Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-603
Chương 603
Chiến hỏa dấy lên, khí thế của Ma Quốc rất hung hăng, người xung trận đầu tiên là vị Thái thượng hoàng gần đất xa trời, một mình gánh cả vương triều Trầm Thị.
Vương triều Hiên Viên và vương triều Trầm thị luôn là hai nước láng giếng hữu hảo, cho dù năm đó Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái tử điện hạ của Trầm thị mất tích trên đường tới vương triều Hiên Viên, nhưng dưới sự cố gắng của Thái thượng hoàng, tình nghĩa của hai nước chưa từng chưa từng bị rạn nứt.
"Vương triều Hách Liên hạ lệnh mở cửa biên giới thu nhận dân chúng của hai nước."
"Lòng lang dạ sói!" Nghe vậy, Hỏa Vệ tức giận vỗ bàn. Vương triều Hiên Viên là của Đế Hậu, vương triều Trầm thị là của Đế Quân, đương nhiên bọn họ sẽ lấy thân phận là chủ nhân để ở.
Bởi vì có Thần Thủy Niệm, vết thương của mọi người được chữa khỏi rất nhanh,ngay cả Hiên Viên Lại còn phải cảm thán Lâu Thất thật may mắn, thứ đồ tốt nghịch thiên này mà nàng cũng lấy được.
"Rõ ràng Vương triều Hách Liên muốn nhân cơ hội này thâu tóm hai nước. những vương triều khác không có hành động gì sao?" Trần Thập cũng hỏi bằng giọng trầm trầm.
Gọi những người đang trông chừng ở bên hồ, muốn tìm được Lâu Thất và Trầm Sát sẽ phải hao tốn một lực lượng lớn, tất cả mọi người bị gọi tới trấn giữ trận pháp. Nhưng trước khi trấn giữ, bọn họ lại nhận được ba tin tức liên tiếp về cuộc chiến của ba nước.
Lộ Băng Khiết nói: "Những vương triều khác luôn tự lo thân mình, đoán chừng lần này lại muốn ngồi yên nhìn tình hình, xem có thể ngư ông đắc lợi hay không."
Hỏa cười lạnh nói: "Tính hay lắm."
"Không biết mấy vạn Thần Quỷ binh có thể tới kịp hay không." Cả đoàn người Trọng vương nữa, nếu bọn họ tới kịp, chưa biết chừng Thái thượng hoàng của Trầm thị còn có thể thở phào một cái, nếu không ông lão được Đế Quân Đế Hậu nhớ thương này sẽ phải vùi mình trong trận chiến này.
"Thuộc hạ lo cho Đế Quân Đế Hậu." Ánh mắt của Ấn Dao Phong hơi mê mang.
Đi theo Lâu Thất đã lâu rồi, bây giờ nàng không có ở đây, như thể mất đi mọi chủ kiến vậy.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, mấy người Thánh Tiên Cung chủ đã bố trí xong trận pháp.
Hiên Viên Lại hít một hơi thật sâu: "Phải tìm được Thất Thất nhanh lên, nếu bị bỏ đói, tính khí của nha đầu kia sẽ rất tồi tệ."
Hắn vẫn nhớ những lời mà Lâu Thất nói với hắn qua Khống Mộng Yểm.
Thánh Tiên Cung chủ đứng trong mắt trận, ngẩng đầu nhìn lên trời rồi thở dài.
"Khởi động trận pháp."
...
"Thái thượng hoàng, ngài nghỉ ngơi thêm chút nữa đi."
Trời vừa rạng sáng, trong doanh trướng của tướng soái trong quân doanh, ba ngọn nến được thắp lên,phó tướng vội vàng đỡ lấy lão nhân đang xoay người ngồi dậy.
Mái tóc hoa râm của ông vẫn được bó gọn, không bị tuột ra vì ngủ. Dưới đôi lông mày màu xám là một đôi mắt đục ngầu chứa đầy sự mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng mở ra.
