời khỏi đây, anh không cần, em đi đi..."
Hoắc Khiêm xoay người đi ra và mở rộng cánh cửa ra.
"Em yêu anh..."
Hoắc Khiêm tay vẫn còn đặt lên chui cửa, cả một niềm vui lớn đang mãnh liệt như pháo hoa bùng nổ bên trong hắn. Nhưng Hoắc Khiêm vẫn có thể tỏ ra thật bình tĩnh, để không phải gào thét lên vì sung sướng và quay ngược lại ôm chặt lấy cô. Giấu đi nụ cười ma quái trên mặt, hắn xoay người lại đối diện cùng cô.
"Chuyện kết hôn không phải là trò đùa, em đã suy nghĩ kĩ chưa?"
"Em muốn được làm vợ anh...không phải vì sắp chết mà vì em muốn được ở cạnh bên anh" Dục Uyển nói tiếp.
Để có thể cưới được vợ, hắn không ngại dùng đến thủ đoạn. Và hắn cũng chưa từng thừa nhận bản thân sắp chết, là cô tai không nghe kĩ , rồi tự hù mình dọa mình. Hắn chỉ nói bản thân có thể sẽ chết. Làm người thì ai chẳng phải đối mặt với chết, chỉ là thời gian của mỗi người đến sớm hay muộn hơn người khác mà thôi.
Nếu chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra, thì tại sao ngay lúc này đây, hắn không dùng cái đặc quyền mà sinh ra ai cũng có, để đổi lấy vợ mang về nhà.
Hắn bước tới, và ngồi xổm trước mặt Dục Uyển.
"Em có chắc kết hôn với anh là điều em muốn, cho dù sau này có chuyện gì thay đổi...em sẽ không bao giờ hối hận"
"Sẽ không hối hận"
Sau cái gật đầu mãnh liệt và nghe ra sự cương quyết trong lời nói của Dục Uyển, Hoắc Khiêm đã giơ bàn tay đẹp của hắn ra. Dục Uyển như sợ hắn sẽ đổi ý, liền lấy nhẫn khỏi hộp và đeo vào ngón tay của Hoắc Khiêm.
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi ôm lấy Dục Uyển vào người, hắn hôn lên tóc cô.
------------------------------
Hôn lể giữa cô và Hoắc Khiêm diễn ra cũng ra thật đơn giản. Vào một buổi chiều hoàng hôn trên bãi biển khi thức đã diễn ra. Dưới sự chủ trì của Cha xứ, và người chứng hôn trợ lý Lưu , cùng tất cả khách mời là người làm trong dinh thự mà cô và Hoắc Khiêm đang ở.
Cô và hắn đã trói chặt lấy nhau bằng lời tuyên hệ hôn nhân và trở thành vợ chồng hợp pháp, sau buổi chiều ngày hôm nay.
Đây là lần thứ hai cô mặc váy cưới, nhưng chỉ có lần này cô mới trọn vẹn được xem đã trở thành cô dâu. Khi soi mình trong gương, Dục Uyển thật sự không nở cởi nó xuống, nên cứ do dự đứng trước gương.
"Có cần anh giúp em?"
Hoắc Khiêm bước vào trong phòng tắm, hắn đi tới bên cạnh cô và như một chú mèo con, vùi mặt vào trong cổ Dục Uyển. Cô có thể ngửi thấy mùi vị nhàn nhạt của rượu trên người hắn. Theo như những gì cô nhớ và nếu không có gì thay đổi, thì Hoắc Khiêm là người có tửu lượng tệ nhất trong ba anh em. Chính vì vậy, mà hắn cũng rất ít khi uống rượu.
"Anh vừa uống rượu?"
"Anh có uống một ly...nhỏ..rất nhỏ.. vì anh rất vui...vợ của anh hôm nay thật sự rất xinh đẹp."
Hoắc Khiêm xốc mạnh người của Dục Uyển và đặt cô ngồi cạnh bồn rữa mặt.
"Hôm nay em thật sự rất đẹp...bà xã"
Nhìn thấy đối mắt mơ màng và dáng người chao đảo của Hoắc Khiêm, là cô biết hắn đã say.
Hoắc Khiêm vẫn chưa thể tin, hắn và Dục Uyển sẽ có ngày này. Cô đã trở thành người vợ hợp pháp của hắn, hiện tại họ còn đang được ở gần bên nhau, và sắp tận hưởng đêm tân hôn ngọt ngào. Hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Dục Uyển, nhẹ nhàng âu yếm, những ngón tay lượn vòng lên hai cánh môi xinh. Và gọi tên cô...
"Bà xã...bà xã...bà xã..."
Hắn thật sự muốn cả ngày được ôm lấy cô và gọi thế này mãi.
Cô không nghĩ Hoắc chủ tịch có lúc lại trẻ con như vậy. Mặc dù trong phòng tắm không có người lạ, ngoại trừ cô và hắn. Nhưng Dục Uyển vẫn cảm thấy ngượng ngùng đỏ mặt, nếu hắn còn tiếp gọi cô hai tiếng "bà xã" cô sợ mặt mình sẽ bị hắn luộc chín bằng những từ ngữ sến súa. Dục Uyển dùng tay che lấy miệng của Hoắc Khiêm.
"Đủ rồi! anh gọi không thấy ngượng miệng sao?"
Hoắc Khiêm đem tay của cô đẩy ra.
"Sao phải ngượng ...tất cả cặp vợ chồng khác họ đều xưng hô như vậy, em cũng nên gọi thử xem..ông xã..."
Dục Uyển cũng rất muốn chìu ý Hoắc Khiêm, gọi một tiếng ông xã cho hắn vui lòng. Nhưng mà hai chữ đó với cô, nói ra sao lại khó khăn đến vậy, một chữ "ông" đã tuột ra khỏi cửa miệng từ mười giây trước, nhưng chữ "xã" mãi vẫn không thể nhả ra.
"Không được...xấu hổ chết đi được"
"Ngay cả chuyện quỳ gối xuống cầu hôn anh...xấu hổ như vậy em còn làm được, giờ gọi một tiếng ông xã lại làm khó em...gọi đi...ông xã...."
