Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-452
Chương 452
Họ đã giải quyết được một nữa số cao thủ, lúc chỉ còn lại mười mấy người, Trần Thập phát hiện không thấy Lâu Thất đâu nữa, nào còn lo lắng đánh lại, tìm thấy phong ấn vẫn đang bảo hộ cho Lâu Tín, một phen kéo hắn ra ngoài, Hỏa đúng lúc gặp được, liền đi theo để ra khỏi trận pháp.
Nhìn thấy thân ảnh của Ưng Vương, Hỏa đường đương là nam tử hán vậy mà trong nháy mắt cũng lệ nóng lưng tròng, tiến lên mấy bước, mang Phong quỳ xuống, đầu gối tiếp với mặt đất tạo ra âm thanh vang dội, có thể thấy động tác của hắn có bao nhiêu nặng.
"Thuộc hạ tham kiến chủ tử!" Giọng nói của Hỏa có chút nghẹn ngào.
Hắn rời đi đã lâu, mỗi lần gặp Thập Ngũ hắn đều chỉnh lý lại phòng ốc cả đêm không ngủ, vẫn luôn nghĩ đến chủ tử một đêm chịu khổ, lại không biết Nguyệt và Ưng bọn họ có thể bảo vệ chủ tử tốt không, khi đó luôn có người muốn ám sát, nếu không phải cổ trùng của Thập Ngũ tiết lộ tình hình, chủ tử sẽ gặp nguy hiểm.
Với lại ngày trước họ vẫn luôn kề vai chiến đấu, trải qua bao nhiêu hành trình gian khổ, lần này xa cách lâu như vậy, hắn còn nhiều lần trải qua sống chết trên thảo nguyên, có vài lần hắn còn cho rằng mình không thể quay về trung nguyên nữa, cũng không thể gặp lại chủ tử. Lần trùng phùng ngắn ngủi này khiến tình cảm của hắn dâng lên.
Trầm Sát lại gần hắn, một tay đỡ tay hắn: "Đứng dậy."
Hắn vẫn còn im lặng, thế nhưng các đốt ngón tay của Hỏa lại vì dùng lực mà trắng bệch cũng có thể cảm nhận được tâm trạng đang phập phồng, viền không khỏi lại nóng lên.
Lúc này, Trầm Sát đã nhìn thấy vết sẹo của hắn.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Lòng hắn run lên, những vết thương này, có thể tưởng tượng ra khi đó hắn bị thương có bao nghiêm trọng, đau đớn.
"Thuộc hạ không sao." Hỏa đứng lên.
Trầm Sát nhìn hắn nói: "Trở về rồi nói!" Hắn quay người nhìn về hướng Trần Thập: "Thất Thất đâu?"
Cả đường hắn không nhìn thấy Lâu Thất, trong lòng nóng như lửa đốt, tính là cùng Hỏa cửu biệt trùng phùng, lúc này cũng không còn để ý nhiều lời.
Trần Thập nhìn ngó bốn phía, mày cũng nhíu chặt lại, hắn không biết phải nói thế nào nữa, không biết nàng lúc nào thì rời khỏi, cũng không biết là đi hướng nào, là do hắn và Lâu Tín thất trách!
Chỉ là biểu hiện này của hắn trong mắt Hỏa, tuy rằng có thể nhìn ra sự lo lắng, nhưng thiếu đi sự lo lắng cuả những người yêu nhau, trước đó Trần Thập có phản bác lại hắn, nhưng lời nói không rõ ràng, hẳn chỉ cho là thân phận hai người cách xa nhau, Trần Thập có chút chùn chân, lúc đó liền muốn giúp hắn một phen.
Nói với chủ tử không chừng người sẽ giúp đỡ, Trần Thập càng có dũng khí. Nghĩ vậy hắn liền kéo Trần Thập, nói rất nhanh: "Thì ra chủ tử có quen biết với Lâu Thất cô nương? Thuộc hạ từ trước đã cảm thấy Trần Thập lớn lên quá mức tuấn tú, không biết nữ nhân nào xứng đôi với hắn, bây giờ hắn thật ra cũng có bản lĩnh, bản thân chọn được một giai nhân, thật sự đẹp đôi, Lâu Thât cô nương đứng cùng một chỗ với hắn, rõ ràng là tình chàng ý thiếp..."
