Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222
Editor: Hương Cỏ
"Tất cả mọi người đều là tỷ muội, Dung Hoa muội muội đừng tức giận quá, Ngọc Quý Tần cũng không phải là cố ý. Khả năng là bị người nào đó khích bác nên mới tưởng thật thôi, cần gì phải nháo đến trước mặt hoàng thượng chứ." Mai Phi cười khuyên bảo Tự Cẩm, nhưng người cũng không nhúc nhích, an an ổn ổn ngồi ở chỗ đó.
"Đúng vậy, Hi Dung Hoa muội muội mau mau ngồi xuống, giờ thân thể muội là hai người đấy." Lý Chiêu Nghi cũng vội vàng nói, "Không đáng vì chút chuyện nhỏ này tức giận, đều là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm? Có lẽ hai vị tỷ tỷ cảm thấy không phải là chuyện lớn gì, nhưng đối với Tự Cẩm thì đây chính là chuyện lớn." Tự Cẩm nhìn chằm chằm Ngọc Quý Tần, "Muội đã ba phen mấy bận nhẫn nhịn, nếu người ta đã không cảm kích thì muội cần gì làm người tốt nữa."
"Cô nói bậy bạ gì đó? Đừng tuỳ tiện vu oan trên đầu ta, lẽ nào ta nói không phải là thật sao? Đã là người một nhà, nhà ai mà không có chuyện này kia va chạm, đương nhiên sẽ dĩ hòa vi quý."
"Hay cho một cái dĩ hòa vi quý, vậy phải để cho Ngọc Quý Tần cô gặp phải chuyện như thế rồi giữ được dĩ hòa vi quý!" Lúc ấy Tự Cẩm thật sự là bị tức điên. Giờ nàng mới phát hiện, Ngọc Quý Tần và nàng không chỉ khác nhau mà còn xung khắc tột độ. Sao không để cho nàng ta bị người cưỡi trên đầu, sau đó phải gọi đối phương một tiếng tổ tông nhỉ?
Thấy rõ là muốn lấy đạo lý kia áp chế nàng một đầu, muốn phá hư danh tiếng của nàng?
Cuối cùng Tự Cẩm cũng đã hiểu được. Khó trách mấy người này quây lấy mình, e là muốn đi tắt đón đầu, mượn chuyện Tô Nhị để chụp mũ mình đây.
"Ta có muốn thì cũng không có phúc khí như Hi Dung Hoa đâu." Vẻ mặt Ngọc Quý Tần đắc ý nhìn Tự Cẩm. Cho dù được hoàng sủng thì thế nào, trong nhà có chuyện thế này thì chính là vết nhơ của nàng ta."Huống chi là không ai biết đúng sai thực hư ở trong đó."
Thật sự là Ngọc Quý Tần xác định Tô gia Khúc Châu nói thật nên mới tính hắt chậu nước bẩn lên người nhà nàng, khẳng định ông tổ nhà bọn họ làm ra cái loại hành vi hãm hại nô tỳ dơ bẩn đó. Đây chính là muốn dẫm đạp lên danh tiếng nhà nàng!
Vào triều đại này, danh tiếng gia tộc còn quan trọng hơn so với tính mạng. Con gái đã xuất giá mà chồng chết, sau đó tái giá lấy người khác thì danh tiếng nhà mẹ đẻ sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Ngọc Quý Tần càn quấy bất luận phải trái, cứ như vậy chụp mũ lên đầu người khác, không lẽ là muốn diệt trừ gốc rễ nhà nàng?
Cứ tưởng rằng cô ta là kẻ ngu ngốc, thì ra giả vờ ngốc nghếch, ra tay ngoan độc.
Tự Cẩm nghĩ thông suốt điểm này, Nhìn một đình người xem náo nhiệt, chắc là muốn làm chứng đây chăng? Khó trách mấy người này xúm lại, sợ là từ đầu đã biết rõ Ngọc Quý Tần muốn làm gì rồi?