"Ông..x..a...vẫn không được, em đi ngủ" Dục Uyển đẩy Hoắc Khiêm ra, rồi nhảy xuống và chạy ra ngoài phòng tắm.
Cô trèo lên giường chùm kín chăn lại.
Hoắc Khiêm sau khi tắm xong, hắn cũng không mặc quần vào, mà chỉ quấn khăn tắm và bước ra. Hắn đi đến bên giường, nhìn Dục Uyển đang vùi cả người trong chăn.
Có phải hắn đã nghĩ xấu cho bà xã. Cứ có cảm giác như Dục Uyển mượn chuyện vừa rồi để lẫn tránh chuyện "động phòng" giữa họ. Đêm tân hôn, nếu hắn để cô yên thân, có phải là uổng phí tinh lực suốt nhiều năm không dùng đến.
Hắn trèo lên giường, mùi xà phòng trên người hắn lan tỏa khắp người cô, giọt nước vương trên tóc hắn vô tình rơi xuống trúng ngay bên má Dục Uyển, nhưng cô vẫn gan lì nhắm mắt giả vờ ngủ say. Mặc dù từ lúc hắn bước ra khỏi phòng tắm là cô sớm đã cảm nhận được.
"Anh biết em vẫn chưa ngủ...nên có thể nghe rất rõ lời anh"
Dù đang nhắm hết cả hai mắt nhưng cô vẫn có cảm giác Hoắc Khiêm đang nhìn chằm chằm vào mình, hơi thở của hắn gần đến mức làm cho cô căng thẳng, nhịp tim đập nhanh như muốn nổ tung, mặt cô lúc này chắc đỏ không gì bằng. Dục Uyển giả vờ dáng vẻ của kẻ đang ngủ muốn trở mình, để xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Nhưng hắn nào dể dàng buông tha cho đêm đầu tiên, Dục Uyển chính thức là vợ hắn.
"Uyển! anh biết em rất yêu thích chiếc váy cưới đang mặc trên người, nhưng đêm nay anh nhất định phải cởi nó ra, cho nên... "
"Một là em tình nguyện, hai là anh sẽ giúp em, nhưng nếu anh ra tay, thì không đảm chiếc váy cưới của em sẽ còn nguyên vẹn."
"Để em cởi!"
Dục Uyển lập tức xốc chăn lên và nhảy xuống giường.
Cô tự lột trần bản thân mình từ đầu đến chân. Không cho Hoắc Khiêm có cơ hội chạm vào chiếc váy cưới cô đang mặc, dù chỉ là sợi dây kéo. Vì cô còn có ý định đem bộ váy cưới yêu thích này trở thành vật gia truyền, truyền từ đời Hoắc Phù, sang đến đời cháu ngoại của mình.
Cô đem váy cưới nâng niu trên tay, và xếp gọn gàng
Chiếc váy cưới được thiết kế hở toàn bộ lưng, nên Dục Uyển cũng không có mặc áo lót. Lúc này trên người cô chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót bó sát cặp mông tròn. Hai quả đồi nhấp nhô trước ngực như thiêu rụi con mắt của Hoắc Khiêm, căng tròn nảy nở đó sẽ không dể dàng khơi dậy dục vọng ham muốn của hắn, nếu nó không nằm trên người của Dục Uyển.
Hắn không phải chưa từng thấy mông to ngực bự, nhưng nếu đó không phải là Dục Uyển thì có ngoại cỡ thì cũng vô vụng, vì hắn chỉ muốn vuốt ve, muốn âu yếm cơ thể của một mình cô.
Nhìn người phụ nữ của mình đang thỏa thân trước mặt, thì có người đàn ông nào mà không cương lên. Hoắc Khiêm sớm đã không còn sự kiên nhẫn, từ lúc chiếc váy cưới rơi xuống chân, chạm sàn nhà.
"Á...!"
Hoắc Khiêm không muốn tiếp tục giày vò bản thân mình, hắn gấp gáp bước tới, đem cô nhấc bổng và ném lên giường. Cường hãn chiếm giữ lấy môi cô, mãnh liệt mút lấy, hắn đút lưỡi vào bên trong miệng cô, hai đầu lưỡi giao hoan, triền miên và quấn lấy tạo ra tiếng nước.
Đôi tay không ngừng vun xới bầu ngực của Dục Uyển, co giãn căng tròn, càng bóp lại càng mềm mại. Rất lâu rồi, hắn mới có lại cảm giác thân thể kích thích như vậy, mùi hương của cô khiến hắn điên cuồng muốn chiếm giữ.
Môi của Hoắc Khiêm lưu luyến tách ra và trượt xuống cằm, đầu lưỡi linh hoạt chuyển động liếm một đường thẳng xuống cổ, và dừng lại ở trên bầu ngực tròn trịa trắng muốt. Đôi mắt hắn u mê trong trong lát, khi nhìn thân thể xinh đẹp của cô đang nở rộ trước mắt hắn, lửa dục nhiều năm đang cháy bùng bắt đầu thiêu đốt thân dưới.
Người phụ nữ này chính là yêu nghiệt...
Nhũ hoa bị hắn khinh lờn đang diễm lệ yếu ớt trông như quả cherry đỏ, bóng lưỡng ướt át,nhìn vào thật dụ người, Hoắc Khiêm lập tức cúi người xuống, há miệng ra cắn lấy. Hắn như loài thú hoang dã lâu ngày nhìn thấy thịt tươi ngon, xem ngực trắng nõn của cô như là thức ăn, đem cho vào trong miệng, hết cắn no rồi lại mút, mút chán chê rồi lại cắn.
Không chỉ ngực đang nhói đau mà cơ thể cô dần biến hóa theo sự đói khát của hắn, chiếc quần lót mỏng manh không thể nào ngăn lại dòng mật dịch đang tuông tràn nơi huyệt nhỏ, mà chảy ướt ra ngoài, hại cho bên dưới cô càng thêm bức bối, càng trở nên khó chịu.
"Ưm...m..!!!" Dục Uyển vặn vẹo thân thể, hai tay bấu chặt xuống gối nằm.
