Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Hai tiểu gia hỏa này nhảy dựng lên kéo cánh tay của Vô Tấn, Cửu Thiên lúc này mới chú ý tới bọn chúng, hai mắt của nàng sáng ngợt chợt phát hiện ra đây là một đôi huynh muội sinh đôi, nàng vô cùng phấn chấn, hai tiểu gia hoả đáng yêu làm cho nàng yêu thích tới cực điểm.
- Vô Tấn... đây là chất nhi chất nữ của huynh sao?
- Ừ là hài tử của đại ca ta cũng là fan hâm mộ của cô nương.
Cửu Thiên hơi khó hiểu:
- Cái gì là fan hâm mộ?
Vô Tấn lúc này mới nhớt tới đây là cách dùng từ đời sau, hắn liền cầm lấy quyển sách trên tay của hai tiểu gia hỏa rồi giải thích:
- Tức là người sùng bái cô nương.
Tiểu lạ lỵ ở bên cạnh lạnh nhạt nàng thấy ánh mắt của Vô Tấn không rời khỏi đường tỷ cười cười nói nói với đường tỷ sớm đã quên nàng tới chín tầng mây, trong lòng nàng cảm thấy mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn lên rồi nói:
- Đến cùng có đi hay không?
- Đi đi.
Vô Tấn cười cười ôm lấy Lạc Lạc và Đóa Đóa ôm bọn chúng lên xe ngựa, lúc lên khẽ vỗ vào mông bọn chúng mấy cái:
- Hai người các ngươi về sau không được nghịch ngợm, ngoan ngoãn, thúc thúc lần sau mang các ngươi đi ăn cơm.
Cửu Thiên ôm hai tiểu gia hỏa vào xe, nàng mỉm cười với Vô Tấn:
- Huynh không vào ngồi sao?
- Ta không cần vào.
Vô Tấn nhảy lên giá, cùng với phu xa ngồi song song, cao giọng cười nói:
- Ta chỉ đường, sư phó đi thẳng tới ngã tư quẹo trái.
Xe ngựa khởi động, chỉ nghe thấy Đóa Đóa lớn tiếng nói:
- Tỷ là tỷ tỷ xinh đẹp, đây là a di xinh đẹp, muội biết rồi.
Trong xe vang lên từng tiếng cười như tiếng chuông bạc, xe ngựa tăng tốc tới quán rượu Tề Lỗ cách đó không xa.
...
Quán rượu Tề Lỗ Vô Tấn đã tới nhiều lần, tiểu nhị và chưởng quầy đều biết hắn, vội vàng đưa bọn hắn lên lầu hai tới một gian cửa sổ thoáng mát, trong phòng vô cùng sạch sẽ, ánh sáng sáng ngời, đều là lê mộc thượng hạng.
Có lẽ vì muốn thúc thúc nhiều lần dẫn mình đi ăn cơm mà hai tiểu gia hỏa trở nên vô cùng nhu thuận bọn chúng gục xuống bàn đọc sách, con khỉ tinh nghịch Lạc Lạc cũng vô cùng im lặng, toàn bộ bị câu chuyện Mỹ Hầu vương hấp dẫn.
Mọi người mang trà lên, Vô Tấn lúc này mới cười hỏi Cửu Thiên:
- Chuyện thứ nhất cô nương tên là gì có thể nói cho ta biết được không?
Đóa Đóa một mực chuyên tâm đọc sách bỗng nhiên nói:
- A di xinh đẹp đừng nói cho thúc thúc, thúc thúc sẽ cầu hôn a di đó.
- Tiểu gia hỏa này đừng nói chuyện lung tung.
Vô Tấn dùng đũa khẽ gõ cái đầu nhỏ của hắn một cái:
- Đây là trừng phạt người lớn nói chuyện tiểu hài không được mở miệng, ngoan ngoãn đọc sách của con đi, còn mở miệng lần sau thúc thúc không mang đi theo nữa.
Đóa Đóa sợ tới mức le lưỡi, cúi đầu xuống đọc sách, khuôn mặt của Cửu Thiên hơi đỏ lên, mặc dù trẻ thơ nói vậy nhưng vẫn khiến cho nàng hơi xấu hổ.
Hiện tại nữ tử tầm mười bảy mười tám tuổi bắt đầu đàm luận chuyện thân sự, nam tử có thể cưới vợ thành gia, Cửu Thiên cũng thế, cho dù năm nay nàng mới mười lăm tuổi nhưng không ít người nhắc tới thân sự của nàng với phụ thân.
