Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Sáng hôm sau, sương mù che phủ thành Duy Dương, người trên phố ngày càng đông, xe cộ qua lại, các bá tánh người dân bắt đầu một ngày mưu sinh đầy bận rộn, đây là một buổi sáng tràn trề sức sống.
Trong phủ đệ của biệt giá Hoàng Phủ Cừ lại là một tình cảnh khác, Hoàng Phủ Cừ nổi trận lôi đình, đánh Tào chủ sự một bạt tay choáng váng tại chỗ, hắn ta như một con chim ưng bị đói mấy ngày, giận sôi sục nhìn tên thuộc hạ vô dụng trước mặt này, ánh mắt đầy giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ vô dụng ấy.
“Người đâu! Hắn đi đâu rồi?”
Tào chủ sự ôm lấy mặt, cúi gập đầu, miệng lắp bắp: “Chiều hôm qua hắn nói là hắn đã lấy được rồi, hẹn tôi đến Bách Hoa Lâu gặp hắn, giao thư cho tôi….nhưng tôi đợi hắn gần canh giờ vẫn không thấy hắn đến, tôi bèn đến nơi hắn ở, thì phát hiện phòng ốc bừa bộn, quần áo tiền bạc của hắn đều không còn….hắn, có lẽ hắn bỏ trốn rồi.”
“Bỏ trốn à! Lấy năm ngàn lượng của ta bỏ trốn à?”
Hoàng Phủ Cừ tức đến mắt đỏ cả lên, có người dám nuốt trọn năm ngàn lượng của lão ta rồi bỏ trốn. Quả là đã ăn gan hùm mật gấu đây mà.
“Ngươi đi tìm chưa! Hắn có thể chạy đi đâu?”
Tiếng hét của Hoàng Phủ Cừ như muốn xé toạt cả nóc nhà, Tào chủ sự sợ đến nổi như là một con chuột bạch sắp bị đem ra thí nghiệm, cả người run bần bật, “ Tôi…tôi đi tìm rồi.”
“Vậy tìm được gì rồi, hắn ta đâu!”
“Tôi ra bến cảng……nghe nói tối hôm qua có một chiếc thuyền đi………Tề Châu.”
“Mẹ nó đồ ngu đần, cút!”
Hoàng Phủ Cừ tức đến dùng chân đá hắn văng ra, Tào chủ sự như được đại xá, bò lê bò càng ra ngoài, Hoàng Phủ Cừ ngồi bịch lên ghế, nộ khí trong người sôi sục, trong lòng ưu sầu cực độ, mất trắng năm ngàn lượng! Vốn dĩ hôm qua đã lấy được thư, nhưng tên khốn nạn ấy lại không lập tức đưa cho mình, cuối cùng xảy ra biến cố…..
Lão từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu ý thức được sự việc không hề đơn giản như vậy, nếu như đã có được thư trong tay, thì hắn sẽ không bỏ chạy, bản thân lão còn đồng ý với hắn là sau khi xong việc sẽ cho thêm ba ngàn lượng, trừ phi….là Tô Hàn Trinh đã ra tay.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có khả năng này, Hoàng Phủ Cừ nghi ngờ năm ngàn lượng giờ đang nằm trong tay Tô Hàn Trinh, ánh mắt nham hiểm của lão nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn hồi lâu, lão cắn răng, không được! Năm ngàn lượng ấy cho dù thế nào lão cũng phải lấy lại.
……….
Hôm nay Hoàng Phủ Duy Minh nhận được một tin vui bất ngờ, cái tên Dương Học Nghệ làm người ta chán ghét ấy từ chức bỏ đi rồi, cũng giống như là một căn nhà xí bên cạnh anh đột nhiên biến mất, làm cho anh rất vui vẻ thanh thản.
Duy Minh nhẹ nhàng ngồi xuống, việc hôm nay không nhiều, nha dịch có đưa đến vài văn thư hộ tịch của huyện Hoa Đình, muốn anh chép lại một phần để bảo lưu.
Anh ta vừa cầm bút lên, một tên nha dịch đứng trước cửa cười và nói: “Duy Minh, đại nhân có chuyện muốn gặp anh!”
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Hoàng Phủ Duy Minh đặt bút xuống, theo nha dịch đi, đi vào trong phòng làm việc của Thứ sử, chỉ nhìn thấy Tô Hàn Trinh đang chắp tay sau lưng đi lại trong phòng.
“ Duy Minh, cậu đến rồi à.”
Tô Hàn Trinh nhìn thấy anh, liền vội vẫy vẫy tay, “mau vào đây ngồi!”
Hoàng Phủ Duy Minh làm việc ở quận nha đã được vài hôm, hôm nay là lần đầu tiện cậu gặp được Tô Hàn Trinh, thái độ của ông rất là nhiệt tình, lấy ghế cho anh, lại tận tay rót trà cho anh, khiến Duy Minh cảm thấy được sủng ái mà sợ.
“Hai ngày trước ta bận quá nhiều việc, cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện của cậu.”
Tô Hàn Trinh ngồi xuống trước mặt cậu, cười tít mắt hỏi: “Sao rồi, ở đây làm việc chắc cũng thoải mái!”
Duy Minh trả lời với thái độ cung kính: ”Hồi bẩm sứ quân, học sinh rất thích nơi này!”
