Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Ảnh bìa
- Tác giả
- Phù Quang Cẩm
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- Tình trạng
- Đang viết
- Lượt đọc
- 24,023
- Cập nhật
Thêm một câu chuyện tình yêu thanh mai trúc mã giữa học muội và học trưởng, mà là nữ theo đuổi nam từ lúc còn học cấp ba khi đó cô là thiên kim gia đình danh giá còn anh nổi tiếng lạnh lùng.
Trong mỗi người đều có tuổi thanh xuân đáng nhớ cũng có những mối tình học trò khắc cốt ghi tâm,
【Cũng như trong lòng mỗi một cô gái đều từng có một thiếu niên như vậy. Áo trắng phiêu lãng, ánh mắt lương bạc. 】
*
Mười sáu tuổi.
Cô là em gái nổi tiếng Nhất Trung, An Thành.
Khoa chương ương ngạnh, tên xấu rõ ràng.
Tất cả mọi người gọi cô là Chân Chân, chỉ có anh, lãnh đạm không thú vị, gọi cô cả tên lẫn họ là “Chân Minh Châu.”
“Chân Minh Châu, mau dừng trò chơi nhàm chán này của em lại.”
“Được.” Cô ngửa đầu nhìn thiếu niên lạnh lùng mắt phượng không gợn sóng, cười không tim không phổi, “Chỉ cần anh làm bạn trai của em.”
“…… Không có khả năng.”
Sau đó cô biết, trên đời này không có gì là không có khả năng, chỉ cần dụng tâm, tất cả đều có khả năng.
*
Anh là thiếu niên phiêu lãng cô coi trọng từ ánh mắt đầu tiên, là người cô dâng toàn bộ nhiệt tình và dũng cảm. Cô là Chân Minh Châu, anh là Trình Nghiên Ninh, rồi có một ngày cô là hòn ngọc quý trên tay anh.
*
Vào một ngày, Chân Minh Châu hai mươi tuổi.
Trong phòng bao nhà hàng xa hoa.
Bạn học trung học hội họp.
Ba năm Hà Đông, ba năm Hà Tây. Đám bạn học nữ đã từng hèn nhát ít lời nay mặc váy ngắn đi tất chân, trang điểm xinh đẹp, tự tin phấn khởi.
Bọn họ ở trước mặt cô, nói chuyện quá khứ và hiện tại.
Có người thấy cô im lặng liền bật cười.
Thiên kim năm đó kiêu ngạo ương ngạnh giờ sa sút tha hương, áo thun quần jean, thảm, không nỡ nhìn thẳng.
Có người cười hỏi: “Bây giờ cậu làm ở đâu?”
Chân Minh Châu khẽ cười nhưng chưa mở miệng, bóng người thon dài đẩy đám người ra, mỉm cười giơ tay lên: “Lỗ mãng hấp tấp, di động cũng quên mang.”
Phòng bao im lặng vài giây, có người do dự gọi: “Học trưởng?”
Trăng sáng năm đó không dính bụi trần ở Nhất Trung, bây giờ dung mạo rõ ràng, cuối cùng chìm đầu vào cống rãnh thối.
*
Đêm dài.
Hô hấp nóng bỏng phun phía sau gáy.
Người đàn ông thở gấp hỏi: “Sao ban ngày không nói cho cô ta? Hai người cùng trường, em còn là học tỷ?” Giọng nói khàn khàn mê hoặc người.
Chân Minh Châu hơi nghiêng đầu, khẽ cười đứt quãng: “Anh vừa xuất hiện, cô ta đã ghen ghét em tới chết rồi, làm người nên để chỗ trống.”
“Lúc trước…… Tại sao không cho chính mình lối thoát?” Anh bỗng nảy sinh ác độc.
Chân Minh Châu cắn môi, gương mặt nóng bỏng vùi vào gối.
Cảm ơn hoàn cảnh khiến cô được ăn cả ngã về không, nếu không, đâu ra hôm nay?