Tuy thế, vẫn có thể nhìn ra được, chắc chắn lúc trẻ lão nhân này là một nam tử tuấn mỹ, bởi vì đã vào lúc gần đất xa trời, nhưng ông ấy vẫn còn anh tuấn. Chỉ có điều ông ấy quá gầy, gầy tới mức chiếc áo trong ông ấy đang mặc trở nên thùng thình, chỉ khiến người ta cảm thấy xót xa.
"Khụ khụ." Thái thượng hoàng của vương triều Trầm thị - Trầm lão hoàng đế khoát tay áo một cái, rồi lại ho khan hai tiếng. Ông khom lưng định xỏ giày vào, nhưng mới khom một lửa đã cảm thấy mọi thứ trước mắt đen xì, cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Phó tướng vội đỡ ông dậy: "Thái thượng hoàng, người sao rồi?"
Đợi cơn choáng đó qua đi, Thái thượng hoàng mới thở dài nói: "Không sao." Tuy nói là không sao, nhưng trong lòng ông không khỏi cay đắng, ưu sầu.
Đương nhiên ông biết rõ thân thể của mình, chỉ sợ đến lúc đó ông sẽ phải chết trên chiến trường thật. Ông không sợ chết, là người thì sẽ đều phải chết, hơn nữa những năm gần đây thân thể ông đã khô héo rồi, ông đã chuẩn bị tinh thần xong từ hai, ba năm trước.
Nhưng hiện giờ ông không cam lòng. Lúc này, kẻ địch xâm lược, khí thế hùng hồn, người của hoàng thất thì thưa thớt, không ai nối nghiệp.
Chẳng lẽ không chỉ con trai, con dâu và cháu trai đều rời bỏ ông, mà ngay cả vương triều mà ông đã thống trị gần năm mươi năm cũng phải sụp đổ trong tay ông sao?
Ông trời ơi, trái tim cô gia hận quá!
Thái thượng hoàng cảm thấy ánh mắt nóng rực, một sự ngột ngạt chặn trong lồng ngực ông, khiến cho ông cảm thấy khó thở.
Phó tướng ngồi xổm xuống đi giày vào cho ông. Lúc đứng lên, hắn thấy được mái tóc bạc phơ của Thái thượng hoàng, trong lòng cũng khó chịu. Cả đời Thái thượng hoàng chỉ có một đứa con trai, được ông dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ, lúc trưởng thành thì trở thành một vị hoàng đế anh minh, uy phong. Hoàng đế cũng rất nặng tình nặng nghĩa, có tình cảm sâu đậm với hoàng hậu, không nạp phi tần, chỉ có một đứa con. Vốn dĩ sẽ rất hạnh phúc, nhưng mọi thứ đột nhiên mất đi. Hoàng đế, hoàng hậu và thái tử mất tích. Vì không chịu nổi sự đả kích này, Thái thượng hoàng ngã bệnh một thời gian. Khoảng thời gian đó, hàng ngày ông chỉ có thể nằm trên giường, dùng thuốc để chống trụ, vốn tưởng rằng sẽ không qua nổi. Nhưng vương triều lại hỗn loạn, mấy vương hầu muốn nhân cơ hội này lật đổ Vương triều Trầm thị. Trong thời điểm bấp bênh ấy, Thái thượng hoàng gắng gượng đứng lên, dùng sức lực của bản thân chống đỡ cả vương triều, thế nhưng sức khỏe chưa từng được hồi phục.
Như là một cây nến vậy, hôm nay đã đốt chỉ còn lại một chút, không biết ngày nào thì lửa sẽ tắt. Vương triều Trầm thị đang đối mặt với sóng gió lớn nhất kể từ khi dựng nước tới nay, ngay cả hắn cũng không biết có thể vượt qua được không.
Nếu như năm vạn Thần Thủy quân vẫn còn, nói không chừng còn có phần thắng.
Nhưng bao nhiêu năm qua, ngay cả tin tức về năm vạn Thần Thủy Quân còn không có, ắt là dữ nhiều lành ít. Bởi vì chuyện này, Thái thượng hoàng nhận phải áp lực rất lớn từ phía quan viên và dân chúng.
"Vương Phóng, đỡ ta đi qua."