Tô Hàn Trinh gật gật đầu, “Dương Học Nghệ đã từ chức bỏ đi, ta tạm thời vẫn chưa tìm được mục liêu thích hợp, sau này cậu phải vất vả hơn rồi.”
“Học sinh nguyện vì gắng sức vì sứ quân.”
Tô Hàn Trinh im lặng một hồi, rồi chậm rãi nói: “Quận Đông Hải bao đời luôn là trọng địa thuế vụ của triều đình, triều đình còn có cách nói thế này ‘mười phần thuế vụ, ba phần lấy từ Đông Hải’, cho thấy thuế vụ ở Đông Hải rất quan trọng, mà Hộ Tào lại là hạt nhân của lục tào tư của quận nha Đông Hải, chức hộ Tào chủ sự đã để trống hai tháng nay, các vị đại nhân quận huyện đều cho rằng nên chọn người hiền tài mà tiến cử, ta cũng đồng ý với cách này, ta thấy mọi người đều có nhân tài tiến cử, ta thì đang nghĩ không biết hiền triết…..
Duy Minh vô cùng mừng rỡ, ý của Tô Thứ sử đã quá rõ ràng, chính là đang muốn tiến cử anh đảm nhiệm chức hộ Tào chủ sự, đây là việc mà anh lẫn cả gia tộc đều mơ tưởng đến, nói đến nói lui đều vì chuyện này, lúc này anh không từ chối nữa, khom mình xuống, “Học sinh xin nguyện nghe sứ quân sắp đặt!”
“Tốt! nếu như cậu đã có nguyện vọng này, vậy ta sẽ tiến cử cậu làm người ứng tuyển.”
Tô Hàn Trinh vô cùng cảm kích vỗ vỗ vai Duy Minh, “Cậu có một người huynh đệ rất được việc, nếu có khó khăn gì thì hãy tìm nó mà chia sẻ.”
Duy Minh ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ việc hôm nay có liên quan đến Vô Tấn?”
…….
Duy Minh đi khỏi, Tô Hàn Trinh nhìn theo bóng anh ta, trong lòng bất chợt nghĩ tới Vô Tấn, hai huynh đệ này một văn một võ, đều là những nhân tài xuất chúng, ông từng xem qua văn chương của Duy Minh, như có một khí thế hùng tài thao lược, mà ngôn từ lại hàm xúc, nhưng vẫn không kém phần sắc sảo, một phong cách trong hoa có kiếm, ông rất thích thú, còn đệ đệ Vô Tấn của cậu ta tuy chỉ mười bảy tuổi, nhưng làm việc rất lão luyện, không chút sơ hở, hoàn toàn khác xa với tuổi tác của nó, hai huynh đệ này nếu có thể trở thành thuộc hạ của mình, tất sẽ trở thành hai cánh tay đắc lực của mình.
Duy Minh có lẽ không có vấn về, hắn vẫn còn tương đối hướng tới con đường công danh, nhưng Vô Tấn thì không đoán chắc được, mọi hành động của nó, đều có một cảm giác rất thần bí, không biết rốt cuộc nó đang nghĩ gì?
Chính ngay trong lúc Tô Hàn Trinh đang suy tư, bên cạnh ông bỗng vang lên một giọng cười đầy chua chát chen ngang, “Ha ha! Chúc mừng Tô đại nhân có thêm một hiền tài.”
Tô Hàn Trinh vừa quay đầu lại, nụ cười trên mặt chợt biến mất, một ngọn lửa giận dữ từ trong lòng cháy lên, người đứng trước mặt ông không ngờ lại là Biệt giá Hoàng Phủ Cừ, không ngờ hắn vẫn còn mặt mũi đến gặp mình.
Tô Hàn Trinh không lộ chút cảm xúc, ông lạnh nhạt hỏi: “Thì ra là Biệt giá đại nhân, có chuyện gì sao?”
“Kì thực cũng chẳng có chuyện gì……”
Nụ cười của Hoàng Phủ Cừ có vẻ ngượng ngùng, đôi mắt cá vàng ấy như muốn tỏ ra một sự thành khẩn, nhưng cái lộ ra ấy lại là sự giả tạo .
“Ta cảm thấy giữa chúng ta hình như có sự hiểu lầm, ta muốn nói vài lời với Thứ sử đại nhân.”
Tô Hàn Trinh bất chợt cười nhạt, nếu như bức thư ấy bị ông lấy được, thì giữa họ không phải chỉ đơn giản là chuyện hiểu lầm.
Mặc dù rất căm ghét hạng người này, nhưng trước khi công sai lột mặt nạ của hắn, Tô Hàn Trinh vẫn sẽ giữ lễ tiết trên quan trường.
“Hoàng Phủ biệt giá, xin mời vào nhà ngồi!”
Hoàng Phủ Cừ thấy Tô Hàn Trinh không trở mặt với hắn, trong lòng hắn như có chút hi vọng, hắn chấp tay sau lưng cười ha ha bước vào Thứ sử phòng, và cũng không cần Tô Hàn Trinh khách sáo, bèn ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách, Tô Hàn Trinh kiềm chế sự phản cảm và lửa giận dữ trong lòng, lệnh cho nha dịch rót cho hắn tách trà, bản thân ông cũng ngồi xuống.