Chiếc khăn tắm trên người của Hoắc Khiêm vì hành động vồ dập của hắn sớm đã ly khai khỏi người, vật cương nóng của hắn đang áp sát vào hoa huyệt ngứa ngái của cô, gây ra cho cô những trận tê dại đê mê, khi hành động của hắn vô tình gây đụng chạm, đem cương cứng đâm thọt vào bên trong cô. Nhưng cô chưa kịp cảm nhận hắn cho vào, thì hắn lại nhấc người lên. Nhiều lần gây ra cho cô sự hụt hẫng, hắn là không nhận ra hay cố tình trêu đùa cô.
Sự cản trở khiến hắn cọ sát cũng thật khó chịu.
Hoắc Khiêm nâng hai chân của Dục Uyển đẩy lên, rồi lột bỏ chiếc quần lót ra khỏi người cô. Hắn còn đem hai chân của cô tách ra, toàn thân trần trụi phơi bày trước khí lạnh, da thịt cô càng trở nên nhạy cảm, vì đôi mắt đang quan sát của Hoắc Khiêm.
Cô phải thừa nhận, khi Hoắc Khiêm tháo kính ra, thật sự rất quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt của hắn như có ma thuật, còn cả nụ cười xấu xa luôn hiện hữu trên môi. Cả người cô cũng nhũn ra thành bùn nhão, thì hỏi làm sao, hoa huyệt cô không chảy nước.
Bên dưới cô bị hắn nhìn đến khó chịu, lúc này cô lại nhớ đến anh bạn nhỏ quái thú đó của Hoắc Khiêm, cô biết kích thước nó có bao nhiêu dọa người, nhưng chưa lúc nào, cô khao khát nó như bây giờ. Cô muốn hắn đem nó cắm sâu vào bên trong cô, lắp đầy toàn bộ khe hẹp, và cọ sát thật mạnh vào tầng tầng lớp lớp bên trong cô.
"Ưm.."
Dục Uyển căng người ra, mười đầu ngón chân của cô đều muốn quặp lại cố bám víu trên giường. Cứng rắn của Hoắc Khiêm đang hướng đến nơi huyệt nhỏ bên dưới. Cô có thể cảm nhận được hắn đang sắp cho nó vào. Nhưng...
"Gọi một tiếng ông xã...anh sẽ cho nào" Hoắc Khiêm vừa nói vừa đẩy nhẹ một cái, nhưng lại không cho vào.
Anh em họ luôn có một kiểu xấu xa này, giày vò cô đến điên loạn, rồi lại đưa ra điều kiện...
Dục Uyển vòng tay qua cổ Hoắc Khiêm, kéo hắn xuống thấp, cô hơi nâng cổ lên và khẻ nói vào tai hắn. Cứng rắn đã chờ sẵn, đang chờ một tiếng đáp trả của Dục Uyển. Hoắc Khiêm mỉm cười, hắn nhấc mông lên và đẩy sâu vào bên trong cô.
"Á..A..!!!"
Dục Uyển bật cả người dậy, ôm chặt lấy hắn. Chính là cái cảm giác này.
Sáng hôm sau...
Xương cốt thịt da, không có chỗ nào trên người Dục Uyển là không đau nhức. Sức lực của Hoắc Khiêm đúng là trâu bò, có thể cứng rắn chôn bên trong cô đến tận gần sáng. Suốt đêm qua, chỉ cần cô cử động làm đánh thức "hắn", thì Hoắc khiêm lại đem cô lật ngược lại mà trừng phạt, gán cho cô một cái tội danh, là ngủ không yên, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người bên cạnh.
Nhưng làm gì, có ai có thể ngủ yên khi bên cạnh mình luôn có một khẩu súng lúc nào cũng nạp sẵn daa95n.
Chỉ những lúc hắn ngủ say sưa như thế này, thì cơ thể cô mới có phút giây bình yên.
Dục Uyển mỉm cười, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, hắn chính là người chồng hợp pháp của cô sao. Thật khó tin. Nếu không có chuyện xảy ra ở đảo chết, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày, người đàn ông nằm bênh cạnh mình là Khiêm đại thiếu gia.
Dục Uyển đưa tay trêu đùa lên khuôn mặt hắn, khi ngón bàn tay giơ ra thì cô mới phát hiện trên tay mình đang đeo một chiếc nhẫn. Là lúc cô ngủ, Hoắc Khiêm đã đeo vào tay cho cô sao...
"Có thích không?"
Hoắc Khiêm nhích tới, đem cô kéo vào trong chăn và ôm gọn vào trong người.
"Sau khi rời khỏi đây...chúng ta sẽ tổ chức lại một lể cưới thật linh đình, anh sẽ cho cả thế giới biết...em, chính là bà Hoắc"
"Không nên"
Dục Uyển phản ứng rất là gay gắt, vì lời của Hoắc Khiếm đã làm cô hoang mang nhận ra một chuyện quan trọng mà cô đã quên, là họ sẽ không thể nào sống mãi ở đây. Và sau khi rời khỏi đây, cô phải đối mặt với...
"Vì Luật và Phi, có đúng không?"
"Em..."
Phải, đó chính là điều mà cô đang hoang mang, cô phải nhìn mặt hai anh em họ thế nào, khi giờ đây cô đã là vợ của Hoắc Khiêm. Nếu có thể ở đây mãi mãi, thì không cần phải đối mặt với chuyện tiếp theo, vì cô chưa thật sự sẵn sàng.
"Uyển! em là người phụ nữ của anh...anh đương nhiên không muốn chia sẻ em với bất kì ai" Hắn vuốt ve và hôn nhẹ lên tóc cô.
"Nhưng đời người vô thường, không ai đoán trước được điều gì, nếu một khi anh không còn trên đời này, anh rất muốn có người khác thay anh chăm sóc em... Luật và Phi cũng là hai đứa em trai mà anh yêu thương nhất, ngoại trừ chúng ra...anh không tin tưởng giao em cho bất kỳ ai"
"Khiêm..."
--------------------
Cô đã ở trên đảo này hơn một tháng, Hoắc Khiêm hắn chăm cô cũng rất kĩ, còn tốt hơn khi người ta nuôi heo. Hắn không để cho cô làm bất kì việc gì, thức dậy rồi ăn, ăn xong lại ngủ, ngoại trừ hoạt động thể dục ở trên giường cùng với hắn mỗi tối, thì cô chẳng cần phải làm gì dùng đến sức lực. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến cho thân thể cô trở nên nên ù ịch, mệt mỏi, và cái bụng cô, nó cũng tròn trịa to hơn vài cm.
