Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 643
Lúc này Ngu Hải Lan bước nhanh tới:
- Đại tỷ thời cơ đã tới chúng ta phải đi.
- Chúng ta đi thôi.
Tô Hạm hít sâu một hơi nói với mọi người;
- Đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta chuyển nhà mới đã.
Chúng nha hoàn túm tụm đưa chủ mẫu rời khỏi nơi ở, mọi người lên xe ngựa lúc này Lan Lăng quận vương phi cũng đi ra, cáo biệt các nàng:
- Cửu Thiên mọi người phải cẩn thân.
Mọi người lưu luyến chia tay, xe ngự từ từ khởi động tốc độ cũng không nhanh, từ từ hướng về phía hoàng cung mà chạy tới hơn nghìn tên thị vệ hộ vệ hai bên từ từ mà đi.
Đi được một đọa Phượng Vũ ai ôi, đau đớn cơ hồ khiến nàng ngất đi, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trán, tất cả mọi người đều sợ hãi mà đỡ lấy nàng.
- Phượng Vũ chuyện gì vậy?
- Bụng dưới đau lắm.
Tề Phượng Vũ đau đến nói cũng khó khăn.
Ngu Hải Lan liền hỏi:
- Đau như thế nào?
- Đau đau...
Tất cả mọi người đều minh bạch Tề Phượng Vũ chuyển đạ rồi Tô Hạm liền la lên:
- Mau mau gọi bà đỡ.
Hai bà đỡ ở phía sau xe, A Xảo nhảy xuống xe gọi:
- Vương bà Lý bà hai người mau tới đây.
Động tác của Kinh Nương nhanh chóng nàng vội vàng đem dạ minh châu phủ lên, trong xe lập tức tỏa sáng, mọi người lục tục xuống xe vài tên hoạn quan ở cửa cung nghe nói nhị nương sắp sinh thì hoảng sợ vội vàng bưng nước nóng tới.
Sau nửa canh giờ, ở bên cạnh thành lâu cũng truyền ra tiếng hài nhi khóc nỉ non.
Bà đỡ liên tục báo tin vui:
- Chúc mừng vương phi là một nam hài.
Ở dưới thành Nam Trịnh, ba mươi vạn quân Sở cùng với mười vạn quân Thục đã giằng co nhau nửa tháng song phương đều cẩn thận vô cùng, phảng phất như muốn đánh một hồi lâu dài.
Chủ tướng của mười vạn thục quân là Thiệu Cảnh Văn, đây cũng là tâm phúc ái tướng nhất của Thân Quốc Cữu, cũng là bách chiến tướng quân, Sở quân đại doanh cách Nam Trịnh thành năm dặm, từ đầu tới cuối Hoàng Phủ Vô Tấn đều không hạ lệnh công kích thành, cho dù các đại tướng thỉnh chiến không ngừng nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn vẫn không hành động.
Ở trong đại doanh truyền ra một thuyết pháp đó chính là nhiếp chính vương điện hạ muốn niệm tình bức bách Thiệu Cảnh Văn đầu hàng, cho dù Hoàng Phủ Vô Tấn và Thiệu Cảnh Văn quan hệ cá nhân rất tốt, nhưng chuyện này không quan hệ hắn đang chờ động tĩnh của Thân Quốc Cữu.
Hoàng Phủ Vô Tấn đã nhận được tin tức từ Nam Hải quân truyền tới, Long Thương hội đã bị kê biên tài sản, Thân Kỳ Võ đã bị bắt, hắn tin rằng Thân Quốc Cữu cũng nhận được tin tức này.
- Điện hạ Đàm tiên sinh đã tới đang ở trong lều chờ.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu, Đàm Cử từ ba thục chạy tới đây, Hoàng Phủ Vô Tấn cũng vừa lúc muốn tìm hắn, hắn quay đầu cưỡi ngựa về chủ trướng.
