Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32 - Chương 32BÁO THÙ RỬA HẬN
Chương 32BÁO THÙ RỬA HẬN
Nồi dầu sôi này hữu hiệu hơn tất cả mọi thứ, trong khoang thuyền lập tức rú lên những tiếng gào khóc thảm thiết. Những kẻ biết chút võ nghệ đều bị dầu làm phỏng đau đớn đến phát điên, bọn chúng lập tức đạp cửa xông ra.
Tôi không ở tại chỗ chờ bọn chúng xông đến bắt, mà cố ý chạy từ khoang thuyền trở lại boong. Mười mấy tên bặm trợn từ trong phòng chạy ra, tên Lãnh Thanh Lâm gầy nhom nhem cũng ở trong đám người.
“Trong số chúng mày có đứa nào tên là Lãnh Thanh Lâm không?” Tôi vừa chạy, vừa quát lớn. “Tao là ông nội thất lạc nhiều năm của nó, mau gọi nó ra đây nhận tổ quy tông!”
Trên mặt tôi trát đầy bùn đất nên không ai nhận ra tôi, một câu “ông nội” này khiến Lãnh Thanh Lâm suýt nữa tức đến hộc máu.
“Thằng chó chết này!” Tuy Lãnh Thanh Lâm không nhận ra tôi thế nhưng hắn thấy tôi chỉ có một mình nên hùng hục lao tới.
Tôi đã quá quen thuộc với boong thuyền, lại cố ý chạy vòng quanh dẫn dụ Lãnh Thanh Lâm tách khỏi đám người, nên khi chạy đến giữa mép và boong thuyền thì đám người phía sau đã bị một đống hàng hóa làm kẹt lại.
Tôi chạy một mạch đến gần đuôi thuyền, Lãnh Thanh Lâm đuổi theo rất sát, chỉ cách tôi có mấy bước. Tôi chạy tới nơi cần tới, lập tức dừng bước rồi rút dao ra.
“Thằng oắt con! Mày dám chơi dao với tao à? Mày còn non lắm con ạ!”
Võ công của Lãnh Thanh Lâm không tệ lại thêm chuyện gã ta đang tức giận cho nên gã ta hùng hổ nhào tới dùng tay không đấu với tôi. Chỉ là, tôi không thèm để ý đến gã ta mà giơ dao chém đứt một sợi dây thừng.
“Bụp! ! !”
Cái lưới đánh cá cực lớn rơi thẳng xuống đám người của Lãnh Thanh Lâm ở phía sau. Bọn chúng uống rượu, trên người còn bị bỏng dầu nên khi cái lưới đánh cá rơi xuống, chúng hò hét loạn xạ rồi chen chúc với nhau thành một đống.
Tôi chỉ có một thân một mình, không thể điều khiển lưới đánh cá được cho nên chỉ đành tạm thời buộc chặt lưới lại, có điều đám người này muốn chui ra ngoài cũng cần tốn chút thời gian.
“Tao mà bắt được mày, sẽ lột da mày, oắt con!”
Trong nháy mắt, Lãnh Thanh Lâm đã nhào tới trước mặt tôi rồi vung tay hất văng con dao của tôi, sau đó nắm chặt lấy cổ tay của tôi.
“A a a a…! ! !”
Bàn tay của gã vừa chạm đến ống tay áo của tôi lập tức ré lên như bị lửa đốt, vội vàng buông tay, lùi về phía sau mấy bước.
Trên ống tay áo của tôi có rắc Xích Hạt Phấn - độc dược tinh túy được luyện từ ba nghìn con bọ cạp đuôi đỏ. Tôi cũng nhân cơ hội này mà chém đứt một sợi dây khác, một chiếc thùng gỗ thô nặng rơi xuống đập thẳng vào lưng của Lãnh Thanh Lâm.
Một cái thùng to như thế lại có thêm lực quán tính văng xuống nữa, nên Lãnh Thanh Lâm bị đánh bay ra hơn một trượng (khoảng 4m) rồi nặng nề rơi trên mặt đất, hộc ra một búng máu.