Phó tướng Vương Phóng không nghĩ ngợi nữa, đỡ Thái thượng hoàng đến cạnh bàn. Ở đó có một bàn cát thô sơ, bên trên là một tòa thành nhỏ đối diện với sa mạc, bên trên cắm một tấm gỗ nhỏ, ghi hai chữ An Thành, bên cạnh tấm gỗ nhỏ là một nhánh cây đen nho nhỏ.
Nhánh cây đen này cho thấy tòa thành này đã đã bị tấn công, đã bị chiếm lĩnh.
An Thành, một tòa thành nhỏ xa nhất của vương triều Trầm thị, quay mặt vào phía sa mạc, không ai nghĩ nó sẽ xảy ra chuyện, cho dù có chiến tranh cũng sẽ không bắt đầu từ đó. Lại chẳng ai ngờ lần này ác binh lại tới từ phía sa mạc, Ma Quốc dấy binh từ nơi đó, tập kích bất ngờ mà vào.
Chiến báo từ An Thành truyền tới, nói là ác binh của Ma Quốc mạnh như vũ bão, quân đội của Ma Quốc được xưng là Ma Binh.
Nếu không phải khoảng cách từ An Thành tới tòa thành thứ hai là Phục Vân Thành rất xa, e rằng lúc này Phục Vân Thành cũng đã bị vây công. Bây giờ bọn họ đang tranh giành thời gian với Ma Quốc, ít nhất bọn họ phải bảo vệ tòa thành thứ ba trên con đường ấy - Tĩnh Thành, nếu không hậu quả khó mà tưởng được.
Tiếp nối Tĩnh Thành, mật độ của các thành trị dày đặc hơn nhiều, dân chúng cũng nhiều, hơn nữa còn có mấy tuyến đường quan trọng nối tới hoàng thành Trầm thị. Tới lúc đó, chỉ sợ là bọn họ sẽ không bảo vệ nổi nữa, nếu Ma Binh trắng trợn giết hại dân chúng, vậy thì Vương triều Trầm thị thật sự thua rồi.
"Nghỉ ngơi thêm một canh giờ nữa liền hạ lệnh lên đường tiếp, nhất định phải tới Phục Vân Thành trước Ma binh." Nhìn bàn cát, Thái thượng hoàng nói trầm giọng.
Nhưng ngay khi ông vừa dứt lời, có cấp báo truyền tới từ ngoài doanh trướng: "Báo!"
"Vào đi!" Thái thượng hoàng và Vương Phóng đều kinh sợ. Lúc này mà có cấp báo thì chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Một binh lính chạy vào, đầu đầy mồ hôi, nói: "Thái thượng hoàng, cấp báo, Ma Binh đã gần tới Phục Vân Thành!"
"Cái gì?" Cơ thể của Thái thượng hoàng chao đảo.
Sao bọn chúng lại nhanh như thế!
Phục Vân Thành, khói lửa bay lên khắp nơi, tiếng kêu khóc thảm thiết không dứt vọng vào trong tai.
Ma Binh mặc áo giáp màu đen, khuôn mặt không có bất cứ một biểu cảm nào, kẻ nào kẻ nấy như một cỗ mãy giết người. Sau khi công phá cửa thành, chúng tiến quân nhanh như chớp, đá vào nhà từng người dân một, thấy người là giết, gặt hái sinh mạng, không cần biết là nam nữ già trẻ gì.
Có người phụ nữ mang thai quỳ xuống cần xin, nhưng đối phương vẫn chém xuống một cách hung tàn; Có đứa trẻ sợ hãi lùi vào trong góc tường, vẫn bị kéo mạnh ra ngoài rồi vứt xuống đất, nó ngã gãy cổ; Có người cố gắng phản kháng, lại bị chém đầu và chân tay; Có người chạy trốn, bị một mũi tên đâm thẳng vào tim.
Chỉ chớp mắt, tòa thành vốn yên bình giờ thành địa ngục đẫm máu.
