Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
- Vẫn là thế huynh cao minh, chiêu này một khi đã sử dụng thì thắng dễ như bỡn. Cho dù triều đình có điều tra thì cũng chỉ có thể trách là lần này mãnh thú quá kinh hoảng, sẽ không tra đến chúng ta.
Cao Vi lập tức hiểu ý của Hứa Thuận, rất là tán thưởng.
- Lợi hại, quả nhiên không hổ là người cầm binh đi đánh giặc. Mưu kế sử dụng so với những người như chúng ta cao hơn nhiều!
Dương Bưu thua ở trong tay Phương Vân, thể diện mất hết. Hắn giờ phút này chỉ còn có ý niệm là muốn giết chết Phương Vân. Cho nên cũng cảm thấy mưu kế của Hứa Thuận này quá sắc bén.
- Bọn người này thật là hèn hạ, muốn lợi dụng đàn thú kinh sợ để đối phó chúng ta. Đệ đệ, may mà ngươi phát hiện kịp thời để chúng ta đến kịp. Nếu không, e rằng bọn kia sẽ được như ý.
Ở một khối đá đối diện cái động kia, Phương Lâm nghe được những lời Hứa Thuận nói, sau lưng liền cảm thấy mồ hôi chảy ra. Bọn người kia thật âm độc, Phương Lâm hắn mặc dù võ công cường đại, nhưng một khi bị thú triều bao vây lại có Hứa Thuận kiềm chế, cũng rất khó khăn thoát ra, Dưới tình huống này, hắn lo thân mình còn chưa xong, sao chiếu cố Phương Vân được nữa.
- Người bất nhân, ta bất nghĩa. Nếu như bọn họ đã muốn làm như vậy, chúng ta cũng không cần khách khí nữa. Đại ca, ta có một đề nghị.
Phương Vân lại tai của Phương Lâm, nhỏ giọng nói vài câu.
- Ừ, đệ đệ, cứ làm theo lời ngươi nói đi. Lấy đạo của người trả cho người thôi. Nếu bọn người kia đã muốn đưa chúng ta vào chỗ chết, vậy cũng không cần khách khí nữa!
Hai người rất nhanh lại đi ra, tới một chỗ rồi đeo cung tên lên.
Cấm quân hành động quả nhiên rất hữu hiệu, rất nhanh sau đó, Phương Vân, Phương lâm cảm giác thấy tuyết xung quanh chấn động không ngừng, từng cơn tuyết từ trên lá cây rơi xuống.
Rung động rất nhanh đã chuyển thành chấn động, từ những cơn gió lạnh trong núi sâu, mơ hồ có thể nghe thấy từng tiếng rống của các mãnh thú.
- Chính là hiện tại! Lập tức ném đồ trong tay tới trước động!
Hứa Thuận hét lớn, rồi dẫn đầu đem mớ máu thịt tươi ném vào trong động tối đen, tiếp đó bọn người Cao Vi cũng động thủ. Vì sợ không thành công, thậm chí Dương Bưu còn đem cả mấy con thỏ đang bị nhốt, xé rách gân cốt của bọn nó rồi quăng vào trong động,
Làm trong những thứ này, năm người lập tức núp sau một hòn đá lớn, chỉ lộ đầu ra, quan sát trước động.
Ầm ầm!
Hỏa Bạch Cốt Thú còn chưa đi ra thì thú triều ở chung quanh đã chạy tới trước. Một lượng lớn các loài thú xuất hiện trên đỉnh núi. Các loài như sư tử, hổ, báo, gấu, cự viên, song dực phi hổ, tử lân xuyên sơn giáp....đang điên tiết tạo thành thú triều tràn xuống phía nam. Rất nhiều cành cây lớn bị thú triều này va trạm, răng rắc gãy, toàn bộ bị chấn nát.
- Tên cấm quân kia lợi hại như vậy sao, ngay cả loài thú dưới đất cũng có thể bị kêu ra!