Lãnh Thanh Lâm vặn vẹo người muốn đứng dậy, thế nhưng thắt lưng của hắn bị đập thương. Một người luyện võ thì sức mạnh cả người đều phải dựa vào phần eo, nếu eo bị thương thì sức mạnh sử dụng được chỉ còn hai, ba phần. Cũng do tôi may mắn nên một đao của tôi lập tức đâm thẳng vào lồng ngực của hắn ta, lúc dao rút còn kéo theo máu tươi phun ra tứ tung.
“Mày... mày...”
Tôi không để ý tới hắn mà tiếp tục thọc thêm mấy nhát nữa, từng nhát đều đâm thẳng xuống chỗ hiểm trên lồng ngực của hắn, đương nhiên sau vài phút, Lãnh Thanh Lâm không thể sống nổi nữa.
“Thằng nhãi con! Đứng lại!”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Đám người bò ra ngoài cái lưới đánh cá lao tới, tôi chẳng nói chẳng rằng nhảy thẳng xuống sông. Nước rất lạnh lại chảy rất siết nhưng lúc đó tôi liều cả cái mạng nhỏ của mình nên đâu có để ý, có điều đám người trên thuyền không có lá gan lớn như tôi nên chỉ có thể đứng ở mép thuyền chửi ầm lên.
Tôi lặn vào trong dòng nước đợi một lúc rồi mới trồi lên, đến khi bọn chúng đã không thể nhìn thấy tôi trên mặt sông bị màn đêm bao phủ nữa. Tôi bơi xuôi theo dòng nước, đến khúc sông chảy chậm thì lên bờ.
Giết chết Lãnh Thanh Lâm cũng coi như đã báo thù cho Hạnh nhi, nhưng nghĩ lại thì tôi cũng có chút sợ hãi. Lần này tôi thật sự quá lỗ mãng rồi, nếu như xuất hiện bất cứ một sai sót nhỏ nào thì kết cục của tôi khó mà có thể tưởng tượng được. Thế nhưng, sợ thì sợ chứ tôi tuyệt đối không hối hận, hiện tại có cho tôi chọn thêm một lần nữa thì tôi vẫn quyết định liều lĩnh cầm dao đi trả thù cho Hạnh nhi.
Chiếc thuyền đã đưa tôi xuôi xuống mấy chục dặm về phía hạ lưu cho nên lúc này tôi chỉ có thể đi ngược trở lại. Đường xá xa xôi mà tôi lại không có tiền, tôi đành bắt mấy con cá rồi đón một chiếc xe lừa, dùng mấy con cá kia làm tiền xe.
Một đường bình yên, tôi quay lại thôn nhỏ.
Tôi không biết có phải là mối liên kết của cha và con gái hay cái gì đó nhưng tôi vừa đặt chân vào cửa thì cha của Hạnh nhi cũng chạy về tới. Ông lão thật thà kia không khóc không nói mà chỉ lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.
Cái thôn nhỏ này rất nghèo, tang lễ cũng tổ chức rất đơn giản, tôi và Sở Niên Cao hỗ trợ an táng cho Hạnh nhi. Tang lễ qua đi, ông lão kia cũng đổ bệnh, may mà Sở Niên Cao biết y thuật cho nên chăm sóc chừng mười ngày là ông lão khỏi bệnh. Thế nhưng, bây giờ ông lão chẳng còn chút tinh thần nào, ngày ngày nằm trên giường không chịu ăn uống, cũng không chịu ra ngoài.
Chừng mấy ngày sau, Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa trở về, Bàng Độc là người sáng suốt cho nên anh ấy vừa vào cửa đã biết có chuyện xảy ra. Sau khi nghe tôi kể lại mọi chuyện thì anh ấy trầm ngâm im lặng, tôi biết anh ấy cũng không có cách nào an ủi ông lão kia.
“Bách Nghĩa, cậu có tiền không?”
