Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10 - Chương 10
ĐỒNG MÔN
Tôi giật mình quá đỗi, nhiều hơn cả là vui mừng, thực sự không dám ngờ lại có thể gặp được người của Thất môn ở đây.
“Lấy đông hiếp yếu, Ba mươi sáu bàng môn các người đều phải chết!” Bàng Độc mặt lạnh như băng vung cây côn bạch lạp về phía đám mãng phu nhà họ Lục.
Công phu của Bàng Độc thực sự rất lợi hại, cây côn bạch lạp múa vèo vèo làm tôi hoa hết cả mắt. Ngay sau đó trong ảnh ảo của cây gậy truyền ra những tiếng hét thảm thiết của đám mãng phu nhà họ Lục.
Tôi không kìm được kích động đứng lên nhìn Bàng Độc, trong lòng cực kì ngưỡng mộ, nếu như tôi có được bản lĩnh như anh ấy thì về sau trên bãi sông này ai còn dám khi dễ tôi nữa?
Tôi còn đang mê mẩn với ý nghĩ này thì đám mãng phu nhà họ Lục đã ngã gục hết. Bàng Độc ra tay khá nặng, côn bạch lạp đập trúng ai thì không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Đám mãng phu nằm la liệt trên đất thở thoi thóp, xem ra khó có thể sống nổi qua đêm nay.
Bàng Độc thu côn lại rồi đi thẳng tới chỗ tôi.
Tôi nghĩ ngoài việc ngưỡng mộ anh ấy ra thì tôi còn cảm thấy hơi thân thiết nữa, có lẽ vì anh ấy là người của Thất môn.
“Vừa rồi thằng râu quai nón nói, trên lưng cậu có Tục Mệnh Đồ?” Bàng Độc cộc cằn hỏi, nhưng tôi lại thấy so với giọng điệu nói chuyện với đám người vừa rồi thì đã dịu hơn rất nhiều. Có lẽ tính anh ấy trời sinh là vậy, mỗi lời nói ra từ miệng anh ấy đều như đang sắp đánh nhau tới nơi.
“Tôi không biết...”
Bàng Độc không hỏi thêm gì mà trực tiếp quay người tôi lại nhìn, gã râu quai nón đã nói hình xăm trên người tôi là dùng máu bồ câu đực xăm lên, chỉ khi nào uống rượu mới có thể hiện lên. Chạy trốn một đường, hơi rượu trong người cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn thấy vài dấu ấn.
“Cậu tên gì?” Bàng Độc xem lưng tôi xong, giọng điệu lại dịu thêm. “Thuộc nhà nào trong Thất môn chúng ta?”
“Tôi...” Tôi hơi ngập ngừng, dù Yến Bạch Y dặn tôi không được tuỳ tiện để lộ thân phận, thế nhưng người này thuộc Thất môn, tôi cũng không cần thiết phải che giấu. “Anh, em họ Trần, gọi là Trần Lục Cân.”
“Cậu là con trai của chú Khôi?” Bàng Độc nghe xong tên tôi thì ánh mắt hơi sáng lên.
“Cha em... cha em tên là Trần Nhất Khôi.” Tôi ăn ngay nói thật.
Kì thực tôi có hơi sợ Bàng Độc, cái sợ đến từ trong tâm khảm, mặc dù biết anh ấy sẽ không làm gì tôi, nhưng vẫn luôn cảm thấy người này mang theo cái gì đó uy nghiêm hơn người.
“Cậu gặp chú Khôi bao giờ chưa?”
“Chưa...” Tôi cúi thấp đầu, lòng nghẹn lại. Cha mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, tôi chưa từng nhìn thấy bọn họ, cũng không biết bọn họ có dáng vẻ như thế nào.
“Trời lạnh, mặc cái áo này vào.” Bàng Độc cởi cái áo không tay trên người đưa cho tôi.
Tuy chỉ là một hành động nhỏ, nhưng tôi biết như thế này tức là anh ấy đã tin tôi, coi tôi là đồng môn.