Nhìn thấy Tử Lân Xuyên Sơn Giáp, Phương Vân trong lòng bị chấn động.
- Đệ đệ, ngươi đừng thấy cao thủ Trận Pháp cấp chỉ là hơn với ngươi hai bậc. Những người này rất lợi hại. Nội lực chuyển động là có thể làm cho một khối nham thạch nát bấy không còn. Những dã thú này tuy hung mãnh, nhưng dưới nội lực của các cao thủ Trận Pháp cấp có thể trong nháy mắt đem dã thú luyện hóa, ngay cả xương cũng không còn!
Phương Lâm dường như nhìn thấu suy nghĩ của Phương Vân, giải thích. Giờ phút này thú triều đang chạy loạn, ồn ào vô cùng, cũng không cần lo lắng bị bọn người Hứa Thuận nghe được.
Rống!
Một âm thanh gầm gừ vang dội cắt đứt cuộc nói chuyện nhỏ của hai huynh đệ. Trong hang động đen nhánh, một con quái vật nửa thú nửa xương sọ từ trong khói lao ra, hơi nhảy lên, liền đã đứng trước động.
Con cự thú này cao hơn người rất nhiều, đụng tới đỉnh của động. Hai mắt to dài màu vàng, hai bên đỉnh đầu đều là màu trắng xóa không hề có một cọng lông. Nó có thân thể của sư tử nhưng bốn chân lại toàn là bạch cốt. Ở dưới bốn chân, có năm cái vuốt màu vàng rực, không tốn chút sức nào đã bắt dính vào bên trong nham thạch.
Răng rắc!
Miệng của Hỏa Bạch Cốt Thú chứa đầy máu thịt do bọn Hứa Thuận ném vào, trong cái mũi to không ngừng phì ra lửa. Lúc nó nuốt những đồ vật đó xuống, hai cái lỗ tai còn phì ra khói xanh nồng đậm. Cái miệng của Hỏa Bạch Cốt Thú này vô cùng lớn...mấy con sư tử, hổ, báo sau khi bị nó vồ liền bỏ vào trong miệng.
Mỗi khi nó nuốt vào một khối máu thịt, thì liền có một luồng máu chảy xuống ngay xương đùi của nó, sau đó lại biến thành một làn sương mù màu trắng phát ra,
Có máu thịt nuốt vào cũng không làm cho Hỏa Bạch Cốt Thú thỏa mãn, mà càng làm cho nó càng thêm đói bụng. Ăn xong đống máu thịt do đám Hứa Thuận ném vào, rất tự nhiên, ánh mắt của nó liền chuyển đến thú triều đang ào xuống cách đó không xa.
Hỏa Bạch Cốt Thú liền phát ra một tiếng gào thét, sau đó bốn chân dùng sức đạp một cái, lập tức như một tia chớp lao về phía đàn thú.
Băng!
Vào lúc này đây, có một mũi tên nhọn ở trên một gò tuyết cao phát xuống, mang theo một khí thế sắc bén bắn vào tảng đá to ngay cửa động. Mũi tên đó là do Phương Vân bắn.
Đột nhiên cảm thấy có kình phong ập vào mặt, Dương Bưu liền theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy có một mũi tên dài phá không đang bay đến. Ở ngay đầu mũi tên còn có một luồng khí xanh, rõ ràng là cương khí.
"Không tốt, có người mai phục!"
Dương Bưu quá sợ hãi, mũi tên này phát ra từ trên cao, nham thạch căn bản không có tác dụng chống đỡ. Cho nên hắn bắt buộc phải tránh, thân thể khẽ động, Dương Bưu nhanh như loài hổ báo, từ sau nham thạch nhảy ra.
Băng!
Dương Bưu vừa mới nhảy ra còn ở trên không trung thì một tiễn thứ hai gần như là cùng lúc cũng phát ra. Dương Bưu thân ở trên không trung, không có điểm tựa lực, chỉ có thể cương ngạnh chống đỡ.
Bịch!