“ Biệt giá có chuyện gì không?”
Hoàng Phủ Cừ cẩn thận nhìn sắc mặt của Tô Hàn Trinh, thấy ông vẫn tỏ vẻ bình thản, trong lòng nghĩ thầm: ‘Chẳng lẽ Dương Học nghệ không lấy trộm thư của hắn? Nhưng lại không muốn trả lại mình tiền, cho nên mới bỏ trốn, rất có khả năng này, nếu như là vậy mà mình đòi tiền, thì cũng khó mở miệng, thôi đành, năm ngàn lượng bạc! Làm sao có thể bỏ đi như vậy được.’
Nghĩ đến đây, ông bèn mặt dày nói với Tô Hàn Trinh: “Chuyện là như vậy, có phải Tô đại nhân có người mục liêu tên là Dương Học Nghệ! Hắn có mượn của ta năm ngàn lượng bạc, ta nghe nói đêm qua hắn đã bỏ trốn, ta muốn hỏi Tô đại nhân, khoản nợ năm ngàn lượng này phải tính như thế nào?”
Đôi mắt của Tô Hàn Trinh bỗng trợn to, ông làm quan mười mấy năm nay, hạng tiểu nhân nào cũng gặp qua, nhưng vẫn chưa từng gặp qua hạng người vô sỉ như vậy, vẫn muốn lấy lại năm ngàn lượng bạc, ông ầm thầm lắc đầu, con người này sao lại được làm quan nhỉ? Lại còn là huyện công, phẩm hạnh của những tên vô lại ngoài đầu đường xó chợ còn cao hơn hắn nhiều.
“Biệt giá đại nhân, tôi chưa từng nghe qua việc này, nếu như Dương Học Nghệ mượn tiền của đại nhân không trả, vậy biệt giá lại nhân có thể đến nha huyện tố cáo hắn, có thể ra lệnh truy nã bắt hắn về qui án, còn về tổn thất của biệt giá đại nhân, ta đây cũng rất đồng cảm.
Nói xong, Tô Hàn Trinh bưng tách trà lên và nói: “Tiễn khách!”
……………
Vừa mới sáng sớm, Vô Tấn đi đến tiệm cầm đồ Tấn Phúc, theo kế hoạch hôm nay, ngũ thúc phải đi khắp nơi phát giấy mời, mời những người trong ngành và các nhân sĩ có tiếng đến tham dự buổi lễ khai trương. Do thời gian quá gấp rút, cho nên Vô Tấn định giúp một tay, thay ngũ thúc đi phát vài tấm giấy mời.
Hôm nay là mùng ba tháng năm, là lễ thần thụ dân gian của huyện Duy Dương, mỗi năm cứ đến ngày này, đều có vô số người dân tràn về cây thần thụ ở bên ngoài thành đông để khấu lạy, cầu xin thần cây bảo hộ bản thân gia đình hưng vượng, mà cầu Bát Tiên lại là con đường duy nhất để đến cửa đông, cho nên cầu Bát Tiên hôm nay người qua kẻ lại, đặc biệt náo nhiệt đông đúc, người đi ra ngoài thành đều mang theo một tấm lòng thành khẩn, còn người từ ngoài thành về thì trên tay cầm một nhánh cây nhỏ, do ‘tài’ và ‘sài’ đồng âm (财: tài; 柴: sài (củi)), nên cầu cây thần chính là cầu tài.
Vô Tấn hơi do dự đi lên cầu Bát Tiên, lưu lượng người qua cầu hôm nay đông gấp bình thường hai ba lần, chen nhau mà đi, mà vùng này lại chỉ có một cây cầu, nghe nói là vì vị trí phong thủy gì đó, người dân địa phương quả thật là mê tín.
Cầu Bát Tiên là một cây cầu gỗ, đã có lịch sử hơn hai trăm năm, đã cũ lắm rồi, nhiều người chen chúc nhau trên ấy, cầu đã bắt đầu lắc lư, phát ra tiếng cọt kẹt, giống như có thể sập bất cứ lúc nào, rất nhiều người sợ đến kêu lên, “Đừng có lên cầu nữa, cầu sắp sập rồi!”
Càng có nhiều người trách móc: “Cây cầu này đã cũ rích như thế này rồi, trong huyện sao vẫn không chịu tu sửa nhì?”
“Nghe nói các thương nhân đã trình giấy lên huyện rồi, có lẽ là sắp tu sửa lại rồi.”
Vô Tấn đi ở phía cùng nhất, nắm lấy lan can từ từ di chuyển, trong lòng cậu cũng trách móc như họ, cây cầu quả thực sự đã quá cũ, chính vào lúc này, chỉ nghe bên ngoài thành vang lên một tiếng ‘Bong’ một ngọn lửa bay lên bầu trời, phát nổ ở gần cây thần, đây là lúc thần cây hiển linh, lúc này vô số người ở hai bên sông đều quí xuống hướng thần cây, cầu xin thần cây phù hộ phát tài.
Trên cầu cũng đầy hỗn loạn, vốn đã chen chúc nhau, cộng thêm nhiều người khấu đầu, sự cố bèn xảy ra ngay lúc này, chỉ ngay thấy một tiếng ‘soạt’ , một khúc lan can khá dài bị chen gãy, một cô gái trẻ ở gần lan can kêu lên và rơi xuống sông.