“Anh, em chưa từng nhìn thấy cha em bao giờ, chỉ biết nhà họ Trần chúng em thuộc Thất môn Hà Phù Tử, còn có lai lịch như thế nào hay làm gì thì thực sự không rõ?” Tôi mặc áo của Bàng Độc vào rồi hỏi anh ấy chuyện về Thất môn.
“Cậu không biết, tôi cũng không biết.” Bàng Độc liếc tôi rồi rút cái túi rượu bên hông xuống, uống một ngụm.
Tâm tư tôi cũng khá nhanh nhạy nên vừa nghe là biết Bàng Độc không phải cái gì cũng không biết. Chỉ là vì tôi quá yếu, nếu như giờ anh ấy nói cho tôi biết một số chuyện của Thất môn, nhỡ sau này tôi bị người của Ba mươi sáu bàng môn bắt được thì chưa chắc đã giữ được miệng.
“Anh, đêm hôm thế này, sao anh lại ngủ trong bãi tha ma?”
“Tôi trời sinh nhiều dương khí nên vượng hoả, ngủ ở bãi tha ma mát hơn.” Bàng Độc vừa uống rượu vừa hỏi chuyện nhà tôi và sao tôi lại lưu lạc một thân một mình như thế.
Nhắc tới chuyện này như thể bật công tắc nghẹn khuất lòng tôi, tôi không nhịn được mà kể cho anh ấy nghe toàn bộ chuyện tôi đã gặp phải những ngày qua. Bàng Độc có vẻ cũng không biết cô gái trong cỗ quan tài có lai lịch gì, nhưng vừa nghe tới chuyện tôi trúng thi độc màu xanh lá, nguy hiểm đến tính mạng thì anh ấy mở mắt, ngồi dậy.
“Không giải được?”
“Không giải được.” Tôi lắc đầu. “Chỉ có thể tìm một thảo dược lâu năm treo mệnh rồi nghĩ cách sau.”
Bàng Độc cau mày uống hết rượu rồi đứng dậy, nói: “Đi, tôi mang cậu đi tới một nơi.”
“Chúng ta đi đâu?”
“Đến rồi cậu sẽ biết.”
Bàng Độc cũng không có hành lý gì, chỉ mang theo cái gậy màu trắng ngà rồi mang tôi đi ngang qua tha ma. Phần lớn bãi tha ma này đều là mộ vô danh, không biết bên dưới này chôn biết bao nhiêu hài cốt. Hai người đi chưa được bao lâu thì gặp mấy đoá ma trơi vọt từ các nấm mồ ra.
Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ sợ hết hồn hết vía, thế nhưng Bàng Độc lại chẳng có phản ứng gì, anh trầm giọng quát một tiếng: “Tản!”
“Phụt...”
Sau một tiếng quát, trên các mộ phần như có như không xuất hiện tia sét, dương khí cuồn cuộn, mấy đoá ma trơi cũng tắt ngóm.
Bàng Độc mang tôi ra khỏi bãi tha ma, sau đó xuống sông bơi ngược dòng lên phía thượng nguồn.
Tôi rất hâm mộ công phu của Bàng Độc, nhân lúc nghỉ ngơi bèn hỏi anh ấy về chuyện này.
“Chút võ công của tôi thật sự không đáng để so, chỉ có thể miễn cưỡng bảo mệnh trong thời loạn thế này mà thôi.” Bàng Độc nghiêm nghị nói. Anh ấy nói chuyện lúc nào cũng hết sức nghiêm nghị. “Từ lúc tôi biết đi đã phải tập trung bình tấn. Để rèn giũa ra được thân thủ thế này cũng mất hơn chục năm tập luyện.”
“Vậy sao anh không tập tiếp, tập đến khi nào không còn ai là đối thủ của anh nữa thì không phải muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm à?”
