Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài - Chương 26: Uyển phi nương nương
Mặc dù bình thường Tô Diễm hành động theo cảm tính, nhưng mà cô cũng không phải là một kẻ ngốc lỗ mãng, không phải là người nào mời thì cô cũng sẽ đi.
Cô chớp chớp mắt, vẫn là từ chối.
“Nếu như ngươi không chịu nói thật vị nương nương nhà ngươi tên là gì, vậy thì chuyến này ta cũng không cần phải đi.”
Thấy Tô Diễm muốn đi, cung nữ có hơi gấp, lúc này lại ngăn cản đường đi của cô: “Thất hoàng tử phi, nương nương của chúng tôi làm như vậy cũng là vì không muốn phải làm phiền người khác, mong hoàng tử phi thứ lỗi cho. Đi theo nô tỳ một chuyến, nương nương của nô tỳ đã nói chỉ cần hoàng tử phi đến bắt mạch là được rồi.”
Bắt mạch?
Nghe được hai chữ này, trong lòng Tô Diễm đã có suy đoán.
Cô nghĩ là lần trước mình cứu thái hậu ở Khôn Ninh cung đã bị nương nương này biết được, nhưng mà ngày hôm đó cô cũng không để lộ mình biết y thuật, với lại trong cung có nhiều thái y như thế, vị nương nương này lại không mời thái y khác, ngược lại tìm đến mình, đúng là khác thường.
“Nếu như bắt mạch, vậy thì không cần phải đi, ta không hiểu y thuật cho lắm, cứ như vậy đi.”
Tô Diễm quay người muốn đi, nhưng không ngờ là đường đi đã bị rất nhiều cung nhân đột nhiên xuất hiện ngăn cản.
Những cung nhân này trông có vẻ không phải là người dễ trêu, giống như là người đã từng luyện võ.
Giọng nói của cung nữ lúc nãy lại truyền đến một lần nữa, giọng điệu trầm hơn không ít: “Hoàng tử phi, người đi một chuyến là được rồi, nương nương của nô tỳ cũng không muốn làm lớn chuyện đâu.”
Nhìn những người trước mặt, sắc mặt Tô Diễm có chút thay đổi.
Đây là hoàng cung, cô cũng không muốn làm lớn chuyện gây ra tai họa cho Tiêu Kì Lăng và phủ thất hoàng tử, những người này nếu như không đưa mình đi thì chắc chắn sẽ không bỏ qua. Cô mấp mấy môi, chỉ có thể gật đầu rồi nói.
“Được, vậy thì dẫn đường đi.”
Đi theo cung nữ rời khỏi ngự hoa viên, lại đi qua hai con đường, lúc này cô mới đi đến phía trước một cung điện.
Ngẩng đầu lên nhìn cái bảng với vài chữ Thanh Y điện to tướng trên đỉnh đầu.
“Hoàng tử phi, mời vào trong.”
Tô Diễm thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng ừ một tiếng, sau đó cất bước đi vào trong đại điện.
Vừa mới đặt chân vào trong cửa điện, bước chân của cô liền hơi dừng lại, bởi vì cô đã ngửi được mùi vị thảo dược ngập tràn trong điện, loại mùi nồng lại gay mũi như thế này, cho dù là cô cũng không khỏi nhíu mày, cảm thấy rất khó ngửi.
“Liên Kiều, đã mời người đến chưa?”
Bên trong truyền đến một âm thanh vô cùng yếu ớt, có vẻ như tuổi tác của vị nương nương này cũng không lớn.
“Nương nương, đã mời được rồi.”
“Nhanh đỡ bổn cung ra đó.”
Rất nhanh, có một mỹ nhân sắc mặt trắng bệch dung mạo khuynh thành được cung nữ đỡ ra khỏi nội điện.
Nhìn vẻ ngoài người kia có hơi khác biệt, Tô Diễm liền khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Người này có lẽ là Uyển phi nương nương từ Bắc Cương hòa thân đến vào năm trước.
“Tô Diễm tham kiến Uyển phi nương nương.” Cô là hoàng tức bối, nhìn thấy Uyển phi đương nhiên phải hành lễ.