“ Có người rơi xuống nước rồi!”
Mọi người trên cầu vội kêu hét lên, nhất thời một cảnh hỗn loạn, sông Từ Đồng rộng sáu trượng, tuy chỉ là một con sông nhỏ, nhưng nước rất sâu, dòng nước ngầm lại chảy xiết, bấy giờ đang là cuối xuân, nước sông vẫn mát lạnh, cô gái dưới sông có vẻ như không biết bơi, đang vùng vẩy dưới nước, hét lớn ‘ cứu mạng! ‘ có vẻ như là sắp chìm rồi, buổi sáng mặt sông giăng sương, thoáng chốc cô gái rơi xuống nước đã bị sương khói che mất, không thấy bóng dáng đâu cả, cha mẹ cô sợ đến nỗi bắt đầu quì trên cầu kêu khóc.
Cũng vào lúc này, chỉ thấy một bóng đen nhảy xuống sông, đó là Vô Tấn, cách chỗ cô gái bị rơi xuống chỉ còn một chút, nhưng cậu ta thấy tình thế cô gái có vẻ nguy cấp, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, cởi giày và áo ngoài ra, nhảy lên lan can đi vài bước rồi nhảy xuống dưới sông.
“ Có người xuống cứu rồi!”
Ánh mắt của mọi người đếu đổ dồn về phía mặt sông, nhưng bị sương khói che lấp, không thấy bất cứ gì cả, càng có nhiều người đi tìm tre trúc và dây thừng, lúc này cô gái đã bị nước sông cuốn đi mười mấy thước, không còn thấy trên mặt nước nữa, Vô Tấn bơi rất giỏi, cậu ta lặn rất sâu, tốc độ rất nhanh.
Nước sông trong vắt, dưới nước ánh sáng mờ ảo, cậu nhanh chóng đã tìm được cô gái đang giãy giụa dưới làn nước, cậu đã bơi đến bên dưới cô gái trẻ, chỉ thấy chiếc đầm của cô xòe ra như chiếc ô ở dưới nước, còn người thì đang cố gắng giãy giụa trong nước, trồi lên hụp xuống, tuy có hơi khiếm nhã, nhưng Vô Tấn do muốn cứu người, cậu ta bèn từ phía dưới ôm lấy đôi chân của cô gái, dùng sức kéo cô gái lên , cô gái trong lòng vô cùng sợ hãi hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy có người đang cứu mình, cô bèn ôm chặt lấy cổ của Vô Tấn, ‘rạt’ sóng nước ồ ạt, Vô Tấn đã đưa cô gái rơi xuống nước lên mặt nước.
“ Trồi lên rồi!”
Có người đột nhiên thấy họ, lập tức hét lớn, trên bờ trên cầu bỗng vang lên tiếng vỗ tay, vài người con trai đứng bên bờ đưa gậy tre ra, lớn tiếng gọi: “Bên này, mau bơi qua đây!”
Do đầm của cô gái quá rộng, che hết cả đầu của Vô Tấn, cậu khó khắn lắm mới kéo đầm ra khỏi đầu, lúc này mới hít thở một hơi dài, sau đó lại cố gắng kéo cô gái ở phía sau, sau đó trở tay kéo lại đầm cho cô gái, nói lớn với cô: “Cô hãy ôm chặt lấy cổ tôi!”
Thần trí của cô gái cũng từ từ hồi phục, cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ của Vô tấn, toàn thân bất lực dựa vào lưng cậu ta, không ngừng nhỏ nhẹ nói lời cảm ơn: “đa tạ ân công! Đa tạ ân công đã cứu nô gia!”
Vô Tấn cố gắng bơi về phía bờ, sau đó cậu nhanh chóng nắm lấy một cây sào, mượn sức của cây sào cõng cô gái leo lên bờ, tiếng hoan hô vang dội hai bên bờ sông Tử Đồng.
Bố mẹ cô gái chạy đến ôm lấy con vào lòng, “con gái của ta! Con không sao chứ!”
Cô gái trẻ vừa khóc vừa nói: “Nếu không có ân công tương cứu, nữ nhi đã mạng vong hoàng tuyền rồi, ân công ở đâu? Nữ nhi nhất định phải bái tạ người!”
Bố mẹ cô lúc này mới chợt nhớ đến, nhìn xung quanh, đã không thấy Vô Tấn đâu cả, có người hét lớn: “Ân công của các người đã đi rồi!”
Ân công đã đi rồi, họ chỉ biết dập đầu về hướng Vô Tấn đã đi, trong lòng niệm một ngàn câu bồ tát phù hộ cho ân công.
Sự việc té sông tại lễ thụ thần cuối cùng cũng đã gây sự chú ý của huyện nha với cầu Bát Tiên, ba ngày sau, huyện lệnh Trương Dung đích thân đến cầu Bát Tiên thị sát, nhưng kết quả lại làm cho người khác đau lòng, Trương Dung chỉ lệnh cho người thay khúc lan can bị gãy, ông ta cho rằng cầu Bát Tiên vẫn có thể dùng được năm năm nữa, tiền bạc của huyện nha đang thiếu thốn, tạm thời không tu sửa công trình trong thời hạn nhiệm kì của ông.