Bàng Độc không nói gì như thể đang nghĩ đến điều gì đó, một lúc sau anh ấy đưa tay chỉ vào dòng Hoàng Hà đang cuồn cuộn.
“Thất môn chúng ta sinh ra là vì con sông này, con sông này mà không yên, chúng ta cũng không thể ngồi yên được.”
“Con sông này? Con sông này là sao ạ?” Vietwriter.vn
“Có mấy thứ chôn ở trong sông lâu, chôn không được nữa rồi. Chờ mấy thứ này đi ra, tai hoạ sẽ ập đến.”
Tôi nghe mà không hiểu ra làm sao, muốn gặn hỏi thêm, nhưng Bàng Độc không chịu nói.
Mấy ngày tiếp theo chúng tôi lại tiếp tục hành trình bơi ngược dòng...
Đến khoảng bảy tám ngày sau, tôi vẫn khoẻ, thế nhưng lúc sáng sớm tỉnh dậy lại hộc ra máu, máu không đỏ mà hơi đen, còn có lẫn một ít sắc xanh.
Bàng Độc thấy tôi nôn ra máu thì không nói gì, chỉ âm thầm gia tăng tốc độ.
Hai ngày sau, chúng tôi đến trấn Phong Thành, đây là trấn lớn nhất trong vòng một trăm dặm quanh đây.
Chúng tôi tới nơi nhưng Bàng Độc lại không gấp gáp đi vào, ở ngoài trấn đợi đến đêm, khi các nhà trong trấn tắt hết đèn, anh ấy mới lặng lẽ mang tôi vào trấn.
Hai người chúng tôi một trước một sau mò tới phía rìa Đông trấn, sau đó dừng ở bên ngoài một toà nhà, toà nhà này khá lớn, trong sân có đèn lồng thắp sáng, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng chó sủa vọng ra.
“Anh, đây là đâu, chúng ta tới đây làm gì?”
“Cậu muốn kiếm dược liệu lâu năm, chỉ có thể tới đây mà thôi.”
Tôi giật mình quá đỗi, nhiều hơn cả là vui mừng, thực sự không dám ngờ lại có thể gặp được người của Thất môn ở đây.
“Lấy đông hiếp yếu, Ba mươi sáu bàng môn các người đều phải chết!” Bàng Độc mặt lạnh như băng vung cây côn bạch lạp về phía đám mãng phu nhà họ Lục.
Công phu của Bàng Độc thực sự rất lợi hại, cây côn bạch lạp múa vèo vèo làm tôi hoa hết cả mắt. Ngay sau đó trong ảnh ảo của cây gậy truyền ra những tiếng hét thảm thiết của đám mãng phu nhà họ Lục.
Tôi không kìm được kích động đứng lên nhìn Bàng Độc, trong lòng cực kì ngưỡng mộ, nếu như tôi có được bản lĩnh như anh ấy thì về sau trên bãi sông này ai còn dám khi dễ tôi nữa?
Tôi còn đang mê mẩn với ý nghĩ này thì đám mãng phu nhà họ Lục đã ngã gục hết. Bàng Độc ra tay khá nặng, côn bạch lạp đập trúng ai thì không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Đám mãng phu nằm la liệt trên đất thở thoi thóp, xem ra khó có thể sống nổi qua đêm nay.
Bàng Độc thu côn lại rồi đi thẳng tới chỗ tôi.
Tôi nghĩ ngoài việc ngưỡng mộ anh ấy ra thì tôi còn cảm thấy hơi thân thiết nữa, có lẽ vì anh ấy là người của Thất môn.
“Vừa rồi thằng râu quai nón nói, trên lưng cậu có Tục Mệnh Đồ?” Bàng Độc cộc cằn hỏi, nhưng tôi lại thấy so với giọng điệu nói chuyện với đám người vừa rồi thì đã dịu hơn rất nhiều. Có lẽ tính anh ấy trời sinh là vậy, mỗi lời nói ra từ miệng anh ấy đều như đang sắp đánh nhau tới nơi.
