Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53 - Chương 53CƯỠNG CHẾ BẮT ĐI
Chương 53CƯỠNG CHẾ BẮT ĐI
C
hứng kiến đến đây, tôi lập tức hiểu ra, cô gái trong quan tài nát muốn cướp cái quan tài bằng đá này, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy khó có thể hiểu nổi. Nếu là người sống thì muốn nhà mới, xe sang thì cũng là chuyện thường tình, cơ mà cô gái trong cái quan tài nát kia là một người chết, lẽ nào cô ta thấy cỗ quan tài đá kia khí phách lại rộng rãi hơn cho nên mới muốn cướp?
Hơn nữa, từ trong lời của cô ta có thể biết được cỗ quan tài đá này có chủ nhân, mà tôi lại cũng rất muốn biết chủ nhân của nó là ai?
Hai chiếc quan tài đánh nhau ở giữa sông, hiển nhiên cỗ quan tài đá không muốn dây dưa nhưng cỗ quan tài nát lại bám dính không buông. Cỗ quan tài nát có chút giống nghé con không sợ cọp cho nên mới dám dùng cái quan tài có thể vỡ bất cứ lúc nào của mình để ngăn cỗ quan tài đá lại.
Rầm rầm...
Quan tài nát dùng “thân mình” đập rầm rầm vào cỗ quan tài đá, như thể quyết phải dành cỗ quan tài đá bằng được. Cô ta nói bản lĩnh của cô ta đều do người trong quan tài đá dạy, thế nhưng mặc kệ bị khiêu khích thế nào thì cỗ quan tài đá kia vẫn mặc kệ. Nó dập dìu trong nước, muốn tránh đi sự làm phiền của cỗ quan tài nát.
Hai cỗ quan tài vờn qua lại với nhau một lúc lâu, tôi càng nhìn càng chẳng hiểu ra sao, tự nhủ thầm mình không nên dính vào chuyện này. Thế là, tôi lặng lẽ lùi về phía bờ sông tới bên cạnh Hoàng Tam Nhi đang ngất xỉu, định kéo anh ta cao chạy xa bay.
Ầm ầm...
Có vẻ như cỗ quan tài đá kia thật sự hết cách nên nó bất ngờ quay đầu lại, xông lên bờ. Cỗ quan tài đá nặng như thế mà lại lướt đi trên cát giống như một cỗ xe lớn đang rong ruổi, quan tài nát đuổi theo nhưng không tài nào đuổi kịp.
Tôi đang khiêng Hoàng Tam Nhi chạy được nửa đoạn đường thì nghe thấy tiếng soàn soạt của cát liền hốt hoảng quay đầu nhìn lại.
Ngay phút giây ấy tôi bần thần cả người, bởi vì cỗ quan tài đá kia đang xông thẳng về phía tôi và Hoàng Tam Nhi, tôi chỉ có thể khiêng anh ta chạy thật nhanh.
Két!!!
Có điều, tôi có chạy nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh bằng cỗ quan tài đá được, chỉ vẻn vẹn có mấy bước mà nó đã lướt đến bên cạnh tôi rồi. Đúng lúc ấy, một cánh tay gầy tong teo như que củi đột nhiên vươn ra từ trong quan tài, túm lấy cổ áo của tôi rồi kéo tôi và Hoàng Tam Nhi vào trong quan tài. Sau khi nó túm tôi và Hoàng Tam Nhi vào thì nó tiếp tục trượt đi trên mặt đất.
Trong quan tài rất rộng rãi, tôi thở hổn hển mấy hơi rồi mới nhìn rõ người nào túm tôi vào trong này.
Đó là một người đàn ông, không rõ bao tuổi, vừa trông như bốn mươi năm mươi tuổi lại vừa giống như bảy tám chục tuổi. Người này rất gầy chỉ có bộ da bọc xương, mặt mũi đen xì xì nhìn không ra ngũ quan.
“Ông... ông là ai?” Tôi lấy can đảm hỏi một câu.