Trong phủ đệ của biệt giá Hoàng Phủ Cừ lại là một tình cảnh khác, Hoàng Phủ Cừ nổi trận lôi đình, đánh Tào chủ sự một bạt tay choáng váng tại chỗ, hắn ta như một con chim ưng bị đói mấy ngày, giận sôi sục nhìn tên thuộc hạ vô dụng trước mặt này, ánh mắt đầy giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ vô dụng ấy.
“Người đâu! Hắn đi đâu rồi?”
Tào chủ sự ôm lấy mặt, cúi gập đầu, miệng lắp bắp: “Chiều hôm qua hắn nói là hắn đã lấy được rồi, hẹn tôi đến Bách Hoa Lâu gặp hắn, giao thư cho tôi….nhưng tôi đợi hắn gần canh giờ vẫn không thấy hắn đến, tôi bèn đến nơi hắn ở, thì phát hiện phòng ốc bừa bộn, quần áo tiền bạc của hắn đều không còn….hắn, có lẽ hắn bỏ trốn rồi.”
“Bỏ trốn à! Lấy năm ngàn lượng của ta bỏ trốn à?”
Hoàng Phủ Cừ tức đến mắt đỏ cả lên, có người dám nuốt trọn năm ngàn lượng của lão ta rồi bỏ trốn. Quả là đã ăn gan hùm mật gấu đây mà.
“Ngươi đi tìm chưa! Hắn có thể chạy đi đâu?”
Tiếng hét của Hoàng Phủ Cừ như muốn xé toạt cả nóc nhà, Tào chủ sự sợ đến nổi như là một con chuột bạch sắp bị đem ra thí nghiệm, cả người run bần bật, “ Tôi…tôi đi tìm rồi.”
“Vậy tìm được gì rồi, hắn ta đâu!”
“Tôi ra bến cảng……nghe nói tối hôm qua có một chiếc thuyền đi………Tề Châu.”
“Mẹ nó đồ ngu đần, cút!”
Hoàng Phủ Cừ tức đến dùng chân đá hắn văng ra, Tào chủ sự như được đại xá, bò lê bò càng ra ngoài, Hoàng Phủ Cừ ngồi bịch lên ghế, nộ khí trong người sôi sục, trong lòng ưu sầu cực độ, mất trắng năm ngàn lượng! Vốn dĩ hôm qua đã lấy được thư, nhưng tên khốn nạn ấy lại không lập tức đưa cho mình, cuối cùng xảy ra biến cố…..
Lão từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu ý thức được sự việc không hề đơn giản như vậy, nếu như đã có được thư trong tay, thì hắn sẽ không bỏ chạy, bản thân lão còn đồng ý với hắn là sau khi xong việc sẽ cho thêm ba ngàn lượng, trừ phi….là Tô Hàn Trinh đã ra tay.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có khả năng này, Hoàng Phủ Cừ nghi ngờ năm ngàn lượng giờ đang nằm trong tay Tô Hàn Trinh, ánh mắt nham hiểm của lão nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn hồi lâu, lão cắn răng, không được! Năm ngàn lượng ấy cho dù thế nào lão cũng phải lấy lại.
……….
Hôm nay Hoàng Phủ Duy Minh nhận được một tin vui bất ngờ, cái tên Dương Học Nghệ làm người ta chán ghét ấy từ chức bỏ đi rồi, cũng giống như là một căn nhà xí bên cạnh anh đột nhiên biến mất, làm cho anh rất vui vẻ thanh thản.
Duy Minh nhẹ nhàng ngồi xuống, việc hôm nay không nhiều, nha dịch có đưa đến vài văn thư hộ tịch của huyện Hoa Đình, muốn anh chép lại một phần để bảo lưu.
Anh ta vừa cầm bút lên, một tên nha dịch đứng trước cửa cười và nói: “Duy Minh, đại nhân có chuyện muốn gặp anh!”
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Hoàng Phủ Duy Minh đặt bút xuống, theo nha dịch đi, đi vào trong phòng làm việc của Thứ sử, chỉ nhìn thấy Tô Hàn Trinh đang chắp tay sau lưng đi lại trong phòng.
“ Duy Minh, cậu đến rồi à.”
Tô Hàn Trinh nhìn thấy anh, liền vội vẫy vẫy tay, “mau vào đây ngồi!”
Hoàng Phủ Duy Minh làm việc ở quận nha đã được vài hôm, hôm nay là lần đầu tiện cậu gặp được Tô Hàn Trinh, thái độ của ông rất là nhiệt tình, lấy ghế cho anh, lại tận tay rót trà cho anh, khiến Duy Minh cảm thấy được sủng ái mà sợ.
“Hai ngày trước ta bận quá nhiều việc, cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện của cậu.”
Tô Hàn Trinh ngồi xuống trước mặt cậu, cười tít mắt hỏi: “Sao rồi, ở đây làm việc chắc cũng thoải mái!”
Duy Minh trả lời với thái độ cung kính: ”Hồi bẩm sứ quân, học sinh rất thích nơi này!”