“Tôi không biết...”
Bàng Độc không hỏi thêm gì mà trực tiếp quay người tôi lại nhìn, gã râu quai nón đã nói hình xăm trên người tôi là dùng máu bồ câu đực xăm lên, chỉ khi nào uống rượu mới có thể hiện lên. Chạy trốn một đường, hơi rượu trong người cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn thấy vài dấu ấn.
“Cậu tên gì?” Bàng Độc xem lưng tôi xong, giọng điệu lại dịu thêm. “Thuộc nhà nào trong Thất môn chúng ta?”
“Tôi...” Tôi hơi ngập ngừng, dù Yến Bạch Y dặn tôi không được tuỳ tiện để lộ thân phận, thế nhưng người này thuộc Thất môn, tôi cũng không cần thiết phải che giấu. “Anh, em họ Trần, gọi là Trần Lục Cân.”
“Cậu là con trai của chú Khôi?” Bàng Độc nghe xong tên tôi thì ánh mắt hơi sáng lên.
“Cha em... cha em tên là Trần Nhất Khôi.” Tôi ăn ngay nói thật.
Kì thực tôi có hơi sợ Bàng Độc, cái sợ đến từ trong tâm khảm, mặc dù biết anh ấy sẽ không làm gì tôi, nhưng vẫn luôn cảm thấy người này mang theo cái gì đó uy nghiêm hơn người.
“Cậu gặp chú Khôi bao giờ chưa?”
“Chưa...” Tôi cúi thấp đầu, lòng nghẹn lại. Cha mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, tôi chưa từng nhìn thấy bọn họ, cũng không biết bọn họ có dáng vẻ như thế nào.
“Trời lạnh, mặc cái áo này vào.” Bàng Độc cởi cái áo không tay trên người đưa cho tôi.
Tuy chỉ là một hành động nhỏ, nhưng tôi biết như thế này tức là anh ấy đã tin tôi, coi tôi là đồng môn.
“Anh, em chưa từng nhìn thấy cha em bao giờ, chỉ biết nhà họ Trần chúng em thuộc Thất môn Hà Phù Tử, còn có lai lịch như thế nào hay làm gì thì thực sự không rõ?” Tôi mặc áo của Bàng Độc vào rồi hỏi anh ấy chuyện về Thất môn.
“Cậu không biết, tôi cũng không biết.” Bàng Độc liếc tôi rồi rút cái túi rượu bên hông xuống, uống một ngụm.
Tâm tư tôi cũng khá nhanh nhạy nên vừa nghe là biết Bàng Độc không phải cái gì cũng không biết. Chỉ là vì tôi quá yếu, nếu như giờ anh ấy nói cho tôi biết một số chuyện của Thất môn, nhỡ sau này tôi bị người của Ba mươi sáu bàng môn bắt được thì chưa chắc đã giữ được miệng.
“Anh, đêm hôm thế này, sao anh lại ngủ trong bãi tha ma?”
“Tôi trời sinh nhiều dương khí nên vượng hoả, ngủ ở bãi tha ma mát hơn.” Bàng Độc vừa uống rượu vừa hỏi chuyện nhà tôi và sao tôi lại lưu lạc một thân một mình như thế.
Nhắc tới chuyện này như thể bật công tắc nghẹn khuất lòng tôi, tôi không nhịn được mà kể cho anh ấy nghe toàn bộ chuyện tôi đã gặp phải những ngày qua. Bàng Độc có vẻ cũng không biết cô gái trong cỗ quan tài có lai lịch gì, nhưng vừa nghe tới chuyện tôi trúng thi độc màu xanh lá, nguy hiểm đến tính mạng thì anh ấy mở mắt, ngồi dậy.
“Không giải được?”
“Không giải được.” Tôi lắc đầu. “Chỉ có thể tìm một thảo dược lâu năm treo mệnh rồi nghĩ cách sau.”
