-
Chương 17
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Pi
Beta:
A Cảnh
Hộp hoa nhung[1] mới toanh chưa qua tay người khác, Đức công công tự mình giao tận tay cho Tiết Tĩnh Xu. Hắn còn nói riêng với nàng một câu, đây là thứ mà mùng một tháng giêng mỗi năm, khi phi tần trong Nghênh Xuân cung sẽ sử dụng.
[1] Hoa nhung: Cashmere loại len siêu mềm và cực kì đắt đỏ được tạo ra từ giống dê Cashmere. Một sợi len Cashmere đạt chuẩn phải có đường kính ít nhất 18.5mm và chiều dài ít nhất 3.175cm. Sợi len Cashmere có nguồn gốc từ lông thân dê Cashmere, đôi khi cả lông bụng dưới và nách.
Tiết Tĩnh Xu liền hiểu ý, hộp hoa nhung này, trừ nàng ra thì không thể đưa cho tỷ muội khác dùng được.
Hộp này là hoa nhung Dương Châu, là thứ ngự dụng được tiến cống vào cung, so về hình thức và chất lượng thì khác hẳn với thứ mà nàng thường gặp.
Tiết Tĩnh Uyển rất hiếu kì với chúng, vây quanh nhìn nửa ngày, trong mắt hơi có chút chờ mong. Nhưng khi nghe Tiết Tĩnh Xu nói nó là cấm kỵ, nàng liền ngoan ngoãn không lại dò xét nữa.
Tiết Tĩnh Xu gọi Liễu Nhi đem cất hộp hoa nhung đi, lại lấy ra một hộp mứt táo hoa mai, thành công dẫn dắt tâm tư của tiểu cô nương tập trung vào đồ ăn.
Nhìn các muội muội ăn vui vẻ, Tiết Tĩnh Xu ở một bên mỉm cười, nhưng trong lòng lại có chút sầu lo.
Mới vừa rồi nàng hỏi thăm Đức công công về tình trạng của Thái Hoàng Thái Hậu, mới biết được lão nhân gia đã hai ngày nay chưa thể xuống giường.
Nàng có chút chần chờ, không biết có nên vào cung thăm hay không.
Từ trước tới nay khi tiến cung, đều là do Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến, mà từ khi thánh chỉ phong hậu được ban xuống, trong cung cũng chưa từng triệu nàng vào. Nàng mơ hồ không biết đây có phải là lệ thường trong cung hay không, muốn chính mình trình thẻ bài, nhưng nàng lại sợ không hợp quy củ.
Tiết Tĩnh Xu suy nghĩ một ngày, rốt cuộc vẫn là ngăn không được sự lo lắng, buổi sáng ngày thứ hai cho người trình thẻ bài.
Cơm trưa mới vừa dùng xong, trong cung đã cho cỗ kiệu tới đón nàng.
Sau khi vào cung, có một tiểu nội giám nơm nớp lo sợ đi đến truyền lời, nói Hoàng Thượng còn đang nghị sự với công thần, thỉnh nàng cứ đi trước.
Vốn dĩ Tiết Tĩnh Xu cũng không định đi cùng Hoàng Đế, nói lời cảm tạ với tiểu nội giám xong, nàng trực tiếp ngồi cỗ kiệu đi đến Trường Nhạc cung.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy nàng, có vẻ rất vui mừng.
Tiết Tĩnh Xu nhìn gương mặt bà gầy đi, có chút chua xót, nhưng nàng lập tức thu lại cảm xúc, vẫn hành lễ như bình thường.
"Trời lạnh như vậy, nhọc công ngươi đã tới thăm ta".
Tiết Tĩnh Xu nói: "Thần nữ chỉ sợ làm phiền Thái Hoàng Thái Hậu nghỉ ngơi."
Thái Hoàng Thái Hậu xua tay, "Mỗi ngày ta đều nằm, chán muốn chết, nên ước gì có người tới bồi ta. Chỉ là mắt thấy sắp đến cuối năm, ta nghĩ có lẽ ngươi ở trong phủ có việc bận, nên dạo này mới không gọi ngươi đến nói chuyện."
"Thần nữ ngu dốt, việc cúng tế từ đường trong Tiết phủ cũng không thông, nếu ngài không chê, chỉ mong có thể thường xuyên vào cung làm bạn với ngài."
Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ nói: "Vậy ta sẽ coi là thật, đến lúc đó ba ngày hai giấc đều gọi ngươi vào cung, đến lúc đó ngươi đừng than phiền."
Tiết Tĩnh Xu cong môi cười khẽ, "Thần nữ cầu mà không được."
Thấy hai người có qua có lại nói thật vui vẻ, Xảo ma ma ở một bên cũng cười theo.
Trong cung này rốt cuộc vẫn là quá quạnh quẽ, các hoàng tử và công chúa sớm đã ra cung ở phủ riêng. Tuy Bệ hạ hiếu thuận, ngày ngày vẫn đến thỉnh an, nhưng cũng không thể bồi ở Trường Nhạc Cung suốt được. Trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, thực sự không có mấy người có thể trò chuyện với bà, làm bà vui vẻ.
Hiện giờ đã có Hoàng Hậu, hy vọng có thể mang đến sự tươi mới trong cung, để nó không còn quạnh quẽ nữa.
