Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46 - Chương 46CÃI LỜI
Chương 46CÃI LỜI
N
ếu không phải vừa bị đẩy ra xa thì tôi cũng không phát giác sự bất thường phía sau lưng mình. Lúc tôi thắp đèn thì vô tình liếc thấy ở phía sau lưng tôi không xa có mấy cái bóng đang lẳng lặng đứng đó.
Mới đầu tôi cho rằng đó là âm binh của Thất môn nhưng khi quay đầu nhìn lại thì mới nhận ra đó không phải là âm binh. Đó là bảy pho tượng đá, mỗi một pho tượng đều chỉ có tay trái mà không có tay phải. Tổ tiên Thất môn chúng tôi đều chặt đứt tay phải, như vậy nghĩa là bảy pho tượng đá này chính là tượng của bảy lão tổ nhà chúng tôi.
Thế nhưng hiện giờ tôi không có tâm trạng đi kiểm tra mấy pho tượng này, việc tôi cần làm bây giờ là đi cứu Bàng Độc. Ngọn đèn bên cạnh Bàng Độc đã tắt nên trong bóng tối gần như vô tận này chỉ có ánh đèn yếu ớt chỗ tôi là chiếu sáng. Khi tôi xoay người lại thì cái bóng vừa biến mất lại xuất hiện.
Cái bóng đó vẫn đứng trước mặt Bàng Độc đè tay trái lên đỉnh đầu của anh ấy khiến anh ấy không thể đứng dậy, mà cái bóng đó... chỉ có tay trái không có tay phải!
Tôi nhìn cái bóng rồi lại nhìn bảy pho tượng đá phía sau, lại càng thêm hoang mang rối loạn.
Đạo gia từng nói, có những người chết rồi thế nhưng họ không thật sự chết đi mà chỉ là cái “túi da” chứa thần niệm của họ bị hư hại. Túi da người được Đạo gia gọi là “lư xá”, thần niệm quý giá hơn lư xá rất nhiều, cho dù thân xác có hóa thành tro bụi thì thần niệm vẫn trường tồn với thế gian. Có lẽ những lão tổ của Thất môn đã chết từ lâu, nhưng thần niệm của bọn họ thì vẫn được bảo tồn. Nếu tôi đoán không sai thì cái bóng đang đè trên đầu Bàng Độc chính là thần niệm của một trong bảy lão tổ.
Đây là có ý gì?
Tôi và Bàng Độc đều là hậu duệ đích tôn của Thất môn, chúng tôi liều mạng muốn tìm được mắt sông trước cái xe ngựa bằng xương trắng kia. Thế nhưng, khi tìm được thì Bàng Độc lại bị lão tổ ấn đầu đến không thể cử động, về tình về lý đều không thể chấp nhận được. Nhưng mà, tôi không chấp nhận được thì sao chứ? Hết cách, tôi chỉ có thể cố gắng chạy đến chỗ Bàng Độc rồi kéo anh ấy đứng dậy.
“Lão... lão Lục...” Bàng Độc trợn tròn mắt, gọi tôi. Lúc đó, anh ấy đã có thể mở miệng nói chuyện rồi, tuy rằng giọng nói rất khó khăn chỉ nói được từng chữ đứt quãng. “Không sao cả... là anh phạm vào môn quy... phải... phải chịu phạt...”
“Anh! ! !” Tôi thấy Bàng Độc nói đứt quãng, thở cũng không thở được thì đầu óc loạn như cào cào. “Anh phạm vào môn quy gì chứ?!”
“Tự tiện... xông vào mắt sông... chính là... tội... lớn...” Bàng Độc nói được một nửa thì không nói nổi nữa, hai mắt anh ấy đỏ ngầu như máu, một lúc lâu sau mới có thể nói tiếp, “Lão Lục... anh làm sai... phải bị phạt... không cần... lo cho anh...”
Tôi nghe mà chẳng hiểu ra sao.
Môn quy của Thất môn Hà Phù Tử nổi tiếng nghiêm khắc, dù mấy năm gần đây Người Cầm Đèn của Thất môn đã bặt vô âm tín và người của Thất môn đều phân tán khiến cho môn quy dần bị lãng quên, thế nhưng môn quy của Thất môn vẫn là “thiết luật”, bất cứ ai vi phạm đều sẽ bị phạt nặng.