Hai nắm tay bổ vào đầu mũi tên, rốt cuộc làm cho mũi tên bị chệch quỹ đạo, bay sượt qua bả vai của Dương Bưu. Mà Dương Bưu cũng bị ám kình của mũi tên làm cho lảo đảo một phen. Cùng lúc này, mũi tên thứ ba của Phương Vân đã bắn tới.
Băng!
Mũi tên dài xé trời, bắn thẳng vào bả vai của Dương Bưu. Dương Bưu nhất thời giận đến nỗi con mắt muốn nứt ra. Ba mũi tên phát ra, đã sớm làm bại lộ vị trí bắn. Dương Bưu liền nhìn lên phía đối diện, liền thấy Phương Vân đang nửa quỳ sau đống tuyết, giương cung lắm tên, đang chuẩn bị bắn ra mũi tên thứ tư.
- Phương Vân, ta muốn xé xác ngươi!
Dương Bưu gào thét một tiếng, ánh mắt đỏ lên rồi. Mấy tiễn này của Phương Vân, dụng tâm hiểm ác, rõ ràng là muốn đem mạng của hắn cho Hỏa Bạch Cốt Thú.
Hắn vốn định sắp bẫy làm hại Phương Vân. Không ngờ rằng, một đường tới đây lại bị Phương Vân, Phương Lâm theo ở phía sau, thiết kế mai phục lại.
Xoạt!
Tiễn cương phá vỡ cương khí hộ thể bên ngoài của Dương Bưu, đầu mũi tên trúng vào da thịt. Sâu đến nỗi có thể thấy xương lộ ra.
- Tiểu tạp chủng, ta nhất định phải giết ngươi!
Dương Bưu nghiến răng nghiến lợi nó, lòng bàn chân vừa mới chạm đất, Dương Bưu liền đạp một cái, đánh tới chỗ của Phương Vân. Hắn bị Phương Vân bắn ba mũi tên, kích nộ lửa giận trong lòng, muốn ỷ vào nhiều người đi thu thập Phương Vân.
- Ha ha, Dương Bưu, tốt hơn là ngươi nên nghĩ cách làm sao đối phó nó thì hơn!
Phương Vân từ trên cành cây nhảy xuống, ha ha cười một tiếng, sau đó chỉ vào Hỏa Bạch Cốt Thú mà nói.
- Thế tử, chạy mau a.
Một tiếng thét kinh hãi vang lên tai Dương Bưu, nhất thời làm lửa giận của hắn xuống ba phần. Dương Bưu quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Hỏa Bạch Cốt Thú đang ở ngoài hai mươi dặm, hai lỗ mũi phun khói ra, đang lao tới về phía mình. Mà ánh mắt của nó lại đang nhìn cánh tay chảy đầy máu tươi của mình, con mắt của nó cũng đỏ lên rồi.
- Không tốt!
Dương Bưu bị dọa sợ đến nỗi vong hồn xuất khiếu, cái gì sát niệm cũng biến mất, chỉ còn lại một chữ trốn. Lòng bàn chân đạp mạnh, nhằm về hướng nam mà chạy đi.
- Hứa thế huynh, mau ngăn chặn nó lại.
Lý Thần kêu lên, trong năm người này thì hắn là người tỉnh táo nhất.
Băng!
Chỉ thấy một mũi tên dài khoảng bốn thước phá không xuất hiện ngay trước mặt Hứa Thuận, ngăn cản Hứa Thuận lại.
- Phương Lâm.
Hứa Thuận giận dữ nhìn Phương Lâm thoáng nhảy từ tên cao xuống, biết rằng chính mình đã khinh thường hai huynh đệ Phương gia này rồi.
- Đại ca, chúng ta đi thôi.
Thấy mục đích đã đạt được, Phương Vân cũng không cùng bọn họ dây dưa nữa, Nói với đại ca Phương Lâm một tiếng, hai người nhanh chóng hướng về phía nam mà rút lui.
- A!