Hắn còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Lâu Tín trợn to mắt, cằm rơi xuống đất, thấy hắn nhìn lại đây, Lâu Tín mạnh mẽ lùi sau vài bước, đồng thời quay đầu nhìn Trần Thập, ánh mắt đong đầy sự đồng cảm và lo lắng, vẻ mặt kinh hoàng pha chút ưu sầu.
Lâu Tín vậy là sao?
Không chờ hắn hiểu rõ Lâu Tín là làm sao, Trần Thập đã quỳ một gối xuống dập đầu, vậy mà lại đổ mồ hôi lạnh, khiến sau lưng ướt đẫm.
Hỏa sững sờ không hiểu nguyên do, sau khi nhìn thấy vẻ mắt âm trầm của Đế Quân một thân lệ khí sát khí bắn ra nhìn Trần Thập đang quỳ trước mặt hắn.
Thanh âm kia, bóng đen trầm thấp nhanh chóng tới, mang theo sự lạnh lẽo vô biên, khiến Trần Thập cóng đến phát run. "Thất Thất đứng với ngươi trông giống như một đôi bích nhân? Tình chàng, ý thiếp?" Hắn dừng một chút rồi nói: " Nói cho bổn Đế Quân, ai là chàng, ai là thiếp..."
Mồ hôi của Trần Thập đọng lại nơi chân tóc, vội vàng nói: "Đế Quân, là Hỏa Vệ đại nhân hiểu lầm rồi! Thuộc hạ là thị vệ của cô nương, làm sao có thể, làm sao có thể...
Hỏa Vệ không chỉ hiểu nhầm, lại không nói cô nương cùng hắn ta cùng một chỗ ra sao, liền không hiểu lầm, lời nói như vậy, Đế Quân nghe được nhất định cực kì không thích...
Trong lòng Đế Quân, toàn bộ thiên hạ, có thể ở cạnh Lâu Thất cũng chỉ có thể là mình hắn mà thôi!
Vì vậy lời giải thích của Trần Thập có chút khó khăn.
Hỏa lúc này mới thấy có gì đó không đúng, nhất thời nhíu mày, âm thầm lùi lại mấy bước đứng cạnh Lâu Tín, hạ thấp giọng hỏi:" Lâu cô nương đó rốt cuộc là ai?"
Lâu Tín cười khổ, lúc này nào còn nghĩ đến việc che giấu? Nhưng không đợi hắn nói, sắc mặt Đế Quân liền trầm xuống nhảy lên lưng Đại Bạch, cùng lúc kêu họ: "Lên."
Đại Bạch bay lên trời, người của An Dao Phong đang đợi người tới, quay đầu lại, nét mặt có bao nhiêu kinh hỉ.
Đế Quân sao lại tới rồi.
Bốn người một hồ đứng trên lưng rộng lớn của Đại Bạch mà vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
Hỏa rất tò mò về Tử Vân Hồ và Đại Bạch, cũng hết lòng tán thưởng, chỉ nhìn Đế Quân một thân sát khí thì không dám nói nhiều, lại nhìn Trần Thập, mồ hôi lạnh vẫn chưa ngừng chảy.
Dừng, làm sao dừng lại đây, Đế Quân vì vội vàng tìm cô nương kia mà không có thời gian cùng hắn tranh luận, đợi có thời gian, hắn không biết sẽ chết ra sao.
Trần Thập như là nhai phải lượng lớn hoàng liên, đắng vô cùng, nhịn không được mà trừng mắt nhìn Hỏa, ánh,mắt như có đao vậy.
Hỏa sờ sờ mũi, thật sự là khó hiểu.
Hắn liền đoán ra Lâu Thất chính là nữ nhân của chủ tử, lại không ngờ có nữ nhân khiên Đế Quân đặt ở trong lòng, huống hồ còn vì vài ba câu mà ghen.
Trong lòng của Hỏa Vệ đại nhân, người đã xa cách từ rất lâu thì Trầm Sát vẫn là một vị Đế Quân lãnh khốc lạnh lùng, chính là trong lòng có bóng hình của một tiểu cô nương, từ nhỏ đã mơ tới, cùng với tình yêu nam nữ không quá gống nhau. Nói cho cùng, tâm tình của Đế Quân không thể vì một nữ nhân mà bị khơi dậy.