Tính cách Tự Cẩm không phải là người có thể chịu người ta khinh bỉ. Những ngày qua ở cùng Tiêu Kỳ ở một chỗ, ngày ngày trôi qua thư thái cho nên kỳ thật nàng cũng hơi thả lỏng. Nhưng sự cẩn thận thì lại chưa từng suy giảm. Nhìn tình hình trước mắt này, rõ ràng có người muốn lấy chuyện dòng chính và nhà bọn họ làm thương sử, đang đào một cái hố to chờ nàng lọt xuống đây.
"Ngọc Quý Tần tỷ tỷ thật là khiến người khác bất ngờ, không nghĩ tới còn có thể thay quan viên Hình bộ làm việc." Tự Cẩm vững vàng ngồi xuống, tươi cười nhìn Ngọc Quý Tần, nhưng nụ cười kia lại tỏ ra rất bất mãn, "Không được làm nam nhi, thật sự là đáng tiếc cho một tài hoa."
Không biết là ai bỗng chốc bật cười, vẻ mặt mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, ai có thể nghĩ tới người trước giờ nói năng nhu mì lễ phép, không có sức chiến đấu như Hi Dung Hoa, bỗng chốc lại trở nên lợi hại như vậy. Chỉ nghe mấy lời kia cũng đủ hiểu ngay.
"Nếu đã ra ngoài chơi, không cần thiết phải tức giận như vậy, đúng không Hi Dung Hoa muội muội?"
Nhìn Lý Chiêu Nghi tươi cười, Tự Cẩm lần này cũng không tỏ ra yếu thế, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu, "Chiêu nghi tỷ tỷ thật sự là có hàm dưỡng tốt, muội muội mặc cảm, không dám so với tỷ tỷ. Bị người ta tát một cái lên mặt còn muốn dâng nốt mặt bên kia cho người ta đánh."
Nụ cười trên mặt Lý Chiêu Nghi liền cứng đờ, đây là mắng ai chứ?
Mai Phi nhướn lông mày lên, nghiêng đầu nhìn Hi Dung Hoa một cái, lại xem một chút Lý Chiêu Nghi, suy nghĩ một hồi liền đứng dậy nói: "Bản cung còn có chút việc phải đi trước, chư vị muội muội ở lại chơi vui vẻ."
Mai Phi nói đi là đi, Ngọc Quý Tần và Lý Chiêu Nghi sững sờ, hiển nhiên đều kinh ngạc. Tự Cẩm cũng thừa cơ đứng dậy nói: "Muội muội cũng cáo từ, có rảnh lại cùng Chiêu nghi tỷ tỷ nói chuyện sau."
Mấy người khác ngồi trong đình đều có vị phần thấp hơn nàng đều đứng dậy đưa tiễn, Tự Cẩm gật gật đầu chào mọi người, vịn tay Vân Thường đi ra ngoài, đến chỗ tam cấp xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Ngọc Quý Tần, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười chế nhạo, rồi mới ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi.
Ngọc Quý Tần tức đến mặt mũi trắng bệch, nói với Lý Chiêu Nghi: "Cô ta làm vậy là có ý gì? Thật sự là hồ mị tử!"
"Ngọc Quý Tần muội muội nói cẩn thận!" Lý Chiêu Nghi trách mắng một tiếng, nhìn theo bóng lưng Tự Cẩm càng đi càng xa, màu mắt dần dần sâu xa.
Ngọc Quý Tần bị Lý Chiêu Nghi trách mắng như thế, lập tức cảm thấy mất mặt hết sức, nhìn Lý Chiêu Nghi nói: "Cái gì mà nói cẩn thận chứ, chẳng lẽ không phải thật sao? Nhà bọn họ làm được thì cũng không thể cấm người khác nói, thật bá đạo!"
Lý Chiêu Nghi:...
Trong đình những người khác, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sớm biết như vậy thì đã không tham gia chuyện thị phi này. Hơn nữa nhìn nét mặt Lý Chiêu Nghi không tốt, Mai Phi nương nương cũng vừa mới đi, còn Ngọc Quý Tần cũng không phải là người các nàng có thể chọc được. Thật sự là biết vậy chẳng làm, đến xem náo nhiệt làm gì chứ.
