Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
Chân Minh Châu mang theo quà đi xuống.
Cô muốn đi tìm Trình Nghiễn Ninh, đem quà do cô tự làm tặng cho anh, nhân tiên nói xin lỗi, hôm nay cô mới cảm thấy hành vi trước kia của cô để người ta phiền chán, cũng để người ta bối rối.
Nhưng đứng dưới ký túc xá của nam sinh, cô kêu không ra tiếng cũng ngại gọi điện thoại.
Dưới lầu còn có học sinh qua lại, bản thân cô lại vô cùng chói mắt, đứng ở kia rất hấp dẫn ánh mắt người.
Thời gian trôi qua, người dần dần ít đi.
Tuyết càng lúc càng lớn.
Tuyết rơi trên đầu nhanh chóng biến thành nước, khi cô cảm thấy lạnh liền kéo mũ áo lên, nhíu mày lại, nâng bước đi.
Rất rối rắm.
Cô cũng không hiểu muốn tặng quà thế nào, lại cảm thấy, quà Giáng Sinh nhất định phải tặng trước đêm nay, trong đầu loạn một đoàn, cô cũng không nghĩ quay về ký túc xá ngủ, bất tri bất giác liền đi bộ tới sân thể dục.
Tuyết rơi trên sân thể dục, sân bóng ướt sũng.
“Bang.”
Bỗng nhiên một âm thanh từ xa truyền tới.
Chân Minh Châu theo bản năng nhìn qua, mới phát hiện, tận cùng bên trong sân bóng rổ có một người đang chơi bóng.
Buổi tối tuyết lớn như vậy còn chơi bóng.
Nếu là trước kia có thể cô sẽ cảm thấy người này bị bệnh, nhưng lúc này, sân thể dục yên tĩnh tróng trải, tuyết trắng xa xa và những bông tuyết dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng người cao gầy mơ hồ không rõ để cô cảm thấy hoảng hốt, ngạc nhiên.
Trình Nghiễn Ninh?
Có lẽ là trực giác, cô cảm thấy đó là anh.
Chân Minh Châu nắm chặt túi quà, dần dần đi qua đó.
Càng đến gần, thân ảnh nam sinh càng hiện rõ.
Cô không mở miệng gọi, dùng toàn bộ dũng khí đi đến chỗ cách anh mấy mét, đứng lại yên lặng chờ anh.
“Bang.”
Lại một tiếng vang lên, Trình Nghiễn Ninh không nhặt bóng.
Anh nhìn nữ sinh đứng cách xa mấy mét, lấy khăn ẩm từ trong túi quần ra lau tay.
Trên sân ướt một chút, trên bóng rổ có nước, anh mặc một cái áo lông ngắn đen bên ngoài áo lót, lúc này nước bắn lên không ít, có chút chật vật, nhưng dáng người cao thẳng đứng ở đó, vẫn có khí chất nội liễm.
Thế giới đều yên tĩnh, hai người trầm mặc mọt hồi lâu.
Trình Nghiễn Ninh tiện tay cắt khăn ẩm vào trong túi áo, nâng bước đi qua, mở miệng hỏi “Tìm tôi?”
Một tháng 5 ngày.
Chân Minh Châu nghĩ, 1 tháng 5 ngày bọn họ chưa nói chuyện rồi.
Lần cuối cùng nói chuyện cũng là ở đây, buổi tối sinh nhật Trình Nghiễn Ninh, anh cũng chơi bóng rổ ở đây, cự tuyệt quà của cô.
Một màn kia hiện lên trong đầu để cô không thể mở miệng.
Hiếm thấy Chân Minh Châu trầm mặc.
Trình Nghiễn Ninh nhìn cô, thấy môi cô hơi hơi run vì lạnh.
Một lúc lâu, anh nhẹ nhàng liếc mắt, nhẹ giọng nói “Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, bên ngoài lạnh, trở về đi.”
“Xin lỗi.” Bỗng nhiên Chân Minh Châu ngẩng đầu lên.
Trình Nghiễn Ninh hơi sửng sốt “Ân?”
“Khoảng thời gian trước theo đuổi anh, thật xin lỗi.” Có một chút lời nói khi mở miệng liền có vẻ dễ dàng, Chân Minh Châu ngửa đầu nhìn anh, như trút được gánh nặng mà cười rộ lên “Chuẩn bị quà Giáng Sinh cho anh, làm quà nhận lỗi. Anh yên tâm, về sau em sẽ không quấy rầy anh.”