Môn quy của Thất môn nghiêm khắc tới mức nào? Nói ra có lẽ không ai tin nhưng lúc trước khi tôi và Bàng Độc nói chuyện phiếm thì anh ấy có kể cho tôi nghe một chuyện đã xảy ra từ rất lâu.
Nhà họ Lưu trong Thất môn có hai anh em sinh đôi, có một lần trong hội nghị của Thất môn khi mọi người chuẩn bị rời đi thì người em trai có vô tình gọi người anh bằng tên mụ. Chuyện này vốn dĩ là một chuyện quá đỗi bình thường, hai anh em sinh cách nhau nửa tiếng, lại cùng lớn lên bên nhau, thường xuyên cãi cọ cũng là chuyện dễ hiểu. Thế nhưng ở trong tổ đường* của Thất môn thì tất cả đều phải tuân theo quy củ của Thất môn, tôn ti trật tự phân biệt rõ ràng. Lúc đó, người anh đã là gia chủ của nhà họ Lưu, trước mặt biết bao nhiêu người mà người em trai lại gọi tên mụ của người anh chính là một tội lớn. Cho dù có không ít người cầu tình nhưng người em trai vẫn bị đánh nhừ tử trước mặt mọi người. Vết thương quá nặng cộng với ấm ức trong lòng nên hai tháng sau người em trai qua đời.
(*) Tổ đường: Một dạng giống nhà tờ tổ.
Lúc đầu mới nghe chuyện này tôi chỉ cảm thấy môn quy của Thất môn có chút không hợp tình người. Nhưng Bàng Độc lại nói, người của Thất môn vốn đã ít, nếu làm sai mà không bị trừng trị thì sẽ có nhiều người làm theo, để lâu ngày sẽ khiến quy củ dần bị mai một, như vậy thì ngày Thất môn loạn lạc sẽ không xa.
Mắt sông Hoàng Hà là trọng địa của Thất môn, nếu muốn vào thì chỉ có Người Cầm Đèn của Thất môn mới được đi vào. Nếu Người Cầm Đèn không tới được thì người bước vào mắt sông cũng phải lấy được “khẩu dụ” nguyện hiến dâng tính mạng của Người Cầm Đèn, nếu không thì có chết cũng không được phép bước vào mắt sông nửa bước. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Đây là cái môn quy quỷ quái gì chứ!” Tôi vừa nghe liền trợn trắng mắt, tình hình bây giờ rất khẩn cấp, mà Người Cầm Đèn của chúng tôi đã mất tích nhiều năm. Chẳng lẽ chúng tôi cứ phải tìm được Bàng Đại rồi để ông ta cho phép mới được vào mắt sông hay sao?
Có điều dù tôi có bất bình thế nào cũng không có chút tác dụng gì. Dưới ánh sáng của đèn dầu, cái bóng đang đè nặng Bàng Độc vẫn như ẩn như hiện, tôi có cảm giác cái bóng này có lẽ là lão tổ của nhà họ Bàng.
Nhà họ Bàng là gia tộc đứng đầu Thất môn, mà Thất Môn có quá nửa Người Cầm Đèn là người của nhà họ Bàng, cho dù có thi thoảng đổi sang gia tộc khác thì địa vị của nhà họ Bàng cũng chỉ ở dưới Người Cầm Đèn. Cũng vì lí do này nên người nhà họ Bàng luôn nghiêm ngặt tuân thủ môn quy hơn bất cứ ai, Bàng Độc là con cháu đích tôn của nhà họ Bàng nên nếu anh ấy có phạm sai lầm thì cũng chỉ có lão tổ nhà họ Bàng ra tay trừng phạt.
“Lão tổ!!!” Tôi liền quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh đến trầy trụa cả trán, nhưng tôi không quan tâm cũng không lau máu đi, chỉ khản giọng khẩn cầu. “Tình hình bây giờ vô cùng nguy cấp, chúng con bất đắc dĩ mới phải tự tiện đi vào mắt sông! Lão tổ có linh xin hãy bỏ qua cho anh ấy! Con van xin lão tổ, van xin lão tổ!!!”