Tin tức chiến sự được truyền ra, cả thiên hạ đều kinh hoàng trước sự bạo tàn, hung ác của Ma binh. Quân chủ của một, hai vương triều vốn định phái binh đi tiếp viện cho Trầm thị, nhưng nghe được chiến báo thì lại sợ hãi lui bước. Bọn họ không thể mạo hiểm, nếu không sẽ đưa tới kẻ địch đáng sợ cho quốc gia của mình.
Bọn họ đang suy đoán, có lẽ mục tiêu của Ma Quốc chỉ là vương triều Trầm thị và vương triều Hiên Viên. Dù sao thì năm đó chỉ có hai vương triều này xảy ra chuyện, cũng là hai vương triều yếu nhất mấy năm nay. Ma Quốc thâu tóm hai vương triều này rồi, cũng không thể tham lam tới mức ra tay với bọn chứ?
Vậy nên, với cái ý nghĩ như vậy, những vương triều khác đều lặng thinh.
Phục Vân Thành bị công phá, Ma quân tiếp tục thẳng tiến về phía Tĩnh Thành. Toàn bộ Vương triều Trầm thị, từ già tới trẻ đều rất hoàng mang, như đang bước vào ngõ cụt. Dưới tình huống như vậy, có rất nhiều dân chúng chạy tới Vương triều Hách Liên để được bảo vệ.
Vương triều Trầm thị ngập trong mưa gió, tất cả mọi người đều cho rằng vương triều Trầm thị sắp diệt vong.
Mà lúc này, một đội quân đang gần tới hoàng thành, biết được chiến báo liền thay đổi phương hướng, cấp tốc đi tới Tĩnh Thành.
Ở Thánh Tiên Sơn, chỉ có một mình Lộ Băng Khiết biết được tất cả những chuyện này.
Đã ba ngày rồi, nàng luôn nhận được tin tức, nhưng không nói với bất cứ ai.
Cung chủ cho người bày trận, tìm Lâu Thất và Trầm Sát trong Phá Vực thời không. Vốn tưởng sẽ tìm được rất nhanh, hoàn toàn không ngờ tìm những ba ngày rồi mà còn không thấy.
Không thể thu lại trận pháp, cũng không được để hỏng, bọn họ phải tìm kiếm liên tục.
Hiên Viên Lại sốt ruột tới mức môi đã tróc da vì khô, đám người Hỏa vệ và Trần Thập cũng lo lắng vô cùng.
"Nếu hôm nay không tìm được thì cũng chỉ có thể từ bỏ thôi." Thấy đôi mắt của Nhị Linh đỏ lên, Lộ Băng Khiết đứng một bên không khỏi nói.
Nhị Linh không biết võ công, căn bản không thể giúp gì được. Ba ngày vừa rồi, bọn họ không thể ngừng lại được, nàng chỉ có thể mang thức ăn và nước uống tới, sau đó thì trông chừng ở bên cạnh. Nàng không đi nghỉ ngơi, cũng chẳng có tâm trạng ăn cơm. Rõ ràng ai nấy đều gầy hẳn đi trong ba ngày này.
Lộ Băng Khiết có sự oán giận đối với Lâu Thất và Trầm Sát, nhất là khi biết những năm này Hiên Viên Lại nuôi lớn nàng ta. Ở trong lòng nàng, Lâu Thất là một kẻ phạm tội, khiến nàng và Hiên Viên Lại không có cơ hội gần nhau, bây giờ còn muốn hại nhiều người phí công phí sức bán mạng cho nàng ta như vậy, vì sao chứ?
"Ngươi nói linh tinh, sao có thể từ bỏ được!" Nhị Linh không nhịn được kêu lên.
"Cứ thế này nữa, người của Thánh Tiên Cung chúng ta đều sẽ bị giảm tu vi!" Lộ Băng Khiết nói lạnh lùng: "Lâu Thất có tài có đức gì chứ?"
Nàng vừa mới dứt lời, trên trời có mấy đen kéo tới, ba bóng người từ trên trời rơi vào trong trận pháp.
"Thất Thất!" Hiên Viên Lại lấy lại tinh thần rồi nhìn sang, ngay lập tức liền tức giận.