Ở trong đại trướng Đàm Cử đang uống trà, vừa rồi hắn từ Thục Châu gấp gáp trở về, một đường phong trần mệt mỏi, đã mang tới rất nhiều tình báo trọng yếu, hai mươi ngày trước sau khi Ung Kinh đầu hàng, Đàm Cử với tư cách là đặc sứ của Hoàng Phủ Vô Tấn đi Thục Châu, hắn cũng không phải là dò xét tình báo mà là bái phỏng mấy quan viên trọng yếu, hiểu rõ dân ý.
- Đàm tiên sinh một đường khổ cực rồi.
Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười đi vào trong đại trướng.
Đàm Cử vội vàng khom mình thi lễ:
- Ty chức tham kiến điện hạ.
- Đàm tiên sinh không cần đa lễ, mời ngồi xuống nói chuyện.
Đàm Cử ngồi xuống cũng không đợi Hoàng Phủ Vô Tấn hỏi hắn hắn liền cười nói:
- Điện hạ lấy được Ung Kinh, bắt Thân thái hậu đầu hàng thật là anh minh.
- Ngươi nói là ý chỉ của Thân thái hậu ở Thục châu đã có hiệu quả rồi sao?
Hoàng Phủ Vô Tấn mỉm cười hỏi.
- Đúng là như thế.
Đàm Cử hưng phấn nói:
- Ty chức bái phỏng Thục quân Nga Mi sơn quân Tư Dương quận cùng với Tân Thành quận, đám quan chức đều tiếp nhận ý chỉ của thái hậu, thừa nhận Lạc kinh là Đại Ninh triều đình.
- Ngươi có thể xác định bọn họ thật tình ủng hộ?
Hoàng Phủ Vô Tấn cười hỏi.
- Thuộc hạ có thể xác định.
Đàm Cử chuẩn xác mà nói:
- Thuộc hạ cũng lo lắng đám huyện quan ở ngoài mặt làm một vẻ sau lưng làm một vẻ cho nên lặng lẽ hỏi phụ tá của bọn họ, bọn họ đều nói rằng không có ủng hộ của Thân Quốc Cữu, theo ty chức điều tra trong dân chúng thì Thân Quốc Cữu cũng không có ý định lập tư hơn nữa nhân tâm cũng thế không ai muốn nội chiến.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu những chuyện này đều nằm trong dự liệu của hắn, nhưng Đàm Cử có thể chứng minh suy đoán của hắn là đúng hắn vẫn hết sức vui mừng đến lúc này hắn cảm nhận thật sâu tầm quan trọng của chính thống, Thân Tể danh bất chính ngôn bất thuận, đi ngược lại cuối cùng bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, quân tâm tan tác, bản thân cũng bị chết dưới tay của mình.
Cho dù hắn đối với Thân thái hậu nhượng bộ nhưng hắn cũng đổi lại được sự thừa nhận của Thân thái hậu giải tán vương triều Ung Kinh, đối với Thục châu có tác dụng vô cùng trọng yếu.
- Điện hạ có một chuyện hình như Thân Quốc Cữu không ở Thành Đô phủ nữa.
Hoàng Phủ Vô Tấn nao nao, đúng lúc này ở phía xa xa truyền tới tiếng trống mơ hồ, một gã thân binh tiến vào trong đại trướng bẩm báo:
- Điện hạ Thục Châu có đại quân tiến tới.
Hoàng Phủ Vô Tấn bước nhanh ra khỏi đại trướng, nhanh chóng leo lên đài cao, hắn nhìn thấy mấy vạn đại quân đang tiến tới.
Hoàng Phủ Vô Tấn bước nhanh ra khỏi đại trướng, hắn nhanh chóng leo lên đài cao nhìn về phía xa xa thấy mấy vạn đại quân đang hướng về phía Nam Trịnh thành mà tách ra, xa tới hơn mười dặm.
- Điện hạ ở ngoài doanh có một người tới, nói rằng là do Thân Quốc Cữu phái tới.
- Dẫn hắn tới đây.
Một lát sau thân binh mang một người tới là một trung niên nam tử, Hoàng Phủ Vô Tấn nhận ra hắn chính là đường đệ của Thân Quốc Cữu, Thân Uyên.
Thân Uyên chính là đại thần cầm đầu đào tẩu khỏi Ung Kinh, chạy trốn tới Thục Châu đầu nhập vào Thân Quốc Cữu, hắn được Thân Quốc Cữu trọng dụng, chuyên dùng để đưa thư.