“Có.” Tống Bách Nghĩa móc túi tiền đưa cho Bàng Độc, anh ta biết Bàng Độc muốn làm gì cho nên lúc đưa túi tiền có nhỏ giọng nói, “Mạng của nông dân không đáng bao nhiêu tiền đâu, trong đây có hai mươi đồng Đại Dương, anh lấy ba hoặc năm đồng cho lão là được rồi.”
“Thối lắm!” Bàng Độc nổi giận tát cho Tống Bách Nghĩa một cái, sau đó mắng anh ta. “Con gái là báu vật của người ta! Nếu cô ấy bình an vô sự thì cậu có mang cả núi tiền tới người ta cũng không bán cho đâu! Cậu nói mấy câu này không sợ cô ấy ở dưới suối vàng không thể nhắm mắt sao? Đồ vô liêm sỉ! Cút ra ngoài cho tôi!”
Tống Bách Nghĩa ăn trọn một cái tát của Bàng Độc, bản thân anh ta lại sợ Bàng Độc nữa cho nên cũng không dám nói gì, ôm mặt đi ra ngoài.
Bàng Độc đưa hết tiền cho ông lão, Hạnh nhi đã mất rồi, chút tiền này có thể để ông lão sống dễ dàng hơn một chút.
Lúc rời khỏi thôn nhỏ, tôi vẫn cảm thấy chua xót, cái thời đại này mạng người thật sự quá rẻ mạt.
“Lão Lục, chuyện này em làm đúng. Đối nhân xử thể phải biết báo ơn, ghi ân tích oán rõ ràng, nhưng em quá lỗ mãng rồi. Bản thân không có bản lĩnh gì mà xồng xộc chạy đi trả thù như vậy nếu gặp chuyện gì thì ai cứu được em?” Bàng Độc trách cứ tôi, thế nhưng tôi lại cảm thấy anh ấy đang khen tôi nhiều hơn.
Anh ấy là một người đàn ông hết sức thẳng thắn, chính trực.
“Lên lại tinh thần đi nào.” Bàng Độc vỗ vỗ vai tôi, cái chân bị thương của anh ấy chưa khỏi hẳn nên đi đường vẫn phải chống gậy. “Chúng ta đi làm chuyện lớn nào!”
Nồi dầu sôi này hữu hiệu hơn tất cả mọi thứ, trong khoang thuyền lập tức rú lên những tiếng gào khóc thảm thiết. Những kẻ biết chút võ nghệ đều bị dầu làm phỏng đau đớn đến phát điên, bọn chúng lập tức đạp cửa xông ra.
Tôi không ở tại chỗ chờ bọn chúng xông đến bắt, mà cố ý chạy từ khoang thuyền trở lại boong. Mười mấy tên bặm trợn từ trong phòng chạy ra, tên Lãnh Thanh Lâm gầy nhom nhem cũng ở trong đám người.
“Trong số chúng mày có đứa nào tên là Lãnh Thanh Lâm không?” Tôi vừa chạy, vừa quát lớn. “Tao là ông nội thất lạc nhiều năm của nó, mau gọi nó ra đây nhận tổ quy tông!”
Trên mặt tôi trát đầy bùn đất nên không ai nhận ra tôi, một câu “ông nội” này khiến Lãnh Thanh Lâm suýt nữa tức đến hộc máu.
“Thằng chó chết này!” Tuy Lãnh Thanh Lâm không nhận ra tôi thế nhưng hắn thấy tôi chỉ có một mình nên hùng hục lao tới.
Tôi đã quá quen thuộc với boong thuyền, lại cố ý chạy vòng quanh dẫn dụ Lãnh Thanh Lâm tách khỏi đám người, nên khi chạy đến giữa mép và boong thuyền thì đám người phía sau đã bị một đống hàng hóa làm kẹt lại.
Tôi chạy một mạch đến gần đuôi thuyền, Lãnh Thanh Lâm đuổi theo rất sát, chỉ cách tôi có mấy bước. Tôi chạy tới nơi cần tới, lập tức dừng bước rồi rút dao ra.
“Thằng oắt con! Mày dám chơi dao với tao à? Mày còn non lắm con ạ!”