Chiến hỏa dấy lên, khí thế của Ma Quốc rất hung hăng, người xung trận đầu tiên là vị Thái thượng hoàng gần đất xa trời, một mình gánh cả vương triều Trầm Thị.
Vương triều Hiên Viên và vương triều Trầm thị luôn là hai nước láng giếng hữu hảo, cho dù năm đó Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái tử điện hạ của Trầm thị mất tích trên đường tới vương triều Hiên Viên, nhưng dưới sự cố gắng của Thái thượng hoàng, tình nghĩa của hai nước chưa từng chưa từng bị rạn nứt.
"Vương triều Hách Liên hạ lệnh mở cửa biên giới thu nhận dân chúng của hai nước."
"Lòng lang dạ sói!" Nghe vậy, Hỏa Vệ tức giận vỗ bàn. Vương triều Hiên Viên là của Đế Hậu, vương triều Trầm thị là của Đế Quân, đương nhiên bọn họ sẽ lấy thân phận là chủ nhân để ở.
Bởi vì có Thần Thủy Niệm, vết thương của mọi người được chữa khỏi rất nhanh,ngay cả Hiên Viên Lại còn phải cảm thán Lâu Thất thật may mắn, thứ đồ tốt nghịch thiên này mà nàng cũng lấy được.
"Rõ ràng Vương triều Hách Liên muốn nhân cơ hội này thâu tóm hai nước. những vương triều khác không có hành động gì sao?" Trần Thập cũng hỏi bằng giọng trầm trầm.
Gọi những người đang trông chừng ở bên hồ, muốn tìm được Lâu Thất và Trầm Sát sẽ phải hao tốn một lực lượng lớn, tất cả mọi người bị gọi tới trấn giữ trận pháp. Nhưng trước khi trấn giữ, bọn họ lại nhận được ba tin tức liên tiếp về cuộc chiến của ba nước.
Lộ Băng Khiết nói: "Những vương triều khác luôn tự lo thân mình, đoán chừng lần này lại muốn ngồi yên nhìn tình hình, xem có thể ngư ông đắc lợi hay không."
Hỏa cười lạnh nói: "Tính hay lắm."
"Không biết mấy vạn Thần Quỷ binh có thể tới kịp hay không." Cả đoàn người Trọng vương nữa, nếu bọn họ tới kịp, chưa biết chừng Thái thượng hoàng của Trầm thị còn có thể thở phào một cái, nếu không ông lão được Đế Quân Đế Hậu nhớ thương này sẽ phải vùi mình trong trận chiến này.
"Thuộc hạ lo cho Đế Quân Đế Hậu." Ánh mắt của Ấn Dao Phong hơi mê mang.
Đi theo Lâu Thất đã lâu rồi, bây giờ nàng không có ở đây, như thể mất đi mọi chủ kiến vậy.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, mấy người Thánh Tiên Cung chủ đã bố trí xong trận pháp.
Hiên Viên Lại hít một hơi thật sâu: "Phải tìm được Thất Thất nhanh lên, nếu bị bỏ đói, tính khí của nha đầu kia sẽ rất tồi tệ."
Hắn vẫn nhớ những lời mà Lâu Thất nói với hắn qua Khống Mộng Yểm.
Thánh Tiên Cung chủ đứng trong mắt trận, ngẩng đầu nhìn lên trời rồi thở dài.
"Khởi động trận pháp."
...
"Thái thượng hoàng, ngài nghỉ ngơi thêm chút nữa đi."
Trời vừa rạng sáng, trong doanh trướng của tướng soái trong quân doanh, ba ngọn nến được thắp lên,phó tướng vội vàng đỡ lấy lão nhân đang xoay người ngồi dậy.
Mái tóc hoa râm của ông vẫn được bó gọn, không bị tuột ra vì ngủ. Dưới đôi lông mày màu xám là một đôi mắt đục ngầu chứa đầy sự mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng mở ra.