Trong khi sức khỏe của Hoắc Khiêm càng ngày càng dẻo dai và bền bỉ đến lạ thường. Hắn có hoạt động suốt đêm, mà không mệt mỏi, cũng không thấy hắn dùng thuốc. Nhiều lúc cô rất sợ hắn sẽ ngất xỉu trên giường vì "động' quá nhiều, nhưng lúc nào cô cũng là người ngất xỉu trước hắn.
"Uạ...a...!!"
Dục Uyển vừa mới đưa đũa chạm vào dĩa cá hấp, thì liền ngủi thấy mùi tanh mà choáng váng, khiến cho cô phải lập tức chạy vào nhà vệ sinh và nôn ra tất cả những gì mới ăn lúc sáng. Sau một lúc nôn mửa, sắc mặt cô trở nên xanh xao hơn.
Dục Uyển rã rời nhìn mình trong gương, cô như vậy là sao, gần đây cô lại thường xuyên như vậy.
"Phu nhân! người...có phải đã có thai rồi không?"
Thấy Dục Uyển ôm miệng chạy vào toilet, thì người hầu ở bên ngoài cũng vội vã vào theo. Nhìn dáng người trở nên tròn trịa, ngực nhấp nhô, mông đẩy đà của Dục Uyển so với lúc mới đến đây có tăng đáng kể, và bộ dạng khó ở gần đây, nhiều người cho là có kinh nghiệm, đã đưa ra phán đoán.
Con trai con gái đều cũng đã lớn thế này, sao cô lại có thể có thai được chứ...Nhưng lần cuối cùng bà dì của cô đến là...
------------------
Chuyện mình có khả năng đang mang thai, Dục Uyển không muốn mọi người nói cho Hoắc Khiêm biết. Vì vậy, người làm trong nhà đều giúp cô che giấu chuyện này, nhưng không biết là ai đã lỡ lời , để lọt đến tai của Lưu trợ lý. Và một chút hứng khởi nói ra, mà Lưu trợ lý lại làm lộ bí mật của Hoắc Khiêm.
"Chủ tịch thật là lợi hại...bây giờ cho dù phu nhân có biết được sự thật, cũng sẽ không thể nào rời bỏ chủ tịch được...chiêu này của chủ tịch thật quá cao tay"
Lưu trợ lý vừa ăn táo vừa vui miệng nói ra, hắn đang chờ Hoắc Khiêm. Thì xui thay cho hắn, Hoắc Khiêm và Dục Uyển đang cùng nhau từ trên lầu đi xuống.
"Là sự thật gì?"
Qủa táo trên tay của trợ ly Lưu từ trên tay hắn rơi xuống, mắt trố to nhìn Dục Uyển, hắn đi tông rồi..
Dục Uyển quay sang nhìn Hoắc Khiêm.
"Tôi hỏi anh đó là sự thật gì?"
---------hết chương 35------
Chủ nhật, 31 tháng 3, 19
Chương này vốn định sẽ kéo Hoắc Kiêu vào cho vui, nhưng vì thời lượng có hạn, và tác giả cũng đuối nên dừng tại đây.
Sau khi Lưu trợ lý thành thật khai báo, Dục Uyển đã muốn ngất theo cùng Hoắc Khiêm.
Chỉ khi nhìn thấy hắn bất tỉnh mê mang, lay mãi không dậy. Dục Uyển mới nhận ra sự thật, mặc kệ hắn có là Khiêm ngốc nghếch của trước đây, hay là Hoắc Khiêm gian ác của hiện tại, thì cô vẫn còn rất yêu hắn.
Lưu trợ lý nói nguyên nhân khiến cho Hoắc Khiêm thành ra thế này, là vì hắn từng bị tổn thương ở vùng đầu nên để lại di chứng, thường hay có những cơn đau đầu, chóng mặt. Và gần đây nhất là ở trung tâm thương mại một tấm kính đổ sập lên người, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ.
Vào thời điểm đó, nếu Hoắc Khiêm tiếp nhận sự kiểm tra, có thể đã sớm phát hiện ra bất thường và kịp thời điều trị. Nhưng vừa tỉnh dậy hắn lại rời khỏi bệnh viện, chạy đến Đảo Chết xa xôi, mà không cho các bác sĩ thời gian đem hắn lên bàn cùng nhau phân tích, nên mới thành ra nông nổi.
Lần thứ nhất, đầu Hoắc Khiêm bị tổn thương là vì đở cho cô một gậy. Lần thứ hai, hắn phải phó thác đời mình cho số phận, là vì chạy đến Đảo Chết để tìm mẹ con cô. Nhiều ngày qua, Dục Uyển mang nặng trong mình mặc cảm tội lỗi, cho rằng chính cô là nguyên nhân cho bất hạnh của Hoắc Khiêm.
Lưu trợ lý bùi ngùi xúc động, vừa cầm khăn vừa lau nước mắt. Chữ nào vừa ra, là cố gắng rặng kèm vài giọt nước mắt.
"Thời gian của chủ tịch đã không còn nhiều, những năm qua cậu ấy sống rất nghiêm túc...cả ngày chỉ biết đến công việc, chưa từng có cuộc vui riêng, cho nên... những ngày còn lại, tôi mong cô sẽ mang đến vui vẻ cho cậu ấy"
"Cám ơn anh...tôi đã biết mình phải làm gì"
Dục Uyển nhận lấy chiếc hộp nhỏ từ tay của Lưu trợ lý, rồi đẩy cánh cửa bước vào trong. Không cần quan tâm Hoắc Khiêm còn sống được bao nhiêu ngày. Từ thời khắc này, mỗi phút trôi qua đều trở nên quý báu, cô sẽ không để lãng phí một giây phút nào được ở cạnh hắn.
"Dục Uyển! Chúc cô thành công...hic...hic...!"