Dứt lời cô đưa túi giấy qua.
Trình Nghiễn Ninh yên lặng nhìn cô.
Cặp mặt kia giống trước đây, nhưng mà càng sáng ngời động lòng người hơn, trong đó lóe lên sự chân thành thẳng thắn, nhất thời khiến anh không nói gì, ma xui quỷ khiến mà nhận gói quà.
Chân Minh Châu bỏ tay xuống, nghĩ nghĩ lại nói “Đây là khăn quàng cổ, em tự làm, hy vọng anh không ghét bỏ.”
Trình Nghiễn Ninh cầm túi, không nói gì.
Chân Minh Châu cũng quen bộ dáng này của anh, ngửa đầu cười cười, cuối cùng nói “Vậy, chúc anh ‘Kim bảng đề danh’, Trạng Nguyên trung học.” (Kim bảng đề danh là lời chúc tốt đẹp nhất dành cho những người theo đuổi con đường học vấn, thể hiện thay cho ước muốn người đi thi sẽ trải qua một cuộc thi suôn sẻ, thuận lợi và đạt được kết quả tốt nhất như mong đợi.)
“Chân Minh Châu.” Giọng nói của nam sinh trầm thấp, hơi hơi khàn.
Chân Minh Châu ân một tiếng, bỗng nhiên di động trong túi quần vang lên.
Nhất thời cô cúi đầu, lấy điện thoại ra xem, nghiêng người tránh ra, cười nói “Tần Viễn, như thế nào?”
Tần Viễn đã về đến nhà, cấp bách muốn biết phản ứng của cô khi nhìn thấy quà, cười hỏi “Cậu về ký túc xá chưa? Nhìn thấy quà mình tặng chưa? Thích không?”
Chân Minh Châu cười cười, nói “Đi ra ngoài ăn cơm, mới về ký túc xá, cậu tặng cái gì thế?”
“Như vậy?” Tần Viễn thúc giục nói “Vậy cậu mau trở về, trời lạnh như vậy.”
“Sẽ về.”
Chân Minh Châu còn chưa nói xong, bỗng nhiên cả người cứng đờ.
Phía sau có một thân ảnh cao gầy đi qua.
Trình Nghiễn Ninh ôm cô từ phía sau.
Cô muốn đi tìm Trình Nghiễn Ninh, đem quà do cô tự làm tặng cho anh, nhân tiên nói xin lỗi, hôm nay cô mới cảm thấy hành vi trước kia của cô để người ta phiền chán, cũng để người ta bối rối.
Nhưng đứng dưới ký túc xá của nam sinh, cô kêu không ra tiếng cũng ngại gọi điện thoại.
Dưới lầu còn có học sinh qua lại, bản thân cô lại vô cùng chói mắt, đứng ở kia rất hấp dẫn ánh mắt người.
Thời gian trôi qua, người dần dần ít đi.
Tuyết càng lúc càng lớn.
Tuyết rơi trên đầu nhanh chóng biến thành nước, khi cô cảm thấy lạnh liền kéo mũ áo lên, nhíu mày lại, nâng bước đi.
Rất rối rắm.
Cô cũng không hiểu muốn tặng quà thế nào, lại cảm thấy, quà Giáng Sinh nhất định phải tặng trước đêm nay, trong đầu loạn một đoàn, cô cũng không nghĩ quay về ký túc xá ngủ, bất tri bất giác liền đi bộ tới sân thể dục.
Tuyết rơi trên sân thể dục, sân bóng ướt sũng.
“Bang.”
Bỗng nhiên một âm thanh từ xa truyền tới.
Chân Minh Châu theo bản năng nhìn qua, mới phát hiện, tận cùng bên trong sân bóng rổ có một người đang chơi bóng.
Buổi tối tuyết lớn như vậy còn chơi bóng.
Nếu là trước kia có thể cô sẽ cảm thấy người này bị bệnh, nhưng lúc này, sân thể dục yên tĩnh tróng trải, tuyết trắng xa xa và những bông tuyết dưới ánh đèn mờ ảo, một bóng người cao gầy mơ hồ không rõ để cô cảm thấy hoảng hốt, ngạc nhiên.
Trình Nghiễn Ninh?
Có lẽ là trực giác, cô cảm thấy đó là anh.
Chân Minh Châu nắm chặt túi quà, dần dần đi qua đó.
Càng đến gần, thân ảnh nam sinh càng hiện rõ.