Tử Vân Hồ rất có linh tính, nó quen thuộc với mùi của Lâu Thất, cho nên nó vẫn luôn chỉ huy Đại Bạch, không bao lâu sau, họ liền nhìn thấy có một vết nứt ở trên, hơn mười người đang triền đấu, dưới mặt đất đã có hơn mười mấy cỗ thi thể, điều khiến Trầm Sát kinh hãi là có rất nhiều người bị thương, rất nhiều người y phục đã nhiễm màu máu đỏ tươi, cùng với vết thương của một trăm người tiên phong giống nhau. Điều này chúng tỏ rằng họ đã thật sự mở ra được Bách Phá Đạn.
"Cô nương!" Đám người Lâu Tín nhìn thấy Lâu Thất đang bị người bao vây, trong lòng khẩn trương, họ liền nhảy khỏi Đại Bạch đang đáp xuống, rút kiếm ra chiến đấu.
Trầm Sát nhìn thấy có hơn chục tinh binh đuổi tới đây giết Lâu Thất, thoáng cái sát khí đều bùng lên, rút kiếm nhảy xuống huyết sát, thanh kiếm dường như có linh khí, đồng thời bổ trúng bốn năm tên! Ngay lập tức khiên cho tất cả mọi người kinh hãi.
Lâu Thất thì lại mừng rỡ, cất cao giọng: "Đại Bạch, xuống đây, giết chúng tan tác cho ta!"
Nơi này, nàng không thể buông tha cho những tên này thoát, có cơ hội ném Bách Phá Đạn, bây giờ Đại Bạch đến thật đúng lúc, Đại Bạch có đủ khả năng quét sạch những người này.
Đồng thời, nàng ra hiệu cho Trần Thập và Lâu Tín, rồi tự mình đi kéo Trầm Sát: "Chúng ta lui ra thôi!"
Hỏa thấy nàng kéo tay chủ tử nhà mình, nhất thời mở chừng mắt, đây là có chuyện gì? Chính là chủ tử nạp phi tần, những phi tần đó đều tuân thủ lễ nghĩa, đối với chủ nhân cung kính ôn thuần mới đúng, nào có chuyện kéo tay hắn?
Nhưng chủ tử lại có vẻ như không phát hiện ra, dường như đã quen với hành động này.
Mọi người lui ra, Lâu Thất thổi ra một tiếng cực giống tiếng chim, U U đã nhảy lên vai nàng, thân mật cọ mặt nàng...
Bốp.
Trầm Sát một tay gạt nó ra.
Chỉ có hắn mới được hôn mặt Thất Thất.
Nếu không phải tình hình lúc này không thích hợp, Lâu Thất sẽ phỉ nhổ hắn, còn ghen cả với một con tiểu hồ.
Lúc này Lâu Thất vẫn chưa biết Đế Quân vừa mới uống một vò dấm chua khác.
Đại Bạch giương hai cánh lên, nhanh chóng vọt tới chỗ của ba mấy tên tinh binh. Nó vỗ cánh và hét lên khiến cho gió thổi làm những tên đó khổng mở nổi mắt, chỉ có thể vội vàng lùi lại.
Lâu Thất lại gọi mấy tiếng, được sự trợ giúp của Tử Vân Hồ và U U, Đại Bạch dùng lực một bên cánh, đám tinh binh đó liền liên tục kêu la thảm thiết, giống như những viên sủi cảo bị Đại Bạch quạt xuống vết nứt, ào ào rớt xuống đám cỏ phía dưới, nhìn dáng vẻ này nhất định là nội thương rất nặng, nửa ngày mà vẫn không có ai bò lên.
Mọi người kinh hãi nhìn Đại Bạch.
"Thật không ngờ con bạch ưng này lại hung mãnh đến vậy!" Hai mắt Hỏa sáng rực
Lâu Thất gọi một tiếng, Đại Bạch ngạo nghễ ngẩng đầu,dừng lại, chiếm một khoảng mà đứng.
"Thưởng cho mày!" Lâu Thất tiện tay đem đám sâu ném tới bên mép nó, đám sâu này là trước đây bôn tẩu nàng lấy được, nàng nhìn ra chúng không những không độc mà còn rất bổ, liền mò chúng lên,mang về cho Đại Bạch ăn là thích hợp nhất.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Trầm Sát đang tỉ mỉ quan sát nàng.
"Sao chàng lại đến?" lại còn ngồi lên Đại Bạch mang U U tới.
"Có bị thương không?" Trầm Sát không trả lới câu hỏi của nàng, còn lo lắng hỏi.
