Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-120
Chương 120
Ban đêm rừng núi vô cùng tĩnh lặng. Mục đích Liễu Long Đình gọi tôi lên núi, thứ nhất là để tôi ở trong làng một mình anh ấy cũng không yên lòng, thứ ai là cũng hy vọng tôi có thể dụ dỗ mấy con Thiên Cẩu. Đây cũng không phải là lần đầu tôi làm mồi cho Liễu Long Đình, cho nên tôi cũng không phản đối, chỉ cần Liễu Long Đình có thể bảo vệ được tôi, làm bia ngắm cũng không sao.
Sau khi vào rừng, chúng tôi nghe thấy tiếng sói tru ở phía đông. Tiếng sói tru nhất thời khiến mấy người đàn ông đi cùng tôi với Liễu Long Đình vào núi hoảng sợ, hỏi tôi có phải tiếng kêu của Thiên Cẩu không. Thiên Cẩu hành tung quỷ dị, đến vô ảnh đi vô tung, đừng nói là tôi, ngay cả Liễu Long Đình trước kia cũng rất hiếm khi thấy bóng dáng của chúng, cho nên lần này Liễu Long Đình nhận đơn này cũng là muốn thử một lần. Anh ấy có bản lĩnh rất lơi hại, ngay cả âm quỷ của Anh Cô cũng không sợ, sao lại không thể đối phó với mấy con Thiên Cẩu?
Website
[email protected]_247,com cập nhật nhanh nhất
Có điều Thiên Cẩu chẳng qua chỉ là cách gọi của chúng tôi, thực ra thứ đó chính là thi thể của sói đói bị ác linh khống chế, cấp hồn phách dưới thân sói, đó chính là Thiên Cẩu.
Bất kể thứ này tên là gì, Liễu Long Đình kêu tôi đi trước mặt ấy. Mặc dù mấy ngày nay anh ấy vẫn lạnh mặt với tôi, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được anh ấy yêu tôi. Tối qua anh ấy không cho tôi hôn chỗ đó, nói là bẩn, nếu anh ấy không có tình cảm gì với tôi thì mới không quan tâm là bẩn hay không, trực tiếp nhét vào miệng tôi, cũng không cần quan tâm cảm nhận của tôi, càng không ghét bỏ mình bẩn. Tôi nghĩ chắc Liễu Long Đình cũng không muốn cấu kết với nhiều người phụ nữ như vậy đâu, mỗi người đều coi anh ấy như công cụ, mà người mình thích lại khinh thường mình. Vì người mình thích, anh ấy sẵn sàng làm chuyện đê tiện vô đạo đức, làm bẩn thân thể của mình, lại chỉ đổi lại sự nhục nhã, không xứng bằng.
Đúng vậy, trái tim đã dính đầy bụi trần thì sao còn sánh bằng sự cao quý kia? Giống như một người phụ nữ vì người mình yêu mà đi làm kỹ nữ, cuối cùng người yêu công thành danh toại, còn mình thì dơ bẩn, trở thành nỗi sỉ nhục lớn nhất của đối phương.
Con người chú trọng môn đương hộ đối, tiên cũng thế. Có những quan niệm đạo đức sẽ thay đổi theo mỗi thế hệ con người, nhưng tiên thì không có khả năng thay đổi. Chức vị càng cao sẽ càng để ý thân phận của đối phương.
Chúng tôi bật đèn pin đi lên núi. Lúc nghĩ tới chuyện này, tôi vẫn rất đau lòng Liễu Long Đình. Bây giờ anh ấy vừa chín chắn vừa điềm tĩnh, có lẽ là vì bị mài giũa từ mấy trăm năm trước. Thích một người mấy trăm năm, cái gì cũng sẵn lòng làm vì cô ta, thậm chí không cần tôn nghiệm của mình. Thực ra tôi vẫn không dám tin mình là Ngân Hoa giáo chủ, bây giờ vừa lúc chúng tôi còn chưa tìm được tin tức của Thiên Cẩu, tôi bèn đi chậm lại, ngang hàng với Liễu Long Đình, hỏi anh ấy có nhàm chán không?
Liễu Long Đình liếc nhìn tôi, nói: “Nếu em nhàm chán thì tôi có thể trò chuyện với em.”
Nghe vậy, tôi lập tức ấm lòng, tôi ôm cánh tay anh ấy hỏi: “Long Đình, anh càng thích em kiếp trước nay là em bây giờ?”
Nghe thấy câu hỏi này, Liễu Long Đình bỗng dừng bước, như thể đang suy nghĩ, hoặc là không biết nên trả lời như thế nào. Anh ấy bình tĩnh lại rồi mới nhấc chân lên, nói: “Sao em lại đột nhiên hỏi câu này?”
“Bởi vì em không nhớ rõ chuyện kiếp trước với anh. Lần trước em nghe chị hai nói về anh với Ngân Hoa giáo chủ, em biết Ngân Hoa giáo chủ không thích anh, mặc dù ký ức của con người sẽ biến mất theo cái chết, nhưng linh hồn vẫn còn đó. Tại sao bây giờ em lại thích anh? Chẳng phải người ta thường nói linh hồn sẽ mang theo cảm giác kiếp trước sao? Cho nên em muốn hỏi kiếp này với kiếp trước, anh càng thích ai hơn?”
Tôi đều nói rõ ràng như vậy, Liễu Long Đình chỉ cười nhìn tôi, bỗng ghé vào bên tai tôi, lỗ mãng nói: “Em lúc nào tôi cũng thích.” Nói rồi cười với tôi, hỏi tôi có hài lòng câu trả lời này không?