Cô không mở miệng gọi, dùng toàn bộ dũng khí đi đến chỗ cách anh mấy mét, đứng lại yên lặng chờ anh.
“Bang.”
Lại một tiếng vang lên, Trình Nghiễn Ninh không nhặt bóng.
Anh nhìn nữ sinh đứng cách xa mấy mét, lấy khăn ẩm từ trong túi quần ra lau tay.
Trên sân ướt một chút, trên bóng rổ có nước, anh mặc một cái áo lông ngắn đen bên ngoài áo lót, lúc này nước bắn lên không ít, có chút chật vật, nhưng dáng người cao thẳng đứng ở đó, vẫn có khí chất nội liễm.
Thế giới đều yên tĩnh, hai người trầm mặc mọt hồi lâu.
Trình Nghiễn Ninh tiện tay cắt khăn ẩm vào trong túi áo, nâng bước đi qua, mở miệng hỏi “Tìm tôi?”
Một tháng 5 ngày.
Chân Minh Châu nghĩ, 1 tháng 5 ngày bọn họ chưa nói chuyện rồi.
Lần cuối cùng nói chuyện cũng là ở đây, buổi tối sinh nhật Trình Nghiễn Ninh, anh cũng chơi bóng rổ ở đây, cự tuyệt quà của cô.
Một màn kia hiện lên trong đầu để cô không thể mở miệng.
Hiếm thấy Chân Minh Châu trầm mặc.
Trình Nghiễn Ninh nhìn cô, thấy môi cô hơi hơi run vì lạnh.
Một lúc lâu, anh nhẹ nhàng liếc mắt, nhẹ giọng nói “Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, bên ngoài lạnh, trở về đi.”
“Xin lỗi.” Bỗng nhiên Chân Minh Châu ngẩng đầu lên.
Trình Nghiễn Ninh hơi sửng sốt “Ân?”
“Khoảng thời gian trước theo đuổi anh, thật xin lỗi.” Có một chút lời nói khi mở miệng liền có vẻ dễ dàng, Chân Minh Châu ngửa đầu nhìn anh, như trút được gánh nặng mà cười rộ lên “Chuẩn bị quà Giáng Sinh cho anh, làm quà nhận lỗi. Anh yên tâm, về sau em sẽ không quấy rầy anh.”
Dứt lời cô đưa túi giấy qua.
Trình Nghiễn Ninh yên lặng nhìn cô.
Cặp mặt kia giống trước đây, nhưng mà càng sáng ngời động lòng người hơn, trong đó lóe lên sự chân thành thẳng thắn, nhất thời khiến anh không nói gì, ma xui quỷ khiến mà nhận gói quà.
Chân Minh Châu bỏ tay xuống, nghĩ nghĩ lại nói “Đây là khăn quàng cổ, em tự làm, hy vọng anh không ghét bỏ.”
Trình Nghiễn Ninh cầm túi, không nói gì.
Chân Minh Châu cũng quen bộ dáng này của anh, ngửa đầu cười cười, cuối cùng nói “Vậy, chúc anh ‘Kim bảng đề danh’, Trạng Nguyên trung học.” (Kim bảng đề danh là lời chúc tốt đẹp nhất dành cho những người theo đuổi con đường học vấn, thể hiện thay cho ước muốn người đi thi sẽ trải qua một cuộc thi suôn sẻ, thuận lợi và đạt được kết quả tốt nhất như mong đợi.)
“Chân Minh Châu.” Giọng nói của nam sinh trầm thấp, hơi hơi khàn.
Chân Minh Châu ân một tiếng, bỗng nhiên di động trong túi quần vang lên.
Nhất thời cô cúi đầu, lấy điện thoại ra xem, nghiêng người tránh ra, cười nói “Tần Viễn, như thế nào?”
Tần Viễn đã về đến nhà, cấp bách muốn biết phản ứng của cô khi nhìn thấy quà, cười hỏi “Cậu về ký túc xá chưa? Nhìn thấy quà mình tặng chưa? Thích không?”
Chân Minh Châu cười cười, nói “Đi ra ngoài ăn cơm, mới về ký túc xá, cậu tặng cái gì thế?”
“Như vậy?” Tần Viễn thúc giục nói “Vậy cậu mau trở về, trời lạnh như vậy.”
“Sẽ về.”
Chân Minh Châu còn chưa nói xong, bỗng nhiên cả người cứng đờ.
Phía sau có một thân ảnh cao gầy đi qua.
Trình Nghiễn Ninh ôm cô từ phía sau.