Nữ hài mười lăm tuổi đương nhiên cũng có thể xem xét chung thân đại sự của mình rồi bất kể gia đình hay là ối cảnh nàng vẫn muốn tìm một tài tử tương đương với mình, ở bên cạnh nàng cũng rất có nhiều người tài tuấn nhưng nàng tạm thời không tìm thấy người thích hợp.
Vô Tấn luận về gia tộc bối cảnh hay học thức văn tài đều không phù hợp với yêu cầu của Tô gia, Cửu Thiên cũng không đem Vô Tấn vào trong phạm vi chung thân đại sự của mình, nàng dù thích người này nhưng chỉ co là bằng hữu thú vị, so với các tài tử bên cạnh nàng thì khác biệt, mỗi khi ở cùng hắn nàng đều cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng Đóa Đóa trẻ thơ nói vậy giống như tiếng mèo kêu trong yên tĩnh bỗng nhiên nàng ý thức được sự tồn tại của Vô Tấn.
Nàng nhẹ nhàng vén tóc, để tóc phủ xuống vai trái, mái tóc cũng tạo thành một bức rèm màu đen với mắt nàng.
Xuyên qua bức rèm nàng len lén đánh giá Vô Tấn không giống như quan sát lúc trước.
Hắn cao lớn cường tráng làn da ngăm đen dáng người khôi ngô hoàn toàn bất đồng với những tài tử phong lưu khác, trong mắt bọn họ Vô Tấn là dáng người thô kệch nhưng Cửu Thiên lại thưởng thức kiểu khác, Vô Tấn là sự khỏe mạnh và lực lưỡng
Làn da đồng cổ của hắn sáng bóng, không tái nhợt giống như những người ở lâu trong phòng, lộ ra một dáng người rắn chắc.
Cho dù Cửu Thiên lúc trước cũng không thích nam nhân có làn da đồng cổ này nhưng thời khắc này nàng đã không còn cảm giác đó nữa, ít nhất cơ thể này cũng khiến cho nàng một cảm giác an toàn, Vô Tấn nhìn về phía nàng, ánh mắt lợi hại như muốn xuyên qua tấm rèm khiến mặt của nàng trở nên nóng lên, nàng tự nhiên thò tay buộc tóc lên, che ánh mắt Vô Tấn lại.
Trong khoảng thời gian ngắn buộc tóc này, nàng đã khôi phục lại vẻ bình thường, khẽ cười nói với Vô Tấn:
- Ta chưa từng nói qua tên của mình sao, hay là Y muội chưa từng nói qua với huynh?
- Đường tỷ muội chưa từng nói qua.
Tô Y thấy đường tỷ muốn nói nhưng lại không muốn xuống nước liền che miệng cười nói:
- Nếu không thì hiện tại muội nói.
- Chờ một chút.
Vô Tấn ngừng lại hắn cười thần bí:
- Nếu không thì ta đoán một phen xem có đoán trúng hay không.
Hai tỉ muội nhìn nhau đều nhìn thấy trong mắt cả hai tràn ngập vẻ kinh ngạc, chuyện này làm sao đoán được?
Cửu Thiên bỗng nhiên hơi hiểu ra, nàng biết rõ Vô Tấn muốn đoán thế nào, chuyện này cũng rất thú vị, tên ủa nàng không thể đơn giản nói cho người khác biết, Vô Tấn muốn biết thì phải dựa vào manh mối, hiện tại xem ra hắn đã biết chút manh mối.
Cửu Thiên có phần không tin, nàng nâng má lên, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Vô Tấn mà cười nói:
- Vậy huynh nói cho ta biết trước huynh định đoán thế nào, từng bước thăm dò hay đoán liền luôn?
Vô Tấn dương dương đắc ý:
- Đương nhiên là đoán luôn, muội quên rồi sao? Ta là đạo sĩ Lao Sơn đã từng học qua thuật xuyên tường.
Cửu Thiên nghĩ tới bộ dáng buồn cười của hắn khi biểu diễn thuật xuyên tường ở tiệm sách thì che miệng cười:
- Vậy thì tốt huynh đoán đi.
Vô Tấn nhắm mắt lại, vỗ tay giả vờ giả vịt niệm chú ngữ:
- Muốn biết phương danh không cần mở miệng ta có đạo thuận, tên viết trong tâm, phương danh xuân xanh, đoán là biết được...