Bàng Độc cau mày uống hết rượu rồi đứng dậy, nói: “Đi, tôi mang cậu đi tới một nơi.”
“Chúng ta đi đâu?”
“Đến rồi cậu sẽ biết.”
Bàng Độc cũng không có hành lý gì, chỉ mang theo cái gậy màu trắng ngà rồi mang tôi đi ngang qua tha ma. Phần lớn bãi tha ma này đều là mộ vô danh, không biết bên dưới này chôn biết bao nhiêu hài cốt. Hai người đi chưa được bao lâu thì gặp mấy đoá ma trơi vọt từ các nấm mồ ra.
Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ sợ hết hồn hết vía, thế nhưng Bàng Độc lại chẳng có phản ứng gì, anh trầm giọng quát một tiếng: “Tản!”
“Phụt...”
Sau một tiếng quát, trên các mộ phần như có như không xuất hiện tia sét, dương khí cuồn cuộn, mấy đoá ma trơi cũng tắt ngóm.
Bàng Độc mang tôi ra khỏi bãi tha ma, sau đó xuống sông bơi ngược dòng lên phía thượng nguồn.
Tôi rất hâm mộ công phu của Bàng Độc, nhân lúc nghỉ ngơi bèn hỏi anh ấy về chuyện này.
“Chút võ công của tôi thật sự không đáng để so, chỉ có thể miễn cưỡng bảo mệnh trong thời loạn thế này mà thôi.” Bàng Độc nghiêm nghị nói. Anh ấy nói chuyện lúc nào cũng hết sức nghiêm nghị. “Từ lúc tôi biết đi đã phải tập trung bình tấn. Để rèn giũa ra được thân thủ thế này cũng mất hơn chục năm tập luyện.”
“Vậy sao anh không tập tiếp, tập đến khi nào không còn ai là đối thủ của anh nữa thì không phải muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm à?”
Bàng Độc không nói gì như thể đang nghĩ đến điều gì đó, một lúc sau anh ấy đưa tay chỉ vào dòng Hoàng Hà đang cuồn cuộn.
“Thất môn chúng ta sinh ra là vì con sông này, con sông này mà không yên, chúng ta cũng không thể ngồi yên được.”
“Con sông này? Con sông này là sao ạ?” Vietwriter.vn
“Có mấy thứ chôn ở trong sông lâu, chôn không được nữa rồi. Chờ mấy thứ này đi ra, tai hoạ sẽ ập đến.”
Tôi nghe mà không hiểu ra làm sao, muốn gặn hỏi thêm, nhưng Bàng Độc không chịu nói.
Mấy ngày tiếp theo chúng tôi lại tiếp tục hành trình bơi ngược dòng...
Đến khoảng bảy tám ngày sau, tôi vẫn khoẻ, thế nhưng lúc sáng sớm tỉnh dậy lại hộc ra máu, máu không đỏ mà hơi đen, còn có lẫn một ít sắc xanh.
Bàng Độc thấy tôi nôn ra máu thì không nói gì, chỉ âm thầm gia tăng tốc độ.
Hai ngày sau, chúng tôi đến trấn Phong Thành, đây là trấn lớn nhất trong vòng một trăm dặm quanh đây.
Chúng tôi tới nơi nhưng Bàng Độc lại không gấp gáp đi vào, ở ngoài trấn đợi đến đêm, khi các nhà trong trấn tắt hết đèn, anh ấy mới lặng lẽ mang tôi vào trấn.
Hai người chúng tôi một trước một sau mò tới phía rìa Đông trấn, sau đó dừng ở bên ngoài một toà nhà, toà nhà này khá lớn, trong sân có đèn lồng thắp sáng, thỉnh thoảng còn nghe thấy vài tiếng chó sủa vọng ra.
“Anh, đây là đâu, chúng ta tới đây làm gì?”
“Cậu muốn kiếm dược liệu lâu năm, chỉ có thể tới đây mà thôi.”