Ở nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm, Hỏa Bạch Cốt Thú rốt cuộc đã đuổi kịp Dương Bưu, cái miệng rộng hé ra, đã xé rách cánh tay đầy máu của Dương Bưu, Dương Bưu kêu thảm một tiếng, đau đớn đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, mà máu tươi trên bả vai lại chảy ra nhiều hơn.
- Mọi người lập tức lên ngựa, đuổi theo huynh đệ Phương gia. Bọn họ không mang theo ngựa, tuyệt đối chạy không xa!
Hứa Thuận hít sâu một hơi, thần trí rõ ràng rất nhiều. Nhanh chóng xuống liên tiếp ra lệnh, nhanh như tia chớp ào ra. Hứa Thuận này vừa động chân hỏa, lập tức cho thấy bản lãnh cao thủ Khí tràng cấp. Mấy động tác mau lẹ, nhanh như tia chớp vượt qua Hỏa Bạch Cốt thú. Một chưởng đã ấn vào trong bụng nó.
- Mở cho ta!
Khí tràng màu đen cuồn cuộn tuôn ra, thân thể khổng lồ Hỏa Bạch Cốt Thú không kịp đề phòng liền bị Hứa Thuận đẩy lăn ra ngoài. Hứa Thuận không ngừng chuyển động, liền bắt lấy Dương Bưu đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng ứa ra, nhanh chóng trở về.
Bịch!
Bàn tay vung ra liền đem Dương Bưu mất đi một cánh tay lên lưng ngựa, Hứa Thuận nhanh chóng phi thân lên lưng ngựa! Chát! Thúc vào bụng ngựa, Hứa Thuận như một tia chớp đuổi theo đám người Phương Vân, Phương Lâm.
Chát!
Cùng một thời gian, đám người Lý Thần, Cao Vi, Thái Phong cũng tìm được thiết kỵ của mình. Mới vừa rồi vì tránh làm kinh động tới Hỏa Bạch Cốt Thú nên năm người cũng để ở khá xa. Lúc này, phi thân lên lưng ngựa, ba người lập tức lấy ra cung tên trên lưng ngựa
- Phương Vân có thực lực kém nhất, mọi người cùng nhau bắn hắn!
Lý Thần dang chân ra, lập tức rút một mũi tên, sau đó thúc vào bụng ngựa, nhanh chóng đuổi theo. Thái Phong, Cao Vi cũng lắp tên vào, đuổi theo. Năm người bốn ngựa, nhằm về phía Phương Lâm, Phương Vân mà đuổi theo.
Nhìn thấy thú triều từ trên cao không ngừng đổ xuống, Phương Vân đột nhiên quát lớn một tiếng.
- Đại ca, đi theo ta!
Thân thể nhảy lên trời, trong hư không liền xuất hiện tiếng ngâm, Phương Vân lần nữa hóa thành Thanh Long, xông vào bầy thú, quanh quẩn liền rơi vào trên một đầu nai cường tráng, hai tay bắt lấy sừng của nó.
Ánh mắt Phương Lâm sáng lên, trong đầu liền tính toán. Liền bước vào bên trong bầy thú, trực tiếp đánh bay vài mãnh thú hung hãn, rồi bắt lấy một đầu Song Vĩ Vân Báo, bám chặt vào phần lưng của nó. Đầu Song Vĩ Vân Báo này tuy hung tàn, nhưng hơi thở của Phương Lâm lại áp chế nó, căn bản nó không dám có hành động khác gì.
- Hai tên tạp chủng!
Cao Vi, Thái Phong tức khí vô cùng, hai mũi tên liền bắn tới. Nhưng liền bị Phương Vân, Phương Lâm dễ dàng né tránh.
Rống!
Một tiếng thét to vang khắp trời, Hỏa Bạch Cốt Thú nhảu lên, liền từ dưới chân núi đã tới trên núi. Một kích toàn lực của Hứa Thuận lại không có làm bị thương nó chút nào. Ngược lại, máu từ Dương Bưu bị cụt tay chảy ra càng kích thích nó. Làm cho đầu Hỏa Bạch Cốt Thú này thêm đói bụng rồi.