Tô Hàn Trinh gật gật đầu, “Dương Học Nghệ đã từ chức bỏ đi, ta tạm thời vẫn chưa tìm được mục liêu thích hợp, sau này cậu phải vất vả hơn rồi.”
“Học sinh nguyện vì gắng sức vì sứ quân.”
Tô Hàn Trinh im lặng một hồi, rồi chậm rãi nói: “Quận Đông Hải bao đời luôn là trọng địa thuế vụ của triều đình, triều đình còn có cách nói thế này ‘mười phần thuế vụ, ba phần lấy từ Đông Hải’, cho thấy thuế vụ ở Đông Hải rất quan trọng, mà Hộ Tào lại là hạt nhân của lục tào tư của quận nha Đông Hải, chức hộ Tào chủ sự đã để trống hai tháng nay, các vị đại nhân quận huyện đều cho rằng nên chọn người hiền tài mà tiến cử, ta cũng đồng ý với cách này, ta thấy mọi người đều có nhân tài tiến cử, ta thì đang nghĩ không biết hiền triết…..
Duy Minh vô cùng mừng rỡ, ý của Tô Thứ sử đã quá rõ ràng, chính là đang muốn tiến cử anh đảm nhiệm chức hộ Tào chủ sự, đây là việc mà anh lẫn cả gia tộc đều mơ tưởng đến, nói đến nói lui đều vì chuyện này, lúc này anh không từ chối nữa, khom mình xuống, “Học sinh xin nguyện nghe sứ quân sắp đặt!”
“Tốt! nếu như cậu đã có nguyện vọng này, vậy ta sẽ tiến cử cậu làm người ứng tuyển.”
Tô Hàn Trinh vô cùng cảm kích vỗ vỗ vai Duy Minh, “Cậu có một người huynh đệ rất được việc, nếu có khó khăn gì thì hãy tìm nó mà chia sẻ.”
Duy Minh ngơ ngác, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ việc hôm nay có liên quan đến Vô Tấn?”
…….
Duy Minh đi khỏi, Tô Hàn Trinh nhìn theo bóng anh ta, trong lòng bất chợt nghĩ tới Vô Tấn, hai huynh đệ này một văn một võ, đều là những nhân tài xuất chúng, ông từng xem qua văn chương của Duy Minh, như có một khí thế hùng tài thao lược, mà ngôn từ lại hàm xúc, nhưng vẫn không kém phần sắc sảo, một phong cách trong hoa có kiếm, ông rất thích thú, còn đệ đệ Vô Tấn của cậu ta tuy chỉ mười bảy tuổi, nhưng làm việc rất lão luyện, không chút sơ hở, hoàn toàn khác xa với tuổi tác của nó, hai huynh đệ này nếu có thể trở thành thuộc hạ của mình, tất sẽ trở thành hai cánh tay đắc lực của mình.
Duy Minh có lẽ không có vấn về, hắn vẫn còn tương đối hướng tới con đường công danh, nhưng Vô Tấn thì không đoán chắc được, mọi hành động của nó, đều có một cảm giác rất thần bí, không biết rốt cuộc nó đang nghĩ gì?
Chính ngay trong lúc Tô Hàn Trinh đang suy tư, bên cạnh ông bỗng vang lên một giọng cười đầy chua chát chen ngang, “Ha ha! Chúc mừng Tô đại nhân có thêm một hiền tài.”
Tô Hàn Trinh vừa quay đầu lại, nụ cười trên mặt chợt biến mất, một ngọn lửa giận dữ từ trong lòng cháy lên, người đứng trước mặt ông không ngờ lại là Biệt giá Hoàng Phủ Cừ, không ngờ hắn vẫn còn mặt mũi đến gặp mình.
Tô Hàn Trinh không lộ chút cảm xúc, ông lạnh nhạt hỏi: “Thì ra là Biệt giá đại nhân, có chuyện gì sao?”
“Kì thực cũng chẳng có chuyện gì……”
Nụ cười của Hoàng Phủ Cừ có vẻ ngượng ngùng, đôi mắt cá vàng ấy như muốn tỏ ra một sự thành khẩn, nhưng cái lộ ra ấy lại là sự giả tạo .
“Ta cảm thấy giữa chúng ta hình như có sự hiểu lầm, ta muốn nói vài lời với Thứ sử đại nhân.”
Tô Hàn Trinh bất chợt cười nhạt, nếu như bức thư ấy bị ông lấy được, thì giữa họ không phải chỉ đơn giản là chuyện hiểu lầm.
Mặc dù rất căm ghét hạng người này, nhưng trước khi công sai lột mặt nạ của hắn, Tô Hàn Trinh vẫn sẽ giữ lễ tiết trên quan trường.
“Hoàng Phủ biệt giá, xin mời vào nhà ngồi!”
Hoàng Phủ Cừ thấy Tô Hàn Trinh không trở mặt với hắn, trong lòng hắn như có chút hi vọng, hắn chấp tay sau lưng cười ha ha bước vào Thứ sử phòng, và cũng không cần Tô Hàn Trinh khách sáo, bèn ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách, Tô Hàn Trinh kiềm chế sự phản cảm và lửa giận dữ trong lòng, lệnh cho nha dịch rót cho hắn tách trà, bản thân ông cũng ngồi xuống.
“ Biệt giá có chuyện gì không?”