Thời điểm Hoàng Đế đến, Tiết Tĩnh Xu đang tự mình đút thuốc cho Thái Hoàng Thái Hậu uống.
Nàng muốn đứng dậy chào hỏi, Thái Hoàng Thái Hậu ấn tay nàng không cho cử động, "Thánh chỉ đã hạ, cũng chỉ còn thiếu một cái điển lễ, lại nói chúng ta đã là người một nhà, hà tất phải câu nệ những nghi thức xã giao đó, Hoàng Đế ngươi nói có phải hay không?"
Hoàng Đế thỉnh an, tiến lên nói: "Hoàng tổ mẫu nói rất đúng."
Xảo ma ma đem ghế thêu đến cho hắn, đặt ở mép giường, nhưng mà vị trí này thật khéo. Sau khi Hoàng Đế ngồi xuống, cơ hồ là chạm vào đầu gối của Tiết Tĩnh Xu đang ngồi ở gần mép giường.
Tiết Tĩnh Xu lập tức không được tự nhiên, nhưng ở trước mặt trưởng bối lại không thể rút chân lại quá rõ ràng, chỉ đành chậm rãi mà dịch đầu gối ra, đồng thời cũng nhích người ngồi lui ra phía sau một chút.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, khi nàng đang muốn tránh sang một bên, hình như Hoàng Đế cũng không dấu vết mà dời sang bên kia.
Phát hiện ra điều này làm nàng nhẹ nhàng thở ra.
Thái Hoàng Thái Hậu không phát hiện sóng ngầm trong đó, cười tủm tỉm mà nhìn hai người, càng nhìn càng hài lòng.
Hoàng Đế nói: "Hôm nay khí sắc của Hoàng tổ mẫu rất tốt."
Thái Hoàng Thái Hậu nói: "Uống nhiều thuốc bổ như vậy, sao sắc mặt có thể không tốt được? Với lại hôm nay có Tĩnh Xu đến, trong lòng ta rất vui!"
Hoàng Đế liền nói: "Hoàng Hậu có tâm."
Còn lại mấy người ở đây đều sửng sốt.
Tiết Tĩnh Xu càng kinh ngạc, không nhịn được mà quay đầu nhìn hắn.
Vẻ mặt Hoàng Đế thản nhiên, có lẽ cũng không cảm thấy lời nói của mình khiến cho người khác ngạc cỡ nào.
"Đúng đúng đúng!" Thái Hoàng Thái Hậu thật vui vẻ, "Xưng hô như vậy là đúng!"
Bà quay đầu nhìn về phía Tiết Tĩnh Xu: "Xưng hô của Xu nhi cũng nên sửa lại, luôn là thần nữ thần nữ, nghe quá xa lạ, nếu đã là người một nhà, xưng một tiếng "ta" thì đã sao?"
Tiết Tĩnh Xu quay đầu lại, nhẹ nhàng cung kính: "Vâng."
Thái Hoàng Thái Hậu tươi cười đầy mặt, lại giả vờ nghiêm mặt nói: "Hoàng Đế, ngươi hay ra lệnh sai khiến người ta như vậy, lão thái bà ta ở đây nói trước với ngươi, Xu nhi là cháu dâu của ta, ta vô cùng vừa lòng với nàng. Chờ đầu xuân nàng chính thức vào cung, không cho ngươi khi dễ nàng, có nghe hay không?"
Hoàng Đế ngoan ngoãn đồng ý, "Tôn nhi không dám."
Thái Hoàng Thái Hậu lại nói: "Xu nhi ngươi đừng lo lắng, nếu sau này Hoàng Đế có khi dễ ngươi, cứ đến tìm ta, Hoàng tổ mẫu sẽ làm chủ cho ngươi."
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Dạ...... Hoàng tổ mẫu."
"Tốt tốt tốt......" Thái Hoàng Thái Hậu cười đến trong mắt hiện lên sóng nước, bà lau khóe mắt, thở dài một tiếng, "Chỉ cần các ngươi sống tốt, ta đã an tâm rồi......"
Xảo ma ma tiến lên tiếp nhận chén thuốc trong tay Tiết Tĩnh Xu, nói: "Ta thấy ngài an tâm quá sớm rồi, còn phải đốc thúc Bệ hạ và nương nương sinh mấy tiểu hoàng tử tiểu công chúa bồi ngài chơi nữa mà."
"Đúng vậy," Thái Hoàng Thái Hậu lại có tinh thần, ngồi dậy lôi kéo tay Tiết Tĩnh Xu, hết nhìn trái lại nhìn phải nàng, "Xu nhi của chúng ta có dung mạo xinh đẹp như vậy, ít nhất phải sinh một đôi tiểu công chúa lớn lên giống ngươi, như vậy mới không lãng phí."
Nàng lại quay đầu nhìn về phía Hoàng Đế, mang theo vài phần ghét bỏ nói: "Hoàng Thượng như vậy, liền tùy tiện sinh cho hắn vài tiểu hoàng tử giống hắn đi."
Hoàng Đế cũng không để ý bị trưởng bối trêu chọc, khóe miệng cong lên rất khó nhận thấy.
------------------------------
∆ Chú thích:
Sản phẩmlàmtừ len hoa nhung (Cashmere)