Tự Cẩm thở phì phì đi về Di cùng hiên, mặc dù tự nói với mình không nên tức giận, nhưng là vẫn cảm thấy bực bội. Không ngờ những kẻ kia lại có ý định này, muốn bôi xấu thanh danh nàng. Chiêu này thật đúng là ngoan độc. Chưa nói đến ân oán giữa dòng chính Tô giaKhúc Châu và nhà nàng kéo dài đã lâu, chứng cứ không rõ ràng. Cho dù có thể nói được rõ ràng thì ai đúng ai sai cũng phải kết luận mới được chứ đâu thể nói lung tung. Mấy kẻ kia đúng là hỏi cũng không hỏi một câu, chưa gì đã dám khẳng định là người nhà nàng làm sai.
Đây đúng là trâu không chịu uống nước thì cưỡi lên đè đầu bắt uống, kiên quyết chụp mũ cho nhà nàng mà.
Có thể truyền những tin tức thế này vào cung, lại còn lan truyền với tốc độ chóng mặt như thế, Tự Cẩm chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết ngay là chỉ có Quý phi. Trước đây còn cảm thấy Quý phi an tĩnh như thế thật không giống hành vi của một sủng phi ngang ngược kiêu ngạo. Thì ra người ta đã sớm chuẩn bị chu đáo, ở chỗ này chờ mình lọt hố rồi.
Ngày lúc đó rốt cục Tự Cẩm đã cảm nhận được, dòng chính đưa con gái vào đã tạo một công kích cực lớn đối với nàng, cực kỳ nguy hiểm.
Từ sau khi Tô Nhị được tuyển vào Minh Tú Cung, Quý phi dành cho nàng ta rất nhiều chiếu cố, nâng đỡ nàng ta một đường đi lên, quả nhiên là nhằm vào mình. Có điều nàng nghĩ chưa thông chõ này. Lý Chiêu Nghi là người của Quý phi, có tính kế mình cũng là hợp lý. Nhưng Mai Phi và Ngọc Quý Tần là người của Hoàng hậu, Ngọc Quý Tần ngu ngốc bị người ta lợi dụng thì cũng dễ hiểu. Nhưng Mai Phi thì sao? Mặc dù cuối cùng Mai Phi cũng rời đi trước, nhưng có phải lúc ở đình nàng ta cố tình giữ mình nói chuyện, ngăn không cho mình đi nên mấy người kia mới đến đó kịp thời hay không.
Mai Phi có ý gì đây?
Tự Cẩm biết rõ mặc dù mấy người này đều dựa vào hoàng hậu nhưng chắc chắn cũng có mưu tính riêng. Hoàng hậu có thể để cho nàng tấn vị thì cũng có thể khiến cho bọn họ được sủng ái, thậm chí nếu may mắn có thể mang long thai giống như Tiền tài tử. Nhưng kể từ sau khi mình được hoàng hậu nâng đỡ lên, mình hầu như đã độc chiếm Tiêu Kỳ. Mấy người kia ở chỗ Hoàng hậu không được gì nên âm thầm lén lút tự mình hành động cũng là có khả năng.
Nhưng nếu làm như thế rõ ràng...
Chuyện này đương nhiên không thể để kéo dài được. Nếu mình không làm gì để giải quyết triệt để thì mấy người kia sẽ không ngừng công kích, nói mấy lời khó nghe. Nghĩ tới đây, Tự Cẩm liền nhớ tới ca ca của mình, ca ca nàng làm thống lĩnh Kiêu Long Vệ, là người hầu trong cung nên thật muốn gặp hắn cũng không phải là khó khăn gì. Nhưng Tự Cẩm không muốn làm Tiêu Kỳ có hiểu lầm gì trong chuyện này cho nên vẫn cứ thông qua Tiêu Kỳ mới tốt.