Lúc này, Uyển phi đưa tay ra với cô, chỉ bên cạnh.
“Hoàng tử phi chớ có khách khí, mau mau ngồi xuống. Liên Kiều, mau đi dâng trà cho hoàng tử phi đi.”
Tô Diễm nhìn Uyển phi vô cùng thân thiện với mình, không khỏi nhíu mày, cô nói thẳng vào điểm chính.
“Nghe cung nữ nói là nương nương mời ta đến đây là vì muốn bắt mạch cho nương nương, nhưng mà ta không tinh thông y thuật, e là không giúp gì được cho nương nương rồi.”
Nụ cười trên mặt Uyển phi dừng lại một chút, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng kéo xuống, dường như là có chút phiền muộn.
“Mấy năm gần đây thái y trong cung và đại phu ngoài cung, bổn cung đã xem qua không ít rồi, cho dù không trên một trăm thì cũng đã có bảy tám chục, đều vô dụng. Cho nên... ngày hôm nay mạo muội mời hoàng tử phi đến đây cũng là bất đắc dĩ.”
Ý cười bên khóe miệng Tô Diễm lại càng sâu sắc: “Mạo muội hỏi, nương nương cảm thấy không thoải mái ở đâu?”
Uyển phi sờ vào vùng bụng bằng phẳng của mình.
“Năm trước sau khi sảy thai thì chưa từng mang thai, thái y cùng với đại phu ở bên ngoài đều nói bổn cung đã tổn thương thân thể, nhưng mà ta không tin!”
Nói xong, nàng ta vươn tay ra để lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tô Diễm.
“Hoàng tử phi, ngươi nhìn giúp bổn cung, vừa hay rất tốt.”
Tô Diễm điều đã đến rồi, nếu không bắt mạch thì cũng không đi được, cho nên không tiếp tục nhiều lời nữa, đưa tay bắt mặt cho Uyển phi.
Cũng không biết là phát hiện ra cái gì, ánh mắt Tô Diễm loé lên, khóe mắt rơi vào thuốc bổ Uyển phi đã uống một nửa ở bên cạnh.
Cô chớp chớp mắt, vẫn là từ chối.
“Nếu như ngươi không chịu nói thật vị nương nương nhà ngươi tên là gì, vậy thì chuyến này ta cũng không cần phải đi.”
Thấy Tô Diễm muốn đi, cung nữ có hơi gấp, lúc này lại ngăn cản đường đi của cô: “Thất hoàng tử phi, nương nương của chúng tôi làm như vậy cũng là vì không muốn phải làm phiền người khác, mong hoàng tử phi thứ lỗi cho. Đi theo nô tỳ một chuyến, nương nương của nô tỳ đã nói chỉ cần hoàng tử phi đến bắt mạch là được rồi.”
Bắt mạch?
Nghe được hai chữ này, trong lòng Tô Diễm đã có suy đoán.
Cô nghĩ là lần trước mình cứu thái hậu ở Khôn Ninh cung đã bị nương nương này biết được, nhưng mà ngày hôm đó cô cũng không để lộ mình biết y thuật, với lại trong cung có nhiều thái y như thế, vị nương nương này lại không mời thái y khác, ngược lại tìm đến mình, đúng là khác thường.
“Nếu như bắt mạch, vậy thì không cần phải đi, ta không hiểu y thuật cho lắm, cứ như vậy đi.”
Tô Diễm quay người muốn đi, nhưng không ngờ là đường đi đã bị rất nhiều cung nhân đột nhiên xuất hiện ngăn cản.
Những cung nhân này trông có vẻ không phải là người dễ trêu, giống như là người đã từng luyện võ.
Giọng nói của cung nữ lúc nãy lại truyền đến một lần nữa, giọng điệu trầm hơn không ít: “Hoàng tử phi, người đi một chuyến là được rồi, nương nương của nô tỳ cũng không muốn làm lớn chuyện đâu.”
Nhìn những người trước mặt, sắc mặt Tô Diễm có chút thay đổi.