Tôi cố gắng cầu xin nhưng dường như chẳng có chút tác dụng nào, cái bóng phía trước Bàng Độc vẫn đứng đó ấn đầu Bàng Độc không cho anh ấy đứng dậy, như thể muốn bắt anh ấy quỳ ở đây đến chết.
“Lão tổ!” Tôi tiếp tục dập đầu chỉ mong Bàng Độc có thể được tha thứ, thế nhưng tôi dập đầu đến độ nát cả trán vẫn không thay đổi được gì.
Lúc đó, tôi thật sự nóng nảy, mặc dù bình thường tôi rất ít khi nổi giận nhưng dù sao vẫn là một thằng nhóc cứng đầu cho nên tôi đứng phắt dậy gào lên.
“Lão tổ! Rốt cuộc anh ấy đã phạm phải môn quy nào mà không thể tha thứ?! Bây giờ đã là lúc nào rồi mà các ngài vẫn cổ hủ giữ gìn cái đống quy củ cứng nhắc ấy.” Tôi cuống lên, càng không biết giữ mồm, nghĩ thế nào liền nói như thế. “Con cũng đã vào mắt sông! Con cũng không được Người Cầm Đèn cho phép! Lão tổ, nếu các ngài muốn phạt thì để cả con cùng với anh ấy chịu chết ở chỗ này đi!”
“Lão... lão Lục...” Bàng Độc liều mạng ngăn lại. “Em.. không... không được nói bậy...”
“Em không nói bậy!” Tôi không quan tâm, tiếp tục gào lên. “Người Cầm Đèn thế hệ này của chúng con đã bặt vô âm tín nhiều năm! Chúng con phải đi đâu tìm ông ấy đây?! Thất môn Hà Phù Tử chỉ còn lại mấy người chúng con! Chỗ này chết một người, chỗ kia chết một người, cứ thế sau này chẳng lẽ để bảy vị lão tổ tự mình đi tuần sông hay sao?!”
“Đùng! ! !”
Lời tôi vừa dứt thì đột nhiên cả bảy pho tượng lão tổ Thất môn đều chấn động.
N
ếu không phải vừa bị đẩy ra xa thì tôi cũng không phát giác sự bất thường phía sau lưng mình. Lúc tôi thắp đèn thì vô tình liếc thấy ở phía sau lưng tôi không xa có mấy cái bóng đang lẳng lặng đứng đó.
Mới đầu tôi cho rằng đó là âm binh của Thất môn nhưng khi quay đầu nhìn lại thì mới nhận ra đó không phải là âm binh. Đó là bảy pho tượng đá, mỗi một pho tượng đều chỉ có tay trái mà không có tay phải. Tổ tiên Thất môn chúng tôi đều chặt đứt tay phải, như vậy nghĩa là bảy pho tượng đá này chính là tượng của bảy lão tổ nhà chúng tôi.
Thế nhưng hiện giờ tôi không có tâm trạng đi kiểm tra mấy pho tượng này, việc tôi cần làm bây giờ là đi cứu Bàng Độc. Ngọn đèn bên cạnh Bàng Độc đã tắt nên trong bóng tối gần như vô tận này chỉ có ánh đèn yếu ớt chỗ tôi là chiếu sáng. Khi tôi xoay người lại thì cái bóng vừa biến mất lại xuất hiện.
Cái bóng đó vẫn đứng trước mặt Bàng Độc đè tay trái lên đỉnh đầu của anh ấy khiến anh ấy không thể đứng dậy, mà cái bóng đó... chỉ có tay trái không có tay phải!
Tôi nhìn cái bóng rồi lại nhìn bảy pho tượng đá phía sau, lại càng thêm hoang mang rối loạn.
Đạo gia từng nói, có những người chết rồi thế nhưng họ không thật sự chết đi mà chỉ là cái “túi da” chứa thần niệm của họ bị hư hại. Túi da người được Đạo gia gọi là “lư xá”, thần niệm quý giá hơn lư xá rất nhiều, cho dù thân xác có hóa thành tro bụi thì thần niệm vẫn trường tồn với thế gian. Có lẽ những lão tổ của Thất môn đã chết từ lâu, nhưng thần niệm của bọn họ thì vẫn được bảo tồn. Nếu tôi đoán không sai thì cái bóng đang đè trên đầu Bàng Độc chính là thần niệm của một trong bảy lão tổ.