Lâu Thất lắc đầu nói: "Từ trước tới giờ có ai có thể dễ dàng làm ta bị thương chứ?"
Nhìn dáng vẻ này của nàng, trái lại có chút kiêu ngạo, tâm trạng căng như dây cung của Trầm Sát liền được thả lỏng, nhìn đến những cỗ thi thể mang vết thương trên mặt đất,hỏi: "Nàng đã thấy uy lực của Bách Phá Đạn?"
"Vậy mà cũng gọi là uy lực?" Lâu Thất dè bỉu.
Con ngươi thâm thúy của Trầm Sát nháy mắt lóe lên.
Nàng ấy nói như vậy, có nghĩa là nàng ấy biết uy lưc còn lớn hơn thế!
"Những người này đều đem theo Bách Phá Đạn trên người, Lâu Tín, đợi lát nữa mang người đi thu hồi lại." Hắn hạ lệnh, ánh mắt quét qua Lâu Tín đang đứng cạnh Trần Thập.
Trần Thập cả người cứng đờ.
Quả nhiên thấy Lâu Thất vô sự, Đế Quân rất muốn tính sổ với hắn.
"Thất Thất, gần đây nàng muốn huấn luyện Linh Đội, hai tên thị vệ này đi theo dù sao cũng lãng phí, nàng hãy để họ tới bên người bổn Đế Quân đi."
Lâu Thất nghe Trầm Sát nói thì có chút nghi ngờ, Hắn tại sao lại đột nhiên muốn quản Trần Thập và Lâu Tín?
Lâu Tín âm thầm kêu khổ, Đế Quân à, thuộc hạ không liên quan, đây đúng là cửa thành cháy, cá trong chậu cũng bị vạ lây, hắn có thể cự tuyệt không?
Ai mà biết đến chỗ Đế Quân, họ sẽ bị xử lý thế nào! Cô nương cứu mạng!
"Đến chỗ chàng làm gì?" Lâu Thất nhịn không được mà hỏi.
Trầm Sát lạnh mặt, lại quét mặt qua chỗ Trần Thập, nói: " Là như vậy, không biết có ai đó nói mấy lời hỗn trướng như là một đôi bích nhân, tình chàng ý thiếp."
Phụt.
Lâu Thất nháy mắt liền hiểu ra.
Họ đã giải quyết được một nữa số cao thủ, lúc chỉ còn lại mười mấy người, Trần Thập phát hiện không thấy Lâu Thất đâu nữa, nào còn lo lắng đánh lại, tìm thấy phong ấn vẫn đang bảo hộ cho Lâu Tín, một phen kéo hắn ra ngoài, Hỏa đúng lúc gặp được, liền đi theo để ra khỏi trận pháp.
Nhìn thấy thân ảnh của Ưng Vương, Hỏa đường đương là nam tử hán vậy mà trong nháy mắt cũng lệ nóng lưng tròng, tiến lên mấy bước, mang Phong quỳ xuống, đầu gối tiếp với mặt đất tạo ra âm thanh vang dội, có thể thấy động tác của hắn có bao nhiêu nặng.
"Thuộc hạ tham kiến chủ tử!" Giọng nói của Hỏa có chút nghẹn ngào.
Hắn rời đi đã lâu, mỗi lần gặp Thập Ngũ hắn đều chỉnh lý lại phòng ốc cả đêm không ngủ, vẫn luôn nghĩ đến chủ tử một đêm chịu khổ, lại không biết Nguyệt và Ưng bọn họ có thể bảo vệ chủ tử tốt không, khi đó luôn có người muốn ám sát, nếu không phải cổ trùng của Thập Ngũ tiết lộ tình hình, chủ tử sẽ gặp nguy hiểm.
Với lại ngày trước họ vẫn luôn kề vai chiến đấu, trải qua bao nhiêu hành trình gian khổ, lần này xa cách lâu như vậy, hắn còn nhiều lần trải qua sống chết trên thảo nguyên, có vài lần hắn còn cho rằng mình không thể quay về trung nguyên nữa, cũng không thể gặp lại chủ tử. Lần trùng phùng ngắn ngủi này khiến tình cảm của hắn dâng lên.
Trầm Sát lại gần hắn, một tay đỡ tay hắn: "Đứng dậy."
Hắn vẫn còn im lặng, thế nhưng các đốt ngón tay của Hỏa lại vì dùng lực mà trắng bệch cũng có thể cảm nhận được tâm trạng đang phập phồng, viền không khỏi lại nóng lên.
