Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài - Chương 27: Không hay, thất hoàng tử xảy ra chuyện rồi
Uyển phi thuận theo ánh mắt của Tô Diễm nhìn sang thuốc bổ, nhíu mày hỏi.
“Thuốc bổ này có manh mối gì à?”
Tô Diễm không trả lời Uyển phi ngay lập tức mà là thu hồi bàn tay đang bắt mạch, cất bước đi đến phía trước thuốc bổ đó, bưng chén thuốc lên ngửi.
Uyển phi siết cái khăn lụa ở trong tay, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
“Hoàng tử phi, như thế nào?”
Có một tia sáng lướt qua trong đôi mắt Tô Diễm, cô nghiêng đầu hỏi Uyển phi: “Nương nương, xin hỏi thuốc bổ này là của ai đưa tới?”
Uyển phi nói rất chi tiết.
Là của thái hậu nương nương, thái hậu biết sức khỏe của bổn cung luôn không tốt, cho nên cho người mỗi ngày đều mang thuốc bổ dưỡng thân đến cho ta.”
Lại là Mộ Dung thái hậu.
Trong lòng Tô Diễm đã hiểu rõ mọi chuyện, trong thuốc bổ này có một phần lớn dược liệu làm tổn thương thân thể nữ tử, Uyển phi cứ bồi bổ hàng ngày như thế này, cho dù lúc trước sau khi sảy thai không làm tổn thương đến thân thể, nhưng mà cứ uống như vậy, e là thân thể của nàng ta đã sớm không thích hợp mang thai.
Chẳng trách Uyển phi nói là nàng ta mời nhiều thái y như thế, thậm chí ngay cả đại phu ở bên ngoài cũng đã mời, nhưng mà vẫn vô dụng.
Uyển phi thấy cô không nói lời nào, bước mấy bước đi đến trước mặt Tô Diễm: “Hoàng tử phi, rốt cuộc là sao vậy, có phải thuốc bổ này có vấn đề không?”
Tô Diễm lại để chén thuốc xuống, lắc đầu.
“Không, thuốc bổ này không có vấn đề.”
Uyển phi thở phào một hơi, sau đó lại hỏi: “Vậy mạch của bổn cung..."
Tô Diễm tiếp tục mỉm cười.
“Mạch đập cũng bình thường.”
“Vậy tại sao ta cứ luôn không thể mang thai?” Uyển phi lại hỏi.
“Uyển phi nương nương trẻ tuổi xinh đẹp, sao lại có thể không mang thai được chứ, chỉ có điều là có nhiều chuyện đôi khi phải xem ý trời.”
Tô Diễm cũng không muốn bị dính vào chuyện của hoàng gia, huống hồ gì nói không chừng trong chuyện này còn có hoàng đế Tây Nguyệt ngầm đồng ý, Tô Diễm biết rõ phân lượng của mình, bây giờ không cần thiết phải dính dáng vào những chuyện này.
Uyển phi nghe thấy lời của Tô Diễm, không hề vui vẻ, cũng không hề mừng rỡ, chỉ là thở dài.
“Được rồi, đa tạ hoàng tử phi đã đến một chuyến.”
“Không cần phải đa tạ, nương nương phúc phận rất sâu, ông trời chắc chắn sẽ phù hộ cho người sinh ra một hoàng tử mũm mĩm.”
Lần này Uyển phi mời Tô Diễm đến đây quả thật là vì để bắt mạch tìm hiểu vấn đề sức khỏe, sau khi có được kết quả thì cũng không làm khó cô, liền để cung nữ hộ tống Tô Diễm trở về ngự hoa viên.
Đến ngự hoa viên, Tô Diễm liền nói với cung nữ.
“Chỉ cần đến đây thôi, ở bên phía yến hội có nhiều người, nhìn thấy cũng không tốt, để ta tự mình đi là được.”
“Vâng, hôm nay thật sự làm phiền hoàng tử phi rồi, nương nương của nô tỳ nói lần sau có cơ hội thì sẽ mang đồ tốt qua cho phía Tường Tần, bảo hoàng tử phi đừng lo lắng.”
Tô Diễm nghe nói như vậy, ánh mắt khẽ chuyển động, lại nở nụ cười.
“Được, vậy thì giúp ta đa tạ Uyển phi nương nương.”
Cung nữ vừa đi, Tô Diễm cũng không có ý định phải đứng đây thêm, cô đã đi quá lâu rồi, không biết một mình Tiêu Kì Lăng ở trong yến hội như thế nào.
Ai mà có ngờ cô vừa mới cất bước thì liền nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền tới.