Hắn thi lễ thật sâu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Thân Uyên tham kiến nhiếp chính vương điện hạ.
Hoàng Phủ Vô Tấn bất động thanh sắc hỏi:
- Thân đại nhân có chuyện gì cần gặp ta?
- Thân tướng quốc muốn nói chuyện với điện hạ thương lượng chuyện giải quyết Thục châu, không biết điện hạ có thành ý không?
Hoàng Phủ Vô Tấn có vài phần hứng thú, Thân Quốc Cữu muốn gặp mặt nói chuyện với hắn?
- Không biết đàm luận ở nơi nào dưới hình thức gì?
Thân Uyên khom người nói:
- Thân tướng quốc nói để tỏ thành ý nhân số địa điểm, phương thức đều do điện hạ quyết định.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu trầm tư một lát rồi nói:
- Như vậy đi song phương phái ra ba người tùy tùng không lớn hơn hai mươi người địa điểm ở ngay trên Bao thủy, thời gian vào buổi trưa ngày mai.
Song phương ước định thời gian xong, Hoàng Phủ Vô Tấn lập tức hạ lệnh rút quân mười dặm, trong tiếng trống trầm trọng, ba mươi vạn quân sở triệt thoái về phía sau.
Giữa trưa ngày kế tiếp, Hoàng Phủ Vô Tấn mang theo Đàm Cử cùng với Chu Diên Bảo hai người mặt khác còn có hai mươi tên thân binh theo sau, bọn họ cưỡi một chiếc thuyền năm trăm thạch.
Trương Nhan Niên suất lĩnh năm vạn quân ở cách đó ba dặm, đây là ước định của song phương, nếu như có chuyện có thể tùy thời lên cứu viện.
Lúc này, thuyền của Thân Quốc Cữu cũng từ từ đi tới, hắn cũng cưỡi thuyền năm trăm thạch, khai chiếc thuyền cách nhau năm dặm đã có quân sĩ lên thuyền của nhau kiểm tra nhân số.
- Đại tỷ thời cơ đã tới chúng ta phải đi.
- Chúng ta đi thôi.
Tô Hạm hít sâu một hơi nói với mọi người;
- Đừng nghĩ quá nhiều, chúng ta chuyển nhà mới đã.
Chúng nha hoàn túm tụm đưa chủ mẫu rời khỏi nơi ở, mọi người lên xe ngựa lúc này Lan Lăng quận vương phi cũng đi ra, cáo biệt các nàng:
- Cửu Thiên mọi người phải cẩn thân.
Mọi người lưu luyến chia tay, xe ngự từ từ khởi động tốc độ cũng không nhanh, từ từ hướng về phía hoàng cung mà chạy tới hơn nghìn tên thị vệ hộ vệ hai bên từ từ mà đi.
Đi được một đọa Phượng Vũ ai ôi, đau đớn cơ hồ khiến nàng ngất đi, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trán, tất cả mọi người đều sợ hãi mà đỡ lấy nàng.
- Phượng Vũ chuyện gì vậy?
- Bụng dưới đau lắm.
Tề Phượng Vũ đau đến nói cũng khó khăn.
Ngu Hải Lan liền hỏi:
- Đau như thế nào?
- Đau đau...
Tất cả mọi người đều minh bạch Tề Phượng Vũ chuyển đạ rồi Tô Hạm liền la lên:
- Mau mau gọi bà đỡ.
Hai bà đỡ ở phía sau xe, A Xảo nhảy xuống xe gọi:
- Vương bà Lý bà hai người mau tới đây.
Động tác của Kinh Nương nhanh chóng nàng vội vàng đem dạ minh châu phủ lên, trong xe lập tức tỏa sáng, mọi người lục tục xuống xe vài tên hoạn quan ở cửa cung nghe nói nhị nương sắp sinh thì hoảng sợ vội vàng bưng nước nóng tới.
Sau nửa canh giờ, ở bên cạnh thành lâu cũng truyền ra tiếng hài nhi khóc nỉ non.