Tô Y mở to hai mắt nhì nhắn, trong mắt hiện ra vẻ hết sức kinh ngạc nàng không biết Vô Tấn vì sao có thể đoán ra danh tự của Đường tỷ, mà hai tiểu gia hỏa cũng không đọc sách nữa, chuyên chú nhìn thúc thúc đọc chú ngữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn ngập vẻ tò mò.
- Vô Tấn... đây là chất nhi chất nữ của huynh sao?
- Ừ là hài tử của đại ca ta cũng là fan hâm mộ của cô nương.
Cửu Thiên hơi khó hiểu:
- Cái gì là fan hâm mộ?
Vô Tấn lúc này mới nhớt tới đây là cách dùng từ đời sau, hắn liền cầm lấy quyển sách trên tay của hai tiểu gia hỏa rồi giải thích:
- Tức là người sùng bái cô nương.
Tiểu lạ lỵ ở bên cạnh lạnh nhạt nàng thấy ánh mắt của Vô Tấn không rời khỏi đường tỷ cười cười nói nói với đường tỷ sớm đã quên nàng tới chín tầng mây, trong lòng nàng cảm thấy mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn lên rồi nói:
- Đến cùng có đi hay không?
- Đi đi.
Vô Tấn cười cười ôm lấy Lạc Lạc và Đóa Đóa ôm bọn chúng lên xe ngựa, lúc lên khẽ vỗ vào mông bọn chúng mấy cái:
- Hai người các ngươi về sau không được nghịch ngợm, ngoan ngoãn, thúc thúc lần sau mang các ngươi đi ăn cơm.
Cửu Thiên ôm hai tiểu gia hỏa vào xe, nàng mỉm cười với Vô Tấn:
- Huynh không vào ngồi sao?
- Ta không cần vào.
Vô Tấn nhảy lên giá, cùng với phu xa ngồi song song, cao giọng cười nói:
- Ta chỉ đường, sư phó đi thẳng tới ngã tư quẹo trái.
Xe ngựa khởi động, chỉ nghe thấy Đóa Đóa lớn tiếng nói:
- Tỷ là tỷ tỷ xinh đẹp, đây là a di xinh đẹp, muội biết rồi.
Trong xe vang lên từng tiếng cười như tiếng chuông bạc, xe ngựa tăng tốc tới quán rượu Tề Lỗ cách đó không xa.
...
Quán rượu Tề Lỗ Vô Tấn đã tới nhiều lần, tiểu nhị và chưởng quầy đều biết hắn, vội vàng đưa bọn hắn lên lầu hai tới một gian cửa sổ thoáng mát, trong phòng vô cùng sạch sẽ, ánh sáng sáng ngời, đều là lê mộc thượng hạng.
Có lẽ vì muốn thúc thúc nhiều lần dẫn mình đi ăn cơm mà hai tiểu gia hỏa trở nên vô cùng nhu thuận bọn chúng gục xuống bàn đọc sách, con khỉ tinh nghịch Lạc Lạc cũng vô cùng im lặng, toàn bộ bị câu chuyện Mỹ Hầu vương hấp dẫn.
Mọi người mang trà lên, Vô Tấn lúc này mới cười hỏi Cửu Thiên:
- Chuyện thứ nhất cô nương tên là gì có thể nói cho ta biết được không?
Đóa Đóa một mực chuyên tâm đọc sách bỗng nhiên nói:
- A di xinh đẹp đừng nói cho thúc thúc, thúc thúc sẽ cầu hôn a di đó.
- Tiểu gia hỏa này đừng nói chuyện lung tung.
Vô Tấn dùng đũa khẽ gõ cái đầu nhỏ của hắn một cái:
- Đây là trừng phạt người lớn nói chuyện tiểu hài không được mở miệng, ngoan ngoãn đọc sách của con đi, còn mở miệng lần sau thúc thúc không mang đi theo nữa.
Đóa Đóa sợ tới mức le lưỡi, cúi đầu xuống đọc sách, khuôn mặt của Cửu Thiên hơi đỏ lên, mặc dù trẻ thơ nói vậy nhưng vẫn khiến cho nàng hơi xấu hổ.
Hiện tại nữ tử tầm mười bảy mười tám tuổi bắt đầu đàm luận chuyện thân sự, nam tử có thể cưới vợ thành gia, Cửu Thiên cũng thế, cho dù năm nay nàng mới mười lăm tuổi nhưng không ít người nhắc tới thân sự của nàng với phụ thân.
Nữ hài mười lăm tuổi đương nhiên cũng có thể xem xét chung thân đại sự của mình rồi bất kể gia đình hay là ối cảnh nàng vẫn muốn tìm một tài tử tương đương với mình, ở bên cạnh nàng cũng rất có nhiều người tài tuấn nhưng nàng tạm thời không tìm thấy người thích hợp.