Tuy thế, vẫn có thể nhìn ra được, chắc chắn lúc trẻ lão nhân này là một nam tử tuấn mỹ, bởi vì đã vào lúc gần đất xa trời, nhưng ông ấy vẫn còn anh tuấn. Chỉ có điều ông ấy quá gầy, gầy tới mức chiếc áo trong ông ấy đang mặc trở nên thùng thình, chỉ khiến người ta cảm thấy xót xa.
"Khụ khụ." Thái thượng hoàng của vương triều Trầm thị - Trầm lão hoàng đế khoát tay áo một cái, rồi lại ho khan hai tiếng. Ông khom lưng định xỏ giày vào, nhưng mới khom một lửa đã cảm thấy mọi thứ trước mắt đen xì, cơ thể lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Phó tướng vội đỡ ông dậy: "Thái thượng hoàng, người sao rồi?"
Đợi cơn choáng đó qua đi, Thái thượng hoàng mới thở dài nói: "Không sao." Tuy nói là không sao, nhưng trong lòng ông không khỏi cay đắng, ưu sầu.
Đương nhiên ông biết rõ thân thể của mình, chỉ sợ đến lúc đó ông sẽ phải chết trên chiến trường thật. Ông không sợ chết, là người thì sẽ đều phải chết, hơn nữa những năm gần đây thân thể ông đã khô héo rồi, ông đã chuẩn bị tinh thần xong từ hai, ba năm trước.
Nhưng hiện giờ ông không cam lòng. Lúc này, kẻ địch xâm lược, khí thế hùng hồn, người của hoàng thất thì thưa thớt, không ai nối nghiệp.
Chẳng lẽ không chỉ con trai, con dâu và cháu trai đều rời bỏ ông, mà ngay cả vương triều mà ông đã thống trị gần năm mươi năm cũng phải sụp đổ trong tay ông sao?
Ông trời ơi, trái tim cô gia hận quá!
Thái thượng hoàng cảm thấy ánh mắt nóng rực, một sự ngột ngạt chặn trong lồng ngực ông, khiến cho ông cảm thấy khó thở.
Phó tướng ngồi xổm xuống đi giày vào cho ông. Lúc đứng lên, hắn thấy được mái tóc bạc phơ của Thái thượng hoàng, trong lòng cũng khó chịu. Cả đời Thái thượng hoàng chỉ có một đứa con trai, được ông dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ, lúc trưởng thành thì trở thành một vị hoàng đế anh minh, uy phong. Hoàng đế cũng rất nặng tình nặng nghĩa, có tình cảm sâu đậm với hoàng hậu, không nạp phi tần, chỉ có một đứa con. Vốn dĩ sẽ rất hạnh phúc, nhưng mọi thứ đột nhiên mất đi. Hoàng đế, hoàng hậu và thái tử mất tích. Vì không chịu nổi sự đả kích này, Thái thượng hoàng ngã bệnh một thời gian. Khoảng thời gian đó, hàng ngày ông chỉ có thể nằm trên giường, dùng thuốc để chống trụ, vốn tưởng rằng sẽ không qua nổi. Nhưng vương triều lại hỗn loạn, mấy vương hầu muốn nhân cơ hội này lật đổ Vương triều Trầm thị. Trong thời điểm bấp bênh ấy, Thái thượng hoàng gắng gượng đứng lên, dùng sức lực của bản thân chống đỡ cả vương triều, thế nhưng sức khỏe chưa từng được hồi phục.
Như là một cây nến vậy, hôm nay đã đốt chỉ còn lại một chút, không biết ngày nào thì lửa sẽ tắt. Vương triều Trầm thị đang đối mặt với sóng gió lớn nhất kể từ khi dựng nước tới nay, ngay cả hắn cũng không biết có thể vượt qua được không.
Nếu như năm vạn Thần Thủy quân vẫn còn, nói không chừng còn có phần thắng.
Nhưng bao nhiêu năm qua, ngay cả tin tức về năm vạn Thần Thủy Quân còn không có, ắt là dữ nhiều lành ít. Bởi vì chuyện này, Thái thượng hoàng nhận phải áp lực rất lớn từ phía quan viên và dân chúng.
"Vương Phóng, đỡ ta đi qua."
