-
Chương 46
Edit: Tử Lam
Beta: TiểuPi
Ngày kế, Tiết Tĩnh Xu đi Trường Nhạc Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu như bình thường, giữ nàng ở lại nói chuyện.
Hai người bàn luận kinh Phật trong chốc lát, Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên chuyển đề tài, hỏi: "Tối hôm qua Hoàng Thượng ở lại Tê Phượng Cung?"
Tiết Tĩnh Xu trong lòng căng thẳng, gật đầu liền đứng dậy hành lễ, nói: "Là Hoàng Thượng thông cảm thân thể của thần nữ lạnh, sợ thần thiếp buổi tối ngủ không được, cho nên mới vi phạm quy củ. Xin Hoàng tổ mẫu không cần trách cứ Bệ hạ, là thần thiếp không phải."
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng trong chốc lát, cười nói: "Hài tử ngốc, con cho rằng ta muốn trách con? Cái này vốn cũng không là đại sự gì, nhóm quan lại đó muốn nói thì cứ để cho bọn hắn nói đi. Hoàng Đế cả ngày trăm công ngàn việc, vì Đại Diễn, vì giang sơn, một khắc cũng không được thả lỏng, ở hậu cung cho hắn tùy tính một chút thì có sao? Nếu lúc nào cũng muốn kéo căng hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày tan vỡ.
Huống hồ ta biết, con xưa nay rất biết quy củ, nếu không phải Hoàng Đế khăng khăng kiên trì, sao con có thể tùy ý hắn? Ngồi xuống đi, không cần phải khẩn trương như thế."
Tiết Tĩnh Xu hơi hơi thả lỏng, chậm rãi ngồi trở lại.
Thái Hoàng Thái Hậu lại nói: "Nhìn con bảo vệ Hoàng Đế như vậy, ta thật cao hứng. Phu thê hai người là phải như vậy, ngươi che chở ta, ta che chở ngươi, trong mắt trong tân đều là đối phương, bộ dáng này ngày qua ngày mới có thể bình yên trôi qua.
Nhưng mà, con cũng không thể cái gì cũng theo ý Hoàng Đế. Có đôi khi, nếu hắn đề ra cái yêu cầu gì không hợp lý, con phải khuyên nhủ hắn. Chức trách của Hoàng Hậu không thể so với phi tử! Những phi tử đó chỉ một lòng muốn lấy được sự sủng ái của Hoàng Đế, sau đó sinh một vài Hoàng Tử, cả đời sẽ vô lo. Nhưng con là Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, là thiên hạ chi mẫu, phải làm tấm gương tốt cho người trong thiên hạ."
Tiết Tĩnh Xu trịnh trọng gật đầu: "Vâng, con sẽ nghe theo sự dạy dỗ của Hoàng tổ mẫu."
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng một cái, nắm lấy tay nàng vỗ nhẹ, nói: "Chuyện Nghênh Xuân yến ngày ấy, ta đều đã biết. Đán tiểu bối Tiết gia chúng ta, thật sự là không có được mấy người nam nhi có thực tài. Ngay cả những nữ nhi đó, ngoại trừ con, những người khác ta cũng thấy chướng mắt.
Tiết Tĩnh Viện của Đại phòng kia, ta nhìn quá ngả ngớn, qua ít ngày nữa ta cho hắn (Đại lão gia) một cái chỉ hôn, tìm một gia đình tốt gả đi, đỡ phải làm gia trạch không an bình.
Còn có thân muội của con, xưa nay ta nghe nói nàng tính tình kiêu căng bất kham. Nhưng qua lần cung yến này, thấy nàng không nói lời nào, tựa hồ cũng là đứa bé ngoan ngoãn an tĩnh, chỉ là không biết lí do gì mà thanh danh trước kia lại truyền đi không tốt như vậy."
Tiết Tĩnh Xu khẽ cười nói: "Hoàng tổ mẫu không biết, muội muội kia của thần thiếp cũng coi như là ngoan ngoãn, nhưng còn an tĩnh thì lại không, cũng chỉ là diễn kịch lừa gạt người thôi."
Thái Hoàng Thái Hậu tựa hồ có vài tia hứng thú: "Hả? Cô nương này thoạt nhìn rất thích con, ta nhìn tuổi nàng cũng không còn nhỏ, nếu con muốn tìm giúp nàng một cái hôn sự cũng được."