Âm thanh này có hơi quen, Tô Diễm không khỏi dừng chân nghiêng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy ở dưới tán cây cách đó không xa, Tiêu Vân Hạo mặc một thân trường bào tuyết trắng, mỉm cười nhìn cô.
Thấy cô phát hiện ra mình, Tiêu Vân Hạo chậm rãi đi đến trước mặt Tô Diễm, nâng mắt nhìn về phía cung nữ vừa mới rời đi.
Rõ ràng là Tiêu Vân Hạo đã nhìn thấy tình cảnh lúc nãy.
Tô Diễm chớp chớp mắt, cũng không muốn nói chuyện mình đã gặp Uyển phi ra ngoài, cô giải thích.
“Tam hoàng huynh, lúc nãy ta đi giải rượu không cẩn thận đi lạc đường, cho nên đi giữa đường gặp phải cung nhân đưa ta về đây.”
Cũng không biết là Tiêu Vân Hạo có tin không, nói tóm lại là nghe hắn ta cười cười, sau đó lại nói: “Bình thường trên cơ bản Uyển phi sẽ không tiếp xúc với người khác ở trong cung, có thể nói chuyện với thất đệ muội, có lẽ là có duyên với nhau.”
Tô Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn chằm chằm nam tử ôn nhuận như ngọc trước mắt, không biết tại sao cô cứ luôn cảm thấy trong lời nói của Tiêu Vân Hạo có ý gì đó.
“Tam hoàng huynh, ngươi... ngươi biết..."
“Muội yên tâm đi, lúc nãy ta không nhìn thấy cái gì cả, cũng không nghe thấy cái gì, gặp thất đệ muội cũng là ngẫu nhiên thôi.”
Nghe Tiêu Vân Hạo nói như vậy Tô Diễm không khỏi thở phào một hơi.
“Tạ ơn tam hoàng huynh.”
Nói dứt lời, chỉ nghe thấy Tiêu Vân Hạo bổ sung thêm một câu: “Có điều thị phi trong cung quá phức tạp, tránh được thì nên tránh, nếu như lẫn vào trong đó, sợ là không có cách nào thoát thân.”
Tô Diễm cúi thấp đầu, cũng không biết là có nghe hiểu lời nói của Tiêu Vân Hạo không nữa.
Đúng lúc này có tiểu thái giám sốt ruột chạy tới, nhìn thấy Tô Diễm ở đây thì khá kích động, sau đó vội vàng nói.
“Không xong rồi, thất hoàng tử đã xảy ra chuyện.”
“Thuốc bổ này có manh mối gì à?”
Tô Diễm không trả lời Uyển phi ngay lập tức mà là thu hồi bàn tay đang bắt mạch, cất bước đi đến phía trước thuốc bổ đó, bưng chén thuốc lên ngửi.
Uyển phi siết cái khăn lụa ở trong tay, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.
“Hoàng tử phi, như thế nào?”
Có một tia sáng lướt qua trong đôi mắt Tô Diễm, cô nghiêng đầu hỏi Uyển phi: “Nương nương, xin hỏi thuốc bổ này là của ai đưa tới?”
Uyển phi nói rất chi tiết.
Là của thái hậu nương nương, thái hậu biết sức khỏe của bổn cung luôn không tốt, cho nên cho người mỗi ngày đều mang thuốc bổ dưỡng thân đến cho ta.”
Lại là Mộ Dung thái hậu.
Trong lòng Tô Diễm đã hiểu rõ mọi chuyện, trong thuốc bổ này có một phần lớn dược liệu làm tổn thương thân thể nữ tử, Uyển phi cứ bồi bổ hàng ngày như thế này, cho dù lúc trước sau khi sảy thai không làm tổn thương đến thân thể, nhưng mà cứ uống như vậy, e là thân thể của nàng ta đã sớm không thích hợp mang thai.
Chẳng trách Uyển phi nói là nàng ta mời nhiều thái y như thế, thậm chí ngay cả đại phu ở bên ngoài cũng đã mời, nhưng mà vẫn vô dụng.
Uyển phi thấy cô không nói lời nào, bước mấy bước đi đến trước mặt Tô Diễm: “Hoàng tử phi, rốt cuộc là sao vậy, có phải thuốc bổ này có vấn đề không?”
Tô Diễm lại để chén thuốc xuống, lắc đầu.
“Không, thuốc bổ này không có vấn đề.”
Uyển phi thở phào một hơi, sau đó lại hỏi: “Vậy mạch của bổn cung..."
Tô Diễm tiếp tục mỉm cười.
“Mạch đập cũng bình thường.”
“Vậy tại sao ta cứ luôn không thể mang thai?” Uyển phi lại hỏi.