Cao Vi lập tức hiểu ý của Hứa Thuận, rất là tán thưởng.
- Lợi hại, quả nhiên không hổ là người cầm binh đi đánh giặc. Mưu kế sử dụng so với những người như chúng ta cao hơn nhiều!
Dương Bưu thua ở trong tay Phương Vân, thể diện mất hết. Hắn giờ phút này chỉ còn có ý niệm là muốn giết chết Phương Vân. Cho nên cũng cảm thấy mưu kế của Hứa Thuận này quá sắc bén.
- Bọn người này thật là hèn hạ, muốn lợi dụng đàn thú kinh sợ để đối phó chúng ta. Đệ đệ, may mà ngươi phát hiện kịp thời để chúng ta đến kịp. Nếu không, e rằng bọn kia sẽ được như ý.
Ở một khối đá đối diện cái động kia, Phương Lâm nghe được những lời Hứa Thuận nói, sau lưng liền cảm thấy mồ hôi chảy ra. Bọn người kia thật âm độc, Phương Lâm hắn mặc dù võ công cường đại, nhưng một khi bị thú triều bao vây lại có Hứa Thuận kiềm chế, cũng rất khó khăn thoát ra, Dưới tình huống này, hắn lo thân mình còn chưa xong, sao chiếu cố Phương Vân được nữa.
- Người bất nhân, ta bất nghĩa. Nếu như bọn họ đã muốn làm như vậy, chúng ta cũng không cần khách khí nữa. Đại ca, ta có một đề nghị.
Phương Vân lại tai của Phương Lâm, nhỏ giọng nói vài câu.
- Ừ, đệ đệ, cứ làm theo lời ngươi nói đi. Lấy đạo của người trả cho người thôi. Nếu bọn người kia đã muốn đưa chúng ta vào chỗ chết, vậy cũng không cần khách khí nữa!
Hai người rất nhanh lại đi ra, tới một chỗ rồi đeo cung tên lên.
Cấm quân hành động quả nhiên rất hữu hiệu, rất nhanh sau đó, Phương Vân, Phương lâm cảm giác thấy tuyết xung quanh chấn động không ngừng, từng cơn tuyết từ trên lá cây rơi xuống.
Rung động rất nhanh đã chuyển thành chấn động, từ những cơn gió lạnh trong núi sâu, mơ hồ có thể nghe thấy từng tiếng rống của các mãnh thú.
- Chính là hiện tại! Lập tức ném đồ trong tay tới trước động!
Hứa Thuận hét lớn, rồi dẫn đầu đem mớ máu thịt tươi ném vào trong động tối đen, tiếp đó bọn người Cao Vi cũng động thủ. Vì sợ không thành công, thậm chí Dương Bưu còn đem cả mấy con thỏ đang bị nhốt, xé rách gân cốt của bọn nó rồi quăng vào trong động,
Làm trong những thứ này, năm người lập tức núp sau một hòn đá lớn, chỉ lộ đầu ra, quan sát trước động.
Ầm ầm!
Hỏa Bạch Cốt Thú còn chưa đi ra thì thú triều ở chung quanh đã chạy tới trước. Một lượng lớn các loài thú xuất hiện trên đỉnh núi. Các loài như sư tử, hổ, báo, gấu, cự viên, song dực phi hổ, tử lân xuyên sơn giáp....đang điên tiết tạo thành thú triều tràn xuống phía nam. Rất nhiều cành cây lớn bị thú triều này va trạm, răng rắc gãy, toàn bộ bị chấn nát.
- Tên cấm quân kia lợi hại như vậy sao, ngay cả loài thú dưới đất cũng có thể bị kêu ra!
Nhìn thấy Tử Lân Xuyên Sơn Giáp, Phương Vân trong lòng bị chấn động.