Lúc này, Trầm Sát đã nhìn thấy vết sẹo của hắn.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Lòng hắn run lên, những vết thương này, có thể tưởng tượng ra khi đó hắn bị thương có bao nghiêm trọng, đau đớn.
"Thuộc hạ không sao." Hỏa đứng lên.
Trầm Sát nhìn hắn nói: "Trở về rồi nói!" Hắn quay người nhìn về hướng Trần Thập: "Thất Thất đâu?"
Cả đường hắn không nhìn thấy Lâu Thất, trong lòng nóng như lửa đốt, tính là cùng Hỏa cửu biệt trùng phùng, lúc này cũng không còn để ý nhiều lời.
Trần Thập nhìn ngó bốn phía, mày cũng nhíu chặt lại, hắn không biết phải nói thế nào nữa, không biết nàng lúc nào thì rời khỏi, cũng không biết là đi hướng nào, là do hắn và Lâu Tín thất trách!
Chỉ là biểu hiện này của hắn trong mắt Hỏa, tuy rằng có thể nhìn ra sự lo lắng, nhưng thiếu đi sự lo lắng cuả những người yêu nhau, trước đó Trần Thập có phản bác lại hắn, nhưng lời nói không rõ ràng, hẳn chỉ cho là thân phận hai người cách xa nhau, Trần Thập có chút chùn chân, lúc đó liền muốn giúp hắn một phen.
Nói với chủ tử không chừng người sẽ giúp đỡ, Trần Thập càng có dũng khí. Nghĩ vậy hắn liền kéo Trần Thập, nói rất nhanh: "Thì ra chủ tử có quen biết với Lâu Thất cô nương? Thuộc hạ từ trước đã cảm thấy Trần Thập lớn lên quá mức tuấn tú, không biết nữ nhân nào xứng đôi với hắn, bây giờ hắn thật ra cũng có bản lĩnh, bản thân chọn được một giai nhân, thật sự đẹp đôi, Lâu Thât cô nương đứng cùng một chỗ với hắn, rõ ràng là tình chàng ý thiếp..."
Hắn còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Lâu Tín trợn to mắt, cằm rơi xuống đất, thấy hắn nhìn lại đây, Lâu Tín mạnh mẽ lùi sau vài bước, đồng thời quay đầu nhìn Trần Thập, ánh mắt đong đầy sự đồng cảm và lo lắng, vẻ mặt kinh hoàng pha chút ưu sầu.
Lâu Tín vậy là sao?
Không chờ hắn hiểu rõ Lâu Tín là làm sao, Trần Thập đã quỳ một gối xuống dập đầu, vậy mà lại đổ mồ hôi lạnh, khiến sau lưng ướt đẫm.
Hỏa sững sờ không hiểu nguyên do, sau khi nhìn thấy vẻ mắt âm trầm của Đế Quân một thân lệ khí sát khí bắn ra nhìn Trần Thập đang quỳ trước mặt hắn.
Thanh âm kia, bóng đen trầm thấp nhanh chóng tới, mang theo sự lạnh lẽo vô biên, khiến Trần Thập cóng đến phát run. "Thất Thất đứng với ngươi trông giống như một đôi bích nhân? Tình chàng, ý thiếp?" Hắn dừng một chút rồi nói: " Nói cho bổn Đế Quân, ai là chàng, ai là thiếp..."
Mồ hôi của Trần Thập đọng lại nơi chân tóc, vội vàng nói: "Đế Quân, là Hỏa Vệ đại nhân hiểu lầm rồi! Thuộc hạ là thị vệ của cô nương, làm sao có thể, làm sao có thể...
Hỏa Vệ không chỉ hiểu nhầm, lại không nói cô nương cùng hắn ta cùng một chỗ ra sao, liền không hiểu lầm, lời nói như vậy, Đế Quân nghe được nhất định cực kì không thích...
Trong lòng Đế Quân, toàn bộ thiên hạ, có thể ở cạnh Lâu Thất cũng chỉ có thể là mình hắn mà thôi!
Vì vậy lời giải thích của Trần Thập có chút khó khăn.
Hỏa lúc này mới thấy có gì đó không đúng, nhất thời nhíu mày, âm thầm lùi lại mấy bước đứng cạnh Lâu Tín, hạ thấp giọng hỏi:" Lâu cô nương đó rốt cuộc là ai?"