Võ công của Lãnh Thanh Lâm không tệ lại thêm chuyện gã ta đang tức giận cho nên gã ta hùng hổ nhào tới dùng tay không đấu với tôi. Chỉ là, tôi không thèm để ý đến gã ta mà giơ dao chém đứt một sợi dây thừng.
“Bụp! ! !”
Cái lưới đánh cá cực lớn rơi thẳng xuống đám người của Lãnh Thanh Lâm ở phía sau. Bọn chúng uống rượu, trên người còn bị bỏng dầu nên khi cái lưới đánh cá rơi xuống, chúng hò hét loạn xạ rồi chen chúc với nhau thành một đống.
Tôi chỉ có một thân một mình, không thể điều khiển lưới đánh cá được cho nên chỉ đành tạm thời buộc chặt lưới lại, có điều đám người này muốn chui ra ngoài cũng cần tốn chút thời gian.
“Tao mà bắt được mày, sẽ lột da mày, oắt con!”
Trong nháy mắt, Lãnh Thanh Lâm đã nhào tới trước mặt tôi rồi vung tay hất văng con dao của tôi, sau đó nắm chặt lấy cổ tay của tôi.
“A a a a…! ! !”
Bàn tay của gã vừa chạm đến ống tay áo của tôi lập tức ré lên như bị lửa đốt, vội vàng buông tay, lùi về phía sau mấy bước.
Trên ống tay áo của tôi có rắc Xích Hạt Phấn - độc dược tinh túy được luyện từ ba nghìn con bọ cạp đuôi đỏ. Tôi cũng nhân cơ hội này mà chém đứt một sợi dây khác, một chiếc thùng gỗ thô nặng rơi xuống đập thẳng vào lưng của Lãnh Thanh Lâm.
Một cái thùng to như thế lại có thêm lực quán tính văng xuống nữa, nên Lãnh Thanh Lâm bị đánh bay ra hơn một trượng (khoảng 4m) rồi nặng nề rơi trên mặt đất, hộc ra một búng máu.
Lãnh Thanh Lâm vặn vẹo người muốn đứng dậy, thế nhưng thắt lưng của hắn bị đập thương. Một người luyện võ thì sức mạnh cả người đều phải dựa vào phần eo, nếu eo bị thương thì sức mạnh sử dụng được chỉ còn hai, ba phần. Cũng do tôi may mắn nên một đao của tôi lập tức đâm thẳng vào lồng ngực của hắn ta, lúc dao rút còn kéo theo máu tươi phun ra tứ tung.
“Mày... mày...”
Tôi không để ý tới hắn mà tiếp tục thọc thêm mấy nhát nữa, từng nhát đều đâm thẳng xuống chỗ hiểm trên lồng ngực của hắn, đương nhiên sau vài phút, Lãnh Thanh Lâm không thể sống nổi nữa.
“Thằng nhãi con! Đứng lại!”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Đám người bò ra ngoài cái lưới đánh cá lao tới, tôi chẳng nói chẳng rằng nhảy thẳng xuống sông. Nước rất lạnh lại chảy rất siết nhưng lúc đó tôi liều cả cái mạng nhỏ của mình nên đâu có để ý, có điều đám người trên thuyền không có lá gan lớn như tôi nên chỉ có thể đứng ở mép thuyền chửi ầm lên.
Tôi lặn vào trong dòng nước đợi một lúc rồi mới trồi lên, đến khi bọn chúng đã không thể nhìn thấy tôi trên mặt sông bị màn đêm bao phủ nữa. Tôi bơi xuôi theo dòng nước, đến khúc sông chảy chậm thì lên bờ.
Giết chết Lãnh Thanh Lâm cũng coi như đã báo thù cho Hạnh nhi, nhưng nghĩ lại thì tôi cũng có chút sợ hãi. Lần này tôi thật sự quá lỗ mãng rồi, nếu như xuất hiện bất cứ một sai sót nhỏ nào thì kết cục của tôi khó mà có thể tưởng tượng được. Thế nhưng, sợ thì sợ chứ tôi tuyệt đối không hối hận, hiện tại có cho tôi chọn thêm một lần nữa thì tôi vẫn quyết định liều lĩnh cầm dao đi trả thù cho Hạnh nhi.
