Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài - Chương 20: Huyền cơ các
“Lần này nhờ có thái hậu nương nương.”
Nói xong câu này, Vương công công cũng không còn nhiều lời nữa, quay người đi khỏi.
Làm gì Tô Diễm không biết ý của Vương công công cơ chứ, bọn họ có thể vào cung dự tiệc đều là bởi vì Mộ Dung thái hậu đã nói giúp, nhớ đến lần trước cô cứu thái hậu ở Khôn Ninh cung, mặc dù thái hậu không bày tỏ thái độ nhưng mà vẫn nhớ kỹ.
Đúng lúc này, có người nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Tô Diễm, cô quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt: “Sao vậy?”
Tiêu Kì Lăng thấp giọng nói.
“Có thể không đi được không?”
Tô Diễm thở dài một hơi, vỗ vai hắn: “Ngươi cho rằng ta muốn đi lắm à, hoàng cung chính là đầm rồng hang hổ, có điều khẩu dụ đã đến rồi, nếu như không đến thì là kháng chỉ, chẳng lẽ ngươi muốn rơi đầu?”
Nói xong, Tô Diễm còn khoa tay làm động tác răng rắc ở trên cổ Tiêu Kì Lăng, Tiêu Kì Lăng bị dọa gương mặt tuấn tú tái nhợt, vung tay chạy đi.
“Ta không muốn, ta không muốn, không muốn đâu.”
Nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy đi của hắn, Tô Diễm không khỏi bật cười, từ sâu trong mắt lại có một vẻ dịu dàng mà ngay cả cô cũng không nhận ra.
Vào đêm, bởi vì chuyện yến tiệc đầu xuân mà Tô Diễm lăn qua lộn lại khó ngủ, thẳng cho đến nửa đêm mới thoáng chìm vào giấc ngủ, tư thế của cô luôn không đẹp, nằm sải lai đều là trạng thái bình thường.
Đúng lúc cửa sổ có một khe hở nhỏ, gió lạnh thổi vào, cô trong giấc mộng run một cái, giống như là bị đông lạnh.
Có người đạp trăng mà tới, kéo chăn mền rơi ở xuống đất đắp lên trên người cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng dừng ở cằm cô.
Thật ra thì gương mặt của Tô Diễm không phải là xấu, đôi mắt long lanh, cái cằm hơi nhọn, cười lên lại có lúm đồng tiền nhàn nhạt, đều là bởi vì làn da ngăm đen với lại vết mụn che mất vẻ đẹp.
Không biết trôi qua bao lâu, người kia mới thu tay lại, gió lại thổi lên, trong phòng đã không còn bóng dáng của người kia, dường như chưa từng có người nào xuất hiện...
Thời gian nhoáng một cái, yến hội đầu xuân đã sắp đến.
Chuyện lần này đồ ngốc thất hoàng tử cũng được mời để tiến cung dự tiệc đã sớm lan truyền trong hoàng cung, thái độ của đa số mọi người đều là xem kịch vui, nhưng mà cũng có người cảm thấy bất mãn, ví dụ như là thái tử lúc này đang liếc mắt đưa tình với mỹ nhân trong ngực ở biệt uyển kinh thành.
“Điện hạ, đã lâu lắm rồi người không đến đây thăm người ta, người ta không vui...” Chỉ nghe thấy giọng nói quyến rũ không xương như thế này cũng làm cho người khác toàn thân tê dại.
Thái tử với vạt áo nửa mở kéo Tô Mộng Đình chỉ còn lại cái yếm vào trong ngực, trong lời nói đều là trêu ghẹo.
“Sao vậy, nhớ bổn điện rồi à? Gần đây có rất nhiều chuyện, bổn điện cũng không có phân thân chi thuật.”
Tô Mộng Đình đẩy đẩy hắn ta, gắt giọng nói: “Hừ, thái tử quen nói mấy lời này rồi, mắt thấy cái bụng này càng ngày càng lớn, người kêu người ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại muốn người ta bị chê cười giống như con nhỏ xấu xí Tô Diễm hả?”
Vừa nghe thấy hai chữ Tô Diễm, trong mắt của thái tử liền trở nên lạnh lẽo, sau đó nhìn vào bụng Tô Mộng Đình, sự âm u trong đôi mắt lưu chuyển.
“Ngoan, chuyện lần này làm xong, bổn điện sẽ đi tìm phụ hoàng xin chỉ. Chỉ có điều là Đình Nhi à, nàng cũng biết rồi đó, thân phận thái tử phi này e là phải chờ sau khi hài tử được sinh ra thì mới..."
Tô Mộng Đình thở dài trong lòng, thân phận thứ nữ của mình chung quy vẫn là một cái gai, nàng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
Thái tử lại ôm nàng ta vào trong lòng: “Trắc phi cũng là phi, chỉ cần hài tử được sinh ra, bổn điện đã có thể danh chính ngôn thuận lập nàng thành chính phi, như vậy rất tốt.”
“Được rồi, người ta biết rồi.”
Thái tử cúi đầu nhìn mỹ nhân ở trong ngực, nhếch miệng nở một nụ cười căm ghét, nhưng mà lại thoáng qua rồi biến mất, sau đó hắn ta xoay người lại đặt Tô Mộng Đình dưới thân mình.
Tô Mộng Đình giật mình kêu lên một tiếng: “A! Thái tử, người ta đang mang thai, đại phu nói là không thể..."