Bà đỡ liên tục báo tin vui:
- Chúc mừng vương phi là một nam hài.
Ở dưới thành Nam Trịnh, ba mươi vạn quân Sở cùng với mười vạn quân Thục đã giằng co nhau nửa tháng song phương đều cẩn thận vô cùng, phảng phất như muốn đánh một hồi lâu dài.
Chủ tướng của mười vạn thục quân là Thiệu Cảnh Văn, đây cũng là tâm phúc ái tướng nhất của Thân Quốc Cữu, cũng là bách chiến tướng quân, Sở quân đại doanh cách Nam Trịnh thành năm dặm, từ đầu tới cuối Hoàng Phủ Vô Tấn đều không hạ lệnh công kích thành, cho dù các đại tướng thỉnh chiến không ngừng nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn vẫn không hành động.
Ở trong đại doanh truyền ra một thuyết pháp đó chính là nhiếp chính vương điện hạ muốn niệm tình bức bách Thiệu Cảnh Văn đầu hàng, cho dù Hoàng Phủ Vô Tấn và Thiệu Cảnh Văn quan hệ cá nhân rất tốt, nhưng chuyện này không quan hệ hắn đang chờ động tĩnh của Thân Quốc Cữu.
Hoàng Phủ Vô Tấn đã nhận được tin tức từ Nam Hải quân truyền tới, Long Thương hội đã bị kê biên tài sản, Thân Kỳ Võ đã bị bắt, hắn tin rằng Thân Quốc Cữu cũng nhận được tin tức này.
- Điện hạ Đàm tiên sinh đã tới đang ở trong lều chờ.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu, Đàm Cử từ ba thục chạy tới đây, Hoàng Phủ Vô Tấn cũng vừa lúc muốn tìm hắn, hắn quay đầu cưỡi ngựa về chủ trướng.
Ở trong đại trướng Đàm Cử đang uống trà, vừa rồi hắn từ Thục Châu gấp gáp trở về, một đường phong trần mệt mỏi, đã mang tới rất nhiều tình báo trọng yếu, hai mươi ngày trước sau khi Ung Kinh đầu hàng, Đàm Cử với tư cách là đặc sứ của Hoàng Phủ Vô Tấn đi Thục Châu, hắn cũng không phải là dò xét tình báo mà là bái phỏng mấy quan viên trọng yếu, hiểu rõ dân ý.
- Đàm tiên sinh một đường khổ cực rồi.
Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười đi vào trong đại trướng.
Đàm Cử vội vàng khom mình thi lễ:
- Ty chức tham kiến điện hạ.
- Đàm tiên sinh không cần đa lễ, mời ngồi xuống nói chuyện.
Đàm Cử ngồi xuống cũng không đợi Hoàng Phủ Vô Tấn hỏi hắn hắn liền cười nói:
- Điện hạ lấy được Ung Kinh, bắt Thân thái hậu đầu hàng thật là anh minh.
- Ngươi nói là ý chỉ của Thân thái hậu ở Thục châu đã có hiệu quả rồi sao?
Hoàng Phủ Vô Tấn mỉm cười hỏi.
- Đúng là như thế.
Đàm Cử hưng phấn nói:
- Ty chức bái phỏng Thục quân Nga Mi sơn quân Tư Dương quận cùng với Tân Thành quận, đám quan chức đều tiếp nhận ý chỉ của thái hậu, thừa nhận Lạc kinh là Đại Ninh triều đình.
- Ngươi có thể xác định bọn họ thật tình ủng hộ?
Hoàng Phủ Vô Tấn cười hỏi.
- Thuộc hạ có thể xác định.
Đàm Cử chuẩn xác mà nói:
- Thuộc hạ cũng lo lắng đám huyện quan ở ngoài mặt làm một vẻ sau lưng làm một vẻ cho nên lặng lẽ hỏi phụ tá của bọn họ, bọn họ đều nói rằng không có ủng hộ của Thân Quốc Cữu, theo ty chức điều tra trong dân chúng thì Thân Quốc Cữu cũng không có ý định lập tư hơn nữa nhân tâm cũng thế không ai muốn nội chiến.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu những chuyện này đều nằm trong dự liệu của hắn, nhưng Đàm Cử có thể chứng minh suy đoán của hắn là đúng hắn vẫn hết sức vui mừng đến lúc này hắn cảm nhận thật sâu tầm quan trọng của chính thống, Thân Tể danh bất chính ngôn bất thuận, đi ngược lại cuối cùng bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, quân tâm tan tác, bản thân cũng bị chết dưới tay của mình.