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, nói: "Hôn nhân đại sự đương nhiên là do cha mẹ làm chủ, làm tỷ tỷ như thần thiếp không đến lượt con nói chuyện."
Thái Hoàng Thái Hậu làm sao không biết, nàng đây là sợ chính mình nhúng tay vào, sẽ khiến người Tiết gia lại sinh ra cái vọng tưởng gì đó.
Trong lòng bà khe khẽ thở dài, nhịn không được nghĩ, nếu nhóm nam đinh Tiết gia có khí độ như Hoàng Hậu vậy, bà cũng không cần lo lắng tiền đồ sau này của nhà mẹ đẻ.
Bà thở dài: "Con làm rất tốt, sau này cứ như vậy đi. Tuy rằng nói chúng ta ngồi vị trí cao như vậy, nếu muốn cho nhà mẹ đẻ ích lợi nào đó, Hoàng Thượng cũng sẽ không nói cái gì. Nhưng mà Tiết gia thật sự đang không có nam nhi chống đỡ lên, nếu nâng bọn họ lên quá cao, chỉ sợ sẽ rơi càng nặng. Không bằng khiến cho bọn họ giống như hiện tại, đứng trên mặt đất, tuy nói không thể phong cảnh vô hạn như trước kia, nhưng bọn họ cũng sẽ không thiếu vinh hoa phú quý.
Nếu bọn họ an phận ngay từ bây giờ, vậy cũng có thể an an ổn ổn vượt qua cả đời. Nếu bọn họ không an phận, con ở trước mặt Hoàng Đế khuyên nhủ, biếm làm thứ dân cũng được hay đuổi ra khỏi kinh đi cũng tốt, tốt xấu gì cũng lưu lại một mạng cho bọn họ.
Tiết Tĩnh Xu lại gật đầu: " Thần thiếp đều nhớ kỹ, hoàng tổ mẫu yên tâm."
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng, thương tiếc nói: "Đứa trẻ ngoan, đến lúc đó phải làm khó con rồi. Nữ nhân như chúng ta thật khó, nếu thiên vị giúp đỡ nhà mẹ đẻ một chút, vô số mắt nhìn chằm chằm, liền nói chúng ta lấy việc công làm việc tư. Nếu một chút nhân tình cũng không nói, lại có người nói chúng ta vong ân phụ nghĩa."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Người khác nói, thần thiếp đều không thèm để ý. Hoàng tổ mẫu, chúng ta không thẹn với lương tâm của mình là được."
Thái Hoàng Thái Hậu vui mừng cười nói: "Hay, hay cho câu không thẹn với lương tâm."
*
Qua mấy ngày, nguyệt sự của Tiết Tĩnh Xu cuối cùng cũng hết.
Hiện tại là buổi sáng, trước khi Hoàng Đế thượng triều hai người sẽ cùng nhau dùng canh.
Hoàng Đế đột nhiên hỏi: "Hôm nay thân thể Hoàng Hậu có phải đã khỏi hẳn rồi không?"
Hắn vẫn luôn chấp nhất nhận định, nguyệt sự của nữ tử chính là trên người có vết thương, bởi vậy lúc này mới dùng hai chữ "khỏi hẳn".
Tiết Tĩnh Xu không ngờ nguyệt sự của mình mới qua đi, hắn liền hỏi. Cũng không biết có phải hắn bẻ đầu ngón tay đếm không?
Nàng gật đầu, nói: "Vâng, đã hết."
Hoàng Đế không nói cái gì nữa, cho đến khi hắn chuẩn bị đi thượng triều, trước lúc ra cửa quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu nói: "Hoàng hậu nhớ rõ tối nay phải chờ ta."
Dứt lời, cũng không đợi Tiết Tĩnh Xu lấy lại tinh thần, mang theo nội giám bước đi.
Vành tai Tiết Tĩnh Xu ửng hồng, cảm thấy những lời này của hắn mang theo thâm ý.
Sau bữa ơm trưa hôm nay, bữa tối Hoàng Đế cũng không lại đây.
