Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Tề Phượng Vũ đang cùng với một thương nhân mở tiệm châu báu của Sư Tử quốc, Sư Tử quốc chính là Xri Lan-ca trong thế giới của Vô Tấn, chủ nhân cửa hàng là một trung niên mập mạp chừng bốn mươi tuổi.
Hắn mở một cái hộp gấm kim cương ra trong hộp gmấ có hai mươi ô vương, trong ô vương đều là kim cương sáng chói mắt.
Hắn ân cần chào hỏi Tề Phượng Vũ:
- Cô nương, kim cương ở cửa hàng ta là đẹp nhất, cô nương xem đi, cô nương xinh đẹp ta sẽ cho cô nương giá rẻ.
Hắn nói xong nhìn chằm chằm vào bàn tay ngọc trắng của Tề Phượng Vũ, hi vọng bàn tay ngọc này có thể nhìn trúng kim cương của hắn mà mê muội mua đi.
Tề Phượng Vũ lấy một đôi khuyên tai, sau đó tìm một viên kim cương thích hợp, sau đó vô cùng hài lòng cười nói:
- Ta muốn viên kim cương này, ngươi bọc lại giúp ta.
Chủ tiệm ngây ngẩn cả người không hỏi giá mà đã mua rồi sao? Đây chính là kim cương đó, đây là lần đầu tiên hắn gặp tình cảnh như vậy, hắn cũng là người biết hàng, thấy đôi vòng tay bằng ngọc thủy phí của Tề Phượng Vũ ít nhất giá trị một vạn lượng bạc thì bọc cái viên kim cương lại rồi nó:
- Cô nương ba trăm lượng bạc.
Thực tế viên kim cương nhỏ này chỉ đáng giá một trăm lượng bạc, chủ tiệm chào giá gấp ba Tề Phượng Vũ mắt cũng không nháy, đây là phong cách của nàng gặp được đồ vật mà mình yêu thích thì chưa bao giờ mặc cả, hơn nữa chỉ là ba trăm lượng bạc, nàng mệnh cho nha hoàn tiếp nhận cái hộp gấm, rút ngân phiếu đưa cho hắn:
- Đây là ngân phiếu Tề Phúc, ngươi có thể đi nghiệm chứng.
Chủ tiệm nhận ngân phiếu, ngân phiếu của Tề Đại Phúc có chất giấy vô cùng đặc thù, trước ánh sáng mặt trời sẽ hiện ra vẻ màu bảy sắc sáng bóng như lưu ly, đây là vật chất bí mật của Tề gia, năm mươi năm vẫn chưa có người phá giải được, cho nên Tề phúc ngân phiếu xem là biết thật giả.
Mà Đông Lai ngân phiếu cùng với Bách Phú ngân phiếu không có kỹ thuật đặc thù này nhưng bọn họ có một uy hiếp, ai làm giả thì bị diệt tộc cho nên không có ai dám làm giả.
Ngân phiếu đương nhiên là thật, chủ tiệm ngây dại, hắn không ngờ rằng nữ tử mỹ mạo này lại sảng khoái như vậy, ba trăm lượng bạc nàng nháy mắt cũng không, trong lòng hắn thầm hối hân, tại sao vừa rồi không hét giá năm trăm lượng bạc.
Nữ tử chuẩn bị ly khai, ỗng chủ tiệm gọi theo:
- Cô nương ta còn có một viên kim cương quý giá nhất, cũng giống như ngọc xanh biển, đảm bảo cô nương yêu thích.
Tề Phượng Vũ nghe nói có kim cương lam sắc thì nàng cũng hứng thú không bước đi nữa mà cười nói:
- Được lấy ra cho ta xem.
Chủ tiệm vội vàng lấy từ trong tủ ra một cái hộp ngọc bích tinh mỹ, hắn cẩn thận mở từng tí ra, bên trong có một viên kim cương lam sắc, ánh lên từng luồng sáng rực rỡ.
Sắc mặt của Tề Phượng Vũ đột nhiên trầm xuống, không phải vì viên kim cương quý giá này mà bên cạnh của nàng đã xuất hiện nam tử chán ghét, hắn quả thực là âm hồn bất tán, nàng nhịn không được quay mặt lại nhìn hắn.
Vô Tấn tựa hồ như không biết nàng, khoanh tay đứng ở trên quầy hàng tò mò nhìn viên kim cương lam sắc kia, ngay cả chủ tiệm hiện tại cũng chán ghét hắn, hắn dùng một ánh mắt vô cùng khinh thị liếc nhìn Vô Tấn mà hừ một tiếng:
- Tiểu tử ngươi mua nổi sao?