Hoàng Phủ Cừ cẩn thận nhìn sắc mặt của Tô Hàn Trinh, thấy ông vẫn tỏ vẻ bình thản, trong lòng nghĩ thầm: ‘Chẳng lẽ Dương Học nghệ không lấy trộm thư của hắn? Nhưng lại không muốn trả lại mình tiền, cho nên mới bỏ trốn, rất có khả năng này, nếu như là vậy mà mình đòi tiền, thì cũng khó mở miệng, thôi đành, năm ngàn lượng bạc! Làm sao có thể bỏ đi như vậy được.’
Nghĩ đến đây, ông bèn mặt dày nói với Tô Hàn Trinh: “Chuyện là như vậy, có phải Tô đại nhân có người mục liêu tên là Dương Học Nghệ! Hắn có mượn của ta năm ngàn lượng bạc, ta nghe nói đêm qua hắn đã bỏ trốn, ta muốn hỏi Tô đại nhân, khoản nợ năm ngàn lượng này phải tính như thế nào?”
Đôi mắt của Tô Hàn Trinh bỗng trợn to, ông làm quan mười mấy năm nay, hạng tiểu nhân nào cũng gặp qua, nhưng vẫn chưa từng gặp qua hạng người vô sỉ như vậy, vẫn muốn lấy lại năm ngàn lượng bạc, ông ầm thầm lắc đầu, con người này sao lại được làm quan nhỉ? Lại còn là huyện công, phẩm hạnh của những tên vô lại ngoài đầu đường xó chợ còn cao hơn hắn nhiều.
“Biệt giá đại nhân, tôi chưa từng nghe qua việc này, nếu như Dương Học Nghệ mượn tiền của đại nhân không trả, vậy biệt giá lại nhân có thể đến nha huyện tố cáo hắn, có thể ra lệnh truy nã bắt hắn về qui án, còn về tổn thất của biệt giá đại nhân, ta đây cũng rất đồng cảm.
Nói xong, Tô Hàn Trinh bưng tách trà lên và nói: “Tiễn khách!”
……………
Vừa mới sáng sớm, Vô Tấn đi đến tiệm cầm đồ Tấn Phúc, theo kế hoạch hôm nay, ngũ thúc phải đi khắp nơi phát giấy mời, mời những người trong ngành và các nhân sĩ có tiếng đến tham dự buổi lễ khai trương. Do thời gian quá gấp rút, cho nên Vô Tấn định giúp một tay, thay ngũ thúc đi phát vài tấm giấy mời.
Hôm nay là mùng ba tháng năm, là lễ thần thụ dân gian của huyện Duy Dương, mỗi năm cứ đến ngày này, đều có vô số người dân tràn về cây thần thụ ở bên ngoài thành đông để khấu lạy, cầu xin thần cây bảo hộ bản thân gia đình hưng vượng, mà cầu Bát Tiên lại là con đường duy nhất để đến cửa đông, cho nên cầu Bát Tiên hôm nay người qua kẻ lại, đặc biệt náo nhiệt đông đúc, người đi ra ngoài thành đều mang theo một tấm lòng thành khẩn, còn người từ ngoài thành về thì trên tay cầm một nhánh cây nhỏ, do ‘tài’ và ‘sài’ đồng âm (财: tài; 柴: sài (củi)), nên cầu cây thần chính là cầu tài.
Vô Tấn hơi do dự đi lên cầu Bát Tiên, lưu lượng người qua cầu hôm nay đông gấp bình thường hai ba lần, chen nhau mà đi, mà vùng này lại chỉ có một cây cầu, nghe nói là vì vị trí phong thủy gì đó, người dân địa phương quả thật là mê tín.
Cầu Bát Tiên là một cây cầu gỗ, đã có lịch sử hơn hai trăm năm, đã cũ lắm rồi, nhiều người chen chúc nhau trên ấy, cầu đã bắt đầu lắc lư, phát ra tiếng cọt kẹt, giống như có thể sập bất cứ lúc nào, rất nhiều người sợ đến kêu lên, “Đừng có lên cầu nữa, cầu sắp sập rồi!”
Càng có nhiều người trách móc: “Cây cầu này đã cũ rích như thế này rồi, trong huyện sao vẫn không chịu tu sửa nhì?”
“Nghe nói các thương nhân đã trình giấy lên huyện rồi, có lẽ là sắp tu sửa lại rồi.”
Vô Tấn đi ở phía cùng nhất, nắm lấy lan can từ từ di chuyển, trong lòng cậu cũng trách móc như họ, cây cầu quả thực sự đã quá cũ, chính vào lúc này, chỉ nghe bên ngoài thành vang lên một tiếng ‘Bong’ một ngọn lửa bay lên bầu trời, phát nổ ở gần cây thần, đây là lúc thần cây hiển linh, lúc này vô số người ở hai bên sông đều quí xuống hướng thần cây, cầu xin thần cây phù hộ phát tài.
Trên cầu cũng đầy hỗn loạn, vốn đã chen chúc nhau, cộng thêm nhiều người khấu đầu, sự cố bèn xảy ra ngay lúc này, chỉ ngay thấy một tiếng ‘soạt’ , một khúc lan can khá dài bị chen gãy, một cô gái trẻ ở gần lan can kêu lên và rơi xuống sông.