“Uyển phi nương nương trẻ tuổi xinh đẹp, sao lại có thể không mang thai được chứ, chỉ có điều là có nhiều chuyện đôi khi phải xem ý trời.”
Tô Diễm cũng không muốn bị dính vào chuyện của hoàng gia, huống hồ gì nói không chừng trong chuyện này còn có hoàng đế Tây Nguyệt ngầm đồng ý, Tô Diễm biết rõ phân lượng của mình, bây giờ không cần thiết phải dính dáng vào những chuyện này.
Uyển phi nghe thấy lời của Tô Diễm, không hề vui vẻ, cũng không hề mừng rỡ, chỉ là thở dài.
“Được rồi, đa tạ hoàng tử phi đã đến một chuyến.”
“Không cần phải đa tạ, nương nương phúc phận rất sâu, ông trời chắc chắn sẽ phù hộ cho người sinh ra một hoàng tử mũm mĩm.”
Lần này Uyển phi mời Tô Diễm đến đây quả thật là vì để bắt mạch tìm hiểu vấn đề sức khỏe, sau khi có được kết quả thì cũng không làm khó cô, liền để cung nữ hộ tống Tô Diễm trở về ngự hoa viên.
Đến ngự hoa viên, Tô Diễm liền nói với cung nữ.
“Chỉ cần đến đây thôi, ở bên phía yến hội có nhiều người, nhìn thấy cũng không tốt, để ta tự mình đi là được.”
“Vâng, hôm nay thật sự làm phiền hoàng tử phi rồi, nương nương của nô tỳ nói lần sau có cơ hội thì sẽ mang đồ tốt qua cho phía Tường Tần, bảo hoàng tử phi đừng lo lắng.”
Tô Diễm nghe nói như vậy, ánh mắt khẽ chuyển động, lại nở nụ cười.
“Được, vậy thì giúp ta đa tạ Uyển phi nương nương.”
Cung nữ vừa đi, Tô Diễm cũng không có ý định phải đứng đây thêm, cô đã đi quá lâu rồi, không biết một mình Tiêu Kì Lăng ở trong yến hội như thế nào.
Ai mà có ngờ cô vừa mới cất bước thì liền nghe thấy một tiếng cười khẽ truyền tới.
Âm thanh này có hơi quen, Tô Diễm không khỏi dừng chân nghiêng đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy ở dưới tán cây cách đó không xa, Tiêu Vân Hạo mặc một thân trường bào tuyết trắng, mỉm cười nhìn cô.
Thấy cô phát hiện ra mình, Tiêu Vân Hạo chậm rãi đi đến trước mặt Tô Diễm, nâng mắt nhìn về phía cung nữ vừa mới rời đi.
Rõ ràng là Tiêu Vân Hạo đã nhìn thấy tình cảnh lúc nãy.
Tô Diễm chớp chớp mắt, cũng không muốn nói chuyện mình đã gặp Uyển phi ra ngoài, cô giải thích.
“Tam hoàng huynh, lúc nãy ta đi giải rượu không cẩn thận đi lạc đường, cho nên đi giữa đường gặp phải cung nhân đưa ta về đây.”
Cũng không biết là Tiêu Vân Hạo có tin không, nói tóm lại là nghe hắn ta cười cười, sau đó lại nói: “Bình thường trên cơ bản Uyển phi sẽ không tiếp xúc với người khác ở trong cung, có thể nói chuyện với thất đệ muội, có lẽ là có duyên với nhau.”
Tô Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn chằm chằm nam tử ôn nhuận như ngọc trước mắt, không biết tại sao cô cứ luôn cảm thấy trong lời nói của Tiêu Vân Hạo có ý gì đó.
“Tam hoàng huynh, ngươi... ngươi biết..."
“Muội yên tâm đi, lúc nãy ta không nhìn thấy cái gì cả, cũng không nghe thấy cái gì, gặp thất đệ muội cũng là ngẫu nhiên thôi.”
Nghe Tiêu Vân Hạo nói như vậy Tô Diễm không khỏi thở phào một hơi.
“Tạ ơn tam hoàng huynh.”
Nói dứt lời, chỉ nghe thấy Tiêu Vân Hạo bổ sung thêm một câu: “Có điều thị phi trong cung quá phức tạp, tránh được thì nên tránh, nếu như lẫn vào trong đó, sợ là không có cách nào thoát thân.”
Tô Diễm cúi thấp đầu, cũng không biết là có nghe hiểu lời nói của Tiêu Vân Hạo không nữa.
Đúng lúc này có tiểu thái giám sốt ruột chạy tới, nhìn thấy Tô Diễm ở đây thì khá kích động, sau đó vội vàng nói.
“Không xong rồi, thất hoàng tử đã xảy ra chuyện.”