Vô Tấn lắc đầu:
- Ta không mua nhưng ta sợ cô nương này gặp phải hắc điếm.
Tề Phượng Vũ nhịn không nổi nữa mà quay đầu quát lớn hắn:
- Da mặt của ngươi đến tột cùng là dày bao nhiêu?
Vô Tấn mờ mịt nhìn qua nàng, nháy mắt mấy cái:
- Cô nương ta biết cô sao?
Nha hoàn ở bên cạnh phì cười, Tề Phượng Vũ tức giận đá nàng ta một cước, xoay người định rời đi nhưng lại dừng lại, viên kim cương lam sắc kia nàng thật sự rất thích.
Tề Phượng Vũ kìm nén tức giận coi như không biết Vô Tấn mà nói với chủ tiệm:
- Viên kim cương này ta muốn bọc lại giúp ta.
Chủ tiệm trong lòng vui mừng, cuống quít đi tìm cái hộp nhưng Vô Tấn ở bên cạnh lại lắm miệng nói:
- Cô nương sao không hỏi giá cả vạn nhất không mang đủ tiền thì không phải xấu hổ sao?
Tề Phượng Vũ hừ một tiếng không thèm nhìn hắn nhưng nha hoàn bên cạnh cảm thấy Vô Tấn nói có đạo lý, đồ vật mắc như vậy sao không hỏi giá cả, nàng liền hỏi:
- Chủ tiệm viên kim cương này giá bao nhiêu tiền?
Kỳ thật Tề Phượng Vũ cũng muốn hỏi nhưng Vô Tấn đã nhắc nhở nàng nàng hờn dỗi không muốn hỏi, nhưng nha hoàn hỏi giúp nàng cũng thế.
Chủ tiệm hung dữ nhìn Vô Tấn chằm chằm mắt lộ hung quang, hắn cười chân thành nói với Tề Phượng Vũ:
- Không đắt không đắt, viên kim cương này ta chỉ bán sáu nghìn lượng, các điếm khác nhất định là tám nghìn lượng.
Bờ mi thanh tú của Tề Phượng Vũ khẽ nhíu lại nàng chỉ mang theo năm nghìn lượng ngân phiếu, đúng là không đủ nàng đương nhiên phải trả giá nhưng nếu trả giá tên hỗn đản này sẽ đắc ý, nàng không mua được rồi nhưng nàng quả thực yêu thích viên kim cương lam sắc này, nhất thời đành rơi vào thế khó xử.
Vô Tấn ở bên cạnh nở nụ cười:L
- Tề cô nương nếu không ta giúp cô nương trả giá, nhận mười lượng bạc tiền thuê, thế nào?
Tề Phượng Vũ trợn mắt nhìn hắn?
- Ngươi không phải không nhận thức ta sao?
Vô Tấn gãi đầu, bừng tỉnh đại ngộ:
- Ta nghĩ ra rồi hình như ở tiệm mì từng gặp cô nương.
Nha hoàn che miệng lại cố gắng kìm nén cười, Tề Phượng Vũ trong lòng vừa bực vừa buồn cười nàng nghiêm mặt nói:
- Ta không cần ngươi trả giá ta sẽ tự mình trả.
Nàng vừa định nói với chủ tiệm bốn nghìn lượng bạc nào ngờ Vô Tấn lắc đầu:
- Viên kim cương giả này tối đa chỉ bốn trăm lượng bạc, cô nương nếu như mua thì lỗ to rồi.
- Ngươi nói cái gì?
Tề Phượng Vũ giật mình nhìn qua hắn:
- Ngươi nói viên kim cương này là giả?
- Này.
Chủ tiệm kêu lên, gõ bàn hung dữ uy hiếp:
- Ngươi đừng bôi nhọ danh dự của ta, bổn điếm tuyệt không bán hàng giả, ngươi vu oan ta sẽ báo quan.
Lúc này hắn nói hán ngữ vô cùng lưu loát Vô Tấn không để ý tới hắn, thành khẩn nói với Tề Phượng Vũ:
- Thật ra đây là một viên bảo thành nhìn rất giống kim cương nhưng thật sự không phải kim cương nó là cáo thạch( zir-cô-ni-um) hơn nữa cũng không phải màu xanh biển mà là màu vàng nâu cô nương sau khi mua về để nhiều ngày màu xanh biển sẽ tự động mất đi.
Chủ tiệm biến sắc, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Ta không hiểu ngươi đang nói gì đây là một viên kim cương sáng bóng, chỉ có kim cương mới có, làm sao giả được.
Trong mắt của Tề Phượng Vũ nổi lên nghi ngờ nàng cầm lấy viên kim cương đặt lên tay mà xem xét, kim cương nàng cũng đã thấy qua nhiều, đây đúng là kim cương giả ở chỗ nào, nhưng mà nam tử nói thì thật khiến nàng mê hoặc.