Tiết Tĩnh Xu một mình dùng xong bữa tối, ở trong cung đi dạo vài vòng cho tiêu thực, liền vào thiên điện tắm gội.
Nhiều ngày nay vì trên người bất tiện, nàng chỉ dùng khăn vải ướt lau mình là xong. Tuy nói thời tiết không còn nóng, có thể đếm được ngày chưa đụng nước, cũng làm người cảm thấy không đủ thoải mái.
Trong bồn tắm đã sớm đầy nước ấm, mấy ngày nay hoa trong Ngự Hoa Viên đã nở, các cung nữ hái những đóa hoa nở đẹp nhất tách cánh hoa bỏ vào trong bể tắm.
Một hồ nước ấm này, nước ấm tỏa nhiệt cùng hương thơm.
Tiết Tĩnh Xu cởi xiêm y vịn tay cung nữ, chậm rãi bước vào bể tắm. Lúc sau xua xua tay, bảo các nàng đều lui ra nghỉ ngơi, không cần ở lại hầu hạ.
Nước nóng ấm áp bao vây lấy toàn thân, làm người vừa thoải mái vừa thích ý. Nàng liền dựa vào cạnh hồ, chậm rãi ngâm nước, thậm chí có chút buồn ngủ.
Nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên nghe được thanh âm của Hoàng Đế ở ngoại điện truyền vào.
Nàng hơi mở mắt ra, còn chưa phản ứng lại, liền nghe được tiếng bước chân quen thuộc đi về phía bể tắm.
Tiết Tĩnh Xu lập tức tỉnh táo, đang muốn đứng dậy đi lấy khăn lau mình, lại thấy màn che hơi nị vén lên. Người tới đã vào được bên trong, nàng đành phải trốn vào trong nước, hai mắt trừng Hoàng Đế.
Hoàng Đế thản nhiên nói: "Ta cũng chưa tắm gội, vậy tắm cùng Hoàng Hậu đi."
Tiết Tĩnh Xu theo thành ao chậm rãi chuyển sang chỗ khác tránh xa chỗ Hoàng Đế, toàn bộ thân mình đều giấu ở dưới nước.
Hoàng Đế thoải mái hào phóng mà cởi áo và nới thắt lưng.
Nàng cũng cố gắng chống đỡ nhìn Hoàng Đế, nhưng thấy quần áo trên người hắn từng cái từng cái ít dần. Cuối cùng chịu không nổi, trên mặt hiện lên hai đám mây hồng.
Vì đưa lưng về phía Hoàng Đế, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn đi vào trong nước và thanh âm hắn vén nước đi đến.
Tiết Tĩnh Xu khẽ kéo căng thân mình, không có ý đồ né tránh, Hoàng Đế liền thuận thế ôm nàng vào trong lòng ngực.
Hai người thẳng thắn thành khẩn tương đối có nhiều lần, nhưng đó là đều ở trên giường, ở dưới ánh đèn tối tăm. Không giống hiện tại, ánh nến sáng như ban ngày, nước chậm rãi chảy quanh hai người, càng tăng thêm một tia kiều diễm.
Hoàng Đế cúi đầu ngửi ngửi người Tiết Tĩnh Xu, nói: "Trên người Hoàng Hậu thơm quá."
Tiết Tĩnh Xu không được tự nhiên nói: "Bệ hạ ngâm nước ở trong ao này một lát, cũng sẽ thơm như vậy."
Hoàng Đế nói: "Huân bao nào có tư vị tốt như Hoàng Hậu?"
Tiết Tĩnh Xu thấy hắn chỉ lo nói chuyện, thân mình còn chưa hoàn toàn ướt hết, liền cầm gáo ngọc múc nước đổ lên trên người hắn.
Nàng có lòng tốt giúp hắn tắm gội, người nọ lại không cảm kích. Một bàn tay không an phận sờ soạn trên người nàng, dừng lại một chỗ sờ một cái.
Tiết Tĩnh Xu bỗng nhiên bị hắn sờ cái eo mềm, cả người nhất thời run lên, vội tránh ra từ trong lòng ngực hắn, khẽ trừng mắt mắt hỏi: "Bệ hạ làm cái gì?"
Hoàng Đế vuốt cằm, nói: "Là ta sai, đã quên hoàng hậu sợ nhất là ngứa. Hoàng Hậu yên tâm, lần sau sẽ không như vậy."