“ Có người rơi xuống nước rồi!”
Mọi người trên cầu vội kêu hét lên, nhất thời một cảnh hỗn loạn, sông Từ Đồng rộng sáu trượng, tuy chỉ là một con sông nhỏ, nhưng nước rất sâu, dòng nước ngầm lại chảy xiết, bấy giờ đang là cuối xuân, nước sông vẫn mát lạnh, cô gái dưới sông có vẻ như không biết bơi, đang vùng vẩy dưới nước, hét lớn ‘ cứu mạng! ‘ có vẻ như là sắp chìm rồi, buổi sáng mặt sông giăng sương, thoáng chốc cô gái rơi xuống nước đã bị sương khói che mất, không thấy bóng dáng đâu cả, cha mẹ cô sợ đến nỗi bắt đầu quì trên cầu kêu khóc.
Cũng vào lúc này, chỉ thấy một bóng đen nhảy xuống sông, đó là Vô Tấn, cách chỗ cô gái bị rơi xuống chỉ còn một chút, nhưng cậu ta thấy tình thế cô gái có vẻ nguy cấp, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, cởi giày và áo ngoài ra, nhảy lên lan can đi vài bước rồi nhảy xuống dưới sông.
“ Có người xuống cứu rồi!”
Ánh mắt của mọi người đếu đổ dồn về phía mặt sông, nhưng bị sương khói che lấp, không thấy bất cứ gì cả, càng có nhiều người đi tìm tre trúc và dây thừng, lúc này cô gái đã bị nước sông cuốn đi mười mấy thước, không còn thấy trên mặt nước nữa, Vô Tấn bơi rất giỏi, cậu ta lặn rất sâu, tốc độ rất nhanh.
Nước sông trong vắt, dưới nước ánh sáng mờ ảo, cậu nhanh chóng đã tìm được cô gái đang giãy giụa dưới làn nước, cậu đã bơi đến bên dưới cô gái trẻ, chỉ thấy chiếc đầm của cô xòe ra như chiếc ô ở dưới nước, còn người thì đang cố gắng giãy giụa trong nước, trồi lên hụp xuống, tuy có hơi khiếm nhã, nhưng Vô Tấn do muốn cứu người, cậu ta bèn từ phía dưới ôm lấy đôi chân của cô gái, dùng sức kéo cô gái lên , cô gái trong lòng vô cùng sợ hãi hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy có người đang cứu mình, cô bèn ôm chặt lấy cổ của Vô Tấn, ‘rạt’ sóng nước ồ ạt, Vô Tấn đã đưa cô gái rơi xuống nước lên mặt nước.
“ Trồi lên rồi!”
Có người đột nhiên thấy họ, lập tức hét lớn, trên bờ trên cầu bỗng vang lên tiếng vỗ tay, vài người con trai đứng bên bờ đưa gậy tre ra, lớn tiếng gọi: “Bên này, mau bơi qua đây!”
Do đầm của cô gái quá rộng, che hết cả đầu của Vô Tấn, cậu khó khắn lắm mới kéo đầm ra khỏi đầu, lúc này mới hít thở một hơi dài, sau đó lại cố gắng kéo cô gái ở phía sau, sau đó trở tay kéo lại đầm cho cô gái, nói lớn với cô: “Cô hãy ôm chặt lấy cổ tôi!”
Thần trí của cô gái cũng từ từ hồi phục, cô ngoan ngoãn ôm lấy cổ của Vô tấn, toàn thân bất lực dựa vào lưng cậu ta, không ngừng nhỏ nhẹ nói lời cảm ơn: “đa tạ ân công! Đa tạ ân công đã cứu nô gia!”
Vô Tấn cố gắng bơi về phía bờ, sau đó cậu nhanh chóng nắm lấy một cây sào, mượn sức của cây sào cõng cô gái leo lên bờ, tiếng hoan hô vang dội hai bên bờ sông Tử Đồng.
Bố mẹ cô gái chạy đến ôm lấy con vào lòng, “con gái của ta! Con không sao chứ!”
Cô gái trẻ vừa khóc vừa nói: “Nếu không có ân công tương cứu, nữ nhi đã mạng vong hoàng tuyền rồi, ân công ở đâu? Nữ nhi nhất định phải bái tạ người!”
Bố mẹ cô lúc này mới chợt nhớ đến, nhìn xung quanh, đã không thấy Vô Tấn đâu cả, có người hét lớn: “Ân công của các người đã đi rồi!”
Ân công đã đi rồi, họ chỉ biết dập đầu về hướng Vô Tấn đã đi, trong lòng niệm một ngàn câu bồ tát phù hộ cho ân công.
Sự việc té sông tại lễ thụ thần cuối cùng cũng đã gây sự chú ý của huyện nha với cầu Bát Tiên, ba ngày sau, huyện lệnh Trương Dung đích thân đến cầu Bát Tiên thị sát, nhưng kết quả lại làm cho người khác đau lòng, Trương Dung chỉ lệnh cho người thay khúc lan can bị gãy, ông ta cho rằng cầu Bát Tiên vẫn có thể dùng được năm năm nữa, tiền bạc của huyện nha đang thiếu thốn, tạm thời không tu sửa công trình trong thời hạn nhiệm kì của ông.