- Đệ đệ, ngươi đừng thấy cao thủ Trận Pháp cấp chỉ là hơn với ngươi hai bậc. Những người này rất lợi hại. Nội lực chuyển động là có thể làm cho một khối nham thạch nát bấy không còn. Những dã thú này tuy hung mãnh, nhưng dưới nội lực của các cao thủ Trận Pháp cấp có thể trong nháy mắt đem dã thú luyện hóa, ngay cả xương cũng không còn!
Phương Lâm dường như nhìn thấu suy nghĩ của Phương Vân, giải thích. Giờ phút này thú triều đang chạy loạn, ồn ào vô cùng, cũng không cần lo lắng bị bọn người Hứa Thuận nghe được.
Rống!
Một âm thanh gầm gừ vang dội cắt đứt cuộc nói chuyện nhỏ của hai huynh đệ. Trong hang động đen nhánh, một con quái vật nửa thú nửa xương sọ từ trong khói lao ra, hơi nhảy lên, liền đã đứng trước động.
Con cự thú này cao hơn người rất nhiều, đụng tới đỉnh của động. Hai mắt to dài màu vàng, hai bên đỉnh đầu đều là màu trắng xóa không hề có một cọng lông. Nó có thân thể của sư tử nhưng bốn chân lại toàn là bạch cốt. Ở dưới bốn chân, có năm cái vuốt màu vàng rực, không tốn chút sức nào đã bắt dính vào bên trong nham thạch.
Răng rắc!
Miệng của Hỏa Bạch Cốt Thú chứa đầy máu thịt do bọn Hứa Thuận ném vào, trong cái mũi to không ngừng phì ra lửa. Lúc nó nuốt những đồ vật đó xuống, hai cái lỗ tai còn phì ra khói xanh nồng đậm. Cái miệng của Hỏa Bạch Cốt Thú này vô cùng lớn...mấy con sư tử, hổ, báo sau khi bị nó vồ liền bỏ vào trong miệng.
Mỗi khi nó nuốt vào một khối máu thịt, thì liền có một luồng máu chảy xuống ngay xương đùi của nó, sau đó lại biến thành một làn sương mù màu trắng phát ra,
Có máu thịt nuốt vào cũng không làm cho Hỏa Bạch Cốt Thú thỏa mãn, mà càng làm cho nó càng thêm đói bụng. Ăn xong đống máu thịt do đám Hứa Thuận ném vào, rất tự nhiên, ánh mắt của nó liền chuyển đến thú triều đang ào xuống cách đó không xa.
Hỏa Bạch Cốt Thú liền phát ra một tiếng gào thét, sau đó bốn chân dùng sức đạp một cái, lập tức như một tia chớp lao về phía đàn thú.
Băng!
Vào lúc này đây, có một mũi tên nhọn ở trên một gò tuyết cao phát xuống, mang theo một khí thế sắc bén bắn vào tảng đá to ngay cửa động. Mũi tên đó là do Phương Vân bắn.
Đột nhiên cảm thấy có kình phong ập vào mặt, Dương Bưu liền theo bản năng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy có một mũi tên dài phá không đang bay đến. Ở ngay đầu mũi tên còn có một luồng khí xanh, rõ ràng là cương khí.
"Không tốt, có người mai phục!"
Dương Bưu quá sợ hãi, mũi tên này phát ra từ trên cao, nham thạch căn bản không có tác dụng chống đỡ. Cho nên hắn bắt buộc phải tránh, thân thể khẽ động, Dương Bưu nhanh như loài hổ báo, từ sau nham thạch nhảy ra.
Băng!
Dương Bưu vừa mới nhảy ra còn ở trên không trung thì một tiễn thứ hai gần như là cùng lúc cũng phát ra. Dương Bưu thân ở trên không trung, không có điểm tựa lực, chỉ có thể cương ngạnh chống đỡ.
Bịch!
Hai nắm tay bổ vào đầu mũi tên, rốt cuộc làm cho mũi tên bị chệch quỹ đạo, bay sượt qua bả vai của Dương Bưu. Mà Dương Bưu cũng bị ám kình của mũi tên làm cho lảo đảo một phen. Cùng lúc này, mũi tên thứ ba của Phương Vân đã bắn tới.