*
Chân Minh Châu: Cô không có không màng tất cả để từng yêu người.
Trình Nghiên Ninh: Cô là mặt trời nhỏ của anh, là ánh sáng của anh.
Trong mỗi người đều có tuổi thanh xuân đáng nhớ cũng có những mối tình học trò khắc cốt ghi tâm,
【Cũng như trong lòng mỗi một cô gái đều từng có một thiếu niên như vậy. Áo trắng phiêu lãng, ánh mắt lương bạc. 】
*
Mười sáu tuổi.
Cô là em gái nổi tiếng Nhất Trung, An Thành.
Khoa chương ương ngạnh, tên xấu rõ ràng.
Tất cả mọi người gọi cô là Chân Chân, chỉ có anh, lãnh đạm không thú vị, gọi cô cả tên lẫn họ là “Chân Minh Châu.”
“Chân Minh Châu, mau dừng trò chơi nhàm chán này của em lại.”
“Được.” Cô ngửa đầu nhìn thiếu niên lạnh lùng mắt phượng không gợn sóng, cười không tim không phổi, “Chỉ cần anh làm bạn trai của em.”
“…… Không có khả năng.”
Sau đó cô biết, trên đời này không có gì là không có khả năng, chỉ cần dụng tâm, tất cả đều có khả năng.
*
Anh là thiếu niên phiêu lãng cô coi trọng từ ánh mắt đầu tiên, là người cô dâng toàn bộ nhiệt tình và dũng cảm. Cô là Chân Minh Châu, anh là Trình Nghiên Ninh, rồi có một ngày cô là hòn ngọc quý trên tay anh.
*
Vào một ngày, Chân Minh Châu hai mươi tuổi.
Trong phòng bao nhà hàng xa hoa.
Bạn học trung học hội họp.
Ba năm Hà Đông, ba năm Hà Tây. Đám bạn học nữ đã từng hèn nhát ít lời nay mặc váy ngắn đi tất chân, trang điểm xinh đẹp, tự tin phấn khởi.
Bọn họ ở trước mặt cô, nói chuyện quá khứ và hiện tại.
Có người thấy cô im lặng liền bật cười.
Thiên kim năm đó kiêu ngạo ương ngạnh giờ sa sút tha hương, áo thun quần jean, thảm, không nỡ nhìn thẳng.
Có người cười hỏi: “Bây giờ cậu làm ở đâu?”
Chân Minh Châu khẽ cười nhưng chưa mở miệng, bóng người thon dài đẩy đám người ra, mỉm cười giơ tay lên: “Lỗ mãng hấp tấp, di động cũng quên mang.”
Phòng bao im lặng vài giây, có người do dự gọi: “Học trưởng?”
Trăng sáng năm đó không dính bụi trần ở Nhất Trung, bây giờ dung mạo rõ ràng, cuối cùng chìm đầu vào cống rãnh thối.
*
Đêm dài.
Hô hấp nóng bỏng phun phía sau gáy.
Người đàn ông thở gấp hỏi: “Sao ban ngày không nói cho cô ta? Hai người cùng trường, em còn là học tỷ?” Giọng nói khàn khàn mê hoặc người.
Chân Minh Châu hơi nghiêng đầu, khẽ cười đứt quãng: “Anh vừa xuất hiện, cô ta đã ghen ghét em tới chết rồi, làm người nên để chỗ trống.”
“Lúc trước…… Tại sao không cho chính mình lối thoát?” Anh bỗng nảy sinh ác độc.
Chân Minh Châu cắn môi, gương mặt nóng bỏng vùi vào gối.
Cảm ơn hoàn cảnh khiến cô được ăn cả ngã về không, nếu không, đâu ra hôm nay?
*
Chân Minh Châu: Cô không có không màng tất cả để từng yêu người.
Trình Nghiên Ninh: Cô là mặt trời nhỏ của anh, là ánh sáng của anh.
Bình luận facebook