Lâu Tín cười khổ, lúc này nào còn nghĩ đến việc che giấu? Nhưng không đợi hắn nói, sắc mặt Đế Quân liền trầm xuống nhảy lên lưng Đại Bạch, cùng lúc kêu họ: "Lên."
Đại Bạch bay lên trời, người của An Dao Phong đang đợi người tới, quay đầu lại, nét mặt có bao nhiêu kinh hỉ.
Đế Quân sao lại tới rồi.
Bốn người một hồ đứng trên lưng rộng lớn của Đại Bạch mà vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
Hỏa rất tò mò về Tử Vân Hồ và Đại Bạch, cũng hết lòng tán thưởng, chỉ nhìn Đế Quân một thân sát khí thì không dám nói nhiều, lại nhìn Trần Thập, mồ hôi lạnh vẫn chưa ngừng chảy.
Dừng, làm sao dừng lại đây, Đế Quân vì vội vàng tìm cô nương kia mà không có thời gian cùng hắn tranh luận, đợi có thời gian, hắn không biết sẽ chết ra sao.
Trần Thập như là nhai phải lượng lớn hoàng liên, đắng vô cùng, nhịn không được mà trừng mắt nhìn Hỏa, ánh,mắt như có đao vậy.
Hỏa sờ sờ mũi, thật sự là khó hiểu.
Hắn liền đoán ra Lâu Thất chính là nữ nhân của chủ tử, lại không ngờ có nữ nhân khiên Đế Quân đặt ở trong lòng, huống hồ còn vì vài ba câu mà ghen.
Trong lòng của Hỏa Vệ đại nhân, người đã xa cách từ rất lâu thì Trầm Sát vẫn là một vị Đế Quân lãnh khốc lạnh lùng, chính là trong lòng có bóng hình của một tiểu cô nương, từ nhỏ đã mơ tới, cùng với tình yêu nam nữ không quá gống nhau. Nói cho cùng, tâm tình của Đế Quân không thể vì một nữ nhân mà bị khơi dậy.
Tử Vân Hồ rất có linh tính, nó quen thuộc với mùi của Lâu Thất, cho nên nó vẫn luôn chỉ huy Đại Bạch, không bao lâu sau, họ liền nhìn thấy có một vết nứt ở trên, hơn mười người đang triền đấu, dưới mặt đất đã có hơn mười mấy cỗ thi thể, điều khiến Trầm Sát kinh hãi là có rất nhiều người bị thương, rất nhiều người y phục đã nhiễm màu máu đỏ tươi, cùng với vết thương của một trăm người tiên phong giống nhau. Điều này chúng tỏ rằng họ đã thật sự mở ra được Bách Phá Đạn.
"Cô nương!" Đám người Lâu Tín nhìn thấy Lâu Thất đang bị người bao vây, trong lòng khẩn trương, họ liền nhảy khỏi Đại Bạch đang đáp xuống, rút kiếm ra chiến đấu.
Trầm Sát nhìn thấy có hơn chục tinh binh đuổi tới đây giết Lâu Thất, thoáng cái sát khí đều bùng lên, rút kiếm nhảy xuống huyết sát, thanh kiếm dường như có linh khí, đồng thời bổ trúng bốn năm tên! Ngay lập tức khiên cho tất cả mọi người kinh hãi.
Lâu Thất thì lại mừng rỡ, cất cao giọng: "Đại Bạch, xuống đây, giết chúng tan tác cho ta!"
Nơi này, nàng không thể buông tha cho những tên này thoát, có cơ hội ném Bách Phá Đạn, bây giờ Đại Bạch đến thật đúng lúc, Đại Bạch có đủ khả năng quét sạch những người này.
Đồng thời, nàng ra hiệu cho Trần Thập và Lâu Tín, rồi tự mình đi kéo Trầm Sát: "Chúng ta lui ra thôi!"
Hỏa thấy nàng kéo tay chủ tử nhà mình, nhất thời mở chừng mắt, đây là có chuyện gì? Chính là chủ tử nạp phi tần, những phi tần đó đều tuân thủ lễ nghĩa, đối với chủ nhân cung kính ôn thuần mới đúng, nào có chuyện kéo tay hắn?
Nhưng chủ tử lại có vẻ như không phát hiện ra, dường như đã quen với hành động này.
Mọi người lui ra, Lâu Thất thổi ra một tiếng cực giống tiếng chim, U U đã nhảy lên vai nàng, thân mật cọ mặt nàng...