Ở bên ngoài, Lưu trợ lý cẩn thận xếp gọn khăn tay cho vào trong túi áo. Tay còn lại lấy mãnh giấy trong túi quần ra, chậm rãi dò lại lời thoại mà Nhất ca đã viết ra cho hắn, để xem vừa rồi hắn có nói dư hay bớt chữ nào. Nhất ca đã nói với hắn, thiếu một chữ, trừ một tháng lương.
Lưu trợ lý suy sụp ngã phịch xuống đất...
Xong rồi, hắn thiếu luôn cả một câu năm chữ, còn chưa nói.
"Chủ tịch rất yêu cô..."
-------------------------
Trong phòng,
"Em không có tự trọng sao?"
Dục Uyển vừa bước vào, Hoắc Khiêm đã tỏ thái độ bất mãn, hắn bỏ cây viết trên tay xuống bàn, và đẩy hết tất cả đóng văn kiện trên bàn xuống đất, làm xáo trọn mọi thứ, những mãnh giấy bay rối loạn trước mắt cô.
"Không phải em luôn muốn rời khỏi đây? bây giờ tôi không cần em...tôi đuổi em đi, em lại không chịu đi, hay em muốn... tôi cho người ném em ra ngoài?"
Hoắc Khiêm đẩy ghế ra, và đi thẳng ra cửa. Hắn chưa kịp hô lớn gọi người bên ngoài vào, thì Dục Uyển đã chạy theo sau và ôm lấy hắn.
"Chúng ta hãy kết hôn."
Khi cô gọi, mà hắn không có phản ứng. Lúc đó, cô thật sự đã sợ, sợ hắn như mấy anh oppa đoản mệnh trong những bộ phim truyền hình từ nhiều thập kỉ trước, xỉu rồi sẽ không tỉnh dậy. Giờ đây, hắn bình an đứng trước mặt cô thế này, cô không muốn buông hắn ra.
"Khiêm! chúng ta hãy kết hôn"
Trong quá khứ hắn và cô như hai đường thẳng song song. Hiện tại nếu số phận cho cô cùng hắn tái hợp, thì không nên viết ra một cái kết buồn bã đẫm nước mắt.
"Em có biết mình đang nói gì không?" Hắn xoay người lại nhìn cô.
"Anh từng hỏi, em lấy tư cách gì để được ở cạnh bên anh, còn muốn chăm sóc cho anh...."
Dục Uyển mở chiếc hộp mà Lưu trợ lý đã đưa cho cô khi nãy, bên trong là một chiếc nhẫn và quỳ xuống trước mặt của Hoắc Khiêm.
"Hoắc Khiêm! bây giờ em đang cầu hôn anh...hãy gả cho em, để em được trở thành vợ anh"
"Em là đang thương hại anh sao? Vì anh có thể sẽ chết ...nếu vì lý do đó mà em muốn kết hôn với anh...thì hãy mang lòng tốt đó của em rời khỏi đây, anh không cần, em đi đi..."
Hoắc Khiêm xoay người đi ra và mở rộng cánh cửa ra.
"Em yêu anh..."
Hoắc Khiêm tay vẫn còn đặt lên chui cửa, cả một niềm vui lớn đang mãnh liệt như pháo hoa bùng nổ bên trong hắn. Nhưng Hoắc Khiêm vẫn có thể tỏ ra thật bình tĩnh, để không phải gào thét lên vì sung sướng và quay ngược lại ôm chặt lấy cô. Giấu đi nụ cười ma quái trên mặt, hắn xoay người lại đối diện cùng cô.
"Chuyện kết hôn không phải là trò đùa, em đã suy nghĩ kĩ chưa?"
"Em muốn được làm vợ anh...không phải vì sắp chết mà vì em muốn được ở cạnh bên anh" Dục Uyển nói tiếp.
Để có thể cưới được vợ, hắn không ngại dùng đến thủ đoạn. Và hắn cũng chưa từng thừa nhận bản thân sắp chết, là cô tai không nghe kĩ , rồi tự hù mình dọa mình. Hắn chỉ nói bản thân có thể sẽ chết. Làm người thì ai chẳng phải đối mặt với chết, chỉ là thời gian của mỗi người đến sớm hay muộn hơn người khác mà thôi.
Nếu chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra, thì tại sao ngay lúc này đây, hắn không dùng cái đặc quyền mà sinh ra ai cũng có, để đổi lấy vợ mang về nhà.
Hắn bước tới, và ngồi xổm trước mặt Dục Uyển.
"Em có chắc kết hôn với anh là điều em muốn, cho dù sau này có chuyện gì thay đổi...em sẽ không bao giờ hối hận"
"Sẽ không hối hận"
Sau cái gật đầu mãnh liệt và nghe ra sự cương quyết trong lời nói của Dục Uyển, Hoắc Khiêm đã giơ bàn tay đẹp của hắn ra. Dục Uyển như sợ hắn sẽ đổi ý, liền lấy nhẫn khỏi hộp và đeo vào ngón tay của Hoắc Khiêm.
Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi ôm lấy Dục Uyển vào người, hắn hôn lên tóc cô.
------------------------------
Hôn lể giữa cô và Hoắc Khiêm diễn ra cũng ra thật đơn giản. Vào một buổi chiều hoàng hôn trên bãi biển khi thức đã diễn ra. Dưới sự chủ trì của Cha xứ, và người chứng hôn trợ lý Lưu , cùng tất cả khách mời là người làm trong dinh thự mà cô và Hoắc Khiêm đang ở.
Cô và hắn đã trói chặt lấy nhau bằng lời tuyên hệ hôn nhân và trở thành vợ chồng hợp pháp, sau buổi chiều ngày hôm nay.
Đây là lần thứ hai cô mặc váy cưới, nhưng chỉ có lần này cô mới trọn vẹn được xem đã trở thành cô dâu. Khi soi mình trong gương, Dục Uyển thật sự không nở cởi nó xuống, nên cứ do dự đứng trước gương.
"Có cần anh giúp em?"
Hoắc Khiêm bước vào trong phòng tắm, hắn đi tới bên cạnh cô và như một chú mèo con, vùi mặt vào trong cổ Dục Uyển. Cô có thể ngửi thấy mùi vị nhàn nhạt của rượu trên người hắn. Theo như những gì cô nhớ và nếu không có gì thay đổi, thì Hoắc Khiêm là người có tửu lượng tệ nhất trong ba anh em. Chính vì vậy, mà hắn cũng rất ít khi uống rượu.