Hắn mở một cái hộp gấm kim cương ra trong hộp gmấ có hai mươi ô vương, trong ô vương đều là kim cương sáng chói mắt.
Hắn ân cần chào hỏi Tề Phượng Vũ:
- Cô nương, kim cương ở cửa hàng ta là đẹp nhất, cô nương xem đi, cô nương xinh đẹp ta sẽ cho cô nương giá rẻ.
Hắn nói xong nhìn chằm chằm vào bàn tay ngọc trắng của Tề Phượng Vũ, hi vọng bàn tay ngọc này có thể nhìn trúng kim cương của hắn mà mê muội mua đi.
Tề Phượng Vũ lấy một đôi khuyên tai, sau đó tìm một viên kim cương thích hợp, sau đó vô cùng hài lòng cười nói:
- Ta muốn viên kim cương này, ngươi bọc lại giúp ta.
Chủ tiệm ngây ngẩn cả người không hỏi giá mà đã mua rồi sao? Đây chính là kim cương đó, đây là lần đầu tiên hắn gặp tình cảnh như vậy, hắn cũng là người biết hàng, thấy đôi vòng tay bằng ngọc thủy phí của Tề Phượng Vũ ít nhất giá trị một vạn lượng bạc thì bọc cái viên kim cương lại rồi nó:
- Cô nương ba trăm lượng bạc.
Thực tế viên kim cương nhỏ này chỉ đáng giá một trăm lượng bạc, chủ tiệm chào giá gấp ba Tề Phượng Vũ mắt cũng không nháy, đây là phong cách của nàng gặp được đồ vật mà mình yêu thích thì chưa bao giờ mặc cả, hơn nữa chỉ là ba trăm lượng bạc, nàng mệnh cho nha hoàn tiếp nhận cái hộp gấm, rút ngân phiếu đưa cho hắn:
- Đây là ngân phiếu Tề Phúc, ngươi có thể đi nghiệm chứng.
Chủ tiệm nhận ngân phiếu, ngân phiếu của Tề Đại Phúc có chất giấy vô cùng đặc thù, trước ánh sáng mặt trời sẽ hiện ra vẻ màu bảy sắc sáng bóng như lưu ly, đây là vật chất bí mật của Tề gia, năm mươi năm vẫn chưa có người phá giải được, cho nên Tề phúc ngân phiếu xem là biết thật giả.
Mà Đông Lai ngân phiếu cùng với Bách Phú ngân phiếu không có kỹ thuật đặc thù này nhưng bọn họ có một uy hiếp, ai làm giả thì bị diệt tộc cho nên không có ai dám làm giả.
Ngân phiếu đương nhiên là thật, chủ tiệm ngây dại, hắn không ngờ rằng nữ tử mỹ mạo này lại sảng khoái như vậy, ba trăm lượng bạc nàng nháy mắt cũng không, trong lòng hắn thầm hối hân, tại sao vừa rồi không hét giá năm trăm lượng bạc.
Nữ tử chuẩn bị ly khai, ỗng chủ tiệm gọi theo:
- Cô nương ta còn có một viên kim cương quý giá nhất, cũng giống như ngọc xanh biển, đảm bảo cô nương yêu thích.
Tề Phượng Vũ nghe nói có kim cương lam sắc thì nàng cũng hứng thú không bước đi nữa mà cười nói:
- Được lấy ra cho ta xem.
Chủ tiệm vội vàng lấy từ trong tủ ra một cái hộp ngọc bích tinh mỹ, hắn cẩn thận mở từng tí ra, bên trong có một viên kim cương lam sắc, ánh lên từng luồng sáng rực rỡ.
Sắc mặt của Tề Phượng Vũ đột nhiên trầm xuống, không phải vì viên kim cương quý giá này mà bên cạnh của nàng đã xuất hiện nam tử chán ghét, hắn quả thực là âm hồn bất tán, nàng nhịn không được quay mặt lại nhìn hắn.
Vô Tấn tựa hồ như không biết nàng, khoanh tay đứng ở trên quầy hàng tò mò nhìn viên kim cương lam sắc kia, ngay cả chủ tiệm hiện tại cũng chán ghét hắn, hắn dùng một ánh mắt vô cùng khinh thị liếc nhìn Vô Tấn mà hừ một tiếng:
- Tiểu tử ngươi mua nổi sao?
Vô Tấn lắc đầu:
- Ta không mua nhưng ta sợ cô nương này gặp phải hắc điếm.
Tề Phượng Vũ nhịn không nổi nữa mà quay đầu quát lớn hắn:
- Da mặt của ngươi đến tột cùng là dày bao nhiêu?