Vô Tấn luận về gia tộc bối cảnh hay học thức văn tài đều không phù hợp với yêu cầu của Tô gia, Cửu Thiên cũng không đem Vô Tấn vào trong phạm vi chung thân đại sự của mình, nàng dù thích người này nhưng chỉ co là bằng hữu thú vị, so với các tài tử bên cạnh nàng thì khác biệt, mỗi khi ở cùng hắn nàng đều cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng Đóa Đóa trẻ thơ nói vậy giống như tiếng mèo kêu trong yên tĩnh bỗng nhiên nàng ý thức được sự tồn tại của Vô Tấn.
Nàng nhẹ nhàng vén tóc, để tóc phủ xuống vai trái, mái tóc cũng tạo thành một bức rèm màu đen với mắt nàng.
Xuyên qua bức rèm nàng len lén đánh giá Vô Tấn không giống như quan sát lúc trước.
Hắn cao lớn cường tráng làn da ngăm đen dáng người khôi ngô hoàn toàn bất đồng với những tài tử phong lưu khác, trong mắt bọn họ Vô Tấn là dáng người thô kệch nhưng Cửu Thiên lại thưởng thức kiểu khác, Vô Tấn là sự khỏe mạnh và lực lưỡng
Làn da đồng cổ của hắn sáng bóng, không tái nhợt giống như những người ở lâu trong phòng, lộ ra một dáng người rắn chắc.
Cho dù Cửu Thiên lúc trước cũng không thích nam nhân có làn da đồng cổ này nhưng thời khắc này nàng đã không còn cảm giác đó nữa, ít nhất cơ thể này cũng khiến cho nàng một cảm giác an toàn, Vô Tấn nhìn về phía nàng, ánh mắt lợi hại như muốn xuyên qua tấm rèm khiến mặt của nàng trở nên nóng lên, nàng tự nhiên thò tay buộc tóc lên, che ánh mắt Vô Tấn lại.
Trong khoảng thời gian ngắn buộc tóc này, nàng đã khôi phục lại vẻ bình thường, khẽ cười nói với Vô Tấn:
- Ta chưa từng nói qua tên của mình sao, hay là Y muội chưa từng nói qua với huynh?
- Đường tỷ muội chưa từng nói qua.
Tô Y thấy đường tỷ muốn nói nhưng lại không muốn xuống nước liền che miệng cười nói:
- Nếu không thì hiện tại muội nói.
- Chờ một chút.
Vô Tấn ngừng lại hắn cười thần bí:
- Nếu không thì ta đoán một phen xem có đoán trúng hay không.
Hai tỉ muội nhìn nhau đều nhìn thấy trong mắt cả hai tràn ngập vẻ kinh ngạc, chuyện này làm sao đoán được?
Cửu Thiên bỗng nhiên hơi hiểu ra, nàng biết rõ Vô Tấn muốn đoán thế nào, chuyện này cũng rất thú vị, tên ủa nàng không thể đơn giản nói cho người khác biết, Vô Tấn muốn biết thì phải dựa vào manh mối, hiện tại xem ra hắn đã biết chút manh mối.
Cửu Thiên có phần không tin, nàng nâng má lên, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Vô Tấn mà cười nói:
- Vậy huynh nói cho ta biết trước huynh định đoán thế nào, từng bước thăm dò hay đoán liền luôn?
Vô Tấn dương dương đắc ý:
- Đương nhiên là đoán luôn, muội quên rồi sao? Ta là đạo sĩ Lao Sơn đã từng học qua thuật xuyên tường.
Cửu Thiên nghĩ tới bộ dáng buồn cười của hắn khi biểu diễn thuật xuyên tường ở tiệm sách thì che miệng cười:
- Vậy thì tốt huynh đoán đi.
Vô Tấn nhắm mắt lại, vỗ tay giả vờ giả vịt niệm chú ngữ:
- Muốn biết phương danh không cần mở miệng ta có đạo thuận, tên viết trong tâm, phương danh xuân xanh, đoán là biết được...
Tô Y mở to hai mắt nhì nhắn, trong mắt hiện ra vẻ hết sức kinh ngạc nàng không biết Vô Tấn vì sao có thể đoán ra danh tự của Đường tỷ, mà hai tiểu gia hỏa cũng không đọc sách nữa, chuyên chú nhìn thúc thúc đọc chú ngữ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn ngập vẻ tò mò.