Cái người gầy đét kia không trả lời, đôi mắt của ông ta cực kì nhỏ, mi mắt đã che đậy hơn nửa con ngươi, ánh mắt mờ đục khó nhìn rõ. Tôi cảm thấy người này không phải người tốt cho nên co rúm vào một góc quan tài, âm thầm nắm lấy con dao nhỏ cài bên hông. Thế nhưng người này túm tôi vào xong vẫn không hề nhúc nhích, ông ta nằm im bất động khiến tôi lại càng không dám ho he gì, cứ thế giữ nguyên tư thế. Cơ mà quan tài đá trượt đi trên nền đất khó tránh khỏi có những đoạn mấp mô trên đường. Cỗ quan tài nát vẫn đuổi theo phía sau, tốc độ của nó tuy nhanh nhưng quan tài đá còn nhanh hơn, cho nên có lẽ chỉ thêm một lúc nữa là cỗ quan tài nát kia sẽ bị bỏ xa.
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ người này gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ? Ông ta sợ cô gái trong quan tài nát kia sẽ hại tôi cho nên mới kéo tôi vào đây cùng nhau chạy trốn?
Tuy trong lòng tôi nghĩ như thế nhưng lại không dám nói ra.
Không biết cái quan tài đá này trượt bao xa, dần dần chúng tôi trượt đến một bãi sông khác.
Đã ngồi cả một buổi trong cỗ quan tài nên tôi không còn luống cuống như trước nữa. Trong cỗ quan tài này rất rộng rãi, lại chẳng có đồ đạc gì, có điều khi tôi quan sát thêm vài lần nữa lại ngửi được một mùi hương như có như không.
Tôi không nói rõ đây là mùi gì, chỉ là mùi của nó giống như mùi của sự cổ xưa, giống như mùi của một món đồ cổ xưa, cũng không dễ ngửi gì cho cam.
Khi tôi khụt khịt ngửi cho kĩ thì lại cảm nhận được trong mùi hương này hình như... có lẫn “tử khí” như có như không. Tôi lập tức kinh hãi, tuy tôi không lớn nhưng lăn lộn ở đời sớm nên tốt xấu gì cũng có chút kiến thức. Phàm là người dù là chết hay sống thì đều có “khí”. Người sống có máu chảy trong người, cơ thể ấm áp, có hô hấp cho nên “khí” của người sống là “hoạt khí” còn người chết sẽ là “tử khí”. Cái thứ gọi là khí này không sờ được cũng không nhìn được, chỉ có thể phán đoán dựa trên cảm nhận của bản thân. Có điều, có thể chắc chắn được một chuyện, đó là người sống không có “tử khí”, mà người chết thì không có “hoạt khí”, thế mà giờ phút này tôi lại có thể ngửi được “tử khí” thoang thoảng đang tản ra từ cái người gầy như que củi kia.
Ông ta là người chết? Thế nhưng tay chân của ông ta lại có thể cử động, tròng mắt cũng có để đảo quanh được, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống một người chết. Chẳng lẽ tôi lại thấy loại người kì lạ nhất trên đời, vừa có “tử khí” lại vừa có “hoạt khí”?
Tôi đang suy nghĩ thì chiếc quan tài đá đột nhiên lao xuống sông khiến bọt nước văng tung toé khắp nơi thế nhưng kỳ lạ là không hề văng vào trong quan tài. Tôi không chuẩn bị gì cả nên bị đập đầu vào thành quan tài đá đến choáng váng hoa cả mắt, song cũng nhờ cú va chạm này mà suy nghĩ của tôi lập tức được làm sáng tỏ.
Người trước mặt tôi lúc này không phải người thường, thậm chí là đã nghịch thiên!
Ông ta là một người chết, nhưng lại dựa vào bản lĩnh của mình mà tu ra một ít “hoạt khí”!
Đạo gia cho rằng thần niệm của con người là bất diệt, cơ thể chỉ là nơi chứa đựng tạm thời cho đến khi tuổi thọ hết thì thân xác (lư xá) sẽ hư thối, thần niệm sẽ đi tìm một lư xá mới. Ví như trước đây có một vị đại thần thông đã từng nói, khi thân thể không thể tiếp tục chứa thần niệm thì sẽ biến mất, cái này gọi là rữa xác.
Người trước mắt tôi chắc chắn đã chết từ rất lâu, nhưng chẳng biết vì sao hay có mục đích gì mà ông ta không từ bỏ cơ thể của mình, thậm chí còn cưỡng ép bảo tồn cơ thể. Mà để có thể bảo tồn được cơ thể, thậm chí làm cho cơ thể đã chết này có “hoạt khí” như này chắc chắn ông ta đã tốn không ít công sức, nếu không có đại thần thông cùng với nghị lực cực cực lớn thì chắc chắn không thể làm được.