Thái tử cười rất thích thú, liền rướn lên phía trước.
Nói xong câu này, Vương công công cũng không còn nhiều lời nữa, quay người đi khỏi.
Làm gì Tô Diễm không biết ý của Vương công công cơ chứ, bọn họ có thể vào cung dự tiệc đều là bởi vì Mộ Dung thái hậu đã nói giúp, nhớ đến lần trước cô cứu thái hậu ở Khôn Ninh cung, mặc dù thái hậu không bày tỏ thái độ nhưng mà vẫn nhớ kỹ.
Đúng lúc này, có người nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của Tô Diễm, cô quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt: “Sao vậy?”
Tiêu Kì Lăng thấp giọng nói.
“Có thể không đi được không?”
Tô Diễm thở dài một hơi, vỗ vai hắn: “Ngươi cho rằng ta muốn đi lắm à, hoàng cung chính là đầm rồng hang hổ, có điều khẩu dụ đã đến rồi, nếu như không đến thì là kháng chỉ, chẳng lẽ ngươi muốn rơi đầu?”
Nói xong, Tô Diễm còn khoa tay làm động tác răng rắc ở trên cổ Tiêu Kì Lăng, Tiêu Kì Lăng bị dọa gương mặt tuấn tú tái nhợt, vung tay chạy đi.
“Ta không muốn, ta không muốn, không muốn đâu.”
Nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy đi của hắn, Tô Diễm không khỏi bật cười, từ sâu trong mắt lại có một vẻ dịu dàng mà ngay cả cô cũng không nhận ra.
Vào đêm, bởi vì chuyện yến tiệc đầu xuân mà Tô Diễm lăn qua lộn lại khó ngủ, thẳng cho đến nửa đêm mới thoáng chìm vào giấc ngủ, tư thế của cô luôn không đẹp, nằm sải lai đều là trạng thái bình thường.
Đúng lúc cửa sổ có một khe hở nhỏ, gió lạnh thổi vào, cô trong giấc mộng run một cái, giống như là bị đông lạnh.
Có người đạp trăng mà tới, kéo chăn mền rơi ở xuống đất đắp lên trên người cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng dừng ở cằm cô.
Thật ra thì gương mặt của Tô Diễm không phải là xấu, đôi mắt long lanh, cái cằm hơi nhọn, cười lên lại có lúm đồng tiền nhàn nhạt, đều là bởi vì làn da ngăm đen với lại vết mụn che mất vẻ đẹp.
Không biết trôi qua bao lâu, người kia mới thu tay lại, gió lại thổi lên, trong phòng đã không còn bóng dáng của người kia, dường như chưa từng có người nào xuất hiện...
Thời gian nhoáng một cái, yến hội đầu xuân đã sắp đến.
Chuyện lần này đồ ngốc thất hoàng tử cũng được mời để tiến cung dự tiệc đã sớm lan truyền trong hoàng cung, thái độ của đa số mọi người đều là xem kịch vui, nhưng mà cũng có người cảm thấy bất mãn, ví dụ như là thái tử lúc này đang liếc mắt đưa tình với mỹ nhân trong ngực ở biệt uyển kinh thành.
“Điện hạ, đã lâu lắm rồi người không đến đây thăm người ta, người ta không vui...” Chỉ nghe thấy giọng nói quyến rũ không xương như thế này cũng làm cho người khác toàn thân tê dại.
Thái tử với vạt áo nửa mở kéo Tô Mộng Đình chỉ còn lại cái yếm vào trong ngực, trong lời nói đều là trêu ghẹo.
“Sao vậy, nhớ bổn điện rồi à? Gần đây có rất nhiều chuyện, bổn điện cũng không có phân thân chi thuật.”
Tô Mộng Đình đẩy đẩy hắn ta, gắt giọng nói: “Hừ, thái tử quen nói mấy lời này rồi, mắt thấy cái bụng này càng ngày càng lớn, người kêu người ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại muốn người ta bị chê cười giống như con nhỏ xấu xí Tô Diễm hả?”
Vừa nghe thấy hai chữ Tô Diễm, trong mắt của thái tử liền trở nên lạnh lẽo, sau đó nhìn vào bụng Tô Mộng Đình, sự âm u trong đôi mắt lưu chuyển.
“Ngoan, chuyện lần này làm xong, bổn điện sẽ đi tìm phụ hoàng xin chỉ. Chỉ có điều là Đình Nhi à, nàng cũng biết rồi đó, thân phận thái tử phi này e là phải chờ sau khi hài tử được sinh ra thì mới..."
Tô Mộng Đình thở dài trong lòng, thân phận thứ nữ của mình chung quy vẫn là một cái gai, nàng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
Thái tử lại ôm nàng ta vào trong lòng: “Trắc phi cũng là phi, chỉ cần hài tử được sinh ra, bổn điện đã có thể danh chính ngôn thuận lập nàng thành chính phi, như vậy rất tốt.”
“Được rồi, người ta biết rồi.”
Thái tử cúi đầu nhìn mỹ nhân ở trong ngực, nhếch miệng nở một nụ cười căm ghét, nhưng mà lại thoáng qua rồi biến mất, sau đó hắn ta xoay người lại đặt Tô Mộng Đình dưới thân mình.
Tô Mộng Đình giật mình kêu lên một tiếng: “A! Thái tử, người ta đang mang thai, đại phu nói là không thể..."
Thái tử cười rất thích thú, liền rướn lên phía trước.