Nói liền phải duỗi tay tiến lại trêu chọc nàng.
Tiết Tĩnh Xu sao còn dám tin tưởng hắn? Thấy hắn muốn lại đây, vội vén nước đi đến bên kia.
Hoàng Đế không nhanh không chậm mà đi theo sau.
Tiết Tĩnh Xu bị hắn dồn đến trong góc, thật sự không chỗ để trốn, đành phải mở to hai mắt ngấn nước cầu xin tha thứ.
Hoàng Đế nói: "Đừng sợ, ta sẽ không ăn nàng."
Tiết Tĩnh Xu không chỗ trốn, đành lại bị hắn kéo vào trong lòng ngực. Khẩn trương phòng bị, sợ Hoàng Đế lại cù nàng.
Hoàng Đế thấy nàng giống như con thỏ, hai lỗ tai dựng thẳng, liền cúi đầu ở bên tai nàng nhẹ nhàng cắn một chút, nói: "Hoàng hậu cũng thật đáng yêu."
Tiết Tĩnh Xu rụt rụt cổ, lại chậm rãi thả lỏng, nhẹ nhàng khước từ hắn: "Bệ hạ tắm gội trước đi."
"Trước?" Hoàng đế thủ sẵn chữ nàng: "Đó có phải là chuyện khác lát nữa cũng có thể không?"
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái, ngữ khí mang theo vài phần sẵn giọng: "Bệ hạ hà tất nói như vậy, ta có lần nào thật sự cự tuyệt ngài chưa?"
Hoàng Đế chậm rãi gật đầu: "Hoàng Hậu luôn luôn là tri kỷ. Rất hiểu ý ta."
Tiết Tĩnh Xu không để ý đến hắn, để gáo ngọc kia trở về, lại múc nước đổ lên trên người hắn. Trong lòng lại nghĩ, nếu nói nàng tri kỷ, lại nói rất hiểu ý hắn, nhưng tại sao lúc lăn lộn với nàng, càng ngày càng không thủ hạ lưu tình?
Một lần tắm hoa này tốn rất nhiều thời gian, chờ Hoàng Đế tắm xong, hai tay Tiết Tĩnh Xu đều bị ngâm nhăn.
Nàng buông gáo ngọc chuẩn bị đi lên.
Hoàng Đế bỗng nhiên ôm nàng từ sau lưng, nói: "Để ta ôm Hoàng Hậu lên."
Không biết có phải hắn ngâm trong nước ấm quá lâu hay không, nhiệt trên người tựa hồ ấm áp hơn so với ngày thường.
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàn dựa vào trên người hắn, lại lập tức lại cứng đờ. Bởi vì nàng cảm giác được, có vật gì đó nóng bỏng đâm vào người nàng.
Mà căn bản không cần suy nghĩ, nàng cũng biết vật kia là cái gì.
Hoàng Đế phảng phất không phát hiện biến hóa trên người của mình, ôm nàng bước lên bậc thang bể tắm, chậm rãi đi về phía trên.
Bởi vì động tác đi bộ kia, vật kia trên người hắn từng chút từng chút chọc lên mông Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu bị hắn "đâm" đến mặt sắp nhỏ ra máu, chỉ cắn môi không ra tiếng.
Hoàng Đế đặt nàng lên giường nệm bên cạnh hồ, chính mình cũng leo lên, chống ở phía trên nàng, hình như có chút buồn rầu nói: "Phải xin Hoàng Hậu giúp ta một chút, bộ dạng này nếu để cho người ta thấy, sẽ bị người chê cười."
Ai dám chê cười người? Huống hồ, người còn sợ người khác chê cười sao?
Còn không phải lại là một thủ đoạn dụ dỗ nàng sao?
Nhưng cho dù biết rõ đây là thủ đoạn của Hoàng Đế, Tiết Tĩnh Xu vẫn nhắm mắt lại, run run mà vươn tay cánh tay, vòng lấy cổ hắn.
-----------------------------
TiểuPi: làmtatưởngsẽcómộtmàn "uyênươnghíthủy" đặc sắc chớ, aingờhaingườilạiđổiđịađiểm. Thật là.... tặc lưỡi tiếc nuối ≧o≦