Cho dù hắn đối với Thân thái hậu nhượng bộ nhưng hắn cũng đổi lại được sự thừa nhận của Thân thái hậu giải tán vương triều Ung Kinh, đối với Thục châu có tác dụng vô cùng trọng yếu.
- Điện hạ có một chuyện hình như Thân Quốc Cữu không ở Thành Đô phủ nữa.
Hoàng Phủ Vô Tấn nao nao, đúng lúc này ở phía xa xa truyền tới tiếng trống mơ hồ, một gã thân binh tiến vào trong đại trướng bẩm báo:
- Điện hạ Thục Châu có đại quân tiến tới.
Hoàng Phủ Vô Tấn bước nhanh ra khỏi đại trướng, nhanh chóng leo lên đài cao, hắn nhìn thấy mấy vạn đại quân đang tiến tới.
Hoàng Phủ Vô Tấn bước nhanh ra khỏi đại trướng, hắn nhanh chóng leo lên đài cao nhìn về phía xa xa thấy mấy vạn đại quân đang hướng về phía Nam Trịnh thành mà tách ra, xa tới hơn mười dặm.
- Điện hạ ở ngoài doanh có một người tới, nói rằng là do Thân Quốc Cữu phái tới.
- Dẫn hắn tới đây.
Một lát sau thân binh mang một người tới là một trung niên nam tử, Hoàng Phủ Vô Tấn nhận ra hắn chính là đường đệ của Thân Quốc Cữu, Thân Uyên.
Thân Uyên chính là đại thần cầm đầu đào tẩu khỏi Ung Kinh, chạy trốn tới Thục Châu đầu nhập vào Thân Quốc Cữu, hắn được Thân Quốc Cữu trọng dụng, chuyên dùng để đưa thư.
Hắn thi lễ thật sâu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Thân Uyên tham kiến nhiếp chính vương điện hạ.
Hoàng Phủ Vô Tấn bất động thanh sắc hỏi:
- Thân đại nhân có chuyện gì cần gặp ta?
- Thân tướng quốc muốn nói chuyện với điện hạ thương lượng chuyện giải quyết Thục châu, không biết điện hạ có thành ý không?
Hoàng Phủ Vô Tấn có vài phần hứng thú, Thân Quốc Cữu muốn gặp mặt nói chuyện với hắn?
- Không biết đàm luận ở nơi nào dưới hình thức gì?
Thân Uyên khom người nói:
- Thân tướng quốc nói để tỏ thành ý nhân số địa điểm, phương thức đều do điện hạ quyết định.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu trầm tư một lát rồi nói:
- Như vậy đi song phương phái ra ba người tùy tùng không lớn hơn hai mươi người địa điểm ở ngay trên Bao thủy, thời gian vào buổi trưa ngày mai.
Song phương ước định thời gian xong, Hoàng Phủ Vô Tấn lập tức hạ lệnh rút quân mười dặm, trong tiếng trống trầm trọng, ba mươi vạn quân sở triệt thoái về phía sau.
Giữa trưa ngày kế tiếp, Hoàng Phủ Vô Tấn mang theo Đàm Cử cùng với Chu Diên Bảo hai người mặt khác còn có hai mươi tên thân binh theo sau, bọn họ cưỡi một chiếc thuyền năm trăm thạch.
Trương Nhan Niên suất lĩnh năm vạn quân ở cách đó ba dặm, đây là ước định của song phương, nếu như có chuyện có thể tùy thời lên cứu viện.
Lúc này, thuyền của Thân Quốc Cữu cũng từ từ đi tới, hắn cũng cưỡi thuyền năm trăm thạch, khai chiếc thuyền cách nhau năm dặm đã có quân sĩ lên thuyền của nhau kiểm tra nhân số.