Tôi rất thắc mắc không biết ông ta hao phí nhiều tâm tư để giữ lại cái cơ thể sẽ bị thối rữa này là vì gì? Vietwriter.vn
C
hứng kiến đến đây, tôi lập tức hiểu ra, cô gái trong quan tài nát muốn cướp cái quan tài bằng đá này, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy khó có thể hiểu nổi. Nếu là người sống thì muốn nhà mới, xe sang thì cũng là chuyện thường tình, cơ mà cô gái trong cái quan tài nát kia là một người chết, lẽ nào cô ta thấy cỗ quan tài đá kia khí phách lại rộng rãi hơn cho nên mới muốn cướp?
Hơn nữa, từ trong lời của cô ta có thể biết được cỗ quan tài đá này có chủ nhân, mà tôi lại cũng rất muốn biết chủ nhân của nó là ai?
Hai chiếc quan tài đánh nhau ở giữa sông, hiển nhiên cỗ quan tài đá không muốn dây dưa nhưng cỗ quan tài nát lại bám dính không buông. Cỗ quan tài nát có chút giống nghé con không sợ cọp cho nên mới dám dùng cái quan tài có thể vỡ bất cứ lúc nào của mình để ngăn cỗ quan tài đá lại.
Rầm rầm...
Quan tài nát dùng “thân mình” đập rầm rầm vào cỗ quan tài đá, như thể quyết phải dành cỗ quan tài đá bằng được. Cô ta nói bản lĩnh của cô ta đều do người trong quan tài đá dạy, thế nhưng mặc kệ bị khiêu khích thế nào thì cỗ quan tài đá kia vẫn mặc kệ. Nó dập dìu trong nước, muốn tránh đi sự làm phiền của cỗ quan tài nát.
Hai cỗ quan tài vờn qua lại với nhau một lúc lâu, tôi càng nhìn càng chẳng hiểu ra sao, tự nhủ thầm mình không nên dính vào chuyện này. Thế là, tôi lặng lẽ lùi về phía bờ sông tới bên cạnh Hoàng Tam Nhi đang ngất xỉu, định kéo anh ta cao chạy xa bay.
Ầm ầm...
Có vẻ như cỗ quan tài đá kia thật sự hết cách nên nó bất ngờ quay đầu lại, xông lên bờ. Cỗ quan tài đá nặng như thế mà lại lướt đi trên cát giống như một cỗ xe lớn đang rong ruổi, quan tài nát đuổi theo nhưng không tài nào đuổi kịp.
Tôi đang khiêng Hoàng Tam Nhi chạy được nửa đoạn đường thì nghe thấy tiếng soàn soạt của cát liền hốt hoảng quay đầu nhìn lại.
Ngay phút giây ấy tôi bần thần cả người, bởi vì cỗ quan tài đá kia đang xông thẳng về phía tôi và Hoàng Tam Nhi, tôi chỉ có thể khiêng anh ta chạy thật nhanh.
Két!!!
Có điều, tôi có chạy nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh bằng cỗ quan tài đá được, chỉ vẻn vẹn có mấy bước mà nó đã lướt đến bên cạnh tôi rồi. Đúng lúc ấy, một cánh tay gầy tong teo như que củi đột nhiên vươn ra từ trong quan tài, túm lấy cổ áo của tôi rồi kéo tôi và Hoàng Tam Nhi vào trong quan tài. Sau khi nó túm tôi và Hoàng Tam Nhi vào thì nó tiếp tục trượt đi trên mặt đất.
Trong quan tài rất rộng rãi, tôi thở hổn hển mấy hơi rồi mới nhìn rõ người nào túm tôi vào trong này.
Đó là một người đàn ông, không rõ bao tuổi, vừa trông như bốn mươi năm mươi tuổi lại vừa giống như bảy tám chục tuổi. Người này rất gầy chỉ có bộ da bọc xương, mặt mũi đen xì xì nhìn không ra ngũ quan.
“Ông... ông là ai?” Tôi lấy can đảm hỏi một câu.
Cái người gầy đét kia không trả lời, đôi mắt của ông ta cực kì nhỏ, mi mắt đã che đậy hơn nửa con ngươi, ánh mắt mờ đục khó nhìn rõ. Tôi cảm thấy người này không phải người tốt cho nên co rúm vào một góc quan tài, âm thầm nắm lấy con dao nhỏ cài bên hông. Thế nhưng người này túm tôi vào xong vẫn không hề nhúc nhích, ông ta nằm im bất động khiến tôi lại càng không dám ho he gì, cứ thế giữ nguyên tư thế. Cơ mà quan tài đá trượt đi trên nền đất khó tránh khỏi có những đoạn mấp mô trên đường. Cỗ quan tài nát vẫn đuổi theo phía sau, tốc độ của nó tuy nhanh nhưng quan tài đá còn nhanh hơn, cho nên có lẽ chỉ thêm một lúc nữa là cỗ quan tài nát kia sẽ bị bỏ xa.
Trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ người này gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ? Ông ta sợ cô gái trong quan tài nát kia sẽ hại tôi cho nên mới kéo tôi vào đây cùng nhau chạy trốn?
Tuy trong lòng tôi nghĩ như thế nhưng lại không dám nói ra.
Không biết cái quan tài đá này trượt bao xa, dần dần chúng tôi trượt đến một bãi sông khác.
Đã ngồi cả một buổi trong cỗ quan tài nên tôi không còn luống cuống như trước nữa. Trong cỗ quan tài này rất rộng rãi, lại chẳng có đồ đạc gì, có điều khi tôi quan sát thêm vài lần nữa lại ngửi được một mùi hương như có như không.
Tôi không nói rõ đây là mùi gì, chỉ là mùi của nó giống như mùi của sự cổ xưa, giống như mùi của một món đồ cổ xưa, cũng không dễ ngửi gì cho cam.
Khi tôi khụt khịt ngửi cho kĩ thì lại cảm nhận được trong mùi hương này hình như... có lẫn “tử khí” như có như không. Tôi lập tức kinh hãi, tuy tôi không lớn nhưng lăn lộn ở đời sớm nên tốt xấu gì cũng có chút kiến thức. Phàm là người dù là chết hay sống thì đều có “khí”. Người sống có máu chảy trong người, cơ thể ấm áp, có hô hấp cho nên “khí” của người sống là “hoạt khí” còn người chết sẽ là “tử khí”. Cái thứ gọi là khí này không sờ được cũng không nhìn được, chỉ có thể phán đoán dựa trên cảm nhận của bản thân. Có điều, có thể chắc chắn được một chuyện, đó là người sống không có “tử khí”, mà người chết thì không có “hoạt khí”, thế mà giờ phút này tôi lại có thể ngửi được “tử khí” thoang thoảng đang tản ra từ cái người gầy như que củi kia.
Ông ta là người chết? Thế nhưng tay chân của ông ta lại có thể cử động, tròng mắt cũng có để đảo quanh được, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống một người chết. Chẳng lẽ tôi lại thấy loại người kì lạ nhất trên đời, vừa có “tử khí” lại vừa có “hoạt khí”?
Tôi đang suy nghĩ thì chiếc quan tài đá đột nhiên lao xuống sông khiến bọt nước văng tung toé khắp nơi thế nhưng kỳ lạ là không hề văng vào trong quan tài. Tôi không chuẩn bị gì cả nên bị đập đầu vào thành quan tài đá đến choáng váng hoa cả mắt, song cũng nhờ cú va chạm này mà suy nghĩ của tôi lập tức được làm sáng tỏ.
Người trước mặt tôi lúc này không phải người thường, thậm chí là đã nghịch thiên!
Ông ta là một người chết, nhưng lại dựa vào bản lĩnh của mình mà tu ra một ít “hoạt khí”!
Đạo gia cho rằng thần niệm của con người là bất diệt, cơ thể chỉ là nơi chứa đựng tạm thời cho đến khi tuổi thọ hết thì thân xác (lư xá) sẽ hư thối, thần niệm sẽ đi tìm một lư xá mới. Ví như trước đây có một vị đại thần thông đã từng nói, khi thân thể không thể tiếp tục chứa thần niệm thì sẽ biến mất, cái này gọi là rữa xác.
Người trước mắt tôi chắc chắn đã chết từ rất lâu, nhưng chẳng biết vì sao hay có mục đích gì mà ông ta không từ bỏ cơ thể của mình, thậm chí còn cưỡng ép bảo tồn cơ thể. Mà để có thể bảo tồn được cơ thể, thậm chí làm cho cơ thể đã chết này có “hoạt khí” như này chắc chắn ông ta đã tốn không ít công sức, nếu không có đại thần thông cùng với nghị lực cực cực lớn thì chắc chắn không thể làm được.
Tôi rất thắc mắc không biết ông ta hao phí nhiều tâm tư để giữ lại cái cơ thể sẽ bị thối rữa này là vì gì? Vietwriter.vn