Vô Tấn mờ mịt nhìn qua nàng, nháy mắt mấy cái:
- Cô nương ta biết cô sao?
Nha hoàn ở bên cạnh phì cười, Tề Phượng Vũ tức giận đá nàng ta một cước, xoay người định rời đi nhưng lại dừng lại, viên kim cương lam sắc kia nàng thật sự rất thích.
Tề Phượng Vũ kìm nén tức giận coi như không biết Vô Tấn mà nói với chủ tiệm:
- Viên kim cương này ta muốn bọc lại giúp ta.
Chủ tiệm trong lòng vui mừng, cuống quít đi tìm cái hộp nhưng Vô Tấn ở bên cạnh lại lắm miệng nói:
- Cô nương sao không hỏi giá cả vạn nhất không mang đủ tiền thì không phải xấu hổ sao?
Tề Phượng Vũ hừ một tiếng không thèm nhìn hắn nhưng nha hoàn bên cạnh cảm thấy Vô Tấn nói có đạo lý, đồ vật mắc như vậy sao không hỏi giá cả, nàng liền hỏi:
- Chủ tiệm viên kim cương này giá bao nhiêu tiền?
Kỳ thật Tề Phượng Vũ cũng muốn hỏi nhưng Vô Tấn đã nhắc nhở nàng nàng hờn dỗi không muốn hỏi, nhưng nha hoàn hỏi giúp nàng cũng thế.
Chủ tiệm hung dữ nhìn Vô Tấn chằm chằm mắt lộ hung quang, hắn cười chân thành nói với Tề Phượng Vũ:
- Không đắt không đắt, viên kim cương này ta chỉ bán sáu nghìn lượng, các điếm khác nhất định là tám nghìn lượng.
Bờ mi thanh tú của Tề Phượng Vũ khẽ nhíu lại nàng chỉ mang theo năm nghìn lượng ngân phiếu, đúng là không đủ nàng đương nhiên phải trả giá nhưng nếu trả giá tên hỗn đản này sẽ đắc ý, nàng không mua được rồi nhưng nàng quả thực yêu thích viên kim cương lam sắc này, nhất thời đành rơi vào thế khó xử.
Vô Tấn ở bên cạnh nở nụ cười:L
- Tề cô nương nếu không ta giúp cô nương trả giá, nhận mười lượng bạc tiền thuê, thế nào?
Tề Phượng Vũ trợn mắt nhìn hắn?
- Ngươi không phải không nhận thức ta sao?
Vô Tấn gãi đầu, bừng tỉnh đại ngộ:
- Ta nghĩ ra rồi hình như ở tiệm mì từng gặp cô nương.
Nha hoàn che miệng lại cố gắng kìm nén cười, Tề Phượng Vũ trong lòng vừa bực vừa buồn cười nàng nghiêm mặt nói:
- Ta không cần ngươi trả giá ta sẽ tự mình trả.
Nàng vừa định nói với chủ tiệm bốn nghìn lượng bạc nào ngờ Vô Tấn lắc đầu:
- Viên kim cương giả này tối đa chỉ bốn trăm lượng bạc, cô nương nếu như mua thì lỗ to rồi.
- Ngươi nói cái gì?
Tề Phượng Vũ giật mình nhìn qua hắn:
- Ngươi nói viên kim cương này là giả?
- Này.
Chủ tiệm kêu lên, gõ bàn hung dữ uy hiếp:
- Ngươi đừng bôi nhọ danh dự của ta, bổn điếm tuyệt không bán hàng giả, ngươi vu oan ta sẽ báo quan.
Lúc này hắn nói hán ngữ vô cùng lưu loát Vô Tấn không để ý tới hắn, thành khẩn nói với Tề Phượng Vũ:
- Thật ra đây là một viên bảo thành nhìn rất giống kim cương nhưng thật sự không phải kim cương nó là cáo thạch( zir-cô-ni-um) hơn nữa cũng không phải màu xanh biển mà là màu vàng nâu cô nương sau khi mua về để nhiều ngày màu xanh biển sẽ tự động mất đi.
Chủ tiệm biến sắc, ánh mắt của hắn lộ ra vẻ sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Ta không hiểu ngươi đang nói gì đây là một viên kim cương sáng bóng, chỉ có kim cương mới có, làm sao giả được.
Trong mắt của Tề Phượng Vũ nổi lên nghi ngờ nàng cầm lấy viên kim cương đặt lên tay mà xem xét, kim cương nàng cũng đã thấy qua nhiều, đây đúng là kim cương giả ở chỗ nào, nhưng mà nam tử nói thì thật khiến nàng mê hoặc.