Băng!
Mũi tên dài xé trời, bắn thẳng vào bả vai của Dương Bưu. Dương Bưu nhất thời giận đến nỗi con mắt muốn nứt ra. Ba mũi tên phát ra, đã sớm làm bại lộ vị trí bắn. Dương Bưu liền nhìn lên phía đối diện, liền thấy Phương Vân đang nửa quỳ sau đống tuyết, giương cung lắm tên, đang chuẩn bị bắn ra mũi tên thứ tư.
- Phương Vân, ta muốn xé xác ngươi!
Dương Bưu gào thét một tiếng, ánh mắt đỏ lên rồi. Mấy tiễn này của Phương Vân, dụng tâm hiểm ác, rõ ràng là muốn đem mạng của hắn cho Hỏa Bạch Cốt Thú.
Hắn vốn định sắp bẫy làm hại Phương Vân. Không ngờ rằng, một đường tới đây lại bị Phương Vân, Phương Lâm theo ở phía sau, thiết kế mai phục lại.
Xoạt!
Tiễn cương phá vỡ cương khí hộ thể bên ngoài của Dương Bưu, đầu mũi tên trúng vào da thịt. Sâu đến nỗi có thể thấy xương lộ ra.
- Tiểu tạp chủng, ta nhất định phải giết ngươi!
Dương Bưu nghiến răng nghiến lợi nó, lòng bàn chân vừa mới chạm đất, Dương Bưu liền đạp một cái, đánh tới chỗ của Phương Vân. Hắn bị Phương Vân bắn ba mũi tên, kích nộ lửa giận trong lòng, muốn ỷ vào nhiều người đi thu thập Phương Vân.
- Ha ha, Dương Bưu, tốt hơn là ngươi nên nghĩ cách làm sao đối phó nó thì hơn!
Phương Vân từ trên cành cây nhảy xuống, ha ha cười một tiếng, sau đó chỉ vào Hỏa Bạch Cốt Thú mà nói.
- Thế tử, chạy mau a.
Một tiếng thét kinh hãi vang lên tai Dương Bưu, nhất thời làm lửa giận của hắn xuống ba phần. Dương Bưu quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Hỏa Bạch Cốt Thú đang ở ngoài hai mươi dặm, hai lỗ mũi phun khói ra, đang lao tới về phía mình. Mà ánh mắt của nó lại đang nhìn cánh tay chảy đầy máu tươi của mình, con mắt của nó cũng đỏ lên rồi.
- Không tốt!
Dương Bưu bị dọa sợ đến nỗi vong hồn xuất khiếu, cái gì sát niệm cũng biến mất, chỉ còn lại một chữ trốn. Lòng bàn chân đạp mạnh, nhằm về hướng nam mà chạy đi.
- Hứa thế huynh, mau ngăn chặn nó lại.
Lý Thần kêu lên, trong năm người này thì hắn là người tỉnh táo nhất.
Băng!
Chỉ thấy một mũi tên dài khoảng bốn thước phá không xuất hiện ngay trước mặt Hứa Thuận, ngăn cản Hứa Thuận lại.
- Phương Lâm.
Hứa Thuận giận dữ nhìn Phương Lâm thoáng nhảy từ tên cao xuống, biết rằng chính mình đã khinh thường hai huynh đệ Phương gia này rồi.
- Đại ca, chúng ta đi thôi.
Thấy mục đích đã đạt được, Phương Vân cũng không cùng bọn họ dây dưa nữa, Nói với đại ca Phương Lâm một tiếng, hai người nhanh chóng hướng về phía nam mà rút lui.
- A!
Ở nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm, Hỏa Bạch Cốt Thú rốt cuộc đã đuổi kịp Dương Bưu, cái miệng rộng hé ra, đã xé rách cánh tay đầy máu của Dương Bưu, Dương Bưu kêu thảm một tiếng, đau đớn đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, mà máu tươi trên bả vai lại chảy ra nhiều hơn.