"Tất cả mọi người đều là tỷ muội, Dung Hoa muội muội đừng tức giận quá, Ngọc Quý Tần cũng không phải là cố ý. Khả năng là bị người nào đó khích bác nên mới tưởng thật thôi, cần gì phải nháo đến trước mặt hoàng thượng chứ." Mai Phi cười khuyên bảo Tự Cẩm, nhưng người cũng không nhúc nhích, an an ổn ổn ngồi ở chỗ đó.
"Đúng vậy, Hi Dung Hoa muội muội mau mau ngồi xuống, giờ thân thể muội là hai người đấy." Lý Chiêu Nghi cũng vội vàng nói, "Không đáng vì chút chuyện nhỏ này tức giận, đều là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm? Có lẽ hai vị tỷ tỷ cảm thấy không phải là chuyện lớn gì, nhưng đối với Tự Cẩm thì đây chính là chuyện lớn." Tự Cẩm nhìn chằm chằm Ngọc Quý Tần, "Muội đã ba phen mấy bận nhẫn nhịn, nếu người ta đã không cảm kích thì muội cần gì làm người tốt nữa."
"Cô nói bậy bạ gì đó? Đừng tuỳ tiện vu oan trên đầu ta, lẽ nào ta nói không phải là thật sao? Đã là người một nhà, nhà ai mà không có chuyện này kia va chạm, đương nhiên sẽ dĩ hòa vi quý."
"Hay cho một cái dĩ hòa vi quý, vậy phải để cho Ngọc Quý Tần cô gặp phải chuyện như thế rồi giữ được dĩ hòa vi quý!" Lúc ấy Tự Cẩm thật sự là bị tức điên. Giờ nàng mới phát hiện, Ngọc Quý Tần và nàng không chỉ khác nhau mà còn xung khắc tột độ. Sao không để cho nàng ta bị người cưỡi trên đầu, sau đó phải gọi đối phương một tiếng tổ tông nhỉ?
Thấy rõ là muốn lấy đạo lý kia áp chế nàng một đầu, muốn phá hư danh tiếng của nàng?
Cuối cùng Tự Cẩm cũng đã hiểu được. Khó trách mấy người này quây lấy mình, e là muốn đi tắt đón đầu, mượn chuyện Tô Nhị để chụp mũ mình đây.
"Ta có muốn thì cũng không có phúc khí như Hi Dung Hoa đâu." Vẻ mặt Ngọc Quý Tần đắc ý nhìn Tự Cẩm. Cho dù được hoàng sủng thì thế nào, trong nhà có chuyện thế này thì chính là vết nhơ của nàng ta."Huống chi là không ai biết đúng sai thực hư ở trong đó."
Thật sự là Ngọc Quý Tần xác định Tô gia Khúc Châu nói thật nên mới tính hắt chậu nước bẩn lên người nhà nàng, khẳng định ông tổ nhà bọn họ làm ra cái loại hành vi hãm hại nô tỳ dơ bẩn đó. Đây chính là muốn dẫm đạp lên danh tiếng nhà nàng!
Vào triều đại này, danh tiếng gia tộc còn quan trọng hơn so với tính mạng. Con gái đã xuất giá mà chồng chết, sau đó tái giá lấy người khác thì danh tiếng nhà mẹ đẻ sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Ngọc Quý Tần càn quấy bất luận phải trái, cứ như vậy chụp mũ lên đầu người khác, không lẽ là muốn diệt trừ gốc rễ nhà nàng?
Cứ tưởng rằng cô ta là kẻ ngu ngốc, thì ra giả vờ ngốc nghếch, ra tay ngoan độc.
Tự Cẩm nghĩ thông suốt điểm này, Nhìn một đình người xem náo nhiệt, chắc là muốn làm chứng đây chăng? Khó trách mấy người này xúm lại, sợ là từ đầu đã biết rõ Ngọc Quý Tần muốn làm gì rồi?