Tôi biết lúc này tôi phải nói hài lòng, bởi vì Liễu Long Đình yêu tôi lâu như vậy, còn ở bên cạnh tôi, chỉ bằng điểm ấy thì tôi còn gì mà không hài lòng? Nhưng trong lòng tôi thật sự không hài lòng, tôi càng muốn Liễu Long Đình nói thích tôi kiếp này, kiếp này tôi sẵn sàng làm mọi thứ vì anh ấy, chỉ cần trong lòng anh ấy có tôi kiếp này là được.
Tôi đương nhiên sẽ không nói với Liễu Long Đình biết suy nghĩ kỳ lạ này, nói ra thì chỉ có vẻ tôi ngu muội vô tri ích kỷ, cho nên tôi giả vờ rất vui vẻ, nói: “Hài lòng, anh thích em lâu như vậy, sau này em cũng sẽ vẫn thích anh.”
Nhờ ánh sáng đèn pin, tôi thấy một chút buồn bã lóe lên trong mắt Liễu Long Đình, nhưng rồi nhanh chóng bị nụ cười của anh ấy che giấu, một tay ôm lấy tôi, nói tôi thật tốt.
Câu nói này giống như lời từ chối khi không yêu một người. Nghe đến đây, trái tim tôi bỗng đau nhói, tôi cố nhịn nước mắt, thầm mắng mình thật vô dụng, lại so đo với kiếp trước của mình. Tôi không nên bài xích kiếp trước của tôi, tôi nên trân trọng tình cảm này mới đúng! Nhưng cuối cùng tôi vẫn không nhịn được rơi nước mắt. Thấy tôi khóc, Liễu Long Đình hỏi tôi khóc cái gì? Tôi tùy tiện lấy cớ, nói là bị Liễu Long Đình cảm động nên mới khóc.
Liễu Long Đình im lặng cười như không cười nhìn tôi, hoặc là anh ấy không muốn cười, nhưng không cười thì lại xấu hổ. Nhưng khi chúng tôi đối diện thì bên trái bỗng xuất hiện một bóng dáng lông trắng. Đám đàn ông sau lưng tôi nhất thời kêu la, nói là Thiên Cẩu, bảo Liễu Long Đình mau đuổi theo. Có lẽ lúc này Liễu Long Đình không muốn dây dưa với tôi, cho nên kêu mấy người đàn ông sau lưng tôi trông nom tôi rồi rời đi.
Liễu Long Đình vừa đi, tôi nhất thời hoang mang, nghĩ rằng bây giờ tôi cũng là đệ tử xuất mã, cho dù Liễu Long Đình không có ở đây thì tôi cũng còn tiên gia khác có thể mời tới giúp tôi.
Mấy người đàn ông đứng yên tại chỗ, hỏi tôi: “Tiên cô, chẳng lẽ cô là tiên cô nửa vời? Cô muốn hại người thì đừng kéo theo chúng tôi.”
Thấy mấy người này, tôi chỉ hận không thể cho mỗi người một cái tát. Đúng là có mắt không tròng, tôi chính là người cúng Thần Sông với Thượng Phương Tiên, sao có thể là nửa vời? Tôi lập tức nói cho mấy người này nghe, không ngờ họ vừa nghe tôi có bản lĩnh thì lập tức xoay người chạy ra ngoài rừng, nói nếu tôi lợi hại thì đừng làm liên lụy tới họ!
Tôi vừa định đuổi theo đám đàn ông chết tiệt đó, sao họ lại bỏ mặc tôi ở đây một mình? Liễu Long Đình cũng không có ở đây, tôi đang nghĩ có nên mời Phượng Tổ Thiên tới bảo vệ mình hay không, ngay khi tôi muốn xướng thỉnh thần quyết thì bỗng một cơn gió tanh ập vào mặt tôi, mấy con sói xám to lớn bao vây chung quanh tôi, trông giống hệt như con sói mà hôm qua tôi đã cứu trêи đường!
Chúng đúng là Thiên Cẩu!
Lúc này tôi lại nhớ tới vợ của bí thư nói rằng mấy con súc sinh này thích ăn con nít với ăn tử cung, trong bụng tôi đang có một đứa bé, hơn nữa chúng chỉ cách tôi hai mét, tôi không dám niệm chú, cũng không dám hô to, hỏi mấy thứ này: “Chúng mày muốn làm gì?”
“Ăn thịt mày! Mấy anh em bọn tao đã lâu rồi không khai trai.” Một con Thiên Cẩu nói, sau đó muốn nhào về phía tôi. Bỗng nhiên đúng lúc này, tôi thấy một con sói đằng sau biến thành hình người, đi chân trần, không một mảnh vải che thân, bước tới đứng trước mặt tôi, nói với con Thiên Cẩu muốn nhào về phía tôi: “Ông nội, không thể ăn người này.”
Người đàn ông nói chuyện giúp tôi nghe giọng rất trẻ, vóc dáng cao lớn, thân thể săn chắc, đứng trước mặt tôi không thấy con Thiên Cẩu kia.
“Tại sao không thể ăn? Tránh ra!”
Con Thiên Cẩu già vẫn muốn ăn thịt tôi. mà con Thiên Cẩu bên cạnh tôi thì bỗng cởi da sói trên người anh ta khoác lên người tôi, quay mặt sang, gương mặt trẻ trung kiên nghị nhìn tôi: “Ân nhân, cô đi theo tôi đi!”
-----------------------