- Mọi người lập tức lên ngựa, đuổi theo huynh đệ Phương gia. Bọn họ không mang theo ngựa, tuyệt đối chạy không xa!
Hứa Thuận hít sâu một hơi, thần trí rõ ràng rất nhiều. Nhanh chóng xuống liên tiếp ra lệnh, nhanh như tia chớp ào ra. Hứa Thuận này vừa động chân hỏa, lập tức cho thấy bản lãnh cao thủ Khí tràng cấp. Mấy động tác mau lẹ, nhanh như tia chớp vượt qua Hỏa Bạch Cốt thú. Một chưởng đã ấn vào trong bụng nó.
- Mở cho ta!
Khí tràng màu đen cuồn cuộn tuôn ra, thân thể khổng lồ Hỏa Bạch Cốt Thú không kịp đề phòng liền bị Hứa Thuận đẩy lăn ra ngoài. Hứa Thuận không ngừng chuyển động, liền bắt lấy Dương Bưu đau đến nỗi mồ hôi lạnh cũng ứa ra, nhanh chóng trở về.
Bịch!
Bàn tay vung ra liền đem Dương Bưu mất đi một cánh tay lên lưng ngựa, Hứa Thuận nhanh chóng phi thân lên lưng ngựa! Chát! Thúc vào bụng ngựa, Hứa Thuận như một tia chớp đuổi theo đám người Phương Vân, Phương Lâm.
Chát!
Cùng một thời gian, đám người Lý Thần, Cao Vi, Thái Phong cũng tìm được thiết kỵ của mình. Mới vừa rồi vì tránh làm kinh động tới Hỏa Bạch Cốt Thú nên năm người cũng để ở khá xa. Lúc này, phi thân lên lưng ngựa, ba người lập tức lấy ra cung tên trên lưng ngựa
- Phương Vân có thực lực kém nhất, mọi người cùng nhau bắn hắn!
Lý Thần dang chân ra, lập tức rút một mũi tên, sau đó thúc vào bụng ngựa, nhanh chóng đuổi theo. Thái Phong, Cao Vi cũng lắp tên vào, đuổi theo. Năm người bốn ngựa, nhằm về phía Phương Lâm, Phương Vân mà đuổi theo.
Nhìn thấy thú triều từ trên cao không ngừng đổ xuống, Phương Vân đột nhiên quát lớn một tiếng.
- Đại ca, đi theo ta!
Thân thể nhảy lên trời, trong hư không liền xuất hiện tiếng ngâm, Phương Vân lần nữa hóa thành Thanh Long, xông vào bầy thú, quanh quẩn liền rơi vào trên một đầu nai cường tráng, hai tay bắt lấy sừng của nó.
Ánh mắt Phương Lâm sáng lên, trong đầu liền tính toán. Liền bước vào bên trong bầy thú, trực tiếp đánh bay vài mãnh thú hung hãn, rồi bắt lấy một đầu Song Vĩ Vân Báo, bám chặt vào phần lưng của nó. Đầu Song Vĩ Vân Báo này tuy hung tàn, nhưng hơi thở của Phương Lâm lại áp chế nó, căn bản nó không dám có hành động khác gì.
- Hai tên tạp chủng!
Cao Vi, Thái Phong tức khí vô cùng, hai mũi tên liền bắn tới. Nhưng liền bị Phương Vân, Phương Lâm dễ dàng né tránh.
Rống!
Một tiếng thét to vang khắp trời, Hỏa Bạch Cốt Thú nhảu lên, liền từ dưới chân núi đã tới trên núi. Một kích toàn lực của Hứa Thuận lại không có làm bị thương nó chút nào. Ngược lại, máu từ Dương Bưu bị cụt tay chảy ra càng kích thích nó. Làm cho đầu Hỏa Bạch Cốt Thú này thêm đói bụng rồi.