Đây là hoàng cung, cô cũng không muốn làm lớn chuyện gây ra tai họa cho Tiêu Kì Lăng và phủ thất hoàng tử, những người này nếu như không đưa mình đi thì chắc chắn sẽ không bỏ qua. Cô mấp mấy môi, chỉ có thể gật đầu rồi nói.
“Được, vậy thì dẫn đường đi.”
Đi theo cung nữ rời khỏi ngự hoa viên, lại đi qua hai con đường, lúc này cô mới đi đến phía trước một cung điện.
Ngẩng đầu lên nhìn cái bảng với vài chữ Thanh Y điện to tướng trên đỉnh đầu.
“Hoàng tử phi, mời vào trong.”
Tô Diễm thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng ừ một tiếng, sau đó cất bước đi vào trong đại điện.
Vừa mới đặt chân vào trong cửa điện, bước chân của cô liền hơi dừng lại, bởi vì cô đã ngửi được mùi vị thảo dược ngập tràn trong điện, loại mùi nồng lại gay mũi như thế này, cho dù là cô cũng không khỏi nhíu mày, cảm thấy rất khó ngửi.
“Liên Kiều, đã mời người đến chưa?”
Bên trong truyền đến một âm thanh vô cùng yếu ớt, có vẻ như tuổi tác của vị nương nương này cũng không lớn.
“Nương nương, đã mời được rồi.”
“Nhanh đỡ bổn cung ra đó.”
Rất nhanh, có một mỹ nhân sắc mặt trắng bệch dung mạo khuynh thành được cung nữ đỡ ra khỏi nội điện.
Nhìn vẻ ngoài người kia có hơi khác biệt, Tô Diễm liền khẳng định suy nghĩ trong lòng.
Người này có lẽ là Uyển phi nương nương từ Bắc Cương hòa thân đến vào năm trước.
“Tô Diễm tham kiến Uyển phi nương nương.” Cô là hoàng tức bối, nhìn thấy Uyển phi đương nhiên phải hành lễ.
Lúc này, Uyển phi đưa tay ra với cô, chỉ bên cạnh.
“Hoàng tử phi chớ có khách khí, mau mau ngồi xuống. Liên Kiều, mau đi dâng trà cho hoàng tử phi đi.”
Tô Diễm nhìn Uyển phi vô cùng thân thiện với mình, không khỏi nhíu mày, cô nói thẳng vào điểm chính.
“Nghe cung nữ nói là nương nương mời ta đến đây là vì muốn bắt mạch cho nương nương, nhưng mà ta không tinh thông y thuật, e là không giúp gì được cho nương nương rồi.”
Nụ cười trên mặt Uyển phi dừng lại một chút, sau đó khóe miệng nhẹ nhàng kéo xuống, dường như là có chút phiền muộn.
“Mấy năm gần đây thái y trong cung và đại phu ngoài cung, bổn cung đã xem qua không ít rồi, cho dù không trên một trăm thì cũng đã có bảy tám chục, đều vô dụng. Cho nên... ngày hôm nay mạo muội mời hoàng tử phi đến đây cũng là bất đắc dĩ.”
Ý cười bên khóe miệng Tô Diễm lại càng sâu sắc: “Mạo muội hỏi, nương nương cảm thấy không thoải mái ở đâu?”
Uyển phi sờ vào vùng bụng bằng phẳng của mình.
“Năm trước sau khi sảy thai thì chưa từng mang thai, thái y cùng với đại phu ở bên ngoài đều nói bổn cung đã tổn thương thân thể, nhưng mà ta không tin!”
Nói xong, nàng ta vươn tay ra để lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tô Diễm.
“Hoàng tử phi, ngươi nhìn giúp bổn cung, vừa hay rất tốt.”
Tô Diễm điều đã đến rồi, nếu không bắt mạch thì cũng không đi được, cho nên không tiếp tục nhiều lời nữa, đưa tay bắt mặt cho Uyển phi.
Cũng không biết là phát hiện ra cái gì, ánh mắt Tô Diễm loé lên, khóe mắt rơi vào thuốc bổ Uyển phi đã uống một nửa ở bên cạnh.