Đây là có ý gì?
Tôi và Bàng Độc đều là hậu duệ đích tôn của Thất môn, chúng tôi liều mạng muốn tìm được mắt sông trước cái xe ngựa bằng xương trắng kia. Thế nhưng, khi tìm được thì Bàng Độc lại bị lão tổ ấn đầu đến không thể cử động, về tình về lý đều không thể chấp nhận được. Nhưng mà, tôi không chấp nhận được thì sao chứ? Hết cách, tôi chỉ có thể cố gắng chạy đến chỗ Bàng Độc rồi kéo anh ấy đứng dậy.
“Lão... lão Lục...” Bàng Độc trợn tròn mắt, gọi tôi. Lúc đó, anh ấy đã có thể mở miệng nói chuyện rồi, tuy rằng giọng nói rất khó khăn chỉ nói được từng chữ đứt quãng. “Không sao cả... là anh phạm vào môn quy... phải... phải chịu phạt...”
“Anh! ! !” Tôi thấy Bàng Độc nói đứt quãng, thở cũng không thở được thì đầu óc loạn như cào cào. “Anh phạm vào môn quy gì chứ?!”
“Tự tiện... xông vào mắt sông... chính là... tội... lớn...” Bàng Độc nói được một nửa thì không nói nổi nữa, hai mắt anh ấy đỏ ngầu như máu, một lúc lâu sau mới có thể nói tiếp, “Lão Lục... anh làm sai... phải bị phạt... không cần... lo cho anh...”
Tôi nghe mà chẳng hiểu ra sao.
Môn quy của Thất môn Hà Phù Tử nổi tiếng nghiêm khắc, dù mấy năm gần đây Người Cầm Đèn của Thất môn đã bặt vô âm tín và người của Thất môn đều phân tán khiến cho môn quy dần bị lãng quên, thế nhưng môn quy của Thất môn vẫn là “thiết luật”, bất cứ ai vi phạm đều sẽ bị phạt nặng.
Môn quy của Thất môn nghiêm khắc tới mức nào? Nói ra có lẽ không ai tin nhưng lúc trước khi tôi và Bàng Độc nói chuyện phiếm thì anh ấy có kể cho tôi nghe một chuyện đã xảy ra từ rất lâu.
Nhà họ Lưu trong Thất môn có hai anh em sinh đôi, có một lần trong hội nghị của Thất môn khi mọi người chuẩn bị rời đi thì người em trai có vô tình gọi người anh bằng tên mụ. Chuyện này vốn dĩ là một chuyện quá đỗi bình thường, hai anh em sinh cách nhau nửa tiếng, lại cùng lớn lên bên nhau, thường xuyên cãi cọ cũng là chuyện dễ hiểu. Thế nhưng ở trong tổ đường* của Thất môn thì tất cả đều phải tuân theo quy củ của Thất môn, tôn ti trật tự phân biệt rõ ràng. Lúc đó, người anh đã là gia chủ của nhà họ Lưu, trước mặt biết bao nhiêu người mà người em trai lại gọi tên mụ của người anh chính là một tội lớn. Cho dù có không ít người cầu tình nhưng người em trai vẫn bị đánh nhừ tử trước mặt mọi người. Vết thương quá nặng cộng với ấm ức trong lòng nên hai tháng sau người em trai qua đời.
(*) Tổ đường: Một dạng giống nhà tờ tổ.
Lúc đầu mới nghe chuyện này tôi chỉ cảm thấy môn quy của Thất môn có chút không hợp tình người. Nhưng Bàng Độc lại nói, người của Thất môn vốn đã ít, nếu làm sai mà không bị trừng trị thì sẽ có nhiều người làm theo, để lâu ngày sẽ khiến quy củ dần bị mai một, như vậy thì ngày Thất môn loạn lạc sẽ không xa.