Chiếc thuyền đã đưa tôi xuôi xuống mấy chục dặm về phía hạ lưu cho nên lúc này tôi chỉ có thể đi ngược trở lại. Đường xá xa xôi mà tôi lại không có tiền, tôi đành bắt mấy con cá rồi đón một chiếc xe lừa, dùng mấy con cá kia làm tiền xe.
Một đường bình yên, tôi quay lại thôn nhỏ.
Tôi không biết có phải là mối liên kết của cha và con gái hay cái gì đó nhưng tôi vừa đặt chân vào cửa thì cha của Hạnh nhi cũng chạy về tới. Ông lão thật thà kia không khóc không nói mà chỉ lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.
Cái thôn nhỏ này rất nghèo, tang lễ cũng tổ chức rất đơn giản, tôi và Sở Niên Cao hỗ trợ an táng cho Hạnh nhi. Tang lễ qua đi, ông lão kia cũng đổ bệnh, may mà Sở Niên Cao biết y thuật cho nên chăm sóc chừng mười ngày là ông lão khỏi bệnh. Thế nhưng, bây giờ ông lão chẳng còn chút tinh thần nào, ngày ngày nằm trên giường không chịu ăn uống, cũng không chịu ra ngoài.
Chừng mấy ngày sau, Bàng Độc và Tống Bách Nghĩa trở về, Bàng Độc là người sáng suốt cho nên anh ấy vừa vào cửa đã biết có chuyện xảy ra. Sau khi nghe tôi kể lại mọi chuyện thì anh ấy trầm ngâm im lặng, tôi biết anh ấy cũng không có cách nào an ủi ông lão kia.
“Bách Nghĩa, cậu có tiền không?”
“Có.” Tống Bách Nghĩa móc túi tiền đưa cho Bàng Độc, anh ta biết Bàng Độc muốn làm gì cho nên lúc đưa túi tiền có nhỏ giọng nói, “Mạng của nông dân không đáng bao nhiêu tiền đâu, trong đây có hai mươi đồng Đại Dương, anh lấy ba hoặc năm đồng cho lão là được rồi.”
“Thối lắm!” Bàng Độc nổi giận tát cho Tống Bách Nghĩa một cái, sau đó mắng anh ta. “Con gái là báu vật của người ta! Nếu cô ấy bình an vô sự thì cậu có mang cả núi tiền tới người ta cũng không bán cho đâu! Cậu nói mấy câu này không sợ cô ấy ở dưới suối vàng không thể nhắm mắt sao? Đồ vô liêm sỉ! Cút ra ngoài cho tôi!”
Tống Bách Nghĩa ăn trọn một cái tát của Bàng Độc, bản thân anh ta lại sợ Bàng Độc nữa cho nên cũng không dám nói gì, ôm mặt đi ra ngoài.
Bàng Độc đưa hết tiền cho ông lão, Hạnh nhi đã mất rồi, chút tiền này có thể để ông lão sống dễ dàng hơn một chút.
Lúc rời khỏi thôn nhỏ, tôi vẫn cảm thấy chua xót, cái thời đại này mạng người thật sự quá rẻ mạt.
“Lão Lục, chuyện này em làm đúng. Đối nhân xử thể phải biết báo ơn, ghi ân tích oán rõ ràng, nhưng em quá lỗ mãng rồi. Bản thân không có bản lĩnh gì mà xồng xộc chạy đi trả thù như vậy nếu gặp chuyện gì thì ai cứu được em?” Bàng Độc trách cứ tôi, thế nhưng tôi lại cảm thấy anh ấy đang khen tôi nhiều hơn.
Anh ấy là một người đàn ông hết sức thẳng thắn, chính trực.
“Lên lại tinh thần đi nào.” Bàng Độc vỗ vỗ vai tôi, cái chân bị thương của anh ấy chưa khỏi hẳn nên đi đường vẫn phải chống gậy. “Chúng ta đi làm chuyện lớn nào!”