"Anh vừa uống rượu?"
"Anh có uống một ly...nhỏ..rất nhỏ.. vì anh rất vui...vợ của anh hôm nay thật sự rất xinh đẹp."
Hoắc Khiêm xốc mạnh người của Dục Uyển và đặt cô ngồi cạnh bồn rữa mặt.
"Hôm nay em thật sự rất đẹp...bà xã"
Nhìn thấy đối mắt mơ màng và dáng người chao đảo của Hoắc Khiêm, là cô biết hắn đã say.
Hoắc Khiêm vẫn chưa thể tin, hắn và Dục Uyển sẽ có ngày này. Cô đã trở thành người vợ hợp pháp của hắn, hiện tại họ còn đang được ở gần bên nhau, và sắp tận hưởng đêm tân hôn ngọt ngào. Hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của Dục Uyển, nhẹ nhàng âu yếm, những ngón tay lượn vòng lên hai cánh môi xinh. Và gọi tên cô...
"Bà xã...bà xã...bà xã..."
Hắn thật sự muốn cả ngày được ôm lấy cô và gọi thế này mãi.
Cô không nghĩ Hoắc chủ tịch có lúc lại trẻ con như vậy. Mặc dù trong phòng tắm không có người lạ, ngoại trừ cô và hắn. Nhưng Dục Uyển vẫn cảm thấy ngượng ngùng đỏ mặt, nếu hắn còn tiếp gọi cô hai tiếng "bà xã" cô sợ mặt mình sẽ bị hắn luộc chín bằng những từ ngữ sến súa. Dục Uyển dùng tay che lấy miệng của Hoắc Khiêm.
"Đủ rồi! anh gọi không thấy ngượng miệng sao?"
Hoắc Khiêm đem tay của cô đẩy ra.
"Sao phải ngượng ...tất cả cặp vợ chồng khác họ đều xưng hô như vậy, em cũng nên gọi thử xem..ông xã..."
Dục Uyển cũng rất muốn chìu ý Hoắc Khiêm, gọi một tiếng ông xã cho hắn vui lòng. Nhưng mà hai chữ đó với cô, nói ra sao lại khó khăn đến vậy, một chữ "ông" đã tuột ra khỏi cửa miệng từ mười giây trước, nhưng chữ "xã" mãi vẫn không thể nhả ra.
"Không được...xấu hổ chết đi được"
"Ngay cả chuyện quỳ gối xuống cầu hôn anh...xấu hổ như vậy em còn làm được, giờ gọi một tiếng ông xã lại làm khó em...gọi đi...ông xã...."
"Ông..x..a...vẫn không được, em đi ngủ" Dục Uyển đẩy Hoắc Khiêm ra, rồi nhảy xuống và chạy ra ngoài phòng tắm.
Cô trèo lên giường chùm kín chăn lại.
Hoắc Khiêm sau khi tắm xong, hắn cũng không mặc quần vào, mà chỉ quấn khăn tắm và bước ra. Hắn đi đến bên giường, nhìn Dục Uyển đang vùi cả người trong chăn.
Có phải hắn đã nghĩ xấu cho bà xã. Cứ có cảm giác như Dục Uyển mượn chuyện vừa rồi để lẫn tránh chuyện "động phòng" giữa họ. Đêm tân hôn, nếu hắn để cô yên thân, có phải là uổng phí tinh lực suốt nhiều năm không dùng đến.
Hắn trèo lên giường, mùi xà phòng trên người hắn lan tỏa khắp người cô, giọt nước vương trên tóc hắn vô tình rơi xuống trúng ngay bên má Dục Uyển, nhưng cô vẫn gan lì nhắm mắt giả vờ ngủ say. Mặc dù từ lúc hắn bước ra khỏi phòng tắm là cô sớm đã cảm nhận được.
"Anh biết em vẫn chưa ngủ...nên có thể nghe rất rõ lời anh"
Dù đang nhắm hết cả hai mắt nhưng cô vẫn có cảm giác Hoắc Khiêm đang nhìn chằm chằm vào mình, hơi thở của hắn gần đến mức làm cho cô căng thẳng, nhịp tim đập nhanh như muốn nổ tung, mặt cô lúc này chắc đỏ không gì bằng. Dục Uyển giả vờ dáng vẻ của kẻ đang ngủ muốn trở mình, để xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Nhưng hắn nào dể dàng buông tha cho đêm đầu tiên, Dục Uyển chính thức là vợ hắn.
"Uyển! anh biết em rất yêu thích chiếc váy cưới đang mặc trên người, nhưng đêm nay anh nhất định phải cởi nó ra, cho nên... "
"Một là em tình nguyện, hai là anh sẽ giúp em, nhưng nếu anh ra tay, thì không đảm chiếc váy cưới của em sẽ còn nguyên vẹn."
"Để em cởi!"
Dục Uyển lập tức xốc chăn lên và nhảy xuống giường.
Cô tự lột trần bản thân mình từ đầu đến chân. Không cho Hoắc Khiêm có cơ hội chạm vào chiếc váy cưới cô đang mặc, dù chỉ là sợi dây kéo. Vì cô còn có ý định đem bộ váy cưới yêu thích này trở thành vật gia truyền, truyền từ đời Hoắc Phù, sang đến đời cháu ngoại của mình.
Cô đem váy cưới nâng niu trên tay, và xếp gọn gàng
Chiếc váy cưới được thiết kế hở toàn bộ lưng, nên Dục Uyển cũng không có mặc áo lót. Lúc này trên người cô chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót bó sát cặp mông tròn. Hai quả đồi nhấp nhô trước ngực như thiêu rụi con mắt của Hoắc Khiêm, căng tròn nảy nở đó sẽ không dể dàng khơi dậy dục vọng ham muốn của hắn, nếu nó không nằm trên người của Dục Uyển.
Hắn không phải chưa từng thấy mông to ngực bự, nhưng nếu đó không phải là Dục Uyển thì có ngoại cỡ thì cũng vô vụng, vì hắn chỉ muốn vuốt ve, muốn âu yếm cơ thể của một mình cô.