Mắt sông Hoàng Hà là trọng địa của Thất môn, nếu muốn vào thì chỉ có Người Cầm Đèn của Thất môn mới được đi vào. Nếu Người Cầm Đèn không tới được thì người bước vào mắt sông cũng phải lấy được “khẩu dụ” nguyện hiến dâng tính mạng của Người Cầm Đèn, nếu không thì có chết cũng không được phép bước vào mắt sông nửa bước. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Đây là cái môn quy quỷ quái gì chứ!” Tôi vừa nghe liền trợn trắng mắt, tình hình bây giờ rất khẩn cấp, mà Người Cầm Đèn của chúng tôi đã mất tích nhiều năm. Chẳng lẽ chúng tôi cứ phải tìm được Bàng Đại rồi để ông ta cho phép mới được vào mắt sông hay sao?
Có điều dù tôi có bất bình thế nào cũng không có chút tác dụng gì. Dưới ánh sáng của đèn dầu, cái bóng đang đè nặng Bàng Độc vẫn như ẩn như hiện, tôi có cảm giác cái bóng này có lẽ là lão tổ của nhà họ Bàng.
Nhà họ Bàng là gia tộc đứng đầu Thất môn, mà Thất Môn có quá nửa Người Cầm Đèn là người của nhà họ Bàng, cho dù có thi thoảng đổi sang gia tộc khác thì địa vị của nhà họ Bàng cũng chỉ ở dưới Người Cầm Đèn. Cũng vì lí do này nên người nhà họ Bàng luôn nghiêm ngặt tuân thủ môn quy hơn bất cứ ai, Bàng Độc là con cháu đích tôn của nhà họ Bàng nên nếu anh ấy có phạm sai lầm thì cũng chỉ có lão tổ nhà họ Bàng ra tay trừng phạt.
“Lão tổ!!!” Tôi liền quỳ xuống đất, dập đầu ba cái thật mạnh đến trầy trụa cả trán, nhưng tôi không quan tâm cũng không lau máu đi, chỉ khản giọng khẩn cầu. “Tình hình bây giờ vô cùng nguy cấp, chúng con bất đắc dĩ mới phải tự tiện đi vào mắt sông! Lão tổ có linh xin hãy bỏ qua cho anh ấy! Con van xin lão tổ, van xin lão tổ!!!”
Tôi cố gắng cầu xin nhưng dường như chẳng có chút tác dụng nào, cái bóng phía trước Bàng Độc vẫn đứng đó ấn đầu Bàng Độc không cho anh ấy đứng dậy, như thể muốn bắt anh ấy quỳ ở đây đến chết.
“Lão tổ!” Tôi tiếp tục dập đầu chỉ mong Bàng Độc có thể được tha thứ, thế nhưng tôi dập đầu đến độ nát cả trán vẫn không thay đổi được gì.
Lúc đó, tôi thật sự nóng nảy, mặc dù bình thường tôi rất ít khi nổi giận nhưng dù sao vẫn là một thằng nhóc cứng đầu cho nên tôi đứng phắt dậy gào lên.
“Lão tổ! Rốt cuộc anh ấy đã phạm phải môn quy nào mà không thể tha thứ?! Bây giờ đã là lúc nào rồi mà các ngài vẫn cổ hủ giữ gìn cái đống quy củ cứng nhắc ấy.” Tôi cuống lên, càng không biết giữ mồm, nghĩ thế nào liền nói như thế. “Con cũng đã vào mắt sông! Con cũng không được Người Cầm Đèn cho phép! Lão tổ, nếu các ngài muốn phạt thì để cả con cùng với anh ấy chịu chết ở chỗ này đi!”
“Lão... lão Lục...” Bàng Độc liều mạng ngăn lại. “Em.. không... không được nói bậy...”
“Em không nói bậy!” Tôi không quan tâm, tiếp tục gào lên. “Người Cầm Đèn thế hệ này của chúng con đã bặt vô âm tín nhiều năm! Chúng con phải đi đâu tìm ông ấy đây?! Thất môn Hà Phù Tử chỉ còn lại mấy người chúng con! Chỗ này chết một người, chỗ kia chết một người, cứ thế sau này chẳng lẽ để bảy vị lão tổ tự mình đi tuần sông hay sao?!”
“Đùng! ! !”
Lời tôi vừa dứt thì đột nhiên cả bảy pho tượng lão tổ Thất môn đều chấn động.