Phó tướng Vương Phóng không nghĩ ngợi nữa, đỡ Thái thượng hoàng đến cạnh bàn. Ở đó có một bàn cát thô sơ, bên trên là một tòa thành nhỏ đối diện với sa mạc, bên trên cắm một tấm gỗ nhỏ, ghi hai chữ An Thành, bên cạnh tấm gỗ nhỏ là một nhánh cây đen nho nhỏ.
Nhánh cây đen này cho thấy tòa thành này đã đã bị tấn công, đã bị chiếm lĩnh.
An Thành, một tòa thành nhỏ xa nhất của vương triều Trầm thị, quay mặt vào phía sa mạc, không ai nghĩ nó sẽ xảy ra chuyện, cho dù có chiến tranh cũng sẽ không bắt đầu từ đó. Lại chẳng ai ngờ lần này ác binh lại tới từ phía sa mạc, Ma Quốc dấy binh từ nơi đó, tập kích bất ngờ mà vào.
Chiến báo từ An Thành truyền tới, nói là ác binh của Ma Quốc mạnh như vũ bão, quân đội của Ma Quốc được xưng là Ma Binh.
Nếu không phải khoảng cách từ An Thành tới tòa thành thứ hai là Phục Vân Thành rất xa, e rằng lúc này Phục Vân Thành cũng đã bị vây công. Bây giờ bọn họ đang tranh giành thời gian với Ma Quốc, ít nhất bọn họ phải bảo vệ tòa thành thứ ba trên con đường ấy - Tĩnh Thành, nếu không hậu quả khó mà tưởng được.
Tiếp nối Tĩnh Thành, mật độ của các thành trị dày đặc hơn nhiều, dân chúng cũng nhiều, hơn nữa còn có mấy tuyến đường quan trọng nối tới hoàng thành Trầm thị. Tới lúc đó, chỉ sợ là bọn họ sẽ không bảo vệ nổi nữa, nếu Ma Binh trắng trợn giết hại dân chúng, vậy thì Vương triều Trầm thị thật sự thua rồi.
"Nghỉ ngơi thêm một canh giờ nữa liền hạ lệnh lên đường tiếp, nhất định phải tới Phục Vân Thành trước Ma binh." Nhìn bàn cát, Thái thượng hoàng nói trầm giọng.
Nhưng ngay khi ông vừa dứt lời, có cấp báo truyền tới từ ngoài doanh trướng: "Báo!"
"Vào đi!" Thái thượng hoàng và Vương Phóng đều kinh sợ. Lúc này mà có cấp báo thì chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Một binh lính chạy vào, đầu đầy mồ hôi, nói: "Thái thượng hoàng, cấp báo, Ma Binh đã gần tới Phục Vân Thành!"
"Cái gì?" Cơ thể của Thái thượng hoàng chao đảo.
Sao bọn chúng lại nhanh như thế!
Phục Vân Thành, khói lửa bay lên khắp nơi, tiếng kêu khóc thảm thiết không dứt vọng vào trong tai.
Ma Binh mặc áo giáp màu đen, khuôn mặt không có bất cứ một biểu cảm nào, kẻ nào kẻ nấy như một cỗ mãy giết người. Sau khi công phá cửa thành, chúng tiến quân nhanh như chớp, đá vào nhà từng người dân một, thấy người là giết, gặt hái sinh mạng, không cần biết là nam nữ già trẻ gì.
Có người phụ nữ mang thai quỳ xuống cần xin, nhưng đối phương vẫn chém xuống một cách hung tàn; Có đứa trẻ sợ hãi lùi vào trong góc tường, vẫn bị kéo mạnh ra ngoài rồi vứt xuống đất, nó ngã gãy cổ; Có người cố gắng phản kháng, lại bị chém đầu và chân tay; Có người chạy trốn, bị một mũi tên đâm thẳng vào tim.
Chỉ chớp mắt, tòa thành vốn yên bình giờ thành địa ngục đẫm máu.