Nhìn người phụ nữ của mình đang thỏa thân trước mặt, thì có người đàn ông nào mà không cương lên. Hoắc Khiêm sớm đã không còn sự kiên nhẫn, từ lúc chiếc váy cưới rơi xuống chân, chạm sàn nhà.
"Á...!"
Hoắc Khiêm không muốn tiếp tục giày vò bản thân mình, hắn gấp gáp bước tới, đem cô nhấc bổng và ném lên giường. Cường hãn chiếm giữ lấy môi cô, mãnh liệt mút lấy, hắn đút lưỡi vào bên trong miệng cô, hai đầu lưỡi giao hoan, triền miên và quấn lấy tạo ra tiếng nước.
Đôi tay không ngừng vun xới bầu ngực của Dục Uyển, co giãn căng tròn, càng bóp lại càng mềm mại. Rất lâu rồi, hắn mới có lại cảm giác thân thể kích thích như vậy, mùi hương của cô khiến hắn điên cuồng muốn chiếm giữ.
Môi của Hoắc Khiêm lưu luyến tách ra và trượt xuống cằm, đầu lưỡi linh hoạt chuyển động liếm một đường thẳng xuống cổ, và dừng lại ở trên bầu ngực tròn trịa trắng muốt. Đôi mắt hắn u mê trong trong lát, khi nhìn thân thể xinh đẹp của cô đang nở rộ trước mắt hắn, lửa dục nhiều năm đang cháy bùng bắt đầu thiêu đốt thân dưới.
Người phụ nữ này chính là yêu nghiệt...
Nhũ hoa bị hắn khinh lờn đang diễm lệ yếu ớt trông như quả cherry đỏ, bóng lưỡng ướt át,nhìn vào thật dụ người, Hoắc Khiêm lập tức cúi người xuống, há miệng ra cắn lấy. Hắn như loài thú hoang dã lâu ngày nhìn thấy thịt tươi ngon, xem ngực trắng nõn của cô như là thức ăn, đem cho vào trong miệng, hết cắn no rồi lại mút, mút chán chê rồi lại cắn.
Không chỉ ngực đang nhói đau mà cơ thể cô dần biến hóa theo sự đói khát của hắn, chiếc quần lót mỏng manh không thể nào ngăn lại dòng mật dịch đang tuông tràn nơi huyệt nhỏ, mà chảy ướt ra ngoài, hại cho bên dưới cô càng thêm bức bối, càng trở nên khó chịu.
"Ưm...m..!!!" Dục Uyển vặn vẹo thân thể, hai tay bấu chặt xuống gối nằm.
Chiếc khăn tắm trên người của Hoắc Khiêm vì hành động vồ dập của hắn sớm đã ly khai khỏi người, vật cương nóng của hắn đang áp sát vào hoa huyệt ngứa ngái của cô, gây ra cho cô những trận tê dại đê mê, khi hành động của hắn vô tình gây đụng chạm, đem cương cứng đâm thọt vào bên trong cô. Nhưng cô chưa kịp cảm nhận hắn cho vào, thì hắn lại nhấc người lên. Nhiều lần gây ra cho cô sự hụt hẫng, hắn là không nhận ra hay cố tình trêu đùa cô.
Sự cản trở khiến hắn cọ sát cũng thật khó chịu.
Hoắc Khiêm nâng hai chân của Dục Uyển đẩy lên, rồi lột bỏ chiếc quần lót ra khỏi người cô. Hắn còn đem hai chân của cô tách ra, toàn thân trần trụi phơi bày trước khí lạnh, da thịt cô càng trở nên nhạy cảm, vì đôi mắt đang quan sát của Hoắc Khiêm.
Cô phải thừa nhận, khi Hoắc Khiêm tháo kính ra, thật sự rất quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt của hắn như có ma thuật, còn cả nụ cười xấu xa luôn hiện hữu trên môi. Cả người cô cũng nhũn ra thành bùn nhão, thì hỏi làm sao, hoa huyệt cô không chảy nước.
Bên dưới cô bị hắn nhìn đến khó chịu, lúc này cô lại nhớ đến anh bạn nhỏ quái thú đó của Hoắc Khiêm, cô biết kích thước nó có bao nhiêu dọa người, nhưng chưa lúc nào, cô khao khát nó như bây giờ. Cô muốn hắn đem nó cắm sâu vào bên trong cô, lắp đầy toàn bộ khe hẹp, và cọ sát thật mạnh vào tầng tầng lớp lớp bên trong cô.
"Ưm.."
Dục Uyển căng người ra, mười đầu ngón chân của cô đều muốn quặp lại cố bám víu trên giường. Cứng rắn của Hoắc Khiêm đang hướng đến nơi huyệt nhỏ bên dưới. Cô có thể cảm nhận được hắn đang sắp cho nó vào. Nhưng...
"Gọi một tiếng ông xã...anh sẽ cho nào" Hoắc Khiêm vừa nói vừa đẩy nhẹ một cái, nhưng lại không cho vào.
Anh em họ luôn có một kiểu xấu xa này, giày vò cô đến điên loạn, rồi lại đưa ra điều kiện...
Dục Uyển vòng tay qua cổ Hoắc Khiêm, kéo hắn xuống thấp, cô hơi nâng cổ lên và khẻ nói vào tai hắn. Cứng rắn đã chờ sẵn, đang chờ một tiếng đáp trả của Dục Uyển. Hoắc Khiêm mỉm cười, hắn nhấc mông lên và đẩy sâu vào bên trong cô.
"Á..A..!!!"
Dục Uyển bật cả người dậy, ôm chặt lấy hắn. Chính là cái cảm giác này.
Sáng hôm sau...
Xương cốt thịt da, không có chỗ nào trên người Dục Uyển là không đau nhức. Sức lực của Hoắc Khiêm đúng là trâu bò, có thể cứng rắn chôn bên trong cô đến tận gần sáng. Suốt đêm qua, chỉ cần cô cử động làm đánh thức "hắn", thì Hoắc khiêm lại đem cô lật ngược lại mà trừng phạt, gán cho cô một cái tội danh, là ngủ không yên, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người bên cạnh.