Bốp.
Trầm Sát một tay gạt nó ra.
Chỉ có hắn mới được hôn mặt Thất Thất.
Nếu không phải tình hình lúc này không thích hợp, Lâu Thất sẽ phỉ nhổ hắn, còn ghen cả với một con tiểu hồ.
Lúc này Lâu Thất vẫn chưa biết Đế Quân vừa mới uống một vò dấm chua khác.
Đại Bạch giương hai cánh lên, nhanh chóng vọt tới chỗ của ba mấy tên tinh binh. Nó vỗ cánh và hét lên khiến cho gió thổi làm những tên đó khổng mở nổi mắt, chỉ có thể vội vàng lùi lại.
Lâu Thất lại gọi mấy tiếng, được sự trợ giúp của Tử Vân Hồ và U U, Đại Bạch dùng lực một bên cánh, đám tinh binh đó liền liên tục kêu la thảm thiết, giống như những viên sủi cảo bị Đại Bạch quạt xuống vết nứt, ào ào rớt xuống đám cỏ phía dưới, nhìn dáng vẻ này nhất định là nội thương rất nặng, nửa ngày mà vẫn không có ai bò lên.
Mọi người kinh hãi nhìn Đại Bạch.
"Thật không ngờ con bạch ưng này lại hung mãnh đến vậy!" Hai mắt Hỏa sáng rực
Lâu Thất gọi một tiếng, Đại Bạch ngạo nghễ ngẩng đầu,dừng lại, chiếm một khoảng mà đứng.
"Thưởng cho mày!" Lâu Thất tiện tay đem đám sâu ném tới bên mép nó, đám sâu này là trước đây bôn tẩu nàng lấy được, nàng nhìn ra chúng không những không độc mà còn rất bổ, liền mò chúng lên,mang về cho Đại Bạch ăn là thích hợp nhất.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Trầm Sát đang tỉ mỉ quan sát nàng.
"Sao chàng lại đến?" lại còn ngồi lên Đại Bạch mang U U tới.
"Có bị thương không?" Trầm Sát không trả lới câu hỏi của nàng, còn lo lắng hỏi.
Lâu Thất lắc đầu nói: "Từ trước tới giờ có ai có thể dễ dàng làm ta bị thương chứ?"
Nhìn dáng vẻ này của nàng, trái lại có chút kiêu ngạo, tâm trạng căng như dây cung của Trầm Sát liền được thả lỏng, nhìn đến những cỗ thi thể mang vết thương trên mặt đất,hỏi: "Nàng đã thấy uy lực của Bách Phá Đạn?"
"Vậy mà cũng gọi là uy lực?" Lâu Thất dè bỉu.
Con ngươi thâm thúy của Trầm Sát nháy mắt lóe lên.
Nàng ấy nói như vậy, có nghĩa là nàng ấy biết uy lưc còn lớn hơn thế!
"Những người này đều đem theo Bách Phá Đạn trên người, Lâu Tín, đợi lát nữa mang người đi thu hồi lại." Hắn hạ lệnh, ánh mắt quét qua Lâu Tín đang đứng cạnh Trần Thập.
Trần Thập cả người cứng đờ.
Quả nhiên thấy Lâu Thất vô sự, Đế Quân rất muốn tính sổ với hắn.
"Thất Thất, gần đây nàng muốn huấn luyện Linh Đội, hai tên thị vệ này đi theo dù sao cũng lãng phí, nàng hãy để họ tới bên người bổn Đế Quân đi."
Lâu Thất nghe Trầm Sát nói thì có chút nghi ngờ, Hắn tại sao lại đột nhiên muốn quản Trần Thập và Lâu Tín?
Lâu Tín âm thầm kêu khổ, Đế Quân à, thuộc hạ không liên quan, đây đúng là cửa thành cháy, cá trong chậu cũng bị vạ lây, hắn có thể cự tuyệt không?
Ai mà biết đến chỗ Đế Quân, họ sẽ bị xử lý thế nào! Cô nương cứu mạng!
"Đến chỗ chàng làm gì?" Lâu Thất nhịn không được mà hỏi.
Trầm Sát lạnh mặt, lại quét mặt qua chỗ Trần Thập, nói: " Là như vậy, không biết có ai đó nói mấy lời hỗn trướng như là một đôi bích nhân, tình chàng ý thiếp."
Phụt.
Lâu Thất nháy mắt liền hiểu ra.