Tin tức chiến sự được truyền ra, cả thiên hạ đều kinh hoàng trước sự bạo tàn, hung ác của Ma binh. Quân chủ của một, hai vương triều vốn định phái binh đi tiếp viện cho Trầm thị, nhưng nghe được chiến báo thì lại sợ hãi lui bước. Bọn họ không thể mạo hiểm, nếu không sẽ đưa tới kẻ địch đáng sợ cho quốc gia của mình.
Bọn họ đang suy đoán, có lẽ mục tiêu của Ma Quốc chỉ là vương triều Trầm thị và vương triều Hiên Viên. Dù sao thì năm đó chỉ có hai vương triều này xảy ra chuyện, cũng là hai vương triều yếu nhất mấy năm nay. Ma Quốc thâu tóm hai vương triều này rồi, cũng không thể tham lam tới mức ra tay với bọn chứ?
Vậy nên, với cái ý nghĩ như vậy, những vương triều khác đều lặng thinh.
Phục Vân Thành bị công phá, Ma quân tiếp tục thẳng tiến về phía Tĩnh Thành. Toàn bộ Vương triều Trầm thị, từ già tới trẻ đều rất hoàng mang, như đang bước vào ngõ cụt. Dưới tình huống như vậy, có rất nhiều dân chúng chạy tới Vương triều Hách Liên để được bảo vệ.
Vương triều Trầm thị ngập trong mưa gió, tất cả mọi người đều cho rằng vương triều Trầm thị sắp diệt vong.
Mà lúc này, một đội quân đang gần tới hoàng thành, biết được chiến báo liền thay đổi phương hướng, cấp tốc đi tới Tĩnh Thành.
Ở Thánh Tiên Sơn, chỉ có một mình Lộ Băng Khiết biết được tất cả những chuyện này.
Đã ba ngày rồi, nàng luôn nhận được tin tức, nhưng không nói với bất cứ ai.
Cung chủ cho người bày trận, tìm Lâu Thất và Trầm Sát trong Phá Vực thời không. Vốn tưởng sẽ tìm được rất nhanh, hoàn toàn không ngờ tìm những ba ngày rồi mà còn không thấy.
Không thể thu lại trận pháp, cũng không được để hỏng, bọn họ phải tìm kiếm liên tục.
Hiên Viên Lại sốt ruột tới mức môi đã tróc da vì khô, đám người Hỏa vệ và Trần Thập cũng lo lắng vô cùng.
"Nếu hôm nay không tìm được thì cũng chỉ có thể từ bỏ thôi." Thấy đôi mắt của Nhị Linh đỏ lên, Lộ Băng Khiết đứng một bên không khỏi nói.
Nhị Linh không biết võ công, căn bản không thể giúp gì được. Ba ngày vừa rồi, bọn họ không thể ngừng lại được, nàng chỉ có thể mang thức ăn và nước uống tới, sau đó thì trông chừng ở bên cạnh. Nàng không đi nghỉ ngơi, cũng chẳng có tâm trạng ăn cơm. Rõ ràng ai nấy đều gầy hẳn đi trong ba ngày này.
Lộ Băng Khiết có sự oán giận đối với Lâu Thất và Trầm Sát, nhất là khi biết những năm này Hiên Viên Lại nuôi lớn nàng ta. Ở trong lòng nàng, Lâu Thất là một kẻ phạm tội, khiến nàng và Hiên Viên Lại không có cơ hội gần nhau, bây giờ còn muốn hại nhiều người phí công phí sức bán mạng cho nàng ta như vậy, vì sao chứ?
"Ngươi nói linh tinh, sao có thể từ bỏ được!" Nhị Linh không nhịn được kêu lên.
"Cứ thế này nữa, người của Thánh Tiên Cung chúng ta đều sẽ bị giảm tu vi!" Lộ Băng Khiết nói lạnh lùng: "Lâu Thất có tài có đức gì chứ?"
Nàng vừa mới dứt lời, trên trời có mấy đen kéo tới, ba bóng người từ trên trời rơi vào trong trận pháp.
"Thất Thất!" Hiên Viên Lại lấy lại tinh thần rồi nhìn sang, ngay lập tức liền tức giận.