Nhưng làm gì, có ai có thể ngủ yên khi bên cạnh mình luôn có một khẩu súng lúc nào cũng nạp sẵn daa95n.
Chỉ những lúc hắn ngủ say sưa như thế này, thì cơ thể cô mới có phút giây bình yên.
Dục Uyển mỉm cười, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, hắn chính là người chồng hợp pháp của cô sao. Thật khó tin. Nếu không có chuyện xảy ra ở đảo chết, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày, người đàn ông nằm bênh cạnh mình là Khiêm đại thiếu gia.
Dục Uyển đưa tay trêu đùa lên khuôn mặt hắn, khi ngón bàn tay giơ ra thì cô mới phát hiện trên tay mình đang đeo một chiếc nhẫn. Là lúc cô ngủ, Hoắc Khiêm đã đeo vào tay cho cô sao...
"Có thích không?"
Hoắc Khiêm nhích tới, đem cô kéo vào trong chăn và ôm gọn vào trong người.
"Sau khi rời khỏi đây...chúng ta sẽ tổ chức lại một lể cưới thật linh đình, anh sẽ cho cả thế giới biết...em, chính là bà Hoắc"
"Không nên"
Dục Uyển phản ứng rất là gay gắt, vì lời của Hoắc Khiếm đã làm cô hoang mang nhận ra một chuyện quan trọng mà cô đã quên, là họ sẽ không thể nào sống mãi ở đây. Và sau khi rời khỏi đây, cô phải đối mặt với...
"Vì Luật và Phi, có đúng không?"
"Em..."
Phải, đó chính là điều mà cô đang hoang mang, cô phải nhìn mặt hai anh em họ thế nào, khi giờ đây cô đã là vợ của Hoắc Khiêm. Nếu có thể ở đây mãi mãi, thì không cần phải đối mặt với chuyện tiếp theo, vì cô chưa thật sự sẵn sàng.
"Uyển! em là người phụ nữ của anh...anh đương nhiên không muốn chia sẻ em với bất kì ai" Hắn vuốt ve và hôn nhẹ lên tóc cô.
"Nhưng đời người vô thường, không ai đoán trước được điều gì, nếu một khi anh không còn trên đời này, anh rất muốn có người khác thay anh chăm sóc em... Luật và Phi cũng là hai đứa em trai mà anh yêu thương nhất, ngoại trừ chúng ra...anh không tin tưởng giao em cho bất kỳ ai"
"Khiêm..."
--------------------
Cô đã ở trên đảo này hơn một tháng, Hoắc Khiêm hắn chăm cô cũng rất kĩ, còn tốt hơn khi người ta nuôi heo. Hắn không để cho cô làm bất kì việc gì, thức dậy rồi ăn, ăn xong lại ngủ, ngoại trừ hoạt động thể dục ở trên giường cùng với hắn mỗi tối, thì cô chẳng cần phải làm gì dùng đến sức lực. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến cho thân thể cô trở nên nên ù ịch, mệt mỏi, và cái bụng cô, nó cũng tròn trịa to hơn vài cm.
Trong khi sức khỏe của Hoắc Khiêm càng ngày càng dẻo dai và bền bỉ đến lạ thường. Hắn có hoạt động suốt đêm, mà không mệt mỏi, cũng không thấy hắn dùng thuốc. Nhiều lúc cô rất sợ hắn sẽ ngất xỉu trên giường vì "động' quá nhiều, nhưng lúc nào cô cũng là người ngất xỉu trước hắn.
"Uạ...a...!!"
Dục Uyển vừa mới đưa đũa chạm vào dĩa cá hấp, thì liền ngủi thấy mùi tanh mà choáng váng, khiến cho cô phải lập tức chạy vào nhà vệ sinh và nôn ra tất cả những gì mới ăn lúc sáng. Sau một lúc nôn mửa, sắc mặt cô trở nên xanh xao hơn.
Dục Uyển rã rời nhìn mình trong gương, cô như vậy là sao, gần đây cô lại thường xuyên như vậy.
"Phu nhân! người...có phải đã có thai rồi không?"
Thấy Dục Uyển ôm miệng chạy vào toilet, thì người hầu ở bên ngoài cũng vội vã vào theo. Nhìn dáng người trở nên tròn trịa, ngực nhấp nhô, mông đẩy đà của Dục Uyển so với lúc mới đến đây có tăng đáng kể, và bộ dạng khó ở gần đây, nhiều người cho là có kinh nghiệm, đã đưa ra phán đoán.
Con trai con gái đều cũng đã lớn thế này, sao cô lại có thể có thai được chứ...Nhưng lần cuối cùng bà dì của cô đến là...
------------------
Chuyện mình có khả năng đang mang thai, Dục Uyển không muốn mọi người nói cho Hoắc Khiêm biết. Vì vậy, người làm trong nhà đều giúp cô che giấu chuyện này, nhưng không biết là ai đã lỡ lời , để lọt đến tai của Lưu trợ lý. Và một chút hứng khởi nói ra, mà Lưu trợ lý lại làm lộ bí mật của Hoắc Khiêm.
"Chủ tịch thật là lợi hại...bây giờ cho dù phu nhân có biết được sự thật, cũng sẽ không thể nào rời bỏ chủ tịch được...chiêu này của chủ tịch thật quá cao tay"
Lưu trợ lý vừa ăn táo vừa vui miệng nói ra, hắn đang chờ Hoắc Khiêm. Thì xui thay cho hắn, Hoắc Khiêm và Dục Uyển đang cùng nhau từ trên lầu đi xuống.
"Là sự thật gì?"
Qủa táo trên tay của trợ ly Lưu từ trên tay hắn rơi xuống, mắt trố to nhìn Dục Uyển, hắn đi tông rồi..
Dục Uyển quay sang nhìn Hoắc Khiêm.
"Tôi hỏi anh đó là sự thật gì?"
---------hết chương 35------
Chủ nhật, 31 tháng 3, 19
Chương này vốn định sẽ kéo Hoắc Kiêu vào cho vui, nhưng vì thời lượng có hạn, và tác giả cũng đuối nên dừng tại đây.