Tính cách Tự Cẩm không phải là người có thể chịu người ta khinh bỉ. Những ngày qua ở cùng Tiêu Kỳ ở một chỗ, ngày ngày trôi qua thư thái cho nên kỳ thật nàng cũng hơi thả lỏng. Nhưng sự cẩn thận thì lại chưa từng suy giảm. Nhìn tình hình trước mắt này, rõ ràng có người muốn lấy chuyện dòng chính và nhà bọn họ làm thương sử, đang đào một cái hố to chờ nàng lọt xuống đây.
"Ngọc Quý Tần tỷ tỷ thật là khiến người khác bất ngờ, không nghĩ tới còn có thể thay quan viên Hình bộ làm việc." Tự Cẩm vững vàng ngồi xuống, tươi cười nhìn Ngọc Quý Tần, nhưng nụ cười kia lại tỏ ra rất bất mãn, "Không được làm nam nhi, thật sự là đáng tiếc cho một tài hoa."
Không biết là ai bỗng chốc bật cười, vẻ mặt mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, ai có thể nghĩ tới người trước giờ nói năng nhu mì lễ phép, không có sức chiến đấu như Hi Dung Hoa, bỗng chốc lại trở nên lợi hại như vậy. Chỉ nghe mấy lời kia cũng đủ hiểu ngay.
"Nếu đã ra ngoài chơi, không cần thiết phải tức giận như vậy, đúng không Hi Dung Hoa muội muội?"
Nhìn Lý Chiêu Nghi tươi cười, Tự Cẩm lần này cũng không tỏ ra yếu thế, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu, "Chiêu nghi tỷ tỷ thật sự là có hàm dưỡng tốt, muội muội mặc cảm, không dám so với tỷ tỷ. Bị người ta tát một cái lên mặt còn muốn dâng nốt mặt bên kia cho người ta đánh."
Nụ cười trên mặt Lý Chiêu Nghi liền cứng đờ, đây là mắng ai chứ?
Mai Phi nhướn lông mày lên, nghiêng đầu nhìn Hi Dung Hoa một cái, lại xem một chút Lý Chiêu Nghi, suy nghĩ một hồi liền đứng dậy nói: "Bản cung còn có chút việc phải đi trước, chư vị muội muội ở lại chơi vui vẻ."
Mai Phi nói đi là đi, Ngọc Quý Tần và Lý Chiêu Nghi sững sờ, hiển nhiên đều kinh ngạc. Tự Cẩm cũng thừa cơ đứng dậy nói: "Muội muội cũng cáo từ, có rảnh lại cùng Chiêu nghi tỷ tỷ nói chuyện sau."
Mấy người khác ngồi trong đình đều có vị phần thấp hơn nàng đều đứng dậy đưa tiễn, Tự Cẩm gật gật đầu chào mọi người, vịn tay Vân Thường đi ra ngoài, đến chỗ tam cấp xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Ngọc Quý Tần, khóe môi nhếch lên, lộ ra một nụ cười chế nhạo, rồi mới ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi.
Ngọc Quý Tần tức đến mặt mũi trắng bệch, nói với Lý Chiêu Nghi: "Cô ta làm vậy là có ý gì? Thật sự là hồ mị tử!"
"Ngọc Quý Tần muội muội nói cẩn thận!" Lý Chiêu Nghi trách mắng một tiếng, nhìn theo bóng lưng Tự Cẩm càng đi càng xa, màu mắt dần dần sâu xa.
Ngọc Quý Tần bị Lý Chiêu Nghi trách mắng như thế, lập tức cảm thấy mất mặt hết sức, nhìn Lý Chiêu Nghi nói: "Cái gì mà nói cẩn thận chứ, chẳng lẽ không phải thật sao? Nhà bọn họ làm được thì cũng không thể cấm người khác nói, thật bá đạo!"
Lý Chiêu Nghi:...
Trong đình những người khác, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sớm biết như vậy thì đã không tham gia chuyện thị phi này. Hơn nữa nhìn nét mặt Lý Chiêu Nghi không tốt, Mai Phi nương nương cũng vừa mới đi, còn Ngọc Quý Tần cũng không phải là người các nàng có thể chọc được. Thật sự là biết vậy chẳng làm, đến xem náo nhiệt làm gì chứ.
Tự Cẩm thở phì phì đi về Di cùng hiên, mặc dù tự nói với mình không nên tức giận, nhưng là vẫn cảm thấy bực bội. Không ngờ những kẻ kia lại có ý định này, muốn bôi xấu thanh danh nàng. Chiêu này thật đúng là ngoan độc. Chưa nói đến ân oán giữa dòng chính Tô giaKhúc Châu và nhà nàng kéo dài đã lâu, chứng cứ không rõ ràng. Cho dù có thể nói được rõ ràng thì ai đúng ai sai cũng phải kết luận mới được chứ đâu thể nói lung tung. Mấy kẻ kia đúng là hỏi cũng không hỏi một câu, chưa gì đã dám khẳng định là người nhà nàng làm sai.
Đây đúng là trâu không chịu uống nước thì cưỡi lên đè đầu bắt uống, kiên quyết chụp mũ cho nhà nàng mà.
Có thể truyền những tin tức thế này vào cung, lại còn lan truyền với tốc độ chóng mặt như thế, Tự Cẩm chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết ngay là chỉ có Quý phi. Trước đây còn cảm thấy Quý phi an tĩnh như thế thật không giống hành vi của một sủng phi ngang ngược kiêu ngạo. Thì ra người ta đã sớm chuẩn bị chu đáo, ở chỗ này chờ mình lọt hố rồi.
Ngày lúc đó rốt cục Tự Cẩm đã cảm nhận được, dòng chính đưa con gái vào đã tạo một công kích cực lớn đối với nàng, cực kỳ nguy hiểm.
Từ sau khi Tô Nhị được tuyển vào Minh Tú Cung, Quý phi dành cho nàng ta rất nhiều chiếu cố, nâng đỡ nàng ta một đường đi lên, quả nhiên là nhằm vào mình. Có điều nàng nghĩ chưa thông chõ này. Lý Chiêu Nghi là người của Quý phi, có tính kế mình cũng là hợp lý. Nhưng Mai Phi và Ngọc Quý Tần là người của Hoàng hậu, Ngọc Quý Tần ngu ngốc bị người ta lợi dụng thì cũng dễ hiểu. Nhưng Mai Phi thì sao? Mặc dù cuối cùng Mai Phi cũng rời đi trước, nhưng có phải lúc ở đình nàng ta cố tình giữ mình nói chuyện, ngăn không cho mình đi nên mấy người kia mới đến đó kịp thời hay không.
Mai Phi có ý gì đây?
Tự Cẩm biết rõ mặc dù mấy người này đều dựa vào hoàng hậu nhưng chắc chắn cũng có mưu tính riêng. Hoàng hậu có thể để cho nàng tấn vị thì cũng có thể khiến cho bọn họ được sủng ái, thậm chí nếu may mắn có thể mang long thai giống như Tiền tài tử. Nhưng kể từ sau khi mình được hoàng hậu nâng đỡ lên, mình hầu như đã độc chiếm Tiêu Kỳ. Mấy người kia ở chỗ Hoàng hậu không được gì nên âm thầm lén lút tự mình hành động cũng là có khả năng.
Nhưng nếu làm như thế rõ ràng...
Chuyện này đương nhiên không thể để kéo dài được. Nếu mình không làm gì để giải quyết triệt để thì mấy người kia sẽ không ngừng công kích, nói mấy lời khó nghe. Nghĩ tới đây, Tự Cẩm liền nhớ tới ca ca của mình, ca ca nàng làm thống lĩnh Kiêu Long Vệ, là người hầu trong cung nên thật muốn gặp hắn cũng không phải là khó khăn gì. Nhưng Tự Cẩm không muốn làm Tiêu Kỳ có hiểu lầm gì trong chuyện này cho nên vẫn cứ thông qua Tiêu Kỳ mới tốt.